you are brilliant (3)

Tại sao mọi thứ đang như đi sai hướng?

Bản thân Jaemin cũng không biết bắt đầu từ đâu. Jeno có lẽ sẽ trả lời rằng đó là do Jaemin có thái độ không muốn nỗ lực học tập, dù Jaemin có nói rằng mình không có tham vọng lớn như Jeno bao nhiêu lần đi chăng nữa. , sự khác biệt.

Jaemin yêu Jeno bằng cả trái tim mình, nhưng cậu biết Jeno sẽ rất tức giận khi biết được những mong muốn sâu kín nhất của mình. Một điều ước mà cậu chỉ có thể chia sẻ với Chenle, Renjun, và bây giờ là Mark. Mark Lee, người dường như đang thực sự hiểu Jaemin trong vài ngày qua. Nó xuất hiện khi Jaemin cảm thấy tồi tệ mỗi khi nhìn thấy Jeno đi cùng Lee Haechan hoặc những người bạn khác của cậu ấy. Phải rồi. Jeno đã có những người bạn khác. Những người bạn cũng thích học và chơi quidditch. Không giống như Jaemin, người hoàn toàn không quan tâm đến các lớp học và chỉ nhiệt tình với quidditch nếu Jeno là người thi đấu. Jaemin không hiểu tại sao mà tất cả lại trôi đi như một nhịp điệu năng động trong mối quan hệ của họ và bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy như có một rãnh núi to lớn ngăn cách họ.

Một cái gì đó rất khó thấy nhưng cũng rất rõ ràng cho dù họ đã gần nhau vào bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối như thế nào. Jaemin tự hỏi có phải cậu chỉ quá yêu Jeno để nhận ra điều này trước đây không.

Bây giờ khi nhìn thấy Jeno lần lượt được ôm bởi những người chúc mừng sau khi Hufflepuff giành chiến thắng trong trận đấu quidditch với Gryffindor, Jaemin chỉ có thể đợi cho đến khi Jeno đến gần cậu, Renjun và Chenle.

"Anh thật tuyệt, hyung!" Chenle hét. Cậu quàng chiếc khăn Hufflepuff của Jeno quanh cổ và cười sáng lạn.

"Yeah, yeah, tuyệt nhất," Renjun trêu chọc.

Jeno mỉm cười trước lời khen đó. Jeno bây giờ cười nhiều hơn, Jaemin nghĩ. Khi họ hẹn hò lần đầu tiên, Jeno không cười nhiều vì cậu cảm thấy lo lắng và xấu hổ. Nhưng bây giờ Jeno không ngần ngại mỉm cười với một nhóm nữ sinh nhà Slytherin đang đứng quan sát cách họ không xa. Các cô gái ré lên và che miệng thì thầm.

Jaemin nuốt khan. "Anh tuyệt lắm, anh yêu." Cậu rướn người và hôn lên má Jeno. Jeno cười lớn hơn và ôm eo Jaemin, quên đi không khí căng thẳng xung quanh họ gần đây.

"Cảm ơn em, Nana. Em có thấy cách anh ghi tất cả các bàn thắng không?"

Jaemin bật cười trước sự vui vẻ như trẻ con của Jeno. Cậu gật đầu và vuốt tóc Jeno. Thật tốt. Cậu ấy nên hạnh phúc như thế mỗi ngày. "Tất nhiên! Anh là nhất! Em không biết nhiều về quidditch nhưng anh đã khiến thủ môn Gryffindor thất vọng lắm đó. "

Đôi mắt của Jeno dịu lại. Jaemin luôn cố gắng trân trọng từng trận đấu dù không biết gì về quidditch. Cậu mong Jaemin khen ngợi cách bay của cậu, tránh né những cú bludger, hoặc xuyên thủng hàng phòng ngự của kẻ thù, nhưng cậu biết mình không nên mong đợi bất cứ điều gì không phải là Jaemin từ Jaemin.

"Cảm ơn em." Cậu hôn lên thái dương của Jaemin. Đôi mắt Jaemin bắt gặp thứ gì đó sáng lấp lánh trên ngực Jeno.

"Jeno! Cố lên!" Là tiếng gọi của các đồng đội của Jeno. Họ đang di chuyển đến phòng thay đồ. Ở đó, Jeno nhìn thấy Haechan đang trò chuyện thân mật với Eli Crooks, thủ môn của Hufflepuff. Cậu ấy dường như hoàn toàn không bối rối dù Gryffindor vừa thua cuộc. Cậu ấy có vẻ như đang đùa, dọa đánh Eli.

Nụ cười của Jeno càng mở rộng khi thấy điều này.

"Anh sẽ gặp em sau, được không?"

Jaemin biết điều này. Cậu hít một hơi và nắm lấy tay Jeno đang chuẩn bị rời đi.

"Không, Jeno. Thật ra. Em đã tự hỏi liệu chúng ta có thể cùng đi chơi hay không." Chúng ta đã chẳng đi chơi cùng nhau trong nhiều tuần liền, Jeno.

"Chắc chắn rồi, Nana. Sau đó nhé? Anh cần gặp đồng đội và bạn bè của mình. Hãy đi chơi sau bữa tối, được không?" Jeno nói. Nhưng trong tích tắc, cậu vừa vỗ trán vừa chửi nhẹ. "Thực ra, chúng ta có thể làm điều đó vào ngày mốt không? Anh có một buổi học khác với bạn bè sau đó và cả ngày mai. Anh hứa chúng ta có thể đi chơi tùy thích vào ngày mốt, được không? Bây giờ anh phải đi rồi. Tạm biệt! "Jeno vẫy tay với Chenle và Renjun trước khi đuổi theo đội của cậu ấy.

Jaemin chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng cậu.

"Nào, Nana. Đi nào. Chúng ta có thể đi chơi, "Renjun, người chủ động ôm lấy Jaemin vì lông mày của Chenle nhíu vào nhau, dường như đã sẵn sàng lao vào Jeno.

"Cậu ấy dùng nó," Jaemin thì thầm.

"Cái gì? 'Nó' là gì?"

Ghim cài. Từ Lee Haechan.

-

Nhưng hai ngày sau, Jeno nói với cậu rằng cậu ấy không thể đi chơi vì đột nhiên bạn bè của cậu ấy có một buổi học mà cậu ấy không thể bỏ lỡ. Ngày hôm sau, Jaemin ngồi bên hồ một mình, cố nén nước mắt hết sức có thể vì Jeno giờ đã quên lời hứa hẹn gặp nhau ở Tháp Thiên Văn vài giờ trước.

Jaemin không muốn nghe những lời bào chữa nữa. Cậu đã quá mệt mỏi. Cậu biết ơn vì ít nhất buổi hẹn học của cậu với Mark đã không ràng buộc cậu như những gì cậu đã làm với Jeno trước đây. Chết tiệt, Jeno sẽ phát điên lên nếu Jaemin bỏ lỡ buổi hẹn học của họ.

Mình đang làm cái quái gì vậy? Jaemin không biết bản thân mình đang được đặt ở đâu trong cuộc sống của Jeno.

"Jaemin!"

Jaemin tự mình nhận ra giọng nói đó mà không một ai phải nhắc. Cậu ngay lập tức đứng dậy và thấy Jeno chạy đến chỗ mình.

"Xin lỗi! Anh quên mất! Giáo sư Carmaulle yêu cầu anh giúp thầy ấy– "Không sao đâu, không phải là vấn đề lớn. Giáo sư của chúng ta, dù sao thì Jaemin hy vọng Jeno sẽ ngừng nói, nhưng Jeno không dừng lại. "–Và Haechan đã đạt điểm tuyệt đối cho môn Độc Dược! Em có thể tưởng tượng được điều đó không? Sau tất cả những điều của anh – không, –của tụi anh –nỗ lực của tụi anh! Vì vậy, cậu ấy đã kêu anh đi cùng vào bếp và tụi anh có một chút– "

"Là vậy sao?" Jaemin cảm thấy rằng một ngày của cậu đang trở nên tồi tệ hơn khi Jeno nói. "Vậy anh đi cùng cậu ấy?"

Jeno im lặng, lần này nhìn vào đôi mắt long lanh và khuôn mặt tươi cười như thường ngày của Jaemin. "Nana? Em giận anh à?"

"Trả lời em, Jeno."

"Vâng, tất nhiên. Anh không thể từ chối điều đó–"

"Nhưng anh có thể hủy bỏ cuộc hẹn đi chơi của chúng ta và quên mất em."

Câu nói của Jaemin khiến Jeno thở dài. "Nhìn kìa, Jaemin. Làm ơn dừng lại. "

"Dừng lại cái gì, Lee Jeno?" nước mắt tuôn rơi từ mắt Jaemin.

"Ồ, không, Nana. Thôi nào. Đừng khóc," Jeno định tiến lại gần nhưng Jaemin lùi lại và lau nước mắt một cách thô bạo.

"Vị trí của em trong đời anh liệu có còn không, Jeno?" cuối cùng, cậu buột miệng.

Câu hỏi của Jaemin khiến trán Jeno cau lại. "Em đang nói gì vậy Jaemin?" cậu giật tóc mình, cảm thấy hơi bực bội. "Anh là bạn trai của em! Tại sao em lại hỏi câu hỏi như vậy? "

"Bởi vì em cảm thấy như anh đã quên mất em. Anh đã không thực sự nói chuyện với em trong nhiều tuần. Chúng ta đang ngày càng xa cách và giống như chúng ta đang càng rơi sâu hơn vào... mớ hỗn độn này. Anh có những người bạn mới và tất nhiên Lee Haechan là người sẽ tiếp tục bên cạnh bầu bạn với anh. "

Jeno nheo mắt, không thể tin được Jaemin đang hỏi mình điều này. "Em không thích anh có bạn mới?"

Lần này Jaemin đã không cầm được nước mắt. "Không! Em chưa bao giờ nói điều đó! Tất cả những gì em nói là anh– "

"Em thật là... quá đáng. Thật trẻ con, Jaemin. Thôi nào, "Jeno thở dài.

Jaemin dừng nói. Jeno luôn nói điều đó để trêu chọc cậu hoặc thậm chí đôi khi để khen ngợi cậu. Đây là lần đầu tiên Jeno nói như thể đó là một gánh nặng. Đột nhiên mọi thứ rõ ràng trước mắt Jaemin.

"Ra vậy," Jaemin nói sau một lúc im lặng. Một cơn gió lạnh thổi qua giữa họ và Jaemin cảm thấy tầm nhìn của mình bị bao phủ bởi sương mù. Lâu đài, bìa rừng cấm, hồ nước, cỏ cây xung quanh lâu đài bỗng xám ngắt khiến cậu không biết phải hờn trách ai.

"Và em mới là người không nói chuyện với anh," Jeno trả lời.

Jaemin muốn đánh vào khuôn mặt mang vẻ buộc tội của Jeno lúc này đang nhìn vào cậu. Vậy mà cậu lại muốn cười.

"Anh muốn em nói chuyện với anh? Tốt thôi. "Jaemin gật đầu." Em đạt điểm tuyệt đối trong môn Biến hình VÀ CẢ Độc dược. Và không, em không 'nói theo cách của mình' với các giáo sư. Em đã học. Thật chăm chỉ. Ồ, em bắt đầu nhận được những lá thư thù địch. Xiaojun là người giữ chúng tránh xa khỏi em. Nhưng em đã cảm thấy rất kinh khủng. Em rất vui vì anh đang vui vẻ, Jeno. Ít nhất một người trong chúng ta đang hạnh phúc. "

Jeno im lặng khi nghe điều đó. Cậu chỉ vừa biết về điều này và đột nhiên không biết phải nói gì.

"Ồ–"

Jaemin lắc đầu, khịt mũi khó tin. Không nói một lời, cậu chộp lấy chiếc túi của mình trên mặt đất và lao đi. Cậu phớt lờ tiếng gọi của Jeno. Lần nữa.

Và một lần nữa, Jeno đã không đuổi theo cậu.

-

Mark đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy Jaemin nức nở đằng sau cánh cửa bị khoá của nhà vệ sinh. Anh gọi Jaemin và Jaemin từ chối gặp anh. Jaemin chỉ xin lỗi và bảo anh rời đi. Trước khi đi, Mark đảm bảo rằng anh đã làm phép Muffliato (bùa ù tai) trong phòng tắm.

Bước chân anh nặng nề khi anh bước ra khỏi đó. Cứ như thể anh vừa nhớ ra một nhiệm vụ nguy hiểm và gian khổ sau khi cố tình quên mất hàng tháng trời. Tuy nhiên, nếu xét rằng anh đang đồng ý với Haechan thì điều đó không hoàn toàn sai.

Mark chỉ không nghĩ rằng để ở bên Jaemin, anh phải chứng kiến ​​Jaemin đau đớn như vậy. Không chỉ hôm nay. Mark biết Jaemin thường buồn bã trong các buổi học của họ. Mark chỉ dám hỏi lý do một hoặc hai lần. Còn lại, anh để Jaemin vượt qua sự rối loạn của chính mình và đảm bảo rằng anh luôn ở đó vì người nhỏ tuổi hơn.

Nhưng chiều nay, những sự thật khó chấp nhận ập đến với Mark và anh cảm thấy tức giận với chính mình. Jaemin đã đau khổ. Vì Jeno và cũng có nghĩa là vì anh và Haechan.

Ngay khi Mark quay lại ở cuối hành lang, anh nhìn thấy Jeno và Haechan đang trò chuyện với bạn bè của họ (thật kỳ lạ khi thấy Lee Jeno đi chơi với những người khác ngoài Jaemin, Renjun và Chenle) trong vườn. Jeno trông rất thoải mái, đặc biệt là với bàn tay của Haechan trên vai.

Đột nhiên ngực của Mark như bị đấm vỡ tung.

Jaemin hiện đang đau khổ trong khi cậu ấy thì ...

Không kiềm chế được bản thân, Mark đã đến gần nhóm họ.

"Chào, Mark!" Haechan nói.

"Chào." Mark vẫy tay chào trong sự hoài nghi. "Haechan, chúng ta nói chuyện được không?"

Lông mày của Haechan hơi nhướng lên và mọi người ở đó đều nhìn họ.

"Uhm ... Em đang thảo luận ngay bây giờ. Thực ra anh có thể tham gia cùng chúng em! Anh thật thông minh nên anh–"

"Làm ơn?" Mark cắt lời.

Nhìn thấy Mark đang đau đớn trong khi Haechan có vẻ đáng ngờ, lông mày Jeno cau lại. Tất nhiên cậu biết Mark. Nhưng cậu không chắc liệu Mark và Haechan có đủ thân thiết hay không ngoài việc họ là huynh trưởng của mỗi nhà.

"Tôi xin lỗi vì đã chen vào. Chuyện gì vậy Mark? Có thể đợi được không?" Jeno sốt ruột hỏi.

Họ thực sự đang thảo luận về các lớp học ở Hogwarts khi Mark đến.

Ánh mắt của Mark đột nhiên tối sầm lại và Jeno bị sốc khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện mà Mark dành cho cậu.

"Không phải việc của cậu, Lee. Tôi chỉ muốn nói chuyện với Haechan một lúc. Thôi nào, Haechan-ah." Ánh mắt của Mark đáp lên bàn tay của Haechan vẫn đang đặt trên vai Jeno. Haechan thậm chí còn há hốc mồm trước giọng điệu lạnh lùng của Mark. Cậu đang chuẩn bị đứng dậy ngay khi Mark để cho những đặc điểm Slytherin của mình nhảy ra và tiếp tục, "Cậu đang làm ở đây, thực sự sao? Bạn trai của cậu đang khóc ngay bây giờ và cậu có thể vui vẻ như thế này? "

Những lời nói của Mark đã ảnh hưởng nặng nề đến Jeno. Cậu từ từ đứng dậy, gỡ tay Haechan ra khỏi vai mình và tiến lại gần Mark với vẻ mặt cứng nhắc.

"Cậu ấy đang khóc? Sao anh lại– "

"Tôi là người đã giúp cậu ấy trong việc học. Cậu ấy đã phải đấu tranh rất nhiều. Tuy nhiên, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Nó thực sự bổ sung thêm liều thuốc cho tình trạng tinh thần của cậu ấy."

"Anh đang nói gì vậy, Mark?"

"Biết cách cư xử đi, nhóc," Mark không sợ hãi đáp. "Tôi là tiền bối của cậu. Haechan, anh sẽ đợi em. Bây giờ." Mark để Jeno đối mặt với khoảng không bằng một cú xoay người nhanh chóng.

"Jeno–"

"Tớ phải đi tìm Jaemin." Jeno nhanh chóng đứng dậy và rời đi, để lại cuộc thảo luận giữa những người bạn của họ cứ thế diễn ra. Haechan lắp bắp để kết thúc cuộc thảo luận trước khi bắt kịp Mark.

"Mark! Cái quái gì vậy?" Nhưng Haechan dừng lại khi thấy rõ Mark đang ở trạng thái như thế nào. Haechan chưa bao giờ thấy Mark tức giận đến thế.

"Bình tĩnh, Mark–"

"Hãy dừng lại đi, Haechan-ah," Mark nhanh chóng nói. Haechan có vẻ ngạc nhiên nhưng Mark tiếp tục, "Anh không thể làm điều này nữa. Anh không thể hạnh phúc khi phá hủy mối quan hệ của người khác. Anh xin lỗi. Hãy dừng nó lại, thực sự. "

Haechan không trả lời trong giây lát. Họ để cho tiếng gió gào thét và tiếng chim hót ríu rít lấp đầy khoảng trống.

"Anh yêu cậu ấy rất nhiều, hm?" Haechan bật ra một tiếng khó chịu từ cổ họng mà không dám nhìn Mark. "Anh không muốn cậu ấy đau đớn."

"Well, không ai muốn người khác đau khổ cả, Haechan."

"Có thật không?" Lần này Haechan nhìn Mark, nước mắt trào ra và Mark im lặng. "Bởi vì hiện tại em đang rất đau. Đây là điều duy nhất em thực sự muốn. Chúng ta thậm chí còn xích lại gần nhau hơn vì điều này. Chúng ta đã đi rất xa rồi, Mark. Họ sẽ sớm chia tay."

"Họ đang đau khổ ngay lúc này, Haechan. Và nó thật kinh khủng. Không chỉ với mỗi họ mà còn đối với cả chúng ta. Chúng ta không xứng đáng với điều này. Chúng ta có thể làm tốt hơn thế."

"Em không quan tâm!" Haechan gằn giọng. Cậu không thể chấp nhận sự thật Mark đã thốt ra. "Anh không thể chỉ đồng ý với kế hoạch của em và tiếp tục phá hủy nó sau khi em đã gần đạt được mục tiêu của mình. Thừa nhận đi, Mark, anh chỉ ghen tị vì em và Jeno đang có một tiến triển thực sự tốt trong khi Jaemin vẫn đang khóc đến xé lòng."

Mark không thể tin được khi nghe những lời này từ Haechan. Thay vì tổn thương, anh cảm thấy rằng một người tốt như Haechan sẽ không bao giờ nói những điều như thế này.

"Anh sai," Mark nghiêm túc gật đầu. "Em không phải người như thế. Anh không nói điều này vì anh thích Jaemin, Haechan. Anh hy vọng em có thể đồng cảm với cảm giác của người khác. Nhưng anh biết nó có vẻ không công bằng với em. "

Haechan phũ phàng lau nước mắt. Mark đánh bạo nắm lấy tay Haechan và nói: "Anh quan tâm đến em, Haechan-ah. Anh không muốn em đau khổ. "

"Em sẽ không từ bỏ đâu Mark! Em với Jeno bây giờ đang rất thân. "

"Em có nhận ra rằng ngay cả khi họ đã chia tay, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ dành tình cảm của mình cho chúng ta, phải không?" Mark cẩn thận nói.

Haechan đã sẵn sàng đáp trả quyết liệt, nhưng ánh mắt của Mark khiến những lời nói đó trở nên thật tình cảm và sự phòng thủ của Haechan dường như sụp đổ.

"Em ... tệ đến vậy sao?"

Mark lắc đầu. Anh níu lấy cơ thể của Haechan và ôm cậu. "Đó là lý do tại sao anh muốn chuyện này dừng lại, Haechan-ah. Bởi vì em không tệ đến như vậy. Em là người ấm áp nhất mà anh biết. Mọi sinh viên trong trường Hogwarts cũng biết điều đó. Bởi vì anh bắt đầu thấy mình sẽ tốt hơn khi anh không cố tình khiến ai đó phải chia tay. Em biết điều đó, phải không? "

Haechan nức nở gật đầu. Mark ôm cậu chặt hơn, để Haechan đáp trả cái ôm ấy.

"Vì vậy, hãy nghe anh lần này, Haechan-ah. Em sẽ không đơn độc. Anh đây. Anh sẽ luôn ở đây vì em."

Mark liên tục thì thầm những lời động viên khiến trái tim Haechan không chỉ ấm áp mà còn như tan chảy và mềm nhũn ra. Mark không đổ lỗi cho bất kỳ ai, nhưng cố gắng thể hiện rằng không ai trong số họ xứng đáng với trải nghiệm như thế này. Anh muốn chắc chắn rằng anh ở đó vì Haechan và Haechan có thể tin điều đó. Một nhận thức mới về những cảm giác xa lạ len lỏi trong đầu họ. Họ cần điều này. Họ muốn điều này.

Họ chìm đắm trong những lời thú nhận của mình đến nỗi không nhận ra rằng có người đang đứng sau bức tường, nghe rõ mọi thứ.

-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro