Chap 5: Bắt đầu dịch vụ trả phí

Mọi người tại công viên Cheongdam bắt đầu cảm thấy hoảng sợ sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra trên cái màn hình đột ngột xuất hiện.

Một số người đã cố gắng để bỏ chạy nhưng tất cả họ đều bị cản trở bởi những bức tường vô hình.

[Cửa sổ màu xanh trước mắt các ngươi chính là kịch bản đầu tiên mà các ngươi phải hoàn thành. Như những gì các ngươi đã thấy trước đó, các ngươi sẽ ngỏm nếu không hoàn thành nhiệm vụ. Các ngươi cũng có thể triệu hồi cửa sổ thuộc tính của các ngươi bằng cách nghĩ 'cửa sổ thuộc tính'. Ta sẽ bắt đầu đếm ngược để bắt đầu kịch bản. Hihihihit.]

Con Dokkaebi nói và cười khúc khích sau khi tưởng tượng ra sự hỗn loạn sẽ xảy ra với những con người trước mặt nó. Nhưng tiếng cười khúc khích của nó bỗng nhiên dừng lại khi nó thấy có ai đó giơ tay như muốn đặt câu hỏi.

Một con người với mái tóc vàng lịch sự hỏi.

"Rất xin lỗi nhưng thưa ngài Dokkaebi."

Có bốn người đằng sau anh ta, họ có vẻ như là một nhóm.

"Có vấn đề gì sao?" Con Dokkaebi hỏi với giọng khó chịu.

Nhưng ngay sau đó Dokkaebi lại nghe thấy những thứ như "Sao nó có thể vô lễ với Hoàng tử của chúng ta như thế chứ!" hay là "Ăn nói thật thiếu tôn trọng!" từ đám đông. Nhưng nó hoàn toàn phớt lời chúng và tiến đến gần nhóm hơn.

"Chúng tôi có thể thấy cái cửa sổ mà ngài nói, nhưng chúng tôi lại không thế thấy nhiệm vụ hoặc là cửa sổ thuộc tính của mình. Chúng tôi sẽ vượt qua mà không cần làm nhiệm vụ hả?"

Alberu hỏi với một nụ cười tươi.

"Eh.., Ngươi đang nói gì vậy!?" Con Dokkaebi sửng sốt.

Nó chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Star Streams lại gặp lỗi. Điều sốc nhất là vì chuyện đó đã xảy ra với năm người trước mặt nó, không phải một mà là năm.

Nó nhanh chóng dừng đếm ngược và nhìn lên bầu trời nói [Xin lỗi các Chòm sao thân mến! Tôi sẽ tiếp tục phát sóng ở những nơi khác hiện vẫn đang thực hiện kịch bản. Xin các vị hãy kiên nhẫn, tôi sẽ sửa nó nhanh chóng.]

Mình có nên giết họ không? Hay nên hỏi ý kiến của Cục?

Nó nghe thấy những tiếng xì xầm của đám đông.

"Như mong đợi, họ ở một đẳng cấp khác, ngay cả sức mạnh của con Dokkaebi dường như cũng phải khuất phục trước họ. Có lẽ là do nhan sắc của họ thật sự quá đỗi rực rỡ." Hay là "Tôi cảm thấy tim mình như bị xuyên thủng vì nụ cười đó."

Họ có vẻ là những người nổi tiếng nào đó, nếu mình để họ phát sóng có lẽ kênh của mình sẽ trở nên thật phổ biến.

Con Dokkaebi bắt đầu tính toán những lợi ích mà nó đạt được khi để cho nhóm người này sống sót và báo lỗi cho Cục.

Mọi người ở công viên Cheongdam đang xem những màn hình hiển thị những gì đã xảy ra ở những nơi khác. Một trong những màn hình chiếu cảnh một nhóm người bị ép buộc phải đá và đấm một bà lão.

***

{Kim Dokja POV}

"Cái chết của bà ấy sẽ được thừa nhận bởi thứ mà con Dokkaebi gọi là 'vụ giết người đầu tiên' và sẽ câu thêm được một chút thời gian. Nhưng những gì sẽ xảy ra sau đó?"

"Ah..."

"Nếu những gì con Dokkaebi nói đều là sự thật, mỗi người đều phải lấy đi một sinh mạng. Vậy thì sau khi giết bà ấy thì sẽ đến lượt ai đây? Liệu các người có giết người đang kề cạnh các người bây giờ không?"

Những người đang có ý định đó bỗng lưng tự động lùi về sau, tránh xa người khác. Sự kinh hoàng hiện hữu trong mắt họ. Thực tế mọi người đều đã biết. Bà lão ấy chỉ là sự khởi đầu thôi.

Kim Namwoon đã cảm thấy được bầu không khí sợ hãi.

"Haha, các người đang lo lắng về thứ gì kia chứ? Tiếp theo chỉ cần giết anh ta thôi! Bọn thỏ đế. Đừng lo lắng về việc các người sẽ làm con mồi tiếp theo! Mọi người đều có phần như nhau cả!"

Tôi đã đoán được rằng Kim Namwoon sẽ nói một điều gì đó tương tự vậy. Tôi ngắt lời anh ta bằng cách vỗ lên vai anh ta một cái nhẹ bẫng.

"Không cần thiết phải mạo hiểm như thế. Vẫn còn một cách để mọi người có thể sống sót, kể cả khi không phải trở thành một kẻ sát nhân."

"Cái gì?"

"N-nó là gì vậy?"

Tất cả mọi người dường như đều trở nên vô cùng kích động. Biểu cảm của Kim Namwoon dần trở nên thật méo mó.

"Mọi người không quên điều gì chứ? Điều kiện rõ ràng của kịch bản này không phải là 'giết một người'."

Phần lớn mọi người vẫn còn chưa nhận thức được vấn đề trong khi đã có một số người nhận ra được điều gì đó.

[Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.]

Đúng thật. Ngay từ đầu, từ "con người" chưa bao giờ được đề cập trong nhiệm vụ của kịch bản.

Giết một hay nhiều sinh vật sống. Theo một số cách hiểu, tất cả những thứ còn 'sống' đều có thể. Một người nhanh trí bỗng nhiên hét lên và chỉ vào cái giỏ côn trùng trong tay tôi.

"Côn trùng! Côn trùng!"

Những con châu chấu đang nhảy trong chiếc hộp. Mắt của mọi người bỗng chốc đều trở nên sáng lên một cách kỳ lạ. Tôi gật đầu.

"Đúng vậy, chính là những con côn trùng."

Tôi đặt tay lên chiếc hộp và chọn lấy một con. Nó là con béo mập nhất mà tôi có thể thấy.

"Đ-Đưa nó cho tôi! Nhanh lên!"

"Một con! Tôi chỉ cần một con thôi!"

Tôi chậm rãi lùi lại khi nhìn thấy những người đang cố tiếp cận mình. Bây giờ tôi đang phải đối mặt với những con người điên loạn đã từng cố gắng để giết một bà lão vô tội. Thế nhưng tại sao khóe miệng tôi vẫn có thể cong lên lúc này cơ chứ. Tại sao? Ngay cả trong lúc căng thẳng đến nghẹt thở này, tại sao trái tim tôi vẫn đập lên từng hồi thật phấn kích?

"Mọi người có muốn nó không?"

Tôi vẫy vẫy cái hộp đưa côn trùng như một người huấn luyện đang khiêu khích một con thú. Một số người đã thiếu kiên nhẫn lao về phía tôi.

"Vậy thì bắt chúng đi!"

Tôi dập nát con châu chấu trong tay.

[Bạn đã đạt được thành tích 'First Kill'!]

[100 xu đã được tặng dưới dạng phần thưởng bổ sung.]

Đồng thời, tôi ném cái hộp côn trùng ở tay kia một cách mạnh nhất có thể. Nó hướng về phía đối diện của khu vực nơi bà lão và đám đông đang tụ tập.

"Thật là điên rồ!"

Đám đông cố gắng bắt châu chấu khiến toa tàu trở nên thật hỗn loạn.

"Này, sao cậu lại làm thế? Cậu không thể cho họ mấy con bọ đó sao?"

Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Kim Namwoon đang đứng dậy. Tôi thận trọng trả lời Kim Namwoon, người đang duỗi cái cổ của mình: "Còn lại 12 người."

"...Hả?"

"Có ba con côn trùng còn sót lại trong cái hộp ấy."

Kim Namwoon cau mày một lúc trước khi mỉm cười lớn. "12 chia 3? Hahahaha! Đúng thật. Dù sao thì cũng không phải tất cả bọn họ đều có thể sống sót? Vì thế cậu đã ném nó à?"

"Đúng."

"Đừng làm tôi buồn cười."

"...?"

"Một người có đầu óc sẽ không bao giờ làm điều đó chỉ vì lý do ngớ ngẩn này."

Miệng của Kim Namwoon càng nhếch lên cao hơn.

"Hãy nói thật với tôi. Cậu chỉ muốn xem cảnh này thôi phải không?

***

Bằng cách sử dụng Record, Cale đã xử lý toàn bộ thông tin anh nhận được từ nhiều màn hình. Cậu ta đang nhìn vào một trong những màn hình trong khi nắm chặt chiếc roi trên tay và thì thầm.

"Các tinh linh gió các cậu có thể tìm kiếm càng nhiều côn trùng hoặc động vật xung quanh công viên này càng nhiều càng tốt không?"

• Tất nhiên là chúng tôi sẽ giúp cậu, Cale.

• Hỗn loạn, Hủy diệt, Tìm kiếm. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy tất cả chúng. Để đó cho chúng tôi.

Nhóm Cale sau khi nghe những gì mà Cale đã yêu cầu các tinh linh gió đều cảm thấy thực sự vui mừng vì Thiếu gia mà họ biết vẫn như vậy.

***

{Kim Dokja POV}

[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Kim Namwoon' đã tăng lên.]

[Bạn sắp đạt được các điều kiện sử dụng kỹ năng độc quyền 'Quan điểm của Người đọc Toàn trí Lv. 1.]

Quan điểm của người đọc toàn trí? Vừa này là cái gì vậy?

[Điều kiện sử dụng kỹ năng độc quyền 'Quan điểm của độc giả toàn trí' Lv. Đã đạt được 1!]

Nắm đấm của Kim Namwoon trượt khỏi tôi và đập xuống đất.

"Haha, cái gì vậy? Chẳng phải tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

Một dấu quyền mờ nhạt còn sót lại trên mặt đất. Kim Namwoon dần dần nhận thức được sức mạnh của bản thân hiện tại.

Kwang! Kwang! Kwang!

Nắm đấm có thể khiến một người gãy cả xương chỉ bằng một cú, liên tục đập trúng nền. Kim Namwoon bực bội và không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình. "Ồ, tại sao tôi không thể đánh trúng anh nhỉ?"

Tất nhiên là cậu ta không thể đánh trúng tôi. Tất cả là nhờ vào kỹ năng thứ hai của tôi.

[Kỹ năng độc quyền, Quan điểm của độc giả toàn trí Lv. 1 đã được kích hoạt!]

Ngay khi kỹ năng này được kích hoạt, tôi có thể quan sát hướng tấn công của Kim Namwoon giống như đang đọc được suy nghĩ bên trong đầu của anh ta. Ví dụ như thế này...

" Bên phải. 」

Tôi nhanh chóng di chuyển khỏi hướng tấn công.

"Mắt phải. 」

Sau đó tôi nhanh chóng cúi xuống và tránh nắm đấm đang tới.

"Anh thực sự rất giỏi trong việc né tránh những thứ này!"

Việc phản công là không hề khả năng vì tôi chơi thể thao khá kém, nhưng ít nhất tôi có thể tránh được hầu hết các đòn tấn công.

" Đùi trái. ]

Điều này là đủ để có thể đối phó với cậu ta. Điều quan trọng bây giờ là phải câu giờ. Tôi né Kim Namwoon và chỉ vào chiếc đồng hồ trên không. "Còn hai phút nữa thôi, cậu nhóc."

Kim Namwoon tức tối liên tục nhìn tôi và bà lão .

"Chết tiệt!"

Vào thời điểm phải đưa ra sự lựa chọn, ánh mắt của Kim Namwoon dán chặt vào bà lão.

Tôi buộc phải bắt lấy bà ấy và chạy đi ngay. Nếu bà ấy chết, Kim Namwoon sẽ hoàn thành được kịch bản. Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không thể để cậu ta tiến đến kịch bản tiếp theo.

"Haha, tôi biết cậu sẽ di chuyển như thế mà." Khi Kim Namwoon lấy thứ gì đó ra khỏi túi, tôi có cảm giác không ổn.

Một lưỡi kiếm tỏa sáng trong ánh sáng huỳnh quang. Đó là một con dao MacGyver có thể mang đi. Tôi đã quên mất. Người này là một con mọt phim có thâm niên.

Swiiik-

Có mối liên hệ rõ ràng giữa kỹ năng và hệ thống, với 'Chiến đấu bằng dao' và kỹ năng tăng cường 'Hắc hóa'. Hướng mà lưỡi dao đang hướng tới vô cùng rõ ràng.

"Trái tim. 」

Đó là một đòn tấn công không thể tránh được ngay cả khi tôi biết trước. Vì vậy, tôi đã đưa ra quyết định nhanh chóng. Nếu tôi không thể tránh được đòn tấn công, tốt hơn hết là tôi nên bị đâm vào chỗ nào đó gây ít sát thương nhất có thể, nếu có thể.

Chiiiik! Lưỡi dao sượt qua ngực tôi và rạch một đường sâu trên vai tôi.

Đau. Nó thật sự rất đau. Da tôi đau rát. Tầm nhìn của tôi rung lên và có cảm giác như cái chết đang đến gần mình.

"Haha, giờ thì chết đi!"

Thời gian còn lại cho đến khi kết thúc kịch bản là 1 phút 30 giây. Tôi liếc nhìn bà lão. Tôi thật sự rất xin lỗi bà ấy, nhưng bây giờ tôi thực sự phải dùng 'cái đó'.

"Trường trung học Chungil, năm 2, Kim Namwoon. Tôi có một câu hỏi cho cậu."

"...Cái gì?"

"Cậu có nghĩ trứng côn trùng là một sinh vật sống không?"

Tôi lấy xác con châu chấu mà tôi đã giết trước đó ra khỏi túi. Túi trứng đầy đặn rõ ràng là rất nhiều. Có âm thanh của thứ gì đó bật ra và một chất lỏng nào đó tràn ra. Cảm giác kinh tởm lan khắp tay tôi khi tôi nghe thấy một tin nhắn.

.......

[Bạn đã giết một sinh vật sống.]

[100 xu đã được tặng dưới dạng phần thưởng bổ sung.]

[Bạn đã giết một sinh vật sống.]

[100 xu đã được tặng dưới dạng phần thưởng bổ sung.]

.......

Nhiều tin nhắn đến dồn vào lỗ tai tôi.

Kim Namwoon cau mày. "Trứng côn trùng? Anh đột nhiên nói cái quái gì vậy? Anh đang cố lãng phí thời gian à?"

"Tôi đoán vậy."

"Làm sao tôi biết được điều đó cơ chứ? Tôi luôn ngủ trong lớp Sinh học." Kim Namwoon nhìn bờ vai đầy máu của tôi và cười vui vẻ. "Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn. Anh có biết nó là gì không?"

"Nó là gì?"

"Đó là anh sẽ chết ngay bây giờ!" Kim Namwoon di chuyển con dao Thụy Sĩ của mình trước khi tôi kịp trả lời. Đó là một đòn tấn công khó có thể né được.

[Đã thu được một số lượng lớn xu! Bạn có muốn kiểm tra mẹo sử dụng xu không?]

Tôi bỏ qua lời giải thích lọt vào tai mình. Không cần thiết phải nghe khi tôi đã biết nội dung.

"Không, chính anh mới là người sẽ chết," tôi nén cơn giận trong khi thầm lẩm bẩm điều gì đó khác.

[2.700 xu đã được dùng vào 'sức chịu đựng'.]

[Sức chịu đựng Lv. 1 -> Sức chịu đựng Lv. 10]

[Mức chịu đựng của bạn đã tăng lên đáng kể!]

[Độ bền của cơ thể bạn đã tăng lên rất nhiều!]

Con dao của Kim Namwoon đâm thẳng vào tim tôi. Nói chính xác thì nó có vẻ đã xuyên qua nhưng lại không có gì cả.

Da tôi cứng như đá và thứ duy nhất còn lại trên đó là một vết xước.

Đôi mắt của Kim Namwoon tỏ vẻ rất ngạc nhiên. "Làm sao mà?"

"Tôi sẽ cho cậu biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi của tôi. Câu trả lời là:trứng là một sinh vật sống."

"C-Cái gì?"

"Và vào mùa sinh sản, châu chấu đẻ hơn 100 quả trứng cùng một lúc."

Trứng, sinh vật sống, 100...

"Anh đang nói gì vậy?"

"Không có vấn đề gì cả nếu cậu không hiểu. Còn lại một phút."

Bấy giờ nỗi sợ hãi hiện hữu trên khuôn mặt của Kim Namwoon. "Aaaah! Chết đi! Chết đi!"

Con dao hướng về phía cổ tôi. Tôi thậm chí còn không thèm phòng thủ trước đòn tấn công.

Kakakang!

Có phải vì vùng này dễ bị tổn thương hơn ngực? Vết thương sâu hơn trước một chút nhưng vẫn không đau lắm.

"Kim Namwoon."

Đằng sau Kim Namwoon, có những người vẫn đang bò và tìm kiếm côn trùng, cũng có những người sẵn sàng cào xé nhau chỉ để sinh tồn.

"Cậu đúng rồi. Tôi cũng là loại người giống như cậu."

Có lẽ tôi đã có thể cứu được một số người trong số đó.

"Chết tiệt! Tại sao anh lại không chết! Tại sao anh lại không chết đi!

55 giây... 50 giây... 45 giây...

Con dao cứ để lại vết xước. Máu chảy ra nhưng lưỡi dao lại không thể chạm tới da. Đến lúc còn 30 giây nữa thì Kim Namwoon mới chịu dừng lại. Anh ta đánh rơi con dao và quỳ xuống trước mặt tôi.

"C-cứu tôi với."

25 giây.

"Cứu tôi! Làm ơn! Giúp tôi!"

"Tại sao phải là tôi?"

20 giây.

"P-Mạng sống của mọi người đều rất quan trọng! Đó là điều hiển nhiên!"

"Đó là quy luật của thế giới cũ. Đúng như cậu nói. Một thế giới mới đòi hỏi những luật lệ mới."

10 giây.

"Tôi không muốn, tôi không muốn! Tôi không muốn chết! Áaaaaaa!"

5 giây.

Kim Namwoon hét lớn chạy về phía tôi và cố nhắm vào mắt tôi. Khoảnh khắc con dao cố gắng chọc vào võng mạc của tôi...

[Thời gian nhất định đã hết.]

Một âm thanh lớn vang lên và đầu Kim Namwoon nổ tung.

[Việc thanh toán sẽ bắt đầu.]

Bắt đầu từ Kim Namwoon, đầu của mọi người bắt đầu nổ tung khắp nơi. Một hai ba bốn...

Những cái đầu nổ tung như pháo hoa báo hiệu một thời đại mới. Tôi nhìn cảnh tượng đó với một chút vui mừng, một chút tội lỗi và có một cảm xúc kì lạ.

[Bạn đã giết 124 sinh vật sống.]

[Lịch sử tiêu diệt: Một con châu chấu, 123 quả trứng châu chấu.]

[Bạn đã giết những sinh vật không có khả năng kháng cự, do đó số xu bạn nhận được sẽ giảm đi một nửa.]

[Đã nhận được 6.200 xu!]

[Số lượng xu dùng để tăng cấp chỉ số sẽ tự động bị trừ.]

[Bạn có tổng cộng 3.500 xu.]

[Thành tích 'Sát nhân hàng loạt' đã đạt được nhờ giết chóc quá mức.]

Tôi có thể thấy gương mặt của mình trên cửa sổ bên ngoài toa tàu.

***

Cale đang lắng nghe giọng nói của tinh linh gió.

• Cale, cậu sẽ tìm thấy một số gốc cây và đống gỗ mục nát chứa nhiều côn trùng nếu cậu đi bộ đến đúng địa điểm. Ngoài ra còn có một số tổ chim chứa đầy trứng.

• Hỗn loạn, Hủy diệt, Thăm dò. Có một đống gỗ với nhiều con sâu ở phía trước.

Cale lắng nghe báo cáo của các tinh linh gió và quyết định phải làm những gì khi thứ kịch bản mà con Dokkaebi nói sẽ tiếp tục.

Vì vậy, cậu đã nói với mọi người hãy đi đến nơi được các tinh linh gió chỉ dẫn. Cậu cũng nhắc nhở họ đưa theo những người hâm mộ bên mình để tất cả họ đều được sống sót.

Sau vài phút chờ đợi, một màn hình cửa sổ màu xanh xuất hiện trước mặt họ.

Dokkaebi tiếp cận nhóm Cale và hỏi.

"Ngươi có thể thấy nó chứ?" Dokkaebi hỏi.

"Có, chúng tôi có thể thấy màn hình xanh có nhãn [Kịch bản chính #1 – Bằng chứng về giá trị]."

Sau khi xác nhận rằng lỗi hệ thống đã được khắc phục, con Dokkaebi nhanh chóng bay lên và tiếp tục quá trình đếm ngược đã tạm dừng.

"Mọi người, vui lòng chia thành năm nhóm và đi theo một người trong số chúng tôi nếu muốn sống sót." Cale nói với đám đông.

Những người hâm mộ nhanh chóng làm theo hướng dẫn của Cale và chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có trung bình gần 60 người.

Nhóm Cale nhanh chóng di chuyển đến nơi và tìm thấy một số con côn trùng hoặc tổ chim, sau đó họ nhanh chóng chia nó ra trong nhóm để giết.

[Bạn đã giết một sinh vật sống.]

[100 xu đã được tặng dưới dạng phần thưởng bổ sung.]

....

[Kịch bản chính #1 – Bằng chứng về giá trị đã kết thúc.]

[300 xu đã được tặng làm phần thưởng vì quá trình dọn dẹp.]

[100 xu đã được giảm phí sử dụng kênh.]

[Việc giải quyết bồi thường bổ sung sẽ bắt đầu.]

Họ nghe thấy thông báo và cảm thấy nhẹ nhõm vì mình sẽ có thể sống sót.

Một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt của Cale vô thức nói.

"Đúng như dự đoán, Cale-nim là một vị thần khác đối với chúng ta. Làm sao mà lại có một người tốt bụng và vị tha như anh ấy. Chúng ta nên bảo vệ và giúp đỡ anh ấy bằng mọi giá, thậm chí tôi sẽ cống hiến cả mạng sống của mình cho anh ấy."

Những người còn lại gật đầu tỏ ý đồng tình với câu nói đó.

Dokkaebi cảm thấy không nói nên lời sau khi chứng kiến chuyện gì đã xảy ra với đám đông trước mặt mình.

[Các chòm sao thuộc về Cái thiên tuyệt đối đồng tình với hành động của bản.]

[Một vài chòm sao cười nhạo sự đạo đức giả của bạn.]

[Một số chòm sao quan tâm đến lý lịch của bạn.]

[Một số chòm sao quan tâm đến cửa sổ trạng thái của bạn.]

[Một số chòm sao muốn trở thành nhà tài trợ của bạn. ]

[Các chòm sao đã tài trợ cho bạn 5000 xu.]

[Đã thu được một số lượng lớn xu! Bạn có muốn kiểm tra mẹo sử dụng xu không?]

Cale nhìn thấy các thông báo xuất hiện trước mặt mình và đồng thời lắng nghe giọng nói của các sức mạnh cổ xưa và tinh linh gió.

- Cale, hãy tiêu diệt lũ Dokkaebi đó đi, chúng có vẻ hung ác, hãy đốt hết chúng đi. 🔥

- Hãy XXX họ và XX họ rồi XXX họ để họ không giới hạn quyền tự do sử dụng sức mạnh của cậu với hệ thống của họ. 💧

- Chúng có ngon không? Họ trông giống như những con cừu, tôi đói quá. 🛡

- Cale, cậu sẽ làm gì? 🪨

- Anh có nghĩ chúng ta có thể giết được chúng không? 🌪

• Cale, các khúc mắc đều đã được giải quyết.

• Hỗn loạn, hủy diệt, tình yêu. Tôi rất vui vì mọi người đều có thể sống sót.

• Tôi rất vui khi được giúp đỡ mọi người. Tôi tự hào về bản thân mình.

"Haa..., ồn ào quá. " Cale chỉ cảm thấy đau đầu.

<Còn tiếp>

Lời tác giả: Tôi rất vui vì có thể hoàn thành chương này trong 5 giờ. Địa điểm của nhóm Cale là khu Gangnam của Cheongdam-dong, nơi sinh sống của nhiều người nổi tiếng Hàn Quốc. Công viên Cheongdam là một công viên nội thành nhỏ có rất nhiều động vật hoang dã như chim và côn trùng. Tôi viết điều này để giúp bạn hình dung về địa điểm và có thể tôi sẽ mắc sai lầm vì tôi chưa bao giờ đến Hàn Quốc và không biết gì về Hàn Quốc. Vì vậy xin vui lòng sửa cho tôi nếu có bất kỳ sai lầm. Cảm ơn bạn rất nhiều và hy vọng bạn thích câu chuyện này.

***

Translator: Hèn

Cảm ơn mọi người vì đã đọc truyện. Mong Cale-nim gặp anh Dokja sớm!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro