[Trans] Until The Last One Withers, JeTi | Update 23.08.2012
Author: nikki.cheung
Translator: smilebreaker
Original Link: http://soshified.com/forums/topic/48132-ri...26#entry2699826
Couple: JeTi
Jessica's Proud Stalker
Part 1
"Không phải đi học sao hả, cô nhóc?"
"Dù cho em có muốn đi thì nhà trường cũng đâu có dạy vào chủ nhật."
"Vậy còn bài tập về nhà?"
"Em không phải kiểu người ở nhà và làm bài tập vào ngày chủ nhật."
"Phải có cái gì đó mà cô cần làm chứ. Cô không thể chỉ ngồi ở đây suốt, vào mỗi chủ nhật và làm phiền tôi trong khi tôi đang làm việc chứ!"
Cô nhóc chỉ nhe răng cười.
Vào tuần nọ, chính xác là bốn tuần gần đây nhất, Jessica lại một lần nữa trở nên vô cùng bực mình vì cô gái này, người mà cô đã không thèm quan tâm đến mức chẳng buồn hỏi tên. Trong mắt cô, cô nhóc này chỉ là một đứa trẻ, có thể là cô ấy xinh đẹp đấy, nhưng chỉ có thế thôi. Chỉ có thế thôi, ngoại trừ cái thực tế đáng ghét là đứa trẻ này đã xuất hiện vào mỗi ngày chủ nhật, ngày làm việc duy nhất của Jessica, như một người giám sát. Là một họa sĩ đường phố, Jessica đã dành hết mọi sự tập trung vào công việc của mình, chỉ cần một lỗi rất nhỏ thôi và cô sẽ làm hỏng tất cả. Nhưng ở nơi đâu cô có thể tìm được cái gọi là sự bình yên trong tâm hồn để mà tập trung đây khi mà mỗi lần cô làm cái gì đó, thì cô nhóc này lập tức cất lên những lời bình phẩm không cần thiết của mình. Để làm cho chuyện được hấp dẫn hơn một chút, thì đó không chỉ là một tuần, mà đã là 4 tuần liên tiếp rồi. Jessica gần như đã nghĩ rằng, nếu những kẻ phiền toái là một cấp bậc trong trường đại học, thì cô nhóc này chắc chắn đã có thể nhận được một phần học bổng. Những kẻ phiền toái thực thụ không phải là một cái gì đó mà người ta có thể làm được một cách dễ dàng và đơn giản. Cô nhóc này thìquá là xuất sắc rồi.
"Màu vàng ở chỗ đó trông sẽ hay hơn màu đỏ, chị không nghĩ vậy sao?"
"Chị thực sự có thể vẽ trong khi đeo kính mát như thế à? Ý em là khi ước chừng màu sắc thì sao, chị thực sự có thể làm thế khi đeo kính mát ư?"
"Em không có gì để nói về bức tranh của chị, nhưng em rất thích cái áo sơmi của chị hôm nay đấy. Mặc dù nhìn tổng thể thì chị trông như là sáng nay lúc thức dậy đã bị rớt khỏi giường vậy. Chị biết không, tuần trước chị thực sự rất cool khi mặc cái áo ba lỗ màu trắng, quần jeans với mái tóc quấn cao lên và một chiếc bút chì nhét ở sau vành tai chị."
"Bông hoa đó trông giống món trứng ốp la được khuấy trộn của bố em đấy. Em đã bảo chị là màu vàng sẽ hay hơn mà, nhưng chị lại chẳng thèm nghe."
"Hôm nay chị sẽ cho em biết tên chị chứ?"
Ôi chúa ơi. Giá như mà Jessica hạ thấp mắt kính của mình xuống, thì cô nàng đó chắc đã ướt sũng quần khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ của Jessica rồi, trong khi hai tròng mắt của cô thì không thể ngừng rung giật với cấp độ của một trận động đất. Cô thề là cô đã có thể khâu miệng cô nàng đó, trói cô ta lại và ném cô ta vào trong hồ nước gần đấy để thu hút khách du lịch rồi.
---
"Tại sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy? Cô đã đi trên mọi con đường mà tôi đi đấy! Cô thậm chí còn không thèm nấp đi khi tôi nhìn lại nữa chứ!"
Cô nàng đó lắng nghe thật cẩn thận với đầu hơi nghiêng về một bên trước khi nắm lấy cổ tay Jessica. Cô kéo lê một Jessica giống như tảng đá tới ngay góc đường giao nhau và chỉ lên tấm bảng tên đường, "Thấy không? Đây là Đại lộ Sunset. Chẳng lẽ tên chị lại là Sunset sao? Em không nghĩ vậy đâu. Đây không phải đường của chị. Em có quyền bước đi trên con đường này và mọi con đường trước đó nữa."
"Được rồi. Được rồi." Jessica nói, quơ hai cánh tay giữa không khí vì quá bực tức. Trong đầu cô, cô đã nghĩ rằng hiện giờ trông cô hẳn phải lố bịch lắm, bởi vì cô nhóc ấy vẫn không ngừng nhe răng cười.
"Nếu tên chị không phải là Sunset, vậy thì là gì? Tên chị là gì vậy?" Đấy, lại câu hỏi đó nữa. Cô nàng này đã hỏi cô câu hỏi đó suốt bảy tuần qua, mỗi tuần khoảng một tá lần. Tính ra cũng khoảng một trăm lần rồi, nếu Jessica vẫn còn chút gì đó nhớ về toán học.
"Sunburn, được rồi chứ?"
"Nếu chị nói cho em biết tên chị, em sẽ ngừng đi theo chị."
"Haaa, vậy là bây giờ cô đã thừa nhận cô đang đi theo tôi rồi!" Jessica cảm thấy cần phải khắc ghi rằng cô sẽ nhảy cẫng lên trong mừng rỡ khi cô nàng đó mất hút khỏi tầm mắt cô, giống như cách mà cô đã nhảy lên mỗi khi cô thành công trong việc trét keo lên tóc cô em họ mình.
"Vâng, em đang đi theo chị. Em đã đến vài cửa hiệu và nhờ họ làm cho em một tấm bảng đề là "Em đang đeo bám chị" nhưng tất cả bọn họ lại nghĩ em bị điên và không chịu làm cho em."
Jessica đứng chết lặng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người sẵn sàng thừa nhận rằng mình là một kẻ đeo bám đầy kiêu hãnh. Hai mắt cô đang sắp sửa đua nhau vụt ra khỏi ổ mắt rồi. Hai cánh tay cô vẫn còn giơ lên cao. Cô đã bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp để rút chúng về lại bên người mình rồi. Đúng là phản ứng chậm mà.
"Nói cho em biết tên chị đi, làm ơn."
Ôi lạy chúa tôi ơi. Cô ta đã học ở đâu ra cái cách làm cho đôi mắt mình trông như thế nhỉ? Trước mặt Jessica bây giờ là một sinh vật phiền toái với đôi mắt nai-màu-nâu-sôcôla-to-tròn-sâu-thẳm-lung-linh-lấp-lánh-ngấn-nước-tha-thiết. Chúng là kiểu đôi mắt mà, nếu cô ta đi mua một ly Starbucks vào một buổi sáng bận rộn, và cô ta nói với bạn rằng cô ta bị trễ giờ, thì bạn sẽ còn hơn cả sẵn lòng để đánh gục tất cả mọi người đang xếp hàng phía trước, để cô ta có thể mua được ly cà phê của mình đầu tiên. Và rồi bạn vẫn sẽ mỉm cười khi bị bắt giữ vì đã ra tay đánh người.
"Okay, được rồi. Là Jessica." Jessica chỉ thở dài thườn thượt qua hai lỗ mũi mình, đang tự hỏi đã có bao nhiêu người bị cô nhóc này thôi miên giống như những gì cô ta đã làm với Jessica.
"Cuối cùng cũng chịu nói. Tên em là Tiffany. Tiffany Hwang." Cô nàng nói với nụ cười nở rộng hơn nữa qua từng giây. Jessica nhìn cô ấy với trái tim đang đập nhanh hơn nữa qua từng giây khi mà nụ cười đó vẫn hiện trên đôi môi duyên dáng của cô ấy. Điều này không tốt chút nào.
Jessica tối hôm đó đã đi lên những bậc thang dẫn đến căn hộ của mình một cách lơ đãng, đụng vào chỗ này chỗ kia dọc trên đường đi. Cô nhóc ấy, người hiện giờ đã được biết đến với cái tên Tiffany gì đó, vẫn còn đang đứng đấy và kiêu hãnh chụp lấy mỗi khi Jessica loạng choạng sắp ngã.
Điều này không tốt chút nào.
TBC...
Jessica's Proud Stalker
Part 2
"Jessica!"
"Ôi chúa ơi! Cô làm tôi sợ đấy! Tại sao cô lại ở đây nữa vậy? Không phải cô nói là sẽ ngừng đi theo tôi sao hả?"
"Em đâu có đi theo chị."
"Vậy thì cô đang làm gì ở trước cửa nhà tôi với cái nụ cười sởn gai ốc đó trên mặt cô hả?"
"Em đang đợi chị. Đây, xem cái này khi chị vào trong nhé."
Khi Jessica vẫn còn đang trong quá trình tạo thành câu nói 'đây là cái gì?' trong đầu mình để phản ứng lại, thì cô đã nhận thấy rằng những từ ngữ đó sẽ không bao giờ có được một cơ hội để thoát ra khỏi miệng cô bởi Tiffany đã bất ngờ kéo cô tới trước và bao bọc lấy cô trong một cái ôm thật chặt.
"Wow, ngực của chị thật là... mềm quá." Lại là những lời bình phẩm không cần thiết của cô ấy. Tiffany đã nhận xét mà không hề suy nghĩ khi cô ấy buông Jessica ra, ánh mắt cô ấy không hề rời khỏi cặp báu vật của Jessica.
"Giờ em phải chạy đi thôi. Chúc ngủ ngon, Jessica!"
Cô nàng ấy trao cho Jessica một nụ cười, một cái vẫy tay chào và một mảnh giấy, rồi phóng thẳng xuống phía dưới khu hành lang. Cầm mảnh giấy trong tay, Jessica điên tiết vò nó thành viên và nhét đại vào trong túi xách của mình, tự nhủ là sẽ vứt nó đi khi cô lên đến nhà. Tuy nhiên, sau đó hai tiếng đồng hồ, sau một vài cuộc tự vấn bản thân rằng tại sao cô lại không thể vứt mảnh giấy đó đi, cô nhận thấy mình đang ngồi trên giường, trong bộ đồ pijama của mình, đang cố vuốt mảnh giấy đã bị vò nát đó cho thẳng thớm lại.
Tên: Tiffany Hwang
Sinh nhật: 01.08.1989
Nhóm máu: O
Màu mắt: nâu đậm
Màu tóc: nâu
Thích màu trắng, đen và đỏ.
Hiện đang học về multimedia.
Điểm trung bình học kỳ: 4.3
Mắt cười không phải là cố ý. Sinh ra đã có. Cũng không hề tận dụng triệt để nó.
Đã từng một lần ngu ngốc cố dùng một chiếc ô để che cho bức vẽ của chị khỏi bị ướt mưa, mà không biết là nó đã khô rồi.
Trước đó đã từng thu một cuốn video chị ngủ gục sau khi hoàn thành một bức vẽ. Em nghĩ nó rất dễ thương. Bạn bè em đã nghĩ rằng em thật đáng sợ.
Nói về chị quá nhiều. Bạn cùng phòng của em hiện giờ luôn đánh vào đầu em rồi rời khỏi phòng mỗi khi cậu ấy nghe "Sunny cậu biết không, Je..."
Đã từng là một player nhưng giờ không phải nữa.
Giờ thì chị đã biết tên em rồi, hẹn hò với em nhé, làm ơn?
Jessica khẽ bật cười.
---
Ba tháng tiếp theo sau đó, Jessica đã hạnh phúc chứng kiến Tiffany làm tất cả mọi thứ để mời cô đi chơi. Tiffany đã kiên trì ngồi ở trước hiên nhà của Jessica với cây đàn ghita của mình vào mỗi buổi tối, hát bất cứ bài hát nào mà cô ấy biết từ 'I love you, you love me' của Barney cho đến 'Shorty, be mine' của Pretty Ricky. Xứ sở California với nhiều nền văn hóa thực sự đã có một ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô nhóc này, sở thích âm nhạc của cô ấy thực sự là quá kinh hãi đối với Jessica. Tiffany đã mua bánh pizza và mang đến nhà Jessica, với hi vọng là họ có thể có được một buổi party chuyện trò thân mật thâu đêm, để rồi lại bị Jessica lấy mất hộp bánh pizza của mình trong khi bản thân cô vẫn còn đứng bên ngoài. Cô đã nhờ đến bố cô, anh chị em họ của cô, chú của cô, bạn bè của cô, thực ra là tất cả mọi người mà cô quen biết để đi tới đó và mang về những bức chân dung của họ do Jessica vẽ, để cô có thể nhìn thấy Jessica mà không bị cô gái ấy phàn nàn về việc cô phiền phức và gây mất tập trung như thế nào. Cô đã mời Jessica ra ngoài hẹn hò cùng cô sau mỗi một cuộc trò chuyện mà họ có được. Bạn có thể gọi đó là những cuộc trò chuyện nếu xem nó như kiểu một bên thì nói chuyện và một bên thì trừng mắt đáp lại.
Giá như Tiffany biết được là Jessica đã tự mỉm cười với chính mình trước lúc ngủ, và cô đã cười rất lớn mỗi khi giọng của Tiffany bị vỡ lúc đang hát.
---
Và hôm nay, Jessica tự nhận thấy mình đang thoải mái ngồi đọc sách trên ghế sofa với đầu của Tiffany nằm trên đùi cô. Thỉnh thoảng, Tiffany lại vùi đầu mình vào trong bụng của Jessica hoặc là cô ấy sẽ giở chiếc áo mỏng manh của Jessica lên và thổi hơi nóng vào rốn của cô, thỉnh thoảng cô ấy thậm chí còn liếm nó, dùng lưỡi của mình để vẽ nên những hình thù khác nhau với tốc độ khác nhau lên vùng bụng của cô, khiến Jessica bị mất tập trung và đã từng một lần đánh rơi quyển sách đang đọc xuống đầu Tiffany, nhưng Tiffany vẫn không hề ngừng lại. Cô nhóc này vẫn phiền phức và gây mất tập trung như mọi khi, Jessica tự nghĩ thầm trong bụng.
"Em biết không Tiffany, tôi có viết tên mình bên dưới mỗi bức vẽ đấy. Nếu em quan sát cẩn thận thì em đã không lãng phí mất hai tháng chỉ để hỏi tên tôi rồi."
"Em chịu thua. Lúc đó em chưa bao giờ bỏ thời gian để nhìn vào những gì Jessi vẽ. Tất cả những gì em có thể thấy được là đôi mắt Jessi ánh lên sự hài lòng như thế nào mỗi khi pha đúng màu, mái tóc Jessi luôn có mùi màu acrylic mới như thế nào, hình xăm trên mu bàn tay kia của Jessi thay đổi hình dạng như thế nào khi Jessi vẽ. Hoặc là đôi môi của Jessi cong lên như thế nào mỗi khi nhìn thấy một cặp chân quyến rũ đi ngang qua."
Jessica mỉm cười một cách ngượng ngùng, hạnh phúc trước việc Tiffany đã bị mình cuốn hút đến mức nào ngay từ những giây phút đầu tiên, nhưng rồi cô chợt ngừng lại giống như một đĩa hát bị hỏng khi cô nghe được câu cuối cùng đó của Tiffany.
"Gì chứ? Tôi làm thế khi nào hả?"
"Bình tĩnh nào. Em chỉ đùa thôi mà! Jessi không biết là em đã trải qua những gì chỉ để có được Jessi đâu. Em luôn bị lạc đường sau khi đi lòng vòng theo Jessi. Em không giỏi nhớ đường và hàng xóm của Jessi thì quá là khó hiểu. Hầu như lần nào em cũng phải gọi cho bạn em và nhờ cậu ấy đến giúp em. Và còn có một gã hàng xóm biến thái nữa. Em đã đụng mặt khá nhiều kẻ biến thái thích phô bày cơ thể, đến mức mà em sẵn sàng phô bày đáp lại nếu bây giờ em nhìn thấy một gã nào như thế lần nữa."
"Nếu em phô bày đáp lại họ, tôi sẽ không phô bày cho em đâu, không bao giờ. Cho đáng đời em, kẻ đáng sợ."
"Và em đã gặp rắc rối với giáo viên của mình vì không làm bài tập về nhà. Rồi sau đó em đã phải nhập viện vì đau cổ họng sau tất cả những bài hát mà em đã hát. Bác sĩ đã không biết gì về chuyện đó nhưng ông ấy đã nói với bố em là không được để em đi hát karaoke nữa. Trước đó có một vài người hàng xóm của Jessi đã hét lên "im đi!" vào mặt em. Và bà chủ nhà của em đã tống cổ em ra ngoài bởi vì em luôn về nhà trễ lúc nửa đêm. Bạn của em, một lần nữa, đã năn nỉ bà ta cho em ở lại. Và tất cả mọi người mà em quen biết đều đã cố tránh mặt em bởi vì họ sợ em sẽ bảo họ đến để cho Jessi vẽ chân dung lần nữa. Và em..." Tiffany buộc phải dừng tràng huyên thuyên của mình lại khi Jessica đặt quyển sách của mình sang một bên và cúi xuống để khiến cô ấy im lặng bằng một nụ hôn trong sáng như thiên thần vào ngay mi mắt bên trái của cô ấy và sau đó là một nụ hôn thật kêu lên môi cô ấy.
"Moahhh!! I love you. Giờ em nguôi ngoai rồi chứ?"
"Hành động đó giải quyết được tất cả mọi thứ. Mọi lúc. Tại sao vậy?" Tiffany thì thầm vào bụng của Jessica rồi thở ra trong sự hài lòng. Jessica chỉ nhếch miệng cười đáp lại.
Làm như bạn không nghĩ ra được câu trả lời từ ngày đầu tiên bạn nhìn thấy cô ấy vậy, Tiffany.
…
…
…
"Nhưng thật lòng mà nói, Jessi sẽ không phô bày cho em thấy ư? Không bao giờ ư?"
END.
----------------------------
Author: moiraiz
Translator: smilebreaker
Original Link: http://moiraiz.livejournal.com/1323.html#cutid1
Couple: JeTi, a little SunMin
Permission:
Until The Last One Withers
"Hôm nay mấy giờ cậu sẽ gặp cậu ấy?"
Hai người bạn đang ngồi trò chuyện cùng nhau trong một bữa ăn nhẹ. Cô gái cao hơn khẽ liếc nhìn bạn mình. Cô tự hỏi cô gái trước mặt mình làm thế nào lại cứ luôn chuốc lấy kết cục như thế này - bị tổn thương và rõ ràng là đau đớn đến mức không thể chữa lành được.
"Một chút nữa. Jess muốn đi mua sắm."
"Tiffany," cô gái cao hơn, nhưng trẻ hơn, nghiêm nghị lên tiếng. Cô chờ đợi cho cô gái còn lại nhìn vào mình trước khi tiếp tục nói lần nữa. "Mình dường như không thể hiểu được tại sao cậu lại làm thế này với chính cậu nữa. Nói mình nghe xem, có cái gì ở Jessica-"
"Soo, chúng ta có thể không nói về chuyện này ngay bây giờ không?"
"Mình chỉ quan tâm đến cậu thôi." Sooyoung dường như đã không thể nhận ra được tại sao Tiffany lại sẵn sàng tự nguyện trao cho Jessica trái tim mình như thế. Con người đó chỉ đơn giản là đón nhận nó, giẫm đạp lên nó, và trả nó về cho Tiffany trong tình trạng không còn nguyên vẹn nữa.
"Không sao. Mình ổn mà, mình thề đấy." Tiffany gửi cho bạn mình một nụ cười trấn an, hi vọng cô ấy sẽ bỏ qua chủ đề này. Thật không may cho cô, Sooyoung đã có thể nhận thấy được giọng điệu u buồn trong từng lời nói của cô, từng lời nói dối của cô.
"Bọn mình rất lo lắng cho cậu, Tiffany. Gần đây cậu đã không - cậu chưa bao giờ về nhà cả."
"Mình biết... và mình xin lỗi." Tiffany không thể chịu được việc để cho những người bạn của mình lo lắng quá nhiều về mình như thế, bởi vì trên thực tế, Jessica mới chính là người mà họ nên lo lắng, không phải là cô.
"Hãy biết rõ giới hạn của cậu. Bọn mình luôn ở bên cạnh cậu... còn về Jessica, mình thực sự rất muốn biết cái gì đã nhập vào người cậu ta. Mình thật sợ hãi trước việc cậu ta đã thay đổi quá nhiều đến mức nào."
Tonight, we are young. So let’s set the world on fire.
"Alô? Ô, mình đang đi cùng Sooyoung." Tiffany liếc nhìn về phía cô gái vừa được nhắc đến và thấy cô ấy đang thở dài, vì đã biết là ai đang ở đầu dây bên kia. "Okay. Mình nghĩ là mình sẽ gặp cậu tối nay vậy. Bye. Mình cũng yêu cậu."
"Hủy à?"
"Cậu ấy phải chở Krystal đi đâu đó."
"Không phải Krystal đã đủ tuổi lái xe rồi sao? Cậu ta chắc là đang đi lăng nhăng với-"
"Soo, tại sao cậu cứ luôn nghĩ cậu ấy xấu xa đến vậy chứ?"
Cậu không hiểu đâu. Không một ai hiểu cả.
"Tiffany, hãy nhìn xem cậu ta đã làm gì với cậu đi. Có phải cậu ta đã bị tẩy não," Sooyoung ngưng lại câu nói của mình ngay khi cô nhận thấy mình đang gần như hét lên. Cô hít một hơi thật sâu và nói với cô gái tóc nâu, "Hãy về nhà đi."
"Mình xin lỗi, Soo." Tiffany cắn môi, biết là những hành động của cô đang khiến cho bạn bè và gia đình cô phải tổn thương, nhưng cô không thể rời xa Jessica được. Đó đã là một quyết định hoàn toàn nhất trí giữa trái tim của cô và lý trí của cô để ở bên cạnh Jessica.
Jessi cần mình.
-----
Những bước chân của Tiffany cảm giác như nặng nề hơn khi hai tấm cửa kính của phòng khám bác sĩ tâm lý trượt mở ra. Cô chậm rãi bước đến bàn nhân viên tiếp đón, một mẩu giấy trong tay mình.
"Cô Hwang, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn ghé qua để xem Jessica có ở đây không."
"Cô ấy đúng là đang ở trong kia với bác sĩ Lee ngay lúc này. Tôi có nên-"
"Ồ, không. Cô không cần đâu, Hyomin." Tiffany đưa mẩu giấy nhỏ đó cho cô nhân viên. "Nếu có bất cứ chuyện gì, làm ơn hãy gọi cho tôi. Đó là số điện thoại mới của tôi."
"Cô đáng lẽ chỉ cần gọi và báo với chúng tôi thôi, cô Hwang."
"Không sao. Tôi cũng ở gần đây mà." Những cái cớ, những cái cớ. Cô đã không còn đếm được là có bao nhiêu cái cớ đã buột ra khỏi miệng cô kể từ khi cô quyết định ở bên cạnh Jessica rồi. Nó đã trở thành một thói quen xấu của cô, đưa ra những lời nói dối cho bạn bè cô và những cái cớ cho gia đình cô.
"Vậy cô có muốn ở lại một chút không? Cuộc hẹn của họ chắc sẽ kết thúc trong hai mươi phút nữa, khoảng đó."
Tiffany liếc nhìn thật nhanh vào chiếc đồng hồ được treo ngay trên đầu Hyomin trước khi trả lời, "Được rồi. Tôi có chút việc phải đi... và nếu có thể thì cô làm ơn đừng nói với Jessica là tôi vừa ghé qua nhé."
"Vâng, cô Hwang. Chúc một ngày tốt lành."
-----
Tiffany tháo đôi giày cao gót của mình ra trong khi cô bước vào trong căn hộ trên cao của Jessica. Cô mang những giỏ thực phẩm vừa mới mua vào trong bếp và đặt chúng lên sàn nhà, ngay bên cạnh tủ lạnh. Điện thoại của cô chợt kêu lên với một tin nhắn được gửi tới ngay vừa lúc cô bắt đầu chất thức ăn vào trong tủ lạnh trống rỗng.
From: Jessi [5:02 pm]
Hey Tiff, mình vừa đưa Krystal đến nhà Amber. Tối nay mình sẽ về nhà trễ, nên không cần đợi đâu.
- Your love, Jessica
To Jessi: [5:04 pm]
Okay. Mình vừa mới đi chợ về. Cậu có muốn mình làm cho cậu cái gì đó không?
- Your love, Tiffany
From: Jessi [5:05 pm]
Mình sẽ ra ngoài ăn bây giờ, nên không cần đâu. Nhưng, cảm ơn cậu.
- Your love, Jessi
To: Jessi [5:05 pm]
Okay. Have fun, darling.
- Your love, Tiffany
Tiffany đã chờ đợi tin nhắn trả lời của Jessica, nhưng chẳng có gì được gửi đến cả. Cô đặt điện thoại xuống sau một vài phút chờ đợi và tiếp tục chất thức ăn vào.
-----
Have fun, darling.
Jessica đã không thể nén lại được một nụ cười trước tin nhắn của bạn mình. Thật đáng kinh ngạc làm sao khi Tiffany luôn có khả năng mang đến nụ cười trên khuôn mặt cô một cách dễ dàng đến thế. Cô đang bấm soạn tin nhắn để trả lời lại giữa chừng thì một người nào đó chợt gọi tên cô.
"Jessica?"
Phải, cô đã có người đi cùng.
"Yeah?" Jessica hỏi, một nụ cười trên khuôn mặt cô, nhưng một vẻ khó chịu cũng đã đồng thời xuất hiện.
"Mình cảm thấy cậu đang mất tập trung."
"Tất nhiên là không. Sao cậu lại nghĩ thế, Hara?"
Nếu cô không quá nhàm chán thì tôi đã không bị mất tập trung dễ dàng như vậy.
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi miệng Jessica. Cô đã hi vọng là buổi tối hôm nay sẽ mang đến nhiều hứng khởi hơn.
"Có chuyện gì à?" Hara hỏi, để ý thấy phản ứng của Jessica.
"Ô, không có gì." cô gái lớn hơn nói, bật cười. "Chúng ta nên gọi món đi nhỉ?" Jessica khẽ mỉm cười với cô gái đang gật đầu. Cô thầm nguyền rủa bạn mình vì đã sắp đặt cho cô đi cùng một người chán ngắt thế này.
Jessica tự hỏi tại sao cô vẫn còn đang ngồi đây. Là vì cô gái đối diện này ư? Không, cô chả bận tâm gì đến cô nàng này cả.
Tiffany, giá như Tiffany ở đây-
Jessica tự trách mắng bản thân mình. Cô biết tại sao cô lại ở đây với cô gái này, thay vì ở nhà với Tiffany. Hara chỉ đơn giản là một sự tiêu khiển, một kẻ thay thế. Cô ấy gần giống như một món đồ chơi vậy. Công việc của cô ấy là ngăn cản Jessica nghĩ về Tiffany, bởi vì khi cô nghĩ về Tiffany, cô sẽ có những ý nghĩ xấu. Những ý nghĩ đó sẽ khiến cô làm tổn thương người mà cô yêu thương nhất, và đó là điều mà cô không bao giờ có thể làm được.
Tiffany là người duy nhất trên thế giới này mà Jessica không cho phép bản thân mình đùa giỡn.
-----
Tiffany bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm nước nóng thật thoải mái. Cô lau khô tóc và nhảy lên chiếc giường rộng lớn của Jessica ngay sau đó. Cô kéo tấm chăn bông lên ngang hông mình và cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn cạnh giường.
Hôm nay chúng ta không thể đi mua sắm rồi. Mình phải chở Krystal đến một nơi.
Tiffany biết là Jessica đã nói dối mình. Cô ấy không hề chở Krystal đi đâu cả, bởi vì Krystal đã ở cùng với Sulli trong căn nhà lộng gió của con bé rồi. Jessica đã đến phòng khám bác sĩ tâm lý và cô ấy đã muốn che giấu Tiffany sự thật đó.
Mình xin lỗi Tiff, vì đã để cậu nhìn thấy mình thế này.
Cô nằm nghiêng một bên trong khi đưa mắt nhìn điện thoại của mình. Đã 8 giờ và vẫn không một tin nhắn nào từ Jessica.
Jessi! Ôi chúa ơi... Jessica!
Tiffany nhớ đến những giọt nước mắt đã chảy xuống khuôn mặt cô khi cô nhìn thấy một dòng chất lỏng màu đỏ thẫm tuôn ra từ cổ tay Jessica. Vũng máu đó khá nhỏ, nhưng rõ ràng là đang ngày một nhiều hơn.
Flashback
Trái tim cô như chìm ngày một sâu hơn vào trong lồng ngực trong khi cô chạy vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn. Cô chạy ra và quấn nó quanh cổ tay cô gái lớn hơn để ngăn máu chảy.
"Làm ơn, đừng gọi bệnh viện..." Jessica lẩm bẩm trước khi ngất đi.
End Flashback
Những sự kiện của ngày hôm đó vẫn còn khắc sâu đầy sống động trong tâm trí Tiffany. Cô nhớ đến Jessica đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt riêng tư của bệnh viện. Cô nhớ là trái tim cô đã nâng lên và hạ xuống thế nào với từng hơi thở của Jessica. Không thể nào quên được cô đã khóc đến cạn nước mắt như thế nào khi đôi mắt cô ấy từ từ mở ra.
Đừng nói với bất cứ ai, Tiffany. Mình xin cậu.
Đó là sự khác biệt giữa Tiffany và những người còn lại. Cô hiểu tại sao Jessica lại cư xử theo kiểu như thế. Đó không phải là sự lựa chọn của cô ấy. Cô ấy đã phải hành động như thế - hoang dại, không thể kiểm soát, và gần như cuồng loạn trong mỗi một giây của cuộc đời cô ấy.
Flashback
"Tại sao cậu lại làm thế? Tại sao vậy Jessi?" Tiffany nghe thấy giọng mình vỡ ra. Cô đã không thể chấp nhận được cú sốc tâm lý mà Jessica đang khiến cô phải trải qua đây.
"Mình đã không muốn sống nữa. Cuộc sống thật quá... nhàm chán." Jessica đã không thể tìm được lý do nào để sống nữa. Cô đã đạt được mục tiêu trong đời mình và cô đã trải qua được tất cả mọi thứ cần trải qua, vậy thì lý do để sống tiếp tục là gì?
"Vậy... cậu có chán mình không?"
Ánh mắt Jessica dịu lại trước câu hỏi đó.
"Cậu... Tiffany, dĩ nhiên là không."
"Vậy thì hãy sống vì mình đi."
End Flashback
Jessica đã làm tất cả mọi thứ để sống, để tìm thấy sự hứng khởi, và Tiffany biết. Cô hiểu. Đó là một lý do giải thích tại sao Tiffany đã luôn ở bên cạnh Jessica. Lý do khác chính là: dù Jessica có rong ruổi đến tận nơi xa xôi thế nào trong suốt một ngày, thì cô ấy cũng sẽ luôn trở về trong vòng tay Tiffany trước bình minh ngày hôm sau.
From: Jessi [10:09 pm]
Mình xin lỗi vì đã trả lời quá trễ. Mình hiện đang ở trong một bữa tiệc. Đừng đợi mình. Ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp nhé. Mình yêu cậu, Tiffany.
- Your love, Jessica
Tiffany nhắm mắt lại sau khi đọc được tin nhắn của Jessica, ôm trọn cảm giác buồn vui lẫn lộn đang dâng lên trong lòng mình.
-----
Jessica và Hara tháo bỏ giày của họ ra và tiến vào trong căn hộ trên cao của Jessica. Cô gái lớn hơn đang hi vọng kết thúc một ngày nhàm chán bằng một đêm đầy thú vị. Cô dẫn cô gái mảnh khảnh kia tiến đến phòng ngủ của mình, nhưng đã dừng lại giữa chừng khi cô nhìn thấy cái gì đó: một chiếc áo khoác len màu trắng ngà mà chắc chắn là không thuộc về cô.
Khốn thật. Tiffany đang ở đây.
Nhận ra điều đó, Jessica đã lập tức kéo Hara ra ngoài cửa và bảo cô ấy rời khỏi đây. Cô cầm lấy đôi giày cao gót của cô gái ấy lên và đưa cho cô ấy.
"Cái quỷ gì đang diễn ra vậy?"
Jessica nhướng một bên mày. Con người này có thực sự chính là cô gái trẻ sành điệu lúc chiều này không vậy? Cô tỏ vẻ mỉa mai, đang dần nhận thức được sự thật rằng những màu sắc thực sự của tất cả mọi người đều dơ bẩn và xấu xí, giống y như chính cô vậy.
"Đi đi." Jessica đã chịu đựng đủ với cái đầu ngu ngốc của cô gái này rồi. "Cô chẳng có gì vui cả," và với câu nói đó, cô đã đẩy Hara ra khỏi căn hộ của mình. Cô đóng cửa lại thật khẽ, cẩn thận để không đánh thức Tiffany.
-----
Jessica cảm nhận được chiếc giường nhúc nhích với trọng lượng mới được thêm vào của cô. Cô nằm xuống bên cạnh cô gái đang ngủ và được chào đón bởi những hơi thở dịu nhẹ xoa vuốt gương mặt cô. Cô đặt một nụ hôn lên trán Tiffany và vòng hai cánh tay ôm lấy eo cô ấy.
"Jessi?" Tiffany lờ đờ gọi, giọng nói trầm khàn của cô ấy đang tan chảy vào trong tai Jessica. Tiffany rúc sâu hơn vào người Jessica và đặt đầu mình vào cổ Jessica.
"Huh?"
"Đừng suy nghĩ quá nhiều," Tiffany nói thật dịu dàng. "Ngủ đi."
Đôi lúc Jessica tự hỏi liệu Tiffany có hiểu rõ cô hơn là cô hiểu chính bản thân mình hay không. Cô ấy hiểu được rằng nếu Jessica suy nghĩ quá nhiều, thì tâm trí cô sẽ khiến cô làm những thứ ngu ngốc. Cô cần phải liên tục phân tán bản thân ra khỏi cuộc đời trần tục của mình - cuộc đời mà lẽ ra cô đã kết thúc cách đây vài tháng nếu không phải là do Tiffany.
Flashback
"Vậy thì hãy sống vì mình đi."
"Tiffany, mình... mình cuối cùng sẽ chỉ làm tổn thương cậu thôi."
Đó chính là con người mình. Mình luôn làm tổn thương người khác.
Jessica đã sống vì những mạo hiểm ly kỳ của cuộc đời, vì những kích thích thần kinh dồn dập. Nếu hiện tại chẳng có gì cả, cô đơn giản là sẽ tìm đến điều thú vị tiếp theo. Đó chính là lý do tại sao Jessica đã không thể ở bên cạnh Tiffany. Cô sợ rằng cô sẽ cảm thấy chán Tiffany rồi tìm đến một người khác, và điều đó rõ ràng là chẳng có gì để phải thắc mắc.
Làm tổn thương Tiffany chính là một điều mà Jessica chưa bao giờ dám mạo hiểm để làm.
"Chúng ta không thể thử sao?"
"Không, Tiffany. Chúng ta không thể."
Mình là một con quái vật.
End Flashback
Jessica vẽ những hình tròn nhỏ trên lưng Tiffany trong khi cô ấy đã chìm vào giấc ngủ. Cô cảm nhận được lồng ngực Tiffany nâng lên và hạ xuống đều đặn kề sát lồng ngực cô.
Cái quái quỷ gì đang xảy ra với cậu vậy?
Jessica nhớ lại những lời đó từ Sooyoung. Cô ấy đã la mắng và gào thét, gần như là van xin Jessica để có được một câu trả lời.
Tại sao cậu lại hành động thế này?
Jessica nhớ lại con người ngày xưa của cô, con người nhàm chán của cô, một Jessica mà mọi người đều yêu mến và quan tâm. Cô tự hỏi làm thế nào mà cô đã trở thành thế này - xấu xa và đê hèn (hay đó là những gì mà họ đã nói). Làm thế nào cô đã lại trở thành một kẻ mà mọi người đều vô cùng căm ghét đến mức đó? Có thực sự là lỗi của cô khi cô đang cố gắng để sống hay không? Để theo đuổi những sự hứng khởi và tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc đời, đó có phải là sai?
Flashback
Cậu đang làm tổn thương tất cả những người xung quanh cậu!
Bàn tay của Jessica run lên khi cô cầm lấy con dao cạo rồi sẽ cắt đứt sợi dây duy trì sự sống của cuộc đời mình. Chẳng có nghĩa lý gì để sống nếu sự tồn tại của cô chỉ hủy diệt những người mà cô yêu thương. Cô căm ghét chính con người mà cô đã trở thành và cô thực sự đã muốn thay đổi trở về với con người cô trước kia, nhưng như châm ngôn vẫn có câu, "Có một sự khác biệt giữa việc nhận biết con đường đúng đắn và việc bước đi trên con đường đúng đắn." Đó là nơi mà Jessica đã bị kẹt lại: giữa việc nhận biết điều đúng đắn và việc thực sự làm điều đúng đắn.
Mọi thứ luôn dễ nói hơn là làm.
End Flashback
Cô nhắm mắt lại, hi vọng tâm trí mình sẽ câm mồm. Cô đang làm điều đó một lần nữa. Cô đang suy nghĩ quá nhiều và phân tích quá nhiều từng chi tiết và từng khía cạnh cuộc sống của cô, là điều mà Tiffany đã bảo cô hết lần này đến lần khác là không được làm.
Tiffany.
Có tất cả mọi người, và rồi có Tiffany.
Những màu sắc thực sự của cậu tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Chúng chói lóa, nhưng lại rất xinh đẹp... giống như cậu vậy.
-----
3:06am
Đôi mắt đỏ ngầu di chuyển ra khỏi chiếc đồng hồ kỹ thuật số. Những tiếng rên rỉ và cử động vang khắp căn phòng.
Chứng mất ngủ khốn kiếp...
Lại thêm những tiếng rên rỉ và càu nhàu nữa, một chút cử động thật khẽ đây và đó.
Khi đã ổn định lại, Jessica nhận thấy mình đang ở một trong những khoảnh khắc kia, một trong những khoảnh khắc hiếm hoi của cuộc đời mình mà cô ước là sẽ không bao giờ kết thúc. Bởi vì cô biết rằng khi nó kết thúc, hiện thực sẽ kéo đến và đổ ập xuống người cô, bảo với cô rằng cô đang tiến vào một con đường rất tăm tối. Jessica nghiến chặt hàm mình trước ý nghĩ đó. Cô xua nó đi vào một nơi nào đó sâu thẳm trong tâm trí mình và tiếp tục đắm mình trong hơi ấm của Tiffany. Hơi ấm của cô ấy thật đặc biệt; nó đặc biệt bởi vì nó luôn mang Jessica trở về nhà.
Cuộc sống của Jessica chưa bao giờ là một guồng quay lặp lại. Nếu cô cảm thấy muốn thức dậy và đi làm vào buổi sáng, thì cô sẽ làm thế. Nếu cô không muốn - mà chuyện đó hầu như luôn xảy ra - thì cô sẽ không đi làm (đó là lợi ích của việc là người thừa kế của một tài sản kếch xù). Cô đã đi bơi vào những ngày nào đó, và đi câu cá vào những ngày khác. Thỉnh thoảng có những chuyến đi nhảy dù và nhảy bungee giữa những ngày đó. Jessica thích pha trộn mọi thứ với nhau, nên cô đã lên giường với những chàng trai vào những ngày nào đó và với những cô gái vào những ngày khác.
Chỉ là để luôn giữ mọi thứ được vui vẻ.
Nhưng dù cho cô không thích những hoạt động hàng ngày của mình được lên kế hoạch, thì vẫn có một thói quen trong cuộc sống của cô: thực tế là cô đã luôn lê bước trở về trong vòng tay của Tiffany vào giữa mỗi đêm. Cô đã không thể ngủ được nếu cô ấy không có bên cạnh cô. Cô ấy giống như tấm chăn đặc biệt/chú gấu teddy mà một đứa trẻ không thể ngủ được nếu không có nó.
Jessica thỉnh thoảng rất ghét điều đó. Cô rất ghét khi mà cô đã luôn mò mẫm trở vào giường với nồng nặc mùi rượu vào mỗi ngày - mà ai biết được là mùi hương của ai đã vương trên người cô - và Tiffany chỉ đơn giản là hôn cô. Cô ấy đã luôn hôn lên trán cô và nói, "Chúc ngủ ngon... Mình yêu cậu."
Câu cuối cùng luôn được nói rất khẽ như một lời thì thầm, nhưng Jessica đã chưa bao giờ bỏ lỡ câu nói ấy và cô căm ghét chính bản thân mình vì điều đó. Cô căm ghét chính bản thân mình bởi vì cô cũng yêu Tiffany, nhưng cô đã không biết được cách để yêu một người con gái khác mà không làm tổn thương cô ấy.
Làm sao mình có thể yêu cậu mà không khiến cậu đau đớn đây?
Jessica chưa bao giờ tìm ra được lời đáp cho câu hỏi đó, mà đó là lý do tại sao cô đã quyết định né tránh một mối quan hệ với cô ấy.
Cô đã chỉ có thể hi vọng rằng cô ấy đủ vị tha để yêu cô mãi mãi mà không cần nhận lại bất cứ điều gì khác... đó có phải là đòi hỏi quá đáng không?
-----
Mặt trời đã lên rất cao qua khỏi đường chân trời. Buổi sáng đã sớm chuyển sang trưa và trước khi đầu óc Jessica có thể nhận biết điều đó, cơ thể cô đã trở nên nhận thức được sự thật rằng hơi ấm của Tiffany đã biến mất. Cô gái 23 tuổi rên rỉ thật to, căng giãn tay chân mình ra và rồi rời khỏi giường.
Ngay khi cô bước vào trong phòng tắm, Tiffany cũng đang bước ra.
"Chào buổi sáng," Tiffany chào, nụ cười của cô ấy vừa đủ tạo nên nụ cười cho đôi mắt cô ấy.
Jessica mỉm cười đáp lại cô ấy. Những nụ cười của cô chưa bao giờ thất bại trong việc chạm đến đôi mắt cô khi Tiffany ở bên cạnh. Cô đặt một nụ hôn phớt vào một bên cổ Tiffany và tiếp tục những trình tự cho một buổi sáng của cô, không hề biết rằng cô đã làm đông cứng cô gái này với từng sự động chạm của mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cô đã bắt gặp cô gái 22 tuổi ấy đang nhíu mày.
"Có chuyện gì à?" Jessica tiến đến chỗ cô ấy với từng bước chân thật cẩn trọng khi chẳng nhận được lời đáp trả nào. Đầu của Tiffany vẫn cúi thấp. Hai bàn tay cô ấy đang đặt trên đùi mình. "Tiff?"
"Mình không hiểu nổi..."
Jessica giữ im lặng. Cái cách cô ấy thốt ra những lời ấy khiến cô thấy khó chịu.
Tiffany nhìn Jessica. Ánh mắt họ cuối cùng cũng chạm nhau.
"Cậu khiến mình rối bời. Cậu khiến mình rối bời đến không thể tin được. Cậu hôn mình, cậu thì thầm những lời ngọt ngào với mình, cậu ngủ cùng mình... vì Chúa, Jessica, cậu không ngủ cùng ai khác mà lại là mình. Cậu nói với mình là cậu yêu mình, nhưng khi mình bảo cậu cho chúng ta một cơ hội, cậu lại bảo mình là cậu không thể ở bên mình?" Giọng nói của Tiffany trở nên hạ thấp hơn qua từng câu nói, mà rõ ràng là trái ngược với những gì thực sự nên xảy ra. Nỗi đau vương trên từng lời nói của cô ấy đã đập tan trái tim Jessica.
"Tiffany, mình..."
"Cậu sao, Jessica?"
"Mình không biết." Jessica cúi thấp đầu, cảm giác tội lỗi đang nện mạnh vào lồng ngực cô.
"Mình cố gắng để hiểu cậu. Mình thực sự hiểu cậu. Mình hiểu cậu hơn cả cậu hiểu chính bản thân cậu, nhưng mình chỉ không thể hiểu được tại sao cậu cứ cự tuyệt trước một mối quan hệ, trước một trách nhiệm."
"Tiffany, mình chỉ sợ rằng..." Cô gái lớn hơn chợt đánh mất hết mọi từ ngữ của mình. Những suy nghĩ của cô bỗng trở thành một mớ bòng bong hỗn độn.
Những cơn ác mộng về việc Tiffany rời xa cô, phải chăng cuối cùng thì chúng cũng đang trở thành hiện thực?
"Sợ cái gì? Sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ cảm thấy chán mình và tìm đến một người khác ư? Sợ rằng mình không đủ hứng thú cho cậu ư?" Giọng nói của Tiffany đã cao hơn hẳn. Giọng của cô ấy đang run lên với đầy những cảm xúc trong khi trái tim cô đập điên cuồng trong sợ hãi - sợ hãi rằng đây có thể sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy Jessica.
Nhưng dù là thế, tận sâu trong lòng cô cũng biết rằng Sooyoung đã đúng. Cô không thể ở bên cạnh Jessica mãi mãi được. Cô đã trở nên mệt mỏi hơn theo từng ngày trôi qua. Cô đã không thể chịu đựng được việc trao gửi tất cả thời gian và tình yêu của cô cho Jessica mà không nhận được bất cứ điều gì đáp trả. Cô chỉ là không thể làm được điều đó nữa rồi.
Đôi khi, đủ là đủ, không phải nói hay làm thêm bất cứ gì nữa.
"Điều này là không đủ với cậu ư?" Jessica không biết phải nói gì. Làm thế nào mà một ngày với khởi đầu vô cùng tuyệt diệu lại có thể trở thành một trong những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô thế này?
"Không... không phải vậy." Tiffany dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái của mình để nâng cằm Jessica lên. "Làm ơn hãy nhìn mình khi mình đang nói chuyện với cậu."
Jessica làm theo, nhưng đã tránh đi ánh mắt của cô ấy. Cô thay vào đó đã chọn cách nhìn vào môi của Tiffany. Đôi môi xinh đẹp của cô ấy đang bị kéo xuống thành một vẻ giận dữ.
"Jessica."
Như được ra lệnh, cô liền nhìn cô ấy, nhìn vào đôi mắt cô ấy, nhìn vào khung cửa sổ mở ra từng xúc cảm trong cô ấy.
"Cậu đã nói với mình... cậu đã nói với mình rằng cậu sẽ hạnh phúc chỉ khi nào mình còn ở bên cạnh cậu."
"Nhưng mình không như thế nữa. Mình không như thế. Mình thật khổ sở, Jessica. Cậu thực sự nghĩ là mình vẫn ổn khi cậu luôn trở về nhà vào mỗi đêm với trên người đầy mùi rượu và dấu vết của những cuộc tình một đêm sao?"
Jessica vẫn im lặng.
"Mình không ổn đâu, Jessica." Những giọt nước mắt đang chảy xuống đôi gò má nóng hổi của Tiffany. "Cậu biết không, đôi lúc cậu khiến mình vô cùng hạnh phúc, mình chỉ muốn ôm chầm lấy cậu và thì thầm với cậu rằng mình yêu cậu nhiều đến mức nào... rồi mặt khác, đôi lúc cậu lại khiến mình vô cùng tức giận, mình chỉ muốn đẩy cậu lên giường và làm chuyện đó với cậu cho đến khi cậu bất tỉnh đi... rồi thì thầm với cậu rằng bất chấp tất cả những thói xấu lầm lạc của cậu, mình vẫn yêu cậu. Nhưng cậu biết gì không? Mình không thể. Mình không thể bởi vì cậu sẽ không để mình làm thế."
Jessica nặn ra một câu trả lời sau khi thấu hiểu tất cả những lời mà Tiffany vừa ném vào cô.
"Mình muốn ở bên cạnh cậu. Chỉ là... mình chỉ không biết mình sẽ phải làm gì nếu mình có làm tổn thương cậu." Lòng bàn tay của Jessica đang bắt đầu đau nhói vì những móng tay của cô đang bấu chặt vào da thịt cô. Cô cuộn tròn hai bàn tay lại thật chặt, nắm tay cô bắt đầu run lên.
"Tổn thương mình?" Tiffany tỏ vẻ mỉa mai, không tin được những lời vừa được rót vào tai mình. "Jessica, cậu đã làm điều đó cả ngàn lần rồi."
"Mình chỉ đang cố gắng bảo vệ cậu thôi! Cậu muốn mình phải làm gì đây?"
"Mình không muốn cậu làm bất cứ điều gì cả. Mình muốn cậu. Chỉ cậu thôi." Tiffany lau đôi má đẫm nước mắt của mình. "Nhưng mình nghĩ cậu đã tỏ ra khá rõ ràng là cậu không bao giờ có thể là của mình... và mình đã quá chán nản và mệt mỏi vì bị tổn thương rồi."
Jessica đứng nhìn với một trái tim bị bóp nghẹt trong khi Tiffany mặc vào một chiếc quần jeans bó sát. Sự chú ý của cô đã bị khóa chặt vào cô gái ấy rồi đột nhiên cô ấy hé môi ra để nói.
"Cậu biết không, mình nghĩ là mình chắc đã quên mất cảm giác hạnh phúc là thế nào rồi." Với câu nói đó, Tiffany tiến ra khỏi phòng ngủ của Jessica.
Ánh mắt của Jessica dõi theo dáng vẻ đang bỏ đi của Tiffany. Đôi vai cô trở nên nặng trĩu hơn với từng bước chân của cô ấy. Một động lực vô hình đang kéo giật lấy trái tim cô bởi vì hiện thực của tình huống này cuối cùng cũng đã trở nên rõ ràng. Cô đang hoảng sợ. Jessica đang hoàn toàn khiếp sợ chỉ với ý nghĩ sẽ mất Tiffany.
Cô nhanh chóng chạy đuổi theo cô ấy, khi mà bàn tay cô ấy đang đặt lên nắm cửa, và bắt lấy cổ tay cô ấy. Jessica liền xoay người Tiffany lại.
"Trời đang mưa... cậu định đi đâu vậy?"
Tiffany nhíu đôi mày của mình lại, bối rối trước sự lựa chọn từ ngữ của Jessica. Nhưng cô ngay lập tức đã giũ bỏ điều đó, bởi vì Jessica thì vẫn là Jessica, vẫn luôn gây bối rối cho người khác như mọi khi.
"Mình sẽ về nhà. Mình cần thời gian để suy nghĩ-"
"Đừng suy nghĩ. Suy nghĩ không tốt đâu. Cậu là người đã bảo mình thế mà, đúng không?"
"Jess-"
"Nếu cậu cứ suy nghĩ, cậu sẽ nghĩ về việc cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn thế nào nếu không có mình. Cậu sẽ nghĩ về rất nhiều thứ bởi vì cậu là một người hay suy nghĩ và mình cũng vậy - nhưng cậu sẽ nghĩ về việc rời bỏ mình... Tiffany, cậu không thể rời bỏ mình được."
Tiffany đang tập trung lắng nghe tất cả.
"Mình không thể sống mà không có cậu được - ý mình là mình có thể sống mà không có cậu, nhưng điều đó sẽ là không thể chịu đựng được. Nó giống như là bảo Sooyoung sống mà không có thức ăn vậy... và điều đó thật vô lý, không phải sao? Đợi đã. Hãy đợi ở đây. Đợi mình nhé. Mười phút thôi. Mình sẽ trở lại trong mười phút!"
Tiffany thậm chí đã không có lấy cơ hội để thốt nên một lời nào trước khi Jessica lao ra khỏi cửa - hơn nữa là đang mặc bộ pijama. Cô mở miệng mình ra rồi khép lại với những suy ngẫm trong lòng, kinh ngạc trước cơn bộc phát và lời thú nhận bất chợt của Jessica.
Vậy là cậu ấy cuối cùng cũng phát điên rồi.
-----
Jessica chạy xuống con đường đang đổ mưa tầm tã. Cô biết là cô phải làm điều này để giữ Tiffany lại. Người thừa kế 23 tuổi cuối cùng cũng đã nhận ra rằng mọi thứ sẽ ổn cả thôi chỉ khi nào Tiffany còn ở bên cạnh cô.
Nghe thì có vẻ rập khuôn, nhưng Jessica biết rằng Tiffany chính là nguồn ôxy của cô và sống trong một thế giới mà không có cô ấy cũng sẽ giống như sống trong một thế giới mà không có không khí vậy.
Cô không quan tâm những người khác có căm ghét cô và/hoặc hiểu lầm cô hay không. Cô không muốn bất cứ một ai khác bởi vì Tiffany là tất cả những gì cô sẽ và luôn muốn... và hi vọng cũng là, tất cả những gì cô sẽ và luôn cần.
-----
Mười lăm phút, Tiffany thầm nghĩ. Cô đã đợi thêm năm phút nữa trước khi đứng dậy và tiến ra cửa. Cô mở cánh cửa bằng kim loại ra, kinh ngạc trước hình ảnh đang chào đón mình. Jessica ướt như chuột lột từ đầu đến chân, đang đi đi lại lại trước cửa căn hộ của chính cô ấy. Trong tay cô ấy là một bó hoa giả.
"Jessica?"
"Xin lỗi, mình đã khiến cậu đợi phải không? Mình đang suy nghĩ xem phải nói gì. Nghe này... được chứ? Mình không muốn phải tự mình lặp lại và quên mất những gì mình định sẽ nói tiếp theo đâu."
Tiffany gật đầu, hoàn toàn lúng túng trước những hành động của Jessica. Cô ấy đang có một chút kỳ quặc. Con người thường ngày của cô ấy chưa bao giờ đầy lo lắng như thế này.
"Được rồi... là thế này, mình đã tự hứa với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ mạo hiểm để làm tổn thương cậu. Nhưng đôi lúc, những lời hứa được tạo ra vốn sẽ bị phá vỡ."
Tiffany biết rằng một nụ cười thật chậm rãi, nhưng chắc chắn là đang nở trên gương mặt cô. Cô bắt chéo hai cánh tay mình trước ngực, giả vờ như đang dần mất kiên nhẫn.
Mình quá dễ dãi với mọi thứ có liên quan đến cậu rồi.
"Mình có thể yêu cậu. Mình thực sự yêu cậu, Tiffany. Mình yêu cậu nhiều đến mức đôi lúc nó rất đau đớn. Nhưng mình không thể hứa với cậu rằng mình sẽ yêu cậu mãi mãi. Mình không biết liệu mình có khả năng đó hay không. Uh..."
Khỉ thật... phần còn lại là gì nhỉ?
Jessica cắn môi, hoàn toàn không nhớ gì về điều phải nói tiếp theo.
Tiffany vừa chuẩn bị lên tiếng, nhưng rồi một bó hoa hồng bằng nhựa và ướt đẫm đã được nhét vào tay cô.
"Đây. Hãy nhận lấy những bông hoa khỉ gió này. Cậu muốn chúng, đúng không? Hoa?" Jessica kéo lấy khuỷu tay cô ấy đến gần hơn.
Tiffany lúc đầu hơi ngập ngừng, nhưng rồi đã liếc nhìn vào những bông hoa giữa họ.
"Những cái này rất dễ thương... nhưng..."
"Mình biết. Tiệm hoa ngu ngốc kia đã đóng cửa rồi, có lẽ vì trời mưa. Nhưng nhìn xem, mình sẽ mua cho cậu những bông hoa thật - những bông hoa còn thật tươi cần được tưới nước và tất cả những thứ chết tiệt đó. Mình sẽ mua chúng cho cậu mỗi ngày. Chỉ đừng rời bỏ mình, được chứ? Tiffany, đừng rời bỏ mình."
Tiffany đã không thể kìm nén hơn nữa cái cảm giác hạnh phúc đang dâng đầy trong cô. Mà dù sao thì cô cũng đâu có muốn vậy.
"Chỉ khi nào cậu còn cố gắng, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu."
Jessica hôn Tiffany thật mãnh liệt, thật sâu, sự mạnh mẽ trong nụ hôn của cô ấy đang khiến cho những bông hoa giữa họ rơi xuống đất. Cô đã chuyển tải tất cả những cảm xúc không thành lời của mình sang cho Tiffany, người đã hôn đáp lại cô cũng đầy say đắm như thế.
Cả hai cuối cùng cũng tách nhau ra sau một trận chiến bằng lưỡi đầy nóng bỏng. Hơi thở của họ trở nên khó khăn và trái tim thì ngập tràn sự thỏa mãn. Jessica đặt một nụ hôn khác lên môi cô ấy - lần này là một nụ hôn phớt rất giản đơn. Sau đó cô nhặt bó hoa bị rơi lúc nãy lên và đưa chúng cho Tiffany.
"Mình yêu cậu... và mình sẽ yêu cậu cho đến khi bông hoa cuối cùng héo tàn."
END.
Happy JeTi's Day
-------------
cre: ssvn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro