Chương 5

Nghe tin tức chạy đến, Triệu Uyển Nhi nhìn thấy hai con yêu đang đánh nhau, ánh mắt dò hỏi hướng về phía Triệu Viễn Chu.

"........." Triệu Viễn Chu nhận được ánh mắt dò hỏi, không muốn nói gì.

Đám tiểu yêu thấy Bạch Trạch Thần Nữ đến thì vui vẻ vây quanh, mỗi đứa một câu 'giải thích' cho Triệu Uyển Nhi, người vẫn chưa hiểu chuyện, về việc tại sao hai con yêu kia lại đánh nhau.

Từ một đống thông tin buôn chuyện mà chắp vá được ngọn nguồn câu chuyện, Triệu Uyển Nhi nhìn sang Triệu Viễn Chu. Áo quần hơi xộc xệch, dấu vết mờ ám trên cổ vẫn còn rõ ràng, chứng tỏ sự tồn tại của chúng. Xem ra những lời đồn thổi này cũng có phần thật!

Nhưng lại thấy thiếu niên lạ mặt kia mới mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt nhìn Triệu Viễn Chu như đang nói: "Huynh đúng là cầm thú, người ta mới có bao nhiêu tuổi mà huynh lại ra tay được."

Rõ ràng y mới là người bị lợi dụng, tại sao mọi người lại cho rằng y là kẻ cầm thú ra tay với trẻ vị thành niên? Triệu Viễn Chu tức giận, thấy hai người kia đánh nhau càng lúc càng dữ dội, suýt nữa là ra tay sát phạt, chỉ đành chen vào ngăn cản. Yêu khí mạnh mẽ của ba đại yêu lan tràn khắp xung quanh, đám tiểu yêu đang xem náo nhiệt lập tức bỏ chạy tán loạn, dù sao dưa có thể ăn lại nhưng mạng thì chỉ có một.

"Chu Yếm, ngươi che chở hắn!" Ly Luân phẫn nộ nhìn Triệu Viễn Chu đang che chắn trước mặt Trác Dực Thần.

"Ly Luân, cho dù thế nào, ngươi mãi mãi là bạn thân của ta." Triệu Viễn Chu đau đầu. Triệu Viễn Chu giải thích: "Ta lúc đó vô ý dùng Bất Tẫn Mộc làm ngươi bị thương, cũng không hề muốn tuyệt giao với ngươi."

"Thật sao? Vậy tại sao ngươi lại che chở những con người hèn hạ đó? Cứ cho phép con người tùy tiện giết hại yêu loại mà không cho phép yêu giết người sao?" Ly Luân đã được lời giải thích của Triệu Viễn Chu an ủi. Nhưng hắn không hiểu tại sao Chu Yếm lại che chở những con người đầy lời dối trá đó.

Trác Dực Thần có chút ghen tuông, lặng lẽ đến bên cạnh Triệu Viễn Chu, cố ý trước mặt Ly Luân kéo tay y, nắm chặt nói: "Ngươi nói cứ cho phép con người tùy tiện giết hại yêu loại mà không cho phép yêu giết người, ngược lại tại sao yêu lại có thể tùy tiện giết người mà người lại không thể giết yêu? Bất kể là người hay yêu, đều có thiện có ác."

"Ngươi....... ta....... ta nói chuyện với Chu Yếm không có phần cho ngươi xen vào, còn nữa, buông y ra."

Trác Dực Thần nhướng mày coi như không nghe thấy, chỉ nhìn Triệu Viễn Chu, biểu cảm lộ ra một tia ấm ức như đang nói: "Bạn của ngươi hung dữ với ta." Còn Ly Luân, người không nói lại, cũng nhìn Triệu Viễn Chu.

Bị nhìn chằm chằm, Triệu Viễn Chu không nói nên lời. Dù thiên vị bên nào cũng sai, y nhất quyết không chọn.

"Đã không đánh nữa thì nói chuyện đàng hoàng đi." Triệu Uyển Nhi, người đã xem một màn kịch hay, bình tĩnh lên tiếng. Trong lòng lại nghĩ: "Tối nay có thể kể cho Văn Tiêu một câu chuyện khác rồi, câu chuyện trước cô bé đã nghe chán rồi."

"Ly Luân, đồng hồ mặt trời ngươi có mang theo không? Nếu có thì lấy ra." Triệu Viễn Chu hỏi.

"Có mang, ngươi muốn làm gì?" Ly Luân tuy nghi hoặc nhưng vẫn rất nghe lời, lấy đồng hồ mặt trời ra.

"Có một số chuyện không biết nên nói thế nào, hay là trực tiếp cho các ngươi xem một số ký ức."

Bốn người bước vào đồng hồ mặt trời, nhìn thấy những ký ức mà Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đã dẫn ra. Họ thấy Triệu Uyển Nhi và Triệu Viễn Chu phong ấn Ly Luân xong, nhưng đúng lúc huyết nguyệt lệ khí mất kiểm soát đã giết chết Triệu Uyển Nhi và tàn sát người của Tập Yêu Tư. Triệu Viễn Chu tỉnh táo trở lại và Trác Dực Thần mất đi người thân đau khổ vô cùng. Một người tự phong ấn bản thân, mỗi năm chịu đựng lôi phạt, còn một người không ngừng luyện kiếm, muốn mạnh mẽ để báo thù.

Cuối cùng, một con yêu một lòng cầu chết tìm thấy thiếu niên đầy thù hận, nửa ép buộc cùng nhau xử lý các vụ án. Tiểu đội bắt yêu gồm người, yêu và thần đã hợp sức phá giải vài vụ án lớn, cũng chứng kiến vài đoạn tình yêu đẹp đẽ kiên trinh. Và cuối cùng, dưới các âm mưu tính toán, con yêu cầu chết đã đạt được ước nguyện, tiểu đội bắt yêu cũ kẻ chết người tan, chỉ còn lại thiếu niên đó đau khổ trên đời tìm kiếm hy vọng mong manh.

Xem xong ký ức không ai nói lời nào, bầu không khí có chút trầm mặc.

"Uyển Nhi, mặc dù kiếp này mọi chuyện chưa xảy ra nhưng ta vẫn phải nói với muội một tiếng xin lỗi, ta......" Cuối cùng Triệu Viễn Chu vẫn là người lên tiếng trước.

"Không cần xin lỗi ta, đó không phải lỗi của huynh. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ta cũng sẽ không trách huynh." Triệu Uyển Nhi cắt ngang lời Triệu Viễn Chu.

"Ta sẽ đi giết cái tên Ôn Tông Du đó!" Ly Luân nổi giận đùng đùng, muốn giết chết con người đáng ghét đã lừa hắn xoay vòng vòng đó.

"Quả nhiên là yêu loại cây cối." Trác Dực Thần châm chọc.

"Ngươi có ý gì, muốn đánh nhau sao?" Ly Luân không hiểu nhưng luôn cảm thấy đó không phải là lời hay ý đẹp.

"Tiểu Trác, đừng gây sự nữa." Triệu Viễn Chu, người đã hiểu ý của Trác Dực Thần, bất đắc dĩ lại cảm thán rằng miệng của Tiểu Trác đại nhân vẫn còn độc.

Triệu Viễn Chu lấy ra rễ cây hòe nói với Ly Luân: "Sự thiêu đốt của Bất Tẫn Mộc sẽ không bao giờ ngừng, bản thể của ngươi bị thương sớm muộn cũng sẽ bị đốt thành tro bụi. Ngươi hãy tách nội đan ra và gắn vào rễ cây hòe này, chỉ cần trăm năm tu luyện ngươi sẽ có thể hóa hình lại."

Ly Luân nhìn thấy rễ cây hòe và nhớ lại tất cả những gì vừa thấy trong ký ức, mở miệng nói: "Rễ hòe này cứ giữ lại đã. Cái tên Ôn Tông Du đó đã bố trí lâu như vậy, trong Đại Hoang này chắc chắn cũng có tai mắt của hắn, nếu không trong ký ức đó hắn đã không tìm được ta để hợp tác."

Ra khỏi đồng hồ mặt trời, mấy người bàn bạc một lát rồi quyết định đi theo những gì đã xảy ra ở kiếp trước để dụ Ôn Tông Du cắn câu.

"Trác Tiểu Thần, lần này diễn kịch có cả ngươi đấy, ngươi đừng có để lộ sơ hở." Triệu Viễn Chu đột nhiên trêu chọc.

"Ngươi im đi!"

Nhìn hai người đang tán tỉnh nhau, Ly Luân khó chịu lườm một cái rồi đen mặt sải bước rời đi.

Triệu Uyển Nhi cũng vội vàng rời đi theo, cô có chút không yên tâm khi Văn Tiêu ở một mình.

Triệu Viễn Chu: "Đi gặp Văn Tiêu sao?"

Trác Dực Thần: "Không cần đâu, sớm muộn gì cũng gặp mà."

Một mảnh giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, trên đó viết có người tìm Trác Dực Thần, hãy nhanh chóng đến Côn Luân Sơn. Triệu Viễn Chu hoang mang không hiểu ai lại đến Côn Luân Sơn tìm Trác Dực Thần.

"!!!!!!!!!" Trác Dực Thần nhìn thấy mảnh giấy, đột nhiên nhớ ra mình đã không bàn bạc với cha và huynh trưởng, chỉ để lại một mảnh giấy rồi ra ngoài.

"Ta....ta tỉnh dậy để lại một mảnh giấy rồi vội vàng đến đây, có lẽ....có lẽ là huynh trưởng của ta đến rồi."

"......." Xong rồi, xem ra lời vu khống Chu Yếm bắt cóc trẻ con của y không thể rửa sạch được nữa rồi.

Trên núi Côn Luân, Trác Dực Hiên đang chờ đợi em trai mình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, trong lòng còn đầy rẫy câu hỏi tại sao em trai đột nhiên để lại thư rồi bỏ nhà đi! Tại sao em trai lại một mình đến Đại Hoang!! Đại Hoang là nơi nào, ở đó toàn là yêu quái, một mình nó nguy hiểm đến mức nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro