Chương 10
Trác Dực Thần nhìn bóng dáng cha và huynh trưởng rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cái chết của cha và huynh trưởng đã thay đổi, sư phụ của Văn Tiêu cũng sống tốt, thật tốt quá.
Về đến phòng, thấy Triệu Viễn Chu đang ngủ say, gương mặt trắng trẻo ửng hồng nhàn nhạt. Khóe môi mỉm cười như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Trác Dực Thần nằm xuống bên cạnh, người bên cạnh liền rúc lại gần. Hắn cẩn thận ôm người vào lòng. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của người trong vòng tay, lòng hắn tràn đầy thỏa mãn, dần dần bị cơn buồn ngủ cuốn đi và cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi Triệu Viễn Chu tỉnh dậy, phát hiện mình đang được ôm chặt trong vòng tay, y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt non nớt của Trác Dực Thần. Cảm giác thức dậy mà thấy người mình yêu thật tuyệt vời.
"Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?" Trác Dực Thần mở mắt ra đã thấy Triệu Viễn Chu đang nhìn mình chằm chằm.
"Không có, ta khỏe lắm."
"Tỉnh rồi thì cút ra đây cho ta!" Bên ngoài vang lên giọng nói đầy giận dữ của Anh Chiêu.
Hai người trong phòng nhìn nhau, có chút nghi hoặc không hiểu Anh Chiêu tức giận chuyện gì. Bọn họ cũng đâu có làm gì đâu.
Nhưng không biết rằng trong lúc họ ngủ, Anh Chiêu vốn định đến xem vết thương của Triệu Viễn Chu đã đỡ hơn chưa và mang theo ngọc cao. Mặc dù thứ này có mùi không dễ chịu nhưng dù sao cũng có thể áp chế lệ khí. Kết quả vừa bước vào đã thấy hai người ôm nhau ngủ, mức độ giận dữ của ông cứ thế tăng vùn vụt.
Nhưng nhìn thấy Chu Yếm nhỏ bé đã lâu không gặp lại ngủ ngoan như vậy, ông không nỡ đánh thức, chỉ đành quay người bỏ đi cho khuất mắt đỡ phiền lòng. Giữa đường gặp Anh Lỗi đang lêu lổng, ông liền vớ ngay cành cây nhỏ đánh cho một trận giáo huấn. Anh Lỗi đáng thương bị giáo huấn đến nước mắt lưng tròng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu mình lại làm ông nội không vui ở chỗ nào.
Hai người chỉnh trang xong đi ra thì thấy Anh Lỗi đang quỳ trước mặt Anh Chiêu, nước mắt lưng tròng, mặt mày đầy vẻ hối lỗi, còn Anh Chiêu thì cầm cành cây nhỏ quất xuống đất mà giáo huấn.
"Anh Chiêu......."
"Ngươi im đi!"
Triệu Viễn Chu vừa mở miệng đã bị Anh Chiêu cắt ngang, ném cho đối phương một cái bình nước rồi quay sang nói với Trác Dực Thần: "Trong miếu Sơn Thần của ta không thiếu phòng, không cần các ngươi phải chen chúc trong một phòng đâu."
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần lập tức hiểu Anh Chiêu tức giận vì chuyện gì, nhưng việc chia ra ngủ là không thể.
"Anh Chiêu gia gia, đừng giận nữa mà! Ông xem ta bây giờ không phải rất khỏe sao." Triệu Viễn Chu tiến lên, cọ vào bên cạnh Anh Chiêu, lắc tay đối phương, lợi dụng khuôn mặt non nớt của mình mà làm nũng.
"Ta giận chuyện này sao?" Anh Chiêu được lời làm nũng của Triệu Viễn Chu an ủi, chạm nhẹ vào trán đối phương. Thôi vậy, dù sao đứa nhỏ đã lớn rồi cũng có nơi để về, dù sao cũng hơn cái cảnh trước kia cứ một lòng tìm chết.
Anh Lỗi ngây người nửa ngày, chớp mắt. Yêu quái đẹp trai trước mặt này là ai? Tại sao lại làm nũng với ông nội của mình? Ông nội không cần cậu nữa sao? Muốn nuôi yêu quái khác sao?
"Aooo, gia gia, ông không được bỏ con đâu, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, gia gia!" Anh Lỗi hú lên một tiếng, lao tới ôm chặt lấy Anh Chiêu mà khóc lóc.
Bị tiếng hú của Anh Lỗi làm giật mình, Trác Dực Thần đỡ trán. Hắn chợt nhớ lại những ngày bị tiếng hét của Tiểu Cửu thống trị!
Triệu Viễn Chu lùi lại một bước, cũng nhớ lại tiếng hét chói tai của Bạch Cửu. Chậc, không hổ là hai đứa trẻ có thể chơi chung với nhau.
Anh Chiêu bị buộc phải chịu đựng tiếng hú và cái ôm lắc lư của Anh Lỗi, chỉ cảm thấy xương cốt già nua của mình sắp rệu rã.
"Đủ rồi! Đủ rồi! Ngươi định tháo cái bộ xương già này ra à!" Anh Chiêu gầm lên.
"Huhu, gia gia có phải ông không cần con nữa không?"
"Ai nói không cần ngươi!" Anh Chiêu đau đầu, cái thằng nhóc này cả ngày nghĩ cái gì không biết!
"Con nghe nói nuôi yêu quái đẹp khác rồi thì sẽ không cần tiểu yêu cũ nữa, huhu."
"Được rồi, đừng khóc nữa, đó là Chu Yếm mà ta nuôi trước đây, trước đây không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Sẽ không bỏ ngươi đâu."
"Thật sao? Không lừa con chứ?"
"Thật, không lừa ngươi."
"Ngươi thật sự là Chu Yếm sao? Ngươi cũng được ông nội ta nuôi sao?" Anh Lỗi nghe được lời đảm bảo của Anh Chiêu lập tức ngừng khóc, tò mò nhìn Triệu Viễn Chu nói: "Nhưng mà nghe nói Chu Yếm mặt xanh nanh vàng, xấu xí, ngang ngược vô lý, thích cướp báu vật của người khác, còn thích ăn tiểu yêu, ăn trẻ con. Ngươi đẹp trai như vậy sao có thể là Chu Yếm được."
"Nói bậy bạ!" Triệu Viễn Chu tức giận, sao có thể nói y xấu xí chứ, rõ ràng dung mạo của y là đẹp nhất Đại Hoang mà.
"Hồ Ly nói đó, hắn nói hắn tận mắt chứng kiến. À! Đúng rồi, hai hôm trước ta còn thấy hắn nói Chu Yếm gần đây có sở thích mới, bắt cóc một cô vợ nhỏ là con người."
"Hồ Ly? Hóa ra là con hồ ly chết tiệt đó, hắn ở đâu?" Triệu Viễn Chu cười tủm tỉm nhìn Anh Lỗi hỏi.
"Chiêu... Chiêu Dao Sơn..." Anh Lỗi nuốt nước bọt. Cậu có phải đã nói điều gì không nên nói không.
"Tiểu Trác, ta thấy trời hơi lạnh, chúng ta làm một cái áo choàng lông hồ ly đi!"
"Được." Trác Dực Thần vô cùng ngoan ngoãn đi theo Triệu Viễn Chu.
"Gia gia, con có nói sai gì không?" Nhìn hai người rời đi, Anh Lỗi quay đầu hỏi.
"......Ngươi về đọc sách cẩn thận, học nhiều vào." Anh Chiêu vỗ đầu Anh Lỗi rồi bỏ đi. Đối với ân oán giữa Hồ Ly và Chu Yếm, Sơn Thần đại nhân Anh Chiêu hiểu rõ như lòng bàn tay, bày tỏ rằng Chu Yếm đã lớn rồi có chừng mực, cùng lắm thì lại giúp y xử lý đống hỗn độn, dù sao trước đây cũng không ít lần xử lý rồi.
"À?" Chỉ còn lại Anh Lỗi đầy rẫy dấu chấm hỏi trong đầu.
"Con hồ ly đó là con hồ ly mà đám tiểu yêu nhắc đến sao?" Trên đường, Trác Dực Thần có chút tò mò hỏi.
"Đúng, chính là con hồ ly chết tiệt đó."
"Hắn thật sự biến thành hình dáng của ngươi để quyến rũ Ly Luân? Ngươi vừa lúc ở đó sao?"
"Phải, nhưng ta không có ở đó. Ly Luân có Phá Huyễn Chân Nhãn do ta tặng, hắn căn bản không lừa được Ly Luân."
Trác Dực Thần sắc mặt có chút khó coi hỏi: "Hắn tại sao lại biến thành hình dáng của ngươi?"
"Con hồ ly chết tiệt đó luôn cho rằng dung mạo của hắn là đẹp nhất toàn Đại Hoang, không biết bị chập dây thần kinh nào mà muốn so sắc đẹp với ta. Ta đã đánh hắn một trận, kết quả hắn lại tung tin đồn rằng ta muốn song tu với hắn nhưng bị từ chối nên mới bị đánh. Ly Luân nghe được tin đồn liền đi tìm con hồ ly đó tính sổ. Con hồ ly đó không biết nghĩ gì lại biến thành hình dáng của ta để quyến rũ Ly Luân, căn bản không biết Ly Luân là kẻ gỗ đá, về mặt tình cảm hoàn toàn không thông. Bọn họ thuộc loại cây cối, cảm nhận về tình cảm rất chậm. Đừng thấy hắn đã ba vạn tuổi rồi mà về mặt tình cảm chỉ như đứa trẻ năm sáu tuổi thôi." Triệu Viễn Chu thao thao bất tuyệt nói mà hoàn toàn không để ý sắc mặt Trác Dực Thần đã trở nên tệ hơn.
"Vậy nếu Ly Luân khai khiếu rồi, ngươi có phải sẽ ở bên hắn không?" Trác Dực Thần kéo người lại hỏi.
"Không có nếu như. Ly Luân là bạn thân nhiều năm của ta, bao nhiêu năm qua hắn chỉ có một mình ta là bạn. Ta đối với Ly Luân giống như sự chiếm hữu của một đứa trẻ con người đối với vật sở hữu của mình vậy. Cho nên Tiểu Trác, ngươi không cần ghen với Ly Luân đâu, ngươi là khác biệt." Triệu Viễn Chu nghiêm túc nói với Trác Dực Thần. Trác Dực Thần đối với y là khác biệt, mỗi khi nhìn thấy hắn là y không kìm được muốn gần gũi, muốn trêu chọc hắn, muốn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn xuất hiện những biểu cảm khác. Nhìn thấy hắn cười y cũng vui.
"Ta mới không ghen đâu." Khóe môi hơi nhếch, hắn mới không thừa nhận hắn ghen đâu, và đã được Triệu Viễn Chu an ủi chỉ bằng một câu nói.
Không xa, Hồ Ly đang hóa thành nguyên hình lười biếng tắm nắng, cái đuôi phe phẩy nhàn nhã bỗng nhiên dựng đứng, một dự cảm chẳng lành tràn ngập khắp cơ thể, trực giác mách bảo hắn cần phải chạy trốn!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro