24 giờ sau đêm chung kết, zhang hao

zhang hao không biết bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để nói ra điều này không, nhưng anh đã đứng dưới căn hộ của hanbin 20 phút rồi, và anh cũng đã hứa với ricky rằng nếu như cậu đồng ý ngừng lải nhải về jingxiang và gọi thẳng cậu ấy đến để nói rõ mọi chuyện với mình, thì anh cũng sẽ đến để nói chuyện với hanbin. (jingxiang đã không đến vào đêm chung kết, mặc dù cậu có gửi cho gyuvin một chiếc video dài năm phút quay lại cảnh cậu khóc vì ricky được ra mắt và bắt gyuvin thề rằng sẽ không bao giờ cho ricky xem. nhưng gyuvin đã gửi nó cho ricky.)

dù sao đi nữa, zhang hao cũng không có gì để sợ hãi. vì anh biết sung hanbin cũng thích mình mà.

"hanbin-ah?" anh gọi điện thoại cho cậu, "bây giờ em có thể xuống dưới một chút không?"

"xuống dưới, dưới nhà em ấy ạ?" hanbin ở phía bên kia điện thoại bỗng ho khan, "có chuyện gì thế anh? sao anh không gọi em là bin-ah nữa? khoan đã, anh đang ở dưới nhà em ạ?"

"ừm, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện"

"ồ", hanbin thở ra tiếng, "vâng, em xuống liền đây"

ôi trời. zhang hao chắc đã làm cậu sợ rồi.

vài phút sau, hanbin vội vã chạy xuống, áo quần xộc xệch như mặc vội, áo khoác còn không mang theo giữa khí trời xuân mát mẻ này. zhang hao không nói lời nào đưa cho cậu chiếc áo khoác anh mang theo dự phòng, hanbin cảm ơn anh rồi mặc vào, "sao ạ, anh muốn nói với em về chuyện gì thế?"

"qua- qua chỗ xích đu bên kia ngồi đi" hơi thở zhang hao dồn dập, anh đang cố hết sức để mình ngừng run rẩy, mặc dù không có gì để sợ cả, nhưng phản xạ cũng khiến giọng nói của anh như muốn vỡ ra.

"vâng ạ" hanbin trông có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi theo anh.

"em muốn... ngồi không?" zhang hao ra hiệu, ngượng ngùng dừng lại trước xích đu vài bước.

hanbin nhìn anh một cách kỳ lạ, có lẽ đang thắc mắc tại sao anh lại ngượng ngùng như vậy, nhưng cậu vẫn ngồi xuống, "có hai cái lận. anh ngồi xuống đi"

"ừm", zhang hao ngồi xuống, "được."

anh vô thức bắt đầu dùng chân xoay thành vòng tròn trên chiếc xích đu. chỉ sau khi dây xích đu của zhang hao không thể xoắn được nữa và trở thành một mớ hỗn độn, hanbin mới phá vỡ sự im lặng "hyung, anh muốn nói về điều gì vậy?"

zhang hao nhấc chân lên, để xích đu bắt đầu xoay vòng ngược lại với tốc độ chóng mặt, "à, thì..."

thật ra, anh cũng chịu đủ việc hanbin cứ táo bạo chủ động như thế rồi. anh nghĩ giờ đã đến lúc để trêu chọc cậu ngược lại, cho nên, zhang hao nhìn thẳng vào mắt hanbin, "bin-ah, em có thích anh không?"

zhang hao cố nhịn cười khi nhìn thấy tai của hanbin đỏ bừng ngay lập tức. có một sự đấu tranh trong ánh mắt của hanbin, có lẽ là đang suy nghĩ xem cậu nên chối bỏ hay là thừa nhận nó, và zhang hao thì đang vui vẻ thưởng thức cảnh vui. cuối cùng thì cũng không chỉ có mình anh phải đỏ mặt trong những tình huống này.

sau một lúc, có lẽ cậu đã đưa ra được quyết định, hít một hơi thật sâu và kiên định, "hao hyung, em thích anh. kể từ khi gặp anh, em vẫn luôn ngưỡng mộ anh, và vì chúng ta khá giống nhau nên đã trở nên thân thiết hơn... sau đó anh liên tục quan tâm, chăm sóc em, tụi mình tiếp xúc với nhau nhiều hơn, em nghĩ... tình cảm của em đã phát triển thành một thứ khác rồi"

zhang hao có thể cảm nhận ánh mắt của chính mình đã dịu đi "ồ, bin-ah"

"em thích anh, hao hyung. em chưa bao giờ nói ra vì em không muốn phá hủy tình bạn của chúng mình, nhưng em vẫn luôn tự hỏi liệu chúng ta có thể là gì đó hơn thế nữa không," hanbin cắn môi dưới, "nhưng mà... làm sao anh biết điều đó?"

zhang hao nói thật, "thì, tối hôm trước lúc chúng ta cùng ngủ chung ở Planet Camp, lúc em nói với mọi người về người mà em thích, lúc đó anh đã tỉnh rồi. cho nên là, ừm..."

"à", hanbin giật mình trả lời, "à"

"ừm", zhang hao gật gật, "này, không tệ đến mức đó đâu..."

"vậy là anh đã biết em thích anh mà vẫn để em ôm eo, đắp chung chăn với anh" hanbin cúi gầm mặt xuống. zhang hao đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giật mình nhớ ra rằng sung hanbin vốn cũng không phải là một kẻ ngốc.

"vậy thì là anh đang dẫn dắt em sao", hanbin nhếch mép, "em không nghĩ vậy đâu, vì anh không phải là loại người đó. hay là..."

zhang hao né tránh ánh mắt cậu, "có thể là anh đến đây hôm nay để từ chối em đó"

"hoặc là" hanbin nhìn vào gò má anh, "cái đỏ mặt đó là vì anh cũng thích em"

"anh..." zhang hao lo lắng liếm môi, "thôi được rồi. em nói đúng, bin-ah, anh cũng vậy. anh cũng thích em"

trong nháy mắt, hanbin đã đến ngay trước mặt anh, che đi một góc ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống nơi zhang hao ngồi.

"bin?"

hanbin đặt tay lên xích đu của zhang hao, "vì em thích anh, và anh cũng thích em, và em... là một đứa trẻ tốt và lịch sự..."

"thế thì sao?" zhang hao thì thầm cảnh giác.

tay còn lại của hanbin đưa lên nhẹ nhàng nắm lấy cằm zhang hao, "em có thể hôn anh không, hyung?"

zhang hao nhịn không được quay mặt đi, "u-ừ. anh đoán vậy"

"không," banbin chậm rãi nói, "hyung, anh phải nhìn vào mắt em này"

cậu nhẹ nhàng kéo mặt zhang hao quay lại để ánh mắt họ chạm nhau, và rồi hanbin đặt môi lên môi anh, đầu óc zhang hao trở nên trống rỗng, họ tách ra một chút, rồi zhang hao lại bắt đầu một nụ hôn khác, vì đó là nụ hôn tuyệt vời nhất mà anh từng có, và rồi sau đó-

rồi sau đó, khi zhanghao quay trở lại kí túc xá của yuehua vào cuối ngày hôm ấy, anh nhìn thấy jingxiang và ricky đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa (anh không muốn hỏi tại sao jingxiang lại ở đây. anh cũng chả muốn biết vì sao họ lại ngồi như thể đang ở trong quân đội thế này. hay là jingxiang đã quay trở lại hàn quốc từ lúc nào?), anh cười khúc khích, thật là một mớ hỗn độn chóng mặt.

cũng may là anh đủ thân với jingxiang thông qua các trò chơi mafia hàng đêm của họ và các buổi huấn luyện "cách để tránh bị evil edit của các thực tập sinh trung quốc" hàng tuần (mà jingxiang đã thất bại thảm hại) để không cảm thấy khó xử khi ở cạnh họ, vì vậy anh ấy chỉ ném mình xuống chiếc ghế sofa ở giữa hai người họ, "đoán xem chuyện gì vừa xảy ra?"

ricky buồn bã nhìn anh, "anh và hanbin hyung cuối cùng cũng đã hôn nhau? sau ba tháng dằn vặt và ngu ngốc?"

"rõ ràng đến thế cơ à?" zhang hao cố gắng hạ thấp khóe miệng.

"môi của anh..." jingxiang nhìn anh, "cũng hơi, sưng đó"

zhang hao lúng túng đưa tay lên mau miệng, "à. chà, nó quá hoàn hảo. anh phải quay lại để kể cho mấy đứa nghe tất cả những tình tiết đẫm máu đó, nó thật là- argh."

"em tưởng anh quay lại chỉ vì hanbin hyung phải đi cơ," jingxiang nhướng mày, "anh ấy vừa đăng story trên instagram đang ở chỗ thi đấu của em gái anh ấy."

"em không muốn nghe bất kỳ một tình tiết đẫm máu nào hết" ricky nói cùng một lúc.

"nhưng em muốn" jingxiang nhún vai, "ge, kể cho tụi em nghe mọi chuyện đi."

"ồ, đm mấy người. tui cứ phải như thế này dài dài đúng không?"

"em là, quanrui mà" zhang hao cười toe toét, "nói chung là, tụi anh đã ở xích đu gần nhà cậu ấy và..."

春暖花开,岁月静好。
mùa xuân ấm áp hoa nở, năm tháng bình lặng trôi qua.

hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro