Chap 3-3-End

"Làm sao mà cậu làm chuyện đó được hay vậy?" 3 danshin hiện đang tập trung tại căn hộ của Taeyeon với vài chai soju và vài món ăn nhẹ. Sau khi Hyoyeon nhận được điện thoại, cô đã ngay lập tức chạy đến chỗ Taeyeon và thấy Tiffany đang chuẩn bị rời đi. Cô đã hỏi Tiffany xem đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy chỉ im lặng và bước vào xe, cô ấy chỉ khóc và khóc, thậm chí không cho cô và cả Haeyeon chạm vào mình. Và cô biết có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra với bạn của mình. Cô đã lập tức quay lại căn hộ của Taeyeon sau khi đưa Tiffany và Haeyeon đến khách sạn gần nhất và gọi cho Sunny. Nhưng cô vẫn không quên mang theo rượu và thức ăn (bản chất của bợm nhậu). Nhìn em họ của mình đau khổ như vậy nhưng cô không thể giúp được gì khiến cô thật sự rất đau lòng.

"Nó chỉ đơn giản là xảy ra thôi Hyo, cả hai chúng tớ lúc đó đều say, cô ấy đã quá say để nhớ những gì chúng tớ đã làm với nhau. Cô ấy quá đau lòng để nhớ những thứ cô ấy lấy mất của tớ. "Taeyeon nói khi nhớ lại đêm mà cậu cùng người bạn thân của mình xảy ra chuyện quá giới hạn. Cậu trở về sau giờ làm thêm và nhìn thấy người bạn thân nhất đang chết chìm trong đống rượu mà cô ấy mua. Taeyeon đã cố ngăn cô ấy lại nhưng đến cuối cùng lại bị người bạn của mình chuốc say và cả hai đã xảy ra quan hệ với nhau. Cậu biết người bạn thân của mình sẽ không nhớ được những chuyện đã xảy ra nên cậu chỉ im lặng giữ bí mật này cho riêng mình. Mạo hiểm tình bạn của họ là điều cuối cùng cậu muốn làm.

"Tớ đã lo sợ khi chuyện này có thể khiến tình bạn của chúng tớ tan vỡ nên tớ chọn cách im lặng."

"Nhưng điều này thật kỳ lạ, ý tớ là cả hai người đều là con gái, thật sự tớ không thể nào tin được."

"Tin hay không thì Haeyeon cũng là minh chứng cho việc họ đã làm." Sunny uống một ngụm soju rồi thở dài. Cô là người uống khoẻ nhất trong đám, có thể uống đến hơn hai chai mà vẫn còn tỉnh táo. Cô bỏ chai của mình xuống và vỗ vai Taeyeon.

"Tớ rất tự hào về cậu, bạn thân ạ. Không có cô gái nào có thể khiến người khác mang thai như cậu cả. "Cô cười khúc khích, cố gắng để giảm bớt không khí căng thẳng.Nhưng cả hai người bạn của cô chỉ nhìn cô chằm chằm vẻ không mấy hứng thú.

"Lúc này không thích hợp để đùa giỡn đâu Sunkyu." Hyoyeon rót rượu vào ly của mình và lắc đầu.

"Tớ chỉ muốn làm tâm trạng cậu ấy tốt lên thôi mà" Sunny bĩu môi.

"Cảm ơn các cậu." Taeyeon cảm thấy biết ơn khi có người chị họ và bạn thân của mình ở bên cạnh.

"Vậy bây giờ cậu định làm gì?" Sunny hỏi. Gần đây cô rất bận rộn, nhưng chỉ cần Taeyeon cần giúp đỡ, cô sẽ không từ chối.

"Tớ không biết."

"Cậu có yêu cậu ấy không?"

"Tớ không biết."

"Vậy ra nó chỉ đơn giản là tình một đêm thôi hử." Sunny thở dài ấn mình sâu xuống sofa. Taeyeon cảm thấy thật thảm hại. Cậu không chắc nhưng cậu vẫn nhớ như in cách Tiffany nhìn cậu, cách mà họ hôn nhau và cảm giác bùng nổ lúc đó, cậu biết. Cậu chỉ biết như vậy.

"Không phải như vậy." Họ đã ngủ với nhau, thật sự, nhưng không phải là tình một đêm. Ý nghĩ này làm cho Taeyeon khó chịu.

"Chứ sao? các cậu không yêu nhau nhưng lại quan hệ với nhau, okey cứ cho là tai nạn đi nhưng đó cũng chỉ là chuyện của một đêm. "Những lời này đâm vào trái tim cậu. Sunny nói đúng không? Những gì hai người đã trải qua chỉ là mối quan hệ trong một đêm và không hơn? Cậu cúi đầu và cau mày.

"Theo ý tớ, hãy đến tìm cậu ấy và giải thích mọi chuyện" Hyoyeon vỗ vai Taeyeon nở nụ cười động viên. Taeyeon cười yếu ớt và lắc đầu.

"Tớ đã cố nhưng cậu ý như chỉ muốn giết chết tớ thôi."

"Vậy hãy cố gắng hơn nữa. Haeyeon cũng là con gái của cậu và cậu cũng có quyền được yêu con bé. "

"Tớ không chắc cậu ấy còn cho tớ gặp Haeyeon một lần nào nữa không."

"Tớ rất lo cho cậu ấy." Taeyeon ôm bé đậu mà Haeyeon luôn ôm khi ngủ. Đó cũng món quà Tiffany tặng cậu nhiều năm trước đây. Cậu ôm chặt nó và ngây người ra. Cậu thực sự sợ rằng Tiffany hoặc Donghae sẽ làm điều gì đó ngu ngốc với Haeyeon sau khi Tiffany phát hiện ra chuyện này.

Không xa nơi của Taeyeon, Tiffany đang đứng bên cửa sổ kính lớn, và ngây người nhìn ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cô cãi nhau với Taeyeon to như vậy. Cô thở dài lần thứ n khi nhìn vào điện thoại của mình. Chiếc điện thoại với hình nền là hình của Taeyeon, Haeyeon và cô chụp sau khi chơi trốn tìm.

"Mẹ ơi." Haeyeon tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Cô quay lại và mỉm cười với đứa con gái cưng của mình.

"Yeah Haeyeon?" Cô ngồi xổm xuống và mỉm cười với con bé mặc dù đôi mắt của cô đã sưng húp, may mắn khi cô gái nhỏ không nhận ra chúng.

"Tại sao chúng ta lại ở đây? Dì Taeyeon đâu rồi "Tiffany lo lắng khi Haeyeon đột nhiên hỏi mình. Cô xoa tóc con bé và nhẹ nhàng hôn lên trán nó

"Con yêu, chúng ta không thể ở đó nữa bởi vì ... bởi vì dì Taeyeon rất bận." Cô cắn môi khi nói dối con mình. Cô không thể để Haeyeon gặp lại Taeyeon một lần nào nữa, không thể sau khi họ cãi nhau.

"Nhưng con muốn ở cùng dì Taeyeoon, dì ấy rất tốt bụng và vui tính. Trở về đi mà mẹ? Con sẽ nói với dì ấy rằng con sẽ không phiền dì ấy làm việc. "Haeyeon khẩn cầu với đôi mắt cún con của mình.

"Haeyeon." Tiffany thở dài mệt mỏi khi con gái cô kéo mạnh tay cô.

"Về đi mẹ, đi mà mẹ." Haeyeon kéo tay Tiffany,cố kéo cô ra khỏi khách sạn, hi vọng Tiffany sẽ từ bỏ và làm theo lời con bé.

"Không, Haeyeon, con phải nghe lời mẹ."

"Con muốn về, con muốn về, con-"

"HAEYEON DỪNG LẠI ĐI!" Tiffany đã không thể tiếp tục bình tĩnh, cô thở khó nhọc.

"M-mẹ?" Tiffany giữ chặt vai Haeyeon bằng cả hai tai.

"CHÚNG TA SẼ TRỞ VỀ LA VÀ không bao giờ được nhắc về DÌ TAEYEON MỘT LẦN NÀO NỮA!" Tiffany hét lên. KHi Haeyeon bắt đầu nức nở cô mới nhận ra những gì cô vừa làm.

"CON GHÉT MẸ!" Haeyeon hét lên và chạy ra khỏi phòng.

"Haeyeon trở lại đây!" Tiffany đứng dậy nhìn chồng mình đang mở cửa và bị đẩy bởi đứa bé với khuôn mặt đầy bối rối

"Em yêu, có chuyện gì vậy? Bình tĩnh nào. "Dong Hae đi đến chỗ vợ mình và vuốt ve lưng cô ấy. Tiffany ôm anh ta, cố tìm sự an ủi.

"Em muốn về nhà." DongHae mỉm cười vì tính trẻ con của vợ mình. Chắc là cô ấy nhớ nhà vì họ rời khỏi LA cũng khá lâu rồi.

"Chúng ta sẽ về. Anh sẽ giải quyết xong công việc và chúng ta sẽ đi trong hai ngày nữa"

"Không. Em muốn về nhà vào ngày mai. "Tiffany lắc đầu ôm anh chặt hơn. Dong Hae cảm nhận được điều gì đó không ổn với vợ mình. Chiều nay, anh đột nhiên nhận điện thoại của cô ấy và được yêu cầu đến đây ngay mà không có một lời giải thích nào.

"Baby, em chắc là em ổn không?" Tiffany đẩy người ra và hôn anh. Cô kể cho anh nghe về cuộc tranh cãi của cô và người bạn thân.Dong Hae lắng nghe và liên tục trấn an vợ mình. Tiffany bất ngờ rằng chồng cô biết tất cả nhưng vẫn im lặng nghe cô kể toàn bộ câu chuyện. THành thật là điều quan trọng nhất trong cuộc sống hôn nhân khong phải sao?

"Omo, Haeyeon, con bé đâu rồi ?!"

----------

"Dumm burrruuum bum bum bum bum druuum deng!" Hyoyeon đang trên đường về nhà cô ấy. Cô ngân nga theo điệu nhạc,gõ tay mình trên vô lăng. Đầu của cô cũng lắc lư. Hyoyeon được biết đến như người gây cười của nhóm vì những câu hát lệch tông và phát âm không chuẩn của mình.

"Boi you goat mey heart break and drop down la la la drum drrrrruuummm dom dom- omo !" Hyoyeon đột ngột thắng lại giữ đường và ngồi bần thần trên ghế.

"Omomomomo đừng nói mình giết người rồi nghe" Cô nhanh chóng tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

Bên ngoài là một cô bé khoảng 5 đang tức giận. Con bé bĩu môi, mẹ con bé đã mắng con bé. Haeyeon thở dài và lấy bé đậu ra khỏi balo.Taeyeon cho con bé tất cả chúng. Haeyeon thích con này vì đây là con cuối cùng con bé lấy trong khi Taeyeon đang tính tiền cho chỗ còn lại. Cô nhìn chằm chằm hạt đậu nhỏ đang mỉm cười với mình

"Dì Taeyeon ah, con nhớ dì." Haeyeon nhìn nó thêm một tí nữa khi quyết định cất nó vào trong, nhưng không may nó bị văng ra và lăn ra đường.

"Oh, Đậu đậu!" Con bé chạy theo hạt đậu của mình đến giữa đường. Haeyeon nhặt nó lên và làm sạch nó bằng tay mình

"Này bé con -oh Haeyeon?" Haeyeon nheo mắt nhìn lên. Hyoyeon nhanh chống đỡ con bé dậy là kiểm tra xem con bé cọ bị thương gì không

"Dì Hyoyeon!" Haeyeon mỉm cười ngây thơ và ôm Hyoyeon.

"Con làm dì sợ hết hồn." Hyoyeon tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Tiffany đâu cả.

"Mẹ con đâu?" Haeyeon cúi đầu chơi với hạt đậu nhỏ.

"Mẹ giận con nên con chạy ra khỏi khách sạn.".

"Dì Hyo,chở con đi gặp dì Taeyeon đi. con muốn gặp dì ấy. "Con bé nhìn Hyoyeon với đôi mắt lấp lánh. Haeyeon khoe đôi mắt cười dễ thương nhất của mình và Hyoyeon không thể nào chịu được. Dù sao thì cô cũng không thể bỏ mặt một đứa trẻ giữa đường thế này, và Taeyeon sẽ chôn sống cô nếu như cô làm vậy.

"Đi thôi."

Taeyeon ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Haeyeon, không thể giấu niềm hạnh phúc khi được ôm con bé trong vòng tay mình.

"Tớ tìm thấy nhóc này ở giữa đường. Con bé nói rằng Tiffany đã nổi giận nên con bé chạy khỏi khách sạn. "Hyoyeon nói khi ngồi xuống ghế.Taeyeon nghe xong liền ngồi xuống kiểm tra Haeyeon trong lo sợ

"Haeyeon, tại sao con làm như vậy? Mẹ Tiffany sẽ lo lắng lắm và điều đó rất nguy hiểm. "Taeyeon trách làm con bé cúi đầu tội nghiệp

"Nhưng mẹ nói chúng con không thể ở lại vì dì rất bận.Dì Taeyeon, con hứa sẽ là một đứa trẻ ngoan, nên dì cho con ở lại đi, làm ơn... "Taeyeon nhìn con bé buồn bã. Cậu sẽ rất hạnh phúc nếu Haeyeon ở lại đây. Con bé là con gái của cậu. Nhưng khi nhớ về Tiffany, cậu không có quyền giữ con mình ở lại. Tiffany cũng là mẹ con bé, cô ấy sẽ chăm sóc con bé cùng chồng mình. Không phải cậu. Cậu chỉ là một người từng qua đêm với Tiffany và khiến cô ấy mang thai thôi.

"Haeyeon, nghe lời dì. Không phải dì không muốn con ở lại đây nhưng con phải nghe lời mẹ con.Năm học mới sắp bắt đầu và con cần trở về LA đúng không? "Haeyeon gật đầu buồn bã. Ngay cả Taeyeon cũng không cần con bé. Haeyeon chỉ muốn có ai đó để chơi cùng.

"Vậy mới là đứa trẻ ngoan. Đừng làm tổn thương mẹ con, arraso? "Haeyeon lại gật đầu. Taeyeon mỉm cười nhẹ nhõm và đứng dậy.

"Xin lỗi khi làm phiền cậu. Bây giờ để tớ chăm sóc con bé "Hyoyeon vẫy tay rời đi. Taeyeon lấy chìa khoá xe đưa Haeyeon trở về với Tiffany.

"Dì Taeyeon, con có thể trở lại đây vào kỳ nghỉ kế tiếp không?" Taeyeon mỉm cười vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Haeyeon.

"Tất nhiên, chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi để đi. Nên con nhất định phải trở lại nếu không dì sẽ giận đó. "

"Vânggggggggggg." Haeyeon trẻ con trả lời. Taeyeon vuốt tóc con bé lần nữa khi đứng trước phòng Tiffany.

"Anh có chắc--" cánh cửa mở ra với Tiffany với biểu hiện khó đoán được. Tiffany nhanh chóng rời mắt khỏi cậu và nhìn vào Haeyeon.

"Mẹ ơi". Haeyeon nhìn mẹ với đôi mắt cún con của mình. "Con xin lỗi." Con bé nói khi nắm lấy tay Taeyeon chặt hơn. Tiffany mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt Haeyeon.

"Mẹ biết, mẹ cũng xin lỗi con." Tiffany mở rộng hai tay và ngay lập tức Haeyeon buông tay Taeyeon, chạy lại bên mẹ mình..

"KHuya rồi đó Haeyeon ah, đánh răng và ngủ okey?" Tiffany hôn lên trán con gái mình.

"Okey." Haeyeon quay lại, vẫy tay với Taeyeon và đi vào trong. Còn lại Tiffany và Taeyeon một mình bên ngoài.Sự im lặng và lúng túng kéo dài đến khi ai đó ở phía sau Tiffany lên tiếng và đó là DongHae.

"Hey Taeyeon, cảm ơn vì đã đưa Haeyeon về. Tiffany gần như nổi điên lên, may là Hyoyeon-ssi nói rằng con bé đang ở với các cô. "Dong hae cười làm Taeyeon mỉm cười lại với anh.

"Ah không có gì đâu."

"Honey, chúng ta sẽ đi vào lúc 8 giờ sáng mai. Anh đã bảo Jason đặt vé cho chúng ta."

"Okey." Dong hae hôn Tiffany trước khi trở vào trong.

"Cậu sẽ đi vào ngày mai?"

"Ừ."

"Oh." Im lặng bao trùm cả hai và Tiffany muốn thoát khỏi chỗ này vì cô cảm thấy mình không thể nào thở nổi khi có Taeyeon ở xung quanh.Họ đã cãi nhau, và bây giờ họ đứng đây trong im lặng khiến mọi chuyện khó xử hơn.Taeyeon chú ý đến đôi mắt sưng húp của Tiffany, và cậu biết cậu chính là nguyên nhân gây ra chúng. Cậu đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô nhưng cô đã nhanh chóng né đi. Taeyeon mỉm cười buồn bã và bỏ tay xuống.

"Tớ xin lỗi." Taeyeon nhìn vào Tiffany, người vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.

"Tớ xin lỗi và là người gây nên đôi mắt sưng húp này.Tớ không nên giấu cậu một chuyện quan trọng như vậy. NGày đó, tớ đã không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Nhưng sau một thời gian dài sau đó, tớ đã nghĩ đây là một món quà từ thượng đế và tớ đã muốn chia sẽ nó với cậu nhưng đã không quan trọng nữa khi tớ thấy cách cậu nhìn anh ấy. Và tớ nhận ra tốt nhất tớ nên giữ nó cho riêng mình để không ai bị tổn thương. Một kết thúc có hậu. "Taeyeon mỉm cười cay đắng.

"Bây giờ cậu đã biết ... rằng ..." Taeyeon dừng lại và thở ra. Có gì đó vướng lại nơi cổ họng nhưng cậu biết mình cần phải mạnh mẽ.

"Fany ah, tớ chỉ hy vọng tình yêu của cậu dành cho Haeyeon sẽ không thay đổi, con bé là con gái cậu, cậu đã mang nặng 9 tháng và sinh ra. T- Tớ hứa sẽ không xuất hiện trước mặt cậu một lần nào nữa. T- chỉ xin cậu đừng làm tổn thương con bé. "Taeyeon bật khóc. Cậu quỳ xuống trước mặt Tiffany làm cô kinh ngạc. Cậu yêu Haeyeon rất nhiều và thậm chí nếu cậu phải từ bỏ con bé như 5 năm trước, chỉ để con bé hạnh phúc, cậu chấp nhận. Cậu biết cậu có thể. Tiffany đứng đó và không nói gì. Cô nghe thấy tất cả, cô nhìn thấy tất cả và cô chỉ muốn ôm người bạn thân nhất của mình, nói rằng tất cả đều không sao cả nhưng cô không hề di chuyển. Cô biết sâu trong tim mình, cô đã tha thứ cho Taeyeon. Đó không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy.Taeyeon chính chắn hơn cô và cô biết cậu ấy có lý do riêng để giữ bí mật một chuyện gì đó trừ khi cậu ấy buộc phải nói ra. Nhưng sẽ là nói nói dối nếu cô nói cô không bị tổn thương. Thời gian qua, cô đã sống trong lời nói dối mà Taeyeon dựng lên cho cô và cô không thể chịu đựng được nữa. Đêm đó cả hai người đã không thể nào ngủ được và khóc hầu như cả đêm.

---

2 tháng sau ...

Đó là một ngày đẹp trời với ánh nắng trải khắp mọi con đường. Cành cây đung đưa trong gió làm nên một ngày tuyệt đẹp của Taeyeon. Cậu ngồi trên ghế đá khi tận hưởng những cơn gió mát lành. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng. Không gian của cậu bị phá rối bởi một cô bé tóc nâu. Đôi môi cô bé hé mở và để lộ hàm răng trắng hoàn hảo khi đến gần bên cậu. Cậu từ từ đứng lên và mỉm cười, không rời mắt khỏi cô bé.

"Ngày hôm nay của con thế nào?" Cậu hỏi trước khi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô bé tóc nâu .

"Rất vui ạ. Yoona rất tốt bụng và Seohyun rất vui tính. "

"Seohyun Yoona? hemmm ... ta có nên ghen tỵ không? "Taeyeon giả vờ bị tổn thương và bỏ đi. Cô bé nhanh chóng lắc đầu và nắm tay Taeyeon.

"Không đâu. Họ là bạn mới của con. Mẹ không thích họ sao? " Cô bé tóc nâu bĩu môi một cách dễ thương. Taeyeon bật cười xoa đầu con bé.

"Không có. Ta rất vui khi con có bạn mới trong trường mới. Ta đã lo rằng con sẽ không thích nghi được môi trường ở Hàn. "Cô bé tóc nâu chuyển từ buồn bã sang vui vẻ khi nghe Taeyeon nói.

"Chúng ta đi chứ?" Taeyeon giơ tay ra và chờ đợi.Cô bé tóc nâu mỉm cười và nắm lấy tay Taeyeon trong vui sướng.

"Đi thôi!"

"Đi thôi~" cả hai vui vẻ nhìn nhau và bước ra khỏi cổng. Con bé là tất cả của Taeyeon và cậu không bao giờ ngừng cảm ơn chúa. Họ đang trên đường đến chỗ xe của Taeyeon nhưng ngừng lại ki nhận ra ai đó đang đứng dựa vào xe cậu. Người đó nhận ra chủ nhân chiếc xe đến nên đã lúng túng đứng thẳng người dậy.

"Fany?"

.

.

.

Flash back...

"Dì Taeyeon!"

"Haeyeon!" Taeyeon ôm con bé. Taeyeon đang ở sân bay vì cậu đã cầu xin để được tiễn họ. Đây là cơ hội cuối cùng cậu có thể nhìn thấy con mình và cậu biết cậu sẽ nhớ con bé rất nhiều.

"Dì Taeyeon". Haeyeon khóc. Taeyeon mỉm cười lau nước mắt cho con bé và cười khúc khích khi con gái bĩu môi nhìn cậu. Taeyeon không thể không khóc khi nghĩ đến đây là lần cuối cùng nhìn thấy con gái mình. Haeyeon nâng bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên khuôn mặt lạnh của cậu.

"Con phải nghe lời mẹ và bố được chứ?" Gật đầu.

"Con phải chăm chỉ và làm theo lời thầy cô nói." Gật đầu.

"Ăn và ngủ thật giỏi." Gật đầu.

"Đừng để bạn học bắt nạt." Gật đầu.

"Khi con thấy bạn bè bị bắt nạt, con phải giúp họ." Gật đầu.

"Làm cho mẹ và bố con tự hào về con." Gật đầu.

"Tốt." Họ ôm nhau và tiếp tục khóc.

"Con không muốn đi." Taeyeon hôn lên trán con bé.

"Haeyeon, nghe lời dì. Con phải đi, con phải- "

"Chúng ta đi." Tiffany nói khi nắm tay của chồng mình chặt hơn. Cô không thể chịu đựng được nữa. Taeyeon nhanh chóng đứng dậy và nhìn vào họ bối rối. DongHae mỉm cười yếu ớt trước khi quay đi ôm lấy vợ mình bước qua cổng bỏ lại Taeyeon đứng chết lặng.

"Cảm ơn! cảm ơn! Cảm ơn cậu! "Taeyeon nói trong khi khóc nức nở. cậu cúi đầu nắm chặt tay Haeyeon.

Bên trong máy bay, Tiffany khóc như mưa trong lòng Dong Hae. Cô đau lòng đến hỏng rồi. Đêm qua sau khi Taeyeon đi, cô đã hỏi con mình có muốn ở lại lâu hơn không.Haeyeon nhanh chóng đồng ý trong niềm hạnh phúc. Và cô biết rằng Taeyeon có thể là một người mẹ tuyệt vời của Haeyeon.

End flash back ...

"Tớ có thể tham gia cùng hai người không?" Tiffany bẽn lẽn hỏi. Cô không biết can đảm của cô đến từ đâu. Trường hợp xấu hổ này là gì đây? Cô không bao giờ biết. Những ngày cô bỏ lại Haeyeon cho Taeyeon là những ngày cô thấy thảm hại nhất. Cô đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Hôn nhân của cô bắt đầu rơi vào bế tắc từ khi cô trở lại LA. Cô yêu chồng mình, nhưng sẽ là nói dối nếu cô nói cô không cảm thấy rung động vơi người bạn thân nhất của mình.

Cô cảm thấy thật ngu ngốc vì tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra nói? tại sao lại lúc này? Cô rất hạnh phúc với Dong Hae và nếu không có Haeyeon họ vẫn có thể bắt đầu lại. Họ có thể có một đứa con khác giống như những gì Dong hae muốn sau khi Tiffany sinh Haeyeon. Họ đã cố gắng nhưng không có ích gì vì Tiffany luôn luôn dừng lại ở giữa cuộc ân ái. Tiffany cảm thấy đó là sai lầm vì khi cô nhắm mắt lại, tất cả những gì cô nhìn thấy là người bạn thân của mình. Sau đó, cô nhận ra rằng cô thích Taeyeon nhưng cô không thể rời khỏi Dong Hae. Quay lại ngày họ ở sân bay, Dong Hae biết rằng Tiffany đã thích Taeyeon từ rất lâu nhưng cô đã không nhận ra.

Không một ngày nào cô không nhắc đến tên người bạn thân này với anh. Taeyeon thế này, Taeyeon thế kia. Thực tế, anh đã có lúc ghen tỵ nhưng khi nghĩ đến cô là của mình, anh đã không để tâm nữa. Bên cạnh đó, Taeyeon và Tiffany đã biết nhau từ rất lâu và Tiffany là người rất thích bám người, nên việc cô phụ thuộc vào Taeyeon là rất bình thường.Nhưng anh nghĩ mình sai rồi. Tiffany đã ghen tuông khi phát hiện sự tồn tại của Junsu và dù Dong Hae khuyên cô nên bỏ qua nhưng cô đã không làm theo. Đêm đó, Dong Hae tỉnh dậy, nhìn thấy Taeyeon và Tiffany ôm nhau ngoài sân qua cửa sổ phòng Tiffany. Từ góc nhìn của anh, hai người họ giống như đôi vợ chồng vừa mới cãi nhau và Taeyeon là người cố gắng khiến mọi chuyện trở lại bình thường. Anh thực sự yêu vợ mình nhưng nhìn thấy cô giấu đau khổ phía sau những nụ cười gượng làm anh không chịu được. Anh là người giúp Tiffany nhận ra cảm xúc của mình và anh cũng là người đề nghị ly hôn để cô về Hàn tìm hạnh phúc thật sự cho bản thân. Nếu cô hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc. Và đó là lý do Tiffany ở đây, trước mặt người mà cô thật sự yêu, từ rất lâu rồi và cô chỉ vừa nhận ra vài tuần trước đây.

"Được không?" Cô hỏi lại và chờ câu trả lời của họ. Sau vài phút, cô thở dài vì cô biết rằng cô đã không còn cơ hội.

"Tốt thôi. Tớ biết hai người muốn có không gian riêng tư. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Tớ đi đây. "Cô quay đi với sự thất vọng. Đột nhiên cô cảm nhận được ai đó nắm lấy bàn tay mình.

"Miễn là cậu trả tiền, chúng tớ sẽ đồng ý hết, phải không Haeyeon?" Haeyeon gật đầu vui vẻ và đôi mắt cười mà con bé được thừa hưởng từ Tiffany nhấp nháy liên tục khi con bé cả Taeyeon và Tiffany. Tim Tiffany vỡ ra trong hạnh phúc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Taeyeon và Haeyeon chấp nhận mình. Cô không thể ngăn bản thân bật khóc. Haeyeon lau nước mắt của Tiffany bằng tay mình.

"Mẹ ơi, đừng khóc nếu không Umma Taeng sẽ hôn mẹ đó." Tiffany thôi khóc và nhìn con gái của mình.

"Hôn?"

"Ne, Umma Taeng luôn nói rằng hôn mẹ bất cứ khi nào mẹ khóc." Haeyeon ngây thơ nói, nhớ lại những gì Taeyeon nói với con bé trước khi ngủ.Mỗi đêm, Taeyeon luôn kể những câu chuyện về mẹ cho Haeyeon nghe.

"Cậu đã hôn tớ?" Tiffany quay lại nhìn Taeyeon, người đang đỏ mặt tránh ánh mắt của cô. Cô mỉm cười bẽn lẽn khi phát hiện ra rằng có lẽ tình cảm của cô không chỉ từ một phía.

"Aigoo, Haeyeon ah! Không phải như vậy đâu Fany tớ- nó chỉ là ... nụ hôn chúc ngủ ngon thôi! Đứng nụ hôn chúc ngủ ngon! Tớ chỉ hôn trên trán! Tớ thề! Aish trời sắp mưa rồi, chúng ta vào trong xe thôi. "Taeyeon đột ngột quay đi và chui tọt vào xe bỏ lại hai cô gái mắt cười bên ngoài.Lý do của Taeyeon thật ngớ ngẩn như cậu ấy vậy vì bầu trời vẫn trong xanh và không có dấu hiệu nào cho việc nó sắp mưa cả.

"Nụ hôn chúc ngủ ngon?" Tiffany thì thầm khi cô nhìn Taeyeon nhảy vào trong xe và dùng hai tay quạt mặt mình. Không khó hiểu khi vì sao Tiffany luôn luôn ngủ say bất cứ khi nào cô về nhà và khóc trong vòng tay của Taeyeon sau khi than thở chuyện đau lòng của mình hay cô đơn giản là cô cảm thấy được bảo vệ trong vòng tay ai đó? Cô mỉm cười khi nghĩ Taeyeon đã âm thầm lẻn vào phòng mình và hôn chúc cô ngủ ngon mà cô đã không hề hay biết. Chỉ cần nghĩ về nó đã làm cho những con bướm trong dạ dày của cô nhảy múa điên cuồng.Điều này thật sự rất mới mẻ với cả hai nhưng cô biết rằng, cô chắc chắn sẽ khiến Taeyeon trở thành của cô và cô hi vọng điều đó sẽ không quá lâu.

Honk ~

"Ya, hai người có muốn đi nữa hay không?" Taeyeon hét từ bên trong xe. Tiffany trở lại thực tế và nhìn Haeyeon.

"Đi nào, chúng ta sẽ cùng hợp tác làm cho Umma Taeng của con thêm xấu hổ. "Haeyeon cười khúc khích, đưa ngón tay cái của mình lên, họ mỉm cười đi về phía Taeyeon đang đợi.



---------------

#HappyTaenysDay

Truyện dù có mâu thuẫn thì cũng hãy chấp nhận đi nhé!

Have fun!



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro