Chương 1
Sau khi Triệu Viễn Chu chết, trời mưa ròng rã suốt ba ngày. Những người dân bị Ôn Tông Du yêu hóa đã trở lại bình thường. Mọi chuyện kết thúc, đội Tập Yêu Tư lúc bấy giờ gồm sáu người nay chỉ còn lại ba.
Sau khi giao phó Tập Yêu Tư cho Bùi Tư Tịnh, Trác Dực Thần bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm thần thức của Triệu Viễn Chu. Chỉ có Vân Quang Kiếm mới có thể cảm ứng được tia thần thức mà hắn đã tách ra lúc trước. Cho dù mất bao lâu, hắn cũng nhất định phải tìm thấy, Văn Tiêu vẫn đang chờ Triệu Viễn Chu trở về.
Trác Dực Thần đã đi khắp hai mươi tám ngọn núi Đại Hoang và mọi nơi trên thế gian nhưng vẫn không tìm thấy tia thần thức đó. Đôi khi hắn tự hỏi liệu mình có thực sự tách ra tia thần thức ấy không, hay tất cả những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ của hắn.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, sự trôi chảy của thời gian đã không còn ý nghĩa đối với Trác Dực Thần. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh chỉ là phàm nhân, phàm nhân thì chỉ sống được trăm năm. Còn hắn đã trở thành đại yêu, tuổi thọ vô tận nhưng lại như một u hồn lang thang trên thế gian này, không nhà không nơi nương tựa.
Trước khi Văn Tiêu qua đời, Trác Dực Thần vẫn luôn ở bên cạnh cô. Lúc lâm chung, cô hỏi Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, Triệu Viễn Chu đối với con là người như thế nào?" Không đợi Trác Dực Thần trả lời, cô tiếp lời: "Triệu Viễn Chu là một kẻ lừa đảo thích diễn kịch, nhưng ánh mắt của y thì không bao giờ lừa dối."
Sau đó, Trác Dực Thần đã suy nghĩ rất lâu về việc Triệu Viễn Chu là người như thế nào đối với hắn. Bạn thân sao? Dường như có gì đó khác biệt, giữa họ còn có mối thù giết cha và huynh trưởng của hắn. Nhưng với tư cách là vật chứa của lệ khí, việc bị lệ khí khống chế cũng không phải là điều Triệu Viễn Chu mong muốn. Khi hắn trở thành yêu và bị yêu khí cuồng bạo khống chế, cảm giác không tự chủ đó đã khiến hắn hiểu được Triệu Viễn Chu.
Theo thời gian, giọt máu Băng Di mà hắn đã hấp thụ trước đó đã hoàn toàn dung hợp với hắn, hắn có được ký ức của Băng Di. Hóa ra Băng Di và Ứng Long không chỉ là bạn thân mà còn là người yêu đã đồng hành hàng vạn năm.
Ứng Long vì Đại Hoang mà hóa thành các vì sao, còn Băng Di dù đã tan hết yêu lực cũng không thể hồi sinh thần thức của Ứng Long. Mất đi Ứng Long, Băng Di đã cầu xin Nữ Oa nương nương, khẩn cầu có thể hóa đi yêu đan của mình để trở thành phàm nhân. Phàm nhân thì chỉ sống được trăm năm, hắn muốn đi xem thế gian mà Ứng Long đã trân trọng, rồi sau đó đi cùng người.
Nữ Oa nương nương đã chấp thuận lời thỉnh cầu của Băng Di, nhưng đã để lại một giọt yêu huyết của Băng Di phong ấn trong Ngũ Sắc Thạch, cho hắn một cơ hội để hối hận. Băng Di đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi ở phàm trần và dùng bí pháp truyền huyết mạch của mình vào cơ thể đứa trẻ để nó có thể kế thừa Vân Quang Kiếm, diệt trừ yêu ma, bảo vệ thế gian. Đứa trẻ mồ côi có huyết mạch Băng Di đó chính là tổ tiên của gia tộc họ Trác.
Trác Dực Thần của kiếp này chính là chuyển thế của Băng Di, còn Triệu Viễn Chu cũng là chuyển thế của Ứng Long. Thiên Đạo thật bất công, tại sao lại khắc nghiệt với hai người đến vậy? Kiếp trước mang trong mình sức mạnh sáng thế, vì Đại Hoang mà tự vẫn hóa thành các vì sao, có cơ hội chuyển thế lại trở thành vật chứa của lệ khí trong trời đất này.
Trở lại cấm địa Băng Di, nơi vốn đặt xương rồng nay đã trống rỗng.
"Triệu Viễn Chu, vạn năm rồi ta vẫn không tìm thấy ngươi." Trác Dực Thần nói rồi ép nội đan của mình ra, không chút do dự mà trực tiếp bóp nát. "Triệu Viễn Chu, ta dường như đã nhìn thấy ngươi." Khi thân ảnh tiêu tán, Trác Dực Thần đã nhìn thấy thân ảnh hư ảo của Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần không biết rằng thần thức của Triệu Viễn Chu thực ra vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Nhìn Trác Dực Thần tìm kiếm y khắp nơi, Triệu Viễn Chu vừa áy náy vừa đau lòng.
Vốn đã tính toán mọi thứ, chỉ cần theo đúng kế hoạch bị Vân Quang Kiếm kết liễu là y sẽ được giải thoát. Nhưng y cuối cùng lại bỏ sót tình. Tình thân, tình bạn và cả tình yêu đã khiến y có một chút tham lam muốn được sống.
Tuy nhiên, dưới mọi tính toán của Ôn Tông Du, y vẫn đi theo con đường mà mình đã định sẵn ngay từ đầu.
"Tiểu Trác," Triệu Viễn Chu khẽ gọi. Hai đạo thần thức hư ảo ôm chặt lấy nhau rồi từ từ tiêu tán.
"Aiz." Một tiếng thở dài cổ xưa vang lên từ sâu trong cấm địa. "Cuối cùng thì Thiên Đạo cũng đã nợ hai người quá nhiều. Mong rằng hai người sẽ có một kiếp mới bình an, hạnh phúc."
Trác Dực Thần mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, hơi ngẩn người. Hắn không phải đã bóp nát nội đan tự sát rồi sao? Sao lại trở về phòng của hắn trong Tập Yêu Tư? Cơ thể nặng trĩu, trong người không có chút yêu lực nào, lẽ nào thật sự đã trở về quá khứ?
"Tiểu Thần, đệ tỉnh rồi sao? Còn khó chịu không?" Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, bàn tay ấm áp đặt lên trán hắn. "Đã hạ sốt rồi, Tiểu Thần dạo này trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo, đệ thể chất yếu dễ bị sốt."
"...Ca." Cổ họng khô khốc, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một tiếng gọi.
"Sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn em trai mắt lệ nhòa, Trác Dực Hiên quan tâm hỏi: "Hay lại gặp ác mộng rồi?"
"Không sao rồi." Đối diện với ánh mắt quan tâm của huynh trưởng, Trác Dực Thần lắc đầu, đã không còn chuyện gì nữa, mọi việc đều kịp thời ngăn chặn.
"Không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe." Đắp lại chăn, tiện tay vỗ nhẹ, thấy em trai đã ngủ, Trác Dực Hiên nhẹ nhàng rời đi.
Khi Thiên Đạo quay ngược thời gian, trong ký ức của Trác Dực Thần đã được đặt vào một bộ công pháp, nói rằng có thể trấn áp và thanh lọc lệ khí, đồng thời đưa nội đan kiếp trước của hắn trở về hiện tại.
Sau khi Trác Dực Hiên rời đi, Trác Dực Thần vốn nên ngủ lại mở mắt, suy nghĩ làm thế nào để cha và huynh trưởng đồng ý cho hắn đi cùng đến Côn Luân Sơn, hoặc là lén lút đi theo?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro