Chương 13
Khi Văn Tiêu dẫn Ngoa Thú trở về Tập Yêu Tư, cô thấy không ít người ở góc tường vẫn còn ngây người ra vì quá sợ hãi.
"Các ngươi làm sao vậy? Đứng ngây ra đây làm gì?" Văn Tiêu đầy vẻ khó hiểu nhưng không ai trả lời.
"Tỷ tỷ, bên trong không có khí tức đại yêu." Ngoa Thú kéo kéo tay áo Văn Tiêu nhỏ giọng nói, bộ dạng còn mang theo sự sợ hãi.
"Hả? Đại yêu?" Văn Tiêu nghi hoặc, trong phòng yên tĩnh không giống có đại yêu.
"Văn điển tàng, bên trong có Chu Yếm đại yêu, được Trác thống lĩnh đưa vào rồi." Lâm Thông nhìn thấy Văn Tiêu liền nhanh chóng bước tới giải thích và tiếp nhận Ngoa Thú.
"Chu Yếm?" Nhớ lại Chu Yếm đại yêu mà cô từng gặp một lần nhiều năm trước, sau đó không gặp lại nữa, nghe nói là bị trọng thương nên vẫn bế quan dưỡng thương. Chỉ là sao đột nhiên lại đến Tập Yêu Tư, một con yêu quái, đại yêu! Chủ động đến nơi chuyên bắt yêu quái, bên trong nhất định có ẩn tình gì đó.
"Con Ngoa Thú này cũng không làm chuyện xấu gì, giáo dục xong thì đưa về Đại Hoang là được." Văn Tiêu ra lệnh.
"Vâng." Lâm Thông đáp lời, đưa Ngoa Thú đi. Thực ra hắn muốn vào trong xem tình hình thế nào hơn, hắn chợt nhớ ra Chu Yếm đại yêu mà hắn gặp hôm nay chính là con yêu quái đi cùng Trác thống lĩnh tám năm trước khi hắn bỏ nhà đi!
Mặc dù rất tò mò về mối quan hệ giữa Chu Yếm đại yêu và Trác thống lĩnh của họ, nhưng hắn không dám leo tường nghe trộm.
Văn Tiêu nhanh chóng đi vào gian trong, một khoảng yên tĩnh, không có tiếng đánh nhau. Trong phòng chỉ có bốn người đang yên lặng uống trà và thỉnh thoảng trò chuyện. Chỉ là Tiểu Trác và nam nhân lạ mặt kia có vẻ rất quen, hai người ngồi sát cạnh nhau.
"Văn Tiêu, cô về rồi, có bị thương không?" Đây là Bùi Tư Tịnh đang đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh lại có chút ngượng ngùng và không tự nhiên.
Trời biết khi cô nghe thấy cuộc đối thoại hòa thuận giữa Trác Dực Hiên và Chu Yếm, cô chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ. Nhìn ánh mắt thâm tình của Trác Dực Thần nhìn Chu Yếm, cô cảm thấy mình đang lạc vào một ảo ảnh nào đó.
Sự xuất hiện của Văn Tiêu đã giúp Bùi Tư Tịnh dịu đi một chút.
"Bùi tỷ tỷ, ta không sao." Văn Tiêu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Bùi Tư Tịnh, cô tinh mắt nhìn thấy tai Trác Dực Thần đỏ bừng.
Ở Tập Yêu Tư nhiều năm như vậy, Văn Tiêu ít nhiều cũng nghe được chuyện nhà của nhà họ Trác. Hình như Trác phụ không đồng ý cho Tiểu Trác ở bên người mà hắn thích. Xem ra người mà Tiểu Trác thích không phải người, mà là yêu quái! Lại còn là Chu Yếm đại yêu nổi tiếng ở Đại Hoang.
Thực ra Trác phụ cũng không phản đối, chỉ là thấy nhiều năm như vậy con trai út không liên lạc với Chu Yếm đại yêu, tưởng rằng con trai đã hối hận. Nghĩ rằng con trai đã trưởng thành, ông liền nghĩ đến việc xem mắt cho hắn, dù sao thì cũng có không ít người ái mộ con trai ông. Kết quả là hai cha con cãi nhau một trận không vui vẻ và đến nay vẫn chưa làm hòa.
Nhớ lại đủ loại tin đồn về Chu Yếm ở Đại Hoang, với tư cách là tiểu cô cô của Tiểu Trác, cô nhất định phải xem xét thật kỹ. Văn Tiêu cẩn thận nhìn kỹ đại yêu kia, có chút quen thuộc. Khí tức của Chu Yếm này sao lại giống với đại yêu thường xuyên ở bên cạnh cô vậy?
"Ngươi....." Văn Tiêu vừa định mở miệng thì bị một bông hoa đưa đến chặn lại.
"Quà gặp mặt, thích không?" Triệu Viễn Chu lấy ra bông hoa đã chuẩn bị sẵn tặng cho Văn Tiêu.
"Cảm ơn, rất thích." Văn Tiêu cười cười nhận lấy bông hoa, cô thề là cô thấy mặt Tiểu Trác lập tức xanh mét.
"Chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?" Văn Tiêu hỏi.
"Ôi, thật đau lòng. Rõ ràng đã đẩy xích đu cho Tiểu Văn Tiêu bao nhiêu năm rồi mà mới vài năm không gặp đã không nhớ ta rồi." Triệu Viễn Chu một tay đặt lên ngực làm bộ đau lòng, nhưng trên mặt lại không có chút vẻ đau lòng nào.
Văn Tiêu trừng mắt lườm Triệu Viễn Chu một cái rõ to, ngươi muốn diễn thì diễn cho giống một chút đi.
"Triệu Viễn Chu, ngươi đừng trêu chọc Văn Tiêu." Trác Dực Thần mở miệng, giọng điệu lạnh đi ba phần. Dưới tay áo che giấu, bàn tay đang nắm chặt siết chặt hơn.
"Triệu Viễn Chu? Không phải là Chu Yếm sao?"
"Đã đến nhân gian, đương nhiên phải có một cái tên của con người chứ."
"Sư phụ ngài ấy..... ngài ấy đã tỉnh lại chưa?" Văn Tiêu do dự một chút rồi vẫn mở miệng hỏi.
"Chưa." Triệu Viễn Chu thở dài. Sau khi y tỉnh lại đã đến thăm Triệu Uyển Nhi, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Vốn nghĩ y không mất kiểm soát thì Uyển Nhi có thể bình an vô sự, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước, chỉ là người làm cô ấy bị thương biến thành Thừa Hoàng. May mắn thay, cô ấy vẫn còn sống, dù trọng thương hôn mê nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày tỉnh lại.
Thấy Văn Tiêu tâm trạng sa sút, Bùi Tư Tịnh không giỏi an ủi người khác chỉ có thể lặng lẽ vỗ vai cô để an ủi.
"Ta còn chút việc phải xử lý, các ngươi cứ từ từ nói chuyện." Trác Dực Hiên thấy sắc mặt em trai càng ngày càng tệ, liền tìm cớ rời đi.
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh nhìn nhau rồi cũng tìm cớ rời đi. Chớp mắt, chỉ còn lại Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu.
"Tiểu Trác, ngươi định bóp nát tay ta sao?" Triệu Viễn Chu lắc lắc bàn tay bị Trác Dực Thần nắm chặt nói.
"Xin lỗi, ta..... đau không?" Trác Dực Thần vội vàng buông tay ra.
"Người nên xin lỗi là ta, xin lỗi đã để ngươi đợi lâu. Đào xương rồng có đau không?"
Trác Dực Thần khó tin nhìn Triệu Viễn Chu, sao y lại biết được. Xương rồng trong cấm địa Băng Di thực ra là của Băng Di, ban đầu Băng Di để lại một tia thần thức của Ứng Long, hắn đã đào xương rồng của mình ra để chứa đựng tia thần thức này.
"Vậy khi ngươi chặt xương, móc sừng để đúc Vân Quang Kiếm có đau không?" Trác Dực Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Thôi được rồi, không nói chuyện cũ nữa, tất cả đã qua rồi." Triệu Viễn Chu chuyển đề tài, vốn định hỏi tội nhưng lại quên mất mình có tiền án.
"Sao ngươi lại biết đó là xương rồng của Băng Di?"
"Khi ta quay ngược thời gian, Thiên Đạo đã dung hợp xương rồng và tia thần thức đó vào thần thức của ta. Ta nhìn thấy trong ký ức của Ứng Long. Chính nhờ có xương rồng này mà khi huyết nguyệt đến, ta mới có thể nhanh chóng khôi phục ý thức."
"Thảo nào lúc đó ta đến cấm địa Băng Di thì xương rồng và thần thức đều không còn nữa." Trác Dực Thần nhớ lại quả trứng rồng đã tiêu tan, muốn mở miệng nhưng lại nuốt lời vào trong, không biết Triệu Viễn Chu có ký ức về quả trứng rồng đó không, hay là không nói nữa, nói ra cũng chỉ thêm đau lòng.
Trong góc, Văn Tiêu thò đầu ra quan sát hai người, không nghe thấy gì cả, chỉ thấy hai người đang nói chuyện gì đó.
"Văn Tiêu, ngũ giác của đại yêu siêu phàm, chúng ta ở đây y sợ là biết rõ mồn một rồi." Bùi Tư Tịnh ở bên cạnh nhắc nhở.
"Bùi tỷ tỷ, tỷ không biết ở Đại Hoang có một lời đồn, nói rằng đại yêu Chu Yếm thích bắt cóc tiểu nương tử loài người về Đại Hoang. Ta với tư cách là tiểu cô cô phải trông chừng cho Tiểu Trác thật kỹ, đừng để Tiểu Trác bị lừa."
"Cũng đúng." Bùi Tư Tịnh đồng tình với quan điểm của Văn Tiêu.
Hai yêu quái với ngũ giác siêu phàm nhìn nhau không nói nên lời, sao bao nhiêu năm trôi qua mà tin đồn Chu Yếm thích bắt cóc tiểu nương tử loài người vẫn còn tồn tại chứ.
Tối hôm đó, Trác Dực Thần dùng hành động thực tế để Triệu Viễn Chu cảm nhận rốt cuộc ai là vợ của ai. Triệu Viễn Chu không phải là không muốn lật kèo, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương như cún con của Trác Dực Thần, y đành mềm lòng, nhưng rất nhanh sau đó y hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro