Chương 4.1: Năm tư.

Summary: Tom cực kì khó chịu với Giải đấu Tam Pháp thuật và mối quan hệ giữa anh và Harry ngày càng sâu sắc hơn.

"Không... Không thể tin được." Tom ngồi trong phòng, hiện đang choáng váng. "Mình thành công rồi!"

Anh lao ra hành lang, la hét ầm ĩ để lôi Remus và Sirius dậy. Họ nhanh chóng vụt ra ngoài, trông hoảng sợ tột độ và sau đó là khó chịu cực kì.

"Chuyện gì vậy, Tom?" Remus hỏi, dụi mắt. "Đã quá nửa đêm, con biết mà."

"Con đã thành công!" Tom nói to, chạy đến và ôm lấy cả hai. "Con đã tìm ra lý do tại sao đũa phép của Harry và con lại phản ứng kì lạ như thế. Mau lên, con sẽ cho hai người xem!"

Anh nửa ra lệnh, nửa lôi họ về phòng của mình. Trên bàn có cả tá giấy tờ, hình ảnh và những mẩu giấy ghi chú được dán chi chít trên tấm bảng.

"Đũa phép của bọn con có cùng một lõi!" Tom hào hứng nói. "Và không chỉ đơn giản thế, nó còn là từ cùng một con phượng hoàng! Người ta gọi nó là 'đũa phép anh em'!"

Sirius buồn ngủ chớp chớp mắt, nhưng cố gắng gật đầu theo bài thuyết trình chán ngắt của Tom.

"Có nghĩa là," Tom nói một cách thiếu kiên nhẫn. "Harry và con có thè làm những điều phi thường nếu cả hai sử dụng pháp thuật cùng lúc!"

"Khi chúng con đấu tay đôi với nhau vào năm thứ hai, các phép thuật của hai đứa đã đánh vào nhau và tạo ra mái vòm ánh vàng tuyệt đẹp xung quanh bọn con. Đũa phép của bọn con không thể tấn công lẫn nhau, chú thấy đó? Vì vậy, con đã nghiên cứu nó kể từ đó và cuối cùng con cũng đã tìm ra câu trả lời!"

Anh cứ nhún nhảy mãi, quá tự mãn về bản thân để có thể đứng yên.

"Con thực sự nên được đưa vào Ravenclaw, cưng ạ." Sirius lẩm bẩm, vò rối mái tóc của Tom. "Nhưng làm tốt lắm, giống nhau thôi. Chú có thể nói rằng con đã nỗ lực rất nhiều vào việc này."

"Phải đó, giỏi lắm, Tom à!" Remus cười khúc khích. "Chúng ta sẽ có một bữa ăn sáng kỷ niệm vào buổi sáng và bạn có thể cho bọn chú biết chi tiết về nó. Nhưng bây giờ, chú nghĩ rằng cả ba chúng ta nên đi ngủ một chút, đúng không?"

Tom trông hơi bẽn lẽn, nhưng nụ cười đắc thắng vẫn còn. "Được rồi, chúc các chú ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon, nhóc." Sirius cộc lốc nói, ôm chặt Tom rồi vò đầu bứt tóc anh. "Và làm tốt lắm!"

Sáng hôm sau, tinh thần của Tom vẫn còn bay bổng sau thành công vang dội đêm qua. Anh đã giải quyết được một câu đố hóc búa cứ mãi trôi lơ lửng trong tâm trí mình mấy năm nay. Nhưng nó đã được phá giải rồi - hôm nay là ngày để ăn mừng và giải thích cái nghiên cứu của anh. Thiếu niên đã tập luyện cẩ lực với khoa học đũa phép để thu được thông tin này, nhưng nó xứng đáng.

"Harry sẽ cùng mọi người đến muộn hơn chút." Remus nói. "Bọn chú đã quyết định rằng dùng chiếc Khoá cảng từ đây sẽ đỡ hơn là cố để tạo một cái ở Thung lũng Godric."

"Hả?" Tom hỏi, mặt hiện rõ vẻ bối rối. "Sao lại có Khoá cảng nào ở đây?"

"Tom ơi là Tom!" Sirius nén cười. "Quidditch World Cup sẽ bắt đầu từ ngày mai!"

"Giề, tức là giờ đang là tháng Tám..." Tom ngừng lại, vẻ thất vọng rõ rệt, nhưng trông vẫn cứ là tếu vãi chưởng. "Thiệt sự là con nên có một cuốn lịch."

Harry đã tới trại Qudditch hè suốt cả tháng Bảy, gia nhập một đội và đấu đá với những đội khác trong giải đấu. Có nghĩa là, Tom đã vùi mình vào sự bận rộn ngu ngốc để bỏ lỡ thằng bồ tèo của mình. Và tác dụng phụ của việc đó, rõ ràng quá mà, cậu bạn Tom hoàn toàn mất khái niệm về ngày và giờ thì là cả tháng luôn rồi.

Sirius cười khúc khích, đưa tay vò vò tóc Tom. "Chà, chú phải đi làm đây. Bộ cần tất cả ở đó để giữ cho mọi thứ được an toàn và ổn định. Gặp hai người sau hén!"

Ổng hun tạm biệt Remus rồi đi mất tiêu. Ông chú và ba má Harry làm việc tại Quidditch World Cup như một phần của đội an ninh, đó cũng là cách mà gia đình cả hai có được mấy chiếc vé tốt đến thế. Gia đình Weasley cũng có được vé nhờ Ludo Bagman, đủ cho cả nhà và Hermione nữa. Sẽ có một cuộc hội ngộ tưng bừng lắm đây, và Tom gần như có thể quên đi mối bận tâm mang tên đám đông quái vật mà anh phải đối mặt trong vài giờ tới.

"Trời mé thiệt là tuyệt đỉnh!" Ron gào to khi họ quay trở lại căn lều. "Không thể tin được mà, Fred và George đã gọi trận đấu như thế!"

"Đấy cũng là một loại tài năng," Fred nói, nhếch mép. "Rất ít người có sự hiểu biết như vậy về thế giới của chúng ta."

"Phải phải, và có lẽ là một ngày nào đó bọn này sẽ dạy em." George nói thêm, giọng đểu giả.

"Krum thiệt sự rất xuất sắc!" Harry nhảy vào cuộc trò chuyện. "Tui muốn thử động tác đó, và tui sẽ làm vậy, thề luôn."

"Đừng có nằm mơ nữa." Tom nói, đặt một tay lên cổ Harry. "Gãy cổ như chơi đấy."

Harry dựa vào Tom, tận hưởng sự ấm áp.

"Chào anh, Tom." Giọng nói du dương của Luna cất lên, cắt đứt sự yên tĩnh. "Là anh đó ư, Harry?"

Tom nhanh chóng xoay người lại, ngạc nhiên khi thấy Luna đứng đằng sau họ. Cô bé trông vẫn lập dị như mọi khi, mặc dù bình thường Tom không để ý đến cách cô ăn mặc cho lắm. Cô bé là bạn thân của anh, mặc dù họ không thường xuyên liên lạc cho lắm.

"Tôi không biết em sẽ đến đấy, Luna." Anh nhẹ nhàng nói. "Vẫn khoẻ chứ hả?"

"Vẫn ổn." Luna rạng rỡ nói, dễ dàng nhập bọn với cả lũ. "Ba em đang ở trong lều, em nói với ba rằng muốn đi dạo một chút trước khi ngủ."

"Harry!" Ginny gọi to, chạy qua. "Anh muốn uống chocolate nóng không? Má đang làm..."

Ánh mắt của cô bé chợt va phải Luna, và sau đó quay trở lại với Harry. "Ai đây, Harry?"

"Úi, xin lỗi." Harry giới thiệu cả hai với nhau, "Ginny, đây là Luna Lovegood. Luna, đây là Ginny Weasley."

Hai cô gái nhìn nhau một lúc, rồi Ginny đưa tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay với Luna.

"Bồ có muốn uống chocolate nóng cùng tụi mình không, Luna?"

Luna bỏ đi ánh mắt đề phòng và mắt con bé gần như phát sáng, cô nắm lấy tay Ginny và cùng đi về căn lều.

Tom nhìn theo hai cô gái, thật không biết nên cảm thấy thế nào về sự tiến triển này. Thật tốt khi Luna có thêm bạn, nhưng...

"Bồ sẽ luôn là người bạn tốt nhất của em ấy, đồ khờ ạ." Harry cười nhếch mép, hun lên má Tom một cái. "Giờ, về thôi, bọn mình được uống chocolate nóng đó!"

"Bồ nghĩ khi nào thì họ mới xuất hiện hở? Mình đóng băng tới nơi rồi!" Ron bất mãn càu nhàu.

Hogwarts đã khá là lộn xộn trong vài tuần qua, vì họ sẽ tổ chức Giải đấu Tam Pháp thuật lại lần đầu tiên trong nhiều năm qua. Mọi thứ đều rất sạch sẽ và ai cũng khoác lên mình bộ cánh đẹp nhất của họ. Thành thật mà nói thì Tom không biết mình cảm thấy như thế nào nữa. Anh thích nhìn Harry và bạn bè vui vẻ phấn khích, nhưng những lớp học và cả thói quen của anh đều bị ảnh hưởng.

Ví dụ như bây giờ. Thông thường, anh và Harry sẽ làm bài tập về nhà cùng nhau trước bữa tối. Nhưng thay vào đó thì họ lại ở ngoài này, rét run cầm cập và chờ đợi một lũ người lạ hoắc lạ huơ nào đó. Anh đã ếm cho mình và thằng bạn bùa giữ ấm, cảm thấy hài lòng khi nó có hiệu lực.

"Phô trương ghê." Harry lẩm bẩm, mỉm cười với Tom trong sự thích thú.

"Nhìn kìa!" Hermione chỉ tay lên bầu trời, nơi một đốm xanh ở phía xa ngày càng lớn hơn. "Mình nghĩ là một trong hai trường đó!"

Tom nhìn lên trời, thấy một thứ gì đó trông kiểu như một chiếc xe ngựa bay tới nơi mà bọn họ đang đứng chờ. Nhịp thở của anh trật mất một nhịp khi anh nhận ra những sinh vật kéo cỗ xe là Abraxans, anh đã đọc trong cuốn hướng dẫn chăm sóc sinh vật huyền bí trong hè vừa rồi. Chúng thật tráng lệ, và Tom không thể dời mắt khỏi đó. Trong khi mọi người đã chuyển sự chú ý vào vị Hiệu trưởng nọ cùng các học sinh phía sau bà, Tom vẫn không thể ngừng nhìn những con ngựa tuyệt vời đó.

Mãi tới khi Harry huých cùi chỏ vào anh, Tom mới tập trung trở lại.

"Tom!" Cậu bé hờn dỗi. "Nhìn hồ kìa! Trường còn lại đến rồi thì phải."

"Ờ hớ, thú vị phết nhỉ." Tom nhận xét, nhìn một con tàu đang nổi lên từ mặt hồ đen ngòm. "Tôi chưa thực sự nghĩ về nó bao giờ, nhưng giờ thì có vẻ chúng ta nên quan sát nó nhiều hơn, Harry ạ."

"Không phải trong thời tiết này đâu nhé!" Harry cảnh báo. "Mùa hè thì được."

"Harry!" Ron kéo tay áo cậu, phấn khích cực độ. "Krum kìa!"

Tom nhìn qua nơi Ron đang chỉ, và thấy nhà vô địch Quidditch đang đứng gần Hiệu trưởng của anh ta. Anh đã nghĩ Krum đã qua cái tuổi ngồi trên ghế nhà trường rồi cơ đấy. Có lẽ bên Durmstrang thì học lâu hơn? Anh ngờ rằng mấy người đó đến từ một xa xôi phía bắc qua đồng phục và chất giọng của họ.

Cuối cùng thì họ cũng được vào lại lâu đài, vài ba học sinh thở phào nhẹ nhõm khi đắm chìm trong sự ấm áp. Tom gỡ bỏ bùa giữ ấm, sau đó dẫn Harry về bàn của họ. Có nhiều lựa chọn hơn về đồ ăn trong tối nay, một bữa tiệc để chào đón khách quý. Có vài món hầm, súp và bánh ngọt mà Tom không nhận ra.

"Lũ gia tinh đã phải làm quần quật để có được chỗ này đó." Harry cảm kích nói. "Chúng mình nên làm điều gì đó cho chúng, Tom ạ."

"Ờ hớ, được thôi." Tom đồng ý. "Cậu biết đấy, Hermione vẫn đang cố giải phóng tất cả lũ chúng nó."

Harry gật đầu. "Tui đã mua một cặp ghim cài. Miễn là bọn họ cũng muốn."

"Có lẽ lần sau chúng ta nên đưa Hermione theo cùng." Tom đề nghị. "Tôi cá là cô nàng biết nhà bếp ở đâu."

"Đúng ha, sẽ vui lắm-"

"Chỗ này có ai ngồi không?" Một giọng nói cộc cằn cất lên, cắt ngang lời Harry.

Tom nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy toàn bộ học sinh trường Durmstrang đang đứng ngay đây. Họ thường bị cô lập ở một đầu bàn, nhưng giờ thì Harry và Tom được bao quanh bởi những bộ đồng phục màu đỏ và tiếng cười khàn khàn khi học sinh Durmstrang tự giới thiệu. Lẽ ra anh sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều bởi sự gia nhập này, nhưng biểu hiện giận dữ trên mặt thằng Draco đã khiến việc chịu đựng cảm xúc đó dễ dàng hơn gấp tỉ lần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro