8
Dịch tổng trong vòng 5 phút nhanh chóng giải quyết xong công việc.
“Về nhà nhanh lên.” Dịch tổng thúc giục tài xế.
Từ xa đã nhìn thấy ánh đèn trước cửa, ánh sáng màu cam vô cùng ấm áp, phảng phất như đang đợi chờ anh trở về.
"Mau ra đòn đi anh còn phát ngốc cái gì! Nhanh lên nhanh lên!”
“Anh ra đây, nhưng thật ra em xem m kìa lượng máu ngày càng giảm còn có tâm tình quản anh!”
“Nguyên ca anh có thể giết hắn? Anh không thấy pháp sư phía sau đang truyền máu cho em sao?”
Vương Nguyên và Dịch Nam ngồi trên sofa, hai người đang chơi rất hăng say, thỉnh thoảng đá đối phương một cái.
Dịch tổng đứng ở cửa mười phút, đơn thuần nhìn hai người đánh tới đánh lui, đột nhiên vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc nhìn đến thấy anh đứng ở cửa, Nam Nam ấn tạm dừng, chạy đến trước mặt anh nhận lấy áo khoác từ tay anh, cười ngoan ngoãn, “Ca ca anh đã về rồi ~”
“Ừm.” Dịch tổng sờ sờ đầu Dịch Nam, “Nam Nam lại cao lên.” Tiếp theo trừng mắt nhìn Vương Nguyên vẫn còn thản nhiên ngồi chơi game, thuận tay xoa loạn tóc của cậu một hồi, “Cậu đừng dạy em ấy chơi game, sẽ đem Nam Nam dạy hư!”
“Em ấy chơi game so với tôi còn giỏi hơn vậy mà nói tôi dạy hư em ấy?” Vương Nguyên nhảy dựng lên, bất mãn nói “Em xem anh trai em khi dễ anh!”
"Đi đi đi, cậu có thể về nhà.”
“Tôi đi rất xa đón em trai anh về cái gì cũng chưa ăn anh liền đuổi tôi đi?”
“Vụn khoai tây dính đầy trên mặt kìa còn không biết xấu hổ nói mình cái gì cũng chưa ăn?”
Dịch Nam nhìn Dịch tổng lạnh mặt cùng Vương Nguyên đấu võ mồm, tỏ vẻ thật là sống lâu mới biết thêm nhiều thứ, đây chính là vị đại ca đến nói chuyện còn ngại phiền toái của cậu sao.
“Tóm lại tôi đói bụng, chưa được ăn tôi sẽ không đi, buổi tối tôi sẽ cùng Nam Nam ngủ.”
“Em có thói ở sạch.” Dịch Nam tạt nước lạnh.
“…… Anh đây liền ngủ cùng anh trai em!” Chỉ nghĩ lời nói ngoài miệng không có tác hại. Vương Nguyên không phát hiện chính mình trong lúc vô ý nói gì đó thật khó lường.
Dịch tổng cảm thấy hôm nay rõ ràng không uống nhiều, như thế nào mặt vẫn luôn nóng.
Vương Nguyên không để ý tới Dịch tổng vì cái gì đột nhiên ngại ngùng, chỉ nhìn Nam Nam, hai mắt sáng lên, vốn dĩ trong mắt đã có sao nay lại càng thêm rực rỡ, giảo hoạt cười.
“Nam Nam, anh mang em đi ăn đồ nướng nha!”
“Tự cậu đi đi! Em ấy còn phải làm bài tập!”
“Kỳ thật……” Dịch Nam đột nhiên như làm nũng cười rộ lên, cùng khoản má lúm đồng tiền sáng mù mắt người, “Bài tập em đều làm xong hết rồi.”
Trong trí nhớ đã không nhớ rõ lần gần nhất ngồi ở quán nhỏ đầy mùi dầu mỡ ăn thịt nướng là khi nào. Đêm khuya trong quán tiếng người ồn ào, người tới người lui tấp nập, Vương Nguyên thật vất vả mới từ trong một mảnh hỗn độn tìm được một cái bàn.
“Mau tới mau tới.”
Bàn ghế nhựa không biết là bao lâu rồi không lau, sờ lên là một tầng thật dày dầu mỡ. Dịch tổng tự làm công tác tư tưởng vài làn mới có thể nén lại cảm giác khó chịu mà ngồi xuống, mày nhăn có thể kẹp chết một con ruồi.
“Ai u biểu tình của Dịch tổng như vậy là bị táo bón sao? Tới tới tới ăn cánh gà nướng đi.” Vương Nguyên cười hề hề đem cánh gà nướng đầy dầu mỡ cùng ớt cay hướng phía mặt Dịch Dương Thiên Tỉ chọc chọc.
Dịch tổng trầm mặc liếc Vương Nguyên một cái.
“Thiên tổng anh ăn đi, muốn uống bia không tôi đi mua?”
“Được được được em cũng muốn uống!” Dịch Nam vui sướng gật gật đầu.
“Muốn cái gì mà muốn, em mới bao lớn mà muốn uống bia? Không được uống! Uống nước ngọt!” Dịch tổng mắng.
Vương Nguyên không sợ chết, "Đàn ông con trai uống chút bia thì có làm sao? Nguyên ca mua cho em!”
Dịch tổng nhìn Vương Nguyên, đột nhiên nheo mắt khẽ cười.
Lại lần nữa noi ́, "Trẻ con không được uống! Uống nước ngọt!”
Dịch Nam xoa xoa trán vẻ mặt bất đắc dĩ tỏ vẻ tùy hai người em ngồi xem là tốt rồi.
Kỳ thật anh ta rõ ràng có thể không cần đi theo a, Vương Nguyên vừa móc tiền ra mua đồ uống vừa ở trong lòng phun tào, vốn dĩ chỉ có cậu và Dịch Nam hiện tại còn thêm tên Dịch Dương Thiên Tỉ kia.
Bất quá nhìn anh ta mặc đồ hiệu ngồi ở quán đồ nướng ven đường cũng làm tâm tình cậu không tệ.
Giống như… Giống như chậm rãi tiếp cận nội tâm anh ta, giống như có thể nhìn thấy thật nhiều bộ dáng khác nhau của anh ta, giống như không chỉ là quan hệ mua bán... Loại cảm giác này giống như là người mình vẫn luôn ngưỡng mộ bỗng một ngày có thể ôm vào lòng giống như sủng vật.
Tuy rằng nếu Dịch Dương Thiên Tỉ biết anh ở trong đầu Vương Nguyên biến thành một con thỏ nhỏ mềm mềm đáng yêu nhất định sẽ bình tĩnh móc ra AK47 bắn chết cậu…
“Anh uống nhiều sẽ phát điên cho nên chỉ được uống 1 chai, Nam Nam uống nước ngọt ha, ngoan.” Đem chai bia trong tay đặt lên bàn, vừa quay đầu liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi gặm trái bắp, hai chiếc răng cửa hơi lộ ra, thật sự giống con thỏ.
“Ha ha ha ha ha” trong đầu tự tưởng tượng thêm hai lỗ tai thỏ Vương Nguyên bị chọc trúng điểm cười tức khắc ngửa tới ngửa lui.
“Nam Nam đừng nhìn cậu ta, vị ca ca này có bệnh.” Thiên thỏ nhỏ trợn mắt.
Cái này thật sự muốn cười tới nội thương.
“Em cảm thấy thật mất mặt.” Dịch Nam ở một mảnh kinh ngạc trong ánh mắt cúi đầu.
Vương Nguyên một mình cười nửa ngày, rốt cuộc dừng lại, nhận lấy khăn giấy Dịch Dương Thiên Tỉ đưa qua lau lau khóe mắt, “Thật sự mắc cười muốn chết.”
Dịch tổng đang chuẩn bị hỏi cậu suy nghĩ cái gì không nên nghĩ, liền bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái.
"Nguyên Nguyên?”
Ba người đồng loạt quay đầu lại, Tiểu Ý ở cách đó không xa cau mày, khuôn mặt xinh đẹp vì bất mãn mà có chút ảm đạm.
“Hai người ăn tiếp đi.” Vương Nguyên ném xuống một câu rồi mỉm cười chạy nhanh tới chỗ Tiểu Ý.
“Đó là bạn gái của Vương Nguyên ca ca sao?” Dịch Nam vươn cổ nhìn xung quanh, “Thật xinh đẹp”.
Dịch tổng quay đầu, tiếp tục cúi đầu cạp bắp, bày ra mặt than một bộ “Không liên quan đến anh”.
Chỉ là từng ngụm gặm xuống thảm không nỡ nhìn, giống như muốn cạp cả lõi bắp đi luôn.
Dịch Nam nghịch nghịch tóc Dịch tổng, “Kỳ thật nhìn kỹ cũng không quá đẹp. Không giống anh tương đối dễ nhìn.”
Dịch tổng hưởng thụ gật gật đầu, đột nhiên phản ứng lại đây là cái ý gì, "Sao có thể so sánh anh với con gái?”
“A……” Dịch Nam nghẹn lời, đứng lên phủi phủi mông, “Anh ở đây chờ em, em đi điều tra một chút”.
Dịch tổng câm nín nhìn em trai nhà mình chắp tay sau lưng như lãnh đạo đi thị sát đi vòng qua chỗ Vương Nguyên vài lần rồi đi về bàn, phảng phất “Em chỉ là đang xem phong cảnh”.
“Phần lớn em nghe không hiểu, mơ hồ nghe thấy bạn bè, nước Pháp, có đi hay không, yêu em… Sau đó Vương Nguyên ca ca liền nói để anh suy nghĩ lại, sau đó tỷ tỷ kia lền nói một câu anh còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa.”
Chỉ số thông mình mà nhiều năm qua Dịch tổng luôn lấy làm tự hào lần đầu tiên không đủ dùng, ở trong lòng đem mấy câu này sắp xếp mấy lần vẫn là không hiểu.
“Tôi đã trở về.” Vương Nguyên đặt mông ngồi xuống, thuận tay cầm xiên thịt nướng cắn một miếng lớn, “Sao hai người không ăn, mau ăn đi, hôm nay tôi mời~”
Tươi cười còn treo ở trên mặt, nhưng ý cười trong mắt đã mất đi. Dịch tổng rõ ràng phát hiện Vương Nguyên không vui, nhưng lại không biết như thế nào để an ủi.
Khi cậu ấy không vui, anh một chút biện pháp đều không có, loại cảm giác này làm Dịch tổng bế tắc, hai người đều trầm mặc, chỉ còn thiếu niên ngây thơ Dịch Nam là vui vẻ ăn uống.
Vương Nguyên tạm biết Dịch Dương Thiên Tỉ và Nam Nam, một mình đi về, khăn quàng cổ còn vương mùi thịt nướng.
“Em đăng ký lớp bổ túc tiếng Pháp cho anh sao anh lại không đi, mỗi ngày anh chỉ biết cùng đám bạn lêu lổng, một chút tiến bộ đều không có, anh như vậy em sao có thể yên tâm đem tương lai giao cho anh.”
Vốn dĩ muốn đem cô tới giới thiệi với Dịch Dương Thiên Tỉ đây là bạn gái cậu, lòng tràn đầy ngọt ngào chạy tới, đối phương từ đáy lòng biểu hiện ra ghét bỏ khiến cho cậu đánh mất ý niệm.
Tuy rằng có đi học, chỉ là tiết đầu tiên thầy giáo đã đưa ra 120 cái động từ cùng một đống ngữ pháp khiến cậu phát ngốc.
Tiểu Ý vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ giỏi giang, lúc yêu nhau mẹ cậu tuy không phản đối, nhưng cũng uyển chuyển nói qua “Mẹ cảm thấy con gái ngoan hiền bình thường thích hợp với con hơn.”
Lúc ấy cho rằng có tình yêu thì hết thảy đều không phải vấn đề, hiện tại mới cảm thấy tính cách không hợp thật sự không phải lý do cho có lệ để chia tay. Vương n
Nguyên không thích nhất là người khác ép hỏi hoặc là thay cậu quyết định.
“Nguyên Nguyên về rồi sao?” Nguyên mẹ ngủ đến nửa đêm muốn uống nước, vừa lúc nhìn thấy con trai rón ra rón rén chui vào phòng, một phen nhéo lỗ tai cậu, “Gần đây con về nhà càng ngày càng muộn a!”
Vương Nguyên tươi cười, “Hắc hắc hắc, mẹ, con cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.”
“Suốt ngày cùng bạn bè chơi chơi chơi, có thể nghiêm túc yêu đương hay không?!!!”
“Thằng bé mới 22 bà không đến mức bắt nó lấy vợ ngay chứ.” Nguyên ba cũng ra xem náo nhiệt.
Nhắc tới yêu đương Vương Nguyên đột nhiên thu ý cười, nhìn ba mẹ, hạ quyết tâm,
“Ba mẹ, con có chuyện muốn nói”
……
Hai giờ sáng vẫn chưa hề muốn ngủ, tay có chút lạnh, Vương Nguyên thuận tay đút vào túi quần, đột nhiên sờ thấy một cái đồ vật tròn tròn.
“Cái này, cái này cho cậu chơi, không nên không vui.” Là Dịch Dương Thiên Tỉ làm lơ việc Nam Nam cực độ không muốn từ balo của Nam Nam cường ngạnh gỡ xuống con thú bông đưa cho cậu.
“Này có ích lợi gì nga?” Vương Nguyên có chút buồn cười, cậu lại không phải trẻ con, không vui còn có thể dùng món đồ chơi này.
Dịch Dương Thiên Tỉ có chút ngốc ngốc sờ sờ cái ót, “Thì… Cậu có thể nhéo nó a, dùng sức nhéo, vặt lông nó luôn.”
Chỉ số IQ cao nhưng EQ thấp tất nhiên Dịch tổng không biết cách khiến người khác vui vẻ, chỉ biết dùng biện pháp khi xưa dỗ Nam Nam đối Vương Nguyên. Vương Nguyên nằm ở trên giường, một bàn tay xoa xoa đầu con thú, một tay nhéo nhéo nó rồi lại coa xoa.
Thú bông tròn vo, nhéo nhéo thực sự có tác dụng, thuận tiện đặt cho nó một cái tên.
“Cám ơn.”
Vì sao cậu cũng trở nên ấu trĩ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro