20.1 Điều mà Wooyoung nhận ra (1)

Alo. Cảnh báo trước là chap này cua gắt lắm =)) đội mũ bảo hiểm khi đọc nhé

Author: comeon_toparadise

《Và điều gì sẽ xảy ra khi

chúng ta chỉ là những thất bại của nhau? 》

Không phải lúc nào việc tìm kiếm hạnh phúc cũng khó khăn đến vậy. Không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn biến theo hướng tồi tệ như thế này.

Khi còn là một đứa trẻ, Wooyoung đã cười rất nhiều. Hồi đó, đã có lúc cậu cảm thấy thực sự hạnh phúc- Loại hạnh phúc rõ ràng và thô sơ đến nỗi mà nó có thể ngay lập tức thắp sáng lên bên trong tâm hồn bạn bằng những tia lửa ấm áp và hạnh phúc rất đơn giản. Rất nhiều đứa trẻ cũng cảm thấy như vậy- đa số khi còn bé, chúng chưa phải tiếp xúc nhiều với thế giới xung quanh tàn nhẫn và máu lạnh đến đáng sợ ... ừm, có thể nói rằng xã hội là một chiếc xe tải hung tợn, đâm vỡ không thương tiếc những tâm hồn mới lớn trong sáng, mong manh và vô tội.

Mẹ của Wooyoung, trước đây bà cũng đã từng ôm chặt cậu vào ban đêm, kể cho cậu nghe những câu cổ tích vui nhộn. Ngày Wooyoung còn là một đứa trẻ mới tập đi, cậu rất phiền phức và thường gây rắc rối cho mẹ; cậu la hét, chạy nhảy, vui đùa. Nhưng mẹ vẫn yêu Wooyoung- yêu cả những khuyết điểm của cậu. Ít nhất bà đã luôn yêu thương con trai của mình như vậy trước khi có tất cả những trận cãi vã, những lời chế nhạo và sự căm ghét cháy bỏng dành cho cậu và người đàn ông mà bà đã kết hôn. Đến tận sau này, cho đến khi Wooyoung đã dần lớn lên và hiểu chuyện, bà vẫn một mực khẳng định những điều mình làm là vì yêu cậu, nhưng Wooyoung đều nhận ra rằng bà ấy nói dối.

Thời gian trôi qua, Wooyoung sẽ thường đứng trước gương hoặc lướt qua những bức ảnh cũ của mình rồi thậm chí còn không nhận ra chính bản thân mình. Tại sao cậu lại có thể cười tươi như vậy trong khi tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được sâu trong tâm hồn là sự trống rỗng?

Mỗi khi cậu thức dậy, cậu đều ước mình có thể ngủ lại. Wooyoung nhìn chằm chằm lên trần nhà và tự hỏi làm thế nào mà thời gian dường như chỉ trôi đi nhạt nhẽo đến như vậy; nó là một vòng lặp vô hạn của vô vọng và hư vô. Và nó sẽ không dừng lại, cho dù cậu có muốn đến mức nào.

Số phận bất hạnh của Wooyoung cứ trôi từng ngày, cậu trở nên già đi. Bất cứ khi nào cậu trải qua một niềm vui nào đó, cậu đều phải tự nhắc nhở bản thân rằng nó có thể sẽ không kéo dài. Wooyoung dần đánh mất đi bản thân mình, cậu không còn cảm thấy mình cần phải cười, nói chuyện, hay giao tiếp xã hội. Cậu thực sự đã biến thành một Wooyoung sắt đá không còn cảm xúc.

Và đôi khi, cậu ước thế giới sẽ dừng lại. Đôi khi, việc mở mắt và hít thở khiến Wooyoung muốn phát điên lên.

"Mọi thứ ổn chứ?"

Giọng nói trầm ấm của Yeosang phá tan sự bối rối và những suy nghĩ mông lung của cậu. Wooyoung ngừng nhìn xuống đất, cố gắng trấn an bản thân bằng cách đếm nhịp tim của mình, và ngước lên nhìn Yeosang- người hiện đang dựa vào hiên nhà mình và nở một nụ cười yếu ớt.

Wooyoung cắn môi, nhận ra miệng mình khô đến mức nào. Cậu gật đầu lia lịa nhưng không chắc liệu Yeosang có tin vào lời mình không. "Ừ ừ. Mọi thứ đều ổn ... tốt."

Yeosang băng qua đường, tiến đến chỗ cậu đứng. "Cậu đang định bắt xe buýt để về nhà San à?"

Một lần nữa, Wooyoung tự hỏi rằng làm thế nào mà Yeosang có thể biết được tên của San. Cậu cũng rất tò mò muốn hỏi về điều đó, nhưng chắc để lúc khác.

Wooyoung nhún vai. "Tôi cũng chả biết nữa."

"Cậu cũng vừa uống một ít soju mà," Yeosang nói. "Tôi đưa cậu về."

Thật ra, có lẽ Wooyoung sẽ cảm thấy tức giận với người lớn tuổi hơn nếu như anh không để tâm đến mình, nhưng thế này thì thậm chí còn tồi tệ hơn. Cậu cảm thấy rất bối rối, tức giận và buồn bã, ba cảm xúc này đều là do Choi San gây ra vì anh đã quyết định phản bội lại sự tin tưởng và tình cảm thật lòng của Wooyoung.

"Được rồi," cậu lẩm bẩm. Cậu để Yeosang đưa mình về nhà bằng chiếc honda civic màu đỏ sẫm. Cả quãng đường, hai người không nói gì.

Rõ ràng là Yeosang có rất nhiều điều muốn nói. Cậu ấy chắc hẳn đã có thể chứng kiến ​​cuộc tranh cãi của Wooyoung và San, nhưng cậu đã không làm vậy, Wooyoung rất trân trọng điều đó.

Yeosang vẫn giữ im lặng, Wooyoung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ước gì cậu được quay trở lại thời điểm mà những nỗi lo lắng duy nhất của cậu là làm thế nào để đạt điểm cao ở trường, làm thế nào để có bạn bè và sự lo lắng khi bố mẹ về nhà muộn.

Wooyoung còn nhớ tất cả những điều mà mình đã từng ước khi còn là một đứa trẻ. 'Khi mày 20 tuổi, mày sẽ có bạn gái và một công việc tốt, Jung Wooyoung của tương lai. Cố lên! Mọi thứ sẽ rất tuyệt cho mà xem'.

Khi còn trẻ, cậu mơ ước có xe hơi riêng để được cùng những người bạn thân đi du ngoạn dưới ánh đèn thành phố vào ban đêm, cánh tay dang rộng và sẵn sàng đón nhận cả thế giới vào lòng. Wooyoung từng mong mình sẽ có trải nghiệm đại học hoàn hảo, say sưa, vui vẻ cùng bạn bè. Giờ nhìn lại, cậu nhận ra mọi thứ đều thật vô nghĩa và ngu ngốc. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

"Cậu ổn không?" Yeosang hỏi.

Không. Wooyoung lại nhún vai. "Ổn."

Bất chấp câu trả lời giả dối của cậu, Yeosang đã quyết định dừng chân tại một cửa hàng tiện lợi nhỏ và lấy cho Wooyoung một hộp kem mặc cho cậu phản đối.

"Khi tâm trạng tồi tệ ", Yeosang đưa túi nhựa về phía người thấp hơn, "Tôi sẽ ăn kem. Ăn vào mùa đông còn ngon hơn, đặc biệt là khi cảm xúc của cậu đang buồn bực. "

"Cảm ơn cậu." Wooyoung thực lòng không biết phải nói gì khác; Sự tử tế lặp đi lặp lại của Yeosang là điều mà cậu thực sự không bao giờ tin rằng mình đáng được nhận. Hộp kem táo caramel đặt trên đùi cậu đủ ăn dành cho một người.

"Đừng lo, Young-ah," Yeosang cười. "Chờ đã - Tôi có thể gọi cậu như vậy mà, phải không?"

Wooyoung như mắc nghẹn trong cổ họng. "Mhm. Yeah ... yeah có thể mà."

Yeosang cười toe toét khiến Wooyoung cảm thấy trong lòng nhẹ hơn một chút. Cậu ấy không nói gì nhiều trong suốt quãng đường còn lại. Hẳn là Yeosang muốn để cho Wooyoung có một khoảng không gian riêng để sắp xếp suy nghĩ của mình. Cậu thẫn thờ nghĩ ngợi, múc vài miếng kem bỏ lên miệng.

Wooyoung đột nhiên trở nên cứng nhắc trước hương vị ngọt ngào của đường, vì nó khiến cậu nhớ đến San. San và nụ cười rạng rỡ của anh, những lời nói dịu dàng, tử tế của anh, sự hiện diện nhẹ nhàng của anh. Trước đây chưa có ai khiến cậu cảm thấy mình được yêu đến như vậy; không ai từng làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc đến thế này. Và đó là lý do tại sao cậu cảm thấy đau đớn, và đó là lý do tại sao cậu không thể kìm lòng được trước anh, muốn giữ anh lại khi nhìn thấy bóng lưng đơn độc bước lên xe. Mắt Wooyoung tràn đầy nước, cậu khóc nấc lên. Tất cả mọi thứ lúc này đều như một mớ hỗn độn vậy.

"Cậu không sao chứ?" Yeosang liếc nhìn Wooyoung đầy lo lắng. Nhưng có lẽ cậu ấy biết lúc này mình không nên nói thêm điều gì. Wooyoung cảm thấy rất biết ơn về điều đó.

Cậu vội vàng lau đi hơi ẩm đọng lại quanh mắt. "Tôi ổn, cảm ơn."

Không nói thêm điều gì, nhưng thỉnh thoảng Yeosang vẫn quan sát cậu bằng ánh mắt lo lắng. Rõ ràng là sức chịu đựng của Wooyoung không được tốt lắm. Cuối cùng thì cũng về đến nhà, Yeosang nhìn Wooyoung mở cửa xe để bước ra ngoài. "Này -. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu mọi thứ quá phức tạp để giải quyết ngay bây giờ, thì về nhà ngủ luôn đi nhé. Sẽ tốt hơn đấy, tôi cảm thấy như vậy."

Wooyoung cảm thấy như Yeosang đã biết điều gì đó, nhưng cậu đã quá mệt mỏi để cố gắng tìm hiểu thêm. Cậu gật đầu cộc lốc. "...Được rồi."

Đêm nay ngoài trời rất lạnh, mỗi bước đi của Wooyoung như nặng cả tấn. Trong một giây phút cậu đã muốn chạy trốn, nhưng cậu biết rằng đó sẽ là một quyết định ngu ngốc. Wooyoung sẽ chết cóng mất, cậu thực sự không thích cái lạnh.

Wooyoung vẫn còn đủ tỉnh táo để bước đi. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ đi vào nhà mà không để San biết. Wooyoung thật sự hy vọng đêm nay cậu sẽ được ngủ yên và không gặp ác mộng, nhưng cậu đâu có được may mắn như vậy?

"Wooyoung?" San đứng trước cửa nhà đang đóng kín, ôm chặt một plushie lớn hình ngôi sao trong tay. Anh vẫn chưa nhận ra rằng Wooyoung đã về, đôi mắt anh mở to, láo liên nhìn xung quanh đầy hy vọng. "Em có ở đó không?"

Wooyoung thở hắt ra. Yeosang và cậu đã lái xe đi loanh quanh thành phố một lúc trước khi về nhà. Vậy thì San đã đợi cậu ở bên ngoài bao lâu rồi? Trong thời tiết giá lạnh thế này?

"San," cậu gọi nhẹ nhàng như chỉ để một mình bản thân mình nghe thấy.

"Wooyoung!" San gọi lớn, chạy nhanh về phía Wooyoung rồi ôm chầm lấy cậu. "W-Wooyoung ..."

"Em đây." Cậu ngập ngừng. "Thấy chưa? Em đã bảo là em sẽ về mà."

Cả người San cứng đờ, nổi da gà vì lạnh, nhưng anh có vẻ vẫn không muốn buông tay cậu ra. "Anh rất xin lỗi vì những gì anh đã làm. Anh - anh đã xóa ứng dụng định vị rồi. Anh đã xóa tất cả. Anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

"Không sao đâu," Wooyoung cắn nhẹ môi. "Người anh lạnh quá. Anh đã đứng ở đó bao lâu rồi?"

San lùi lại, để lộ đôi mắt và hai gò má hơi ửng đỏ. Wooyoung lo lắng xoa xoa hai tay mình vào tay anh cho đỡ lạnh rồi cẩn thận gạt nhẹ đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt anh. "Anh đứng đây từ lúc anh về."

Mái tóc đen của anh để xõa, chiếc áo pyjama thậm chí còn không được cài cúc cẩn thận. Wooyoung cảm thấy thật tồi tệ.

"Mình vào trong đi, hm? Tuyết lại sắp rơi nữa rồi," cậu định đùa nhưng San không cười; anh chỉ trân trân nhìn Wooyoung như thể cậu sẽ biến mất vĩnh viễn bất cứ lúc nào nếu anh dám rời mắt khỏi cậu. Ánh mắt chăm chú của San khiến Wooyoung cảm thấy có chút nghẹt thở và nhộn nhạo trong lòng.

"Em vừa ăn kem," Wooyoung quyết định phá tan sự im lặng giữa hai người. Cậu cố tình không nhắc đến tên Yeosang.

"Kem á?" San nhìn chằm chằm vào hộp kem như thể anh mới nhìn thấy nó lần đầu tiên trong cuộc đời, nhưng mong muốn trong mắt anh lại được thể hiện rất rõ ràng. "Có đủ cho cả hai chúng mình không?"

"Nếu anh muốn ăn thì đây nè. Anh đã ăn tối chưa?" Wooyoung đưa cho San hộp kem.

"Anh đã ăn trưa rồi," San trả lời rất nhanh.

"Aishhh," Wooyoung chửi thề. "Em sẽ nấu cho anh cái gì đó. Anh phải ăn tối chứ."

San định với lấy cây kem nhưng ngay lập tức đã bị cậu cản lại. "Không cần đâu. Ăn kem là ổn rồi."

"San, anh không thể ăn mỗi kem được."

Wooyoung chưa kịp nói xong thì San đã nhanh tay cho một thìa kem táo caramel lên miệng rồi nhìn cậu bằng ánh mắt của một đứa trẻ thích ăn đồ ngọt. Wooyoung biết mình cần phải ngăn anh lại, nhưng cậu lại không muốn làm vậy một chút nào, nhất là khi người lớn hơn cứ trưng ra khuôn mặt ủy khuất đáng yêu, thích thú đưa từng thìa kem lên miệng. Có lẽ sự đáng yêu của anh đã làm tan biến hoàn toàn chút tức giận còn sót lại của Wooyoung.

"Anh sẽ bị lạnh cóng đấy..." Wooyoung lầm bầm, nhưng cậu biết là mình đã thua. Wooyoung vuốt nhẹ những lọn tóc bồng bềnh của San. "Sao mà em có thể giận anh nếu như anh cứ tỏ ra đáng yêu như vậy, hả?"

"Anh xin lỗi mà," San xin lỗi một lần nữa.

"Không sao đâu." Wooyoung không nhắc lại về điều đó - ít nhất không phải vào lúc này. Cả hai phải mau chóng vào nhà trước khi họ thực sự chết cóng.

Hai người không nói chuyện quá nhiều với nhau. Wooyoung ngồi yên lặng, cài lại cúc áo cho San rồi ngồi nhìn anh chăm chú cho đến khi anh ăn hết hộp kem còn thừa lại của cậu. Đó là khoảnh khắc mà Wooyoung cảm thấy mình giống như một người trông trẻ thực sự. Điều đó nhắc nhở cậu về lý do vì sao cậu lại đến đây.

Choi San sẽ nhanh chóng yêu cậu, và cũng rất nhanh sẽ chán cậu.

"Khi em trở về, anh đã rất vui," San nói, anh đã xử lí xong sạch sẽ hộp kem. Vẫn còn chút kem còn dính trên môi anh, một màu trắng mềm mại nổi bật trên làn da hồng hào của anh. Trái tim Wooyoung loạn nhịp. "Anh ... anh tưởng em sẽ không về."

Như thể có một tiếng vỡ vụn phát ra từ trái tim của Wooyoung. "Tại sao anh lại nghĩ như vậy ..." cậu lấy ngón tay cái quệt đi vết kem còn dính trên môi anh rồi đưa lên miệng nhấm nháp, "tại sao lại nghĩ như vậy trong khi em ngày càng thích anh nhiều hơn?"

Đôi mắt của San trợn tròn một cách hài hước, tai anh không ngừng đỏ lên. "Có thật không?"

"Em là bạn trai của anh mà, hyung." Wooyoung dường như cũng hơi mất bình tĩnh trước chính lời nói của mình, má cậu đỏ ửng lên.

"Em là bạn trai của anh...," San lặp lại, anh có vẻ khá choáng váng, nhìn Wooyoung một hồi rồi bĩu môi đáng yêu. "Anh có thể ôm em không?"

Wooyoung gật đầu, cười phá lên khi San nhào qua người cậu, vòng tay ôm lấy, chân quấn chặt vào hông cậu. Sự gần gũi và nụ cười vui vẻ của người đàn ông khiến Wooyoung cảm thấy vô cùng ấm áp. Khoảnh khắc này khiến cậu gần như muốn quên đi những điều tồi tệ đã xảy ra tối nay.

"Anh muốn em ở lại," San thì thầm, vùi mặt vào hõm cổ người yêu. "Đừng rời bỏ anh, được không?"

"Em sẽ không đi đâu hết."

San ôm cậu chặt hơn. "K-Không. Có phải là em sẽ phải rời đi sau khi em hoàn thành công việc này không? Cậu ấy đã nói vậy."

Wooyoung chớp mắt. "Hả? Ai đã nói với anh thế?"

"Yunnie đã nói với anh rằng em sẽ sớm rời xa anh thôi," mắt San nhắm nghiền lại như thể anh không thể chịu được mỗi khi nghĩ đến điều đó. "Cậu ấy – cậu ấy nói rằng em muốn rời đi và việc tìm một công việc khác chỉ còn là vấn đề thời gian. Cậu ấy nói với anh rằng em thực sự không thích anh chút nào."

Trái tim Wooyoung chòng chành trong lồng ngực. Cậu thực sự hoảng loạn trước những điều San vừa nói. Trong một khoảnh khắc, Wooyoung lặng đi.

"Em ..." Cậu nói rất nhỏ. "Đó không phải là sự thật."

"Đừng rời xa anh, Wooyoung."

"Em sẽ không," Wooyoung nhấn mạnh. "Tại sao anh lại tin lời người khác hơn em nhỉ, em mới là người đang hẹn hò với anh cơ mà?"

"Anh xin lỗi Youngie à," San khịt mũi. "Anh không cố ý làm em buồn. Anh đã rất phấn khích và nói với Yunnie về chuyện của chúng mình. Anh nghĩ cậu ấy sẽ ủng hộ anh.... Nhưng những lời nói của cậu ấy thực sự đã khiến anh bị tổn thương."

"Đừng tin lời cậu ấy," Wooyoung nói vậy, nhưng cậu biết rằng chính bản thân cậu còn đang không tự tin vào những lời nói của mình.

"Anh xin lỗi vì đã nói chuyện không vui này với em."

"Không sao." Tuy nói vậy nhưng Wooyoung thật sự mong muốn San không bao giờ mở lời về vấn đề này. Cậu ước San không nhận ra điều đó – thứ có thể khiến rất nhiều người bị tổn thương: tình cảm thực sự của Yunho dành cho San.

"Em sẽ ở lại, phải không?" San hỏi, giọng điệu tuyệt vọng khiến vết thương lòng của Wooyoung như trở nên trầm trọng hơn.

"Em sẽ..."

"Chúng mình có thể sống cùng với nhau mà," San tiếp tục. "Hãy cứ sống cùng một nhà như chúng mình đã làm suốt thời gian qua. Anh sẽ chăm sóc cho em, em sẽ không phải đi làm hay lo lắng về tiền bạc nữa. Chúng mình... anh chắc chắn sẽ đem lại cho em cuộc sống hạnh phúc."

"Nhưng nếu mọi thứ quá phức tạp để giải quyết ngay bây giờ, thì về nhà ngủ luôn đi nhé," lời của Yeosang vang lên trong đầu Wooyoung, cậu cảm thấy sự lo lắng của mình được xoa dịu đi phần nào.

"Chúng ta nên đi ngủ thôi. Muộn rồi."

San có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng ngay sau đó anh gật đầu lia lịa. "Mình ngủ cùng nhau được không? Chẳng có con gấu bông nào của anh ấm áp và đáng yêu như em."

Wooyoung cảm thấy như mình đang mắc phải thứ gì đó trong cổ họng. "Vâng...."

San không ngủ được nhiều vào ban đêm. Nhưng đó không phải là vì anh có tâm trạng tồi tệ hay bị gặp ác mộng; mà anh đơn giản là không muốn ngủ. Anh nói rất nhiều, ôm Wooyoung dịu dàng trong lòng không muốn buông. Và ngay cả khi hai mí mắt đã sụp xuống, đầu óc mơ màng, Wooyoung vẫn cố gắng lắng nghe những lời bạn trai mình nói.

Và cậu thích điều đó. Cậu đặc biệt thích cảm giác được tiếp xúc gần gũi và thân mật với anh, đặc biệt là sau khi hai người phải tạm xa nhau trong một khoảng thời gian dài do cậu thì bận đi học, còn San thì tối mắt tối mũi với việc ở công ty. Mặc dù tò mò về những lời Yunho nói với San, nhưng cậu vẫn phớt lờ tất cả; việc phớt lờ một thứ gì đó vốn dĩ vẫn là sở trường của Wooyoung. Cậu không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ hiện tại giữa hai người bằng cách tọc mạch về chuyện đó. Và giờ thì thật sự cậu cũng không muốn nghĩ về nó.

Thỉnh thoảng giữa đêm, San lại nghiêng người rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn chuồn chuồn nước. Tất nhiên là Wooyoung đã rất vui vẻ đáp lại nụ hôn của người cậu yêu. Cả hai người đều dần trở nên ngốc nghếch trước tình yêu: San sợ mất Wooyoung bao nhiêu thì Wooyoung cũng sợ mất San bấy nhiêu. Cậu hôn San như thể cả cuộc sống của mình phụ thuộc vào nụ hôn ấy, vừa tự tin, vừa đau khổ đến mức run rẩy.

Cả đêm hôm đó, dù đã thấm mệt nhưng Wooyoung không ngủ được nhiều. Có lẽ việc được dựa vào ngực San, ôm anh trong một đêm đông giá lạnh thế này còn trân quý hơn nhiều so với một giấc ngủ sâu.

_________________________

Hình như dạo nì mọi người quên tui rùi ý huhu. Chẳng thấy ai zô đọc chiện cả :(

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro