[Trưởng nhà + Jamil] Phản ứng khi thấy bạn bị thương
Bài viết gốc:
https://www.tumblr.com/lotuswish/775853924611653632/%DC%93-how-they-react-when-they-see-you-hurt
----------
Mô tả: Nỗi đau — đó là thứ anh chưa bao giờ muốn gắn liền với bạn.
Nhưng khi thấy bạn bị thương, khi nhận ra có kẻ đã cả gan làm tổn hại đến bạn — tất cả sự bình tĩnh nơi anh liền vỡ vụn.
Với vài người, đó là cơn thịnh nộ.
Với người khác, là nỗi hoảng loạn.
Và với số ít, là sự điềm tĩnh đến rợn người — cho đến khi anh chắc chắn rằng bạn an toàn.
Chỉ có một điều không hề thay đổi:
Kẻ gây ra chuyện này... nhất định sẽ phải trả giá.
----------
Riddle Rosehearts
Riddle luôn tự hào vì mình có thể kiểm soát bản thân.
Cả cuộc đời anh được định hình bởi kỷ luật, khuôn phép, và niềm tin rằng cảm xúc phải luôn bị lý trí chi phối.
Anh không cho phép mình hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cho phép bản thân bị cảm xúc dẫn dắt.
Mọi việc anh làm đều chính xác, cẩn trọng, và có chủ đích.
Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy bạn bị thương—
Tất cả như sụp đổ.
Hơi thở anh nghẹn lại nơi cổ họng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, còn đầu óc thì trống rỗng.
Thế giới quanh anh thu hẹp chỉ còn lại bạn, và trong tích tắc, toàn bộ sự kiềm chế mà anh mất bao năm rèn giũa giờ chỉ còn treo lơ lửng trên một sợi dây mỏng manh sắp đứt.
"Là ai làm chuyện này?"
Giọng anh sắc hơn bao giờ hết, run lên bởi thứ cảm xúc thô ráp — thứ gì đó rất gần với cơn giận.
Anh lập tức quỳ xuống cạnh bạn, không chút do dự.
Đôi tay anh lơ lửng giữa không trung — không dám chạm vào, chưa dám, vì nhỡ đâu lại khiến bạn đau hơn thì sao.
Ngón tay anh run rẩy, khao khát được chạm vào bạn, được chắc chắn rằng—
"Nói cho anh biết, em đau ở đâu?" Anh khàn khàn hỏi, giọng run lên. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Động tác của anh dịu dàng nhưng lại mang theo sự căng thẳng không thể che giấu.
Bàn tay vốn quen với sự chính xác giờ trở nên vụng về, nặng trĩu nỗi hoảng loạn.
Anh không nhận ra hơi thở mình đã trở nên dồn dập, không nhận ra vai mình đang khẽ run khi ánh mắt quét qua từng vết bầm, từng vết xước, từng dấu hiệu chứng minh rằng—
Có chuyện đã xảy ra.
Và anh đã không ngăn được nó.
"Em nên cẩn thận hơn chứ," anh trách, nhưng giọng mỏng manh, gượng gạo, như thể đang cố đè nén thứ khác bên trong.
Bạn cố cười, nói mình ổn, nhưng anh chẳng tin.
Ánh mắt anh thoáng bừng lên vẻ bực dọc, quai hàm siết lại, tay anh vô thức nắm lấy cổ tay bạn hơi chặt hơn mức cần thiết.
"Đừng nói vớ vẩn — em đang bị thương đấy," anh quát khẽ, rồi lập tức hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh. "Chỉ cần... ở yên. Để anh lo."
Anh không chịu để bạn xem nhẹ chuyện này, cũng chẳng buông bỏ.
Bạn không ổn, và anh sẽ không để bạn thuyết phục mình ngược lại.
Nhưng ngay cả khi đang tập trung kiểm tra xem bạn có sao không, một ý nghĩ khác vẫn cháy âm ỉ trong đầu anh, đè nặng nơi thái dương như một ngọn lửa nén chặt:
Ai đã làm chuyện này với em?
Bàn tay anh siết chặt lại.
Nhịp thở dần ổn định, nhưng cơ thể anh căng cứng, như sợi dây cung chực đứt.
Bởi vì một khi anh chắc chắn rằng bạn an toàn, rằng bạn sẽ hồi phục, rằng anh không đánh mất bạn—
Thì khi đó, và chỉ khi đó, anh mới xử lý kẻ gây ra chuyện này.
Mẹ anh từng dạy rằng phải biết kiềm chế.
Nhưng có những điều, đơn giản là không thể tha thứ.
Và kẻ làm tổn thương em — là một trong số đó.
Leona Kingscholar
Nguy hiểm.
Cơ thể anh nhận ra điều đó trước cả khi đầu óc kịp phản ứng.
Bản năng của một kẻ săn mồi trỗi dậy ngay khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào bạn — bị thương, yếu ớt, và không ổn.
Tầm nhìn anh thu hẹp, nhịp tim tăng vọt, và trong giây lát, mọi thứ xung quanh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Chuyện quái gì đã xảy ra? "
Giọng anh trầm thấp, gằn lên như một tiếng gầm, đặc quánh của thứ gì đó tối tăm và khó kiểm soát.
Bàn tay anh siết chặt bên hông, từng thớ cơ căng cứng — sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng hủy diệt, sẵn sàng xóa sổ bất cứ thứ gì đã khiến bạn ra nông nỗi này.
Nhưng rồi anh thấy nó — thấy cách bạn ôm lấy bản thân, thấy hơi thở ngắt quãng, thấy bạn khẽ giật mình mỗi khi cử động — và ngay lập tức, cơn giận buộc phải bị nuốt ngược vào trong, nghẹn lại nơi cổ họng như vị đắng khó chịu.
Bởi vì lúc này, bạn là ưu tiên hàng đầu.
Anh bước đến, rút ngắn khoảng cách chỉ trong một bước, bàn tay vươn ra trước khi kịp nghĩ thêm điều gì.
Từ đầu, động tác của anh đã dịu dàng một cách lạ thường.
Đôi tay ấy — vốn có thể đem đến hủy diệt, biến mọi thứ thành tro bụi chỉ bằng một cú chạm — giờ lại nhẹ đến ngỡ ngàng khi đặt lên bạn.
Ngay khi cảm nhận được hơi ấm trên da bạn, sự căng cứng trong cơ thể anh dịu lại.
Bàn tay từng chỉ biết nắm chặt giờ đang giữ lấy bạn, nâng đỡ bạn thay vì làm bạn đau.
"Ai đã làm chuyện này?"
Giọng anh vẫn nguy hiểm, nặng nề thứ phẫn nộ bị nén lại, nhưng ẩn dưới đó là lo lắng — và sợ hãi.
Anh ghét cảm giác đó.
Ghét việc tim mình co thắt lại, ghét cái cách nó cứ vương vấn trong đầu, gặm nhấm vào phần nào đó anh cố chôn giấu dưới lớp vỏ thờ ơ thường ngày.
Anh quỳ xuống trước bạn, đôi mắt màu lục sắc bén lướt qua từng vết thương với ánh nhìn đủ khiến người khác nghẹt thở.
Ngón tay anh khẽ lướt qua những chỗ sưng tím, quai hàm nghiến chặt đến mức bạn có thể nghe rõ tiếng răng nghiến vào nhau.
"Nói đi," giọng anh trầm thấp, nguy hiểm.
Rồi khi bạn ngập ngừng, cố chối, cố tỏ ra không sao—
Sự kiên nhẫn của anh đứt phựt.
"Đừng nói dối anh," anh gằn, tay siết nhẹ hơn nhưng đủ để khiến bạn biết rằng anh đang nghiêm túc. Ánh mắt anh tối sầm lại. "Em đang bị thương. Đừng giả vờ như chẳng có gì."
Giọng anh không để chỗ cho sự phản kháng.
Không có kiên nhẫn cho sự bướng bỉnh, cũng chẳng có ý định chấp nhận bất kỳ lời bao biện nào.
Nếu bạn không nói ra ai là thủ phạm — thì tốt thôi, anh sẽ tự tìm.
Bởi vì kẻ đã làm ra chuyện này.
Và một khi anh chắc chắn rằng bạn an toàn, rằng bạn sẽ hồi phục, và rằng sẽ không ai còn có thể chạm vào bạn thêm lần nào nữa—
Anh sẽ đi săn.
"Ở yên đây," anh khàn giọng, đứng thẳng dậy, chiếc đuôi phía sau khẽ quất nhẹ, thể hiện rõ sự kiềm nén đến giới hạn. "Để anh xử lý."
Còn nếu bạn định cản anh lại—
Ánh nhìn anh lia xuống, sắc bén và bỏng rát như ánh nắng sa mạc giữa trưa: chói chang, khắc nghiệt, và không dung thứ.
"Không ai chạm vào em mà còn sống yên ổn được đâu."
Rồi anh quay đi — như cơn bão cuồng nộ không thể cản, một con sư tử lao đi theo mùi máu, mang theo cơn thịnh nộ trần trụi của kẻ bảo vệ thứ quý giá nhất của mình.
Azul Ashengrotto
Azul là kiểu người luôn tính toán cẩn thận.
Mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi quyết định của anh đều có chủ đích.
Anh dành nhiều năm để xây dựng hình ảnh của mình — một người lịch thiệp, sắc sảo, bình tĩnh đến mức dường như chẳng bao giờ mất kiểm soát.
Anh không nao núng, không chần chừ, không để bản thân bị sự bất an chi phối.
Cho đến khi anh thấy bạn bị thương.
Và bỗng nhiên, mọi sự kiểm soát ấy tan biến hoàn toàn.
Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, cơ thể anh cứng đờ, và trong một khoảnh khắc đáng sợ, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng.
"Em—chuyện gì đã xảy ra vậy? "
Giọng anh không còn giống của chính mình. Quá sắc, quá thô, chẳng còn chút mượt mà, tự tin thường thấy.
Anh lao đến bên bạn chẳng kịp suy nghĩ, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào, anh dừng lại.
Những ngón tay anh run rẩy, lơ lửng trên không, đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch vì cố kiềm chế.
Trong đầu anh vang lên hàng ngàn suy nghĩ: phải làm gì đó, phải cứu bạn, nhưng rồi một ý nghĩ kinh khủng xen vào giữa cơn hoảng loạn ấy—
Nhỡ đâu anh sẽ làm mọi thứ tệ hơn thì sao?
Lần đầu tiên, anh không tin vào chính mình.
Không tin vào bàn tay này, không tin vào phán đoán của bản thân — không phải khi hình ảnh bạn bị thương đang xé toạc trái tim anh từ bên trong.
"Em đau ở đâu?" Anh hỏi dồn, gần như hoảng loạn. "Nặng không? Có nghiêm trọng không?"
Tư duy của anh trượt dốc thẳng xuống vực sâu — nghĩ đến tình huống xấu nhất, đến khả năng bạn đang cố giấu mức độ thương tổn thật sự, đến việc liệu anh có đủ nhanh để cứu bạn hay không.
Rồi bạn lại cố cười, nói nhẹ: "Không sao đâu."
"Không sao à?" Anh lặp lại, giọng nghẹn lại. Có gì đó nứt vỡ trong âm thanh ấy. "Em còn nói vậy được à khi em—khi em..."
Tay anh siết lại thành nắm đấm, khẽ run lên khi cố ép bản thân phải bình tĩnh.
"Chỉ cần ở yên đó," anh nói, giọng khàn đi. "Để anh lo."
Vì nếu có thứ gì anh biết rõ, nếu là điều duy nhất anh mà có thể kiểm soát, thì đó là sửa chữa mọi chuyện.
Là ra một cái giá, là đưa ra giải pháp.
"Anh sẽ gọi người chữa trị. Muốn gì, cần gì — anh đều sẽ lo hết."
Lời anh tuôn ra nhanh đến mức lẫn cả vào trong từng hơi thở, tâm trí vẫn rối tung, nhưng suốt cả lúc đó, anh vẫn không buông tay bạn.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay bạn, quá chặt, như thể đó là thứ duy nhất giữ anh khỏi tan vỡ — như thể nếu buông ra, anh sẽ đánh mất bạn mãi mãi.
Và khi mọi chuyện qua đi, khi anh biết chắc bạn sẽ ổn, rằng bạn an toàn— anh vẫn không tài nào rời mắt khỏi bạn.
"Em làm anh sợ chết đi được," anh thì thầm, giọng nhỏ hơn nhiều so với thường ngày.
Giờ đây giọng anh đã trầm ổn hơn, nhưng bạn vẫn nghe thấy nỗi sợ còn sót lại — trong cách ngón tay anh vô thức vuốt nhẹ khớp tay bạn, trong tiếng thở dài mệt mỏi như thể anh vừa phải nín thở suốt cả quãng thời gian ấy.
Và lần đầu tiên kể từ khi bạn quen biết Azul Ashengrotto — người đàn ông khôn ngoan, điềm tĩnh, luôn nắm quyền điều khiển trong mọi cuộc thương lượng —
Anh để bạn thấy rõ rằng anh mong manh đến thế nào, khi chuyện có liên quan đến bạn.
Kalim Al-Asim
Kalim luôn nở nụ cười.
Anh là nguồn sáng trong mọi căn phòng anh bước vào, là niềm vui rực rỡ không bao giờ tắt. Khi mà mọi chuyện có trở nên tồi tệ đến đâu, anh vẫn luôn tìm thấy được điểm tốt trong đó. Khi ai đó buồn rầu, anh sẽ dùng năng lượng ấm áp và tiếng cười của mình để vực họ lên.
Nỗi buồn là thứ anh không cho phép bản thân chìm vào, là thứ anh chống lại bằng tất cả sự lạc quan mình có.
Nhưng khi thấy bạn bị thương—
Cả thế giới của anh chững lại.
"Trời ơi, không, không—"
Từ ngữ bật ra khỏi miệng anh trước khi kịp suy nghĩ, hơi thở nghẹn lại khi tim anh thắt chặt trong lồng ngực.
Anh không do dự, không cần hiểu chuyện gì đang diễn ra — cơ thể anh tự động lao đến bên bạn, nhanh nhẹn như một bản năng.
Đôi tay anh nâng lấy khuôn mặt bạn, ấm áp và run nhẹ vì lo lắng.
"Em có sao không? Chuyện gì vậy? Có đau không? Có nặng lắm không?"
Giọng anh run. Cả người anh cũng run.
Rồi khi anh nhìn kỹ hơn — thấy bạn nhăn mặt, thấy cách bạn ôm lấy bản thân như đang giấu đi nỗi đau — ngực anh co lại, dạ dày quặn thắt.
"Tại sao không ai ngăn lại chứ? Tại sao anh không ngăn được?"
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong anh, dữ dội đến nghẹt thở.
"Lẽ ra anh phải ở đó! Lẽ ra anh phải bảo vệ em!"
Tay anh siết lại — không đủ mạnh để làm bạn đau, chỉ đủ để bạn biết rằng anh đang ở đây, rằng anh sẽ không buông.
Và rồi, trước khi bạn kịp lên tiếng, trước khi kịp nói rằng bạn không sao đâu— đôi mắt anh bắt đầu ngân ngấn nước.
"Kalim, anh—"
"Anh không khóc!" (Anh khóc thật.) "Anh chỉ là... em làm anh sợ quá!"
Giọng anh nghẹn lại, và ngay sau đó, anh kéo bạn vào lòng, ôm chặt đến mức bạn gần như không thở nổi — như thể chỉ cần buông ra, bạn sẽ tan biến mất.
"Đừng cử động nha? Cứ ở yên đây! Anh đi gọi người giúp liền — anh sẽ xử lý chuyện này, anh hứa đó!"
Nếu đó chỉ là một vết xước nhỏ, một vết bầm thôi — anh vẫn sẽ đối xử với nó như thể bạn sắp chết đến nơi thôi.
Anh không chịu để bạn mặc kệ nó, không để bạn xem nhẹ nó.
Còn nếu là chuyện nghiêm trọng hơn — nếu bạn thật sự bị thương nặng —
Anh sẽ hoảng loạn, nhưng tay thì vẫn vững vàng. Không chần chừ, anh bế bạn lên, ôm sát vào ngực, như thể bạn là vật quý giá nhất trần đời, và nơi duy nhất bạn thuộc về là trong vòng tay anh.
"Anh giữ được em rồi," anh thì thầm, giọng khàn đi, "Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em nữa."
Và khi đưa bạn đến nơi an toàn, khi chắc chắn bạn không sao—
Anh vẫn không ngừng lo lắng.
"Em phải nghỉ ngơi đó! Muốn gối không? Anh đi lấy gối! Hay là trà? Em muốn trà không? Jamil ơi! Pha trà nhanh lên!"
"Kalim, em ổn mà—"
"Không, không ổn gì hết! Anh sợ chết khiếp luôn đó!"
Ngón tay anh siết lấy tay bạn, vẫn chưa chịu buông.
Đến tận sau này, khi vết thương đã được băng bó, khi mọi thứ ổn định trở lại—
Anh khẽ tựa trán vào trán bạn, nhắm mắt lại.
"Đừng dọa anh kiểu đó nữa nha?"
Giọng anh nhẹ hơn bình thường, chẳng còn sự náo nhiệt, mà là thành thật đến lạ.
"Anh không muốn thấy em bị thương thêm lần nào nữa đâu."
Jamil Viper
Jamil được nuôi dạy để đối mặt với khủng hoảng.
Cả đời anh là người đứng ra xử lý mọi chuyện khi tất cả người khác hoảng loạn, là người âm thầm giải quyết mọi vấn đề trong khi người ta còn đang mất bình tĩnh.
Dù tình huống có tệ đến đâu, dù mọi thứ có hỗn loạn hay áp lực đến mấy—anh vẫn luôn giữ được mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Thế nên khi anh thấy bạn bị thương, khi nhận ra cách bạn đang cố đỡ lấy bản thân, khuôn mặt nhăn lại vì đau—
Dạ dày anh như thắt lại.
Nhưng cơ thể anh phản ứng ngay lập tức, theo bản năng.
"Ở đâu?"
Giọng anh trầm và vững vàng. Quá vững vàng. Trong đầu anh đang hét lên vì lo lắng, nhưng giọng nói thì không hề run, từng động tác đều chuẩn xác, được tính toán kỹ lưỡng.
Anh quỳ xuống ngay trước mặt bạn, ánh mắt quét nhanh khắp người, sắc bén, tỉ mỉ.
"Nặng không? Cho anh xem."
Anh không phí thời gian. Không hỏi chuyện gì xảy ra—chưa phải lúc. Vì lúc này, điều duy nhất quan trọng là chắc chắn rằng bạn ổn.
Đôi tay anh ấm, nhưng cứng cáp. Ngón tay lướt nhẹ trên da bạn, dò tìm từng vết thương, mỗi cử động đều cẩn trọng và có mục đích.
Anh chạm nhẹ vào cổ tay, cánh tay, cả bên má bạn—nơi nào có thể bị đau, anh đều kiểm tra, cẩn thận đến mức gần như dịu dàng.
"Không gãy xương," anh lẩm bẩm, vừa nói cho mình nghe, vừa để trấn an bạn. "Không sưng nhiều... chỗ này có đau không?"
Rồi khi bạn khẽ nhăn mặt, buông ra một tiếng rít nhỏ vì đau—
Một điều gì đó trong anh gãy vụn.
Hàm anh siết chặt. Nhịp thở chậm lại.
"Ai?"
Ánh mắt anh ngước lên, và lần đầu tiên, trong đó có gì đó nguy hiểm.
"Ai làm chuyện này?"
Nếu có người gây ra—nếu ai đó phải chịu trách nhiệm—thì chắc chắn họ sẽ không được yên.
Nhưng dù cơn giận đang sục sôi trong huyết quản, dù trong đầu anh đã có hàng trăm cách để "xử lý" kẻ đó rồi, anh vẫn ép bản thân phải tập trung vào bạn trước.
"Em đi được không?" Giọng anh dịu hơn một chút, trở lại vẻ kiểm soát thường thấy.
Nếu bạn nói có, anh cũng không để bạn tự chứng minh. Một tay vòng qua eo bạn, đỡ lấy, dẫn bạn đi một cách tự nhiên như thể đã làm thế cả đời.
Nếu bạn nói không—anh không hỏi thêm nửa lời, chỉ khẽ cúi xuống, bế bạn lên. Không cảnh báo, không xin phép—chỉ là một chuyển động dứt khoát, chắc chắn.
"Đừng cãi," anh lầm bầm, mắt không rời đường đi. "Để anh lo."
Vì anh sẽ thật sự lo cho bạn.
Khi đã đưa bạn đến nơi an toàn, khi chắc chắn bạn được chăm sóc tử tế, khi biết bạn ổn—
Lúc đó, và chỉ lúc đó, anh mới cho phép mình thở ra.
"Em liều thật đấy," anh nói khẽ, giọng pha lẫn mệt mỏi và một cảm xúc quá chân thật để có thể giấu giếm. "Anh đâu rảnh mà mỗi lần em bị thương lại phải chạy đến thế này đâu."
Nhưng ngón tay anh khẽ siết lại trên cánh tay bạn, đủ để lộ ra điều mà lời nói không thể che giấu cho hết.
Bởi nếu mọi thứ tệ hơn thế này—nếu anh đến trễ hơn một chút thôi—
Anh không dám nghĩ bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Vil Schoenheit
Sự hoàn hảo — đó là tiêu chuẩn của Vil.
Không chỉ trong nhan sắc, không chỉ trong công việc, mà trong mọi thứ: phong thái, kỷ luật, cách anh kiểm soát chính mình.
Anh không cho phép bản thân cẩu thả. Không được phạm sai lầm. Không để cảm xúc dẫn dắt lý trí.
Nhưng rồi anh thấy bạn bị thương.
Và điều gì đó trong anh... vỡ tan tành.
Môi anh mím lại, gương mặt không biểu cảm, thân người cứng đờ — chỉ có đôi bàn tay khẽ siết nơi hông và nhịp thở quá chừng mực mới tố cáo cơn bão đang cuộn trào bên trong vẻ ngoài hoàn hảo ấy.
"Em bị thương ở đâu?"
Giọng anh vẫn vững, lạnh mà mang chút sắc bén của thói quen nghề nghiệp.
Nhưng đôi mắt ấy —
Chúng cháy rực.
Anh bước tới chỉ trong hai nhịp, găng tay đã chạm vào da bạn. Động tác của anh cứng rắn nhưng vẫn tinh tế, từng ngón tay lướt nhẹ, kiểm tra với sự chính xác đến mức gần như lạnh lùng.
"Ngồi xuống." Không phải là lời đề nghị. "Đừng cử động cho đến khi anh kiểm tra xong."
Bạn cố xua đi, bảo rằng không sao cả, nhưng ánh nhìn sắc bén của anh khiến mọi lời nguỵ biện tan biến.
"Đừng xúc phạm anh bằng cách giả vờ rằng chuyện này ổn," anh gắt, giọng sắc bén như thuỷ tinh.
"Em bị thương, anh thấy rõ. Vậy nên, để anh lo."
Ngón tay anh lần lượt chạm lên từng vết thương, tỉ mỉ, và cẩn trọng.
Anh ghi nhớ tất cả — vị trí, mức độ, cả phản ứng nhỏ nhất của bạn khi anh chạm vào chỗ đau.
Anh im lặng, nhưng bờ vai căng cứng đã nói thay mọi điều.
"Chuyện này không nên xảy ra."
Lời nói bật ra khẽ khàng, như một hơi thở, nhưng lại nặng trĩu đến nghẹt tim.
"Lẽ ra anh nên—"
Anh ngắt lời chính mình trước khi nói hết.
Vil Schoenheit không sống trong những điều "lẽ ra".
Anh sửa sai. Anh ngăn bi kịch trước khi nó kịp xảy ra.
Nhưng lúc này, điều duy nhất anh có thể làm... là chắc chắn rằng bạn sẽ ổn.
"Để anh lo." Anh nói trơn tru, gần như thầm thì, bắt đầu xử lý vết thương bằng chính đôi tay mình. "Ngồi yên."
Mọi động tác của anh đều hoàn hảo — lau sạch, băng bó, kiểm tra, chỉnh lại từng chi tiết nhỏ cho đến khi không còn chút tì vết nào.
Nhưng có một điều khó nhận ra: đôi tay anh khẽ dừng lại mỗi khi lướt qua cổ tay bạn, lòng bàn tay bạn, bờ vai bạn — dịu dàng, lưu luyến, đến mức gần như không thể tin rằng đây là Vil lạnh lùng thường ngày.
Và khi mọi việc kết thúc, khi bạn đã được chăm sóc ổn thoả, khi không khí nặng nề tan đi đôi chút —
Anh mới khẽ thở ra.
"Em làm anh lo đấy," anh nói, giọng mềm hơn, không có chút ngụy tạo nào.
Rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngón tay anh khẽ chạm vào cằm bạn, nâng khuôn mặt lên đối diện với anh.
"Anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Không bao giờ."
Giọng anh nhẹ, nhưng ánh mắt thì không.
Bởi nếu có ai đó liên quan đến chuyện này — nếu có kẻ dám làm bạn đau —
Thì kẻ đó sẽ phải hối hận vì đã chạm vào thứ mà Vil Schoenheit xem là quý giá nhất.
Idia Shroud
Idia không giỏi chịu áp lực.
Anh sinh ra không phải để đối mặt với tình huống căng thẳng, với cảm xúc dữ dội đến mức không cho phép sai lầm nào.
Anh ghét sự hỗn loạn, ghét điều bất ngờ, ghét cảm giác không biết phải làm gì.
Thế nên khi thấy bạn bị thương—
Bộ não anh tắt ngúm.
Trong một giây trọn vẹn, anh chỉ đứng đó, trân trối nhìn, hơi thở nghẹn lại giữa cổ họng, các ngón tay run rẩy nhưng không nhúc nhích nổi.
Không, không, không, không, không—
Tâm trí anh lập tức lao vào những kịch bản tồi tệ nhất.
Nặng đến mức nào? Có nguy hiểm không? Có chảy máu trong không? Nếu anh phản ứng không đủ nhanh thì sao?
Nếu anh mất bạn thì sao?
Dạ dày anh quặn lại, cơn hoảng loạn quen thuộc dâng lên, nghẹn ứ trong cổ, khiến anh gần như không thở nổi.
Vì nỗi sợ này—chính nỗi sợ này—anh đã từng sống qua rồi.
Anh nhớ lần đầu tiên. Cái lần đầu tiên ấy.
Mất Ortho là điều anh chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Một việc anh không kịp ngăn chặn, không kịp cứu lấy.
Và dù anh đã tạo lại em ấy, hồi sinh một phiên bản khác của người em trai—
Anh vẫn còn nhớ.
Nhớ cảm giác khi mọi chuyện đã quá muộn màng.
Cảm giác bất lực khi đứng nhìn người mình yêu thương rời xa.
Và giờ—
Giờ là bạn.
Bạn — người duy nhất còn lại ngoài Ortho.
Người hiểu anh, ở lại với anh, chọn anh dù có cả nghìn lý do để rời bỏ.
Người đã vô tình trở thành cả thế giới của anh, từ lúc nào không hay.
"Ôi lạy Thất Đại—được rồi, được rồi—đừng hoảng—không, chờ đã, người đang hoảng là mình—"
Anh lao về phía bạn, nhưng dừng lại ngay trước khi chạm tới.
Đôi tay run bần bật, lơ lửng trên không.
"Đ-đợi đã, anh có nên chạm vào em không? Nhỡ anh làm nó trở nặng hơn thì sao?? Ôi Thất Đại ơi, nhỡ mà anh làm hỏng nữa thì—"
Bộ não anh đang quá tải. Quá nhiều khả năng. Quá nhiều kịch bản xấu.
"Idia," bạn khẽ gọi, nhưng anh quay phắt lại, đôi mắt mở to hoảng loạn.
"E-em phải nói cho anh biết chính xác mức độ đau! Cho anh thang điểm—không, khoan, anh không tin thang điểm đau—ờm, em còn cử động được không?? Có cần bác sĩ không??"
Hơi thở anh gấp gáp, ngón tay bấu chặt lấy vạt áo hoodie như thể đó là thứ duy nhất giữ anh khỏi sụp đổ.
Nhưng rồi—giống như mọi lần—bạn lại nói câu quen thuộc:
"Em ổn mà."
Anh khựng lại.
Cả người cứng đờ, tâm trí lảo đảo cố bắt kịp thực tại.
"...Thật chứ?"
Giọng anh nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
Đầy nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi.
Vì anh đã từng mất một người rồi.
Và nếu mất thêm bạn—nếu lần này cũng là lỗi của anh, nếu anh không đủ nhanh, đủ giỏi, đủ thông minh—
Anh không biết mình sẽ sống tiếp thế nào.
Dù cuối cùng bạn đã khiến anh tin rằng mọi thứ đã ổn, Idia vẫn không rời đi.
Anh cứ lảng vảng quanh bạn, ngón tay vân vê gấu tay áo, rõ ràng muốn giúp mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Và rồi anh làm điều mà anh giỏi nhất—
"E-em muốn nằm nghỉ không? Ờ, anh có chuẩn bị... một chỗ hồi phục trong phòng. Có chăn, đồ ăn vặt, thuốc men—phòng hờ thôi! M-mình có thể xem gì đó dễ chịu, anh hứa sẽ không than phiền về thể loại đâu, thật luôn."
Giọng anh vẫn run rẩy, vẫn vấp, nhưng bờ vai đã bớt căng khi bạn gật đầu.
Sau đó—khi bạn đã ổn định được, không còn đau đớn nữa, khi mọi thứ đã lắng lại—
Ngón tay anh khẽ chạm vào tay bạn. Do dự. Rụt rè. Rồi từ từ đan vào, nắm lấy thật chặt.
"Đừng dọa anh như vậy nữa, được không?"
Giọng anh nhỏ, nhưng lần này không còn run nữa.
Vì anh sẽ không để mất bạn nữa.
Anh không thể.
Malleus Draconia
Malleus đã sống lâu hơn phần lớn mọi sinh linh.
Một thế kỷ, rồi hơn thế nữa, đã trôi qua kể từ khi anh chào đời.
Anh đã chứng kiến bao thế hệ thịnh rồi suy, thấy con người già đi chỉ trong cái chớp mắt.
Không điều gì có thể khiến anh dao động.
Không điều gì có thể phá vỡ sự điềm tĩnh vĩnh hằng ấy.
Cho đến khi anh thấy bạn bị thương.
Thế giới lập tức ngừng quay.
Hơi thở anh khựng lại, không khí xung quanh biến đổi—bầu không gian như cong lại dưới sức nặng của thứ gì đó cổ xưa, dữ dội, sâu thẳm như bầu trời giông bão trên vùng đất đầy gai.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là hoảng loạn.
Mà là một cơn thịnh nộ.
"Là ai đã làm chuyện này?"
Giọng anh trầm thấp, đều đặn, nhưng bên dưới là cơn cuộn trào nguy hiểm khó lường.
Đôi mắt lục bảo khẽ phát quang trong ánh sáng mờ đục, bóng tối quanh anh kéo dài, gió ngoài kia đột ngột lặng im, cả mặt đất cũng như ngừng thở—
Như thể chính thế giới này hiểu được cơn giận đang dâng lên trong lòng vị hoàng tử rồng.
Những ngón tay anh co lại bên sườn, móng vuốt khẽ run, phép thuật rì rầm cuộn dưới da—
Không phải nhắm vào bạn, chưa bao giờ là bạn—
Mà là cho kẻ ngu ngốc nào dám khiến bạn đau.
Nhưng anh dừng lại. Ép mình hít sâu.
Vì bạn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã đứng trước mặt bạn, bước đi nhẹ như cái bóng, gương mặt không biểu cảm.
Đôi tay ấy— bàn tay có thể điều khiển sấm sét, nghiền nát thành trì, phá tan bầu trời—
lại chạm đến bạn bằng sự dịu dàng gần như không thực.
"Để ta xem." Anh khẽ nói, những ngón tay trượt nhẹ trên vết thương, lướt qua vết bầm, vết cắt, nơi cơn đau còn đọng lại.
Sự đụng chạm của anh mềm như hơi thở, từng động tác chuẩn xác, nhưng toàn thân anh vẫn căng cứng, cơn giận bị nén chặt dưới lớp bình thản mong manh.
"Ai đã làm chuyện này?" Anh lặp lại, giọng nhỏ hơn, nhưng âm sắc còn lạnh lẽo hơn cả tia sét trước cơn bão.
Nếu bạn không trả lời, nếu bạn cố nói giảm nhẹ đi tình hình, nếu bạn dối—
Ánh mắt anh tối lại, nặng như trời giông đang đè xuống.
"Đừng bao che cho chúng."
Anh không dễ bị lừa. Anh được thấy hết—sự do dự trong mắt bạn, cách bạn tránh nhìn, cách giọng bạn lạc đi.
Và nếu bạn không nói... cũng không sao.
Anh sẽ tự tìm ra kẻ đó.
Nhưng trước hết—
"Đừng động đậy," anh khẽ bảo, nâng tay lên.
Một luồng phép thuật tràn ra trong không khí, vang lên như tiếng thì thầm cổ xưa, quấn quanh bạn như một tấm màn bảo hộ.
Cơn đau mờ đi, vết thương khép lại, từng chút một, cho đến khi hơi thở bạn trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Đỡ hơn chưa?" Anh hỏi, giọng giờ đã dịu hơn, ẩn dưới cơn thịnh nộ là sự quan tâm sâu nặng như gió bão.
Nhưng ngay cả khi đang chăm sóc cho bạn, tâm trí anh vẫn trôi xa.
Bởi ai đó đã làm bạn đau.
Và chuyện đó sẽ không yên ổn đâu.
Malleus Draconia không hành động trong cơn giận mù quáng.
Anh không nổi điên vô nghĩa.
Nhưng kẻ có tội... sẽ biết thế nào là sợ hãi.
"Ở yên đây," anh nói khẽ, ngón cái lướt qua má bạn một thoáng, chạm nhẹ như lời hứa. "Nghỉ ngơi đi. Hồi phục sớm nhé."
Rồi khi anh xoay người bước đi—
Bầu không khí bỗng đặc lại, trĩu xuống, nặng nề như sự im lặng trước cơn giông, như tia điện đang rạch ngang bầu trời.
Bởi ai đó đã phạm sai lầm chí mạng.
Và nếu các vị thần có dõi theo...
Họ nên dang tay ban cho kẻ ấy lòng thương xót—
Vì Malleus Draconia sẽ không đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro