11

Nước hồ lạnh lẽo bao bọc Trác Dực Thần như một chiếc lồng giam lỏng. Hắn tựa lưng vào thành hồ trơn nhẵn, hàm dưới căng cứng, nét mặt vô cảm. Yêu đan quay nhanh, hấp thụ yêu lực hung bạo trong cơ thể. Ánh mắt hắn khóa chặt vào chiếc giường rộng lớn trong phòng, nơi Triệu Viễn Chu đang hôn mê.

Trong làn nước, đoạn đuôi rồng với những chiếc vảy vàng của Trác Dực Thần bộc lộ sự bất bình trong lòng chủ nhân, vô thức và bồn chồn đập vào sóng nước, cuộn tròn rồi duỗi thẳng, khuấy động những gợn sóng lặng lẽ.

Có những người dùng cái chết, lặng lẽ giam cầm cả cuộc đời của người sống, dù cho họ không cố ý.

Triệu Viễn Chu chính là như vậy. Từ khi đến Tập Yêu Tư, y như một đóa hoa có độc, không ngừng thu hút Trác Dực Thần đến gần. Thực chất, từ bên trong đã sớm bắt đầu thối rữa. Đến khi hắn phát hiện ra, ân oán đã khó phân, yêu hận khó tiêu.

Cuối cùng, Triệu Viễn Chu thuận theo số phận, buộc phải chết, để lại một mình Trác Dực Thần. Trong mỗi trận mưa, hắn nghiền ngẫm những cảm xúc khổng lồ pha trộn giữa kịch độc và mật ngọt, khó khăn thở dốc trong tro tàn của tình yêu và hận thù.

Triệu Viễn Chu đang nằm trong phòng và Triệu Viễn Chu đã từng đứng chắn trước mặt, không gì là không thể, người đã đâm kiếm Vân Quang xuyên tim để cứu hắn, người đã dạy hắn chiêu kiếm Vân Quang, người đã cùng hắn sinh tử có nhau, và cuối cùng bị hắn tự tay giết chết. Họ là cùng một người, mà lại không phải.

Nếu gặp nguy hiểm, Triệu Viễn Chu vẫn sẽ đứng chắn trước mặt hắn, vẫn sẽ không chút do dự dạy hắn cách giết chết y, vẫn sẽ lo lắng và chăm sóc cho hắn.

Nhưng lại không giống nữa rồi. Giống như bông hoa của năm trước đã kết thúc sinh mệnh, bông hoa nở trên cành vào mùa xuân này, dù hình dáng giống nhau, hương thơm cũng lờ mờ, nhưng lại là một sinh mệnh mới.

Hắn dường như đã cứu được Triệu Viễn Chu, mà lại dường như đã mất đi Triệu Viễn Chu... Trác Dực Thần nghĩ, có yêu Triệu Viễn Chu không? Đáp án không hề nghi ngờ, yêu.

Nhưng lúc này, trong lồng ngực bị hận thù và chấp niệm gặm nhấm của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu giống như một chiến lợi phẩm phải bị giam cầm, bị chiếm hữu, bị kiểm soát hoàn toàn. Tiền đề của tình yêu, là Triệu Viễn Chu phải nguyện ý sống, và sẽ không bao giờ để lại mình hắn một mình nữa.

Sự chiếm hữu sinh ra từ tình yêu đó, đã sớm biến thành những xiềng xích lạnh lẽo, quấn chặt lấy ngày càng siết chặt...

Đại yêu trong phòng lại nằm mơ. Lần này không còn là những khuôn mặt mờ ảo, những âm thanh không rõ nữa.

Từng ký ức trong quá khứ tranh nhau ùa vào. Sự đối đầu khi mới vào Tập Yêu Tư, sự hợp tác ở nơi ở của Thanh Canh, sự quan tâm trên núi Côn Luân, sinh tử có nhau khi thảo phạt Ôn Tông Du, và cuối cùng là Tiểu Trác nước mắt đầm đìa sau khi giết chết y và tách ra một chút thần thức.

Có lẽ vì kiếm Vân Quang đã được y dùng yêu lực và Bất Tẫn Mộc trong cơ thể rèn lại một lần, thần thức của Triệu Viễn Chu đã trôi vào trong kiếm Vân Quang.

Thế là y lại nhìn thấy Trác Dực Thần đi hết núi này đến sông kia, tìm kiếm y suốt ba trăm năm không có ngày trở lại. Y nhìn thấy Trác Dực Thần từ rụt rè bẽn lẽn trở thành trầm lặng ít nói, rồi trở nên im lặng không còn ai để nói, cuối cùng vào một đêm tuyết, một kiếm kết liễu sinh mệnh yêu quái của mình.

Trác Dực Thần với tư cách là con người, chết ở tuổi hai mươi mấy. Với tư cách là yêu, chết ở tuổi ba trăm. Xem ra Trác đại nhân định sẵn không sống thọ được...

Triệu Viễn Chu muốn ngăn cản nhưng bị ánh mắt hận thù của Trác Dực Thần đóng chặt tại chỗ. Cuối cùng, y thở dài, ôm người vào lòng. Tiểu Trác à... Triệu Viễn Chu tỉnh dậy từ giấc mơ, như sống lại một lần nữa. Kết hợp với những chuyện đã xảy ra trong kiếp này, còn gì mà không hiểu nữa.

Bóng người trên giường khẽ động đậy. Đuôi rồng của Trác Dực Thần ngay lập tức cứng lại trong nước, căng như một dây cung đã giương sẵn.

Triệu Viễn Chu chống người dậy. Cây cốt trâm đã không biết bị ném đi đâu. Mái tóc dài xõa xuống vai. Dưới lớp áo mở rộng là một mảng bầm tím. Nhìn những sợi xích trên cổ tay và chân, y thở dài trong lòng. Quả nhiên là tự mình làm tự mình chịu.

"Triệu Viễn Chu, lại đây."

Nghe tiếng, Triệu Viễn Chu nhìn thẳng về phía hồ nước. Khi đứng dậy, y khựng lại, rồi như không có chuyện gì, dịch chuyển về phía cửa. Khóe môi cong lên một nụ cười nửa miệng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn khó nhận ra, xuyên qua không khí tĩnh lặng: "Trác đại nhân, chơi đủ chưa?"

Từ lúc nhìn thấy Triệu Viễn Chu đi tới, Trác Dực Thần đã nghĩ, bất kể thế nào, Triệu Viễn Chu, kiếp này ngươi và ta, cho dù chết cũng nhất định phải thối rữa trong cùng một cỗ quan tài.

Nhưng chưa kịp đợi Trác Dực Thần với cái đầu hỗn loạn nghĩ ra cách giao tiếp, vài chữ nhẹ nhàng mà Triệu Viễn Chu ném ra, như một đốm lửa rơi vào dầu sôi, xé toạc chút bình tĩnh giả tạo cuối cùng trong mắt Trác Dực Thần.

Yêu lực mất kiểm soát bùng nổ từ trong cơ thể. Ánh sáng xanh lam tụ lại trong lòng bàn tay hắn, lan ra, quấn chặt lấy cổ tay Triệu Viễn Chu. Với một lực lượng không thể cưỡng lại, hắn kéo mạnh Triệu Viễn Chu ra khỏi cửa, mặc cho sợi xích trên mắt cá chân Triệu Viễn Chu cứa vào nền đất tạo ra tiếng chói tai.

Cơ thể Triệu Viễn Chu vẽ một đường cong trong không trung, rơi mạnh xuống hồ nước lạnh buốt. Một làn nước lớn bắn lên trời, làm ướt những bức tượng bên hồ.

Sóng nước chưa kịp lắng xuống, đuôi rồng của Trác Dực Thần đã như hình với bóng, lao nhanh vào trong áo choàng, quấn quanh chân y từng vòng một. Những chiếc vảy cứng cáp ma sát với da chân và eo của Triệu Viễn Chu, lạnh lẽo và đau nhói, khóa chặt y giữa thành hồ và cơ thể của Trác Dực Thần, khiến Triệu Viễn Chu run lên.

Cuối cùng cũng ra ngoài rồi. Y vận chuyển yêu lực bắt đầu thăm dò bên trong cơ thể. Bất Tẫn Mộc quả nhiên không còn nữa. Yêu đan cũng đã phục hồi gần hết. Với tính cách của Tiểu Trác, hắn có thể giết Ly Luân sao? Không thể. Chỉ là, cái đuôi rồng này của Tiểu Trác là sao đây? Y lại điều động một chút thần thức, từ từ tiến vào cơ thể Trác Dực Thần. Đâu ra nhiều yêu lực thế này?!

Nước cuộn trào, sợi xích xanh lam lượn lờ trong nước như một sinh vật sống, siết chặt lại. Cùng với cái đuôi rồng đầy sức mạnh, tạo thành một tấm lưới kín kẽ, không có đường thoát.

Trác Dực Thần cúi người đè lên. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của nhau. Hắn phớt lờ những cảm xúc phức tạp trong mắt Triệu Viễn Chu, cúi đầu mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi y. Muốn. Lý trí của hắn luôn có thể bị đánh sập ngay khi chạm vào đại yêu. Yêu lực như dung nham cuồn cuộn, cần tìm một lối thoát.

Triệu Viễn Chu đột nhiên nhận ra, Trác Dực Thần không sao rồi, nhưng hình như mình sắp có chuyện rồi. Trác Dực Thần, ngươi có muốn nhìn xem ngươi đang ở trong trạng thái nào không, phục hồi lại hình người cũng được mà. Sẽ chết khỉ đấy!

Sóng nước cuộn trào dữ dội giữa hai cơ thể, làm mờ đi ranh giới, nuốt chửng lý trí. Chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất và sự chiếm hữu. Nước hồ lạnh lẽo và thân nhiệt nóng bỏng đan xen. Sự lạnh lẽo của xiềng xích và sức mạnh của đuôi rồng quấn chặt, cùng nhau kéo hai người xuống vực sâu của dục vọng và chấp niệm.

Tiếng thở dốc vỡ vụn trong tiếng nước. Trác Dực Thần ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm là sự chiếm hữu và điên cuồng đến mức không thể hòa tan. Hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu đang bị xiềng xích và đuôi rồng song trùng giam cầm trong lòng mình, giọng nói khàn khàn, mang theo sự dứt khoát không thể nghi ngờ, từng chữ từng chữ đập vào tai Triệu Viễn Chu:

"Không đủ, Triệu Viễn Chu... vĩnh viễn không đủ."

Khoảnh khắc tiếp theo lại bắt đầu công thành chiếm đất. Mặc dù Triệu Viễn Chu đau lòng cho kiếp trước của Tiểu Trác, nhưng theo thời gian trôi qua, y cũng bắt đầu lẳng lặng trợn mắt trong lòng. Yêu có rất nhiều cách để chết, nhưng tuyệt đối không thể chết một cách mất mặt như thế này.

Cuối cùng, sau khi Trác Dực Thần lại một lần nữa tạm nghỉ giữa chừng và truyền một đợt yêu lực qua, Triệu Viễn Chu khàn giọng mở lời:

"Trác Tiểu Thần! Ngươi đủ rồi đấy!"

Trác Dực Thần nghe vậy, cứng người lại. Đuôi rồng khẽ cọ vào đùi trong của Triệu Viễn Chu, dường như lại muốn chiếm đoạt, nhưng cuối cùng lại dịu dàng cuộn một vòng. Chỉ có đại yêu mới gọi mình như vậy. Hắn dường như đã bận tâm đến một vấn đề vô nghĩa. Triệu Viễn Chu vẫn luôn là Triệu Viễn Chu.

"Đại yêu, ngươi đã trở về rồi."

Trên cổ Triệu Viễn Chu, thêm một giọt nước có hơi ấm. Triệu Viễn Chu trước khi bất tỉnh đã không còn tâm trí nghĩ nhiều, chỉ biết là mình cuối cùng đã cứu được "thận" của mình, sau này thật sự phải sống thật tốt rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro