13

Vương Nguyên cảm thấy mình như bị quỷ ám, phát hiện mình mấy ngày nay đều suy nghĩ về Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ngày đó Thiên Tỉ tới tìm cậu, cậu mẫn cảm phát hiện đối phương khả năng muốn nói gì đó, nhưng mà sự vui mừng khó hiểu ở sâu trong đáy lòng khiến cậu sợ hãi, giống như nụ hôn trên núi đêm đó, mang đến ngọt ngào khiến cậu không chống đỡ nổi.

Thật giống như một cái hố, cậu biết không thể đi xuống nhưng vẫn nhịn không được đứng ở bên mél, hiện tại đàn có dấu hiệu dần dần trượt xuống.

Cho nên cậu cái gì cũng không nghe trực tiếp đánh gãy lời nói của Thiên Tỉ, đối phương chỉ số thông minh siêu cao, nhanh chóng hiểu ý của cậu, mỉm cười chúc cậu thuận buồm xuôi gió sau đó xoay người rời đi.

Cứ như vậy không để lại dấu vết rời khỏi cuộc sống của cậu, một chút cũng không dây dưa.

Nhưng mà Vương Nguyên kinh sợ phát hiện nội tâm thế nhưng có chút thất vọng.

Sau khi không đi đưa cơm hộp nữa càng nhiều thời gian nhàn rỗi, Vương Nguyên lấy cuốn sách học tiếng Pháp ra tùy tiện lật, đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng khách trong TV truyền đến vài câu hỗn loạn “Thiên Tỉ” gì đó.

Cậu liền mở cửa phòng nhảy đến phòng khách, động tác quá lớn khiến ba mẹ hoảng sợ.

“Con làm gì a?! Hù chết mẹ.” Mẹ già liếc mắt xem thường. “Con cũng tới xem TV sao? Gọt táo dùm mẹ luôn a.”

Vương Nguyên nhìn trên TV một đàn chim nhạn vỗ cánh bay đi cùng với lời bình của MC “Chim di trú di chuyển”, thiếu chút nữa làm cậu cười sặc chết.

Điên rồi.

Vương Nguyên nằm ngửa ở trên giường, lấy ra con gà bông đặt ở trên bụng nghịch nghịch một chút.

Thiên Tỉ Thiên Tỉ. Trong đầu đều là cái tên này, giống thủy triều đập vào lồng ngực cậu, nhắm hai mắt cũng có thể nhớ tới khuôn mặt người kia, đôi mắt hổ phách như là chứa một dòng suối nước nóng, tưới cho cỏ dại sinh trưởng tố, quấn quanh chân kéo cậu xuống hố.

Thật là muốn chết, cả ngày đần độn không có tinh thần khi nào mới có thể kết thúc. Nhìn đèn ngủ, Vương Nguyên đem cả người cuốn vào trong chăn, lăn qua lăn lại vài cái. Trong lòng nghĩ muốn nhanh đi Pháp, chỉ có khoảng cách xa xôi mới có thể chặt đứt thứ cảm xúc không nên tồn tại kia.

Nhưng mà nằm một hồi vẫn là không ngủ được, đem gà bông ôm vào trong ngực, trong mơ hồ giống như mơ thấy mình biến thành chim nhạn bay về phía nam.

Trên thực tế Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng coi như tâm ý tương thông, mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ hỗn độn, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không tốt hơn là mấy.

Dịch tổng cảm thấy mình bị thất tình, tuy rằng tới lời tỏ tình cũng chưa kịp nói ra đã bị cự tuyệt. Nhưng mà nghe nói yêu thầm thất bại cũng coi như thất tình, vì thế anh cho rằng mình bi thương làm ra vẻ thất tình cũng có thể tha thứ.

Lúc này Tiểu Trương ôm một chậu cá cảnh đứng ở trong văn phòng, nơm nớp lo sợ sợ Dịch tổng đối mình động thủ.

Dịch tổng trầm mặc liếc nhìn cái chậu cá không biết là rùa đen hay là gì, nhịn thật lâu mới khống chế chính mình không lấy chậu cá đập đầu Tiểu Trương, sau đó cười lạnh một cái.

“Cô đang cố tình chọc tức tôi.”

Tiểu Trương sợ hãi rụt rè giải thích, “Mèo thì anh không thích nó kêu, chó thì anh ghét nó rụng lông, hamster thì lại giống chuột, chỉ có…rùa đen, vừa an tĩnh lại dễ nuôi.”

Dịch tổng cảm thấy mình sắp tức chét, chỉ chỉ Tiểu Trương, “Năm đó sao tôi lại chọn cô làm trợ lý?”

“Bởi vì tôi muốn tiền lương thấp a.”

“… Tóm lại mang nó đi đi.”

Tiểu Trương cảm thấy cứ như vậy cô cũng muốn điên rồi, vì thế liều chết nói, “Kỳ thật sủng vật không phải dễ nuôi, hay là thôi đi. Tổng giám đốc anh đến xương rồng bà cũng nuôi không sống, hoa đào trong sân đều chết sạch, anh không thích hợp nuôi trồng cái gì đâu.”

“……” Dịch tổng bị chọc trúng chỗ đau, lại không có chỗ nào phát giận, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Mang theo 'con' của cô chạy nhanh đi!”

Cuộc sống không có Vương Nguyên giống như lại quay trở lại hai mươi năm qua, nhưng lúc này không có lý do gì lại đi tìm em ấy, tự tôn của anh cũng không cho phép.

Dịch tổng là có điểm oán trách Vương Nguyên, không thích thì nói làm gì cười xinh đẹp với anh như vậy, hoa đào tháng ba không đẹp bằng em ấy, bầu trời đầy sao cũng không đẹp bằng. Rõ ràng nói sẽ luôn mang cơm hộp cho anh, quay đầu liền cười nói biểu đạt “Tôi phải đi Pháp cùng bạn gái, anh cách xa tôi một chút, dù sao ông đây cũng không thích anh”.

Anh không tin Vương Nguyên một chút cũng không phát hiện tâm ý của mình, chỉ là anh đã hiểu sai tâm ý của Vương Nguyên đối với mình.

Dịch tổng trong lòng rõ ràng không thể để mối tình đầu chết yểu trong tay Vương Nguyên, nhưng mà trong lòng anh giận dỗi không muốn đi gặp. Chỉ là khi về đến nhà cô đơn lạnh lẽo, liền lên mạng tìm kiếm, quyết định nuôi thú cưng để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Nhưng mà hiện tại kế hoạch này tiến hành thực không thuận lợi.

Dịch tổng cẩn thận suy tư trong chốc lát, mở baidu gõ “Động vật nào có đôi mắt rất đẹp”.

Đáp án là hươu sao.

Ở nhà nuôi hươu sao sẽ rất khó khăn a.

Điên rồi.

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn tiểu học đệ lại biến thành xị mặt lòng liền đau, trong khoảng thời gian này KX rất bận rộn, vẫn luôn không có thời gian, khó khăn lắm hôm nay rảnh lập tức xách văn kiện sát đi đến Dịch thị, mượn cớ bàn việc hồi lâu sau đó nói “Vừa lúc đến giờ cơm cùng nhau ăn cơm đi Thiên Tỉ”. Nhưng mà tiểu học đệ giống như tâm tình không tốt, cả buổi chiều cho đến khi ngồi ở nhà ăn cũng không thấy cười một cái.

Vương Tuấn Khải nói nửa ngày cũng mệt mỏi đến hoảng, lâm vào xấu hổ trầm mặc.

Hai người ngồi trong một quán ăn Nhật, cá salmon mới mẻ mềm mại, các loại sushi được bưng lên, Vương Tuấn Khải nhìn Dịch tổng một cái, “Sao không ăn?”

Dịch tổng còn đang suy nghĩ nuôi thú cưng gì cho tốt, nghe Vương Tuấn Khải hỏi anh máy móc cầm lấy đũa.

“Có phải có tâm sự hay không a?”

“Không”

“Thiên Tỉ của chúng ta hình như cũng không nhiều bạn bè a.”

Dịch tổng đang mải suy nghĩ cũng không so đo nhiều với hai từ “Chúng ta” ái muội này, cúi đầu che dấu cười cười, “Ai nói, không phải còn có học trưởng sao?”

Vương Tuấn Khải một giây nắm đươhc trọng điểm, “Vương Nguyên đâu?” Lại bỏ thêm một câu, “Anh thấy em và cậu ta khá thân.”

Vương Nguyên a.

Cái tên vẫn luôn cố tình lảng tránh trong nháy mắt lay động tiếng lòng, ngay sau đó lại bị cố tình áp xuống.

“Cậu ta muốn xuất ngoại liền không đưa cơm hộp nữa, cứ vậy cắt đứt liên hệ.”

Vương Tuấn Khải ở trong lòng dùng sức ca ngợi Vương Nguyên một phen.

“Về sau cũng không liên hệ sao?”

“Ừm.” Thiên Tỉ nhỏ giọng, cảm thấy đôi mắt có điểm ngứa giơ tay lau một chút, một hồi lại lau một chút.

Vương Tuấn Khải cảm thấy chính mình lúc này nếu là cười lên tiếng thì có chút không tốt, nhanh chóng gắp mấy miếng sushi đặt ở chén Thiên Tỉ nói ăn nhiều một chút.

Dịch tổng có chút cảm động, giống như anh trai mang đến cho mình chút ấm áp, vì thế cắn cắn đũa hướng Vương Tuấn Khải cười cười.

Vương Tuấn Khải còn không biết đối phương hiểu sai ý, thấy biểu tình của Thiên Tỉ rốt cuộc hòa hoãn thì cũng vui vẻ, “Vậy em về sau ăn cơm như nào a?”

“Vẫn là kêu cơm hộp đi, hoặc là ở bên ngoài ăn.”

“Hay là ăn cùng anh đi, anh cũng ăn một mình.”

Đại khái Dịch tổng quá xúc động, ngẫm lại mình sống có chút quái gở, ngoài Vương Nguyên cũng không có bạn bè tốt nào, muốn thoát khỏi thói quen sinh hoạt luôn có Vương Nguyên, Dịch tổng gật gật đầu, “Được.”

Vương Tuấn Khải công đức viên mãn, cảm thấy thế giới đều tốt đẹp cười lộ răng khểnh.

“Em muốn nuôi thú cưng, nhưng không biết nuôi con gì.”

“Con khỉ”

“……”

“Nói giỡn nói giỡn, mèo con hay chó con đều được a, cũng chỉ là nuôi chơi thôi mà.”

Dịch tổng không muốn chỉ nuôi chơi, đã nuôi thì phải phụ trách, nhưng Vương Tuấn Khải không biết bị đụng phải cái gì cười có điểm si ngốc, vì thế anh cũng không muốn cùng anh ta thảo luận vấn đề này.

Cơm nước xong Vương Tuấn Khải đè nghị dí bộ về nhà để dữ dáng, xe kêu tài xế lái về là được. Dịch tổng tỏ vẻ không ý kiến dù sao nhà cũng không xa.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, đi ngang qua một cái chợ nhọ, một cô bé với hai bím toac hồng hồng túm chặt bọn họ.

“Ca ca mua thỏ con đi!”

Vương Tuấn Khải đối với tiểu loli tương đối không có sức chống cự, nể tình ngồi xổm xuống xem, cô bé ôm một con thỏ, “Mẹ không cho em dưỡng, nói muốn làm thịt nó, ca ca anh có thể giúp em nuôi không. Em thích nhất Tiểu Tuyết, nó đáng yêu nhất.”

“Không phải em muốn nuôi thú cưng sao, mua con thỏ này đi, rất đáng yêu.” Vương Tuấn Khải quay đầu đưa cho Dịch tổng xem.

Dịch tổng có chút ghét bỏ liếc mắt một cái, “Không thích, nó rất mập.”

“Tiểu Tuyết mới không mập! Thỏ con chính là như vậy!” Cô bé vội vàng trách móc.

“Thịt nhiều như vậy còn không mập?” Dịch tổng tài nhắc tới con thỏ, con thỏ an tĩnh bị anh nhắc tới, đôi mắt tròn xoe ươn ướt thuận theo nhìn anh, còn cọ cọ lòng bàn tay anh.

Xúc cảm ấm áp mềm mại, đôi mắt cực kỳ giống… Dễ tổng tài lắc lắc đầu, lạnh lùng móc tiền ra, “Bao nhiêu tiền?”

......

Sao lại mang con thỏ này về a. Dịch tổng nhìn “Tiểu Tuyết” đang co thành một cục nằm gặm cà rốt, cái miệng động động a, hai má đều phình phình còn tiếp tục gặn.

“Ăn nhiều như vậy trách không được lại mập thế này.” Dịch tổng cười mắng một câu, nhìn trong chốc lát, tiến đến lồng sắt phía trước nói, “Về sau chúng ta chính là người một nhà. Nhưng mà phải đặt cho mày cái tên khác, Tiểu Tuyết gì đó quá tầm thường.”

Thiên Tỉ sờ sờ bộ lông mềm mại của con thỏ.

“Trên người của mày nhiều thịt như vậy lại là một con con thỏ, gọi mày là Tiểu Viên đi.”

Trong lúc ngủ mơ Vương Nguyên đột nhiên đánh cái hắt xì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro