from the first (1)


Tóm tắt: (chap này viết về mối quan hệ của Jeno và Jaemin)

Jeno đã thực sự tránh một người có vẻ ngoài bừng sáng và tươi đẹp như Na Jaemin. Nhưng cuối cùng, một mùa hè đã đến và họ ràng buộc như bạn bè (vì Jaemin là bất cứ điều gì ngoại trừ phiền phức), bạn qua thư (cực kỳ ý nghĩa và đầy sự đồng cảm), và sau đó ... một kẻ săn mồi và con mồi của nó (bởi vì cậu ấy phải rất ngon, đúng không?)

-

Không gì có thể làm Jeno nhẹ nhõm hơn việc tất cả các kỳ thi đầu năm của cậu đều kết thúc. Mặc dù được kỳ vọng rằng cậu đã hoàn thành xuất sắc tất cả các môn học, nhưng tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi điểm số của mình được công bố. Tìm thấy tên của mình thấp hơn Huang Renjun một bậc, Jeno đã quyết định họ có thể trở thành bạn bè. Đặc biệt là kể từ khi Renjun mỉm cười và bắt tay anh ấy một cách nồng nhiệt.

"Cậu giỏi môn Độc Dược ghê. Chúng ta hãy học cùng nhau vào năm sau nhé? "Renjun nói lời đầu tiên sau khi họ liên tục liếc nhau trong lớp để tranh nhau trả lời câu hỏi của giáo viên.

"Uhm ... chắc chắn rồi."

"Hẹn gặp lại, Lee." Renjun rời đi.

Jeno vẫn đứng một mình trên sân ga. Va li của họ đều đã được chất đầy khi tất cả học sinh tranh nhau lên tàu tốc hành Hogwarts, chuyến tàu sẽ đưa họ đến London.

Jeno nhìn chằm chằm vào Hogwarts ở phía xa. Nó chưa bao giờ là nhà. Cho đến bây giờ. Jeno không có nhiều kỷ niệm ngoài việc học ở các góc khác nhau của Hogwarts, tránh đám đông và cũng có nghĩa tránh một người cụ thể. Jeno từ từ rời khỏi sân ga. Cậu cố gắng nhìn kỹ hơn lần cuối về Hogwarts trước khi về nhà và tận hưởng kì nghỉ ở nhà.

"Jaemin. Nào. Anh ấy sẽ chỉ nói chuyện với cậu trong năm phút. Chỉ vậy thôi."

Đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói không xa lắm. Cậu quay lại và thấy ở bên phải mình, dưới gốc cây, Jaemin và Xiaojun đang đứng. Na Jaemin luôn quyến rũ, ngay cả khi cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, quần short jeans và áo len xanh khoác hờ trên vai. Cậu ấy hầu như luôn ở bên Xiao Dejun, người ngày hôm đó mặc áo sơ mi xanh lá cây và quần trắng. Jeno biết rằng Jaemin và Xiaojun chắc chắn không chỉ là bạn bè.

"Không! Tớ không muốn, Xiaojun!"

"Đi mà?"Xiaojun van xin. "Tớ không thể làm được, cậu biết không? Anh ấy đã đưa tớ thẻ bài quidditch Posh Haughner! Và anh ấy hứa sẽ cho cậu bao nhiêu con ếch sô cô la tùy thích!"

"KHÔNG."

Xiaojun lắc đầu tỏ vẻ khó chịu. "Cậu biết không, được rồi. Nhưng anh ấy sẽ ngồi trong khoang của chúng ta và tớ hy vọng ít nhất là cậu không quá kiêu ngạo như vậy ... "

"Tớ sẽ không ngồi với cậu," Jaemin cáu kỉnh.

"Gì?!" Xiaojun trừng mắt nhìn, trước khi ý thức quay trở lại, cậu cười ranh mãnh. "Vậy à? Vậy thì cậu sẽ ngồi với ai? Tớ nghĩ sẽ không có ai ngồi với cậu vì cậu luôn thu hút sự chú ý không cần thiết của mọi người ngay cả khi đang ngủ. Hãy nhớ những gì đã xảy ra với huynh trưởng Ravenclaw trong ngày lễ Giáng sinh? Joviah Clearwater, thủ lĩnh nam sinh, đã phải kéo anh ta đi lần đó."

Jaemin khịt mũi, nhận ra rằng Xiaojun đã đúng. Xiaojun là người duy nhất có thể giúp cậu tránh khỏi những người đang tranh giành để đến gần cậu. Jaemin ngoảnh mặt đi và nhìn Jeno.

Không, không, không, Jeno chỉ chớp mắt trước khi quay đi. Nhưng một lúc sau có một đôi tay nắm lấy cánh tay cậu.

"Chào. Cậu sẽ ngồi với tớ trên tàu chứ?" cậu quay đầu lại để thấy Na Jaemin. Jeno nhìn Xiaojun đang cau mày qua vai Jaemin.

"Nana..." Xiaojun cố gắng gọi Jaemin, rõ ràng là tránh ánh mắt của Jeno.

"Lee Jeno, phải không? Tớ có thể ngồi với cậu chứ?"

"Uhm... không," Jeno từ từ gỡ tay Jaemin ra khỏi tay mình. Cơ thể cậu rất lạnh đối với một người bình thường và cậu ngạc nhiên rằng Jaemin không hề nao núng khi chạm vào cậu. Nhưng Jaemin vẫn chạm vào và Jeno không vui lắm vì điều này.

"Tại sao?" Jaemin bĩu môi. Đôi mắt to của cậu trông thật buồn và khi lông mày rũ xuống, thành công khiến Jeno phải liếm môi mình.

"Tôi không muốn xen vào giữa ... mối quan hệ của người khác."

Hơn nữa, Jaemin và Xiaojun đều nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không thể tin được. "Gì?!"

Jeno hắng giọng, hối hận vì cậu cần phải đối phó với một cặp đôi vừa hấp dẫn vừa khiến cậu khó chịu.

"Râu ria Merlin ơi! Lee Jeno! Tớ tưởng cậu phải biết rõ gia đình chúng tớ để biết rằng tớ và Nana... uhm, Jaemin, là anh em họ! " Hạ Tử Du lắc đầu.

"Huh?"

"Thật thất vọng," Jaemin khịt mũi, vai rũ xuống. "Ý tớ thực sự là? Xiaojun á? "Xiaojun đánh nhẹ vào vai Jaemin.

"Ồ xin lỗi." Jeno nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào, nhưng cậu giữ biểu cảm của mình trước mặt Jaemin hết mức có thể.

"Được chấp nhận, nếu cậu cho phép tớ ngồi với cậu trên tàu tốc hành Hogwarts."

Vì vậy, Jeno dành thời gian của mình trên tàu tốc hành Hogwarts, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu sang bên phải hết mức có thể để tránh việc nhìn chằm chằm vào Jaemin đang ngồi trước mặt, đang vẽ gì đó trên giấy.

"Jeno. Cậu có muốn thứ gì không? "Jaemin hỏi khi cậu có thể nghe thấy âm thanh của chiếc xe đẩy đang đến gần và tiếng đám đông xung quanh khoang của họ.

"Ừ," Jeno thực sự đang chuẩn bị mua một ít đồ ăn nhẹ để mang về nhà. Cậu đứng dậy trong khi Jaemin nhìn cậu một cách rụt rè.

"Uhm ... cậu có thể ... cậu biết không, nếu người khác nhìn thấy tớ ..." cậu ấy ngập ngừng.

Jeno đã đợi.

"... Mua một tá con ếch sô cô la không? Tớ đã hứa sẽ mua nó cho bố ... "

Jeno chắc chắn không muốn khoang của họ chật kín người hâm mộ của Jaemin khi họ biết Jaemin ở đó. Ít nhất đó là những gì cậu ấy nghĩ khi nói, "được thôi."

Jaemin mắt sáng lên và đưa vài đồng vào tay Jeno. Một lúc sau, họ đã trở lại băng ghế của mình, với một đống thức ăn bên cạnh họ.

"Cảm ơn cậu đã giúp tớ, Lee Jeno," Jaemin vui vẻ nói.

Jeno chỉ lẩm bẩm, bỏ hết số kẹo vào túi.

"Xiaojun sẽ đưa những người khác vào khoang của chúng ta. Ed Wiswack, nếu tớ không nhầm. Cậu ấy muốn tớ nói chuyện với Ed, "Jaemin giải thích và khịt mũi khi kết thúc câu nói của mình. "Em họ ngốc nghếch của tớ."

"Tại sao cậu lại từ chối?" Jeno lúng túng hỏi. Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với một người khác trong một thời gian dài. Na Jaemin, trong số tất cả mọi người, là người cuối cùng cậu nghĩ đến việc ở cùng cậu trong cùng một khoang tàu.

"Cậu ấy đã bán tớ cho một bộ thẻ quidditch ngu ngốc! Cậu ấy biết tớ thực sự không thích nói chuyện với người lạ chỉ vì... "Jaemin cắn môi, khiến Jeno hơi sợ rằng cậu ấy có thể khóc.

"Bởi vì cậu là Veela?" cậu hỏi.

Jaemin không trả lời. Cậu ấy chỉ xoa mũi. Một hành động mà sau đó Jeno phát hiện ra là cách Jaemin kìm nước mắt.

Bằng cách nào đó, Jeno muốn giúp Jaemin bình tĩnh lại. "Cậu không cần phải lo lắng. Ý tôi là, bây giờ cậu đang nói chuyện với tôi." Cậu hơi nhún vai, hơi lo lắng vì giống như Jaemin, dường như cậu cũng không muốn tiết lộ lý lịch của mình.

"Nhưng ông của cậu là một ma cà rồng. Ý tớ là, điều đó thực sự rất ngầu! "Không để ý đến lời nói của Jeno, Jaemin tò mò nhìn cậu ấy. Miệng Jeno mở ra, nhận ra rằng Jaemin có thể dễ dàng nói ra những gì cậu ấy đang che đậy, thậm chí còn trông kinh ngạc vì điều đó.

"Ngầu?" Jeno lặp lại.

Jaemin khó khăn gật đầu. Chân cậu đung đưa trong khi đang ăn sô cô la.

"Cậu khác biệt và điều đó không sao cả. Trong thực tế, nó thật sự siêu ngầu! Cậu sẽ trở thành một phù thủy độc nhất và có khả năng của riêng biệt. À, tớ không biết về ông của cậu, nhưng mẹ tớ nói rằng chúng tớ được thừa hưởng một thứ gì đó từ cha mẹ của mình. Cậu phải biết tớ trông như thế này bởi vì mẹ tớ là Veela và bố tớ là người lai Veela. Cậu không nghĩ rằng cậu có những khả năng khiến cậu khác biệt sao? Nó thật tuyệt phải không?"

Jeno chỉ có thể im lặng trong khi Jaemin huyên thuyên. Cậu không thể tin được Na Jaemin sẽ nói với cậu điều này, nhưng cậu nhận ra họ có một số điểm chung.

"Cậu là một phù thủy rất tài năng, Lee Jeno. Tớ biết cậu không biết về điều này, nhưng chúng ta học cùng lớp Herbology và Charms. Các giáo sư luôn khen ngợi cậu và người thông minh đến từ Ravenclaw, Huang Renjun."

"Cậu nghĩ điều đó là do tôi mang dòng máu ma cà rồng?"

Jaemin lắc đầu nhanh chóng rồi nhìn Jeno trong khi nghiêng đầu một cách đáng yêu. "Tớ chắc chắn rằng ngay cả khi cậu là một muggle, cậu sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại. Hơn nữa, tớ không biết dòng máu của ma cà rồng đó có ảnh hưởng đến cậu như tớ không. Ý tớ là, nếu không có dòng máu Veela, tớ sẽ chẳng là gì cả." Jaemin cười chân thành.

Điều đó không đúng, Jeno nghĩ. Cậu nhìn kỹ khuôn mặt Jaemin. Đôi mắt nai tơ, hàng mi dày và đầy mê hoặc, đôi môi mỏng màu hồng, rồi đến mái tóc đen, đôi gò má nhô cao và hàm răng đều tăm tắp. Mặc dù chỉ có hai người, nhưng khoang tàu của họ vẫn chật ních bởi sự quyến rũ của Na Jaemin như một đứa trẻ vô tình phát ra, thật mạnh mẽ. Jaemin đang say sưa, nhưng đột nhiên Jeno biết cậu không chỉ là hậu duệ của Veela.

Chợt Jeno nhận ra Jaemin đã ăn hết một nửa sô cô la của mình.

"Ít nhất thì sở trường của tớ là ngủ ngon ở bất cứ đâu." Cậu có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Jaemin.

Hai giờ sau, tàu dừng lại ở London. Jaemin và Jeno cùng đi xuống.

"Mẹ!" Jaemin hét lên khi người phụ nữ đẹp nhất mà Jeno từng thấy lại gần họ.

"Nana! Mẹ đã nhớ con rất nhiều, con yêu của mẹ! " Bà Na mỉm cười, ôm chặt lấy Jaemin. Ông Na đến gần họ và ngay lập tức, không khí xung quanh họ như đặc lại giống một buổi sum họp hữu tình của một gia đình. Thời gian như ngừng quay và Jeno chỉ có thể bị đóng băng trong đó. Jaemin hôn má bố mẹ.

"Mẹ, bố, đây là Jeno Lee." Jaemin vui vẻ liếc nhìn Jeno.

"Ồ, chào bé yêu!" Bà Na ôm chầm lấy Jeno. Jeno buộc phải nín thở vì mùi thơm từ cơ thể người phụ nữ. Một mùi thơm mà ngay cả Jeno cũng chưa từng ngửi thấy. Ông Na cười với Jeno.

"Jeno." Lần này một cuộc gọi đến từ một hướng khác. Mẹ của Jeno đến gần.

"A! Bà Lee. Đã lâu không gặp. Ôi trời ... Tôi thậm chí còn không nhận ra Jeno!" Bà Na ôm bà Lee Trái ngược với bà Na trông vui vẻ, bà Lee là một người phụ nữ điềm đạm và ít biểu cảm, bà mặc một chiếc áo khoác màu xám tương phản với chiếc áo khoác màu hồng của bà Na. Hai người phụ nữ ôm nhau trong một khoảnh khắc, rõ ràng đã nhiều năm kể từ khi hai người họ gặp nhau.

"Ổn không, con trai?" Bà Lee vuốt lưng Jeno. Jeno lặng lẽ gật đầu trong khi Jaemin có vẻ hơi bối rối. Lớn lên trong một gia đình êm ấm và không bao giờ che đậy tình cảm của mình, cậu không hiểu thế nào mà Jeno lại gặp mẹ mà lại không hề ôm nhau. Ông Na dường như đã hiểu điều này, đưa tay vuốt ve vai Jaemin. Jaemin liếc nhìn cha mình trước khi mở miệng.

"Rất vui được gặp dì, dì Lee. Cháu là Na Jaemin."

Bà Lee nhìn cậu và gật đầu với một nụ cười nhẹ.

Jaemin không hài lòng với điều này, cậu tiếp tục lời của mình. "Jeno là một học sinh rất thông minh! Mọi người đều ngưỡng mộ cậu ấy và muốn làm bạn với cậu ấy. Hufflepuff đã giành được House Cup đều là nhờ Jeno. Cậu ấy đã mang về nhiều điểm nhất vì rất thông minh trong lớp! Thật tệ là cháu thậm chí không thể thông minh như Jeno ngay cả khi đã học rất chăm chỉ. Vì vậy, cháu đã bỏ cuộc ".

Ông bà Na cười nhẹ vào điều đó trong khi nụ cười tươi nở trên khuôn mặt bà Lee. Jeno cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Bà Lee từ từ cúi xuống sao cho mặt mình ngang với Jaemin.

"Vậy à, Jaemin-ie? Cảm ơn vì đã nói cho dì nhé. Jeno rất 'tiết kiệm' trong việc gửi thư. Thằng nhóc thậm chí chưa bao giờ nói rằng nó có bạn. "Bà Lee liếc nhìn Jeno.

Lông mày của Jaemin nhíu lại. "Điều đó không đúng! Bạn bè của cháu luôn tranh giành để được ngồi cạnh cậu ấy khi chúng cháu học cùng nhau đó. Mọi người đều muốn trở thành cộng sự của cậu ấy. Cháu là bạn của cậu ấy." Jaemin hơi ưỡn ngực. Lần này bà Lee bật cười trong khi Jeno kinh hoàng nhìn mẹ mình.

"Rất vui khi nghe điều đó."

"Cháu sẽ gửi một lá thư cho Jeno. Có được không, dì Lee?"

"Tất nhiên rồi."

"À, vậy thì chúng ta cần đi picnic cùng nhau!" Bà Na hớn hở nói. "Lần trước chúng ta gặp nhau trong bữa tiệc gia đình Kim, Jeno sáu tuổi. Jaemin không đến vào lúc đó vì bệnh đậu mùa".

"Tôi sẽ gọi cho ông Lee sau," ông Na trả lời. Hai gia đình nói lời chia tay.

"Bubye, Jeno!" Jaemin phấn khích vẫy tay với Jeno trước khi nắm lấy tay mẹ.

"Tạm biệt," Jeno lẩm bẩm mà không nhìn vào mặt Jaemin.

Jaemin không nói dối. Cậu ấy thường xuyên gửi thư cho Jeno trong kỳ nghỉ hè. Đôi khi cậu ấy viết thư với Xiaojun (người xin lỗi vì đã gây ấn tượng xấu vào đầu năm học của họ). Xiaojun nói rằng cậu ấy xin lỗi và Jaemin bảo cậu ấy phải tốt với mọi người. Jeno có thể cảm nhận được hơi ấm bất cứ khi nào cậu nhìn thấy con cú của Jaemin, Bembi, gõ cửa sổ phòng cậu. Những lá thư của Jaemin luôn dài, cho dù họ có trao đổi thư thường xuyên đi chăng nữa. Một tháng trước khi kỳ nghỉ kết thúc, gia đình họ gặp nhau ở sân nhà của Xiaojun.

"Xin chào, chú Lee. Cháu là Na Jaemin."

"Cháu là Xiao Dejun. Chúng cháu là bạn của Jeno. Xin lỗi nếu chúng cháu đã làm phiền chú với những bức thư suốt mùa hè."

Ông Lee cười nhạt khi đối diện với hai đứa trẻ đến gần ông trước bữa tối. Jaemin và Xiaojun đã quyết tâm, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đồn thổi về gia tộc Jeno, đặc biệt là dòng dõi của cha cậu. Jeno thừa hưởng các nét trên khuôn mặt của mẹ mình, nhưng Jaemin có thể nhìn thấy cách ông Lee xuất hiện trong Jeno.

"Hai đứa định làm gì đấy?" Bà Na nhướng mày nhìn Jaemin và Xiaojun, người có vẻ đang chuẩn bị gì đó. Thật không bình thường khi Xiaojun lại tỏ ra lịch sự như vậy, ngay cả bố mẹ cậu ấy cũng có vẻ đang chờ đợi.

Jaemin nói: "Chúng tôi muốn xin phép chú, nếu chú muốn, chúng cháu muốn mời Jeno ở lại qua đêm. Chúng cháu sẽ cùng chơi cờ, đi bơi, và Xiaojun còn muốn khoe bộ sưu tập thẻ quidditch của mình cho Jeno nữa." Jaemin nói một cách kiên quyết.

Cha mẹ của Xiaojun, Jaemin và Jeno đã bật cười khi thấy điều này. "Cháu có chắc không, con trai? Jeno hiếm khi đi chơi. Thằng nhóc sẽ không phiền mấy đứa chứ?" ông Lee hỏi.

Jaemin gật đầu, huých nhẹ vào sườn Xiaojun, khiến Xiaojun cũng gật đầu. Mặc dù bầu không khí có vẻ thoải mái, Jeno có thể cảm thấy mặt mình nóng lên và cha cậu đang nhìn cậu cẩn thận.

"Chúng cháu sẽ chăm sóc cậu ấy, chú Lee," Xiaojun trấn an.

"Nhưng Jeno lớn tuổi hơn chúng ta mà. Cậu ấy chắc chắn có thể chăm sóc chúng ta, "Jaemin cắt ngang.

Ông Lee mềm lòng khi nghe điều đó. "OK. Thằng nhóc có thể dành cả cuối tuần với hai đứa. Nhưng 2 đứa có thể chắc chắn rằng nó gửi thư cho chúng ta mỗi ngày không?"

Jaemin và Xiaojun cùng nhau gật đầu trước khi cảm ơn và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Jeno không giỏi viết thư. Cháu sẽ dạy cậu ấy. Chú sẽ thấy, cuối cùng cậu ấy sẽ viết năm trang giấy da, "Jaemin nói một cách tự tin. Tiếng cười đã trở lại.

"Này," Jeno lẩm bẩm rầu rĩ.

"Đúng vậy, Jeno. Cậu đã viết hơn mười trang trong lớp học của Giáo sư Binns. Tại sao cậu thậm chí không thể điền vào một mảnh giấy da để viết một bức thư? Điều đó thật buồn cười, "Xiaojun trả lời.

Mùa hè năm đó là một trong những mùa hè tuyệt vời nhất mà Jeno từng có. Cậu đã dành thời gian chơi ở con sông gần nơi ở của gia đình Na hoặc sân chơi, nơi luôn vắng như mọi ngày. Xiaojun và mẹ của Jaemin luôn đồng hành cùng họ. Cậu muốn hỏi tại sao nhưng hiểu ra là do bố mẹ cậu cũng như vậy. Họ không bao giờ để Jeno đi một mình dù là nhỏ nhặt nhất.

Jaemin, mặc dù có sức hấp dẫn khác thường, là một đứa trẻ vui vẻ và tuân theo mọi điều Xiaojun và Jeno nói. Có vẻ như cậu ấy đã được giáo dục để lắng nghe những người lớn hơn. Cậu ấy hoàn toàn tin tưởng Xiaojun và Jeno, tin rằng bất cứ điều gì hai người nói đều là sự thật. Xiaojun là một hiện thân của Slytherin. Cậu ta thông minh, cơ hội và sẵn sàng phá vỡ các quy tắc để đạt được những gì cậu ta muốn; đầy tham vọng. Trong khi Jeno sẽ lắng nghe ý kiến ​​của Xiaojun trước khi bày tỏ ý kiến ​​của mình, mặc dù cuối cùng cậu vẫn luôn nhượng bộ vì Jaemin cũng đã thuyết phục cậu.

Ngay sau khi kỳ nghỉ kết thúc, họ trở về lâu đài với cảm giác thích thú. Họ ngồi trong cùng một khoang, Jeno và Xiaojun thảo luận về World Cup Quidditch trong khi Jaemin mở những bức thư cậu nhận được ngay cả khi tàu vừa chạy.

"Ah! Năm nay họ có vẻ sáng tạo hơn nhỉ!" Jaemin thốt lên nhẹ nhàng, mở vài gói đầy sôcôla ếch, bánh ngọt và kẹo. Xiaojun và Jeno chỉ quay đầu lại trước khi tiếp tục cuộc trò chuyện.

Jeno không còn cô đơn như vậy trong năm thứ hai của mình. Cậu học chung ba lớp với Slytherin, điều đó cũng có nghĩa là cậu sẽ trao đổi những điệu cười tự mãn với Xiaojun khi họ đi ngang qua nhau. Cậu cũng bình tĩnh và dần quen với Jaemin hơn một chút. Bạn bè của cậu luôn thơm tho và gọn gàng hơn khi họ học chung lớp với Slytherins - hoàn toàn quên mất rằng hầu hết các Slytherin đều kiêu ngạo và phiền phức - chỉ để được ở gần Na Jaemin.

Họ vẫn trao đổi thư từ, mặc dù nội dung không dài như trong kỳ nghỉ. Nói chung về bài tập của các lớp khác, trao đổi thông tin mà Jaemin nghĩ rằng Jeno cần biết, cho đến một chút hoài niệm về mùa hè của họ.

Cho đến khi thảm kịch xảy ra.

Jaemin dìm cậu nhóc Gryffindor, Charlie Hammerway, vào bể hút bùn của mình cho đến nửa thắt lưng của cậu ta. Cậu ta gầm lên khi chân cậu ta ngập hoàn toàn trong bùn, khiến cậu ta run tay cùng với tiếng hét vang vọng sâu trong lâu đài.

Jeno và những người bạn Hufflepuff vừa rời lớp Thảo Dược Học đã vô cùng sửng sốt khi thấy điều đó. Jeno đặc biệt không thể tin được khuôn mặt của Jaemin lại gay gắt như vậy với một nếp nhăn trên chóp mũi và khuôn miệng đang mím chặt. Phải mất một vài phút, huynh trưởng mới gọi được cho Giáo sư Jung.

"Chết tiệt, đồ thua cuộc. Mày nghĩ mình là ai? "Jaemin không quan tâm đến những người đang nhìn, vẫn chỉ đũa phép về phía Charlie lúc này đang chìm tới lồng ngực.

"Cứu với!!" Charlie hét lên, nhưng không ai cử động. Mọi người như đông cứng khi chứng kiến ​​cảnh Jaemin tra tấn cậu ta. Xiaojun và những Slytherin khác tiếp cận họ.

Jeno hy vọng rằng Xiaojun sẽ xoa dịu bất cứ điều gì đã xảy ra, nhưng thay vào đó cậu ấy vỗ vai Jaemin, như để trấn an, trong khi trừng mắt nhìn Charlie.

"Mày xứng đáng với điều đó." Tiểu Quân rít lên.

Jeno không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hai người bạn của mình tra tấn một người khác, thậm chí còn có xu hướng thích thú với tiếng hét của Charlie. May mắn thay, giáo sư Jung đã đến, vẫy đũa phép và trong tích tắc, Charlie được nhấc lên khỏi vũng bùn và đáp xuống đất. Giáo sư Jung quay lại vung gậy và bùn trở lại nền đất rắn.

"Cậu Na?" cậu nhìn Jaemin với ánh mắt lạnh lùng.

Jaemin không trả lời, nhưng bỏ túi đũa phép vào và nhìn đi chỗ khác. Cậu đã gặp Jeno, người đang đứng trong đám đông và trong giây lát, nét mặt cậu dịu lại. Tuy nhiên, Jeno đã bị khuất phục bởi sự tức giận và ghê tởm, khiến cậu ấy quay lại và bỏ đi.

"Na Jaemin đã làm điều đó bởi vì Charlie là muggle."

"Ewh, đó là cách khác để đánh vần 'máu bùn'? Cậu ta điên rồi. "

"Bạn mong chờ điều gì? Dù gì thì cậu ta cũng là một Slytherin! "Trong phòng, cậu nhét tất cả thư từ Jaemin vào chỗ sâu nhất trong vali của mình.

-

Trong vòng 3 ngày qua, có quá nhiều chuyện mình không ngờ đã xảy ra. Từ lúc đu NCT năm 2018, lúc người đó debut lần đầu cho đến giờ, tớ cũng chưa từng nghĩ người đó sẽ có thể là người đang bị phốt mấy hôm nay. Tớ không ngờ và cũng chả muốn tin vào điều đó chút nào. Nhưng ngày đầu tiên, rồi ngày thứ hai thứ ba, cuối cùng, mình không gắng gượng được nữa. Những gì người đó làm thật sự là những điều mình không thể tha thứ. Nên là, tạm biệt anh. Em sẽ nhớ những gì tốt đẹp từng có, chỉ là không thể cùng đi bên anh. Và, mình mong mọi chuyện mau trở lại quỹ đạo ban đầu, cả WayV, NCT2021 và các dự án khác nữa. Từ nay trong mắt mình NCT chỉ có 22 người, mãi yêu :((((((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro