2.6. There Was One Prize I'd Cheat To Win

Lúc này mọi người đều đang ngồi tụ lại trên ghế sofa, những hộp đồ ăn nhanh bị vứt lăn lóc khắp nơi trong khi họ còn đang co rúm lại với nhau trên chỗ ngồi. Hóa ra chỉ có Sunoo và Riki là có thể xem phim kinh dị. Còn Jaeyun, Jongseong và Heeseung thì nhảy cẫng lên và chửi thề ngay lập tức mỗi khi có hiệu ứng âm thanh xuất hiện, nhưng tệ nhất phải nói đến cậu và Sunghoon.

Điều tồi tệ nhất chính là hai người bọn cậu bị ép ngồi sát vào phía xa nhất của ghế sofa, đang mở to mắt trừng nhau. Một tiếng chửi thề của Jaeyun vang lên đột ngột khiến Jungwon rùng mình và rúc sâu hơn vào người tóc trắng.

"Bạn trai iu, em sắp sà vào lòng anh rồi," Sunghoon nhắc nhở ngay khi thấy Jungwon đang cố gắng sáp lại gần hơn.

Jungwon nhắm nghiền hai mắt và ước gì mình cũng có thể bịt tai lại ngay lúc này. "Em không quan tâm nữa. Em ghét điều này."

"Vậy thì đến đây," đây chắc chắn là sự cho phép duy nhất mà cậu cần trước khi cậu trèo vào lòng người lớn hơn và đối mặt với anh. "Tốt rồi. Anh sẽ làm lá chắn cho em."

Jungwon muốn vùi mặt mình vào đâu đó trên cổ Sunghoon nhưng điều đó sẽ khiến cậu phải đối mặt với bộ phim đang được chiếu trên màn hình lớn phía sau họ, vì vậy cậu quyết định vòng tay qua cổ người lớn hơn và áp trán mình lên trán anh. Cậu cũng không biết mình lấy ra sự tự tin để mạnh dạn làm điều đó nhưng cậu đã không cho chính mình cơ hội để suy nghĩ thêm nữa. Hiện tại thì cậu đang gặp phải vấn đề cấp bách hơn chính là hít chung một bầu không khí với người tóc trắng.

"Không còn gì tệ hơn chuyện này," Sunghoon rùng mình khi những người khác hét lên bên cạnh họ. Jungwon hoàn toàn đồng ý. "Ít nhất thì anh cũng được ôm em như thế này," người tóc trắng bật ra một tiếng cười nhỏ đầy gượng gạo.

"Anh lạc quan thật đấy," người nhỏ hơn lẩm bẩm, cảm giác như cậu cũng đang muốn hét lên cùng với các anh ngay cả khi cậu còn chẳng nhìn thấy một cảnh tượng chết tiệt nào.

"Anh đang tự hỏi họ sẽ hỏi tội chúng ta như thế nào nếu chúng ta trốn khỏi đây."

"Nói thật sao? Em chẳng quan tâm nữa," Jungwon trả lời. Cậu muốn nổi da gà theo từng hiệu ứng âm thanh trên phim mà cậu nghe thấy. Cậu thậm chí còn không thể hiểu được cuộc trò chuyện từ bộ phim phía sau mình ngay cả khi các nhân vật đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn.

"Có lẽ ta nên lấy một ít thức ăn trước khi trốn ra ngoài," Sunghoon đề nghị, chỉ chỉ đống hộp đồ ăn nhanh. Nhạc nền phía sau đột nhiên giảm xuống một cách kì lạ và sau đó bắt đầu vang lên những âm thanh ngắt quãng ngày càng lớn, người lớn hơn nhăn mặt siết chặt lấy cậu.

Jungwon co người lại trước âm thanh đó và cố gắng sáp lại gần người lớn hơn, gần như sắp hôn lên mặt anh.

Cậu chỉ muốn rời khỏi đây. "Em mất hứng ăn rồi."

"Nah-uh, anh sẽ cho em ăn. Anh có nên bế em như thế này không?"

Người nhỏ hơn vòng tay qua người tóc trắng và ngượng ngùng gật đầu. Nếu cậu tự đứng dậy rất có thể sẽ vô tình chạm mắt với bộ phim mất.

"Được rồi, đợi một chút," Sunghoon dịch người lên phía trước một chút để phía sau có đủ khoảng trống để Jungwon vòng chân quấn  eo anh. "Sẵn sàng chứ?"

Người nhỏ hơn gật đầu và cả người cậu sau đó liền bay lên không trung, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu trong lúc cậu vẫn đang dán chặt lên người người tóc trắng. Sự náo động trên ghế sofa gần như vang lên ngay lập tức nhưng cả hai đều lựa chọn phớt lờ chúng.

"Yah! Mày không được phép - AHH MẸ KIẾP!" Câu nói đang dang dở của Jongseong đột nhiên bị thay thế bởi một tiếng hét lớn và Sunoo bật cười ở phía sau. Tiếng cười của cậu ta và tiếng hét của Jongseong hòa vào nhau khiến cho hiệu ứng trên phim trở nên đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Jungwon cảm thấy cả người mình hơi bị trùng xuống vì Sunghoon muốn nhặt một hộp đồ ăn nhanh để mang theo, cậu vùi đầu vào cổ người lớn hơn. Có ai đó bắt đầu la hét trong phim và cùng với đó là những tiếng chửi thề cũng ồn ào lên bên tai cậu trước khi họ trốn khỏi phòng.

Người nhỏ hơn không hề nhúc nhích cho đến khi nhận thấy mình được đặt ngồi lên trên thứ gì đó. Âm thanh từ bộ phim khá to nhưng giờ đây đã nhỏ dần vì khoảng cách xa, cậu cẩn thận ngẩng đầu khỏi cổ của Sunghoon.

Họ đang ở trong bếp và cậu thì đang ngồi trên bồn rửa.

"Xin chào," Sunghoon cất tiếng chào sau một lúc yên lặng, lúm đồng tiền hiện lên trên má anh.

Họ kề sát vào nhau, Jungwon vẫn đang ôm lấy anh. Cậu từ từ thả người lớn hơn ra nhưng Sunghoon cũng không hề có ý định rời khỏi giữa hai chân cậu. Cậu cho rằng mình sẽ cảm thấy lo lắng và bồn chồn khi ở một mình với người lớn hơn sau khi họ đã thoát khỏi nguy hiểm (từ bộ phim) nhưng thật ngạc nhiên là cậu vẫn giữ được bình tĩnh.

Jungwon nhìn quanh bếp, trong đầu đang nhớ lại tối qua. Đây là nơi bắt đầu của mọi chuyện phải không? Nếu Sunghoon không hôn cậu thì bây giờ cậu sẽ làm gì nhỉ?

Có lẽ cậu sẽ xem phim trong kí túc xá của mình.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Jungwon nhìn người lớn hơn, chạm mắt với anh. "Đang tự hỏi phiên bản kia của em sẽ làm gì nếu tối qua anh không hôn em."

Người tóc trắng dường như rất ngạc nhiên, anh bật cười. "Chắc chắn không phải là xem phim kinh dị."

"Đúng vậy," Jungwon đồng ý. 

Một trận im lặng cắt ngang hai người họ và Jungwon không thể ngăn mình đưa tay chạm vào mái tóc trắng của anh. Cậu chơi đùa với những lọn tóc tẩy và sau đó vén chúng ra sau tai của Sunghoon, rồi lại chuyển ngón tay xuống vuốt ve tai của anh.

Ngón tay cậu lần xuống, chạm lên phần cổ áo đang bao quanh chiếc cổ thon dài của anh và móc ngón trỏ vào đó, nhẹ nhàng vén xuống. Cậu lờ mờ nhớ ra rằng mình đã tự hỏi tối qua rằng liệu người lớn hơn có dễ bị bầm tím không.

Jungwon cau mày. Có không?

"Đến gần em một chút," cậu ra lệnh, vòng chân quanh hông người lớn hơn để có thể kéo anh lại gần hơn. Sunghoon ngoan ngoãn làm theo lời cậu.

"Jungwon ah," người tóc trắng rên rỉ một tiếng khi người nhỏ hơn kéo cổ áo của anh xuống và đặt môi lên vùng da ở cổ.

Jungwon không đáp lời anh mà chuyên tâm cắn nhẹ vào làn da với một dấu răng nhỏ. Cậu nhắm nghiền mắt lại trước mùi hương quen thuộc. Sunghoon ôm lấy gáy cậu bằng một bàn tay và nghiêng đầu mình để mở cổ rộng hơn.

"Không phải anh đang phàn nàn đâu nhưng tại sao em lại hôn anh?" Sunghoon rên rỉ.

Jungwon nhanh chóng lùi lại và nhìn phần da ẩm ướt đang dần dần ửng hồng lên. Cậu mỉm cười và buông cổ áo của anh ra. Hẳn là anh ấy rất dễ bị bầm tím.

Jungwon rời mắt sang khuôn mặt đang đỏ bừng trước mặt mình, cậu chớp mắt hai cái khi nhìn thấy điều đó. "Anh ổn chứ?"

"Không. Em thật bất công," người lớn hơn nheo mắt tố cáo. "Anh đang cố gắng để không vô duyên vô cớ chạm vào em nhưng em lại đột nhiên tiến tới và cắn cổ anh."

Giờ thì Jungwon là người đỏ mặt.

"Um, em chỉ đang xác nhận thôi."

"Bằng cách để lại một dấu hôn cho anh?"

Cậu ngượng ngùng gật đầu. Người lớn hơn thở dài và ôm lấy mặt cậu.

"Thật may mắn vì em rất dễ thương."

"Anh Sunghoon," cậu cất tiếng gọi sau một lúc họ im lặng.

"Hm?"

Người nhỏ hơn khẽ nuốt nước bọt, vân vê cổ áo của người lớn hơn.

"Xin hãy kiên nhẫn với em. Tất cả những chuyện này đối với em đều mới tinh và em đã không... Cho đến tối qua em thậm chí còn không biết rằng em sẽ để một chàng trai làm chuyện đó cho mình." Cậu tuôn một tràng dài. "Điều đó mới mẻ và cũng đáng sợ, nhưng anh không- ý em là, việc ở bên anh cũng không thực sự tệ lắm. Anh rất đẹp và em thích cái cách anh hôn em như thể anh rất muốn em. Em thích mùi hương của anh, và em luôn cảm thấy lo lắng mỗi khi anh chạm vào em. Và em cũng thích việc anh đã thích em từ lâu ngay cả khi điều đó nghe thật vô lý. Anh biết là anh có thể chinh phục được bất kì người nào anh muốn, nhưng nếu anh muốn ở bên cạnh em...  hãy cho em thời gian để làm quen với điều đó. Thế nên là. Hãy thật kiên nhẫn với em nhé, bạn trai."

Cậu nhìn chằm chằm vào cổ áo của anh khi sự im lặng lại lần nữa bao trùm lấy họ. Cậu ngước mắt nhìn người lớn hơn và giật mình khi bàn tay ở sau gáy đột nhiên hạ đầu của cậu xuống và rồi Sunghoon bất ngờ đặt một nụ hôn lên trán cậu. Trái tim của cậu nhảy lên một cái khiến cậu phải nuốt nước bọt một cách đau đơn.

"Miễn là em muốn," Sunghoon thì thầm. "Em xứng đáng với điều đó."

Jungwon gật đầu và sau đó hôn lên miệng người lớn hơn. Sunghoon bật cười và đáp lại cậu đến gần như không thở nổi.

"Em muốn anh đợi nhưng có vẻ như em cũng không kiên nhẫn lắm phải không?" Người tóc trắng bắt đầu tự mãn thì thầm trên môi cậu.

"Không phải lỗi của em khi có một người bạn trai quá đẹp mà," cậu đáp, đuổi theo môi của người lớn hơn.

Sunghoon bật tiếng rên rỉ và ôm lấy eo cậu để kéo cậu lại gần hơn.

"Anh sẽ trân trọng em, và sau đó sẽ hủy hoại em vì bất kỳ ai khác."

Jungwon cảm thấy dạ dày mình quặn lên trước những lời hứa bên đầu môi. Cậu nghiêng đầu để nụ hôn sâu hơn, bàn tay kéo nhẹ mái tóc trắng.

Cậu mong chờ điều đó.

...

|DONE|

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro