Chap 26 - H

Điền Chính Quốc vẫn chưa biết phải đối mặt với Phác Trí Mân như thế nào, nên gặp anh ra sao, sau khi gặp thì phải nói gì, làm cách nào để giải thích những chuyện xảy ra trong đêm nay - tất cả đều là khoảng trống không lời. Nhưng từng bước chân tiến về phía trước, lại không còn là điều hắn có thể do dự hay kiểm soát nữa.

Hắn có quá nhiều điều muốn nói với Phác Trí Mân.

Nếu có thể, hắn muốn ôm lấy Phác Trí Mân, khẽ thì thầm những lời yêu thương vụng về, chẳng hề hoa mỹ bên tai anh - kể về những ngày tháng đầy khó khăn và thất vọng, kể rằng anh đã mang đến cho cuộc đời hắn biết bao điều tươi đẹp, như một giấc mơ dịu dàng mà hắn không nỡ tỉnh giấc.

Nói với anh ấy rằng, tôi thích anh, nếu không đủ, vậy thì, tôi yêu anh.

Bầu trời đen kịt, mây dày đặc, che khuất gần hết mặt trăng. Điền Chính Quốc vội vã quay về khách sạn do đoàn phim sắp xếp, chạy đến trước cửa phòng Phác Trí Mân thì phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ, bên trong còn lờ mờ lan ra mùi tin tức tố. Hắn do dự một lúc, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, rồi khẽ gõ cửa phòng, nhưng không có ai đáp lại.

Hắn nắm chặt tay nắm cửa, lông mày khẽ nhíu lại, nhận ra có điều gì đó không ổn. Hơi thở trong không khí nồng nặc một cách bất thường, nồng độ tin tức tố cao hơn nhiều so với trước. Dù trí nhớ có phần mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ, mùi hương này còn mãnh liệt hơn cả lần phát tình trước.

Phác Trí Mân... phát tình rồi sao?

Nghĩ đến đây, tim Điền Chính Quốc không kìm được đập loạn xạ, rõ ràng còn chưa đến kỳ phát tình của Phác Trí Mân, vả lại trong phòng không thể không có thuốc ức chế, hắn biết Phác Trí Mân sẽ không tùy ý để mình phát tình.

Trong đầu Điền Chính Quốc chợt lóe lên cảnh tượng lần gặp Kim Nam Tuấn hôm đó, cùng với những lời anh từng nói. Hắn lập tức bước nhanh vào phòng, mùi tin tức tố nồng đậm xộc thẳng vào khoang mũi, khiến tuyến thể âm ỉ nóng lên. Hắn cố nhịn sự khó chịu, khẽ gọi một tiếng: "Trí Mân?"

Căn phòng rộng lớn không một bóng người. Điền Chính Quốc tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, nhưng bất ngờ giẫm phải một vật gì đó dưới chân, phát ra tiếng "rắc" giòn tan. Hắn cúi đầu nhìn, là một ống thuốc ức chế chưa tiêm hết, trong ống vẫn còn sót lại nửa lượng chất lỏng trong suốt.

Điền Chính Quốc cuống cuồng lao đi tìm người. Biết Phác Trí Mân đang trong kỳ phát tình lại còn mất tích, hắn càng thêm lo lắng. Nếu gọi nhân viên cứu hộ, e rằng sẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian... lỡ như rơi vào tay kẻ xấu thì...

Omega trong kỳ phát tình ý thức mơ hồ, hoàn toàn không có khả năng chống cự. Nếu gặp phải Alpha có độ phù hợp cao, thì chỉ có thể mặc người ta chi phối, dù nghĩ thế nào cũng không thể là một trải nghiệm tốt.

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc vội vàng gọi điện cho Mẫn Doãn Kỳ, đồng thời nhanh chóng ấn nút thang máy. Vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng một, ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi hai người đang giằng co gần đó. Đúng lúc này, điện thoại bên kia được kết nối, truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Mẫn Doãn Kỳ: "Alo?"

Phác Trí Mân mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, cơ thể không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bị một người lạ nắm lấy tay. Người đàn ông đó mặc vest chỉnh tề, chải chuốt bản thân ra dáng người, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự thèm muốn và sự đắc ý sau khi có được con mồi. Tin tức tố Alpha tỏa ra xung quanh có sức hấp dẫn cực lớn đối với Omega đang phát tình, hắn ta muốn đi đâu, Phác Trí Mân cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Điền Chính Quốc không màng đến Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn đang ở đầu dây bên kia, chưa kịp cúp máy đã sải bước tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy tay còn lại của Phác Trí Mân, bày ra khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu không nghe ra vui buồn, nói với Alpha kia: "Buông tay."

Alpha hơi nghiêng đầu, để lộ đường nét sườn mặt, cũng không buông Phác Trí Mân ra, hai người cứ giằng co như vậy. Phác Trí Mân nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc một cái, ngửi được mùi hương trên người hắn, ánh mắt lưu chuyển, vừa muốn tiến lại gần một chút, lại bị Alpha kéo ra phía sau, bàn tay suýt chút nữa tuột khỏi tay Điền Chính Quốc.

"Vị tiên sinh này, cậu phải chú ý đến thứ tự trước sau chứ, sao có thể cướp người trắng trợn như vậy được."

Ánh đèn dịu dàng, giọng nói của Alpha chậm rãi, giữ Phác Trí Mân rất chặt, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần lại. Điền Chính Quốc thần sắc lạnh nhạt, con ngươi đen như mực, môi khẽ mở: "Cậu ấy là Omega của tôi."

Không khí ẩn chứa một cuộc đấu tranh vô hình, tin tức tố giữa các Alpha va chạm ma sát. Điền Chính Quốc với tư cách là một Alpha trội, có thể khống chế rất tốt việc giải phóng tin tức tố của mình. Chỉ có lần đầu gặp Phác Trí Mân mới mất khống chế, lộ ra dáng vẻ chật vật của Alpha.

Khi Điền Chính Quốc không còn kiềm chế tin tức tố nữa, mùi hương Alpha mạnh mẽ như đợt sóng trào dâng, áp đảo hoàn toàn không khí xung quanh. Đó là lời tuyên bố ngầm nhưng rõ ràng nhất về chiến thắng trong cuộc đấu tranh vô hình này. Alpha kia khẽ nhíu mày, bị mùi hương ép đến mức khó thở, tay theo phản xạ buông lỏng vài phần, mặt tràn đầy vẻ không cam lòng: "Ồ? Nếu cậu ta là Omega của cậu, sẽ phải có vết đánh dấu, càng không đến mức phải cầu cứu tôi chứ."

Điền Chính Quốc nhìn nụ cười nơi khóe miệng Alpha và lời nói dối đầy sơ hở kia, lại nhìn Phác Trí Mân sau lưng gã ta đang mất ý thức, càng lúc càng khó chịu, mặt lại trầm xuống mấy phần, "Anh có thể thử xem, xem cậu ấy muốn anh hay muốn tôi."

Alpha bị tin tức tố của hắn áp chế đến mức không dám động đậy, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mắt Điền Chính Quốc, mãi không nói gì, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Phác Trí Mân siết chặt bàn tay to lớn mà mình hằng khao khát, đầu ngón tay vì lực quá mạnh mà hơi tái đi. Cảm giác như đang rơi vào một không gian chật hẹp và hỗn loạn, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ. Anh biết có người ở bên cạnh, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ dáng vẻ người đó. Thế nhưng, nhiệt độ trong lòng bàn tay, xúc cảm chân thực và mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, khiến anh không nỡ buông tay.

Là ai vậy...?

Điền Chính Quốc thuận thế kéo Phác Trí Mân lại, cơ thể anh chao đảo, hắn kịp thời dùng ngực đỡ lấy, mùi hương dễ chịu khó nhịn xộc thẳng vào mũi.

Sương mù dần tan biến, Phác Trí Mân thở ra hơi nóng, tóc tai rối bời, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mơ hồ dần rõ ràng kia, các tế bào trong cơ thể anh như thể vừa bật công tắc đặc biệt, giống như hai cực nam châm hút lấy nhau, anh nhắm thẳng vào môi Điền Chính Quốc mà hôn nhẹ lên.

Điền Chính Quốc hơi mở to mắt, cảm nhận sự ẩm ướt trên môi, không nhìn biểu cảm của Alpha kia nữa, hắn ôm lấy eo Phác Trí Mân bế anh lên, tuyến thể hơi nóng lên, cơn phát tình được xoa dịu đôi chút, tay cũng bắt đầu không an phận.

Khả năng bảo mật thông tin của khách sạn rất tốt, thời gian này cũng không có ai ra vào, Điền Chính Quốc đối mặt với đôi mắt mơ màng cách mình không đến vài centimet, phản ứng của hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, ngay cả việc những chuyện đang xảy ra có phải là thật hay không, hắn cũng không xác định được.

Dù người trong lòng là người mình yêu, cũng không phải là chuyện đáng tự hào, hắn chỉ là chiếm chút lợi thế của độ phù hợp mà thôi.

Sau khi tách môi ra, Phác Trí Mân cuộn mình trong hõm cổ Điền Chính Quốc, thở nhẹ, gò má ửng hồng càng trở nên đậm hơn. Miệng anh lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, Điền Chính Quốc tưởng anh đang cảm thấy khó chịu, bước đi nhanh hơn, khẽ vuốt ve gáy anh và nói: "Nhịn thêm một chút, về đến phòng là ổn rồi."

Gò má đỏ bừng như lửa đốt, đôi môi không yên vị, liên tục cọ xát vào cổ, liếm láp khiến Điền Chính Quốc vừa ngứa vừa rối lòng, bản thân hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Điền Chính Quốc đưa anh đến phòng mình, chiếc chăn mềm mại và xốp mang đến cảm giác mát lạnh. Như thể không có tác dụng gì nhiều, Phác Trí Mân nằm trên giường, phía dưới đã ướt đẫm một mảng. Chỉ là, căn phòng tràn ngập tin tức tố của Alpha có độ phù hợp cao, khiến anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Ánh đèn trong phòng chiếu vào đường nét cơ thể Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân ngây ngốc nhìn hắn, nhìn rõ khuôn mặt đang cúi xuống kia, ý thức đột nhiên tỉnh táo, lấy chiếc gối trên đầu che thân thể và nửa khuôn mặt của mình, mở miệng nói: "Tôi không cần cậu."

Lại một lần nữa, bị từ chối thẳng thừng.

Khác với sự kích động lần trước, sự từ chối tế nhị không hề gây tổn thương của Phác Trí Mân lúc này, càng khiến lòng hắn đau nhói.

"Chính Quốc à, tôi làm vậy có đúng không."

"Tôi không muốn phạm sai lầm nữa."

Phác Trí Mân cuộn mình thành một cục, hơi nghiêng mặt, không nhìn hắn. Như thể có điều gì đó đang gõ mạnh vào trái tim anh, phát ra âm thanh rất lớn. Đến lúc này, khi phải nói rõ mọi chuyện, anh lại không đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khác với kế hoạch tỏ tình của Phác Trí Mân, những lời chuẩn bị cũng vỡ vụn đầy đất, dù tình hình có tệ đến đâu, anh cũng không muốn giống như ngày đó, không nói được một lời nào.

Rõ ràng tôi đã đủ thảm hại rồi, vậy mà trái tim vẫn không ngừng hướng về cậu. Mọi thứ tôi làm đều cẩn thận, không để lộ một chút sơ hở nào, chỉ mong giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng. Vậy mà cậu lại không giữ lời hứa, không chịu giữ khoảng cách với tôi. Tại sao? Tại sao cậu còn đến tìm tôi, còn đến gần tôi lần nữa? Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không.

Chóp mũi chua xót đến lợi hại, nước mắt lập tức trào ra, ở nơi Điền Chính Quốc không nhìn thấy, làm ướt một mảng gối, nhưng ánh sáng phản chiếu nơi khóe mắt, nhìn rõ ràng đến lạ thường. Điền Chính Quốc không muốn nhìn thấy nó rơi xuống, cúi người xuống hôn lên từng chút một.

Phác Trí Mân từ từ nhắm mắt lại, tấm ga trải giường bằng phẳng nhanh chóng bị hai người vò nhàu. Mười ngón tay không biết từ lúc nào đã đan chặt vào nhau, động tác rất thân mật, rất mờ ám, khiến tim anh run lên. Sau khi gỡ bỏ sự phòng bị trong lòng, đối mặt với đôi mắt trong veo kia: "Tôi không muốn như vậy nữa, mỗi ngày trong đầu đều tràn ngập sự bất an và giả dối, rõ ràng trong lòng rất buồn, lại chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mọi cảm xúc đều bị bỏ qua một cách hời hợt."

"Thích cậu mà còn phải giấu giếm, không thoải mái chút nào."

Điền Chính Quốc từng rất nghiêm túc suy nghĩ về cách đối mặt với dục vọng cá nhân của mình. Trong nhận thức của hắn, dục vọng vốn không phải là thứ gì tốt đẹp, nên hắn luôn cố gắng kìm nén, không để lộ ra ngoài. Lâu dần, sự kìm nén đó ăn sâu vào tính cách, khiến hắn trở nên lạnh nhạt, như thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Thật ra, không phải vậy.

Nói một cách nghiêm túc, lần đầu tiên hắn gặp Phác Trí Mân thực sự rất có ý nghĩa, đó là tại lễ trao giải Kim Mã hai năm trước.

Khi ấy, hắn là khách mời trao giải, lịch trình kín mít. Vừa trao xong giải Đạo diễn xuất sắc nhất, hắn lập tức phải bay đến thành phố C. Trên đường vội vàng rời khỏi hậu trường, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đang được xướng tên. Màn hình lớn tại hậu trường phát trực tiếp hình ảnh từ hội trường. Và chính lúc đó, chàng trai rạng rỡ như được phủ đầy ánh sao ấy đã xuất hiện trước mắt hắn.

Đó là lần đầu tiên hắn muốn chiếm hữu một người đến thế.

Vậy thì, nếu Phác Trí Mân và hắn tâm đầu ý hợp, hắn ích kỷ một chút, cũng không sao nhỉ.

Điền Chính Quốc nắm tay Phác Trí Mân đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay anh, hốc mắt có chút ướt, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi... xin lỗi..."

"Sẽ không phạm sai lầm nữa."

"Trí Mân, tôi yêu anh."

Phác Trí Mân nhận được không ít lời yêu thương, thân thích vì lấy lòng Phác thị mà giả tạo lộ ra vẻ yêu thương. Những người nói yêu anh, cuối cùng lại vì một chút gió thổi cỏ lay mà quay lưng bỏ đi. Còn có những người đem "em yêu anh" treo trên miệng, mặc kệ đối với ai cũng có thể dễ dàng nói ra, đều khiến anh cảm thấy "tình yêu" thật rẻ rúng.

Nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Điền Chính Quốc, trong căn phòng tối mờ, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sáng ngời, Phác Trí Mân bỗng mỉm cười.

Anh chắc chắn, tình yêu của Điền Chính Quốc là thứ đáng để anh trân trọng suốt đời.

Phác Trí Mân tiến đến, ôm lấy vai Điền Chính Quốc, chủ động áp đôi môi mình lên. Cánh môi hồng nhạt sau một hồi mút mát, trở nên đỏ ửng.

Khác hẳn với những nụ hôn hời hợt trên phim trường, nụ hôn này mãnh liệt và say đắm. Đầu lưỡi anh tiến vào khoang miệng, có chút vụng về, có chút non nớt, chẳng hề có kỹ thuật nào, nhưng lại khiến Điền Chính Quốc run rẩy.

Áo khoác từ lúc nào đã rơi xuống trong cơn động tình, chỉ còn lại lớp áo sơ mi mỏng manh, dính chặt vào da thịt, dù cách một lớp vải, vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm của đối phương, trong mùa đông lạnh giá, chỉ muốn xích lại gần nhau hơn.

"Ưm... Chính Quốc..."

Phác Trí Mân nhanh chóng không chống đỡ nổi thế tấn công lấn át của Điền Chính Quốc, khẽ rên rỉ một tiếng. Phản ứng do tình dục mang lại, khiến anh khó chịu nhíu mày, anh bất an run rẩy hai lần, cũng ẩn chứa sự dò xét, muốn thông qua cách này để nói cho đối phương biết những dục vọng khó nói thành lời.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao, ánh đèn mờ mờ, nhưng có thể chiếu rõ cơ thể hai người, Điền Chính Quốc lần theo đường sống lưng, bàn tay ấm áp phủ lên gáy, xoa nhẹ, một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng anh.

"Ráng nhịn chút nữa, đây là lần đầu của anh, phải từ từ thôi, tôi sợ làm anh đau, được không?" Điền Chính Quốc giọng trầm thấp, thì thầm dỗ dành bên tai anh, hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí Phác Trí Mân. Anh ngây người nhìn nửa khuôn mặt còn sót lại trong tầm mắt, miệng không ngừng thở dốc, yếu ớt dựa vào người hắn.

Điền Chính Quốc tìm đến hạ thân của anh, qua lớp quần áo khiêu khích mà xoa nắn, lúc nãy trong lúc hôn môi đã sớm nhiễm một lớp dục vọng, tiểu Mân đã có dấu hiệu cương cứng, ở đũng quần nhô lên một cái lều nhỏ. Cho nên sự động chạm lúc này càng là một loại cảm giác mâu thuẫn khó tả, vừa hưng phấn, lại vừa sợ hãi.

"A—tôi thấy lạ quá..." Trong mắt Phác Trí Mân toàn là hơi nước, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, ngược lại chính mình lại xấu hổ trước, hai má nóng bừng, ngượng ngùng quay mặt đi.

Phác Trí Mân có thể cảm nhận được sự nhớp nháp giữa hai cánh mông, nếu Điền Chính Quốc lúc này cởi quần anh ra, sẽ có thể thấy được trên quần lót một mảng ướt át, quả thực là gợi tình chết người.

Điền Chính Quốc mỉm cười, nơi đầu ngón tay chạm vào như dòng điện khiến người ta kích thích và hưng phấn, hắn lại có đủ kiên nhẫn để dây dưa với Phác Trí Mân, mặc kệ Phác Trí Mân có phản ứng gì, hắn đều cảm thấy đáng yêu và gợi cảm, khiến hắn vừa sinh lòng thương tiếc, lại vừa muốn: phát điên mà phá hỏng vẻ đẹp này.

Khi tay Điền Chính Quốc phủ lên hai điểm đỏ ửng nhô cao trên ngực anh, Phác Trí Mân suýt chút nữa mất kiểm soát, tiếng rên rỉ đã đến bên miệng, cuối cùng bị anh nhịn đến chỉ còn vài tiếng rên nhỏ, lồng ngực không kiềm chế được mà ưỡn lên.

"Kêu ra cũng không sao, tôi thích nghe."

Áo sơ mi bị Điền Chính Quốc cởi đến lỏng lẻo, lộ ra vòng eo thon thả. Áo sơ mi rất rộng, cổ tay áo còn thừa ra một đoạn, bao bọc lấy bàn tay Phác Trí Mân, trông càng nhỏ nhắn đáng yêu, cảm giác nhỏ đến mức ngay cả dương vật của hắn cũng không nắm nổi.

Phác Trí Mân có chút sợ hãi, anh nhận ra được sự chiếm hữu được giấu kín sau vẻ dịu dàng của Điền Chính Quốc, cùng với những cảm xúc xa lạ bất ngờ ập đến khiến anh không thể chống đỡ, chỉ còn biết mặc người ta sắp đặt.

Chưa từng trải qua chuyện tình ái, anh đối với mọi thứ đều rất xa lạ, càng không rõ dục vọng phát ra từ bản năng này sẽ phải trả cái giá gì. Điền Chính Quốc kéo anh lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ. Mái tóc mềm mại lướt qua mặt khiến anh có chút ngứa, hơi thở tràn ngập mùi hương quen thuộc của Điền Chính Quốc, trong khoảnh khắc ấy, trái tim đang hoảng loạn như được xoa dịu.

Điền Chính Quốc đang muốn cởi quần áo trên người Phác Trí Mân, làm được một nửa, lại thấy tay bị một lực kéo giữ lại, "Chính Quốc... chúng ta tắt đèn có được không..."

Trong mắt Điền Chính Quốc tràn ngập hình ảnh anh cúi đầu xấu hổ, vẻ mặt khó nhịn như sợ bị người khác bắt nạt, nhưng hắn không có ý định thỏa hiệp, cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, tỉ mỉ đến từng tấc da thịt đều không bỏ qua.

"Không được, tôi muốn nhìn kỹ cơ thể anh, mỗi một chỗ, đều muốn nhìn."

Phác Trí Mân đỏ bừng cả vành tai, quần áo trên người bị Điền Chính Quốc không chút lưu tình cởi sạch. Hô hấp trở nên nặng nề gấp gáp, bụng nhỏ phẳng lì trắng nõn cứ thế phơi bày, ngực không còn thứ che chắn cảm nhận một trận lạnh lẽo, mang đến càng nhiều hưng phấn và kích thích.

Điền Chính Quốc kéo tay Phác Trí Mân đặt vào đũng quần mình. Dù Phác Trí Mân theo bản năng rụt tay lại khi nhận ra ý đồ của hắn, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh có thể cảm nhận được sự to lớn của thứ ở giữa hai chân hắn.

"Trí Mân, giúp tôi." Điền Chính Quốc khẽ nói bên tai anh.

Phác Trí Mân cắn chặt môi dưới, nhìn ánh sáng mờ ảo trong mắt Điền Chính Quốc, trong lòng thoáng rung động, khẽ nói: "Tôi, tôi không giỏi việc này lắm..."

Điền Chính Quốc cười khẽ, vươn tay vuốt ve tấm lưng căng cứng của anh, từng bước dụ dỗ anh tiến tới: "Không sao, tôi dạy anh."

Điền Chính Quốc để anh cởi chiếc quần nhăn nhúm trên người mình, chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen. Dù vậy, cũng có thể thấy rõ hình dạng nhô lên ở đũng quần lót, dường như còn mơ hồ thấy được những gân xanh nổi đầy trên dương vật.

Bàn tay Phác Trí Mân rất lạnh lẽo, tạo thành sự tương phản lớn với dương vật nóng bỏng, anh cẩn thận đưa tay lên, ánh mắt có chút mờ mịt, theo bản năng nhìn Điền Chính Quốc.

Anh chưa từng tận mắt nhìn thấy dương vật của Alpha, nhiều nhất chỉ thấy trên video và sách giáo khoa giáo dục giới tính. Giờ đây thứ đó thật sự bày ra trước mắt anh, anh mới có thể liên hệ với ấn tượng trong đầu, kinh ngạc trước sự to lớn của nó, lại thấy lo lắng cho cuộc tình sắp tới.

"Cầm lấy nó, bắt đầu từ đỉnh đầu, chậm rãi vuốt ve, đúng rồi... không cần quá nhanh đâu."

Phác Trí Mân không biết nên nhìn đi đâu, bàn tay nhỏ bé, vừa đủ miễn cưỡng bao lấy đỉnh đầu, nóng đến đỏ mặt tía tai, chậm rãi vuốt ve lên xuống, từng tấc da trên dương vật đều bị anh chạm vào triệt để.

Phác Trí Mân còn hiếm khi tự mình làm chuyện này, chứ đừng nói là giúp người khác. Chỉ là vuốt ve lung tung, sau một lúc, dương vật cương cứng không những không mềm nhũn, ngược lại còn lớn hơn vài phần. Động tác lặp đi lặp lại khiến cổ tay anh có chút mỏi nhừ. Cơ thể Điền Chính Quốc run lên một cái, dương vật trượt ra khỏi tay anh.

Bàn tay thon thả dính chút chất lỏng nhớp nháp, là lúc nãy Điền Chính Quốc xuất tinh vô tình dính vào. Lúc này dính trên tay phản chiếu ánh nước trong suốt, trông vô cùng mờ ám. Điền Chính Quốc đỡ lấy eo nhỏ của anh chỉnh lại tư thế, chỉ vài động tác đã cởi bỏ quần áo vướng víu.

"A! Chờ một chút..."

Cơ thể chưa từng được người khác chạm vào quá nhiều quả thực rất mẫn cảm, cởi quần áo thôi cũng run rẩy cả người. Điền Chính Quốc cúi người xuống liếm mút hai điểm nhô cao trước ngực anh, như thể đang thưởng thức một món ngon, bàn tay thô ráp tìm đến lỗ nhỏ phía dưới, chất lỏng từ hậu huyệt chảy ra còn nhiều hơn tinh dịch của hắn lúc nãy, chẳng mấy chốc đã chảy đầy tay.

"Trí Mân bắt đầu chảy nước từ lúc nào vậy? Lúc nãy sao? Hay là... đã ướt từ lâu rồi?" Điền Chính Quốc nảy sinh ý trêu chọc, không cho Phác Trí Mân cơ hội phản kháng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lời nói lại không hề đứng đắn, Phác Trí Mân chỉ có thể mím môi, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

"Ưm... hưm ha... ư a..."

"Sao không trả lời tôi?"

Đầu lưỡi Điền Chính Quốc không ngừng uốn lượn trên đầu ngực, nói câu này thì hơi ngẩng đầu lên, miệng cũng không rảnh rỗi, cứ thế nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mân. Từ góc nhìn của Phác Trí Mân, quả thực xấu hổ đến nổ tung đầu óc, đã không thể suy nghĩ và phản ứng gì nữa.

Điền Chính Quốc một tay giữ chặt cơ thể Phác Trí Mân, một tay đặt vào hậu huyệt nhẹ nhàng đẩy vào rút ra vài lần, mật dịch tiết ra do phát tình đã sẵn sàng cho việc nới rộng hậu huyệt. Ngón tay đầu tiên đưa vào không quá đau, hắn thuận thế nhéo một cái vào mông Phác Trí Mân, người trong lòng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: "Ưm—haa!"

Đó là một cảm giác kỳ lạ và khó tả, thành ruột bên trong hút rất chặt, dường như không muốn để dị vật đâm vào rút ra. Bụng dưới dâng lên dục hỏa không thể giải phóng, dương vật hoàn toàn cương cứng. Dương vật của anh có màu nhạt hơn của Điền Chính Quốc rất nhiều, giống như làn da bên trong đùi, trắng hồng, hình dạng cũng vô cùng đẹp mắt, chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút.

Nhân lúc đối phương mềm nhũn, Điền Chính Quốc lại đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, chậm rãi khuấy động, cảm nhận kết cấu và sự mềm mại của thành ruột, dưới sự vuốt ve hết lần này đến lần khác, hậu huyệt đang siết chặt dần dần thả lỏng. Hắn thuận thế cúi người xuống ngậm lấy dương vật nhỏ nhắn đang dựng đứng của anh, động tác cực kỳ chậm rãi, đầu lưỡi từng vòng từng vòng chậm rãi liếm quanh quy đầu.

"Haa—không, đừng..."

Sự kích thích cả trước lẫn sau khiến Phác Trí Mân không còn sức chống cự, tay nắm chặt ga trải giường, đầu ngón tay hơi tái nhợt, toàn thân nhuộm một màu đỏ ửng, tràn ngập mùi vị tình dục. Cảm giác đột ngột bị bao bọc từ phía dưới, khoái cảm như con sóng trào dâng, dường như mức độ này đã không thể thỏa mãn những gì cơ thể muốn nữa. Mắt phủ một tầng sương mù, trông vô cùng đáng thương, kích thích dục vọng ức hiếp của người khác.

"Thật sự không muốn sao? Rõ ràng là rất muốn mà, hửm?" Điền Chính Quốc trêu chọc vài câu, trong lúc nói cười lại đưa thêm một ngón tay vào. Nếu như lúc nãy còn có chút khe hở để rút ra rút vào, thì bây giờ hoàn toàn là trạng thái căng chặt, siết đến hơi đau.

Điền Chính Quốc thưởng cho anh một nụ hôn sâu, vì sự thay đổi tư thế, dương vật của hai người va chạm vào nhau, sự dịch chuyển của cơ thể cũng khiến chúng ma sát chút ít, vô cùng khiêu khích.

"Trí Mân, thả lỏng một chút, anh siết chặt quá."

Điền Chính Quốc hôn từ chóp mũi anh, đến gò má, rồi đến tai, từng cái một, da thịt dính chặt vào nhau, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương. Cùng lúc đó, còn lẫn vào tiếng lép nhép mờ ám, từng tiếng từng tiếng, khiến Phác Trí Mân mê loạn.

Sau khi khuếch trương đầy đủ, tay Chính Quốc đã ướt đẫm. Lúc rút ra, hậu huyệt như thấy thiếu thứ gì đó, liền sinh ra cảm giác trống rỗng. Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Phác Trí Mân, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tầm mắt anh, Điền Chính Quốc nghịch ngợm đưa bàn tay vừa khuấy động anh đến rối loạn vào miệng, nhẹ nhàng liếm chất lỏng trên đó, khiến Phác Trí Mân đỏ mặt không thôi.

Thật sự, thật sự là quá phạm quy rồi.

Điền Chính Quốc để Phác Trí Mân tựa lưng vào tường, lấy một chiếc gối kê ở eo, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần, dương vật cọ xát vào miệng huyệt, hắn nắm lấy dương vật nhỏ nhắn của anh chậm rãi vuốt ve lên xuống, khẽ cười, hỏi anh: "Được chưa?"

Cơ thể trần trụi của hai người đều đầy vết đỏ, Chính Quốc đã bỏ đủ kiên nhẫn làm xong màn dạo đầu, nhưng Phác Trí Mân vẫn có chút sợ hãi, quay mặt đi nói: "Vẫn, vẫn chưa được."

"Nhưng mà tôi không đợi được nữa rồi."

Dương vật cọ vào miệng huyệt, từ từ đẩy vào. Đầu dương vật như dự đoán cảm nhận được sự chặt chẽ, hoàn toàn khác với cảm giác giãn nở của ngón tay khi nãy, sự xâm nhập của dương vật mang đến cảm giác xé toạc mãnh liệt, nhất thời không thể dung nạp vật thể này, Phác Trí Mân lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn khó nhịn, phát ra tiếng kêu đứt quãng.

Điền Chính Quốc không tiếp tục đẩy vào, mà dùng cái ôm và nụ hôn để xoa dịu sự căng thẳng của đối phương. Đợi đến khi hậu huyệt dần dần thả lỏng mà có cơ hội, mới chậm rãi tiến vào, "Trí Mân vẫn còn chưa quen với chuyện này nhỉ, chắc phải làm thêm nhiều lần nữa mới quen được mất thôi."

Bị lời nói kích thích, hậu huyệt lại chảy ra một mảng xuân thủy, Điền Chính Quốc thuận thế thúc mạnh vào, toàn bộ dương vật đều được bao bọc bên trong, đợi Phác Trí Mân thích ứng một lúc, mới bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào.

"Ưm ưng... a... ưm..."

Phác Trí Mân có thể cảm nhận rõ ràng sự va chạm từ bên trong cơ thể, eo không kiềm chế được mà vặn vẹo vài cái, chưa giãy giụa được bao lâu, đã bắt đầu chủ động chào đón.

Điền Chính Quốc nhận ra sự thay đổi của Phác Trí Mân, ngón tay đặt trên đầu ngực hung hăng nhéo hai cái, góc độ rút ra đâm vào phía dưới không ngừng thay đổi, ánh mắt luôn đặt trên người Phác Trí Mân, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của anh.

Cho đến khi đầu dương vật cọ qua chỗ nhô lên trong thành ruột, Phác Trí Mân không thể kiềm chế được mà kêu lên một tiếng: "Ưm a—"

Khóe miệng Điền Chính Quốc nhếch lên một nụ cười, không đổi vị trí nữa, nhìn Phác Trí Mân thở dốc dữ dội, dùng sức đỉnh vào vị trí đó, mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu nhất, tốc độ cũng nhanh hơn.

"Ưm! A... đừng, đừng ở chỗ đó..."

Phác Trí Mân cầu xin mà kêu lên, lông mày và mắt vì hưng phấn và khoái cảm mãnh liệt mà hơi nhíu lại, chỗ giao hợp giữa dương vật và miệng huyệt phun ra dịch trắng, lúc rút ra đâm vào kéo theo sợi tơ bạc mỏng manh mờ ám. Tuyến tiền liệt không ngừng bị va chạm, Phác Trí Mân không nhịn được mà bắn ra, tinh dịch bắn lên bụng dưới của Điền Chính Quốc, chảy thẳng xuống theo đường nét cơ bụng.

Điền Chính Quốc không để ý, nhẹ nhàng hôn liếm cổ anh, cuối cùng dừng lại ở tuyến thể. Khoảnh khắc da thịt bị đâm thủng, dường như ngay cả máu cũng hòa quyện vào nhau, cả căn phòng tràn ngập sắc xuân, vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ và tiếng vỗ về.

Phác Trí Mân không nhịn được mà nức nở một tiếng, bên trong đùi và giữa hai mông đã đỏ ửng sưng tấy. Giữa hai chân nóng rực, không biết là nhiệt độ cơ thể anh hay nhiệt độ trên người đối phương.

Điền Chính Quốc ma sát mạnh mẽ ở nơi sâu nhất, tinh dịch tràn đầy trong dương vật dường như muốn bị ép ra ngoài. Hắn tiến tới cắn mút môi anh có chút mạnh bạo, sự va chạm phía dưới đã lên đến đỉnh điểm, chặn lại tất cả tiếng rên rỉ của anh, cuối cùng bắn ra trong thân thể đã bị hắn làm đến mềm nhũn.

Đêm mùa đông, ấy vậy mà cũng trở nên ẩm ướt nóng bức.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kookmin