one push, and one pull.
Trong cuộc đời đằng đẵng vạn niên của mình, Mặt Trăng cũng đã từng có một lần khát khao thứ tình yêu mà chàng ta chẳng đời nào có thể chạm tới. Đầu cúi thấp, khóe miệng trĩu nặng, chàng tìm đến chỗ Mặt Trời. Vầng sáng nhàn nhạt tỏa tròn xung quanh mái đầu chàng mờ nhòe đi, đôi tay rệu rã không có chút phòng thủ.
"Em mệt rồi, hyung," Mặt Trăng nói, và đôi mắt chàng trông phờ phạc, ánh nhìn loe lóe nỗi buồn dán chặt xuống mặt đất.
"Soobin," Mặt Trời gằn giọng, âm sắc nhuốm trầm khàn và sắc bén nhưng dẫu sao vẫn thể hiện sự an ủi. Yeonjun đặt tay lên đôi vai trần của Mặt Trăng, "em đang cố lao theo một điều không thể. Anh e là mình không còn khả năng giúp em được nữa."
"Không, hãy cứ tiếp tục đi mà. Em xin anh, hyung," Mặt Trăng van nài khi dòng lệ bắt đầu trào khỏi khóe mi, vẫy vùng như bao khổ sở, lấp loáng trên gò má Soobin. "Làm ơn, giúp em tỏa sáng, để em ấy có thể nhìn thấy em khi ánh dương tàn. Em chỉ cần như thế thôi."
"Thật tình, anh chỉ có thể làm được đến đấy. Nhưng nói chuyện với các vị thần cao hơn ở trên kia thì, anh không chắc điều đó sẽ dễ dàng."
Ánh nhìn của Soobin xoáy sâu vào đôi mắt của Mặt Trời. Đôi mắt ấy trắng xóa, phát ra thứ ánh sáng chói lòa, ánh nhìn như tan vào hư không. Nhưng áo choàng đậu trên vai Mặt Trời vẫn óng vàng, hệt như làn da của anh ta nhiều năm về trước. Yeonjun là người đã chứng kiến chàng lớn lên, người chứng kiến chàng rơi vào hố sâu của tình yêu, và cũng là người không còn nhìn thấy được gì nữa.
"Họ sẽ không hiểu cho em," Soobin thở dài, "ngày trước họ đã không, và giờ thì em chắc điều đó cũng sẽ chẳng thay đổi."
Mặt Trăng đã sống trong sự giam cầm tù túng này quá lâu, điều đó thể hiện rõ qua cách chàng đứng - lưng đã có một chút cong vẹo, và trong cách chàng ăn nói - âm giọng run rẩy như thể sắp vỡ tan.
"Đừng bỏ cuộc nhé," Yeonjun nói, xoa nhẹ lên mái tóc hơi rối của Mặt Trăng, từ tốn và yêu chiều, "ít nhất thì em vẫn còn có thể nhìn thấy cậu ấy."
Soobin mỉm cười, "đôi lúc, chúng em còn khiêu vũ cùng nhau đấy."
Chuyện xảy ra đã nhiều năm ánh sáng về trước, khi mà Trái Đất vẫn còn đang rục rịch hình thành. Những cánh đồng đã từng xanh mướt và nước thì hãy còn trong veo. Soobin đã gặp Đại Dương vào ngày hôm ấy, khi chàng đang ngồi cạnh Mặt Trời trên bãi cát và trong lúc Mặt Trời mải miết tám chuyện, Soobin không thể ngừng nhìn về phía Đại Dương. Vì em khi ấy thật quá đỗi lộng lẫy.
Đại Dương là một chàng trai thanh mảnh (và cao ráo nữa), tóc em xen vài vệt trắng xóa tựa lớp sóng xô, em còn có ma thuật ẩn hiện dưới đôi tay xinh đẹp. Đại Dương ngồi trên một mỏm đá, em không tỏ ra chút bối rối nào trước sự hiện diện của những người kia, điều đó khiến em thu hút hơn gấp vạn lần. Tên em là Beomgyu, và em rất có tiếng tăm với mấy vị thần khác bởi vì công việc và tiếng cười giòn tan của mình, cũng như là bởi chiếc áo choàng lụa óng ánh dài thướt tha khoác trên vai em.
Không Khí rất thích đề cập tới em trong mấy cuộc trò chuyện và chọc cho em càu nhàu hết cả lên, còn các Vì Sao là đối tượng hàn thuyên với em mỗi đêm cho đến tận lúc bọn họ say ngủ. Nhưng Soobin thì vẫn chưa có được cái may mắn được tiếp cận em, chàng hẳn còn ngại ngùng lắm.
"Này, Beomgyu!" Yeonjun đứng bật dậy và hét thật lớn về phía chàng trai kia. Beomgyu nhìn anh với đôi chút ngạc nhiên. "Để anh giới thiệu với em một người bạn này!"
"Anh điên à?" Soobin buột miệng, đuổi theo hơi thở dần gấp gáp của mình.
"Đừng bao giờ chần chừ quá lâu trước tình yêu," Yeonjun nhếch khóe môi, nhưng Soobin lại thấy đau khổ biết mấy trước hành động bộc phát của Yeonjun, dù cho sau đó, chỉ trong chớp nhoáng, nụ cười lại nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt khi chàng nhìn thấy Đại Dương.
"Xin chào," Beomgyu nhẹ nhàng nói, đôi mắt em nhìn một lượt bờ biển xung quanh.
"Anh đã nghe hàng tá những giai thoại diệu kỳ về em, chàng trai ơi. Nhưng anh cũng nghe rằng cô đơn đã đeo bám em có chút lâu rồi, thế nên anh muốn giới thiệu em với Mặt Trăng." Yeonjun cao giọng nói, cằm hất lên đầy khoái trá. Bởi vì người luôn giới thiệu và kết nối những vị thần khác với nhau là anh, thế nên anh có quyền thấy tự hào, bởi anh biết tất thảy mọi thứ và mọi sinh vật tồn tại quanh đây.
"Choi Soobin," Soobin cất lời, bình tĩnh chìa tay mình về phía trước. Beomgyu cầm lấy bàn tay chàng rồi nhẹ mỉm cười.
Diễn biến sau đó cũng chẳng mấy phức tạp, bởi hai người họ chỉ ngồi cạnh nhau trên bãi biển và trò chuyện với nhau hàng giờ đồng hồ. Họ gào với nhau những điều ngớ ngẩn ngu nghếch và cười chẳng ngớt, để rồi cuối cùng cả hai đều rơi vào lưới tình của đối phương.
Mặt Trăng và Đại Dương đã khiêu vũ theo từng nhịp thở của Trái Đất, một người dẫn dắt, và người kia nhịp nhàng nương theo từng bước nhảy. Soobin chẳng phải một vũ công giỏi, chàng cứ va phải Đại Dương mỗi nhịp nhạc một, khiến Beomgyu phải huých nhẹ vai chàng hẳn mấy lần rồi lại cười rộ lên ngay sau đó. Hai người để bản thân được đắm chìm trong làn gió ấm áp, và thảnh thơi ngồi nhìn Mặt Trời khuất bóng sau áng mây mỏng tang.
Ánh sáng rực rỡ trải dài từ bầu trời đậu lên đôi vai sóng bước cùng nhau khi Beomgyun đùa nghịch và hắt nước lên mặt Soobin, và những vì sao xa dịu dàng nhấp nháy vào khoảnh khắc đôi môi họ tan vào nhau.
Soobin tay trong tay sánh bước cùng Beomgyu của chàng; họ là kiểu yêu đương sẽ trò chuyện cùng nhau cả ngày dài, và cũng là kiểu sẽ chui vào vòng ôm của đối phương khi màn đêm buông xuống. Đôi lúc Đại Dương còn chẳng ngần ngại che khuất đi ánh Trăng giữa vòng tay dịu dàng và mềm mại của em.
Tình yêu của hai người họ không phải thứ phơi bày ra trước mắt để ai ai cũng nhìn thấy, mà chỉ để vừa đủ cả hai biết được. Bởi vì trước nhất họ bắt đầu từ tình bạn, và bởi vì kể cả tình cảm này chịu sự cấm đoán từ các vị thần tối cao, họ vẫn lén lút tìm cách gặp nhau trong những nơi hang động chật hẹp, chỉ vì muốn nhìn thấy đối phương.
"Anh đã thử nói chuyện với họ chưa?" Beomgyu hỏi Soobin, em siết chặt tay mình hơn một chút. Beomgyu đã từng nghe về lời yêu cầu phía Không Khí, người luôn tung tăng bay nhảy ngoài kia để lắng nghe mọi thứ, và truyền đạt lại những tin nhắn cả tốt lẫn xấu. "Huening đã nói với em."
"Anh đã từng, nhưng bị họ bác bỏ," Soobin nói, chàng đã thỉnh cầu một cơ hội cho bản thân mình, chỉ cần một hoặc hay ngày mà thôi, nhưng lần nào họ cũng khước từ.
"Em không muốn anh đi," Beomgyu thủ thỉ, em đan những ngón tay mình vào đôi tay to lớn của người kia và đặt bàn tay còn lại lên gò má mềm của Soobin, "Em muốn nắm tay anh, và em muốn hôn lên từng tấc khuôn mặt này."
"Anh không muốn bọn họ làm đau em. Họ đã tước đi đôi mắt của Mặt Trời," Soobin nhắm nghiền mắt và tựa đầu vào đôi tay hết mực dịu dàng của Beomgyu. "Nếu họ làm thế với Yeonjun, thì chúng ta sẽ ra sao đây?"
Đó là một chuyện chẳng ai ngờ đến, nhưng nó đã diễn ra ngay trước mắt những vị thần như một lời cảnh báo. Mặt Trời đã ở đó, hai chân quỳ trên nền đá hoa cương, hai tay anh ta bị trói sau lưng bởi một chiếc vòng sắc mảnh.
Những vị thần ở cấp cao hơn đã bước xuống từ chiếc cầu thang chạy dài và nắm chặt lấy đầu Yeonjun. Họ đã khiến anh mù lòa, để anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được ngôi sao mà anh đã đem lòng yêu thương.
Đấng tối cao chẳng hề có chút công bằng nào. Và ở chốn này, tình yêu là thứ không bao giờ được gieo trồng và nảy nở.
"Họ chẳng thể làm gì ta đâu," Beomgyu nhắm nghiền mắt và níu lấy vạt áo choàng của Soobin, vòng tay ôm lấy chàng. Giữ Beomgyu thật chặt trong cái ôm của mình, bàn tay Soobin vỗ nhè nhẹ lên lưng em. "Họ chẳng thể động đến anh đâu, Soobin xinh đẹp của em."
Soobin vẫn giữ im lặng, từ ngữ mắc kẹt ở đâu đó nơi cuống họng chàng. Và sự lặng im thật đau lòng biết mấy, chúng kéo tràn vào tai chàng, từng chút, từng chút một. Rồi ngay sau đó Beomgyu lại tiếp lời, em thầm thì bên tai chàng rằng:
"Và nếu như họ có thật sự làm gì anh... Cho đến lúc em vẫn còn thấy anh tỏa sáng thì ngay cả khi anh chìm vào mộng mị, em cũng sẽ thấy hạnh phúc."
Cơ thể cả hai cuốn lấy nhau, và những ngón tay vẫn đang chặt không rời. Nhưng khoảnh khắc đó chẳng thể kéo dài lâu. Những vị thần tối cao đã gọi họ đến nơi giao nhau giữa thiên đường và hạ giới, dẫu thật ra nơi đó chỉ là một khối vuông làm bằng đá cẩm thạch trắng nhỏ xỉu lơ lửng trong không gian. Một nơi mà ở đó bầu trời chẳng còn sắc xanh mà lại có màu đen đặc tựa than đá.
Vị thần lớn tuổi nhất từ tốn đặt tay lên bờ vai của Soobin.
"Mặt Trăng của ta, kẻ đã khờ dại rơi vào tình yêu", giọng nói cứng rắn khiến nền đá sắc lạnh như cũng run rẩy, và từng hồi dội vang vọng khắp lồng ngực Soobin. "Có lẽ ta không nên gây tổn hại gì đến khuôn mặt đẹp đẽ này của ngươi, nhưng thay vào đó, ta sẽ cấm ngươi không bao giờ được bén mảng đến gần Đại Dương nữa."
"Đừng làm đau em ấy," Soobin khẩn thiết van xin, đôi mắt chàng mờ mịt, nước mắt đã chực trào khỏi khóe mi cay.
Vị thần nhếch môi, nhưng không phải là một nụ cười hiểm ác xấu xa, hồ như mang nỗi bi thương và tội nghiệp, theo một cách nhìn nhận nào đó. "Ta sẽ xích hắn lại ở tận đáy Đại Dương, để hắn cũng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại ngươi thêm lần nào nữa."
Trời bắt đầu nổi gió, từng cơn xới tung lọn tóc rối của họ. Không Khí đỏ mặt tức giận, cậu vẫy đôi cánh trắng muốt tựa thiên nga của mình, những lọn tóc vàng cuộn lại bên mang tai.
"Hãy để họ yên," Không Khí lạc giọng ngay tức khắc, hơi thở kéo nhau đi khỏi cậu và trước đôi mắt phán xét của những vị thần xung quanh, cậu đành phải cụp đôi mi cong đầy buồn bã.
"Hueningie của chúng ta sẽ không muốn bị tước mất tự do của mình, phải không?" Chúa Trời nói, và Không Khí nén xuống cơn cuồng nộ của làn gió, đứng lùi lại phía sau.
Về phần Đại Dương, em đã thật sự bị trói chặt dưới tận cùng của những con nước, nơi mà ánh sáng khó lòng chạm tới. Những cơn thủy triều từng đêm vẫn cố gắng dâng cao để tìm về nơi có Mặt Trăng, nhưng Soobin chỉ có thể quan sát tất cả từ một nơi thật xa nơi em. Và bề mặt của những con sóng nhấp nhô sẽ hiện lên khi Không Khí bay đến đủ gần để gửi Đại Dương một tin nhắn.
"Anh yêu em, Beomgyu xinh đẹp của anh," Mặt Trăng thì thầm với Không Khí khi đêm đen bao trùm. "Nói với em ấy như thế, nhé Kai. Nói rằng anh yêu em ấy, và anh nhớ em ấy đến tận cùng thế gian, và khuôn mặt của em ấy sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí anh."
"Anh vẫn yêu cậu ấy đến như thế sau ngần ấy thời gian..." Kai thật không ngoa khi cậu nói như thế.
"Và anh sẽ đem trái tim này mà yêu em ấy thật lâu, hơn cả mức em có thể nghĩ đến. Em ấy thích thỏ con, em biết chứ?" Soobin mỉm cười khi nghĩ về Beomgyu cùng ký ức khi em hào hứng nói về tất cả mọi tạo vật trên thế gian vào lần đầu tiên chàng gặp em, "Anh đã nhờ một vì sao, tên là Taehyun, rằng liệu cậu ta có thể nào khắc lên cánh tay anh một chú thỏ nhỏ để Beomgyu có thể nhìn thấy nó trước khi em ấy chìm vào mộng mơ... Beomgyu khi ngủ thật đẹp, em ấy trông yên bình biết bao, và đôi mắt em ấy khi nhắm lại chẳng còn vương chút ưu tư nào."
"Anh ấy cũng nhớ anh," Kai cười rạng rỡ. "Anh ấy thấy vui, và biết ơn nữa, khi anh vẫn còn tỏa sáng mỗi khi đêm xuống."
"Anh nhìn thấy em ấy từng ngày từng giờ, nhưng em ấy chỉ có thể thấy được anh vào ban đêm, thế nên đó là điều tốt nhất mà anh có thể làm rồi." – Soobin thầm nghĩ, chàng trầm tư một lúc cho đến khi một nụ cười dịu dàng khác được vẽ trên khuôn mặt. "Đôi lúc khi chúng anh khiêu vũ, và cảm giác như anh lại quay về lần đầu chạm mặt em ấy."
"Ý anh là?"
"Chúng anh: một người dẫn dắt và người kia nương theo điệu nhạc, chúng anh cãi vã cũng không ít, và anh biết rằng khi những con sóng dần dâng cao lên là thời điểm mình nên dừng lại. Nếu anh khen em ấy đáng yêu, mặt biển sẽ thật bình lặng. Còn nếu em ấy đang phải vượt qua nỗi đau đớn, mọi thứ sẽ tối sầm đi. Em ấy chẳng che giấu gì về cảm xúc của mình, thế nên anh lúc nào cũng biết rõ, vì anh luôn để tâm đến Beomgyu."
"Và Mặt Trời có làm điều đó tốt hơn không, hyung?"
"Hỏi anh ấy xem, về diện mạo thì trông anh ấy có đẹp hơn thật đấy, nhưng anh ấy luôn gồng mình mạnh mẽ hơn vì tất cả chúng ta."
Kai thở dài, họ đã sống như này quá lâu rồi, đến nỗi năm tháng như đã ngừng trôi. Thời gian chẳng có nghĩa lý gì khi cuộc đời dài bất tận cả. "Em sẽ chuyển lời nhắn của anh. Và em sẽ trở lại vào buổi đêm nếu như anh vẫn còn ở đây."
"Nếu em có thể đến gần Beomgyu, em có thể nói với em ấy thêm một điều không?"
"Nói đi, hyung."
"Beomgyu à, chúc mừng sinh nhật. Em sẽ không thể nhìn thấy anh đêm nay, nhưng hãy để những vì sao bầu bạn cùng em nhé. Anh mong rằng sẽ có một ngày nào đó đôi ta có thể cùng nhau bước qua ranh giới đã chia rẽ anh và em, và khi đó, chúng mình sẽ gặp lại nhau."
Làn da trắng và mái tóc rối bời của Soobin càng làm cho má lúm trên khuôn mặt chàng khắc sâu hơn, nụ cười chàng không rạng ngời hạnh phúc mà chất đầy những năm tháng đằng đẵng lặp đi lặp lại và không có gì khác ngoài chờ mong. "Anh yêu em, hôm nay cũng thế. Nhưng đừng cố tìm anh bây giờ nhé."
Một giọt nước mắt lăn dài khỏi khóe mi, dù bên trong chàng là hàng vạn con sóng xô.
Rồi từ đó, Mặt Trăng và Đại Dương chẳng ngừng những điệu nhảy bất tận, một kẻ dẫn dắt, một người nương theo, và không ngừng trông mong về một ngày nào đó họ có thể gặp lại nhau.
_Hết_
20.01.2022, mừng 3 năm ngày bạn hạt dẻ chính thức đến với chúng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro