•7•
“Cậu không sợ sao?”
“Sợ thì có ích gì chứ?”
“Chúng ta có thể… sẽ không ra khỏi đây được sao?”
“Có lẽ vậy.”
•
Tiếng tru vang lên trong không gian.
Tsukishima sững lại một chút. Không phải ảo giác mà là liên kết bị tắc nghẽn giữa anh và tinh thần thể dường như đã bị phá vỡ một khe hở. Anh nghe thấy tiếng gọi từ đầu bên kia của con sói Bắc Cực.
Nhưng không chỉ có tinh thần thể cuối cùng cũng quay về với anh, mà còn có một dòng tinh thần lực yếu ớt từ bên ngoài cũng tiến nhập. Nó quấn quanh con sói bạc, dễ dàng vượt qua bức tường bảo vệ mà Tsukishima đã dựng lên, an ổn ngự trị tại trung tâm biển ý thức của anh, như thể nó đã luôn ở đó từ rất lâu rồi.
Tsukishima không bao giờ cho phép bất kỳ tinh thần lực nào của người khác xâm nhập vào cõi này, ngay cả một sự dẫn dắt tinh thần cơ bản cũng không được. Dù thấy kỳ lạ khi có một luồng tinh thần lực có thể bước vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng phản xạ của anh vẫn là muốn đẩy nó ra ngoài. Tuy nhiên, mọi nỗ lực xua đuổi của anh đều vô ích, nó vẫn đứng yên bất động tại chỗ cũ.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tsukishima có thể dễ dàng xác định chủ nhân của luồng tinh thần lực này. Chưa từng có ai ngoài anh khiến con sói Bắc Cực tỏ ra gần gũi như vậy. Nếu phải chọn thêm một người duy nhất có thể làm điều đó… thì chắc chắn chỉ có một dẫn đường nào đó mà thôi.
Cậu ta rốt cuộc còn đang giấu bao nhiêu bí mật nữa?
Những dấu vết manh nha liên tiếp xuất hiện, nhưng câu trả lời vẫn luôn xa vời. Tsukishima đứng trước luồng tinh thần lực hồi lâu, chậm rãi đưa tay lên, ngón trỏ dần chạm tới, cho đến khi đầu ngón tay của anh khẽ chạm vào quả cầu ánh sáng lấp lánh tinh tú ấy.
“Giá mà có thể sớm hơn một chút…”
“Cậu ta chắc sẽ hiểu, đúng không?”
“Thật tệ hại, nói thì hay lắm là muốn cứu người khác… Rốt cuộc, đây chính là hồi kết sao?”
Chỉ trong nháy mắt, vô số hình ảnh, cảm xúc, lời nói đồng loạt bùng nổ, trút xuống như một cơn lũ. Tsukishima đứng giữa dòng chảy hỗn loạn ấy, chứng kiến và nghe thấy rất nhiều điều. Nhưng trước khi kịp tiêu hóa những gì mình vừa tiếp nhận, anh đã tận mắt thấy vị dẫn đường, người không may bị trói buộc, đột nhiên quằn quại trong đau đớn, cuối cùng chống đỡ không nổi mà từ từ nhắm mắt lại.
Tsukishima bỗng khựng lại một giây, cảm giác như cả hơi thở cũng bị nén chặt theo động tác cúi đầu của anh. Những nghi vấn trước đó đã có lời giải đáp, lý do khiến con quái vật trở nên hung tợn và điên cuồng đến vậy, quả thật là do Guide kia. Mục tiêu của cậu ta cũng là muốn giải cứu anh. Nhưng với kinh nghiệm còn non nớt, cậu ta đã không phải là đối thủ của con quái vật già đời quỷ quyệt này. Một pha phản kích thành công trong tình thế tuyệt vọng đã giúp thế cục lật ngược. Nếu không hành động, dẫn đường sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.
Chúng ta vẫn chưa thua. Tsukishima nghĩ.
Chắc chắn chúng ta vẫn có thể lật ngược tình thế lần nữa.
Anh đưa mắt nhìn quanh vùng không gian tối đen vô tận. Khi khuỷu tay vô thức chạm vào bên hông không bị thương, cảm giác cấn nhẹ truyền đến. Anh cúi xuống nhìn, hơi khựng lại, rồi trong lòng liền dâng lên một kế hoạch mơ hồ.
Lấy ra vật nhỏ cất trong lớp vải bên hông, Tsukishima đặt nó trước mắt, lắc nhẹ vài lần.
Một chiếc hộp cơ khí trông vô cùng bình thường, lớp vỏ ngoài còn vương chút bụi bẩn khó lau sạch. Nếu không phải anh từng mở ra một phần nhỏ, phát hiện bên trong là bộ đếm ngược đang trôi qua từng giây một cách nhanh chóng, thì có lẽ anh cũng không thể tưởng tượng nổi thứ này thực chất là một quả bom cỡ nhỏ.
Khi tinh thần thể mang nó quay về, Tsukishima đã thử tháo dỡ. Nhưng chưa bao lâu sau, anh lập tức bảo nó dẫn đường trở lại nơi đã tìm thấy. Anh cau mày, lật tung một góc lùm cây và phát hiện một hố nhỏ được chôn lấp một cách sơ sài. Quan sát xung quanh một lúc, ánh mắt anh dừng lại trên thân cây, rồi nhanh chóng xác nhận suy đoán của mình là chính xác.
Dấu vết đào bới vẫn còn rất mới, có lẽ chỉ trong vài ngày gần đây. Một con vật tò mò nào đó đã vô tình cào lên mặt đất và lôi nó ra. Những dấu răng hời hợt trên lớp kim loại cho thấy sinh vật kia đã thử cắn, nhưng khi phát hiện nó không có giá trị ăn uống, nó đã vứt bỏ. Sau đó, nhờ có con sói Bắc Cực tinh mắt, bọn họ mới nhặt lại được từ trong đám cỏ dại.
Tsukishima liếc nhìn màn hình điện tử, tính toán sơ qua. Thời gian chạm mốc 0 trùng khớp chính xác với ngày cuối cùng của nhiệm vụ thám hiểm.
Kẻ đã chôn quả bom này, rõ ràng mang ý đồ không đơn giản. Anh không ngây thơ cho rằng chỉ có duy nhất một quả bom ở đây. Mục tiêu của người đó đã quá rõ ràng, nhưng Tsukishima không thể biết hắn ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đạt được mục đích của mình. Chỉ có linh cảm mách bảo anh rằng sự việc này không hề đơn giản.
Cẩn thận nhét chiếc hộp vào túi bên hông, lý trí và tư lợi đang giằng co trên cán cân. Một mặt, anh hiểu rằng thứ nguy hiểm như thế này nên được báo cáo ngay lập tức để hủy bỏ nhiệm vụ và sơ tán toàn bộ người tham gia, đó mới là quyết định đúng đắn. Nhưng mặt khác, anh không thể từ bỏ những gì mình vẫn luôn tìm kiếm. Giờ đây, khi manh mối đã ở ngay trước mắt, bảo anh dừng lại là điều không thể chấp nhận được.
Mà kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai?
Hắn ta có còn ở trên hành tinh này không? Nếu biết tin tức về cuộc rút lui, liệu hắn có bất chấp tất cả mà kích nổ ngay lập tức? Những điều này, Tsukishima hoàn toàn không có câu trả lời.
Còn một khả năng nữa, điều mà Tsukishima không muốn nghĩ tới nhất.
Người đó có thể nào… chính là một trong những Guide hoặc Sentinel tham gia vào nhiệm vụ này?
Dường như, anh đã thoáng nhìn thấy một phần của âm mưu to lớn này. Có thứ gì đó trong vô hình đang xâu chuỗi tất cả lại với nhau. Nhưng phía trước vẫn chỉ toàn là sương mù dày đặc, che giấu sự thật.
Mười ngày.
Đặt ra một thời hạn, Tsukishima vạch ra ranh giới cho lòng tư lợi của mình. Trong mười ngày, anh nhất định phải làm sáng tỏ tất cả những bí mật bị che giấu.
•
Mặt nước dần trở nên tĩnh lặng, nhưng điều đó không hẳn là tin tốt đối với Tsukishima. Một khi mặt nước hoàn toàn yên bình trở lại, có lẽ cũng là lúc người dẫn đường sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.
Nhưng đây là một cơ hội.
Tsukishima tiếp tục tháo dỡ chiếc hộp kim loại mà trước đó anh chưa dám tùy tiện chạm vào. Anh cần sửa đổi chương trình kích nổ để biến nó thành công cụ có lợi cho mình. Thiết bị này không quá phức tạp, chỉ mất một chút thời gian là đã có thể tháo rời sơ bộ, để lộ toàn bộ mạch bên trong. Nhưng điều khiến Tsukishima hơi bất ngờ là, đối phương dường như chỉ chú trọng đến lớp bảo vệ bên ngoài của quả bom, còn cấu trúc bên trong lại tuân theo những quy tắc cũ kỹ từ hàng chục năm trước quá đơn giản. Chính vì thế, anh không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tình huống khẩn cấp, anh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Tsukishima nhanh chóng cải tiến thiết bị, đặt lại hẹn giờ thành một phút sau và kiên quyết nhấn nút kích hoạt.
Anh vốn dĩ định nghiên cứu nó kỹ hơn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại phải dùng đến trong tình huống này.
Tsukishima dán mắt vào những con số đang đếm ngược, hiểu rõ rằng chỉ cần một chút sơ suất, anh cũng sẽ bỏ mạng tại đây. Nhưng vào lúc này, không có gì trong tay anh có thể gây ra mối đe dọa lớn hơn đối với con quái vật. Chấp nhận rủi ro cũng là một cách tiến lên, nếu không tiến lên, không những anh và người dẫn đường không thể thoát khỏi nơi này, mà còn không thể vén màn bí ẩn đang bao phủ hành tinh này.
Ba mươi giây cuối cùng, Tsukishima tiếp cận lớp màng mềm mới phát hiện bên trong quái vật. Con dao găm từ trong tay áo anh lặng lẽ trượt ra, ngón tay đếm ngược thời gian.
Sáu, năm, bốn, ba, hai—
Anh vung tay ném mạnh chiếc hộp kim loại. Cùng lúc đó, Tsukishima nhảy bật lên, đâm con dao găm sâu vào cơ thể con quái vật, tạo một điểm tựa lơ lửng trên không. Chiếc hộp tạo nên một đường cong trong tầm mắt anh, Tsukishima chăm chú theo dõi quỹ đạo của nó, đồng thời hét lên trong biển ý thức:
“Yamaguchi Tadashi, tỉnh lại đi!”
"BÙM——"
Làn sóng xung kích và hơi nóng bùng lên dữ dội, mặt nước bị đẩy ra bốn phương tám hướng. Cú nổ kinh hoàng làm toàn bộ cơ thể con quái vật đảo lộn, tiếng vang xé toạc không gian, nhấn chìm cả giọng nói của Tsukishima.
•
Lạnh quá.
Lạnh quá.
Cơn rét thấu xương từ tứ chi xâm nhập vào cơ thể, chạy dọc theo huyết quản rồi siết chặt trái tim đang rực cháy.
Cậu có cảm giác như mình bị nhốt trong một chiếc hộp nhỏ bé, bị ép buộc phải co mình lại, đầu gục xuống giữa hai đầu gối, cổ tê cứng. Oxy càng lúc càng ít đi, hơi thở trở nên khó khăn. Dưới đôi mắt nhắm nghiền, cậu nhìn thấy một thế giới xa xăm không thể diễn tả bằng lời. Cậu nghĩ, có lẽ mình sắp chết rồi.
Chết ư?
Đối với cậu, cái chết là một khái niệm xa lạ. Cậu biết cách đọc, biết cách viết từ đó, nhưng không biết thế nào mới được gọi là "chết".
Bây giờ thì cậu đã hiểu. Vì muốn thoát khỏi nỗi đau khủng khiếp này, cậu thử bước về phía bờ bên kia.
"Tỉnh lại đi."
Trước khi kịp bước qua ranh giới, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu. Cậu ngoảnh lại, nhận ra đó là một bàn tay vươn ra từ bóng tối, siết chặt lấy cậu, như thể nếu anh không đáp lại, đối phương tuyệt đối sẽ không buông ra.
Cậu không nhìn rõ người đó là ai, chỉ có một chút hụt hẫng. Hụt hẫng gì? Chính cậu cũng không biết.
"Yamaguchi Tadashi, tỉnh lại đi."
Người đối diện lặp lại lần nữa, lần này thêm vài từ nữa. Cậu nghe thấy, nhưng lại không hiểu.
Yamaguchi Tadashi... là ai?
Cậu chớp mắt, trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi.
Người mà kẻ đó nhắc đến, là mình sao? Anh không quan tâm đến việc bản thân mình là ai, chỉ muốn gỡ bỏ bàn tay đang siết chặt cổ tay mình để tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng mặc cho cậu giãy giụa thế nào, đối phương vẫn im lặng đón nhận tất cả, chỉ có một điều không thay đổi, không chịu buông tay.
Thôi được rồi, có lẽ họ có thể thử trò chuyện đàng hoàng một chút? Biết đâu người này sẽ chịu thả cậu đi.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Cậu ho khẽ, định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị kéo mạnh về lại bóng tối sâu thẳm.
Xong rồi.
Cậu nghĩ, cái lạnh sẽ lại xâm chiếm cơ thể anh. Cậu không muốn chịu đựng sự đau đớn đó nữa, nhưng chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu đã phải gồng mình tiếp nhận tất cả.
Hơi thở đến gần. Theo phản xạ, cậu nghiêng đầu tránh đi, như thể làm vậy có thể thoát khỏi những tổn thương sắp tới.
Nhưng thứ chờ đợi cậu lại là một vòng tay ấm áp.
Ai đó ôm lấy cậu, chia sẻ hơi ấm của mình. Bỗng nhiên, cậu thấy mắt mình cay xè, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Cậu tham lam khao khát không chỉ hơi ấm, mà còn nhiều hơn thế nữa.
Người ôm cậu dường như có thể cảm nhận được tất cả những suy nghĩ của anh. Giọng nói cứng nhắc nhưng vẫn tràn đầy kiên nhẫn dỗ dành:
“Cố chịu thêm một chút nữa… Chúng ta… sẽ sớm ra ngoài thôi…”
Ra ngoài?
Yamaguchi đột nhiên mở bừng mắt.
Lúc này, cậu mới nhận ra mình bị bao bọc trong một đám dây gai hình kén. Khẽ động đậy, những sợi dây lập tức đứt gãy. Qua khe hở chưa hoàn toàn khép lại, cậu nhận ra mình vẫn ở nguyên tại chỗ. Những con mắt trên mặt đất như thể bị kích thích mạnh mẽ, trừng lớn, đồng tử xoay tròn không ngừng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, dù biển ý thức vẫn xám xịt, nhưng cơn đau như muốn bổ đôi đầu đã lặng xuống. Cậu dùng dao găm xé toạc đám dây gai đã mất sức sống, nhưng đôi chân tê dại không còn chống đỡ nổi, khiến cậu ngã xuống đất.
Không có sự truy kích. Người dẫn đường đã dễ dàng thoát ra, nhưng rõ ràng mặt đất không hề yên tĩnh. Chính xác mà nói, con quái vật không yên tĩnh.
Cơ hội tốt.
Dù là thứ gì đã giữ chân con quái vật, cậu cũng có thể lợi dụng thời gian này để tìm ra mỏ neo thực sự cuối cùng.
Cậu gượng đứng dậy, tập trung nốt chút sức mạnh tinh thần ít ỏi còn lại.
Tiếng động vang lên bên tai. Yamaguchi nhìn về bên phải, phát hiện con gấu mèo lúc trước đã lần theo tinh thần lực mà tìm đến. Cậu vươn tay ra, linh thể nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất giữa không trung, trở về biển ý thức, mang theo một tia sinh khí.
Tập trung lại toàn bộ tinh thần lực còn sót lại, cậu tìm kiếm giữa những con mắt khổng lồ, cuối cùng cũng định vị được mỏ neo thực sự.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Cậu siết chặt dao găm, lao đến mà không do dự.
Khi tỉnh lại lần nữa, Yamaguchi vẫn còn có chút ngỡ ngàng.
Không cần ngẩng đầu, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy bầu trời đêm lấp lánh những vì sao. Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, không làm đôi mắt đang nhức mỏi của cậu thêm đau đớn.
Không rõ tình hình hiện tại ra sao, Yamaguchi thử ngồi dậy, nhưng sự mệt mỏi toàn thân không đơn giản như cậu nghĩ. Mất một lúc lâu cậu mới có thể từ từ cử động cơ thể. Vừa thở phào nhẹ nhõm, cậu đã nhìn thấy Tsukishima đứng cách đó không xa.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, Sentinel cũng nghiêng đầu nhìn lại. Yamaguchi chợt không biết nên nói gì.
Cậu nên nói gì đây?
Cậu đã ra ngoài an toàn rồi à? Cậu không sao chứ?
Cảm ơn cậu vì đã cứu tôi?
Bất kể nói gì cũng có vẻ không ổn lắm. Yamaguchi bối rối dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào những đốm lửa nhảy múa trước mặt, tiếp tục suy nghĩ xem nên bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào.
“Cảm ơn.”
Người phá vỡ sự im lặng trước lại là người mà cậu không ngờ đến.
“Vì cậu đã cứu tôi.”
Sentinel nói với giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến Yamaguchi không biết phải phản ứng thế nào. Cậu vội vàng xua tay:
“Không… không cần cảm ơn…”
Cậu không dám nhận công, liền thành thật kể lại sự việc.
“Ừm, giữa chừng tớ cũng mắc bẫy… Người đó… là cậu à?”
Dù lời nói của cậu có phần mơ hồ, Tsukishima lại không chút do dự trả lời:
“Là tôi.”
“Nhờ có cậu thu hút sự chú ý của nó… nếu không tớ cũng không thể tìm ra điểm yếu cuối cùng.”
Cậu khiêm tốn cười nói, nhưng Sentinel đột nhiên nhíu mày, như thể cảm thấy cậu quá mức tự hạ thấp bản thân.
“Tại sao cậu lại không có chút tự tin nào vậy?”
“Hả?”
“Nếu không phải cậu đã giáng cho nó một đòn chí mạng trước, thì tôi cũng không có cơ hội tấn công tiếp theo, cậu hiểu không?”
Giọng điệu luôn lạnh nhạt của Tsukishima lúc này như bị đốt cháy, làm Yamaguchi ngẩn ra.
“Hơn nữa, chính cậu mới là người kết liễu nó, vậy có gì mà phải đùn đẩy công lao qua lại chứ?”
Yamaguchi bối rối không biết nói gì. Cậu nhìn Tsukishima, thấy anh ngồi xuống bên cạnh, đan mười ngón tay vào nhau, trầm mặc một lúc lâu.
“Tôi cũng cần xin lỗi cậu về chuyện đã nói là bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của cậu.”
“Tôi có những khó xử không thể nói ra, lúc đó chỉ muốn nhanh chóng tách khỏi cậu nên mới nói vậy. Nhưng thực ra tôi chưa từng bỏ thuốc, nếu cậu cảm thấy bản thân dễ buồn ngủ, có lẽ nguyên nhân là do chính cậu.”
“Tớ còn tưởng cậu thấy tớ quá vô dụng…” Yamaguchi tròn mắt, dè dặt lên tiếng.
“Vậy đó là suy nghĩ chủ quan của chính cậu?”
Tsukishima không chút do dự nói thẳng: “Ngốc quá đi.”
Yamaguchi không phản bác, Tsukishima liếc cậu một cái, vẻ mặt không còn gì để nói:
“Tôi chưa từng nghĩ cậu vô dụng.”
“Nếu cậu đang tự trách về hành trình trước đó của chúng ta, thì thật sự buồn cười đấy.”
“Trước tiên, mấy con quái vặt kia không đáng để tôi bận tâm, tôi có thể dễ dàng đánh đuổi chúng. Nếu một việc có thể giải quyết một toii, tại sao phải tốn gấp đôi sức lực? Không đáng.”
Câu nói này cũng không khác xa so với những gì Yamaguchi đã nghĩ. Cậu có chút xấu hổ vì mình lại có thể đoán đúng tính cách của Tsukishima. Nhưng ngay sau đó, cậu lại có chút bất an, đưa tay gãi đầu:
“Chỉ là, thực lực của chúng ta có sự chênh lệch… khá lớn, có chút lo lắng cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?”
“Không cần so đo xem ai xứng đáng với ai.”
“Thực lực là do rèn luyện mà thành, chứ không phải chỉ nói là có được.”
“Hơn nữa, thế mạnh của chúng ta vốn đã khác nhau. Chỉ cần làm tốt phần việc của mình, đó cũng là một loại thành tựu.”
Tsukishima suýt nữa bị cậu làm cho tức đến ngất xỉu. Nếu có thể, anh thật muốn tháo tung cái đầu gỗ của Yamaguchi ra, giống như cách anh đã tháo dỡ chiếc hộp kim loại khi trước.
“Cậu hãy nhớ lại trận chiến hôm nay với con quái vật, rồi cậu sẽ hiểu ý tôi.”
“…Được rồi.”
Yamaguchi ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Cậu hồi tưởng lại từng chi tiết và nhận ra sự thật đúng như Tsukishima đã nói. Cách tấn công chính của con quái vật dựa vào tinh thần lực. Nếu Sentinel phải đối đầu một mình, chắc chắn sẽ gặp bất lợi, thậm chí có thể rơi vào bẫy ngay từ đầu mà không hay biết, đừng nói gì đến việc phản công.
Dưới sự chỉ điểm của Sentinel, suy nghĩ của Yamaguchi dần sáng tỏ, tâm trạng cũng không khỏi phấn chấn.
Cậu không cần phải gò bó mình trong áp lực của hệ thống đánh giá thực lực. Những gì cậu có thể làm cũng rất nhiều. Bất kể là gì, chỉ cần cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình, thế là đủ rồi.
Đối diện với Tsukishima, Yamaguchi lần đầu tiên nở một nụ cười thực sự xuất phát từ trái tim.
15.05.2025
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro