Chương 20:

Người đàn ông kia mỉm cười, cái kiểu tổ chức lão đại, lão kỷ gì đó, chẳng phải đều ngu ngốc như nhau sao? Chỉ cần một chiếc bật lửa là đủ giải quyết mọi chuyện. Đinh Trình Hâm cũng đứng dậy, tay đút túi, nhìn người đàn ông ấy với nụ cười nhếch mép đầy mê hoặc.

"Thôi đi, chẳng muốn biết nữa."

Nhìn vẻ mặt ghê tởm của người đàn ông kia, Lý Thiên Trạch cũng không thèm nghe thêm, trực tiếp đấm thẳng vào mặt gã một cú. Cú đấm của Lý Thiên Trạch không hề nhẹ, khiến đối phương ù tai, xây xẩm. Chưa kịp hoàn hồn, Đinh Trình Hâm đã đá mạnh vào bụng, làm gã ngã nhào xuống đất, cuộn người lại trong đau đớn. Đinh Trình Hâm đạp lên vai gã, lạnh lùng nhìn xuống.

"Giấu hết những suy nghĩ bẩn thỉu của mày đi!"

"Xin tha cho tôi."

Chỉ khi cận kề cái chết, con người mới hiểu được chân lý của sự sống. Bây giờ, anh không còn là một "tiểu hồ ly" nữa, nắm giữ sinh tử trong tay giống như một Samael dưới trướng Satan.

"Tao không nhân từ như vậy đâu."

Đinh Trình Hâm rút chân khỏi người đàn ông, quay sang kéo Lý Thiên Trạch rời đi. Trước khi đi, Lý Thiên Trạch ra hiệu bằng ánh mắt cho Tân Xuyên, người đã theo họ nhiều năm, lập tức hiểu ý và khẽ gật đầu.

Lên xe, Đinh Trình Hâm ngồi phịch xuống, đổ người lên ghế lái. Lý Thiên Trạch ngồi cạnh, vừa xoa đầu anh vừa trêu đùa.

"Đinh nhi của chúng ta quả có sức hút!"

"Sức hút đó tặng em, muốn không?"

"Để em lái cho!"

"Không cần!"

Lý Thiên Trạch thật sự lo lắng, sợ rằng lát nữa sẽ thành "một xe hai mạng", đành tự mình giành lấy tay lái để giữ an toàn. Tuy nhiên, Đinh Trình Hâm đã nhanh chóng khởi động xe, cậu ta đành lặng lẽ thắt dây an toàn.

/////

Đinh Trình Hâm cùng Trần Tứ Húc ra ngoài nhận một lô hàng, bao gồm thiết bị y tế, thuốc men và một ít đạn dược. Hôm nay tâm trạng Đinh Trình Hâm rất tốt, vì Lưu Diệu Văn đã lấy được thông tin vận chuyển lô hàng quan trọng của Nghiêm Hạo Tường và cử người chặn được một phần nhỏ.

Lúc trở về từ gara, cậu nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang chăm sóc hoa hồng trước sân vườn. Đôi tay thon dài với các khớp ngón rõ ràng khẽ chạm vào đóa hoa hồng trắng. Đinh Trình Hâm tiến lại gần, phát hiện anh đang cầm một bó hoa cam trắng. Cậu nhớ rõ trong tổ chức không hề trồng loại hoa này.

"Hoa cam này ở đâu ra?"

"Cô bé mới đến hôm qua lúc ra ngoài mua đồ đã mang về một bó cam, rồi đưa cho tôi. Không đẹp sao?"

Nụ cười thoáng qua trên môi Đinh Trình Hâm ngay lập tức biến mất. Cậu yên lặng thu lại ánh mắt của mình. Trong lòng cậu, bó cam này thực sự rất xấu, không xứng đáng với Mã Gia Kỳ chút nào. Cậu nghĩ ánh mắt của cô bé kia thật kém cỏi. Mã Gia Kỳ ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của Đinh Trình Hâm đều lạnh lùng như băng.

"Khó coi muốn chết !"

"Vẫn là hoa hồng đẹp hơn."

Lời nói của Đinh Trình Hâm chẳng những lạnh như băng mà còn phảng phất sự ghen tuông. Dù chỉ mới ở chung một thời gian ngắn, Mã Gia Kỳ cũng đủ hiểu tính cách của cậu. Anh chủ động làm lành nhưng không ngờ Đinh Trình Hâm chẳng hề cảm kích.

"Đừng có chạm vào hoa hồng của tôi!"

Mã Gia Kỳ không nói gì, cúi đầu cầm bó hoa cam ném nó vào thùng rác, nhưng khi nhìn lại, vẻ mặt của Đinh Trình Hâm vẫn lạnh nhạt. Khi đi ngang qua Mã Gia Kỳ, cậu còn liếc nhìn anh một cái đầy khó chịu trước khi rời đi.

///

So với bên kia, nơi này của Nghiêm Hạo Tường rõ ràng mang bầu không khí nặng nề hơn. Tựa như một đám mây đen đang bao trùm trên nóc tòa nhà này, tiếng sấm vang lên trầm đục, mưa rơi ào ạt. Nghiêm Hạo Tường châm điếu thuốc, rít vài hơi, chẳng bận tâm đến việc ai có thể chịu đựng được hay không.

Ngao Tử Dật bị khơi lên cơn nghiện, cũng lấy một điếu thuốc ra hút. Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đứng nép bên cửa sổ, cố hít thở chút không khí trong lành từ bên ngoài, nhưng ngoài kia cũng chỉ toàn mùi khói thuốc nồng nặc. Lưu Diệu Văn thì có vẻ đã quen với việc đứng cạnh giá sách trong phòng làm việc của Nghiêm Hạo Tường.

"Bên phía Đinh Trình Hâm có người cài vào."

Lưu Diệu Văn hơi cau mày, im lặng lắng nghe những gì họ định nói tiếp. Ngao Tử Dật ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường một thoáng. Là Hạ Tuấn Lâm? Hay chính Lưu Diệu Văn? Cả hai đều khiến họ nghi ngờ cùng lúc.

Dù lần này thiệt hại không lớn, nhưng có lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Việc Đinh Trình Hâm hao tâm tổn trí cài người vào đây, chắc chắn không chỉ đơn thuần nhằm cắt một lô hàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro