8.

Thế là sau khi vòng vo tam quốc, Vệ Ninh Dao đã trở về bên ta, làm người giúp việc trong quán trà.

Cô không thể làm việc nặng nhọc, nhưng cũng cố gắng làm bất cứ điều gì có thể.

Sáng sớm, cô ấy xách xô nước loạng choạng ra sân sau. Khoảng cách nhỏ như vậy thôi, cô ấy cũng phải nghỉ ba bốn lần, phải làm đổ nửa xô nước.

Người làm trong quán không thể chịu đựng được nữa, vội vàng chộp lấy cái xô, "Cô Vệ, cô đừng làm mấy việc này thì hơn."

Giày và tất của Vệ Ninh Dao đều ướt đẫm, cô ấy ngượng ngùng xoa chân, cẩn thận nhìn ta.

Ta ngồi sau quầy, phẩy phẩy tay rồi hỏi, "Cô có nhớ cách đọc bàn tính và tính toán sổ sách không?"

Cô sửng sốt, ngập ngừng gật đầu, "Ta nhớ được một chút, nhưng đã năm năm rồi ta chưa động đến bàn tính..."

Ta hỏi lại, "Tôi nhớ là cô vẽ rất giỏi, chẳng biết tay nghề có bị mai một chăng?"

Cô ấy có vẻ xấu hổ, "Đã lâu rồi ta không vẽ tranh..."

"Thơ thì sao?" Ta khẽ cau mày, "Việc cắm hoa và đốt hương thì sao?"

Vệ Ninh Dao chỉ ước có thể vùi đầu vào ngực, "Chị Bảo Nhi, từ khi ta gả vào nhà họ Lương, cầm kì thi họa đều bỏ phí rồi, ta cũng không có thời gian học hành..."

Ta ngắt lời cô, "Vậy cả ngày cô làm gì? Trông coi nhà cửa? Hay quản lý mấy cửa hàng hồi môn của cô?"

Cô ngập ngừng áy náy, "Dâu cả họ Lương quản lý chuyện trong nhà... Ta, ta bận... bận..."

Cô ấy không nói nổi, nhưng ta cũng đoán được đôi điều. Vệ Ninh Dao ở nhà nọ chỉ bận uống thuốc, bận nghe mẹ chồng quở trách, bận ngồi trong nhà đa sầu đa cảm, bận nghe các tiểu thiếp ở sân sau huyên náo, bận đợi ông chồng rẻ tiền kia quay lại rồi cầu xin hắn "ban cho" một đứa con.

Ta đẩy bàn tính về phía cô ấy, "Trước ngày mai, cô hãy tính cho xong sổ sách của sáu tháng vừa qua. Tôi sẽ kiểm tra. Sai một lỗi trừ một ngày lương."

Cô buột miệng nói, "Ta không thể..."

"Tại sao không?" Ta cau mày không hài lòng, "Thời con gái thì làm được, kết hôn một lần xong lại không làm được? Làm gì có lí đấy."

"Không", "Không được", "Sai rồi", vân vân, chắc hẳn cô ấy đã nghe rất nhiều những câu như vậy trong suốt năm năm làm một người phụ nữ đã có gia đình, đến mức chúng đã thấm nhuần con người cô từ trong ra ngoài.

Giờ là lúc giúp Vệ Ninh Dao gột sạch cái tư tưởng ấy đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro