Cale cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ túi không gian của mình.
Cậu đút tay vào túi không gian và lấy một cuốn sách màu đen từ túi không gian của mình. Cuốn sách bắt đầu mở ra và hiển thị chữ được viết trong đó. Khi Cale cố đọc nó, Dokkaebi bắt đầu nói.
[Ta chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả các ngươi sẽ sống sót trong kịch bản đầu tiên. Ta không biết làm thế nào các ngươi có thể tìm thấy những con côn trùng và động vật đó nhanh đến vậy.]
Dokkaebi nói với nụ cười toe toét kỳ lạ.
[Bây giờ, không phải nên có phần thưởng cho việc vượt qua thử thách sao? Như một phần thưởng cho màn đầu tiên, các ngươi có quyền nhận được sự tài trợ của các 'chòm sao'. Waahhh! Thế nó thì sao? Các ngươi không mong chờ nó sao? Hừm, các ngươi đều không thật sự biết phải thể hiện niềm vui như thế nào cho đúng. Đây thực sự là một vấn đề lớn đó. Độ khó của màn tiếp theo sẽ tăng lên vì số lượng người sống sót. ]
Mọi người đều có vẻ bối rối và Dokkaebi đưa ra một số lời giải thích đơn giản về 'sự bảo trợ' và 'chòm sao'.
"Nói một cách đơn giản thì nó giống như được chọn làm Thánh tử hay Thánh nữ vậy. Họ thực sự muốn tôi đánh úp vào sau đầu mấy tên đó sao. Chúng ta cứ mặc kệ nó đi. " Cale nói với vẻ mặt thường được miêu tả là thiếu tôn trọng Alberu.
________________________________________________
{Kim Dokja POV}
[Những người sống sót từ Chuyến tàu 3434 đến Bulgwang, Toa tàu 3807: Kim Dokja, Lee Hyunsung, Yoo Sangah, Han Myungoh và Lee Gilyoung. Tổng cộng có năm người sống sót.]
Năm người. Nhiều người hơn tôi nghĩ đã sống sót. Tôi nhìn vào khuôn mặt của từng người sống sót.
Lee Hyunsung có thể chất tốt và kỹ năng vận động tuyệt vời nên mọi người luôn hy vọng anh ta sẽ sống sót. Tôi thậm chí còn mong đợi ở Yoo Sangah một chút.
Ngoài ra còn có Lee Gilyoung. Nếu tôi đoán đúng thì 'Lee Gilyoung' là tên của chàng trai đứng cạnh tôi. Chất lỏng từ con châu chấu bị nghiền nát vẫn còn trên tay cậu bé. Đó là con châu chấu mà tôi đã bóp.
Cậu bé đang nhìn mẹ mình, người đã mất đầu. Mẹ của cậu đã bỏ rơi cậu để tham gia vào công cuộc giết bà lão. Cậu bé chỉ biết quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Tôi lưỡng lự một lúc trước khi chạm vào vai cậu bé. Đó không phải là sự đồng cảm ngu ngốc. Nói một cách đơn giản, đây là...
Đúng rồi. Đạo đức giả.
"Này cậu bé."
Cậu bé từ từ quay đầu lại và trong mắt cậu, tôi có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi về cái chết mà lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải.
Bản năng là không thể tránh khỏi. Nhưng cậu bé này không hề đau buồn về cái chết của mẹ mình. Cậu chỉ sợ cái chết của chính mình. Đó vốn là điều hiển nhiên. Cậu là con người.
"Em có muốn sống không?"
Đôi mắt cậu bé run lên tỏ vẻ lo lắng. Cơ thể cậu run rẩy mà không thể nào ngăn lại được. Rồi dần dần, đầu cậu bé cử động.
"Vậy chúng ta cùng đi nhé."
Lee Gilyoung di chuyển chậm rãi và đến gần chân tôi. Yoo Sangah đang nhìn tôi với vẻ mặt tràn đầy sự ấn tượng đối với tôi. Tôi đã vô tình gây ra một sự hiểu lầm khác. Trong thực tế, hành động đó vốn được nhìn thấy. Nhưng mục tiêu không phải là Yoo Sangah.
[Một số chòm sao rất ấn tượng với hành động tốt của bạn.]
[Các chòm sao đã tài trợ cho bạn 200 xu.]
Tôi không thể không nghĩ rằng đó là một động thái không tệ. Nhưng tôi cũng muốn sống.
Với những sự kiện lớn sắp diễn ra, việc thu hút sự chú ý của các chòm sao ngay lúc này là điều cần thiết.
"Ngươi sẽ thả bọn ta đi ngay bây giờ chứ? Ngươi vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn à?"
Han Myungoh mặc áo rách hét lên cách đó vài chục bước chân. Trưởng phòng Han Myungoh. Anh ta là một con người may mắn.
Nhưng tôi không thể không thắc mắc. Tại sao Han Myungoh lại đi tàu điện ngầm khi anh ta có nhiều tiền như vậy? Đây chính là người đàn ông đã khoe chiếc Mercedes-Benz hạng S mới cách đây không lâu.
[Hrmm, được thả ra à? Ngươi chưa thấy ở ngoài à? Ngươi có thực sự muốn ra ngoài đó không?]
Con dokkaebi cười khúc khích.
[Nó thật sự rất đáng ngưỡng mộ. Trên thực tế, ta không mong đợi nhiều từ phía này nhưng các ngươi đã vượt qua được kịch bản đầu tiên. Điều này chứng tỏ rằng bọ nhãi cũng xứng đáng được tồn tại.]
Lời nói của nó khiến chúng tôi nhận ra vị trí của mình. Có lẽ chúng tôi cũng giống như những con châu chấu trong mắt nó.
[Bây giờ, không phải nên có phần thưởng cho việc vượt qua thử thách sao? Như một phần thưởng cho màn đầu tiên, các ngươi có quyền nhận được sự tài trợ của các 'chòm sao'. Waahhh! Thế nó thì sao nào? Các ngươi không mong chờ nó sao? Hừm, các ngươi đều không thật sự biết thể hiện niềm vui như thế nào cho đúng. Đây thực sự là một vấn đề lớn.]
Đó là phản ứng tự nhiên. Tôi là người duy nhất ở đây biết 'chòm sao' hay 'tài trợ' là gì.
Sự tài trợ của các chòm sao. Ý nghĩa của nó vô cùng rõ ràng. Một trong những sự kiện quan trọng của Con đường sinh tồn, 'Lựa chọn nhà tài trợ' sắp bắt đầu.
[Hmm, các ngươi đều có biểu cảm bối rối. Ta có thể dễ dàng nói với các ngươi điều này. Hiện tại, các ngươi đang cực kỳ yếu đuối. Nếu các ngươi bị ném vào những kịch bản sắp tới, các ngươi sẽ bị giết khi gặp một con chuột đất yếu ớt chứ đừng nói đến một con 'kruk'. Nhưng thật tốt bụng làm sao, có một số người vĩ đại trong vũ trụ thương hại các ngươi và muốn tài trợ cho các ngươi. Các ngươi có hiểu ta đang nói gì không?]
Lee Hyunsung cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa và mở miệng.
"Ngươi đang nói gì vậy? Ai đang tài trợ cho ai..."
[Hmm, lời nói của ta như nước đổ đầu vịt rồi. Không phải có một câu nói cổ ở Hàn Quốc sao? Trăm nghe không bằng một thấy. Vì thế hãy trực tiếp trải nghiệm mọi thứ. Tất nhiên, những người kém may mắn hơn có thể không có cơ hội. Hahahat!]
Tôi đã rất căng thẳng. Từ giờ trở đi. Một sự lựa chọn tốt ở đây sẽ giúp cho việc sinh tồn của tôi sau này trở nên dễ dàng hơn.
"Dokja-ssi? Hai lựa chọn kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi... "
"Tôi không biết ngay cả khi cô hỏi tôi."
Đây đương nhiên là nói dối để tránh bị nghi ngờ. Nhân tiện, có hai sự lựa chọn. Yoo Sangah khá may mắn.
"Hãy làm điều đó một cách thoải mái. Hãy coi nó như một bài kiểm tra năng lực."
"Bài kiểm tra năng lực..."
"Dù sao thì cũng không ai biết tình hình thế nào. Tại sao không làm điều đó một cách thoải mái?"
"À... tôi hiểu rồi."
Yoo Sangah ngậm miệng lại và bắt đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không. Đó là một vẻ mặt sâu sắc, như thể cô đã gặp phải điều gì đó đáng tò mò.
Những người khác đột nhiên im lặng.
Mọi người đều đang đọc các lựa chọn trước mặt họ. Tôi cũng có những lựa chọn của riêng mình để xem xét.
[Lựa chọn nhà tài trợ]
-Xin vui lòng chọn nhà tài trợ của bạn
-Nhà tài trợ được bạn chọn sẽ là người hỗ trợ mạnh mẽ cho bạn.
# Hắc Hỏa Vực Long
# Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng
# Mưu Lược Gia Thần Bí
# Tù Nhân Của Vòng Kim Cô
Tôi không biết tại sao một chòm sao mạnh mẽ như vậy lại tỏ ra quan tâm đến tôi nhưng nếu tôi trở thành hóa thân của Tề Thiên Đại Thánh, tôi sẽ có thể sống sót ở thế giới mới này dễ dàng hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng...
Tôi nhanh chóng nhìn vào cánh cửa nối với toa xe phía trước. Ngoài cánh cửa đó, 'anh ta' cũng đang nhìn vào màn hình lựa chọn giống như tôi.
Nếu tôi chọn Tề Thiên Đại Thánh... Liệu tôi có thể thắng được anh ta không?
[Còn một phút để hoàn thành Lựa chọn nhà tài trợ.]
Thời gian không còn nhiều. Tôi thở nhẹ và xem xét các lựa chọn của mình. Sự lo lắng của tôi cũng kéo dài không quá lâu.
[Việc lựa chọn nhà tài trợ đã kết thúc.]
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhìn những tin nhắn lơ lửng trong không khí.
[Một số chòm sao bị ảnh hưởng lớn bởi sự lựa chọn của bạn.]
Vâng, điều này thực sự đã xảy ra.
[Bạn chưa chọn nhà tài trợ.]
Tuy nhiên, việc chọn một chòm sao nhất định đồng nghĩa với việc bị giới hạn bởi khả năng đó. Hợp đồng tài trợ chưa bao giờ là một thỏa thuận công bằng. Tôi sẽ sống sót, nhưng tôi sẽ sống sót bằng cách trở thành đồ chơi của họ. Nếu những suy nghĩ của tôi là đúng thì sẽ có cách khác để mạnh mẽ mà không cần đến các chòm sao. Có lẽ đó là một cách để trở nên mạnh mẽ hơn hóa thân của nhà tài trợ mạnh nhất.
[Haha, điều này có đúng không...không phải có một lựa chọn thú vị sao? Vâng, vâng. Sẽ có một cơ hội khác.] Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của dokkaebi nhìn tôi một lúc.
[Bây giờ, mọi người đã hoàn thành việc lựa chọn. Nghỉ ngơi ở đây một lúc. Ta phải đi chuẩn bị kịch bản tiếp theo. Ta sẽ gặp lại các ngươi sau 10 phút nữa!]
Sau khi việc lựa chọn nhà tài trợ kết thúc, dokkaebi biến mất. Nó bảo chúng tôi nghỉ ngơi, nhưng 10 phút này thực sự rất quan trọng. Trong 10 phút, tôi cần giải quyết tình huống này và chuẩn bị cho những tình huống sau. Tôi cố gắng nhớ lại khả năng của mình trong đầu.
[Danh sách nhân vật] và [Quan điểm của người đọc toàn trí]. Tôi chưa biết công dụng chính xác nhưng tôi có cảm nhận chung về những kỹ năng này. Điều này sẽ hoạt động bằng cách nào đó.
"Tất cả hãy tập hợp lại cùng nhau." Những người sống sót tập trung lại theo lời của tôi. Người đầu tiên đưa tay ra là Lee Hyunsung.
"Xin chào, tôi là Lee Hyunsung."
"Kim Dokja."
"Rất vui được gặp anh...mặc dù tôi không biết liệu những lời này có phù hợp với hoàn cảnh hay không. Như tôi đã nói trước đó, tôi là một người lính... à, tôi nên nói rằng tôi đã từng là một người lính."
"Anh không thể liên lạc với đơn vị của mình?"
"...Đúng vậy."
Tay tôi bắt đầu dồn lực để nắm chặt hơn. Đúng như mong đợi từ một kho báu lớn xuất hiện ngay trong giai đoạn đầu của Con đường sinh tồn. Tôi phải đưa Lee Hyunsung đi cùng. Bây giờ anh ta có thể trông không giống vậy lắm nhưng Lee Hyunsung lại là một nhân vật ngày càng quan trọng trong phần sau của Con đường sinh tồn.
"À, Dokja-ssi."
"Vâng?"
"Tôi muốn cảm ơn anh. Nếu không có Dokja-ssi thì tất cả chúng ta đều đã chết rồi."
"Không, thực ra.."
"Ngay cả khi tôi có sống, tôi cũng không thể sống như một con người. Cảm ơn anh rất nhiều. Và...tôi làm lấy rất hổ thẹn về điều đó." Lee Hyunsung cúi đầu thật sâu.
Đầu óc tôi hơi phức tạp. Trên thực tế, Lee Hyunsung vẫn có thể sống sót ngay cả khi tôi không làm gì cả. Sau đó có ai đó đã nắm lấy vai tôi.
"Haha, nhân viên hợp đồng của chúng ta đã làm được một việc lớn. Dokja-ssi, cậu có biết tên tôi không?"
Tôi có thể biết đó là ai mà không cần nhìn lại. Tôi hất tay anh ta ra và nói, "Tôi biết, Han Myungoh-ssi."
"Hả, Han Myungoh-ssi? Không phải cậu nên gọi tôi bằng trưởng phòng sao?"
Han Myungoh vẫn đang cố gắng sử dụng vị trí của mình trong tình huống này. Anh ta thực sự là vua của chủ nghĩa độc tài ở Mino Soft.
"Đây không phải là công ty."
"Ha ha, nhìn này. Bây giờ cậu không có dự định đi làm luôn sao? Cậu học phép xã giao cơ bản ở đâu thế?"
"Dù tôi nghĩ thế nào đi chăng nữa, hành động của cậu thật sự rất quá đáng. Nhỉ? Nếu cậu có côn trùng thì cậu nên báo cho tôi biết chứ. Tại sao cậu lại ném chúng đi?"
"..."
"Dokja-ssi, cậu phải đối xử tốt với tôi. Hợp đồng của cậu còn lại bao nhiêu thời gian?"
Đột nhiên, tôi cảm thấy nó rất nực cười. Ở thế giới mà tôi từng sống, tôi quá yếu ớt. "Han Myungoh-ssi."
"Hở?"
"Câm miệng đi."
"C-Cái gì?"
"Anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao? Không phải ban nãy anh đã bị tên khốn đó đánh sao? Minosoft? Anh có nghĩ công ty vẫn tồn tại khi ngày tận thế đã đến không?"
Mặt Han Myungoh trắng bệch và đau khổ. Tôi hướng mắt về phía những người khác. Vì tôi đã nói việc này một lần rồi nên tôi sẽ làm rõ lần nữa. "Han Myungoh-ssi không phải là người duy nhất chưa nhận thức được việc này. Mọi người cần phải thức tỉnh. Như dokkaebi đã nói, đây không phải chuyện đùa đâu."
"..."
"Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn đã nhận thấy được tình hình rồi. Kỹ năng độc quyền trong cửa sổ thuộc tính. Giao diện giống như trò chơi. Có ai vẫn chưa nắm bắt được sự thật không?"
Quả thực không có ai giơ tay. Cũng không khó hiểu vì đây là Hàn Quốc. Do tỷ lệ sử dụng điện thoại thông minh cao nên không có một người nào chưa từng chơi game RPG. Ngay cả khi họ chưa chơi game, họ cũng đã đọc tiểu thuyết giả tưởng ít nhất một lần.
Lee Hyunsung thở dài: "Đây giống như một cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc khi đang làm nhiệm vụ nhưng tôi vẫn không thể cảm nhận được. Đây thực sự không phải là một giấc mơ?
"Đây là thực tế."
Câu trả lời nghiêm khắc của tôi khiến ánh mắt của Lee Hyunsung hơi thay đổi.
[Nhân vật 'Lee Hyunsung' cảm thấy tin tưởng bạn một chút.]
[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Lee Hyunsung' đã tăng lên.]
Lee Hyunsung gật đầu. "Thật tốt khi anh chắc chắn về điều đó. Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Dokja-ssi, anh có ý kiến gì không?"
"Chúng ta phải đi." Tôi trả lời không do dự.
"Đ-Đi? Cậu có bị điên không?"
"Dokja-ssi, tôi không nghĩ..." Lần này, Yoo Sangah đã tham gia vào. Có vẻ như mọi người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Vậy chúng ta sẽ ở đây bao lâu?"
Trên thực tế, lập luận của tôi cũng không hẳn sáng suốt cho lắm. Bên ngoài là nơi ẩn náu của quái vật. Tuy nhiên, tôi biết. Ngay bây giờ, chúng tôi phải rời khỏi đây. "Mọi người có nghĩ đến bố mẹ mình không? Mọi người có nghĩ bố mẹ chúng ta được an toàn trong mớ hỗn độn này không?"
"Đ-Đường dây điện thoại đã ngừng hoạt động được một thời gian rồi. Kể cả Kakaotalk cũng..."
Yoo Sangah tuyệt vọng kêu lên.
Quả thực, Nho giáo vẫn còn mạnh mẽ ở Hàn Quốc. Ngay cả biểu cảm của Lee Hyunsung và Han Myungoh cũng tối sầm lại khi nghe từ 'cha mẹ'.
Tôi nắm lấy vai Lee Gilyoung đang cúi gằm mặt xuống. Người đứng dậy đầu tiên là Yoo Sangah.
"Đi. Tôi sẽ đi ra ngoài."
"K-Không! Cô không nghe thấy thứ đó nói gì sao? Hãy nghỉ ngơi ở đây! Nếu chúng ta di chuyển thì đầu của chúng ta có thể nổ tung mất!" Han Myungoh tuyệt vọng kêu lên.
"Hãy bỏ phiếu đi."
Yoo Sangah giơ tay đầu tiên, tiếp theo là tôi và Lee Gilyoung. Tuy nhiên, nó cũng có chừng đó người mà thôi.
Lee Hyunsung nói, "...Tôi phải về căn cứ của mình nhưng việc di chuyển trong tình huống này có vẻ nguy hiểm. Ngoài ra còn có lời cảnh báo nữa."
"Chết tiệt, mấy người tự đi đi! Tôi không đi! Tôi không đi ra ngoài đâu!"
Tôi không quan tâm đến Han Myungoh nhưng vấn đề là ở Lee Hyunsung. Tôi phải đưa Lee Hyunsung đi cùng dù thế nào đi nữa.
'Uỳnh!'
Tấm sắt dày phát ra âm thanh lớn từ phía sau đó. Cánh cửa sắt của toa 3707 bắt đầu biến dạng méo mó đi.
"C-Cái gì?" Tiếng kêu của Han Myungoh bị phớt lờ vì đằng sau cánh cửa sắt lại phát ra âm thanh chói tai.
'Uỳnh'
Ai đó đang cố phá cánh cửa từ bên ngoài nó. Đây là một tình huống bất ngờ nên tôi phải suy nghĩ. Đó có phải là kịch bản tiếp theo? Không. Dokkaebi vẫn chưa quay lại.Vậy thì...
Não tôi vận hành nhanh chóng. Tôi sởn hết cả da gà và một cơn rùng mình ngắn ngủi ập đến cơ thể tôi. Là tên đó.
"C-Cái gì? Mọi người mau dừng việc đó lại đi!" Han Myungoh hét lên và tiến về phía cửa. Lee Hyunsung cũng tiến về phía đó nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại.
"Anh không thể ngăn chặn nó."
"Huh?"
"Chúng ta phải đi."
Tôi nhìn cánh cửa sắt với đôi mắt nặng trĩu.
"Huh? Nhưng..."
"Nếu chúng ta không đi bây giờ―"
Người sống sót duy nhất của toa tàu 3707. Tôi biết rõ ai đang ở bên ngoài cánh cửa sắt.
"Tất cả chúng ta sẽ chết trước khi kịch bản tiếp theo xảy ra."
Vâng, người đó cuối cùng cũng đã đến. Nhân vật chính 'thực sự' của câu chuyện này.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lee Hyunsung và Han Myungoh rồi nói.
"Hai người muốn chết vì gã đằng sau cánh cửa sắt đó hay hai người muốn thử vận may bên ngoài tàu? Hai người sẽ chọn cái nào?"
"Ư-Ờ..."
"Dokja-ssi, có gì đảm bảo rằng người đằng sau cánh cửa sắt là kẻ thù không?"
Thiết Kiếm lên tiếng ngay vào thời điểm quan trọng. Có lý do khiến Lee Hyunsung không thể trở thành thủ lĩnh của một nhóm.
"Vì họ đến từ một toa xe khác nên có khả năng đó là người sống sót. Nếu chúng ta gặp nhau..."
Tôi nhìn căn phòng đẫm máu thay vì tiếp tục. Lee Hyunsung nhìn theo ánh mắt của tôi và lặng lẽ nói.
"...Tôi đã quá bất cẩn. Chúng ta hãy tìm một lối thoát."
"Đ-Đi thôi! Đi nhanh!"
"Nó không mở được!"
"Chết tiệt, chúng ta không thể đi lối này được!"
Trong khi nghe tiếng la lớn của Lee Hyunsung và Han Myungoh, tôi cũng kiểm tra cửa. Không còn rào cản nữa nên giờ đây cánh cửa có thể chạm vào được.
Ngoài các cửa nối các lối đi, tàu điện ngầm có tổng cộng tám cửa ra vào. Có ba lối thoát chưa được xác nhận.
Cánh cửa sắt dường như chỉ có thể trụ được trong một phút.
Mặc dù là nhân vật chính nhưng lúc đầu tôi lại không nghĩ rằng anh ta lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy khi chỉ mới ở giai đoạn đầu. Tôi thực sự ngạc nhiên khi anh ta có thể phá vỡ cánh cửa sắt dày như thế.
"Dokja-ssi! Đằng này -"
Tôi tìm thấy một thiết bị dùng để đóng mở cửa bằng tay đang hoạt động.
"KHÔNG!"
Thiết bị đóng mở hoạt động êm ái nhưng cửa không mở ngay được. Cánh cửa đã mở ra khoảng 1/5 trước khi dừng lại như bị kẹt.
"...Có vẻ như nó cũng bị hỏng ở đây."
"Còn những nơi khác thì sao?"
"Có vẻ như đây là nơi duy nhất chúng ta có thể trốn thoát."
Không biết trẻ con thì thế nào. Nhưng khoảng cách này là quá hẹp để hai người lớn một nam một nữ có thể trốn thoát. Han Myungoh và Lee Hyunsung cố gắng mở cửa nhưng nó không nhúc nhích chút nào.
[Số xu sở hữu: 4700 C]
Một trong những công dụng của đồng xu là nâng cao chỉ số tổng thể. Tôi đã sử dụng 2.700 xu để nâng sức chịu đựng của mình lên cấp 10.
Vấn đề này có thể được giải quyết nếu tôi sử dụng số tiền còn lại để tăng cường sức mạnh của mình. Nhưng sẽ không khôn ngoan khi sử dụng tiền xu khi chưa xác định được tình hình.
Cuối cùng, chỉ có một cách.
"Lee Hyunsung-ssi. Sử dụng một kỹ năng của anh đi."
"Huh?
"Kỹ năng..."
Tôi lặng lẽ kích hoạt Danh sách nhân vật.
[Kỹ năng độc quyền, Danh sách nhân vật được kích hoạt.]
[Thông tin nhân vật]
Tên: Lee Hyunsung
Tuổi: 28 tuổi.
Nhà tài trợ Chòm sao: Bậc thầy Thép
Thuộc tính riêng: Người lính nhắm mắt làm ngơ trước sự bất công (Thường)
Kỹ năng độc quyền: Chiến đấu bằng dao găm Lv. 2, Ngụy trang Lv. 2, Kiên nhẫn Lv. 2.
Dấu ấn: Dời non lấp bể Lv. 1
Chỉ số tổng thể: Sức chịu đựng Lv. 8, Sức mạnh Lv. 8, Nhanh nhẹn Lv. 7, Sức mạnh ma thuật Lv. 5.
Thông tin của Lee Hyunsung hiện lên trong tâm trí tôi mà không có bất kỳ hạn chế nào. May mắn thay, nhà tài trợ của anh ấy cũng giống như những gì tôi đọc trong Con đường sinh tồn.
"Đáng lẽ anh nên kiểm tra nó khi mở cửa sổ thuộc tính. Lee Hyunsung là một người lính nên chắc chắn phải có kỹ năng nào đó anh có thể sử dụng trong tình huống này."
"Chà...tôi có một cái nhưng làm cách nào để sử dụng nó–"
"Chỉ cần nghĩ đến việc sử dụng kỹ năng này thôi."
"...Liệu nó có hiệu quả không?"
"Nó sẽ hiệu quả thôi. Tôi đã làm thử nó trước đó."
Lee Hyunsung không nói gì nữa mà hít một hơi thật sâu đầy quyết tâm.
"Haaaa!"
Bắp tay của Lee Hyunsung phồng lên khi anh nắm lấy cánh cửa. Chính là nhờ "Dời non lấp bể"
Trên thực tế, " Dời non lấp bể" không phải là một kỹ năng mà là một 'dấu ấn'. Và dấu ấn chính là sức mạnh từ chòm sao. Tôi đã dùng từ 'kỹ năng' để tránh bị nghi ngờ.
'Két-'
Có âm thanh giống như một lò xo lớn đang quay và cánh cửa bắt đầu chuyển động.
"Cái gì? Anh ấy khỏe thật đấy!"
"Được rồi! Chúng ta thoát rồi!!"
[Nhân vật 'Lee Hyunsung' đã bắt đầu tin tưởng bạn.]
[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Lee Hyunsung' đã tăng lên.]
Thay vì nghi ngờ, độ tin cậy của tôi đã tăng lên. Lee Hyunsung là người đơn giản hơn tôi nghĩ.
"Nào, xuống xe đi!"
Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi giao Lee Gilyoung cho Lee Hyunsung.
"Lee Hyunsung-ssi. Hãy cõng đứa trẻ trên lưng."
"Tôi hiểu rồi."
Bây giờ cánh cửa sắt gần như đã bị phá vỡ. Nhưng nếu dự đoán của tôi đúng thì vấn đề lúc này không phải là cánh cửa sắt đó.
[...Ah, thật luôn. Ta biết điều này sẽ xảy ra mà. Ta đã bảo các ngươi đừng đi đâu cả cơ mà, chết tiệt! Kịch bản vẫn chưa sẵn sàng-]
Con dokkaebi có vẻ tức giận khi nó bay qua cầu Dongho.
"Wahh! Ta biết điều này sẽ diễn ra! Ta đã bảo các ngươi đừng ra ngoài!"
Han Myungoh vòng tay quanh đầu như thể anh nghĩ nó sẽ nổ tung. Nhưng không cần phải lo lắng như thế.
[Haiz...không còn cách nào khác. Các ngươi may mắn đấy.]
Đó là vì kịch bản thứ hai bắt đầu ngay lúc cửa tàu mở ra.
[Kịch bản thứ hai đã đến!]
+
[Kịch bản thứ hai – Chạy trốn]
Thể loại: Phụ
Độ khó: E
Điều kiện hoàn thành: Băng qua cây cầu gãy và vào Ga Oksu.
Giới hạn thời gian: 20 phút.
Phần thưởng: 200 xu.
Thất bại: ???]
+
"Dokja-ssi, có gì đó kì lạ. Nó nói là 'cây cầu gãy' nhưng cây cầu vẫn..."
"Đừng bận tâm và cứ chạy đi! Nhanh lên!"
"H-Hiểu rồi!"
Trên thực tế, Yoo Sangah đã đúng. Cây cầu vẫn chưa bị gãy. Nói cách khác, 'cây cầu sắp bị gãy'.
"Dokja-ssi, đến nhanh lên!"
"Tôi đang đến đây."
Nó vẫn chưa bị hỏng vì chúng tôi xuống tàu 'quá sớm'. Dokkaebi nói thời gian chuẩn bị là 10 phút. Nhưng chúng tôi đã trốn thoát sớm hơn ba phút.
Một số người có thể gọi đó là hèn nhát nhưng kịch bản này không thể giải quyết được nếu không có đường tắt như vậy. Đặc biệt nếu tôi bị mắc kẹt với những gánh nặng như Yoo Sangah và Lee Gilyoung.
"Hộc, hộc. Quả thực, Lee Hyunsung-ssi là một người lính và có sức chịu đựng cao."
"Đừng nói nữa. Anh sẽ mất sức đấy."
Lee Hyunsung chạy đầu tiên với đứa trẻ trên lưng. Anh ấy là một con quái vật bẩm sinh không đầu tư bất kỳ đồng xu nào vào chỉ số của mình, nhưng tổng sức mạnh, sức chịu đựng và sự nhanh nhẹn của anh ấy lại vượt quá 23.
Người tiếp theo là Han Myungoh và sau đó là Yoo Sangah với tôi ở phía sau. Nó sẽ gần lắm nhưng tôi nghĩ chúng tôi có thể đến kịp lúc.
"Ah, đó là cái gì thế?"
Lúc này, tiếng hét của Han Myungoh vang lên. Giữa sông Hàn có một vòng xoáy nước khổng lồ, rồi từ đó bắn lên một cột nước to đùng.
Và một con quái vật khổng lồ nằm ở trung tâm của màn bắn tung tóe. Một con ichthyosaur. Vấn đề là con ichthyosaur dường như to gấp đôi con tôi nhìn thấy qua cửa sổ.
Đây không phải là một con Ngư Long nữa rồi...mà là một kẻ thống trị biển cả.
Ngư Long thông thường chỉ là quái vật cấp 7. Riêng loài quái vật cấp 9-Chuột Đất đã rất khó xử lí rồi, chứ đừng nói đến lũ quái vật cấp 7 có thể dễ dàng xé chúng tôi ra thành trăm mảnh.
Nói cách khác,ta chẳng thể bắt được con quái vật đó ngay từ đầu. Tất nhiên là không cần thiết phải bắt nó. Nó không được tạo ra để bị làm mục tiêu như thế.
Sông Hàn dâng cao như có sóng thần và con ichthyosaur di chuyển. Nó đang nhai chân cầu.
"Cây cầu sắp gãy rồi!"
"Chạy! Nếu chúng ta chạy thì chúng ta có thể vượt qua nó!"
Khoảng cách còn lại là khoảng 200 mét. Nếu tính toán của tôi đúng, chúng tôi có thể băng qua trước khi cây cầu sập với tốc độ hiện tại.
[Không có gì vui nếu trò chơi quá dễ.]
Tất nhiên, đấy là nếu kịch bản không có biến cố nào cả.
[Độ khó của kịch bản đã được điều chỉnh.]
[Độ khó kịch bản: E -> D]
Tiếng cười của dokkaebi vang lên.
[Chỉ có chạy thôi thì còn gì vui nữa? Để ta khuấy động bầu không khí chút nào!]]
[Triệu hồi tà tâm của những kẻ đã chết.]
[Vùng đất xung quanh bị bao phủ bởi năng lượng bóng tối..]
[Ngạ Quỷ đã thức tỉnh!]
Có âm thanh của thứ gì đó đang đuổi theo chúng tôi từ phía sau. Yoo Sangah lẩm bẩm với chính mình.
"Z-Zombie?"
Những cơ thể giống như zombie đang lao tới từng đợt lớn. Một số người trong số họ là những người cùng toa xe với chúng tôi.
"Chúng ta chỉ cần đi xa hơn một chút thôi! Nhanh lên!"
Khoảng cách tới chỗ con ichthyosaur bây giờ chưa đến một trăm mét. May mắn thay, Lee Hyunsung đã cõng Lee Gilyoung và đã vượt qua ranh giới an toàn. Vấn đề nằm ở phần còn lại của chúng tôi, tính cả tôi tôi. Han Myungoh hét lên.
"Đ-Đồ khốn nạn!"
Có quá nhiều ngạ quỷ ở đây. Nếu chỉ là những cái xác từ tàu điện ngầm thì có lẽ chúng tôi đã trốn thoát rồi. Vấn đề là...
"Kuweeeoooh!"
Những người lái xe chết trên cầu đều trở thành ma quỷ. Con đường mà Lee Hyunsung bước qua bị bao phủ bởi lũ quỷ. Tôi nhìn giữa những con quỷ trên đường và con ichthyosaur đang đến gần.
"...Mọi người mau cúi xuống."
Đã quá trễ..
Chân cầu rung chuyển dữ dội khi cái miệng khổng lồ của con ichthyosaur cắn vào chân cầu.
Lớp vảy của con ngư long tỏa sáng xuyên qua lớp bụi đổ xuống sông Hàn như mưa. Mùi tanh của máu và nước tràn ngập khu vực.
Tôi loạng choạng cố đứng dậy.
Khi bụi bay đi, khung cảnh xung quanh tôi trở nên rõ ràng. Những đống bê tông vỡ vụn, thép cắt vụn. Xác của những con ngạ quỷ bị con ichthyosaur đã cắn sạch.
Chân cầu gãy.
"...Dok...sii...ổn?"
Yoo Sangah và Han Myungoh đứng dậy từ phía xa hơn một chút.
Một chân của Han Myungoh dường như bị thương và khó đi lại do di chấn của trận trấn động trước đó.
Lee Hyunsung và Lee Gilyoung kêu lên từ bên kia cầu nhưng giọng nói của họ dường như bị chặn lại bởi khu vực an toàn.
Tôi nên làm gì? Tôi lập kế hoạch trên cơ sở là cây cầu bị gãy. Nhưng tôi không ngờ Han Myungoh và Yoo Sangah lại ở bên tôi.
Vào lúc đó, một giọng nói vang lên trong không trung.
[Ai đó đã nhận được sự ưu ái của một chòm sao.]
[Kịch bản của chòm sao 'Deus Ex Machina' đã được kích hoạt.]
(Translator: Giải thích một chút thì cái từ 'Deus Ex Machina' thường được sử dụng trong các bộ phim và các tác phẩm văn học để mô tả một thế lực bên ngoài đột nhiên giải quyết vấn đề có vẻ khó khăn nan giải hoặc bất khả thi với nhân vật)
Cùng với tin nhắn đó, một cây cầu rực rỡ làm bằng ánh sáng được tạo ra giữa tàn tích của cây cầu Dongho bị gãy. Sau đó, một tin nhắn xuất hiện trước mặt tôi.
"Dokja-ssi. Điều này, đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi―"
Tôi bắt gặp ánh mắt của Yoo Sangah, người đang nói những điều vô nghĩa. Tôi có thể đoán được đại khái tình hình.
Deus Ex Machina. Các chòm sao phải đánh đổi rất nhiều khi can thiệp vào kịch bản.
"...Đó là nhà tài trợ của Yoo Sangah-ssi."
Tôi không biết đó là chòm sao nào nhưng ai đó đã chọn Yoo Sangah làm hóa thân và muốn cô ấy sống.
Deus Ex Machine là một hiện tượng hiếm gặp trong Con đường sinh tồn. Và Yoo Sangah là người lẽ ra đã phải chết rồi.
Tôi đã có một khoảnh khắc nghi ngờ. Thể loại chòm sao nào đứng đằng sau Yoo Sangah thế?
[Không thể đọc được thông tin của người này trong 'Danh sách nhân vật.']
[Người này chưa được đăng ký trong 'Danh sách nhân vật.']
Tôi đã ngạc nhiên một chút.
Tôi không thể nhìn thấy cô ấy bằng kỹ năng của mình? Tại sao? Cô ấy có xuất thân đặc biệt không? Hay cô ấy có rào cản tinh thần? Nhưng nếu cô ấy đã có thứ gì đó như thế ngay từ đầu...không, đợi một chút. Có lẽ đây là...
"Dokja-ssi, chúng ta làm gì bây giờ?"
Tôi nghe thấy giọng nói hoang mang của Yoo Sangah. Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Dòng sông Hàn cuộn xoáy. Con ichthyosaur đã ăn một chân cầu và đang xoay cơ thể to lớn của nó sang bên kia sông Hàn. Tôi cắn môi và đọc lại lời giải thích về cây cầu.
Chỉ có một số lượng 'chẵn' người có thể đi qua cầu.
Sau cùng thì 'Deus Ex Machina' chỉ là món đồ chơi của đám chòm sao chết tiệt thích chứng kiến các bi kịch mà thôi.
Không có cách nào để tất cả mọi người có thể sống sót.
Cuối cùng vẫn sẽ có ai đó hy sinh.
[Còn tiếp]
—--------------------------------------------------
Trans được dựa theo nguyên mẫu truyện của tác giả, bao gồm các lời gạch chân, in nghiêng. Translator: #Riin
Trong quá trình dịch, có thể đôi lúc các translator sẽ có đôi lúc sai sót, các bạn hãy để lại góp ý cho chúng mình ở dưới phần cmt để chúng mình có thể cải thiện lại phần dịch tốt hơn nhé!
Chúc các bạn một ngày tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro