Chương 28: Tâm tư
Những lời của Nghiêm Hạo Tường thực sự khiến người ta bật cười. Hạ Tuấn Lâm cũng không nhịn được, tâm trạng căng thẳng nhờ vậy mà dịu đi nhiều. Nghiêm Hạo Tường xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, bảo cậu chuẩn bị vì mục tiêu đã xuất hiện ngay trước mặt.
Mục tiêu vừa nhìn thấy xe của mình liền bước lên mà không mảy may để ý tài xế không phải người quen. Nghiêm Hạo Tường cố ý hạ giọng hỏi mục tiêu muốn đi đâu, mục tiêu nói một câu về nhà, mới phát hiện giọng tài xế không đúng.
“Lão Lưu, giọng ông hôm nay lạ thế?”
Ngay khi câu nói vừa dứt, Hạ Tuấn Lâm từ ghế phụ thò đầu ra, nhắm thẳng vào mục tiêu và bắn một phát chính xác. Tay của mục tiêu đang định đặt lên vai Nghiêm Hạo Tường thì khựng lại giữa không trung, trước khi cả cơ thể ngã gục ra ghế sau. Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng dậy, xoay vai vài lần như đang thả lỏng.
“Có phải rất dễ không?”
“Khoảng cách gần thế này, đầu có to hay nhỏ cũng không quan trọng.”
Hạ Tuấn Lâm bật cười, cãi lại lời của Nghiêm Hạo Tường. Xe bắt đầu lăn bánh, Nghiêm Hạo Tường lái về điểm giao hàng, vừa lái vừa trò chuyện dăm ba câu với Hạ Tuấn Lâm. Nhưng mùi máu trong xe ngày càng nồng khiến Hạ Tuấn Lâm khó chịu, dù vậy cậu vẫn không dám hạ cửa sổ.
“Sắp đến rồi!”
Nghiêm Hạo Tường nhấn ga, tăng tốc. Đến nơi, Hạ Tuấn Lâm lập tức chạy đến chỗ khuất người để nôn. Người nhận hàng xuất hiện rất nhanh. Nghiêm Hạo Tường ném chìa khóa xe qua cho họ rồi chạy đi tìm Hạ Tuấn Lâm.
“Ổn không đấy?”
Hạ Tuấn Lâm uống nước súc miệng, nhổ ra, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cậu leo lên xe, cùng Nghiêm Hạo Tường trở về nhà. Thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường có chút lo lắng.
“Nhìn đường đi, đừng nhìn tôi.”
“Sau này sẽ còn gặp chuyện như thế này nhiều, thậm chí còn tệ hơn nữa. Cậu phải quen với nó.”
Dù lời nói có vẻ cứng rắn, giọng điệu của Nghiêm Hạo Tường lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn khẩu súng giảm thanh trong tay, nói một câu mình sẽ cố gắng.
Khi người nhận hàng xác nhận xong, tiền lập tức được chuyển vào tài khoản. Nghiêm Hạo Tường đưa điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm, bảo cậu chuyển 75% vào tài khoản của mình . Hạ Tuấn Lâm nhìn số tiền, nhớ rõ quy tắc trong tổ chức là chia theo tỷ lệ 3:7.
“Không phải chia 3:7 sao?”
“Cậu là tân binh!”
“Những người khác cũng vậy?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Hạ Tuấn Lâm liền muốn tự cắn lưỡi mình vì nghe ra chút ghen tị kỳ lạ trong giọng nói. Nghiêm Hạo Tường quay đầu quét mặt thanh toán một chút, mới trả lời Hạ Tuấn Lâm
“Tâm tư của tôi thôi!”
////
Khi Lý Thiên Trạch chia sẻ chuyện bát quái với Trần Tứ Húc và Trương Chân Nguyên, phía Trương Chân Nguyên không đáp lại gì cả. Nhưng sáng hôm sau, y gửi đúng một câu sẽ lập tức trở về. Lý Thiên Trạch liền tấm tắc khen ngợi, quả nhiên sức mạnh của mấy chuyện bát quái thật sự quá lớn.
“Chân Nguyên lập tức trở về à?”
“Ừ.”
Chuyện Trần Tứ Húc thích Trương Chân Nguyên là điều mà ai cũng biết, ngoại trừ chính Trương Chân Nguyên. Lý Thiên Trạch vỗ vai Trần Tứ Húc, cười nói rằng theo đuổi một người đầu gỗ như Trương Chân Nguyên không hề dễ dàng. Ngay cả Đinh Trình Hâm còn khiến "thiết thụ khai hoa" (cây sắt nở hoa), nhưng với cái đầu gỗ nhỏ này, không biết đến khi nào mới mọc cỏ.
Trong khi đó, Đinh Trình Hâm đi cùng Mã Gia Kỳ thực hiện nhiệm vụ. Thường thì họ chọn hành động vào ban đêm, nhưng lần này lại trực tiếp ra tay vào ban ngày. Kỹ năng của Mã Gia Kỳ quả thật không tệ, anh nhanh chóng lách qua các khu vực giám sát, lẻn vào bên trong và xử lý mục tiêu một cách gọn gàng.
Đinh Trình Hâm đứng bên cạnh chứng kiến Mã Gia Kỳ dùng gối bịt cổ họng mục tiêu, sau đó dùng chăn lau sạch dao rồi thu lại. Anh kéo tay Đinh Trình Hâm, chuẩn bị rút lui theo lối cũ. cảm giác thỏa mãn pha lẫn chút bất an cùng lúc tràn ngập trong đầu Mã Gia Kỳ, nhưng Đinh Trình Hâm tưởng rằng anh đang sợ hãi. Cậu dùng một tay điều khiển tay lái, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay anh nắm chặt.
"Đừng sợ."
"Tôi không sợ."
Mối quan hệ giữa Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ hiện tại vô cùng kỳ lạ, không thể gọi là người yêu, nhưng cách họ ở bên nhau lại có điều gì đó đặc biệt như người yêu. Vừa đỗ xe vào gara, cả hai đã thấy Trương Chân Nguyên bước xuống từ một chiếc xe khác, tiến tới gõ cửa kính xe của họ. Đinh Trình Hâm hạ kính xe xuống.
"Hai người các anh xảy ra chuyện gì?"
"Hả?"
Câu hỏi đầu tiên của Trương Chân Nguyên không mang ý thăm hỏi, mà trực tiếp chất vấn. Mã Gia Kỳ hiểu ý của y, vì biểu cảm tối hôm qua của Lý Thiên Trạch rõ ràng đang muốn lan truyền câu chuyện.
Trương Chân Nguyên thực ra vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn. Y hoài nghi thân phận của Mã Gia Kỳ khi một “người mới” như anh lại nhận được sự tín nhiệm lớn từ Đinh Trình Hâm. Hơn nữa, những vết sẹo lâu năm trên tay và dấu hiệu cầm súng trên cơ thể Mã Gia Kỳ càng khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy anh không phải là người bình thường.
“Tối nay tôi sẽ tìm anh!”
Trương Chân Nguyên liếc nhìn Đinh Trình Hâm, sau đó khóa xe rồi rời đi. Đinh Trình Hâm quay đầu lại nhìn Mã Gia Kỳ, hỏi anh có nghĩ rằng mình đang yêu không? Mã Gia Kỳ gật đầu
“Có thể là...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro