[Trưởng nhà - Leona - Kalim] Muốn hàn gắn hậu chia tay.

Bài viết gốc:

https://www.tumblr.com/minixp/798405148693151744/headwardens-want-you-back-after-a-break-up

----------

Riddle Rosehearts

Ban đầu, Riddle thật sự không thể xử lý chuyện này. Anh đã quá quen với trật tự, logic và những quy tắc, nên cảm xúc hỗn loạn khiến anh rơi vào một cảm giác lạ lẫm.

Lòng tự trọng của Riddle rất lớn, nên khi bạn nói chia tay... tất nhiên anh sẽ đáp lại một cách trang trọng, có phần lạnh lùng, bởi phần lớn là vì anh không biết nên phản ứng ra sao. Giọng anh ngắn gọn:

"Nếu đó là quyết định của em, thì được thôi. Anh tôn trọng nó. Cho đến lần hội ngộ sau, tạm biệt."

Nhưng trong lòng anh thì tan nát.

Khoảnh khắc anh mở cửa phòng ký túc xá và đóng sầm lại, hơi thở anh run lên, sự bình tĩnh thường thấy hoàn toàn sụp đổ.

Căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp tuyệt đối, như mọi khi. Nhưng anh thức khuya, đọc đi đọc lại những tin nhắn cũ của bạn, từng cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại trong đầu như một quy tắc anh đã thất bại khi tuân theo.

Lần đầu tiên trong đời, Riddle đi ngủ lúc 1 giờ sáng, lệch hoàn toàn thời gian biểu.

Anh luôn sợ mình "vượt quá mức" — quá nghiêm khắc, quá áp đảo, quá xa cách. Việc bạn rời đi đã xác nhận nỗi sợ tồi tệ nhất của anh: Riddle Rosehearts, theo cách anh vốn là, thật sự khó để được yêu.

Nhưng anh không phủ nhận quá lâu. Riddle quá tự nhận thức để chỉ đổ lỗi cho người khác.
Anh tự đánh giá lại bản thân, nghiêm túc như làm một bài kiểm tra. Và cuối cùng nhận ra tình yêu không thể được điều khiển bằng quy tắc hay sự hoàn hảo.

Anh ước mẹ từng chỉ cho anh "quyển luật" về tình yêu.

Riddle bắt đầu ghé lại những nơi mà hai người từng đến — vườn hoa hồng, thư viện...
Anh chỉ muốn cảm thấy được ở gần bạn, dù bạn đã không còn ở đó nữa. Có lẽ cũng là để suy nghĩ xem anh đã làm gì sai.

Sau vài tuần, khi đã suy nghĩ kỹ, sự quyết tâm quay trở lại. Anh không phải người sẽ chìm mãi trong nỗi buồn. Anh muốn giành lại bạn, bằng cách nào đó.

Nhưng lần này, anh không ép buộc bạn bằng quy tắc hay lời nói đã tập dượt trước. Anh chọn sự chân thành, dù nó vụng về và đầy tuyệt vọng.

Anh không xông thẳng vào cuộc sống của bạn, mà bắt đầu bằng những cử chỉ nhỏ nhưng đầy ẩn ý:

— Viết thư xin lỗi vì mọi sự đau lòng anh có thể đã gây ra cho bạn.
— Đặt một bó hoa hồng đỏ tươi trên bàn bạn, để nhắc bạn nhớ về anh.
— Một chiếc tart do Trey làm, dĩ nhiên, nhưng quan trọng cũng là tấm lòng anh.

Riddle sẽ không nói chuyện trực tiếp với bạn, vì không muốn gây áp lực cho bạn. Lần này, anh để bạn nắm quyền kiểm soát hoàn toàn.

Nếu bạn chọn quay lại, Riddle sẽ trở thành phiên bản tận tâm nhất của chính mình.
Anh sẽ cố gắng cởi mở hơn, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn. Anh vẫn sẽ nhắc nhở bạn — vì đó vẫn là Riddle — nhưng giọng anh giờ mang hơi ấm, chứ không còn sự phán xét.

"Em từng nói trái tim anh bị mắc kẹt trong những quy tắc. Có lẽ... em đã đúng.
Có lẽ tình yêu vốn không hoàn hảo. Xin hãy kiên nhẫn với anh. Anh còn rất nhiều điều phải học hỏi lắm."


Azul Ashengrotto

Khi bạn chia tay với Azul, anh sẽ không để lộ bất kỳ vết nứt nào. Phản ứng của anh hoàn hảo, trơn tru, như là kiểu đã luyện tập sẵn vậy.

"À? Anh hiểu. Chà, anh sẽ không bao giờ áp đặt hạnh phúc của em, nếu đó là quyết định của em thì anh hoàn toàn tôn trọng điều đó. Giờ thì, Jade, Floyd. Làm ơn dẫn... khách hàng ra khỏi văn phòng của tôi, được không?"

Azul bắt đầu cười nhiều hơn. Để chứng minh với khách hàng, với cặp song sinh, và có lẽ cả với chính anh rằng chẳng có gì có thể làm anh tổn thương, ngay cả khi đó là một cuộc chia tay ngớ ngẩn.

Logic nhanh chóng trở thành lớp áo giáp của anh. Và công việc nữa. Anh lao mình vào quản lý Lounge, rồi là hợp đồng... và mọi thứ. Dĩ nhiên, anh vẫn luôn nói rằng những mối quan hệ ở tuổi này hiếm khi bền lâu.

Cuối cùng, cảm giác ấy cũng ập đến như mọi khi. Điểm yếu lớn nhất của Azul? Tự nghi ngờ. Nó đã luôn ở đó, từ khi anh còn nhỏ. Khi nỗi buồn sau chia tay bắt kịp, anh bắt đầu đối mặt với mọi bất an đã ám ảnh anh từ thời thơ ấu.

Thành thật mà nói, anh tự thuyết phục bản thân rằng nếu mình trở nên tốt hơn, bạn sẽ quay lại. Rằng... có thể bạn sẽ nhìn anh bằng con mắt khác... có thể thôi...

Azul bắt đầu phân tích bạn quá mức, đến mức gần như phát chán với chính mình. Mỗi cuộc trò chuyện bạn có với Ace và Deuce, mỗi lần bạn cau mày hay mỉm cười, anh đều ghi nhớ. Nhưng đồng thời, nếu Jade hay Floyd nhắc đến bạn, anh sẽ chỉ cười khẽ, vờ như chẳng quan tâm.

"Ồ. Em ấy à? Chà, giờ chẳng đáng để bận tâm đâu."

Cuối cùng, nhu cầu kiểm soát của Azul lại bắt đầu trỗi dậy. Anh không chịu được cảm giác bất lực, vậy anh làm gì? Dĩ nhiên là lên kế hoạch!

Bạn sẽ bắt gặp anh thường xuyên hơn, trên hành lang, khi đi làm việc vặt. Dường như anh luôn "tình cờ đi ngang qua".

Khi hai người bắt đầu nói chuyện trở lại, anh sẽ thử dò xét tình hình. Anh sẽ vô tình hỏi về "điều gì đã sai" với thái độ như đã vượt qua chuyện chia tay. Nhưng thật ra, anh đang quan sát phản ứng của bạn bằng ánh mắt sắc bén.

Cuối cùng, sau tất cả những màn giả vờ, lên kế hoạch, giữ dáng vẻ hoàn hảo... mọi thứ không còn hiệu quả. Azul quá thông minh để không nhận ra khi nào mình đang tự lừa dối bản thân.

Anh nhớ bạn.

Một đêm nọ, anh tìm thấy bạn, chẳng cần lời nói hoa mỹ, cũng không có sự lạnh lùng lịch sự. Chỉ đơn giản là sự chân thật mà thẳng thắn. Điều hiếm thấy ở Azul.

Nếu bạn chọn quay lại, anh vẫn tỉ mỉ và tính toán, nhưng bằng cách nào đó dịu dàng hơn với bạn. Anh vẫn sẽ suy nghĩ quá nhiều về việc bạn có thể sẽ rời đi lần nữa, nhưng khi những bất an quay lại, anh sẽ nắm tay bạn thay vì giấu mình sau lớp mặt nạ.

Có lẽ tình yêu không cần những "điều khoản rườm rà". Và với Azul Ashengrotto, đó là thỏa thuận dũng cảm nhất mà anh từng thực hiện.

"Em không phải vì điểm số của anh, Mostro Lounge, hay vì danh tiếng. Em yêu anh. Và... anh đoán trong quá trình đó, anh đã còn tin rằng điều đó là đủ nữa."


Vil Schoenheit

Như mọi người dự đoán, Vil không phải kiểu người sẽ để bản thân sụp đổ trước công chúng. Anh đón nhận chuyện chia tay với bạn bằng một sự duyên dáng tuyệt đẹp, với nụ cười thanh lịch. Giọng anh hoàn toàn điềm tĩnh, đo lường cẩn thận:

"Nếu đó là điều em mong muốn, anh sẽ không ngăn cản. Mỗi người đều có con đường riêng để theo đuổi."

Đơn giản, thẳng thắn. Để bạn đứng đó, trong khi anh bước đi. Gót giày anh chạm sàn hoàn hảo, không hề lung lay. Người ngoài nhìn vào thì dường như anh mới là người chia tay, để bạn đứng đó một mình.

Nhưng khi ánh đèn vụt tắt, sau một ngày dài cãi vã với Epel vì từ chối chăm sóc da, anh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương như thể nó sẽ phản chiếu cho anh thấy lỗi sai của chính mình.

Bạn thấy được thiếu sót gì mà anh không nhận ra?

Vil làm điều anh giỏi nhất: lao mình vào công việc. Thêm hợp đồng modeling, chế độ ăn nghiêm ngặt hơn, giờ luyện tập dài hơn. Anh tự thuyết phục bản thân rằng nếu hoàn thiện mọi thứ khác, nếu nhận được sự công nhận từ đồng nghiệp, đạo diễn hay nhiếp ảnh gia... điều đó có thể làm giảm đi nỗi đau.

Khi lớp mặt nạ kiêu hãnh ban đầu dần rơi xuống, Vil bắt đầu nhìn lại mối quan hệ.

Nhớ lại những lúc anh quá sắc sảo với bạn, khi tiêu chuẩn của anh cao đến mức gây tổn thương thay vì giúp đỡ. Và những lời nhận xét cay nghiệt nữa.

Tình yêu không phải một trông vô số những màn trình diễn của anh. Thật kỳ lạ. Nó là sự yếu đuối, là sự chân thật. Yêu lấy cả những khuyết điểm nữa. Anh ghét việc chỉ nhận ra điều đó sau khi đã đánh mất bạn.

"Anh muốn truyền cảm hứng cho em. Nâng em lên cao hơn. Anh cố gắng hình thành em thành sự hoàn hảo, thứ mà anh luôn hiểu."

Vil sẽ không đi tìm bạn, anh quá tự trọng để cầu xin, nhưng ngay cả khi không một ai biết, anh vẫn không thể ngừng nghĩ về bạn.

Vào một lúc nào đó, cảm xúc của anh sẽ vượt qua lý trí. Bạn sẽ bắt đầu thấy những tông màu còn sót lại ở những nơi bạn thường đi qua, đúng màu mà bạn từng nói trông thật đẹp trên tóc anh.

Anh sẽ hỏi người khác về bạn, dĩ nhiên là một cách bình thường, nhẹ nhàng.

"Người giám sát sinh ấy thế nào rồi? Ăn uống có đầy đủ không?"

Vờ như chẳng có gì, vẫn hoàn hảo không tì vết như mọi khi. Ai cũng tin rằng anh đã hoàn toàn quên bạn.

Vil sẽ đến lúc kiêu hãnh uốn mình theo sự chân thành. Anh bắt đầu chuẩn bị, cố gắng hoàn hảo như thường lệ. Anh tìm đúng thời điểm, đúng nơi, xuất hiện như bước ra từ một giấc mộng. Không phải để làm bạn choáng ngợp, mà để nhắc cho bạn nhớ anh là ai.

Nếu bạn cho anh cơ hội lần nữa, anh sẽ bắt đầu lắng nghe lý trí hơn. Anh học cách để những khuyết điểm tồn tại giữa hai người. Bạn có thể phủi đi lớp trang điểm, và anh có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ, và yêu bạn. Yêu cả chính anh nữa.

"Anh đoán anh đã nhớ sự thành thật của em. Tiếng cười kỳ lạ của em. Có lẽ điều đó làm anh yếu đuối. Nhưng cũng làm anh trở nên chân thực hơn."


Idia Shroud

Thành thật mà nói, Idia? Không chịu được chuyện chia tay đâu.

Khi bạn bắt đầu nói rằng mọi chuyện đã kết thúc, anh không nói gì, chỉ nhìn bạn đầy trống rỗng — cảm giác như hàng giờ (thực ra chỉ vài phút thôi) — và rồi Idia? Anh hoàn toàn sập nguồn.

Bản năng đầu tiên là tránh né, nên anh nói rất ít và chỉ bảo bạn rời khỏi phòng. Đối mặt với cảm xúc, với anh, nó thật kinh khủng.

Idia dễ dàng chìm sâu vào cô lập. Phòng ký túc xá khóa im ỉm, chỉ có Ortho mới được vào, và ánh sáng yếu ớt lóe phía sau cửa.

Hàng giờ đồng hồ anh cắm mặt chơi game, cố gắng lấn át đi suy nghĩ. Và thực ra... nó có hiệu quả? Nhưng lịch ngủ thì ngày càng tệ hơn, vì nếu anh nằm xuống, suy nghĩ lại tràn về toàn là hình bóng bạn. Vậy là anh cứ thức chơi game cho đến khi cơ thể ép anh phải bất tỉnh.

Nhưng... dĩ nhiên, cảm xúc từ từ ập đến. Không phải chuyện gì cũng có thể gạt đi được. Dù anh có cố gắng đến đâu. Dường như anh đã học bài học này hai lần rồi... Mọi thứ đều nhắc anh về bạn: cách bạn từng nhìn anh chơi game, cách bạn mang kẹo gummy yêu thích cho anh, sự hiện diện yên lặng của bạn bên cạnh anh.

Anh thậm chí có thể bắt đầu viết những tin nhắn đầy kịch tính mà sẽ không bao giờ gửi đi.

"Em biết đấy, kiểu kiểu thôi, em rời đi cũng được. Hoàn toàn ổn. Ai cần tình yêu nữa chứ, ha?! LOLZ! 2D cũng ổn phết mà! Không có lag đời thực! Trừ khi em muốn chơi chung hoặc quay lại LOLOLOL...... làm ơn đấy."

XÓA NGAY LẬP TỨC.

Sau vài tuần tránh né, khi cơn sốc và cảm xúc bắt đầu tràn về, nhường chỗ cho sự tự trách bản thân xuất hiện.

"Ừ... tất nhiên là em ấy sẽ bỏ đi rồi. Ai lại muốn hẹn hò với một thằng sống ẩn dật quái quỷ quên ăn nếu không có em trai nhắc nhở cơ chứ..? Yeah. GG. Good run."

Idia không thể ngừng phân tích từng tin nhắn bạn từng gửi. Cố tính toán chính xác khoảnh khắc mọi thứ sụp đổ, khi mọi thứ tan vỡ.

"Ugh... có phải vào lúc mình gửi ngày hẹn?!?! Em ấy nhắn dấu chấm.. ồ, hay lúc mình gửi meme giữa lúc đang cãi nhau..? Không, đợi đã! Có lẽ là khi mình... UGH! ORTHO, KHỞI ĐỘNG LẠI ANH ĐI!"

Ý nghĩ phải đối mặt với bạn một lần nữa giống như một trận đối mặt với boss mà anh chưa đủ level. Mọi chỗ bạn có thể đi qua, anh đều tránh cho bằng được. Một kiểu tự sát cảm xúc.

Dĩ nhiên, cậu em trai nhỏ lại trở thành điểm tựa tinh thần của anh.

"... Anh hai, có lẽ anh nên nói chuyện với họ đi?"
"KHÔNG!!! Anh sẽ làm mọi thứ trở nên tệ hơn nhiều mất!!! Anh như... phát nổ cảm xúc ấy."

Nhưng bất hạnh thay cho Idia, Ortho ép anh bắt đầu "arc tự cải thiện bản thân (quest phụ không thể bỏ qua)" — phải sửa "những thứ làm giảm HP một mối quan hệ" theo lời em trai.

Trong lúc đó, bạn sẽ nhận thấy những điều kỳ lạ nếu đăng nhập vào game mà hai người từng chơi. Có thể nhận được item trong game từ một "người gửi bí ẩn" — rõ ràng là anh. Không ai khác có thể sở hữu item hiếm và level cao như vậy. Hoặc tìm thấy note để lại trong những nơi yêu thích trong game.

"lol này. Không phải gây áp lực đâu. Chỉ là biết em muốn skin này lâu rồi. Chỉ... nhớ em. Lố quá anh biết mà. Hi vọng HP em luôn đầy."

Nếu bạn cho Idia cơ hội, anh sẽ cẩn thận hơn với bạn. Mỗi tin nhắn hầu như đều bắt đầu bằng:
"Này, em ổn không? Ngày hôm nay thế nào?"

Và đáng ngạc nhiên là, Idia — một thiên tài sống ẩn dật? — đã trở nên tình cảm hơn với bạn. Thật sự tình cảm luôn ấy. Nắm tay bạn trong khi xem phim vào lúc khuya, để bạn dựa vào khi anh chơi game (có thể thậm chí cho bạn ngồi trên đùi, ôm nhau khi chơi). Gửi "cập nhật trạng thái" suốt cả ngày. Không còn ghost bạn cả tiếng đồng hồ nữa.

"Trước anh cứ nghĩ tình yêu giống như event có hạn. Kiểu thứ mà mình sẽ không bao giờ unlock được. Nhưng... đoán là em respawn vào cuộc sống của anh lần nữa... cảm ơn. GG. Em thắng rồi..."


Malleus Draconia

Một nỗi đau trong tình yêu của Fae? Nó đẹp đến mức tàn khốc, một nỗi nhức nhối vang vọng qua hàng thế kỷ. Một người giàu quyền lực, cô đơn như Malleus cuối cùng cũng mở lòng? Và giờ nó bị rút đi khỏi thế giới của anh? Thật sự là xé lòng đấy.

Dĩ nhiên, Malleus sẽ không giận dữ với bạn. Anh không cầu xin. (Ít nhất là lúc đầu.) Tình yêu của anh sâu sắc và tôn kính, nhưng chưa bao giờ là chiếm hữu.

Khi bạn nói rằng mọi chuyện thật sự kết thúc, phản ứng của anh bình thản đến đau lòng. Giọng anh điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thì tồn đọng sự hoài niệm và buồn bã. Chúng hơi nhạt nhòa đi một chút.

"Ta hiểu... Em đã đưa ra quyết định. Nếu sự hiện diện của ta làm em phiền lòng, ta sẽ không quấy rầy em thêm nữa."

Malleus bắt đầu dần dần rút lui, cho đến khi biến mất hoàn toàn. Những tượng thú Gargoyle nhìn thấy anh ít hơn, bão tố quanh Diasomnia trở nên dữ dội, khắc nghiệt. Nói chuyện trong ký túc xá cũng trở nên khó khăn.

Ma thuật bắt đầu ngân nga quanh Diasomnia với một nỗi nhức nhối yếu ớt, như thể cả không khí cũng cảm nhận mất mát của anh.

Malleus bắt đầu... nói chuyện với Lilia nhiều hơn, hoặc chỉ với chính mình khi đi qua vườn. Trong sự suy ngẫm yên lặng. Anh không ghét bạn vì chuyện đó, anh yêu bạn. Nhưng anh tin đó là định mệnh.

"Ta có quá lạ lùng? Quá ép buộc? Có lẽ thật ngây thơ khi nghĩ rằng một trái tim nhân loại có thể dễ dàng đứng bên cạnh trái tim ta..."

Với Malleus, tình yêu không chỉ là cảm xúc đơn thuần. Đó là sự kết nối. Bạn là người đầu tiên đối xử với anh như Malleus, không phải là hoàng tử, không phải là Fae, hay biểu tượng của quyền lực. Vì thế thế giới trở nên... trống trải một cách lạ lùng.

Malleus vẫn đến những nơi hai người từng chia sẻ, sân của ký túc xá Ramshackle, ngọn đồi dưới bầu trời sao. Anh đứng yên, lặng im, cảm nhận âm vang tiếng cười của bạn như một bóng ma ký ức.

Những sự cố ma thuật nhỏ bắt đầu xuất hiện, cảm xúc sâu sắc của anh tràn ra ngoài thế giới, hoa héo úa, bão tố trở nên dữ dội hơn, cửa kính ngân rung như đang cố gắng không vỡ nát khi anh ở gần.

Chẳng mấy chốc, Malleus nhận ra bạn không phải là một tình yêu thoáng qua mà định mệnh đã sẵn sàng kết thúc. Bạn là ngọn lửa làm cho nỗi cô đơn vô tận của anh vơi đi phần nào.

Anh không vội vã quay lại với bạn, không bao giờ. Anh sợ sẽ làm bạn sợ, rằng bạn sẽ từ chối anh một lần nữa. Vì vậy, một cách từ từ, anh bắt đầu bày tỏ những dấu hiệu nhỏ nhoi về nỗi nhớ anh dành bạn.

Những thì thầm xin lỗi mềm mại từ cơn gió, ngân lên nhẹ nhàng, như một giọng nói khi bạn đi về nhà.

"Nếu anh làm em sợ... nếu thế giới của anh quá sức chịu đựng đối với em, anh xin lỗi. Anh chỉ mong được chia sẻ nó với em."

Cuối cùng, Malleus sẽ đến tìm bạn. Không hề kịch tính, mà rất bình thản. Bạn sẽ thấy anh đang đợi bên ngoài Ramshackle như anh vẫn thường làm trước đây, đôi mắt anh dịu dàng, không có mệnh lệnh, cũng chẳng phải bão tố. Chỉ đơn giản là chính anh.

Nếu bạn cho anh cơ hội, Malleus sẽ trân trọng cơ hội thứ hai này như một điều thiêng liêng. Anh nhìn bạn, và đôi mắt ấy chứa đựng một lời hứa sẽ không bao giờ phai mờ, ngay cả khi thời gian đi đến hồi kết.

"Anh đến không phải để đòi lại trái tim em, mà chỉ để gặp lại em. Sự thật là... em là ánh sáng duy nhất anh tìm thấy trong sự cô độc tăm tối của chính mình."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro