from the first (2)
"Jeno!" Jaemin nắm lấy cổ tay của Jeno trong hai ngày tiếp theo, sau khi cậu hoàn toàn phớt lờ người trẻ hơn. Jeno đã sẵn sàng cho bài học bay của mình khi Jaemin xuất hiện.
"Đừng chạm vào tôi, Na." Jeno xua tay.
"Gì chứ?" Jaemin thở hổn hển. Cậu ấy có vẻ không sáng sủa như mọi khi. "Chuyện gì thế?" cậu ấy bối rối nhìn Jeno.
"Đừng giả vờ, Na. Tôi đã thấy những gì cậu đã làm với Charlie. Cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ vì cậu ta là một muggle nên cậu phải dìm cậu ta như vậy? Chết chìm trong bùn một cách đúng nghĩa?"
"Xin hãy nghe tớ nói trước. Tớ biết lỗi của tớ khi đối xử với cậu ta như vậy, nhưng–"
"Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ cậu nữa." Jeno nhìn chằm chằm vào bàn tay của Jaemin vẫn đang duỗi ra một cách bất lực.
Jaemin tròn mắt ngờ vực. Jeno có thể thấy Jaemin ngạc nhiên như thế nào và không còn có thể tiếp tục lời nói của mình. Nhưng cậu không thể dừng bản thân mình lại. Không phải khi người mà cậu coi là bạn, thậm chí còn khiến ngực cậu đập mạnh hơn, lại trở thành một người tồi tệ.
"Cậu thực sự là một Slytherin, huh? Cậu nghĩ dòng máu phù thủy thuần khiết của cậu có thể giúp cậu trong thế giới thực? Chỉ vì cậu có một nhóm người ngưỡng mộ cậu, sau đó cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn? Cậu biết không, cậu làm cho tôi phát ốm. Tôi không thể tin được người đã nói chuyện tử tế với tôi trên tàu tốc hành Hogwarts năm ngoái lại trở thành một con quái vật."
Jaemin mím môi lại, hai tay từ từ nắm chặt lại.
"Vậy là cậu cũng tin?" cậu nói nhẹ nhàng.
"Cậu vừa chứng minh tất cả những tin đồn về cậu rồi đấy. Vì vậy, hãy tránh xa tôi ra."
Những lời nói của Jeno như những chiếc sừng bôi thuốc độc và nó không chỉ nhắm vào đầu Jaemin, mà còn vào trái tim cậu. Môi cậu run lên, nhưng cậu đã giữ nó lại. Nước mắt cậu đã chực trào ra trong khi cổ họng như nghẹn lại. Jaemin bật ra một âm thanh bị bóp nghẹt từ miệng, cố gắng lấy một hơi dường như chỉ lơ lửng trên đầu.
"Xin lỗi xin lỗi." Cậu lẩm bẩm trước khi rời đi.
Thở, thở nào, Jaemin bước vào căn phòng trống của mình vì tất cả bạn bè của cậu đều phải ở trong lớp ngay lúc này. Hơi thở của cậu như trở lại khi nước mắt ứa ra, làm ướt đôi bàn tay đang che mặt.
"Nana?" Vài phút sau, Xiaojun bước vào phòng. Cậu ấy lo lắng vì không thấy Jaemin trong lớp học Biến Hình sau khi Jaemin nói rằng sẽ đi tìm Jeno.
"Jun," Jaemin khóc. Cậu ôm chặt Xiaojun, khóc trên vai người lớn tuổi hơn. Bây giờ mặt cậu chắc đã bị nghiền nát rồi. Là một Veela, Jaemin biết rõ những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến ngoại hình của mình như thế nào.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Nana? Ồ không." Xiaojun hoảng loạn, ôm chặt lấy Jaemin.
"J-Jen-Jeno... cậu ấy nói... mẹ kiếp. Đau quá, Jun. C-tại sao... cậu ấy không muốn gặp tớ... h-cậu ấy nói... Tớ-tớ là một... quái vật... quái đản. Jun... "Jaemin gần như gầm lên trong ngực Xiaojun.
"Cái đéo gì ?!"
"Cậu ấy đã nhìn thấy tớ... với Charlie. Lúc đó. Tớ-tớ đã cố giải thích... b-nhưng... "
"Sssh ... Nana, bình tĩnh, được không?" Xiaojun siết chặt vòng tay của mình khi cơ thể Jaemin run lên dữ dội. Cậu biết Jaemin có tình cảm sâu đậm với Jeno. Cậu ấy biết em họ của mình thích Jeno. Cậu đã quen biết Jaemin từ khi họ còn nhỏ, chăm sóc Jaemin như em trai của mình và điều cuối cùng cậu muốn là nhìn thấy Jaemin khóc và bị thương.
Mẹ kiếp, Lee Jeno.
-
Jaemin tự trầm lặng. Một luồng khí ảm đạm trong ba ngày qua, khiến cậu đến Đại Sảnh Đường với hình ảnh trông thật lộn xộn. Tóc cậu đã bạc, nụ cười của như vô hình, và đã biến mất với tốc độ cực nhanh. Một đống thư và quà được gửi đến cho cậu mỗi sáng. Điều này đã khiến Xiaojun phải đi cùng cậu cùng cậu suốt thời gian qua.
"Nana, cậu phải ăn."
"Đi thôi, Jun. Tớ sẽ ăn sau."
Trước bữa tối, Jaemin cuộn mình dưới chăn sau khi tắm xong. Cậu từ chối lời mời đi ăn ở Đại Sảnh Đường của Xiaojun.
"Tớ sẽ ăn một cái bánh. Tớ muốn ngủ ngay bây giờ, Jun. Cậu cứ đi đi."
Thở dài, Xiaojun chiều theo ý Jaemin. Cậu đến Đại Sảnh Đường sau khi chắc chắn rằng Jaemin đã ngủ. Ngay khi bữa tối kết thúc, cậu xông vào nhóm Hufflepuff, lao vào Lee Jeno, người đang trò chuyện với Huang Renjun trước Đại Sảnh Đường.
"Cậu phải xin lỗi Jaemin," Xiaojun nói tất cả những gì cậu muốn nói khi đối mặt với Jeno.
Jeno đẩy cậu ra. "Sau những gì cậu ấy đã làm? Và sau những gì cậu đã làm sao?"
Xiaojun sốt ruột lắc đầu. Một đám đông đã bắt đầu hình thành xung quanh họ.
"Cậu thậm chí còn không nghe, Lee. Nhưng cậu làm cho cậu ấy khóc. Cậu có biết những ngày qua cậu ấy thậm chí không thể ăn uống đúng cách không? "
"Tôi không muốn nghe, Xiaojun. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên rằng cậu vẫn muốn nói chuyện với tôi. Không phải các người thực sự muốn duy trì dòng máu thuần khiết của mình sao? Cậu biết đấy, tôi thực sự tin rằng cậu đã thay đổi."
"Chết tiệt, Lee Jeno!" Xiaojun đấm vào mặt Jeno. Một số cô gái đang hét lên khi thấy điều đó. Jeno bị ép vào tường kèm theo tiếng kêu nhỏ của những người xung quanh.
"Ừ. Hãy cho họ thấy cậu phù hợp với Slytherin đến mức nào đi, Xiao Dejun."
Xiaojun đang chuẩn bị tung ra một cú đấm nữa thì nghe thấy một tiếng hét.
"Xiaojun!" họ quay đầu lại thì thấy Lee Felix, huynh trưởng Slytherin, đang chạy về phía họ.
"Để sau đi, Felix-hyung." Xiaojun giơ tay, chuẩn bị tung thêm một cú đấm.
"Không! Jaemin! Cậu ấy đang ở Bệnh Thất. Chenle tìm thấy cậu ấy đang nằm bên cạnh giường! Chảy máu."
Để nghe rõ hơn lời Felix nói, Xiaojun lách mình qua đám đông đang xôn xao tò mò. Jeno cũng chạy. Không cần biết cậu nói ghét Jaemin đến mức nào, nhưng tưởng tượng đến Jaemin trong tình trạng Felix vừa nói cậu không khỏi lo lắng cho cậu ấy. Renjun theo sau cậu.
Họ dừng lại ở cánh cửa Bệnh Thất đang đóng chặt.
"... Em không biết, hyung ... Anh ấy ... chỉ thích ngủ thôi, anh biết không?" một cậu bé Ravenclaw với mái tóc vàng và khuôn mặt nhợt nhạt đang điên cuồng nói với Xiaojun.
"Này, Chenle. Có chuyện gì vậy?" Renjun tiếp nhận, tiếp cận Zhong Chenle.
"Renjun-hyung!" Chenle thương tiếc, vẻ mặt vẫn lo lắng.
"Thở đã nào, Chenle. Hãy cho tụi anh biết chuyện gì đã xảy ra?"
Chenle nghe theo lời của Renjun trước khi mở miệng. Nước mắt cậu trào ra. "Em đến phòng của Jaemin-hyung. Anh ấy đã không ăn uống đúng cách trong nhiều ngày và Xiaojun-hyung đang ở bên bàn Slytherin. Vì vậy, em đã nghĩ rằng anh ấy chỉ có một mình. Khi em bước vào, em thấy anh ấy trên sàn nhà. Máu! Máu từ mũi và miệng của anh ta. Anh ấy không hề thở, nên em hét lên hết sức có thể vì em không muốn để anh ấy một mình! "Chenle khóc.
"Không sao đâu, Chenle," Renjun ôm Chenle, không dám quay lại để xem biểu hiện của Xiaojun và Jeno. Hai người nọ dường như quên mất cuộc chiến vừa rồi và đông cứng lại.
Felix quay lại và nói, "Có một nhóm người đã có ý định đến thăm Jaemin. Tớ đã phối hợp với các huynh trưởng của từng nhà để giữ mọi người ở trong phòng của họ."
Xiaojun chỉ gật đầu, hoàn toàn hồi hộp và lo lắng cho tình trạng của Jaemin. Cánh cửa bệnh thất từ từ mở ra và Madame Choi xuất hiện. Cô lần lượt nhìn lũ trẻ thở dài.
"Em ấy đã ăn một hộp đầy sô cô la đã được trộn với... à, cô nghĩ là loại Tình Dược bất thường nào đó," Madame Choi nhấc gói sôcôla mà bà cố gắng lấy ra khỏi miệng Jaemin. "Cô sẽ gửi cái này cho Giáo sư Jung để kiểm tra thêm. Cô đã tìm cách để làm sạch dạ dày của em ấy. Bữa ăn cuối cùng của em ấy được bao lâu rồi?"Lần này ánh mắt bà Choi nheo lại.
Xiaojun và Jeno chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực."Bụng em ấy gần như trống rỗng!" Madame Choi lắc đầu. "Hiện giờ em ấy rất yếu. Felix, gửi mẩu tin này vào nhà bếp. Em ấy cần ăn."
Felix nhận được tờ giấy da nhỏ từ bà Choi và vội vã đi ngay.
"Chúng ta đến thăm anh ấy được không?" Chenle hỏi bằng giọng mũi.
"Mấy đứa sẽ ồn ào đúng chứ?"
Xiaojun, Jeno, Chenle và Renjun lắc đầu. Madame Choi thở dài và mở cửa rộng hơn, đưa tất cả bọn họ đang lao vào.
Jaemin nằm trên chiếc giường duy nhất có người. Cơ thể gầy gò của cậu dường như mất hết sức lực trong khi đôi mắt cậu từ từ chớp. Có những vết máu trên áo choàng.
"Ồ, Nana." Chenle khóc nức nở, ôm lấy cơ thể Jaemin.
"Không sao, em bé lớn à ... không sao mà," Renjun vuốt ve lưng Chenle.
Jaemin chậm rãi nhìn Chenle. Cậu muốn vuốt lưng Chenle, nhưng tay cậu cảm thấy rất yếu.
"Chenle à ..." cậu thì thầm nhẹ nhàng.
"Vâng, Jaemin-hyung?" Chenle nâng khuôn mặt đẫm nước mắt khỏi ngực Jaemin.
"Chenle-ya ..." Jaemin lặp lại với giọng run rẩy. "Em ... em có ổn không?"
Lần này Chenle thực sự gầm lên, khóc trong ngực Jaemin. Madame Choi với đôi mắt mở to tiến lại.
"Xin lỗi, Madame Choi... Chỉ là em ấy rất buồn," Renjun nói.
"Vui lòng giảm nó xuống trước khi cô bắt đầu hối hận về quyết định của mình, " madame Choi lẩm bẩm trước khi rời đi.
"Chenle, đừng khóc nữa. Em sắp làm cho tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài rồi nè." Renjun nói.
"H-làm sao em có thể-dừng lại, hyung?" Chenle cố kìm lại giọng nói của mình, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. "J-Jaemin-hyung hiện đang ốm ... nhưng anh ấy hỏi em thế nào rồi ..."
"Anh không sao, Chenle-ya ..."
Chenle nhìn Jaemin thật kỹ. "Em sẽ bảo vệ anh từ bây giờ, hyung. Giống như anh đã bảo vệ em khỏi thằng Charlie từ Gryffindor. Anh đã bị giam giữ vì bảo vệ em vào thời điểm đó mặc dù cậu ta là người đã gọi em là 'máu bùn'. Anh quá tốt bụng!"
Jaemin cười yếu ớt, nhắm mắt lâu hơn một chút vì đầu vẫn quay cuồng. Cậu bắt gặp bóng của Xiaojun và Jeno phía sau Chenle và Renjun, nhưng cậu chắc chắn rằng mình đang bị ảo giác vì Jeno không thể có mặt ở đây lúc này.
Jeno đang giận mình.
Trong khi Jeno chỉ có thể sững sờ khi nhìn thấy tất cả. Bộ não của cậu dường như ngừng hoạt động khi cậu nghe câu chuyện của Chenle. Renjun còn chẳng cho cậu một cái liếc mắt trước khi cố gắng trấn an Chenle.
"Xiao–" Jeno nhìn Xiaojun. Anh cảm thấy mình là người tồi tệ nhất bây giờ.
"Không phải bây giờ, Lee. Tớ hứa tớ sẽ xử lý cậu sau."
Jeno nuốt khan, ánh mắt nhìn về cơ thể yếu ớt của Jaemin. "Tớ xứng đáng với điều đó."
-
Jeno đến thăm Jaemin vào ngày hôm sau, khi Chenle nói Jaemin đã tỉnh và sảng khoái hơn. Cậu đã thuyết phục Xiaojun cho cậu thời gian để nói chuyện với Jaemin sau khi họ giải quyết hiểu lầm. Xiaojun vẫn nghiến chặt hàm trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng cậu ấy cũng muốn Jaemin nhận được một lời xin lỗi từ Jeno.
"Làm tổn thương cậu ấy một lần nữa và tớ sẽ giết cậu." Ít nhất thì Xiaojun vẫn khá lý trí. Cậu ấy biết cậu ấy hiểu Jeno rất rõ và Jeno sẽ không làm gì tổn thương Jaemin.
Jeno gật đầu. "Tớ biết cậu có thể và tớ tin rằng cậu sẽ làm được."
Jaemin đang ngồi trên giường, mỉm cười với sôcôla ếch nhận được từ Chenle.
"Jaemin-ah." Jeno từ từ tiến lại gần cậu ấy.
Jaemin nhìn lên và Jeno luôn cảm thấy tim mình ngừng đập mỗi khi Jaemin nhìn cậu. Jaemin mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt trông rất thoải mái. Đôi mắt mở to để nhìn Jeno.
"Tớ xin lỗi, Jaemin-ah," Jeno nói sau khi ngồi cạnh giường Jaemin.
"Tớ thật tệ. Tớ xin lỗi. Tớ biết cậu sẽ không tha thứ cho tớ, nhưng tớ chỉ muốn cậu biết tớ hối hận như thế nào. Cậu không hề xứng đáng với điều đó. Nếu tớ không nói như thế, cậu sẽ không bị ốm như bây giờ. Chết tiệt, lời nói của tớ thật nhẫn tâm và độc ác." Jeno xoa mặt để đơn giản là tập trung vào lời xin lỗi của mình.
"Nana. Tớ rất xin lỗi. Tớ không cố ý như vậy. Tớ biết điều đó sẽ không giúp cậu cảm thấy tốt hơn vì tớ đã lỡ nói rồi, nhưng cậu xứng đáng nhận được câu xin lỗi và tớ đáng bị trừng phạt. Cậu là người tốt nhất mà tớ từng gặp, Nana. Xin đừng để lời nói đó của tớ làm ảnh hưởng đến cậu." Cậu ấy thật hoàn hảo, Jeno nuốt nước bọt. Sự hiện diện của cậu thật nhỏ bé và đáng khinh trước một Jaemin, người luôn tỏa sáng như ngôi sao.
"Jeno..."
Jeno ngẩng mặt lên. Cậu được biết với việc không có biểu hiện gì trước đây. Gương mặt sắt đá. Nhưng lần này, mắt cậu như chùng xuống vì hành động sai trái của mình.
"Chúng ta có thể nhận nuôi Chenle không?"
Jeno tròn mắt ngờ vực. Cậu nghiêng người về phía trước để hiểu được ý nghĩa của những lời Jaemin nói là gì. "Cái gì, Nana?"
Jaemin hơi cau mày trước khi nói, "Tớ biết cậu luôn muốn có một con mèo. Nhưng bây giờ, chúng ta có thể chuyển thành Chenle được không? Em ấy đáng yêu."
Jeno chật vật mở miệng. "Chenle... Zhong Chenle? Em ấy không có cha mẹ? Nana, tớ không– "
"Em ấy dễ thương," Jaemin ánh lên một tia sáng trong đôi mắt. Jeno chớp mắt trong khi cố gắng hiểu. Cậu nhớ lại tình yêu của mình dành cho mèo và cách họ trao đổi thư về mèo trong nhiều ngày. Jeno sẽ kể về nửa tá mèo cưng của cậu và Jaemin, không chịu thua kém, kể về những con mèo cậu ấy gặp trên phố và những con chó cưng của cậu ấy. Jeno và Jaemin có những con cú, nhưng họ đang cố gắng thuyết phục cha mẹ cho nuôi mèo trong lâu đài. Cho đến nay, thách thức nằm ở chỗ các phòng chung của họ nằm ở phía khác nhau của lâu đài và cả tranh chấp về việc chăm sóc nó.
"Ừ-Ừm, Nana. Chúng ta có thể. Cậu muốn cưng nựng em ấy?" Jeno chậm rãi mỉm cười, nhướng mày. Với thái độ của Chenle đối với Jaemin đêm qua, cậu chắc chắn Chenle sẽ làm bất cứ điều gì cho Jaemin.
Jaemin nhanh chóng gật đầu. "Nhìn xem, em ấy đã cho cậu hàng tá ếch sô cô la!"
Tôi có thể mua thêm cho bạn, Nana. Ngay cả những người còn lại trong Honeydukes, Jeno nghĩ khi nhìn Jaemin, người hiện đang nở đầy nụ cười.
"Cậu tha thứ cho tớ chứ, Nana?"
Đôi mắt Jaemin lấp lánh khi nhìn Jeno. Đó là lúc Jeno nhận ra Na Jaemin luôn có cách khiến cậu bình tĩnh lại, kể cả lúc này Jaemin đang nằm trong bệnh thất vì hành động của cậu. Jaemin không cho thấy một chút dấu hiệu nào rằng cậu ấy đang tức giận với Jeno.
"Từ giờ tớ sẽ bảo vệ cậu, Nana."
-
Sau đó, không có gì thay đổi. Jaemin và Jeno lại viết thư, để mọi tin đồn về Jaemin vang lên vì họ không quan tâm đến những lời nói dối, chứ đừng nói đến những gì người khác nghĩ về họ. Xiaojun bảo vệ Jaemin nhiều hơn, rõ ràng là đã vứt bỏ tất cả những món quà được gửi cho cậu ấy. Cậu không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì bởi vì mặc dù dòng máu Veela làm cho Jaemin miễn nhiễm với tình dược, nhưng tình dược hỗn hợp sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy.
"Nhìn kìa! Xiao Dejun lại ném hàng loạt các quà tặng. Lại nữa!" Yangyang rít lên từ bàn làm việc của mình, chỉ vào Xiaojun, người đang nhẹ nhàng nhét tất cả những món quà ngoài những bức thư vào một túi vải lớn mà cậu ấy sẵn sàng ném vào thùng rác. Jaemin trông bình tĩnh, đọc những lá thư như thường lệ.
"Tôi nghe nói Minsoo-hyung năm bảy đã tặng Jaemin một chiếc snitch bằng vàng mà anh ấy mua ở Hongkong. Ồ, và cậu biết Ruby McCoulighan không? Phải, cô gái có đôi mắt rất đẹp đến từ Hufflepuff. Cô ấy đã cho Jaemin một chuyến đi du thuyền cho kỳ nghỉ sắp tới của chúng ta. Nhưng Xiaojun đã vứt bỏ tất cả ".
"Thật là lãng phí!" Yangyang cảm thán.
Bomin lắc đầu. "Cậu chưa nghe nói việc Jaemin phải nằm viện một ngày đêm vì nhiễm độc tình dược đâu. Madame Choi đã báo cáo chuyện này với bố mẹ Jaemin, nên họ yêu cầu Xiaojun càng phải chọn lọc những món quà tặng cho Jaemin. Máu Veela của cậu ấy khiến Madame Choi đau đầu, phải nhờ Giáo sư Jung giúp để pha chế loại thuốc phù hợp."
"Đó là những gì cậu nhận được khi chấp nhận người không phải con người - một sinh vật huyền bí theo nghĩa đen - vào trường đấy."
"Này, thôi đi. Cậu đang nói cái gì vậy ?!" Haechan cảm thán. "Thật là một điều tồi tệ để nói đó. Bây giờ ăn sáng đi, nếu không tớ sẽ bắt cậu đi đến bàn Slytherin để xin lỗi Jaemin VÀ Xiaojun. "
Yangyang đang càu nhàu với đĩa của mình trong khi Haechan lắc đầu. Khi Haechan nhìn lên, cậu thấy Jeno đang ngồi ở bàn Hufflepuff trước mặt cậu. Jeno mím chặt môi, nhìn chằm chằm Yangyang người thậm chí không thèm để ý. Nhưng khi nhận ra Haechan đang quan sát mình, cậu ấy đã mỉm cười thật chân thành. Haechan cảm thấy tim mình như ngừng đập.
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro