Chương 1
"Mẹ, con không gả đi được không?"
Tống Á Hiên quỳ ở mép chân người phụ nữ trẻ tuổi, kéo nhẹ góc váy, thương xót cầu xin.
Vẻ ngoài của anh thực sự đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt to trong veo, sáng lấp lánh, đuôi mắt phượng cũng rất xinh đẹp. Khi tròn mắt xin giúp đỡ trông đáng thương hơn cả.
Nhưng nữ nhân mặc lễ phục Trung Hoa kia thậm chí không liếc nhìn anh dù một lần, chỉ dùng đầu ngón tay đã được đánh bóng, vuốt lên mái tóc anh hai lần, cử động cần cổ cứng ngắc, thấp giọng nói.
"Á Hiên, đừng nông nổi. Cuộc hôn sự đã được quyết định, không thể đổi ý. Hơn nữa, Lưu gia ở thành phố A vừa có quyền vừa có thế, việc làm ăn của nhà ta không tốt, nếu không có bọn họ chiếu cố làm sao có thể tồn tại được?"
Một câu nói đơn giản dường như đã nhắc nhở Tống Á Hiên.
Anh không khỏi nghĩ đến khung cảnh bóng lưng ngày càng xa dần của cha và cửa sổ nhỏ phòng anh. Tình cảnh của Tống gia bây giờ quả thật không tốt, nếu không có cuộc hôn nhân thương mại vô cùng thuận lợi này, có khả năng sẽ không vực dậy được.
Ngón tay trắng nõn trượt khỏi góc váy đắt giá, Tống Á Hiên trầm mặc một hồi, ngẩng chiếc cổ thiên nga.
"Nhưng mà, nhưng mà mẹ, bên ngoài nói Lưu thiếu tính tình không tốt, hắn...."
"Cho dù không nghĩ đến bản thân thì vẫn phải nghĩ đến cha, em trai và tôi chứ? Cha của con đã lớn tuổi mà còn phải ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo cả ngày, tiền học phí trường quý tộc của em trai con vẫn chưa đủ. Chỉ cần con gả cho Lưu gia, mọi thứ đều có thể giải quyết tốt. Vì vậy, việc này coi như là vì chúng tôi, được không?"
Môi của Tống Á Hiên run rẩy, câu nói "Còn con thì sao?" đã đến môi đành phải nuốt xuống.
"Hiên Hiên ngoan."
Khóe môi cay nghiệt của người phụ nữ nhếch lên một tia cười, vươn tay xoa mái tóc đen bồng bềnh xinh đẹp của Tống Á Hiên, "Con yên tâm, nhà họ Lưu sẽ không bạc đãi con."
Hiên Hiên.
Tống Á Hiên ngây ngốc nhìn chim trắng bay lượn tự do ngoài cửa sổ nhỏ. Anh đã rất lâu không nghe ai gọi mình như vậy, đã rất lâu.
Tống Á Hiên biết anh là đứa trẻ không được yêu thương.
Gia tộc họ Tống đã truyền qua mấy đời, đều là những Alpha ưu tú, sau này sẽ kế thừa cơ nghiệp của gia tộc. Không chỉ nhà họ Tống mà trong giới thượng lưu, chỉ có Alpha mới được kế thừa cơ nghiệp của gia tộc. Không biết quy định này từ đâu mà có, nhưng mọi người đều tuân theo một cách cứng nhắc.
Nhóm Alpha từ nhỏ được bị cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng cùng trọng trách, được đi học ở trường quý tộc, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, được tiếp xúc với những người đứng đầu trong giới thượng lưu, bồi dưỡng các lễ nghi xã giao thanh nhã và hưởng thụ mọi thứ một cách tốt nhất.
Vốn dĩ Tống Á Hiên cũng là một trong những người được xem là con cưng của trời.
Tuy là mẹ mất sớm nhưng anh từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, luôn đứng đầu trong danh sách học sinh giỏi, thành tích luôn làm cha mẹ vui lòng.
Theo quỹ đạo ban đầu, Tống Á Hiên nên theo dữ liệu phân hoá thành Alpha, từng bước kế thừa cơ ngơi của gia tộc, sau đó cưới một Omega ngoan ngoãn.
Nhưng Tống Á Hiên, đứa con trai duy nhất của nhà họ Tống đã phân hoá thành một Omega.
Sau khi cha Tống đổ bệnh, lại cưới một người vợ khác và sinh ra đứa con trai thứ hai. Người em trai như ý muốn phân hoá thành Alpha, điều này cũng cho thấy rằng Tống Á Hiên đã hoàn toàn mất đi sự ưu ái vốn có của mình.
Không lâu sau, gia tộc Tống cùng gia tộc Lưu, người đang nắm quyền ở thành phố A liên hôn. Tống Á Hiên ắt sẽ là bạn đời tương lai của con trai độc nhất nhà họ Lưu, dĩ nhiên cũng trở thành con bài mặc cả để cha Tống lấy lòng nhà Lưu.
Mặc dù có nhiều tin đồn rằng thiếu gia nhà họ Lưu bản tính thất thường, kiêu ngạo và ngang ngược. Nhưng đây không phải là vấn đề trong phạm vi suy xét của Tống gia.
Vào ngày Tống Á Hiên bị đưa đi, mẹ kế đặc biệt mặc cho anh bộ quần áo xinh đẹp, áo sơ mi lụa trắng tinh xảo, dây ren xinh xắn cột ở cổ tay mảnh khảnh, cùng chiếc quần tây mỏng màu đen làm cho vòng eo của anh trở nên thon gọn, tôn lên nước da trắng nõn.
"Lưu thiếu nhất định sẽ thích." Mẹ kế cười nói.
Tống Á Hiên nhìn chiếc nơ được cột kiểu cách trên cổ tay, cảm thấy bản thân giống như một lễ vật hình người được buộc lại một cách đẹp đẽ và dâng tặng cho người khác.
Cách đó không xa, cha Tống cùng em trai cũng mặc lễ phục, đứng trong đội ngũ tiễn biệt, trông cực kỳ hoành tráng.
• Tiễn biệt: Tiễn đưa người đi xa.
"Khi đến nhà họ Lưu, con phải nghe lời người ta, không được dở tính xấu, đều phải tuân theo quy củ của bên đó, biết chưa?"Mẹ kế dặn dò kỹ lưỡng.
Tống Á Hiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không biết mình đã dở tính xấu khi nào.
Anh muốn cùng cha nói tạm biệt, nhưng em trai hình như đã mắc lỗi, mà cha chỉ tập trung cúi đầu ôn nhu thì thầm với em trai, Alpha trẻ tuổi bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tống Á Hiên không đành lòng nhìn lại, xoay người bước lên chiếc xe sang trọng của Lưu gia.
Rolls Royce màu đen rẽ vào một góc và lái ra khỏi dinh thự của Tống gia trong im lặng.
Tài xế là một Beta, trông có vẻ tốt bụng, gọi anh là Tống thiếu, còn chu đáo điều chỉnh hàng ghế sau cho anh. Thấy Tống Á Hiên có chút căng thẳng, liền đưa cho anh một bình sữa ấm nóng.
"Cảm ơn." Tống Á Hiên được cưng mà sợ, nắm chặt sữa nhẹ giọng cảm ơn.
"Ngài không cần khách khí với tôi." Tài xế vừa lái xe vừa nói, "Là cậu chủ nhà tôi dặn phải để ý đến cảm xúc của cậu."
"Cậu chủ nhà anh?"
Anh đã nghe về người con trai độc nhất của Lưu gia.
"Tính tình của cậu chủ nhà anh có phải không tốt lắm." Tống Á Hiên ngập ngừng thăm dò.
"Tại sao lại nói như vậy?" Tài xế có vẻ kinh ngạc, "Cậu chủ rất tốt, chỉ cần không động đến điểm mấu chốt, ngài ấy sẽ không mất bình tĩnh."
Tống Á Hiên ngạc nhiên. Lưu thiếu trong miệng tài xế cùng với những gì anh nghe được thật khác nhau.
Có lẽ nào những tin đồn anh nghe được đều sai?
"Nhưng nếu có người chọc vào cậu chủ, thì thật đáng thương." Tài xế nhàn nhạt nói.
Tầng lớp cao trong xã hội luôn mong muốn sự tế nhị trong lời ăn tiếng nói, và trong nhiều trường hợp, những câu nói không cần quá thẳng thắn. Lời nói của người lái xe giống như một con dao sắc bén, anh cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi ngẫm lại cẩn thận, Tống Á Hiên không rét mà run.
Anh ngừng nói chuyện, yên tĩnh nhấp một ngụm sữa trong tay.
Tống Á Hiên đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của tài xế.
Giống như tất cả số phận của Omega, anh gả vào nhà họ Lưu, bổn phận của anh là một người con dâu ngoan ngoãn và nghe lời. Đây là điều anh nên tu dưỡng.
~~~
Căn biệt thự của Lưu gia rất to và sang trọng.
Những con đường nhỏ tinh tươm ẩn hiện nằm sâu thẳm giữa khu nhà, xa xa là căn biệt thự cao ngất ngưởng, những ô cửa sổ dưới sự phản xạ của ánh mặt trời đến sàn nhà phản chiếu ánh sáng muôn màu.
Tống Á Hiên được người giúp việc dẫn đi, đi qua sân nhà, bờ ao và lối vào đại sảnh lộng lẫy. Trưởng gia đình họ Lưu, bố mẹ chồng tương lai của anh, họ hàng lớn nhỏ cùng quản gia đang đợi Tống Á Hiên.
"Đây là Hiên Hiên." Lưu phu nhân nhiệt tình chào đón. Tiến lên ôm Tống Á Hiên, chăm chú ngắm nhìn, "Thật là một đứa trẻ xinh đẹp."
"Lưu, Lưu phu nhân."Tống Á Hiên căng thẳng, nói lắp ba lắp bấp.
"Đứa bé ngốc, sau này con sẽ học cách sửa đổi xưng hô. Nhưng bây giờ con còn chưa quen, chúng ta cứ từ từ." Lưu phu nhân mỉm cười sờ đầu anh.
Sau khi chào hỏi xong, Lưu phu nhân xoay người hướng về phía sau hội trường, ngoắc ngoắc tay.
"Diệu Văn, con thay quần áo chưa? Đến gặp Hiên Hiên."
Diệu Văn? Có phải là cậu ấm nhà họ Lưu không? Lão công tương lai của anh?
Tống Á Hiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh phát ra.
Anh nhìn thấy một nam nhân cao lớn và đẹp trai.
Cửa sổ trong suốt chiếu một mảnh tia sáng, cậu từ từ đi về phía anh trong ánh nắng tháng tám.
Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, cởi hai cúc để lộ cổ áo sơ mi gọn gàng và chỉnh tề. Đôi mắt sắc bén, mặc lên bộ trang phục này đẹp trai như một gốc cây cao ngạo, bất khuất.
Tống Á Hiên nghe rõ nhịp tim của mình.
Nam nhân đứng trước mặt Tống Á Hiên, ánh nắng đổ bóng lên hàng mi cùng thân người thon dài của cậu.
Tống Á Hiên theo bản năng tránh đi ánh mắt của cậu, cúi đầu, ngại ngùng xoa xoa ngón tay của bản thân.
Dù không nhìn nhau. Nhưng anh nhạy cảm, cảm giác Lưu Diệu Văn đang nhìn mình.
"Anh chính là Tống Á Hiên?"
Tống Á Hiên chỉ lo nhìn chằm chằm điểm sáng dưới chân, cằm bất ngờ bị ngón tay mảnh khảnh và ấm áp nâng lên. Anh sửng sốt, ngẩng đầu lên, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Lưu Diệu Văn.
Dày đặc, nóng bỏng, sâu không thấy đáy.
"Ừm..." Tống Á Hiên vội vàng di chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.
Anh lùi một bước, tránh khỏi bàn tay Lưu Diệu Văn.
Dù trên danh nghĩa anh sẽ là Omega của cậu, nhưng buổi lễ vẫn chưa được tổ chức, còn đang ở nơi công cộng, hành vi thân mật như vậy thực sự không thích hợp.
Nhưng Lưu Diệu Văn lại không buông tha anh.
Cậu cúi xuống tiến lại gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Tống Á Hiên.
Bị Lưu Diệu Văn phun hơi nóng ở bên vành tai, Tống Á Hiên nhạy cảm rụt cổ lại. Khoảng cách ngày càng thu hẹp, anh ngửi thấy rõ tin tức tố của đối phương.
Hương thơm đậm đặc của cà phê.
Pheromone quanh quẩn qua khoảng thời gian không lâu, ôn hoà và cường thế. Giống như thấu qua mỗi lỗ chân lông, như đang tuyên bố lãnh thổ của mình.
Omega trời sinh e ngại Alpha.
Tống Á Hiên hiểu đây là phản ứng bình thường, anh hoảng sợ muốn lùi lại.
Một giọng nói ôn nhu và trầm ấm vang lên bên tai anh.
"Tên Hiên Hiên rất đáng yêu."
"Tôi rất thích."
____________
2041 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro