9.

Vệ Ninh Dao thức trắng đêm, cuối cùng cũng tính toán xong, lo lắng đưa cho ta.

Ta lật qua lật lại một lượt, cảm thấy không có lỗi gì to tát nên tùy tiện khen cô ấy, "Đấy, làm tốt thế này cơ mà? Ngày ấy, phu tử cũng thường khen cô thông minh..."

Lời còn chưa dứt, Vệ Ninh Dao đột nhiên lại khóc, "Đã lâu lắm rồi không có ai khen ta..."

Ta rít lên một tiếng, quay lại cầm lấy viên kẹo mềm, "Ăn đi, phần thưởng của cô đấy."

Cô ấy cảm động đến mức khóc như heo, "Chị Bảo Nhi, chị vẫn nhớ ta thích ăn món này..."

Ta vội vàng xua tay, "Thôi thôi. Tôi có mua thứ này cho cô đâu. Anh trai cô đến đây mấy ngày trước, nhờ tôi chăm sóc cô. Cậu ấy cũng định đưa tiền, nhưng tôi đã trả lại rồi."

Vệ Ninh Dao sửng sốt, "Anh, anh ta tốt bụng được như vậy cơ á? Không, anh ta làm sao biết ta ở đây!"

Làm sao ta biết được! Nói thật thì, ta cũng cảm thấy rằng dựa trên tính cách của Vệ Nguyên Hồng, cậu ta thực sự không giống kiểu người sẽ đặc biệt giúp đỡ Vệ Ninh Dao.

Vệ Ninh Dao nhét ba bốn viên kẹo vào miệng liên tiếp, má phúng phính nói với ta, "Chị Bảo Nhi, ta có ích chút nào không? Chị có thể cho ta ở lại không?"

Ta cười khẩy, "Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi! Chuẩn bị đồ đạc, theo tôi ra ngoài mua đồ."

Gần đây ở miền Nam thường xuyên có mưa lớn, giá lương thực tăng cao, nếu chiến tranh lại nổ ra, sợ rằng người dân sẽ chết đói. Ta phải tích cốc phòng cơ trước khi điều đó xảy ra.

Ta đưa Vệ Ninh Dao đi ba khu chợ liên tiếp. Lúc trở về, cô ấy kéo theo một túi đồ ăn nhỏ và yếu ớt gọi ta như thể đang gọi hồn, "Chị Bảo Nhi, ta, ta chịu không nổi nữa rồi..."

Ta xách một túi mì trên vai trái, một giỏ rau bên tay phải, trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt thất vọng, "Phụ nữ làm sao có thể nói chịu không nổi được? Không chịu nổi cũng phải chịu!"

Đúng lúc này, một đoàn người ngựa đột nhiên chạy ngang qua góc phố, vó ngựa đạp nước, bùn đất bắt tung toé.

Hai chúng ta vô thức ngẩng đầu lên và thấy Vệ Nguyên Hồng dẫn đầu đoàn người. Cậu ta cưỡi một con ngựa cao, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vệ Ninh Dao vội vàng trốn sau lưng ta, thò đầu ra ngoài thì thầm, "Chẳng trách, anh ta nhất định có việc quan trọng cần xử lý, mới tiện thể tới gặp ta, ta không dám về với anh ta đâu..."

Ta thậm chí còn bối rối hơn. Trấn Bình An chỉ là một nơi nhỏ bé, điều gì đã xảy ra để phải huy động nhân sự hoành tráng như vậy?

Không ngờ, sáng hôm sau, tin tức về một sự kiện thảm khốc thực sự đã được truyền ra.

"Không ổn rồi! Cô chủ! Hỏng rồi hỏng rồi! Phủ Vũ Uy Tướng quân bị tịch biên rồi!"

Ta vừa mới đứng dậy, liền bị tiếng hét của người làm làm giật mình, sửng sốt một lúc lâu mới hỏi, "Tội gì?"

Người làm hoảng sợ nói, "Nghe nói là đại tội phản quốc!"

Ta ngồi xuống bàn, đầu óc mơ hồ hỗn loạn. Bà ta thường nói, Vũ Uy Tướng quân Thẩm Thừa Âm là một vị quan tốt, dân chúng đều kính trọng và yêu mến. Làm sao có thể như vậy được?

Vệ Ninh Dao cũng thở dài, "Vũ Uy Tướng quân là trọng thần quân công xuất sắc, sao có thể đột nhiên ngã ngựa được... Chẳng lẽ triều đình lại xảy ra biến động gì rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro