10. Đa Nhân Cách

"Tiểu Khải, chú ý một chút!" Nhâm tỷ cực kì bất mãn Vương Tuấn Khải thất thần.

Đã nhắc nhở mấy lần, vẫn như vậy, đến cùng là có chuyện gì?

"A...... Thật có lỗi." Vương Tuấn Khải cúi thấp đầu xin lỗi, anh không thể không thất thần a.

Trong lòng luôn luôn nhớ thương Vương Nguyên, từ lần đó nói chuyện, hai người bọn họ liền chưa gặp mặt, thực ra là mình đang trốn tránh em ấy, vẫn là khó có thể chấp nhận sự thật, vẫn không thể buông bỏ em ấy.

"Cầm lấy, là kịch bản mới. Tuần sau khai máy, đọc qua một chút đi."

"Được."

Vương Tuấn Khải xoa xoa thái dương, trước kia chưa bao giờ cảm thấy làm việc lại mệt như vậy.

Nhưng là hiện tại...Một mình đọc thuộc kịch bản, một mình tham gia gameshow, một mìng gánh vác áp lực......

Thực mệt a.

Vương Tuấn Khải ngửa đầu, lấy tay che mặt, đem bi thương giấu ở một mảnh trong bóng đêm.

"Này? Tiểu Khải?"

Trước cửa, một nam nhân quần áo trắng tinh vẻ mặt khiếp sợ, ánh mặt trời tươi đẹp làm cho người ta thấy không rõ mặt cậu.

"......"

"Theo lời em, khả năng là rất lớn...... Như vậy, em vào đây, chúng ta cùng thảo luận."

---

Ánh nắng kéo thân ảnh hai người trong phòng dài ra, trong phòng chỉ có tiếng Vương Tuấn Khải.

"Chính là như vậy......" Vương Tuấn Khải nâng chung trà lên, uống một ngụm. "Thế nào, Vũ ca."

Người mặc áo trắng xoay người lại, ánh dương xuyên qua mái tóc mềm mại, màu nâu thể hiện khí chất ấm áp.

Khương Vũ là học trưởng của Vương Tuấn Khải, cùng tham gia đợt huấn luyện đầu tiên, hai người quan hệ rất thân thiết, nhưng sau này Khương Vũ lại rời đi.

Khương Vũ rời ngành giải trí, lựa chọn học bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.

Ở đại học thuận lợi lấy được giấy phép y khoa, tốt nghiệp xong trực tiếp mở một phòng khám tâm lý.

Có bằng cấp, y thuật cao siêu, lại đẹp trai, phòng khám của Khương Vũ phát triển rất tốt.

Nhưng Vương Tuấn Khải...... Vì sao xuất hiện ở đây.

"Khả năng rất lớn, anh cần gặp cậu ấy mới chẩn đoán chính xác được." Khương Vũ nhíu mày, khóe miệng lại dấy lên ý cười nghiền ngẫm.

Ca bệnh thú vị cũng không nhiều, anh làm sao có thể lỡ mất?

Từ khi Thiên Tỉ biết thân phận thực sự của mình liền phát hiện Vương Nguyên trở nên càng thêm tham ngủ, luôn đem thân thể ném cho Thiên Tỉ liền buông tay mặc kệ tất cả.

Thiên Tỉ lúc đầu còn lo lắng, nhưng như vậy cũng khiến cậu dễ dàng điều tra.

Về phần Vương Tuấn Khải, ba tháng liền đều bận, cũng cố không đến tìm Vương Nguyên , nhưng không thấy mặt không có nghĩa là không phát sinh chuyện gì.

Thiên Tỉ cẩn thận nghiên cứu tấm hình kia, trên hình căn bản không tìm ra đầu mối gì, Thiên Tỉ có chút ủ rũ, nhớ tới bộ dáng nhị ngốc ngày đó của Vương Nguyên, lại đột nhiên nghĩ ra.

Phía sau bọn họ, cách đó không xa có đậu một chiếc xe màu đen.

Dựa theo biển số xe, Thiên Tỉ cũng không ôm nhiều hi vọng, quả nhiên là không có biển số.

Lại nhìn xe này, trên cửa sổ xe mơ hồ có mấy chữ: Khố thương bản ưu.

Lập tức tìm kiếm 'Bản ưu kho', thế nhưng không có kết quả liên quan.

Cảnh sát đúng là không phải ai cũng có thể làm. Thiên Tỉ xoa xoa đầu.

Chờ một chút

Thiên Tỉ viết viết trên giấy, đột nhiên hiểu ra, nếu ngược lại, kia hẳn là 'Ưu bản kho'.

Kích động lại tìm một lần.

Kết quả vẫn là không đúng, Thiên Tỉ gắt gao nhìn chằm chằm bốn chữ kia, vấn đề là ở đâu?

Cẩn thận nhìn lại, đúng là có chỗ không đúng.

Mấy chữ kia vốn không xịt sơn như vậy, mà là bởi vì viết đè lên . Tại sao lại làm vậy? Nếu muốn che giấu thân phận sao còn muốn để lộ ra dấu vết? Nếu không phải vì che giấu thân phận thì làm như vậy để làm gì?

Thiên Tỉ không kịp nghĩ lại, đang khẩn trương tìm kiếm, rốt cục tìm được một kho hàng lớn ở Trùng Khánh.

"Ưu Mộc kho".

Nghe nói đã mở rất nhiều năm, ông chủ cũng thay đổi vài người.

Nhưng mà tra được kho hàng này, cũng không có giúp ích được bao nhiêu.

Thiên Tỉ lại suy nghĩ, bắt đầu phân tích từ vụ tai nạn đến khi nhìn đến người kia.

Tuy rằng hắn che mặt, mình cũng bị va chạm mạnh mà hôn mê , nhưng Thiên Tỉ vẫn cứ cẩn thận quan sát hắn ta, có hình xăm.

Là một long đồ án.

Thiên Tỉ theo trí nhớ vẽ lại, tìm tteen mạng hình tương tự, nhưng lại không tìm được.

Thiên Tỉ đi một vòng lớn lại trở về điểm xuất phát.

Không thể a.

Thiên Tỉ đập đầu xuống bàn, bất đắc dĩ, mình đã sai ở đâu? Sai ở đâu?

Còn chưa nghĩ thông suốt liền nghe thấy tiếng đập cửa, hai ngày luôn ở Bắc Kinh, ai tới tìm mình a?

Vừa mở cửa, một người con trai xa lạ đứng ở cửa, Thiên Tỉ lập tức cảnh giác.

"Thoải mái đi, tôi là bác sĩ." Người đó cười rộ lên.

"Tôi bị bệnh, cần gì bác sĩ?" Thiên Tỉ vẫn không cho anh ta đi vào.

"Nếu tôi đoán không sai, hiện tại cậu là 'Thiên Tỉ'." Người con trai vươn tay, "Tôi là Khương Vũ."

Thiên Tỉ trong lòng cả kinh, mở cửa cho anh ta đi vào, nhưng không để ý đến cánh tay đang vươn ra.

Khương Vũ cũng không để ý, ôn nhu cười cười, thu tay, đi vào.

"Anh là bác sĩ? Ai kêu anh đến, anh sao lại biết tôi" Thiên Tỉ nhíu mày.

"Tôi nhận lời một người bạn tới xem một chút." Khương Vũ lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Thiên Tỉ, "Về phần cậu aay là ai vậy, tôi nghĩ cậu hẳn là đã rồi ."

"Tiểu Khải." Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Anh sớm biết sẽ có một ngày như vậy, Tiểu Khải làm sao có thể mặc kệ.

"Tình huống hiện tại của cậu, giải thích theo y, gọi là đa nhân cách." Khương Vũ dừng một chút, tiếp tục nói, "Đa nhân cách là một loại tâm thần phân liệt, cũng chính là do tâm lý khiến cho nhân cách phân ra." Khương Vũ quan sát đến Thiên Tỉ, nhưng không nhìn ra dấu vết gì từ khuôn mặt lạnh lùng kia.

Quả nhiên là người khó đối phó.

Dừng một chút, mở miệng tiếp tục giải thích.

"Nói cách khác 'Ở trong thân thể tồn tại hai hoặc nhiều nhân cách khác, mỗi nhân cách ở thời gian nhất định chiếm địa vị chính. Những nhân cách này trong lúc đó là độc lập, tự chủ, cũng làm một người hoàn chỉnh tự mình tồn tại'."

Nhìn Thiên Tỉ cũng không có bộ dáng mê mang, Khương Vũ tiếp tục nói: "Có một loại, ở thời gian riêng đấy, liền ý thức chỉ có một thân phận, gọi là chủ thể nhân cách. Lúc này sở hữu tình cảm, tư tưởng cùng ngôn ngữ hành động đều dựa theo phương thức hoạt động của chủ thể nhân cách, không hiện ra dấu vết thân phận khác. Không có giai đoạn định kỳ nào, bình thường là sau khi tinh thần bị kích thích, khả đột nhiên biến thành một nhân cách khác hoàn toàn trái ngược, tất cả tình cảm, tư tưởng cùng ngôn ngữ hành động đều thay đổi. Lúc này, thân thể đối với thân phận của quá khứ hoàn toàn lãng quên, dường như theo tâm lý thay đổi thành một người khác. Từ một nhân cách chuyển sang nhân cách khác là đột nhiên phát sinh, ban đầu chủ thể nhân cách ý thức không rõ ràng, cũng quên mất lúc trước đã phát sinh việc gì"

Lúc này Thiên Tỉ dường như đã hiểu .

Vương Nguyên lúc trước là chịu áp lực lớn như thế nào mới có thể tạo ra cậu a...... Cậu ấy có bao nhiêu thống khổ......

"Tôi nghĩ cậu hiểu tôi nói gì. Cho nên, mỗi lần cậu 'nhiếp chính' Vương Nguyên đều sẽ lâm vào hôn mê, không thể nhớ lại sự tình trong khoảng thời gian này. Nhưng cậu lại có thể biết rõ tình huống của cậu ấy.

"Tôi đã hiểu, nhiệm vụ của anh đã xong, hiện tại có thể đi rồi." Thiên Tỉ không thích người khác đem chuyện này nói ra như vậy, cậu lại càng không thích ở chung với tên Khương Vũ này.

"Còn chưa xong," Khương Vũ cười cười, "Đã là bệnh, cậu hẳn là biết tác hại của nó"

Biểu cảm của Khương Vũ đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm túc.

"Kỳ thật đa nhân cách là sau khi bị kích thích giải phóng tâm lý tạo thành, nói cách khác nhân cách xuất hiện, là vì để giảm bớt áp lực tâm lý. Cậu là trường hợp đặc biệt, bình thường, nhân cách mới phần lớn là tàn bạo máu lạnh, đây là do kích thích tâm lý biến thành. Nhưng cậu cũng không tồn tại nhân cách tàn bạo để gánh vác áp lực, như vậy cũng không đem lại nguy hiểm cho bản thân."

Biểu cảm của Khương Vũ cũng không thả lỏng.

"Nhưng là, cậu có phát hiện tần suất mình xuất hiện càng ngày càng nhiều hay không?" Khương Vũ nhìn chằm chằm Thiên Tỉ.

"......" Đúng vậy, gần đây Vương Nguyên Nhi ngủ càng ngày càng lâu.

"Xuất phát từ tâm lý muốn trốn tránh, hơn nữa cậu cố ý ra mặt. Nhân cách chính vốn chiếm phần lớn thời gian tồn tại ngược lại mất đi chủ quyền khống chế, như vậy, cậu sớm hay muộn cũng cướp đi nhân cách chính là Vương Nguyên, không thể cam đoan sẽ không xảy ra tình huống nhân cách chính hoàn toàn biến mất"

"!"

Thiên Tỉ thế mới biết vì sao Khương Vũ lại nghiêm túc như thế.

Hiện tại đến chính cậu cũng cực kỳ bất an.

Vương Nguyên vì sao càng ngủ càng lâu? Thiên Tỉ có thể đoán được. Đối với Thiên Tỉ việc Thiên Tỉ chết Vương Nguyên là không muốn chấp nhận, cho nên sinh ra nhân cách là cậu để trốn tránh hiện thực, giảm bớt áp lực.

Mà cậu vì sao chiếm cứ nhiều thời gian như vậy?

Là ý nghĩ mãnh liệt muốn bảo vệ, đang nuốt lấy nhân cách Vương Nguyên, vừa mghĩ liền rùng mình.

"Biện pháp tốt nhất là khiến Vương Nguyên học cách đối mặt, chính là như vậy, cậu, có lẽ... Sẽ biến mất." Khương Vũ xuất phát từ quy tắc của một bác sĩ, đem tất cả hậu quả có khả năng phát sinh báo cho người bệnh biết.

"Điều đó không quan trọng, bây giờ tôi còn có việc quan trọng cần giải quyể, việc điều trị có thể chờ một thời gian không?" Thiên Tỉ trầm tư một chút, Vương Nguyên đối Thiên Tỉ là ỷ lại, đồng thời Thiên Tỉ đối Vương Nguyên là yêu thương nồng cháy, cậu đương nhiên không đành lòng nhìn thấy Vương Nguyên vĩnh viễn sống trong ác mộng.

Hung thủ còn chưa tìm ra, cậu không yên lòng.

"Không có việc gì, chờ cậu quyết định nhận trị liệu, liên lạc với tôi, đây là danh thiếp của tôi." Khương Vũ để lại danh thiếp cùng xấp hồ sơ, rời đi.

"Này?...... Cho anh xin~ là chuyện em nhờ vả sao anh có thể không làm tốt." Khương Vũ vô cùng thân thiết nói. "Nhưng sao em phát hiện cậu ấy là đa nhân cách?"

Cho dù là bác sĩ chuyên nghiệp, dưới tình huống người bệnh tận lực che giấu, cũng rất khó phát hiện đa nhân cách.

"Em rất hiểu hai đứa nó."

"Thật là, dù sao một nhóm nhiều năm như vậy." Khương Vũ cười rồi cúp điện thoại.

Vương Tuấn Khải buông điện thoại, nếu không phải anh diễn một vai đa nhân cách trong bộ phim mới này, cũng sẽ không nghĩ đến khả năng này.

Vương Nguyên khác thường quá rõ ràng, mà chính mình lại không để ý.

Cho nên
.
.
.
.
.

Cho nên không tồn tại tình huống Vương Nguyên đi phía trước, xe trong siêu thị đi phía sau. Là Vương Nguyên tự mình đẩy xe, đem này nọ bỏ vào lại lấy ra, chính mình cùng chính mình ầm ĩ. Ôm lấy Vương Tuấn Khải cũng là một mình Vương Nguyên mà thôi.

Từng đã có một trường hợp đặc biệt: Một cái người sống ở Arab, đa nhân cách thế nhưng có thể nói tiếng Anh và tiếng Ý.

Vốn là người què, nhưng có nhân cách khỏe mạnh, kết quả là anh ta có thể đi bình thường.

----------

Đêm khuya, Vương Nguyên đột nhiên tỉnh.

Nhìn Thiên Tỉ ngủ ở một bên, Vương Nguyên nhịn không được muốn chọc.

Có thể thấy được Thiên Tỉ hơi hơi nhíu mày, hình như ngủ thật sự không an ổn, Vương Nguyên lại buông tay, giúp Thiên Tỉ đắp lại chăn.

Ra ngoài kiếm đồ ăn, liền thấy trên bàn trà hồ sơ lộn xộn.

"Đây là gì?"

Vương Nguyên tò mò cầm lấy một tờ.

......

Đa nhân cách?

Thiên Tỉ không phải Thiên Tỉ, là cậu ảo tưởng hình thành ra ......?

Ha ha, làm sao có thể......

Đây là kịch bản mới sao?

Thật mắc cười, ha ha ha......

Lại muốn gạt cậu......

Thật sự là......Thật sự là đủ rồi......

Tim đau thắt lại, Vương Nguyên ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ban đêm, tiếng tik tak của đồng thực rõ ràng, nhưng thiếu niên ngã trên mặt đất lại không có người phát hiện.

Màu đen bao trùm tất cả.

Mộng là mộng đến tỉnh không đến mộng......

Hoa hồng, dễ dàng bị thương......

Nắm trong tay, lại xói mòn theo khe hở......

Thiếu niên như một đóa hồng đỏ xinh đẹp nở rộ trong đêm tiệc lung linh....

Mang theo trí mạng mỹ lệ, hướng điêu linh......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro