curious and curiouser (2)

Sau giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Mark đợi Jaemin bên ngoài lớp học.

"Cảm ơn rất nhiều, Mark. Anh đã để lại rất nhiều ghi chú trong cuốn sách. Nó thật sự có ích lắm đó!" Jaemin rít lên, vui vẻ cầm quyển sách của Mark ra.

"Em có thể giữ nó, Jaem."

"Không! Anh sẽ cần nó cho N.E.W.T."

"Anh đã ghi nhớ tất cả mọi thứ và anh có nhiều ghi chú hơn. Em có thể giữ nó trong một thời gian, và đảm bảo rằng em nhớ được tất cả các ghi chú đi. Những câu thần chú không lời chắc chắn là một trong những thứ khó nhất. Tại sao em lại quên sách vậy, Jamie?"

"Em thức dậy muộn, Markie. Lúc đó em đang vội, nếu em có thể nói thêm thì, bởi vì Jeno luôn đợi em vào đúng giờ bên ngoài Đại Sảnh Đường, anh biết không?"

Một cú đấm. Nâng khuỷu tay lên. Mark đã quá quen để có thể khó chịu với sự thật rằng Jaemin yêu Lee Jeno. Anh hơi mỉm cười. "Em biết em không thể làm thế, Jamie. Em không thể mất tập trung nữa. Anh sẽ tốt nghiệp vào năm tới."

"Em biết! Em bất lực. Em sẽ làm gì nếu không có anh đây? "

Thở nào, Mark. "Nhưng bây giờ em có anh mà."

"Markie."

Mark Lee ngừng nói khi nhận ra Jaemin đang nhìn kỹ mình. Anh lo lắng rằng mình sẽ làm tổn thương Jaemin.

"Em rất vui vì có anh. Anh thực sự là vị cứu tinh của em đó."

Lần này Mark không thể nói nên lời. Anh để Jaemin áp sát mình ở một khoảng cách nguy hiểm, rồi áp má cậu ấy vào má Mark một lúc trong khi tay cậu vỗ nhẹ vào lưng Mark.

"Tạm biệt, Mark." Và Jaemin rời đi. Để lại Mark người lúc này đã chìm sâu vào trầm tư. Một mình.

Luôn luôn là như vậy.

-

"Anh đang đùa em đó à." Chenle há hốc miệng, nhưng một lúc sau cậu lại bật cười thành tiếng. Jeno khịt mũi rồi bỏ đi. Chenle vội vàng theo sau anh trong khi nhắc lại câu chuyện của Jeno.

"Anh nói với em rằng anh Renjun thực sự bị đầu độc trong lớp Độc Dược. Giáo sư Jung thực sự biến anh thành chuột lang phải không? "Chenle vẫn đang cười. Cậu vừa ăn xong bữa trưa thì Jeno nói với cậu rằng Renjun đang ở Bệnh Thất. Đó là nơi hai người họ đang hướng tới.

"Sao cũng được. Anh mừng vì Renjun vẫn có thể đến Bệnh Thất. Tay cậu ấy bị phồng rộp. Anh có thể chữa lành cho cậu ấy, nhưng Giáo sư Jung trông khá là tội lỗi và yêu cầu anh đưa cậu ấy đến cho Madame Choi. "

Chenle lắc đầu. "Richard Yu chết chắc rồi."

Jeno liếc nhanh Chenle, nhưng quyết định không trả lời.

"Chào, Jeno!" họ tình cờ gặp một nhóm sinh viên Gryffindor đang đi đến Đại Sảnh Đường, trông có vẻ vừa mới kết thúc lớp học về Thảo Dược Học vì cánh tay cuộn tròn và vạt áo choàng đầy bùn của họ. Huynh trưởng của họ, Lee Haechan, một chàng trai trẻ với làn da rám nắng, mái tóc màu cam sáng và luôn tươi cười, vui vẻ chào đón cậu.

"Haechan. Chào. "Jeno gật đầu và cười nhạt, khiến vài cô gái phía sau Haechan ré lên vì sung sướng.

"Ăn trưa?" Haechan giảm bước chân của mình cho đến khi cậu ta hoàn toàn dừng lại, để những người còn lại của Gryffindor đi qua họ.

"Không. Tớ phải đến thăm Renjun ở Bệnh Thất."

"Ồ, shit. Tớ đã nghe thấy điều đó. Richard Yu đã làm nổ bình thuốc của cậu ấy, hả?" Haechan thông cảm hỏi.

"Cậu ấy đã thêm vào nhiều ngải cứu, vậy là ..."

"Tớ hy vọng Renjun sẽ sớm khỏe lại. Nhưng cậu cũng bị, phải không? "

"Tớ? Không... Mr. Hutington chỉ thêm một số thành phần không cần thiết. Nó chỉ gây bỏng nhẹ thôi," Jeno tự nhiên giơ tay phải lên.

"Cậu biết cậu có thể gọi cậu ấy là Mat, phải không, Jen? Cậu ấy đã rất choáng ngợp khi làm việc với cậu." Lông mày Haechan cụp xuống khi nhìn thấy cảnh đó.

"Là vậy sao?"

Haechan gật đầu đầy tự tin. "Cậu sẽ xử lý thứ đó mà, phải không?" cậu chỉ vào tay Jeno. "Tớ có thể nhìn không?"

Jeno cởi áo choàng, để lộ những vết bỏng quanh tay do vụ nổ lọ thuốc của Mat Hutington.

"Ồ, không," Haechan thở dài.

"Không sao đâu. Madame Choi sẽ chữa lành vết thương trong giây lát thôi."

"Chà, cô ấy phải làm thế rồi. Cậu sẽ sớm có quidditch, phải không? Hufflepuff sẽ không muốn truy thủ giỏi nhất của họ bỏ lỡ buổi tập đâu." Haechan mỉm cười.

Jeno chỉ gật đầu với cậu, một chút bối rối. "Cảm ơn hẹn gặp lại."

"Uh-huh, Nana sẽ rất tức giận khi thấy điều đó." Ngay khi họ rời khỏi Haechan, Chenle líu lo.

"Gì?"

"Anh đã biết anh ấy đang cố gắng tán tỉnh anh, đúng không? Ý em là, anh ấy thích anh. "

"Ai?"

"Lee Haechan."

"Đừng ngu ngốc thế, Chenle. Cậu ấy chỉ là một người bạn. "

"Đúng rồi. Một người bạn đã xem tất cả các buổi tập và trận đấu của anh, mua cho anh bánh và kẹo từ Hogsmeade, gửi thư cho anh thường xuyên; với những món quà không chỉ trong lễ Giáng sinh và sinh nhật của anh, hay nói xin chào mỗi khi anh ấy gặp anh, hoàn toàn lo lắng mỗi khi anh bị 'bệnh'..."

Chenle quá thông minh và Jeno sợ những gì Chenle nói là đúng. Lee Haechan là một trong những người bạn ít ỏi của cậu. Cậu quá lạnh lùng và lo lắng để có thêm các mối quan hệ trong khi Lee Haechan là một thỏi nam châm; cậu ấy là bạn của tất cả mọi người và được biết đến như một học sinh thân thiện. Jeno không muốn mất một người bạn như Haechan.

"Tin anh đi, cậu ấy là một người rất tốt. Một người bạn rất tốt ", cậu ấy nhắc lại để trấn an bản thân và Chenle biết điều này.

"Bất cứ điều gì phù hợp với anh. Nếu anh muốn giữ bí mật, hãy làm tốt điều đó. "

Họ đã đến trước cửa Bệnh Thất. Vừa đẩy cửa bước vào, có thể thấy Renjun đang nằm trên giường nhưng vẫn đang nói chuyện một cách tức giận. Bên cạnh cậu, Jaemin ngồi đó, đang nắm tay cậu ấy.

"... Tớ cmn biết hết rồi. Khói từ cái vạc đã trở thành màu tím. Tớ lúc đó đã sẵn sàng mắng anh ta khi cái vạc phát nổ trước mặt tớ. Tớ đã mong giáo sư Jung trừ điểm nhà cậu ta, nhưng coi như vì Jeno phải vất vả đọc Potion: In Advance để được 20 điểm, dĩ nhiên là tớ không thể ... "

-

Lee Haechan đã nghĩ đến việc tặng quà ngay bây giờ.

Thực ra cậu đã chuẩn bị sẵn món quà, ngay sau khi Lee Jeno kết thúc trận đấu đầu tiên của cậu ấy. Nhưng khi cậu nghe về vụ hỗn loạn trong lớp học Độc Dược sáng nay, cậu không thể không đưa cho Lee Jeno một thứ. Chuyến thăm của Hogsmeade sẽ không diễn ra sớm nữa nên cậu gần như không có gì để cho. Trừ khi là thứ đó. Cậu mở ngăn kéo trên cùng và lấy ra chiếc hộp bên trong cùng.

Cậu chắc chắn rằng căn phòng trống trước khi mở chiếc hộp. Lần này có thể nhìn thấy hộp bọc và các đồ vật bên trong. Là một chiếc ghim đính đá đen thật sang trọng. Haechan đã mua nó từ chuyến thăm cuối cùng của cậu ấy tại Hogsmeade. Cậu tưởng tượng Jeno đang đeo chiếc ghim trên áo choàng của cậu ấy. Chiếc ghim đó không phải là loại ghim thông thường. Nó có thể thay đổi màu sắc theo dự báo thời tiết ngày hôm đó. Một chiếc ghim cài xứng đáng với một cầu thủ Quidditch, đặc biệt là người đáng tin cậy như Lee Jeno.

Haechan mỉm cười rồi đóng hộp nhung lại. Cậu nhanh chóng chộp lấy tập giấy da nhỏ và một cây bút. Cậu viết một lời nhắn cho Jeno và buộc nó vào chiếc hộp nhỏ lúc nãy. Sau đó, cậu buộc cả hai thứ vào chân của con cú của mình, Moo. Rồi, thả con chim qua cửa sổ theo hướng đi in trong trí nhớ nó, cũng giống như khi cậu mở toang cánh cửa phòng ngủ này.

"Cậu đang làm gì vậy, Hyuck?" Liu Yangyang, bạn của cậu, bước vào và đáp mình ngay xuống chiếc giường. Cậu phớt lờ cái nhìn không bằng lòng của Haechan khi nhìn đôi giày đầy bùn của mình. "Tớ sẽ dọn dẹp nó sau, được chứ? Tớ vừa chơi quidditch với một số Huffie và truy thủ của họ thực sự đã nắm lấy một quaffle từ tay tớ và suýt đánh gục tớ."

"Aw, cậu bị ngã à?"

Yangyang nhìn Haechan, cau mày. "Quả nhiên là cậu đang bảo vệ cho tên ma cà rồng nhà Hufflepuff đó!"

"Này!" đột nhiên Haechan tức giận. Mặt cậu ngày càng đỏ hơn và trông cậu như bị tổn thương. "Cẩn thận mồm miệng của cậu đi."

"X-xin lỗi." Yangyang thấy mình chùng xuống, rõ ràng là đang làm mất lòng Haechan.

"Yang, chúng ta đã nói về điều này. Thật không công bằng khi chúng ta cứ nhắc về ông của Jeno mỗi khi nói về cậu ấy. Cậu ấy tốt, được chứ? Điều đó thật sự là không cần thiết và thô lỗ đấy."

Yangyang thở dài trước khi đáp lại. "Xin lỗi, được chưa? Tớ cũng giận bản thân mình. Cậu ta không phải là người thực sự đánh bại cái bludger đó trước cây chổi của tớ. Trên thực tế, cậu ta lo lắng cho tớ. Nhưng, cậu có nghĩ rằng cậu là người đang phóng đại mọi việc bây giờ không? Cậu ta có bạn trai, Hyuck."

Lần này Haechan chuyển ánh mắt của mình đi, làm bản thân bận rộn với việc sắp xếp những cuốn sách trên bàn. "Tớ biết." Yangyang chỉ nói sự thật mà cậu đã muốn tránh bằng tất cả khả năng của mình. Tất nhiên cậu biết về Na Jaemin chứ. Làm sao cậu có thể không biết khi Jaemin luôn ở bên Lee Jeno.

Haechan thở dài. Cậu mặc kệ Yangyang vừa bước ra khỏi phòng để sửa soạn lại. Cậu nằm xuống giường và nhắm đôi mắt lại. Ít nhất thì bây giờ, cậu có thể là chính mình: một Lee Haechan yêu Lee Jeno một cách bất lực, tự nguyện và ngu ngốc. Lee chết tiệt Jeno.

-

Haechan nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lee Jeno, cậu đã tự hỏi tại sao một người đẹp trai như vậy lại luôn muốn che giấu bản thân khỏi những người khác. Khi ấy, Jeno bước xuống tàu tốc hành Hogwarts với ánh mắt lạnh lùng, đôi tay gần như giấu vào trong lớp áo choàng thể hiện sự kiềm chế của cậu ấy. Lo lắng trong lòng Haechan ngày càng lớn và rất khó để biết rằng đó là vì cậu ấy được xếp vào trường học phép thuật tốt nhất trên thế giới hay vì Lee Jeno đang đi bên cạnh.

"Chưa từng thấy phép thuật trước đây, Lee Haechan?" họ đang đợi cổng chính mở ra và một đứa nhóc cất tiếng từ đám đông phía sau Haechan. Haechan quay đầu lại và thấy một cậu trai có đôi mắt sắc bén, người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cậu trên tàu tốc hành Hogwarts.

"Hãy tận hưởng ngay bây giờ vì mày sẽ bị tống cổ sau một tuần." Cậu ta tiếp tục, có vẻ như là đã tìm thấy mục tiêu của mình.

Không một tiếng động nào phát ra. Mọi người nhìn Haechan đang đỏ mặt trong chiếc áo choàng đen, bắt đầu hối hận về ước nguyện trở thành phù thủy và nhớ bố mẹ mình.

"Dừng lại, anh Xiao," đột nhiên có giọng nói từ bên cạnh Haechan, Haechan bắt đầu nhìn người đó bằng đôi mắt long lanh mang theo vài tia hy vọng của mình và thấy rằng người đó bây giờ đang nhìn thẳng.

"Lee Jeno, cậu không cần hạ mình như vậy, okay?" cậu nhóc có đôi mắt sắc bén được gọi là 'Xiao' đáp. "Nhìn cậu ta kìa. Tớ cá là cậu ta chưa bao giờ biết về phép thuật trước khi lá thư của cậu ta được gửi đến. Chúng ta không cần một muggle vô dụng ở đây. Cậu ta chắc chắn không phải Hermione Granger."

Nước mắt đã đọng trên khóe mắt của Haechan và cậu có thể cảm thấy tay mình đang run lên. Không khí xung quanh họ đặc quánh lại và tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này. Mặc dù những lời của Xiao Dejun là đúng, rằng Haechan chưa bao giờ nhìn thấy phép thuật trước đây, nhưng đây là ngày đầu tiên của họ và Haechan chắc chắn rằng mình đều có thể học được những thứ đó.

Cậu không muốn mình trở thành nguyên nhân của cuộc chiến, vì vậy cậu nắm lấy cánh tay của Lee Jeno vì trông giống như cậu ấy đang chuẩn bị lao về phía Xiao Dejun.

"Hừ, các người không thể dừng lại sao? Đây là ngày đầu tiên của chúng ta đó."

Lần này tất cả mọi người đều hướng về phía chàng trai có mái tóc vàng nhạt đang bước ra từ đám đông phía sau. Haechan có thể cảm thấy mắt mọi người mở to khi thấy cậu ấy bước lại gần.

Phép thuật. Cậu đã thấy phép thuật. Tim Haechan đập mạnh hơn nữa và miệng cậu ấy há hốc khi cậu trai xinh đẹp lạ thường kia bước đến gần hơn.

"Jaemin-ah."

Ngay cả ánh mắt dữ tợn của Xiao Dejun cũng hoàn toàn biến mất, chuyển sang chào hỏi thân thiện. Nhưng Na Jaemin phớt lờ. Cậu ấy nhìn Lee Jeno thật kỹ.

Lee Jeno lắc đầu với chính mình, và quay lại trong khi thúc mạnh vào xương sườn Haechan, ra hiệu cho cậu lùi lại.

Từ từ sự chú ý đến họ bắt đầu mờ đi, mặc dù hầu như mọi người vẫn liếc trộm Na Jaemin. Xiao Dejun thậm chí còn nâng cằm khi Na Jaemin đứng bên cạnh.

"C-cảm ơn bạn," Haechan thì thầm với vị cứu tinh của mình. "Tớ là Lee Haechan."

"Xiao Dejun thật thô lỗ. Tránh xa cậu ta ra, nhé? "Jeno thì thầm mà không quay lại. Cậu ấy từ từ ngả người về phía sau, chặn tầm nhìn của Haechan đến Xiao Dejun. Mặt Haechan đỏ bừng và cậu cố kìm mình lại để nhìn Jeno.

Chỉ sau khi màn chào hỏi nhập học của học sinh mới kết thúc, Haechan còn hồi hộp chờ đợi Chiếc Mũ Phân Loại thông báo nhà của Lee Jeno hơn chính mình. Cậu ấy đang loay hoay bên bàn Gryffindor.

Cậu ấy phải là Gryffindor, nhỉ?

Cậu ấy dũng cảm và tốt bụng. Anh hùng tiêu chuẩn.

Vai cậu chùng xuống và cậu gần như đánh mất khẩu vị của mình sau khi nghe Chiếc Mũ Phân Loại hét lên "Hufflepuff!" sau khi nằm trên đầu Jeno một lúc. Lee Jeno không cười, cũng không cau mày. Khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục xuất hiện trong suốt bữa tối mặc dù đã có vài người nói chuyện với cậu ấy. Ngay cả khi Đại Sảnh Đường như sắp tan vỡ khi Na Jaemin tiến về phía trước.

"Slytherin!"

Tất nhiên, Haechan nghĩ khi nhìn thấy nụ cười nhếch mép trên gương mặt Na Jaemin. Mọi người ở bàn Slytherin vỗ tay ầm ĩ trong khi vài người xung quanh Haechan rên rỉ thất vọng.

"Cậu ấy là một veela."

Hắn nghe thấy Liu Yangyang bên cạnh nói."A cái gì? Ai?" Haechan hỏi trong khi đang bận liếc nhìn Jeno.

"Na Jaemin. Cha cậu ấy lai Veela nhưng mẹ là Veela thuần. Đó là lý do tại sao cậu ấy đẹp ĐẾN THẾ. "Yangyang thở dài khi nhìn thấy Jaemin đang mỉm cười ở bàn của mình.

"Ồ." Đó là tất cả những gì Haechan trả lời. Ngoài việc cậu ấy rất quyến rũ, cậu hoàn toàn không có hứng thú với Na Jaemin.

Cậu nuốt thức ăn của mình với hy vọng rằng Lee Jeno sẽ hướng ánh mắt về phía mình. Dù chỉ một lần.

-

Đối với Haechan, luôn là Lee Jeno.

Tất cả những ký ức của cậu ở Hogwarts hầu như luôn bao gồm Lee Jeno. Lee Jeno trầm lặng, lạnh lùng và Lee Jeno thiên tài. Sau hai tuần ở Hogwarts, Haechan đã thuộc lòng cây gia phả của Lee Jeno. Người ta nói, ông của cậu ấy là một ma cà rồng. To lớn và già cỗi. Điều này dẫn đến tin đồn về việc cha của Jeno thường xuyên đi săn máu người vì ông ấy dường như thừa hưởng xu hướng đó từ cha mẹ của mình. Một số phụ huynh thậm chí còn lo lắng về sự hiện diện của Lee Jeno xung quanh con họ, nhưng Hiệu trưởng và tất cả các giáo viên đảm bảo với họ rằng Lee Jeno không giống như mọi người nghĩ.

Lee Jeno thừa hưởng những đặc điểm cơ thể của một ma cà rồng. Mái tóc vàng, khuôn mặt nhợt nhạt, cho đến sự nhanh nhẹn phi thường. Cậu ấy bay giỏi. Không chỉ vậy, trong tích tắc Lee Jeno và Huang Renjun đã trở thành hai người nổi bật nhất trong các lớp. Với tất cả sự chú ý đó, Lee Jeno dường như đã quyết định không thu hút thêm sự quan tâm nào. Cậu như chìm vào nhóm bạn của mình mỗi khi chuyển lớp và không bao giờ ngẩng lên. Huang Renjun là người bạn đầu tiên đi cùng cậu ấy mỗi bữa sáng.

"Chào, Jeno."

Lee Jeno nhìn lên để tìm khuôn mặt quen thuộc của Haechan, người đang đứng cách anh không xa. "Um hi."

"Chúc may mắn với bài kiểm tra quidditch nhé." Haechan nói trong một hơi, khiến Huang Renjun cũng phải nhìn cậu.

"Ừ, ừ. Cảm ơn." Jeno nở một nụ cười nhạt và Haechan thì chạy khỏi Đại Sảnh Đường. Cậu được chào đón bởi tiếng cười của Yangyang đang đang đứng đợi.

"Làm gì thế?"

"Im đi, Yang," Haechan rít lên với khuôn mặt đỏ bừng.

"Thật điên dại!" và Haechan hối hận đã dạy những người bạn thân nhất của mình một số thuật ngữ muggle.

Nhưng Yangyang đã đúng. Haechan học quidditch thậm chí còn chăm chỉ hơn những người chơi quidditch. Cậu đã tham dự tất cả các trận đấu của Hufflepuff sau khi Lee Jeno được chọn là một trong những truy thủ vào năm học thứ ba. Từ đó, cậu biết rất rõ phản xạ của Lee Jeno. Truy thủ và thủ môn đội đối phương luôn gặp khó khăn khi thâm nhập phòng thủ của đội, còn tấn thủ đối phương phải bay thêm vài dặm để ít nhất là đánh lạc hướng chú ý của Lee Jeno khỏi quaffle và gôn.

"Lee Haechan, cậu cần dừng lại."

Lần này, Yangyang nói với giọng chắc nịch. Họ đang ở trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Haechan vừa ngồi bên đống lửa vừa viết thư chúc mừng Giáng sinh cho Jeno. Đây dường như là thói quen. Trước đây, Haechan đã dám gửi thư cảm ơn cậu ấy và anh không mong đợi khi Jeno thực sự hồi âm. Kể từ đó, họ thường xuyên trao đổi thư.

Cảm ơn. Chúc Giáng sinh vui vẻ, Lee Haechan.

Kì nghỉ của cậu như thế nào?

Tái bút: Tớ không giỏi trong việc này. Xin hãy tha thứ cho tớ trước đây nhé.

Đó là câu trả lời đầu tiên của Jeno dành cho cậu và Haechan không thể nào có thể hạnh phúc hơn thế. Sau đó cậu cố gắng chào mỗi khi gặp Jeno, cố gắng trò chuyện mặc dù Jeno luôn tỏ ra lạnh lùng.

Giáng sinh này, Haechan dự định sẽ tặng đôi găng tay len mà cậu nghĩ sẽ rất phù hợp để Jeno đeo khi họ đến Hogsmeade.

"Gì?" Haechan không thèm nhìn khỏi tấm giấy da. Yangyang luôn nhắc nhở cậu về "nỗi ám ảnh không lành mạnh" của cậu đối với Lee Jeno, nhưng cậu không quan tâm. Cậu hạnh phúc khi là một trong số ít những người có quan hệ tốt với Lee Jeno.

Yangyang nhìn Haechan thông cảm trước khi nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy thích Na Jaemin."

"GÌ?!" Haechan nhìn lên, suýt làm đổ lọ mực và khiến nhiều người phải quay đầu lại. "Không thể nào!" Cậu tiếp tục bằng một giọng nói nghèn nghẹn.

Yangyang ngồi trước mặt cậu. "Sarah Connor và Erica McCandles đã nhìn thấy họ sau lớp học Potion. Cậu ấy muốn cùng Na Jaemin hẹn hò. "

"Cậu đang đùa tớ." Haechan cảm thấy cổ họng mình khô khốc và não bộ ngừng hoạt động. "Cậu ấy chỉ cố tỏ ra tử tế. Na Jaemin thật ngốc, thế nên Jeno giúp cậu ấy thôi."

Yangyang lắc đầu, hy vọng lần này có thể giúp được người bạn này. Cậu yêu Haechan. Haechan là người ấm áp và tốt bụng nhất mà cậu từng gặp. Cậu không muốn Haechan bị tổn thương khi biết điều này từ người khác. Tin tức về Na Jaemin và Lee Jeno, hai người nổi tiếng nhất trong năm của họ, chắc chắn sẽ lan truyền cực kỳ nhanh.

"Không không," giọng Haechan nghẹn lại, như thể cậu đang cố thuyết phục bản thân. Từ từ, nụ cười của cậu trở lại. "Lee Jeno thật tốt. Cậu ấy chỉ tỏ ra tử tế thôi. Tớ chắc chắn."

"Đúng chứ?" Haechan nói với chính mình, một cách do dự. Nhưng làm gì có chuyện một người tốt như Lee Jeno lại thích Na Jaemin. Na Jaemin đối với tất cả mọi người? Na Jaemin thực sự rất đẹp. Nhưng cậu ấy có vô số người tôn sùng mình và rất tự hào về điều đó. Lee Jeno thậm chí sẽ tránh xa những người như Na Jaemin.

Haechan tiếp tục viết thư của mình, rõ ràng không để ý đến ánh mắt thương cảm của Yangyang. Cậu quyết tâm trò chuyện với Jeno thường xuyên hơn, mặc dù điều đó có nghĩa là cậu phải tìm ra cách để có thể va vào Jeno trên hành lang càng nhiều càng tốt. Thật không may, Jeno dường như đã biến mất trong ba ngày. Cậu thậm chí không nhìn thấy Jeno ở bàn Hufflepuff trong giờ ăn và tất cả giáo viên của họ dường như phớt lờ sự vắng mặt của Jeno trong lớp. Điều duy nhất có thể giải tỏa Haechan giữa những tin đồn về Jaemin và Jeno là Xiao Dejun và bạn bè cậu ta vẫn theo Jaemin như bình thường.

Hãy thể hiện đi, Haechan nghĩ và nhìn sang chỗ khác khi các Slytherin đi ngang qua bàn. Xiao Dejun dường như là tín đồ số một của Jaemin. Cậu ta thậm chí không ngần ngại chặn bất cứ ai tiếp cận Jaemin và vui vẻ từ chối những lời tỏ tình nhằm vào Jaemin (mặc dù đằng sau đó là một lý do rõ ràng). Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của cậu đã trở thành sự thật.

Lần đầu tiên, Na Jaemin và Lee Jeno cùng nhau vào Đại Sảnh Đường để ăn sáng. Hai người nắm tay nhau khiến ai cũng phải há hốc mồm: ranh giới giữa thất vọng và kinh ngạc. Gương mặt Jeno vẫn lạnh lùng như mọi khi, dường như đang cố gồng mình lên với mọi sự chú ý đang hướng rõ ràng về phía họ. Trong khi đó Jaemin cười nhạt khiến Haechan muốn đập vào khuôn mặt xinh xắn đó.

Hai người họ không dừng lại mà ngồi cùng nhau tại bàn Ravenclaw, tham gia cùng Huang Renjun, người, như thường lệ, đọc tờ Daily Prophet. Jeno có vẻ ăn hơi miễn cưỡng, làm Jaemin nghiêng người sang thì thầm điều gì đó. Jeno cười nhẹ và gật đầu.

Lee Jeno không bao giờ cười. Đôi mắt cậu ấy chợt nheo lại, thành hình trăng khuyết và nhe ra hàm răng ngay ngắn. Hai tay Haechan nắm chặt lại thành nắm đấm khi nhận ra rằng mình chưa bao giờ thấy một nụ cười đẹp như thế này trước đây và sự bực bội của cậu càng lúc càng lớn vì Na Jaemin mới là người gây ra tiếng cười đó.

Haechan tan vỡ khi thấy mình lại lần nữa sa vào lưới tình với Lee Jeno.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro