3

10.

Sau khi ở bên cạnh Thôi Liên Chuẩn gần một tháng, tôi bắt đầu dần dần không còn đề phòng anh ấy nữa.

Có lẽ là vì anh ấy luôn lặng lẽ ghi nhớ sở thích và những điều tôi kiêng kỵ, bên cạnh an ủi khi tôi buồn bã, trở thành chỗ dựa an toàn để tôi xả hết những điều phiền toái ở trường, và anh ấy sẽ thường xuyên nở nụ cười dịu dàng và dang rộng vòng tay tặng tôi một cái ôm ấm áp.

Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi là người có ý thức bảo vệ lãnh địa cá nhân rất mạnh, vậy mà lại từng bước mở lòng với anh ấy.

Liên Chuẩn nói tôi giống như một con nhím nhỏ, thích dùng những chiếc gai cứng rắn để chống lại thế giới bên ngoài, chỉ khi đối diện với người mà tôi thật sự tin tưởng mới dám để lộ phần bụng mềm mại.

"Liên Chuẩn, vậy anh là con gì?" Tôi múc một muỗng ngũ cốc, đưa vào miệng nhai rộp rộp, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

"Anh à..." Anh ấy nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới ngại ngùng nói: "Anh cũng không biết nữa."

"Thật ra em cảm thấy anh Liên Chuẩn rất giống hoa oải hương." Tôi trả lời một câu không hề liên quan.

Thực ra tôi và mẹ có một lời hứa, là cùng nhau dành dụm tiền để sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba sẽ cùng nhau đi ngắm cánh đồng hoa oải hương ở Provence, nhưng tôi vẫn chưa đợi được đến lúc đó.

"Vậy sao? Nghe có vẻ là một lời miêu tả rất đẹp, cảm ơn Nhiên Thuân nhé." Thôi Liên Chuẩn thấy tôi ăn gần xong, xoa xoa mái tóc mềm của tôi, rồi giúp tôi mang bát đũa vào bếp dọn dẹp.

Như thường lệ, anh đưa tôi đến cổng trường, dặn dò đủ thứ chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như ở trường phải ăn uống đầy đủ, khi học mệt thì nên nghỉ ngơi hợp lý, và quan trọng là phải giữ tinh thần thoải mái.

Thôi Liên Chuẩn dừng lại một chút, ánh mắt đánh sang một bên, rồi véo nhẹ má tôi, "Nếu cảm thấy các mối quan hệ xã hội quá phức tạp thì cứ vứt bỏ đi, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất."

"Đã rõ! Cảm ơn anh Liên Chuẩn!" Tôi giơ tay chào anh một cách trịnh trọng rồi làm một cái mặt xấu.

"Nhiên Thuân, Nhiên Thuân," bạn cùng bàn lén lút ghé sát lại, "Gần đây người đưa đón cậu đi học là ai vậy...?" Như chợt nghĩ ra điều gì, cô ấy ngại ngùng xua tay với tôi: "Mình không có ý muốn tìm hiểu đâu, chỉ là mỗi lần đều vô tình nhìn thấy..."

"Là một người rất đẹp trai đấy..." Bạn cùng bàn hơi ngượng ngùng xoắn ngón tay, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

"Đó là anh trai mình..."

"Bụp!" Một quả bóng đập vào bàn tôi, sau đó lăn lông lốc xuống đất, số ít bạn đến sớm trong lớp bị tiếng động thu hút, ánh mắt đều dồn về phía này.

Lại là Thôi Tú Bân.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với bạn cùng bàn, tiếp tục bình tĩnh làm bài tập.

"Nhiên Thuân, ra đây một lát."

Tôi giả vờ không nghe thấy.

"Nhiên Thuân"

"Nhiên Thuân"

"Thôi Nhiên Thuân."

......

Cậu ta gọi tôi rất nhiều lần, thái độ giả vờ không nghe thấy của tôi khiến cậu ta càng thêm tức giận, bèn đến tận chỗ ngồi của tôi, kéo lấy cổ tay tôi lôi ra ngoài lớp học.

Tôi không biết Thôi Tú Bân định đi đâu, nhưng lực tay của cậu ta rất mạnh, khiến cổ tay tôi đau nhói, muốn giật ra nhưng lại không thể.

Có lẽ vì lần trước bị nhiều người nhìn thấy nên cậu ta cảm thấy mất mặt, lần này cậu ta kéo tôi đến một góc khuất trong trường mà không ai biết, lực tay không hề giảm bớt, thậm chí tay còn lại đã đặt lên eo tôi, rồi từ từ tiến lại gần.

Thôi Tú Bân đang xoa eo tôi.

Cảm giác ấy làm tôi sợ đến rùng mình, không ngừng vùng vẫy, nhưng đổi lại là bàn tay ngày càng siết chặt của cậu ta.

Thôi Tú Bân, đồ khốn, đồ biến thái chết tiệt.

Tôi đã chửi rủa cậu ta hàng ngàn lần trong lòng.

Giây tiếp theo, Thôi Tú Bân bất ngờ chạm nhẹ lên môi tôi, liếm nhẹ rồi từ từ nới lỏng cổ tay đang nắm chặt, áp tay lên sau gáy tôi để nụ hôn trở nên sâu hơn.

Tôi không muốn hôn cậu ta.

Nhưng Thôi Tú Bân lại ép buộc tôi phải chia sẻ một nụ hôn đầy mùi máu.

Lần cuối tôi hôn Thôi Tú Bân là vào ngày thứ năm của tháng thứ ba kể từ khi chúng tôi xác nhận mối quan hệ. Đến mức mà tất cả các tài khoản trên mạng xã hội của tôi đều có tên là "Ba O Năm".

Ngày hôm đó hiếm khi cậu ấy có tâm trạng tốt, miệng còn có vị nước ngọt nho.

Mùi vị này tôi quá quen thuộc rồi, đó là lựa chọn đầu tiên của tôi để giảm đi cảm giác cay nồng mỗi khi ăn cay đến chảy cả nước mắt.

Lạnh lạnh mát mát, lại có chút vị nho, không chỉ là nước ngọt, mà cả nụ hôn của Thôi Tú Bân cũng vậy.

"Sao mặt cậu đỏ thế?" Thôi Tú Bân trêu chọc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, "Đáng yêu quá."

Tôi thậm chí nhớ rõ từng chi tiết về bộ đồ đã mặc ngày hôm đó, cảm xúc giống như những tiếng pháo nổ lách tách trong lòng, niềm vui sướng như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Nhân vật chính trong cuốn nhật ký của tôi, hôm nay đã hôn tôi rồi.

Nhưng đối với nụ hôn vô lý và bất ngờ lần này, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đẩy Thôi Tú Bân ra rồi nhanh chóng chạy về hướng ban đầu, nhưng lại bị cậu ta giữ chặt, kéo thẳng vào vòng tay có mùi nước ngọt nho.

"Đừng đi." Giọng nói của Thôi Tú Bân mang theo chút ấm ức khó tin. Cậu ta cao hơn tôi một chút, lúc này đang ôm tôi từ phía sau, đầu vùi vào vai tôi, thỉnh thoảng lại dụi dụi, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào cổ khiến tôi ngứa ngáy.

"Thôi Nhiên Thuân..."

Thôi Tú Bân bắt đầu gọi tên tôi hết lần này đến lần khác một cách kỳ lạ, có chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống cổ tôi. Tôi quay lại nhìn, thấy tên Thôi Tú Bân này đang khóc rất thảm, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi như chiếc diều đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống vai tôi.

Phiền chết đi được.

Tôi gỡ từng ngón tay của Thôi Tú Bân đang ôm chặt eo mình, thở dài một tiếng rồi lại cho cậu ta thêm một cái tát.

Tên biến thái chết tiệt, đồ súc sinh.

11.

Do vấn đề về mạch điện, nhà trường thông báo qua loa phát thanh rằng sẽ tan học sớm, cả lớp liền hò reo vui mừng.

Tôi chầm chậm thu dọn cặp sách, trong đầu tính toán xem một tiếng rưỡi còn lại nên đi ăn mì ramen hay gọi cho Liên Chuẩn đến đón sớm.

Từ góc hành lang bỗng vang lên tiếng động lạ, tôi dùng ánh sáng từ đèn pin điện thoại liếc nhìn. Một nam sinh đang tựa vào tường, đối diện là một cô gái cao ráo, có vẻ như đang nói điều gì đó rất buồn cười, cười đến mức hai mắt đều cong lên, cô gái còn định khoác lấy cổ nam sinh, dường như chuẩn bị hôn. Cảm nhận được ánh sáng, cả hai cùng quay lại nhìn về phía tôi đang giơ điện thoại.

Tôi giật mình, nhanh chóng quay người, siết chặt quai cặp và chạy biến đi.

Đứng trước cổng trường, nhìn chằm chằm vào mũi giày một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn gọi điện cho Liên Chuẩn, quyết định chọn đi ngủ thay vì ăn mì ramen.

Thế nhưng anh lại xuất hiện trước cổng trường như thể hai chúng tôi có thần giao cách cảm.

Tôi vui mừng hỏi sao anh lại biết.

Thôi Liên Chuẩn giơ điện thoại lên trước mặt và cười: "Anh trai của một bạn học của em là bạn anh, anh ấy nói cho anh biết."

"Hôm nay có mệt không? Có vui không?..."

Tôi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Liên Chuẩn, tay cầm chiếc bánh dẻo vị nho mà anh ấy mua cho tôi, từ từ nhấm nháp.

"Anh Liên Chuẩn, anh đổi nước hoa à?" Tôi ngừng nhai, khẽ ngửi mùi oải hương thoang thoảng trong xe.

"Ừ, là oải hương của Penhaligon."

Như nhớ ra điều gì đó, anh khẽ cười: "Dạo này công việc hơi mệt, khoa học chứng minh rằng oải hương có thể khiến người ta vui vẻ và thư giãn."

"Vậy anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Ừ."

Sau một cuộc trò chuyện ngắn, trong xe lại trở về yên tĩnh. Trong đầu tôi bất giác hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Đúng vậy, tôi đều quen cả hai người đó.

Là Thôi Tú Bân và người đứng đầu khối, Mạnh Nhiên.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là trong buổi tụ tập mà Thôi Tú Bân và đám bạn bè lêu lổng của cậu ta tổ chức, trong căn phòng bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo và tiếng ồn ào, chỉ có một mình cô ấy mặc đồng phục học sinh ngồi ngay ngắn bên cạnh Thôi Tú Bân. Đôi mắt trong veo, hàm răng trắng ngà, như một đóa sen trắng tinh khiết giữa bùn lầy.

Tôi đã nghe nói về cô ấy từ lâu. Thành tích học tập xuất sắc, gia đình giàu có, ngoại hình xinh đẹp, là con cưng của trời.

Có người đùa cợt đưa rượu cho cô ấy, cười nói: "Học sinh đứng đầu khối cũng tới những nơi thế này cơ à."

Tất cả đều bị Thôi Tú Bân chặn lại bằng một câu: "Con gái không nên uống quá nhiều rượu."

Sự tò mò của mọi người bùng lên, họ hùa theo bảo Thôi Tú Bân uống thay cô ấy.

Thì ra cậu ấy cũng có thể đối xử dịu dàng với một người như vậy sao?

Tôi cắn môi, nuốt chua xót trong lòng, im lặng uống cạn ly rượu trong tay.

Cô gái mà mọi người nói là "cô gái đầu tiên được Thôi Tú Bân dẫn đến" đang được cậu ta hỏi han một cách cẩn thận.

Còn tôi, người bạn trai chính thức, được cậu ta đưa vào sớm với cái cớ "sợ bị phát hiện".

Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng, không sao, chỉ cần có thể ở gần cậu ấy một chút là được.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này, thậm chí còn không biết phải đặt tay ở đâu, ngập ngừng mãi mới dám chỉ vào chai rượu trên bàn và hỏi nó là gì.

Cậu ấy tưởng tôi muốn uống, liền rót cho tôi một ly, rồi chỉ bâng quơ một chỗ gần cửa bảo tôi ngồi xuống, dặn tôi nói ít thôi, đừng để ý tới đám người kia.

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

"Wow—"

Giữa đám đông bỗng vang lên tiếng hò reo. Tôi nhìn theo hướng của Thôi Tú Bân, mơ hồ nghe được là hai người vừa thua trò rút bài, phải chấp nhận hình phạt nhìn chằm chằm nhau trong mười giây.

Mạnh Nhiên có vẻ rất ngại ngùng, cô ấy cắn môi, cúi đầu không nói gì.

"Chỉ là mười giây thôi mà, đừng sợ."

Cô ấy lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt bình thản, không gợn sóng của Thôi Tú Bân.

Mười giây đó với tôi trôi qua dài đằng đẵng.

Ngay cả sau khi mười giây trôi qua, có người còn không ngừng xúi giục: "Hôn đi—hôn đi!" Tiếng hò reo đó lan rộng ra hơn nửa căn phòng, âm nhạc ồn ào và tiếng reo hò khiến màng nhĩ tôi đau nhói.

Tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, có lẽ Thôi Tú Bân cảm nhận được điều gì đó, cậu ta mới liếc nhìn tôi một cái. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu ta lại quay về dáng vẻ cợt nhả thường ngày.

Ánh sáng trong phòng tập trung vào vị trí trung tâm, rọi xuống ngay đỉnh đầu hai người họ, chỗ tôi ngồi lại nằm trong vùng tối không có ánh sáng.

Tôi lặng lẽ quan sát khoảnh khắc ngọt ngào của họ trong bóng tối.

Tôi không dám nhìn khuôn mặt của hai người ngày càng sát lại gần nhau, đầu óc dần trở nên hỗn loạn, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

Cơn gió mùa hè vừa mát mẻ vừa xen lẫn cái nóng bức. Tôi ngồi xổm bên lề đường, cho đến khi ý thức dần rõ ràng, hơi men trong đầu cũng bị gió thổi bay gần hết, lúc đó tôi mới từ từ đứng dậy.

Lúc đó, tôi biết rằng Thôi Tú Bân sẽ không bao giờ chờ tôi, nhưng ở nhà sẽ luôn có một ngọn đèn đang chờ.

Có lẽ cậu ta thậm chí còn không phát hiện ra tôi đã biến mất.

12.

Thôi Tú Bân xuất hiện gần nhà tôi là điều mà tôi không ngờ tới.

Tôi vừa dọn dẹp nhà cửa xong, đang ôm một thùng đầy đồ đạc cũ kỹ không còn dùng nữa, chậm rãi bước đi.

Cậu ta mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản, đeo một chiếc kính gọng đen, tay đút túi, bước đi chậm rãi, phía sau còn có một chú chó Samoyed lông xù lon ton chạy theo.

Tôi giả vờ không nhìn thấy cậu ta, tăng tốc bước đi, không muốn có bất kỳ cuộc trò chuyện nào. Nhưng ngược lại, chú Samoyed của cậu ta dường như rất thích tôi, chạy lại cọ cọ vào mắt cá chân tôi.

Nếu không phải đang ôm một thùng đồ nặng, và nếu đây không phải là chú chó của Thôi Tú Bân, chắc chắn tôi sẽ ngồi xổm xuống và xoa đầu nó một cái.

"Con à, lại đây." Khi tôi đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, Thôi Tú Bân mới lười biếng ngẩng đầu gọi nó.

Điều đáng ngại là, chú chó Samoyed không thèm quan tâm đến cậu ta, ngược lại, nó còn lè lưỡi và liếm lên bắp chân tôi.

Cảm giác kỳ lạ và hơi ẩm ướt khiến tôi giật mình, vội vàng lùi lại, nhưng không may lại va vào cột đèn. Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào phía sau đầu đang đau nhức, thùng đồ trong tay cũng rơi xuống theo.

Chiếc cốc nằm trên cùng rơi ra, vỡ tan thành từng mảnh.

Thôi Tú Bân nhìn về phía tiếng động phát ra, đứng yên tại chỗ. Khi tôi nhìn rõ đó là gì, tôi cũng bất giác khựng lại.

Đó là món quà cho ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng tôi.

Ngày đó tôi không bao giờ quên được.

Hai tuần trước lễ tình nhân, tôi đã thấy cậu ấy thường xuyên xem một đôi khuyên tai trên mạng, sau đó còn nghe thoang thoảng bạn bè của cậu ấy bàn tán, và câu trả lời được đưa ra là "Để tặng cho Tiểu Nhiên."

Khuyên tai, Tiểu Nhiên, lễ tình nhân...

Tôi đương nhiên nghĩ rằng đó là dành cho tôi.

Vì thế tôi giả vờ không biết gì, phối hợp với cậu ấy diễn kịch. Trong lòng lặng lẽ mong chờ được nhận đôi khuyên tai ấy.

Nhưng cuối cùng, thứ tôi nhận được lại một chiếc cốc không mấy tinh xảo, bên ngoài còn in hình vẽ xấu xí của một con mèo và một con thỏ, như thể vừa mới mua vội từ một quầy bán hàng ven đường với giá rẻ.

Thôi Tú Bân nói với tôi rằng, vì không biết tôi thích gì, nghĩ rằng cái này hợp với tôi nên đã mua nó.

Tôi đã ngẩn người rất lâu, mới miễn cưỡng nói ra một câu "rất dễ thương."

Nghe câu trả lời của tôi, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Cậu thích là tốt rồi."

Thực ra, tôi chẳng thích chút nào.

Chiếc cốc ấy tôi chưa bao giờ dám dùng, để ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, như thể đó là cách tự an ủi bản thân.

Nhưng sau này, tôi phát hiện đôi khuyên tai ấy lại xuất hiện trên tai của Mạnh Nhiên.

Cô ấy và Thôi Tú Bân đi bên nhau dưới ánh mặt trời, khuyên tai lấp lánh với ánh sáng rực rỡ, tua rua bên dưới cũng đung đưa theo từng bước chân.

Người đứng đầu khối luôn tuân thủ quy tắc, lần đầu tiên vi phạm nội quy trường học để xỏ lỗ tai.

Có người đứng bên cạnh thì thầm:

"Này, đó có phải là Thôi Tú Bân và Mạnh Nhiên không?"

"Đúng là họ!"

"Họ là một cặp à?"

"Không biết có phải như vậy không, nhưng hai người họ thật sự rất đẹp đôi."

...

Tôi không dám nghe tiếp, chỉ chầm chậm bước tới trạm xe buýt, vừa nắm chặt điện thoại vừa chờ xe buýt.

Thì ra từ trước đến nay, mọi thứ đều không thuộc về tôi.

Khuyên tai không thuộc về tôi, "Tiểu Nhiên" không thuộc về tôi, sự thân mật không thuộc về tôi, sự dịu dàng không thuộc về tôi, tình yêu cũng không thuộc về tôi, ngay cả chiếc ô dự phòng trong ngăn kéo của cậu ấy cũng không thuộc về tôi.

Thôi Tú Bân cũng không thuộc về tôi.

Vậy cái gì thuộc về tôi?

Là mối quan hệ không cân xứng, là tình cảm không thể công khai, là sự tức giận không thể thể hiện, chỉ có thể nuốt vào trong lòng, là nỗi uất ức phải tự mình chịu đựng mà không thể phản kháng, là sự yếu đuối phải chịu sự sỉ nhục không thể cãi lại, là sự tồn tại bị gọi đến khi cần và bỏ đi khi đã chán.

Vì vậy, tôi không dám can thiệp vào cuộc sống của cậu ấy, không dám hỏi thẳng về mối quan hệ thật sự giữa cậu ấy và cô gái đó, thậm chí không dám hỏi về vị trí của tôi trong lòng cậu ấy là gì.

Tôi bấm số điện thoại mà tôi đã thuộc lòng, sau năm lần đổ chuông, ở đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói quen thuộc.

"Alo?"

Bên kia là tiếng ồn ào, có lẽ cậu ấy đã uống rượu, giọng nói qua điện thoại có chút khàn khàn.

"Có chuyện gì?" Có lẽ thấy tôi im lặng lâu, cậu ấy bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tôi mở miệng, nhưng câu "Chúng ta chia tay đi" cuối cùng vẫn không thể thốt ra. Tôi nghe thấy Mạnh Nhiên gọi cậu ấy từ bên cạnh.

"Không có gì, cậu nghỉ ngơi sớm đi." Tôi nuốt chua xót trong lòng, giọng bình tĩnh đáp.

Đáp lại tôi là tiếng cúp máy.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.

Tôi cố chấp nghĩ, không sao đâu.

Hãy cho cậu ấy thêm một cơ hội.

Hãy ở lại thêm một chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro