6.2




"Cậu nói xem, một người có thể sống bao lâu trên đời này nếu như mất đi ý nghĩ về sự sống chứ?"

"......."

Nghiêm Hạo Tường trừng mắt nhìn Trương Chân Nguyên, anh đáp lại: "Đừng hung dữ vậy, cậu nhìn Hạ Tuấn Lâm xem."

"Có ý gì?"

"Ý là.... trạng thái tinh thần của em ấy không ổn chút nào."

Hạ Tuấn Lâm mấy ngày nay luôn bị giữ trong bệnh viện, vì không cho anh ra ngoài đưa tiễn Tống Á Hiên mà ném vỡ hết đồ đạc. Lưu Diệu Văn trẻ tuổi nóng tính cũng không nhân nhượng với anh, ném một câu lịch trình dày đặc liền quay đầu rời đi, Kiki đi giày cao gót cũng không thể đuổi kịp. Nếu không phải có Nghiêm Hạo Tường ngăn lại, Hạ Tuấn Lâm có lẽ đã cấp tốc nhảy xuống giường bệnh đuổi theo Lưu Diệu Văn đang rời đi rồi đánh cậu ta.

Hắn một ngày ba bữa luôn trông trừng Hạ Tuấn Lâm, sợ rằng vừa lơ là một cái anh liền chuẩn bị tự sát. Như Trương Chân Nguyên đã từng nói, anh đã mất đi ý nghĩ về sự sống, trạng thái tinh thần lại cực kỳ không ổn, không thể không ai trông trừng.

Nghiêm Hạo Tường cúp điện thoại đến gần phòng bệnh liền thấy Hạ Tuấn Lâm đang vò khăn giấy đẫm máu. Vừa thấy máu hắn lập tức nhíu mày lại, bước nhanh đến giữ chặt tay Hạ Tuấn Lâm, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Tuấn Lâm bị hắn làm đau, tức giận trừng lại rồi vùng tay ra, "Máu mũi thôi, đừng đụng vào tôi."

Nghiêm Hạo Tường thuận tay lấy khăn ấm luôn đặt trên đầu giường muốn đắp lên trán anh, "Nằm xuống ngủ một lát nhé."

Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng bị hắn làm mất kiên nhẫn, "Anh có thể để tôi một mình được không? Làm vậy có nghĩa gì sao? Không phải nói hai chúng ta đã xong rồi à? Anh có phải không nghe hiểu tiếng người hay không?"

"........"

Nghiêm Hạo Tường không đáp lời, hắn luôn biết Hạ Tuấn Lâm nói rất nhiều, nhất là khi tức lên, phải vuốt lông, chầm chậm chiều theo, một khi dễ chịu thì cơn tức cũng dịu đi. Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫn lấy đồng xu đã được hắn tìm lại ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm vừa liếc thấy liền trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Chưa xong."

"Gì cơ?" Hạ Tuấn Lâm quay đầu.

Nghiêm Hạo Tường thở dài: "Tôi biết rất khó giải thích rõ ràng chuyện của Tống Á Hiên với em, nhưng em cũng đã nói, chúng ta đã quen nhau rất lâu trước đây rồi, tôi có thể thử phối hợp với em, tìm lại đoạn thời gian kia...."

Hắn còn chưa nói hết, Hạ Tuấn Lâm liền lạnh giọng cắt đoạn: "Tôi không thử nữa."

"Đã cố gắng lâu như vậy rồi, anh nhìn xem cuối cùng là kết cục gì? Anh cảm thấy tôi sẽ lần nữa làm lại sao? Lần này thì lấy ai ra ép tôi đây?"

Hạ Tuấn Lâm trong ấn tượng của hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không giống người hung dữ từng câu từng chữ đều mang gai nhọn như trước mắt đây. Sau nhiều ngày giằng co như vậy Nghiêm Hạo Tường cũng sắp kiệt sức, sức khỏe của Hạ Tuấn Lâm không tốt, hắn cũng không muốn nháo cùng anh. Kìm nén lửa giận trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh nhẹ nói:

"Không phải, tôi sẽ không như vậy."

"Vậy anh muốn thế nào?"

Nghiêm Hạo Tường mím môi, giọng điệu như là thương lượng nói: "Mặc kệ như thế nào, tôi muốn để sức khỏe của em hồi phục tốt đã, đến lúc đó em muốn gì chúng ta sẽ bàn sau."

Hắn hiếm khi hạ mình, đối với một ngôi sao lớn mà nói thì việc nhân nhượng với người khác là điều rất khó khăn. Chẳng biết vì sao, Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn như vậy khóe mắt bỗng chua xót. Anh nuốt mùi máu tanh xuống cổ họng, run giọng nói:

"Anh nhìn đi Nghiêm Hạo Tường, đến cuối cùng tôi vẫn không thể tự mình làm chủ, anh vẫn làm bất cứ điều gì anh muốn."

"Như vậy thực sự không có ý nghĩa gì."





-

Nghiêm Hạo Tường nói, chúng ta chưa xong được, chưa thể cắt đứt được, mặc dù có rất nhiều chuyện hắn không hiểu rõ nhưng hắn không muốn nhìn Hạ Tuấn Lâm sa sút. Có thể là do chuyện của Tống Á Hiên kiến hắn cảm thấy áy náy, cũng có thể là do khuôn mặt ngày càng gầy của Hạ Tuấn Lâm khiến Nghiêm Hạo Tường sợ hãi, hắn sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.

Rõ ràng lúc trước rất mong người này mau chóng rời đi, mỗi ngày đều cố ý trì hoãn đến khuya muộn mới về nhà, có thể không gặp liền không gặp, chỉ khi bản thân mất ngủ mới nhớ trở về tìm em ấy làm thuốc ngủ của chính mình.

Nhưng giờ đây khi nghĩ rằng người này có khả năng sẽ biến mất, sẽ rời đi, sẽ mang theo hận ý cắt đứt mọi liên hệ với hắn thì một nỗi sợ hãi vô hình đột nhiên dâng lên trong tâm Nghiêm Hạo Tường.

Trong tiềm thức của hắn không muốn người này rời đi.

Giọng nói trong lòng hắn không ngừng nói, phải giữ em ấy lại, đến bên cạnh và chăm sóc em ấy thật tốt, khiến cơ thể em ấy dần dần cải thiện, không được hung dữ không được mắng em ấy, phải đối thật tốt với em ấy, nếu không thật sự sẽ không có cơ hội để hối hận và cứu vãn đâu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc guitar mà Lưu Diệu Văn để trong phòng quên mang đi rồi chợt nghĩ đến những lời trước đây Hạ Tuấn Lâm đã từng nói. Hắn suy nghĩ động động ngón tay, đứng dậy ôm guitar ngồi bên giường Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm gần như vô thức né tránh.

Nghiêm Hạo Tường không để ý, nói: "Trước kia em đã nói, em dùng một đồng xu mua bài hát của tôi."

Hắn cúi đầu nhìn dây đàn, "Có muốn nghe không."

Hạ Tuấn Lâm không lên tiếng.

Nghiêm Hạo Tường đợi một lúc, sau khi chắc chắn rằng mình không thể nhận được câu trả lời liền thẳng người chuẩn bị đàn. Nào ngờ Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên thở một hơi thật sâu, như thể cắn răng nghiến lợi bật ra một câu:

"..... Cút ra ngoài."

"Người mà tôi thích sớm đã chết trong lòng tôi năm mười lăm tuổi rồi, anh không xứng đàn bài hát của anh ấy."





-

"Chị nói xem sao phải như vậy chứ."

Sau khi nghe xong, Lưu Diệu Văn như là cười nhạo nói: "Trước đó liều mạng muốn đuổi người ta đi, giờ lại giữ chặt bên người, mới mấy năm thôi mà phong cách làm việc của Nghiêm Hạo Tường sao lại thay đổi lớn như thế?"

Kiki nhíu mày: "Em không thể bớt nói vài câu được à?"

Lưu Diệu Văn chán nản bĩu môi, "Em thực sự không hiểu, là mấy người tìm em giúp đỡ, cũng chính mấy người khiến em đi xin lỗi, bây giờ bắt em tặng hoa vẫn là mấy người, cuối cùng thì khi nào mới kết thúc chứ?"

Nghe đến đây Kiki cuối cùng không thể kìm được cơn giận nữa nhéo tai Lưu Diệu Văn mắng: "Lưu Diệu Văn mày nghe cho kỹ đây! Đứa nhỏ Tống Á Hiên kia vô cùng thích mày, luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng mày, mày không chỉ lãng phí sự chân thành khó gặp nhất trong cái vòng tròn này còn gián tiếp giết chết con người ta, thế mà mày vẫn chưa biết sai ở đâu?!"

"Chị thả em ra ngay!!" Lưu Diệu Văn vùng vằng tránh Kiki giận dữ hét lên, "Tất nhiên là em biết chứ! Vừa rời đoàn làm phim liền bắt chuyến bay nhanh nhất đến thăm em ấy! Nào biết trên đường về thì người cũng mất rồi? Là em động đến em ấy sao? Sao chị không đi trách Phi ca?"

"Suốt quãng thời gian kia em có nói chuyện với em ấy không? Trong chuyện này em có chân không? Sao tất cả các người đều trách em chứ?!"

"Còn có Hạ Tuấn Lâm kia! Suốt ngày sống dở chết dở, Nghiêm Hạo Tường kè kè bên cạnh không chịu chạy lịch trình, nếu không phải là em giúp anh ta ém tin lại thì anh ta từ lâu đã bị truyền thông đặt điều rồi!"

Có lẽ là do chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Lưu Diệu Văn tức đến mức mặt đỏ tía tai bao giờ, Kiki dần tỉnh táo lại rồi xoa mi tâm, lạnh giọng: "Chúng ta đều có lỗi, người đáng thương chính là Tống Á Hiên và cả sự chân thành mà em ấy dành cho em nữa."

"Lưu Diệu Văn, nghe lời đi, đi thăm bạn nhỏ thì ngữ khí tốt chút, nói năng cẩn trọng. Em ấy không làm chuyện gì có lỗi với em, là em có lỗi với người ta, đây là một mạng người, không phải trò đùa."

Lưu Diệu Văn cũng không ầm ĩ với cô nữa, đè thấp mũ biểu thị đồng ý.

Nghĩa trang vẫn rất yên tĩnh như cũ, bọn họ chọn thởi điểm ít người mà đến thăm. Kiki cùng Lưu Diệu Văn đi vào, từ xa đã thấy một bó cúc họa mi được đặt trước bia mộ của bạn nhỏ, đã có người đến thăm em. Coi như tính tình của Lưu Diệu Văn không quá tốt, nhưng khi đến nơi bức bối này cũng hòa hoãn đi nhiều, ngoan ngoãn cùng chị gái đứng trước bia đá.

Cậu đặt bó hoa cạnh bên bó cúc họa mi, nhìn qua cái tên được khắc trước bia mộ, trong lòng bỗng nhiên chua xót.

Đúng vậy, Tống Á Hiên vẫn là một đứa trẻ mà.

Kiki đứng bên cạnh, đẩy đẩy cậu nói: "Dập đầu với em ấy, sau đó đốt ít tiền giấy nói vài lời đi."

"Vì sao...."

"Ở đâu có nhiều cái vì sao thế hả?!"

"..... A dạ."

Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn cầm gói tiền giấy để dưới đất sau đó quỳ gối, thành tâm dập đầu, lại đốt chút tiền giấy trước bia đá, chăm chú nhìn mặt bia không có ảnh chụp bỗng xuất thần.

Cậu bắt gặp Kiki đang lén đưa tay lau nước mắt, Lưu Diệu Văn cũng là người dễ xúc động, nhìn Kiki rồi bản thân cũng hơi không kìm được lòng mình, "Chị ơi.... chị đừng khóc mà...."

Kiki xoa mắt, "Khi chị theo em.... em cũng mới chỉ mười lăm tuổi, em cũng chẳng ngoan như Tống Á Hiên gì, cả ngày nghĩ làm sao có thể lười biếng không chạy lịch trình. Nếu không phải chị bắt ép, có lẽ em đã sớm đi lệch hướng rồi."

Cô lau đi giọt lệ, đưa tay nhẹ nhéo tai đứa em trai, "Lưu Diệu Văn, sao em lại không học những điều tốt ấy."

"Chị ơi.... em..."

"Đừng gọi chị, nói chuyện với bạn nhỏ đi."

Lưu Diệu Văn giương mắt, quay đầu nhìn về phía bia mộ, mở to miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Cậu không biết nhiều về chuyện của Tống Á Hiên, đứa trẻ ngoan ngoãn này chưa từng gây phiền toái cho cậu, duy chỉ có lần này lại là chuyện rắc rối nhất và cũng là điều khiến Lưu Diệu Văn nhức đầu mấy ngày nay. Nhưng cậu cũng không thể đem người ra mắng, cũng chợt có chút mắng không nên lời.

Đến cuối cùng, cậu mở miệng, khó được nhẹ nhàng nói:

"Dường như em là người đầu tiên theo đuổi tôi với lòng đầy thiện ý."

Cậu nhìn tên của Tống Á Hiên, giọng cực nhẹ: "Thật là kỳ lạ, ngay cả người sạch sẽ thiện lương như em... cũng không cần tôi nữa rồi."

Cậu đứng dậy, nắm tay Kiki đã khóc không thành tiếng rời khỏi nghĩa trang. Lúc sắp đi cậu vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bó cúc hoa mi đặt trước bia mộ an tĩnh, gió nhẹ thổi qua lay động cánh hoa rơi xuống nền đất...rồi bị vấy bẩn bởi nước bùn mà biến thành một màu xám xịt, ảm đạm vô quang.

Lưu Diệu Văn trầm ngâm, vẫn giơ tay lên vẫy chào ——

"Tạm biệt."

Khi cơn gió ngang qua cánh rừng, Lưu Diệu Văn bước lên những tán lá rụng rời khỏi nghĩa trang, chợt cảm thấy có tảng đá nặng đè lên lồng ngực, nặng nề đến mức không sao thở nổi. Cậu biết vì sao mình bỗng nhiên buồn như vậy, bởi lúc này đây cậu chợt nhớ tới khi bản thân vô tình phát hiện quyển nhật ký mà Tống Á Hiên vụng trộm viết cách đây không lâu, trang cuối cùng có viết một câu nói như này:

Sinh mệnh luôn mang theo ánh sáng.

Trước khi em dập tắt nó, có thể soi chiếu đến người chút ít là việc mà em có thể dốc sức làm được. Tuy rằng nhỏ bé không đáng kể nhưng cũng là mọi thứ mà em có.

Em yêu người, người cũng phải nhớ yêu em nhé.


Chữ viết xinh đẹp lộ ra ý cười phảng phất.














--------------------------------------------------------

Mình khá đắn đo khi dịch câu cuối của Văn ý, các bạn có thể đã biết hoặc chưa biết, từ "tạm biệt" trong tiếng Trung là 再见 , âm Hán Việt có nghĩa là "tái kiến - gặp lại."

Đây là một từ có ý nghĩa rất là đẹp luôn: sau mỗi cuộc chia ly là lời hứa hẹn trùng phùng, vì vậy khi mà Văn đưa tay vẫy chào mình suy nghĩ khá lâu nên để thế nào thì sẽ hợp lý hơn. Và, quyết định cuối cùng của mình là để 1 cái còn 1 cái thì giải thích này, bạn nào muốn hiểu thế nào thì hiểu, may mà nó cũng ở đoạn cuối chương chuyện nên cũng không ảnh hưởng nhiều á.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro