7. Wooyoung không hề hoàn hảo

Author: comeon_toparadise

" Điều buồn cười là mọi người có thể nhận ra tôi

trong khi tôi còn chẳng thể nhận ra nổi chính mình"

Wooyoung chưa bao giờ thích vẻ ngoài của mình. Hầu hết mọi người cũng không thích ngoại hình của Wooyoung, vì vậy cậu không trở nên đặc biệt hay đáng được chú ý.

Tất cả mọi người đều có điều gì đó mà họ ghét về bản thân, từ cân nặng, hình dáng đôi mắt, đôi môi, vết sẹo mụn và thậm chí là độ dài của quai hàm. Đó là lý do tại sao phẫu thuật thẩm mỹ là một vấn đề nhức nhối và tại sao ngành công nghiệp làm đẹp lại là một ngành trị giá hàng tỷ đô la. Nhưng Wooyoung cũng không thấy mình quá xấu xí đến mức phải dao kéo để thay đổi khuôn mặt. Cậu chỉ ... đôi khi ước cậu trông khác đi, ước rằng mình trông đẹp hơn, ước cậu có thể trông như mong muốn. Ước gì, ước gì, ước gì.

Mẹ Wooyoung lúc nào cũng thon gọn, gương mặt trẻ trung và bà có một đôi má lúm đồng tiền sâu, trông rất xinh đẹp mỗi khi cười. Bà thường trang điểm theo phong cách tự nhiên, để tóc dài ngang vai, nhuộm phần đuôi tóc bất cứ màu nào mà bà cảm thấy thích. Bà thích thử nhiều phong cách mới lạ khác nhau. Mẹ Wooyoung cũng rất thích chụp ảnh, đặc biệt là bất cứ khi nào bà ấy trang điểm hoặc tham dự các sự kiện cao cấp. Nhưng bà chỉ thích chụp ảnh một mình hoặc với cha của Wooyoung, chứ không bao giờ chụp ảnh với cậu.

Cha của Wooyoung là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ với cấu trúc xương hoàn hảo và giọng nói đanh thép thu hút mọi người. Ông cũng có một thể hình tốt, bởi bất cứ khi nào ông ấy không phải 'chạy' theo phụ nữ, ông đều tới phòng tập thể hình để giữ gìn vóc dáng. Cha Wooyoung bị ám ảnh bởi việc có một thân hình đẹp, và ông không ngừng nhắc nhở Wooyoung rằng cậu thua kém ông như thế nào nếu xét đến khía cạnh hình thể.

Wooyoung, ở một góc độ nào đó, ghen tị với cả cha mẹ mình. Cậu ghen tị với má lúm đồng tiền xinh xắn và nét mềm mại của mẹ, đồng thời ghen tị với chiều cao và tính cách hòa đồng cha. Wooyoung muốn những gì họ có, bởi vì cậu biết mình còn rất thiếu sót. Khi Wooyoung lớn lên, cậu ngày càng nhận thức được mình yếu kém như thế nào nếu so với cha mẹ.

Đầu tiên, đó là đôi mắt của cậu, và cách nó thu hút sự chú ý tiêu cực ở bất cứ nơi nào cậu đến. Thêm nữa, Wooyoung cũng không thích chiếc mũi của mình, và cậu cảm thấy nó trông nổi bật một cách khác thường trên khuôn mặt của mình. Cậu cũng thấy mình lùn hơn rất nhiều so với các bạn nam cùng lứa tuổi, trong khi chiều cao của họ dường như tăng vọt khi bước vào tuổi dậy thì.

Sau đó, sự trao đổi chất của Wooyoung như chậm lại khi cậu trở thành một thiếu niên, khiến cậu phải chú ý hơn đến chế độ ăn uống. Đôi khi, Wooyoung nhìn chằm chằm vào mình trong gương và chọc chọc vào cái bụng có chút thừa mỡ của mình. Ước gì cậu có một cây đũa phép để có thể khiến đống mỡ biến mất. Nhưng Wooyoung không phải học sinh trường Hogwarts, và phép thuật thì không tồn tại trong thế giới của cậu.

"Bố thấy con đang nhìn cửa hàng kem bên kia đường. Con muốn ăn sao?"

"Ừm, thì ... vâng ..."

"Lên tiếng đi con trai. Bố không nghe rõ."

"Con muốn ăn kem ạ."

"Con không nên. Thay vào đó, con nên chạy nhiều hơn để tăng cơ bắp. Đó là điều mà các cô gái ở độ tuổi của con ngày nay yêu thích. Con không muốn có bạn gái à?"

"Con...."

"Con phải giảm cân đi, Wooyoung."

Wooyoung run rẩy hít đầy một hơi không khí lạnh giá, cậu cảm thấy tim mình bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Wooyoung đang không đi bộ trên đường với bố mình, mà bây giờ cậu đang ở trước cửa một căn phòng- căn phòng có một cái hồ bơi nước nóng nhỏ mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ. Choi San đang ngâm mình trong đó.

Căn phòng được lát gạch nhiều lớp, tỏa ra một màu đỏ ảm đạm đến đáng sợ. Một vài ngọn nến ở màu cam sáng được thắp lên làm tăng thêm bầu không khí quyến rũ cho căn phòng.

San hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của cậu. Wooyoung thề với bản thân rằng cậu không phải là một kẻ biến thái. Cậu thực sự không phải mặc dù cậu đang nhìn trộm người lớn tuổi hơn tắm.

Hôm nay, Wooyoung đến biệt thự sớm hơn vài phút sau khi lớp học đã kết thúc. Cậu nhanh chóng nhận thấy mọi thứ tối tăm và im lặng như thế nào. Cậu không tìm thấy San. Đương nhiên, cậu cho rằng đây điều tồi tệ và cậu bắt đầu tìm kiếm khắp các phòng mà cậu cho rằng có thể tìm thấy anh.

San ngả người ra sau. Mái tóc đen của anh hơi ẩm, và ánh sáng màu vàng ấm của những ngọn nến bao phủ lên toàn bộ khuôn mặt của anh. Da San có màu như hoàng hôn hoà quyện với màu nâu của mắt anh.

Anh đột nhiên nhìn lên mà không báo trước khiến trái tim Wooyoung gần như nổ tung.

San phản ứng, di chuyển nhanh đến mức khiến các bọt bong bóng bay tung tóe. "Wooyoung?"

Wooyoung quay lưng bỏ đi, hai tai nóng bừng. "Tôi xin lỗi -- "

"Em đang làm gì ở đây?" Giọng của San nghe có vẻ căng thẳng, ngay cả khi Wooyoung không nhìn vào biểu cảm của anh thì cậu cũng có thể cảm nhận được. "Tại sao em lại ở đây?"

"Tôi chỉ - tôi không nhìn thấy anh và tôi -"

Wooyoung đơ người ra, liếc mắt nhìn San. San giấu mình xuống mặt nước hơi thấp hơn một chút.

"Tôi xin lỗi," Wooyoung lặp lại.

San mở to mắt. Nhìn anh ấy trông gầy gò khiến Wooyoung quay cuồng với cảm giác tội lỗi, ngay cả khi cậu biết đó không phải là lỗi của mình và rằng cậu không nên quan tâm nhiều đến điều này đối với một người mà cậu mới quen.

"Tôi thực sự không cố ý xông vào như vậy," Wooyoung tiếp tục giải thích.

Bây giờ, cổ cậu nóng ran lên.

"Tôi không bao giờ có ý định xâm phạm sự riêng tư của anh. Tôi chỉ ... tôi không thấy anh ở đâu cả và - và tôi ... vâng."

San nhìn cậu chằm chằm một giây, rồi anh cười.

"Trời ơi, tôi rất xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên nói với em sớm hơn để không xảy ra tình huống khó xử này. Đôi khi tôi cũng ngớ ngẩn vậy đấy, ha ha. Tôi chỉ, uhm, nhưng mà tôi thấy không thoải mái khi tắm trước mặt người khác lắm... Yeah. Xin lỗi về điều đó. "

Như để chứng minh cho quan điểm của mình, San chìm xuống sâu hơn vào bồn tắm nước nóng, những bọt nước sủi bọt sượt qua cằm anh.

"Ồ. Ồ - xin lỗi," Wooyoung hắng giọng. Lí trí thôi thúc Wooyoung bước ra khỏi phòng tắm. Cậu quay lưng về phía San, hướng ra cửa.

"Chờ đã!"

Wooyoung dừng lại, có điều gì đó trong Wooyoung thúc giục cậu quay lại. "Vâng?"

Một nụ cười rụt rè bất thường hiện rõ trên khuôn mặt San. Tay anh đùa nghịch với bong bóng xà phòng.

"Uhm.. Tôi chỉ muốn nói là tôi đã tự trang trí nơi này."

San hào hứng chỉ vào những ngọn nến đang rực sáng và những cánh hoa nhỏ màu hồng nổi trên bề mặt bồn tắm.

"Tôi đang tự hỏi liệu ... liệu em thấy có ổn không?"

Wooyoung nghĩ rằng nó còn hơn cả ổn. Cậu chỉ bối rối rằng tại sao Choi San, một người đàn ông có tất cả mọi thứ, lại yêu cầu cậu đóng góp ý kiến trong ​​khi cậu chẳng là gì so với anh ấy.

"Tại sao anh lại cần ý kiến ​​của tôi?"

"Chỉ là lấy cớ thôi haha."

San làm vỡ một quả bong bóng xà phòng đặc biệt lớn. Anh cười hớn hở.

Bị San làm phân tâm, Wooyoung buột miệng nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình lúc đó.

"Nó thật đẹp."

San ngừng nhìn bọt nước, nụ cười dần tắt, ánh mắt dịu lại. "Gì?"

"Nó thực sự rất đẹp,"

Wooyoung có thêm một chút can đảm, thậm chí đủ để nhìn thẳng vào mắt San.

"Tất cả mọi thứ đều rất đẹp."

"Có thật không?"

"Vâng."

San đảo mắt, ngượng ngùng cười một mình.

"Hmm, tốt, tôi đã biết điều đó, nhưng vẫn cảm ơn em đã khen."

"Không có gì..." Tất cả sự dũng cảm mà Wooyoung cố gắng thể hiện đều tan biến ngay lúc đó. Cậu xoa lòng bàn tay chai sần của mình vào áo len. San đang cố khiến mọi chuyện tồi tệ hơn ngay cả khi anh ấy tỏ ra chỉ đang nhìn chằm chằm vào bong bóng xà phòng và cười toe toét.

"Tôi uhm, phải đi đây."

San nhìn cậu chằm chằm, vẫy tay chào Wooyoung bằng âm thanh 'nhỏ xíu'. "Được rồi."

Wooyoung phóng ra khỏi phòng, tim đập thình thịch. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Cậu không biết mình vừa làm cái gì nữa.

Wooyoung ngồi xuống ghế sofa và chờ đợi. Cậu quá lười để bật đèn trong phòng (cậu đã thử vỗ tay để nó tự động nhưng nó không hoạt động). Wooyoung bắt đầu ngồi nghĩ vẩn vơ về cuộc gặp gỡ giữa mình và San tại bồn tắm, khuôn mặt của vị CEO kia tỏa sáng như thế nào khi anh nói chuyện, cười với cái má lúm đồng tiền xinh đẹp ấy.

Chào, em bé đáng yêu... Wooyoung đột nhiên nhớ lại cách mà Hongjoong chào San vào ngày họ gặp nhau lần đầu, và điều đó khiến cậu muốn hét lên.

"Thôi đi," Wooyoung tự nhủ.

"Thôi cái gì?"

Wooyoung nhảy dựng lên và gần như ngã nhào khỏi ghế. San xuất hiện ngay đằng sau cậu.

"Vui ghê. Một lúc nào đó, tôi nên thử doạ em sợ một lần nữa."

Wooyoung quay lại thấy San vỗ tay, và sau đó tất cả các bóng đèn được bật lên, chiếu sáng căn phòng khách tinh tế. San đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh ngọc chất liệu cotton mềm mại, lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ. Wooyoung cảm thấy lồng ngực của mình bị bóp nghẹn, và cậu ghét điều đó. Wooyoung không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

"Xin lỗi, tôi đã tắm quá lâu, nhưng đó là lần tắm thú vị nhất mà tôi đã từng trải qua."

San có vẻ hài lòng. "Whoo, tôi cảm thấy mình đang rất khoẻ."

Wooyoung cười khúc khích trước điều đó. "Anh có ổn không đấy?"

"Ý em là gì?" San cười với cậu, nghiêng đầu. "Tôi cảm thấy rất ổn. Thực sự thì đó là cảm giác hạnh phúc."

"Tôi mừng vì anh ổn." Wooyoung giật giật tay áo len của mình.

Nhưng mà tôi thì không ổn chút nào. Tôi đang thực sự rất lo lắng không biết vì lí do gì, và cả bực bội nữa.

"Tối nay Mingi sẽ không đến." San giải thích, thong thả đi lại quanh phòng.

"Haizz. Đó không phải là lỗi của cậu, dạo này lịch trình của cậu ấy dày đặc lắm."

Đôi mắt của Wooyoung không thể kiềm chế được quét dọc theo cơ thể San. Cậu ngắm bờ vai rộng của người lớn tuổi và vòng eo thon nhỏ đáng kinh ngạc của anh ấy.

San ngay lập tức quay người lại, gần như bắt được Wooyoung đang có hành động sai trái. Anh ấy vẫn cười, nhưng Wooyoung vẫn không quen với điều đó. Bởi vì việc đó cứ khiến lồng ngực cậu cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

"Tôi nghĩ chúng ta nên đặt đồ ăn."

"Tự nấu có được không?"

Wooyoung ngay lập tức hối hận vì lời đề nghị của mình, nhưng San đã đi đến chỗ cậu với một nụ cười thật tươi trên môi.

"Trời ơi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

San cười, rồi huých nhẹ vào tay Wooyoung mà không rõ lý do.

"Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo em trước điều này. Tôi nấu ăn rất dở."

"Anh thật sự đồng ý á? Nhưng Mingi đã nói -" Wooyoung dừng lại, má ửng hồng.

San nheo mắt. "Mingi nói gì?"

"Anh ấy nói rằng anh chỉ ăn đồ ăn anh ấy nấu thôi."

San mỉm cười. "Ồ, đúng là tôi đã nói vậy. Nhưng em là trường hợp ngoại lệ."

"Được thôi."

"Ừ." San búng tay, mặt sáng lên.

"Ồ! Suýt nữa thì tôi quên mất. Tôi sẽ mang tạp dề. Nó sẽ rất tuyệt cho mà xem."

"Không tuyệt đâu, nếu như chúng ta đốt nhà trước khi nấu được một món ăn."

"Ý em là với kỹ năng nấu ăn điên rồ của chúng ta á."

Cả hai đều bật cười vì câu đùa của San. San cáo lỗi trong khi Wooyoung đi vào bếp, một lần nữa cậu lại bị ấn tượng bởi vẻ tinh tế và chuyên nghiệp của mọi thứ. Wooyoung lướt nhẹ những ngón tay của mình trên bếp, chìm trong suy nghĩ cho đến khi San xuất hiện với một mớ tạp dề trên tay.

"Lâu lắm rồi không có ai dùng tạp dề vì Mingi hiếm khi sử dụng chúng",

CEO giải thích. Anh đưa một cái cho Wooyoung. Và ngay khi Wooyoung mở nó ra, San đã cười phá lên.

"Thật đấy à?" Wooyoung mím môi trước chiếc tạp dề màu đen, in hình cơ bụng trông như thật.

"Cái đó hả? Tôi nghĩ nó trông buồn cười."

San không nhịn được cười. Anh rướn người lại gần hơn.

"Tôi muốn nhìn thấy em mặc nó."

Wooyoung không biết San có đang nói đùa hay không, nhưng cậu biết rõ mình không muốn mặc nó. Khi nhìn thấy chiếc tạp dề này, cậu liền nhớ lại những lần bị bố khiển trách vì 'ăn quá nhiều'.

"Tôi không muốn."

San nhíu mày. "Tại sao?"

Wooyoung biết lý do của mình khi không muốn mặc chiếc tạp dề nghe có vẻ ngu ngốc - và cực kỳ trẻ con - và cậu chắc chắn rằng San cũng sẽ nghĩ như vậy nếu anh ấy biết lí do. Wooyoung muốn nói dối, nhưng ánh mắt của San lại quá chân thành- rõ ràng anh đang quan tâm tới cậu.

"Tôi không ... cơ bắp hay gì cả,"

Wooyoung thừa nhận sau một hồi suy nghĩ.

"Nhìn thấy nó khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều về bản thân."

"Oh." Thật khó để diễn tả suy nghĩ của San về lí do của Wooyoung, nhưng nó không quan trọng. San ngay lập tức lấy lại chiếc tạp dề, thu gọn rồi ném nó đi nơi khác trước khi Wooyoung có thể đếm đến ba.

Wooyoung chớp mắt, bối rối. "Này, tôi không bảo là vứt nó đi -"

"Không sao. Dù gì nó cũng cũ rồi. Tôi nghĩ em hợp với cái này hơn."

San trả lời, lôi ra một chiếc tạp dề màu xanh nhạt với hoạ tiết là những cái đầu nhỏ xíu của mấy chú mèo cáu kỉnh.

"Tại sao tạp dề của anh lại kỳ lạ như vậy? Anh lấy được chúng ở đâu đấy?"

Wooyoung cười khúc khích. Cậu vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy xúc động trước những gì San đã làm. Tuy nhiên, cậu sẽ không bao giờ nói ra điều đó.

San nháy mắt khiến nhịp tim của Wooyoung tăng lên. "Đó là một bí mật."

Wooyoung hắng giọng. "Được rồi. Vậy, uh, chúng ta làm gì đây?"

"Chúng ta sẽ nấu ăn. Nhưng trước tiên," San bước ra phía sau Wooyoung khi cậu không để ý. Wooyoung ngừng thở ngay khi cảm thấy tay anh đang đặt trên cổ mình,

"Chúng ta hãy đeo tạp dề cho cậu, được không?"

"Nghe kì lạ quá."

"Tôi nghĩ 'kì lạ'  là từ yêu thích của em, Wooyoung à."

Wooyoung cảm thấy hơi thở của San phả trên gáy mình. Cơ thể cậu duỗi thẳng cứng đờ khi tay San nhích dần xuống để quấn tạp dề quanh eo cậu. Wooyoung ớn lạnh sống lưng khi San hơi cúi người để thắt chặt hai dây vào eo.

"Đã xong," San bình luận, giọng nói vang ngay bên tai Wooyoung.

"Bây giờ em đã sẵn sàng để vào bếp rồi đó."

Wooyoung bước đi, siết chặt hai bàn tay còn đang run run. Cảm giác như vừa chạy một cuộc thi marathon vậy.

"Ừm... Uh, còn của anh thì sao?"

San lấy một chiếc tạp dề màu tím với những chấm bi màu vàng.

"Em sẽ mặc nó vào cho tôi chứ?" San hỏi, tay chống nạnh. Đôi mắt của Wooyoung lại chú ý đến vòng eo thon gọn của anh, và lần này cậu ho khan một cách nặng nề.

"Không, anh tự mặc đi. Tôi cần tìm công thức nấu ăn."

"Đúng là cái đồ keo kiệt." San bĩu môi. Anh đưa điện thoại của mình cho Wooyoung. Cậu chăm chú tìm công thức nấu ăn còn San trông như đang đấu tranh nội tâm dữ dội trước khi nói ra điều gì đó. Anh không nhịn được lên tiếng.

"Này, tôi vừa mới nhận ra một điều."

"Điều gì?"

"Tôi nhận ra rằng đôi khi tôi cần phải gọi trước cho em trong trường hợp có gì đó thay đổi trong nhà – ví dụ như tối nay."

San dựa vào quầy, tựa đầu vào lòng bàn tay, vẫn nhìn chằm chằm Wooyoung.

"Nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra là tôi không có số của em."

"Ồ. Tôi tưởng Hongjoong hyung đã đưa số tôi cho anh rồi."

"Không, ngốc quá!" San cười. "Số mới của em cơ. Tôi sẽ đưa cho em một chiếc điện thoại mới."

Wooyoung ngừng gõ bàn phím điện thoại, nhìn chằm chằm vào San. "Cái gì cơ?"

"Em không muốn có một chiếc điện thoại mới sao? Tôi muốn có thể tặng cho em cái gì đó, em đừng có mà cản tôi."

San trả lời. Rõ ràng là anh nghĩ đó là ý tưởng hay nhất từ ​​trước đến nay. San không thể 'kiềm chế' được cái nhiệt huyết muốn chiều chuộng Wooyoung.

"...Oh." Wooyoung gãi tai, không biết nên trả lời thế nào mới phải. "Tôi không biết nữa."

"Đi mà." San nài nỉ.

"Tôi thậm chí sẽ mua cho em bất kỳ thương hiệu nào mà em muốn - ngay cả iPhone đời mới nhất. Tôi thực sự không quan tâm đến chuyện giá cả đâu. Và, ý tôi là, em đang được trả tiền để sống cùng với tôi."

Wooyoung căng cứng hàm, nhăn mặt trước những lời nói của San. Nó giống như một cú tát của thực tế, đẩy cậu ra khỏi sự hào hứng vừa mới diễn ra trong mấy phút trước. Đúng. Wooyoung chỉ ở đây vì cậu đang 'trông' Choi San. Sao cậu có thể quên điều đó dễ dàng như vậy?

"Em có ổn không?" San hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ừ," Wooyoung nói dối. "Tôi chỉ - tôi không nghĩ rằng anh nên tiêu tiền cho tôi. Tôi đã được sống... với anh... ừm... ý tôi là sống trong căn biệt thự sang trọng này. Như vậy là quá đủ."

"Chúng ta không phải là bạn sao?" Đôi mắt San ánh lên tia hy vọng. "Tôi muốn mua tặng cho em cái gì đó thôi mà."

Điều đó nghe thậm chí còn tồi tệ hơn. Wooyoung ghét cảm giác này; giống như cậu là một người vô dụng và đáng thương.

"Hãy thử món japchae," Wooyoung đổi chủ đề.

San nhìn cậu căng thẳng, cau mày chán nản. "Nhưng tôi không thích rau."

"Rau củ rất tốt cho sức khỏe. Vì vậy, hãy ăn nhiều rau vào đi em bé to xác à," Wooyoung lập luận, mỉm cười khi nghe thấy tiếng gầm gừ của San.

"Tôi không phải là một đứa bé."

"Nhưng mà lúc anh căng thẳng thì sao?"

Wooyoung hạ giọng.

San khẽ đẩy nhẹ vai cậu, nhưng nụ cười của Wooyoung có chút đanh lại.

"Em không cần phải tỏ ra sợ hãi hay lo lắng như vậy đâu. Đó không phải là vấn đề cấm kỵ."

"Tôi không nghĩ như vậy. Tôi chỉ ... nghĩ rằng anh có thể cảm thấy bị xúc phạm khi tôi nói ra điều đó."

"À, tôi không." San nghiêng người, anh có mùi như sữa và mật ong. Wooyoung ngẩn người trước cử chỉ thân mật, gần gũi của San, nhưng thật ra anh chỉ đang cố gắng với lấy một quả táo trên giỏ trái cây.

"Món khai vị," San giải thích.

Wooyoung nuốt nước bọt, bận rộn với việc mở tủ lấy nguyên liệu ra. "Thế thì ăn japchae nhé?"

"Tôi chỉ ăn nó vì em thôi đấy," San trả lời, miễn cưỡng đồng ý.

"Tôi nhớ câu này của anh rồi đó. Anh phải ăn hết nó ngay cả khi nó không ngon".

Wooyoung cảnh báo. Những lời nói của San vẫn văng vẳng bên tai cậu, về việc thực sự tại sao cậu lại ở đây, trong căn nhà này, nhưng hiện tại, Wooyoung không muốn nghĩ nhiều về điều đó.

"Được chứ?"

San gật đầu. "Được."

Chuẩn bị một bữa ăn không lâu đến như vậy. Nhưng cả hai người đều mất rất nhiều thời gian và Wooyoung thề rằng đó là do San. Wooyoung nhận ra rằng, khi người ta càng lớn tuổi thì lại càng thích nếm trải nhiều thứ. Khi Wooyoung chuẩn bị món mì tinh bột khoai tây, rắc gia vị và làm cơm, thì San cứ lượn quanh cậu chỉ để ăn vụng. Anh thậm chí còn nhấm nháp một trong những loại rau mà Wooyoung đã cắt nhỏ, rồi nhăn nhó vì mùi vị của nó.

Việc nấu nướng của hai người rất mất tập trung. Wooyoung thực sự chỉ muốn làm tốt công việc của mình. Nhưng San cứ đứng sát lại gần cậu, ăn mọi thứ và chạm vào cậu đang khiến Wooyoung phát điên.

"Tôi nghĩ japchae đã sẵn sàng rồi."

San nói khi thấy Wooyoung khuấy mọi thứ trong nồi sau khi cố gắng hoàn thành xuất sắc mọi sự quấy rầy của San.

"Tôi muốn thử xem nó có mùi vị như thế nào."

"Chúng ta cho nó ra bát trước," Wooyoung trả lời, nhưng San đã nhanh tay uống một ít nước dùng japchae. Thay vì ăn nó trên đĩa như Wooyoung yêu cầu, San lại sát gần cậu hơn, thổi nhẹ vào sợi mì.

"Em nên nếm thử nó trước. Dù gì thì em cũng đã vất vả với việc nấu nướng rồi," San nói với Wooyoung, đưa nĩa đặt lên môi Wooyoung.

"Vâng. Và hyung thì đã ở đó, ăn tất cả mọi thứ -" Wooyoung im lặng, nhưng chuyện lớnđã xảy ra rồi.

"Hyung," San lặp lại. Một cái gì đó vui tươi, hăng hái lóe lên trong mắt anh.

"Bây giờ tôi là 'hyung' đối với em à?"

Wooyoung cắn một ít japchae anh đưa cho và né tránh mọi nỗ lực trêu chọc của San. San hiện đang có tâm trạng rất tốt- chắc chắn rồi. Nhưng mà chắc là do hương vị thơm ngon của món japchae Wooyoung làm.

Wooyoung cố gắng lờ đi cảm giác vui mừng nồng nhiệt đang dâng lên trong lồng ngực khi nhìn thấy San lén lút ăn một ít japchae còn sót lại trên cái nĩa anh vừa đút cho cậu.

Bữa tối diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với mong đợi của Wooyoung. San cư xử rất tốt bụng, cho đến khi anh ấy làm vẻ mặt giận dữ với sợi mì cùng mấy con sò điệp và đặt tên cho nó là Mr Nag Nag Jung Wooyoung.

Đôi khi, khi họ trò chuyện, Wooyoung có thể cảm nhận được ánh mắt San đang lưu luyến trên khuôn mặt mình. Nhưng cậu sẽ không bao giờ lên tiếng hay thừa nhận điều đó. Cậu sợ tất cả là do mình ảo tưởng nên...

* * *

Ngày hôm sau, trong khoá học giao tiếp ở trường, Wooyoung cảm thấy điện thoại của mình rung lên bần bật khi có tin nhắn mới. Cậu lôi điện thoại ra kiểm tra.

- mr choi

[hình ảnh đính kèm]

- mr choi

tôi đang cảm thấy chán lắm. Em đang ở đâu đấy??

Wooyoung suýt thì đánh rơi điện thoại.

- wooyoung

tôi ở trong lớp, san à.

sao lại gửi ảnh cho tôi??

- mr choi

em không gọi tôi là hyung nữa àaa 😖

- wooyoung

Anh không trả lời câu hỏi của tôi

- mr choi

tôi cảm thấy ảnh này tôi dễ thương 🥺

Wooyoung cố gắng để bình tĩnh lại, nhưng không thành công.

- wooyoung

Trông cái ảnh kì lạ thật đấy... tôi không thích nó

- mr choi

[hình ảnh đính kèm]

- mr choi

Cái này thì sao? Em thích cái này không?

Wooyoung che điện thoại của mình trước khi có ai đó có thể nhìn thấy khuôn mặt San.

- mr choi

ảnh này tôi chụp lâu rồi,

tôi sẽ gửi em mấy cái ảnh đẹp hơn nếu như em cho phép hyung mua cho em một chiếc điện thoại mới 😌

- wooyoung

Ôi chúa ơi

Anh không thể cho qua chuyện đó à.

- mr choi

noppee

- wooyoung

tôi không cần điện thoại mới

- mr choi

chấp nhận tình yêu của hyung đi

Wooyoung cười chế giễu thành tiếng, da đỏ bừng vì xấu hổ khi cảm thấy có vài cái nhìn chằm chằm vào mình.

- wooyoung

tôi phải học đây anh bạn

- mr choi

oof

bây giờ tôi đang bị em friendzoned luôn rồi.

- wooyoung

Ai thèm quan tâm

- mr choi

Bao giờ đến sinh nhật em?

- wooyoung

???

Hỏi làm gì?

- mr choi

26/11, phải không?

- wooyoung

Anh biết rồi sao còn hỏi làm gì

- mr choi

Để kiểm tra lại xem có đúng không thui

- wooyoung

woww

- mr choi

vâng, wow

- mr choi

chúc mừng sinh nhật trước, Mr. Nag Nag🥳

gặp lại em sau giờ học

Wooyoung khẽ mỉm cười. San không biết điều đó, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chúc mừng sinh nhật sau một khoảng thời gian dài.

- wooyoung

tạm biệt

- mr choi

wooyoung 😑

Wooyoung cười toe toét, đút điện thoại vào túi và quay lại giảng đường nghe giáo sư giảng bài.

_________________________

Hellu cả nhà. Tác giả không đính kèm ảnh selfie của Choi San nên tui chọn bừa 2 ảnh =))) Chúc các bác ăn cơm tró ngon miệng!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro