Chương 10

Tống Á Hiên dường như bị chấn động trước những lời của Lưu Diệu Văn. Khuôn mặt nhỏ trở nên ửng đỏ, chớp đôi mắt tròn xoe, thật lâu vẫn không thốt lên lời nào.

Mặc dù anh đã là một Omega trưởng thành, nhưng gương mặt và tính cách vẫn có chút trẻ con, đặc biệt là tin tức tố hương sữa bò ngọt dịu. Điều này khiến Lưu Diệu Văn nảy sinh cảm giác tội lỗi, như thể cậu đang bắt nạt một bạn nhỏ.

"Thế nào rồi... Hiên Nhi không bằng lòng sao?"

Lưu Diệu Văn lùi về sau, vừa ý đánh giá những vệt nước trên đôi môi mềm mại hồng nhuận vừa mới bị cậu hôn lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi.

Hành động tự nhiên này đương nhiên khiến cho Tống Á Hiên cảm thấy xấu hổ. Anh gục đầu xuống nghịch đám tua rua trên đầu gối, hồi lâu không lên tiếng, nhưng đôi tai đỏ bừng hoàn toàn phản ánh những suy nghĩ không yên của chủ nhân.

"Thật sự không bằng lòng sao?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, cố ý ra vẻ ủ rũ, thở dài một hơi, trầm giọng nói, "Tôi biết chuyện này đối với anh có chút miễn cưỡng, dù sao thời gian chung sống của chúng ta quá ngắn, nếu như anh không thể chấp nhận cũng..."

"Không, không phải vậy."

Còn chưa kịp nói xong, tay áo choàng tắm đã gấp gáp bị nắm chặt.

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn, Omega trong tầm mắt đang dùng đầu ngón tay níu lấy áo choàng tắm của cậu, đôi mắt to mang theo vài phần khẩn cầu, đáng thương, khóe mắt tròn xoe vẫn còn ửng hồng, giống như mèo con yếu ớt.

"Lưu tiên sinh đừng hiểu lầm. Tôi bằng lòng mà."

Tống Á Hiên cố gắng chọn lọc từ ngữ mà mình cho là thích hợp, "...Tôi đã được gả tới đây, chính là trở thành Omega của Lưu tiên sinh. Sau này, tôi sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của mình và làm những việc Omega nên làm. Đương, đương nhiên cũng bao gồm... đánh dấu hoàn toàn và sinh tiểu bảo bảo cho Lưu tiên sinh... "

Càng nói âm thành càng nhỏ lại. Gò má của Tống Á Hiên đỏ bừng như giọt máu, sau cùng dứt khoát im lặng, chỉ cúi đầu níu lấy áo của Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên không phải là người giỏi che giấu, nên những gì anh nghĩ trong lòng liền theo tự nhiên mà biểu hiện ra ngoài mặt.

Vừa mới nói đến tiểu bảo bảo, trong đầu anh không tránh khỏi nghĩ đến một số hình ảnh kỳ lạ, những điều này đương nhiên không thể nói cho Lưu Diệu Văn biết. Kết quả của việc dây dưa nửa ngày là biến thành bộ dạng thẹn thùng.

"Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn bị dáng vẻ ngại ngùng của anh làm cho nội tâm ngưa ngứa, duỗi tay muốn nắm lấy cổ tay của Omega, nhưng đối phương giống như bị bỏng, vội vàng buông lỏng bàn tay đang nắm áo cậu.

Lưu Diệu Văn bỗng nhiên muốn cười.

Cậu chỉ là hôn anh, trêu đùa đôi ba câu, cái gì cũng chưa làm. Nếu sau này đánh dấu bằng đạn thật, nên làm thế nào cho tốt đây?

"Đừng trốn tránh, nghe tôi nói."

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng nâng cằm của Omega, để anh nhìn mình, giọng nói khàn đặc, "Hiên Nhi, anh có biết đánh dấu hoàn toàn là như thế nào không?"

Tống Á Hiên rũ mắt, dùng đầu ngón tay đã được cắt tỉa gọn gàng nghịch tua rua trên đầu gối, chính là không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn. Đề tài như vậy khiến anh có chút không biết phải nói thế nào, thậm chí còn muốn tìm một góc để trốn.

Nhưng trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề, Lưu Diệu Văn trước sau nhìn anh với ánh mắt sáng rực, cùng thái độ không nhận được câu trả lời liền không buông tha.

"Ừm...chính là...chính là...cái mà..." Anh ngập ngừng hồi lâu vẫn không nói rõ được.

Lưu Diệu Văn ghé sát, giọng nói trầm ấm, "...Cái mà?"

"Aiya chính là..."

Tống Á Hiên một tay che mặt, thanh âm mềm mại, nhu hoà cất lên, xấu hổ đến mức cổ cũng hiện ánh hồng, "Chính là...hôn, đánh dấu tuyến thể, sau đó làm, làm, làm..."

Anh thực sự không thể nói ra từ đó.

Lưu tiên sinh quá là xấu.

Tống Á Hiên che mặt, lùi về phía sau lẩn trốn. Nhưng anh càng nấp, Lưu Diệu Văn càng tiến lại gần. Cậu nắm chặt cổ tay của Tống Á Hiên, ép anh vào góc giường, bao phủ trong bóng đen của bản thân, giống như một con sói đang đuổi bắt con mồi.

"Hiên Nhi." Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng kéo tay đang che mặt của Tống Á Hiên, đặt nó áp vào mặt của mình, dịu dàng gọi tên anh, "Có thể nhìn tôi được không."

Tống Á Hiên ngẩng đầu, liền đụng vào đôi mắt thâm thuý.

Anh không thể miêu tả được đó là đôi mắt như thế nào. Tối đen xinh đẹp, giống như một màn đêm dày đặc, lại giống như một đám mây vũ tích phủ đầy mực lên thành phố.

Nhưng điều khác biệt là, trong mảnh bóng đêm, mây mù này chỉ có hình ảnh phản chiếu của anh.

Thịch thịch thịch thịch.

Hai người gắt gao dính lấy một chỗ, hơi ấm cơ thể truyền đến, Tống Á Hiên nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vang dội của mình bên trong màng nhĩ.

"... Kết hôn vào tuần sau."

Lưu Diệu Văn áp trán với Tống Á Hiên, thấp giọng nói, "Trong hôn lễ sẽ có rất nhiều người, đương nhiên sẽ có Alpha và Omega. Nhiều pheromone xa lạ như vậy đối với một Omega chưa bị đánh dấu mà nói là quá nguy hiểm... Vì vậy, để tôi đánh dấu tạm thời cho anh có được không? "

Lưu tiên sinh thật là dịu dàng. Tống Á Hiên lại không nhịn được bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Mọi người đều biết hai người bọn họ có quan hệ hôn ước, những gì còn thiếu chẳng qua chỉ là nghi lễ tượng trưng. Ngay cả khi ở đây vào lúc này, Lưu Diệu Văn đánh dấu anh hoàn toàn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn để tâm đến tâm tình của anh, chỉ đánh dấu với mức độ nhẹ tạm thời, hơn nữa còn hỏi ý kiến ​​của anh.

"Được." Tống Á Hiên đỏ mặt gật đầu, "...Đều nghe Lưu tiên sinh."

Lưu Diệu Văn hôn lên bên má của anh, nhẹ nhàng đặt anh xuống.

"... Có thể sẽ hơi đau, nhịn một chút."

~~~

Bầu không khí trên phim trường trở nên kỳ dị.

Rõ ràng ở đây có hàng chục người, nhưng hiện trường lại yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng cây kim rơi xuống mặt đất. Tất cả các diễn viên, nhân viên, thậm chí cả Trương Chân Nguyên đều nín thở, im lặng không nói.

Những người này ít nhiều đã nghe đến danh tiếng của Nghiêm tổng ở thành phố A. Về vị kim chủ thần bí này, có những người chỉ mới nghe qua, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bổn tôn.

Bây giờ nhân vật trong đồn thổi đã đứng sờ sờ trước mặt họ, chỉ là sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

Nghiêm Hạo Tường khoanh chân ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở phim trường, tay trái dựa lên thanh ghế, dáng vẻ có chút lười biếng.

Nhưng biểu cảm và phong thái hoàn toàn tương phản.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu thấp thoáng dưới ánh đèn trường quay, đường nét sắc xảo như một tác phẩm điêu khắc, dáng vẻ lạnh nhạt, ánh sáng từ hậu đài lướt từ sống mũi cao trượt đến đôi môi mỏng, càng lộ vẻ cấm dục mà lạnh lùng.

Pheromone mạnh mẽ của Alpha dâng trào trong không khí, một số nhân viên Omega không tự chủ bắt đầu run rẩy.

"Nghiêm tổng..." Trương Chân Nguyên đứng ngồi không yên, anh ta lấy trong túi ra một hộp xì gà, muốn đưa cho Nghiêm Hạo Tường một điếu.

• Xì gà: là một loại thuốc lá được sấy khô và bó, quấn chặt thành từng điếu theo dạng điếu thuốc cuộn nguyên bó.

"Trước chờ đã."

Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra ngăn anh ta lại. Thư ký bên cạnh biết ý, cầm bật lửa và điếu thuốc trên tay châm thuốc cho cậu. Sau khi hút xong điếu thuốc, Nghiêm Hạo Tường quay lại nhìn Trương Chân Nguyên.

"...Trương đạo."

Nghiêm Hạo Tường gõ tay vào thanh ghế, "... Bây giờ đang quay, là cảnh nào?"

"Cảnh giữa nhân vật A và nhân vật B. Đó là cảnh tỏ tình, tình tiết trong kịch bản có một chút thân mật." Trương Chân Nguyên kể lại cốt truyện cho Nghiêm Hạo Tường, lại thấy đối phương có vẻ lơ đễnh, khóe mắt của cậu nhìn về phía bên kia của trường quay.

Trương Chân Nguyên nhìn theo tầm mắt của cậu, nhìn thấy diễn viên lưu lượng kia trong đám đông, chắc là Nghiêm Hạo Tường cảm thấy diễn viên mà cậu đưa tới có quá ít cảnh quay, thở phào một hơi.

Anh ta lại gần một chút, đè thấp giọng nói, "Là tôi không suy xét chu đáo cho Lâm Nhiên. Nghiêm tổng, tôi có thể gọi cho biên kịch sửa đổi kịch bản phù hợp, cho cậu ấy thêm một số cảnh quay. Về phần cái khác, tôi cũng không có biện pháp..."

• Lâm Nhiên: là Tiểu Ái Đậu đó.

Vừa nói anh ta vừa dùng mắt ra hiệu cho diễn viên lưu lượng ở phía xa. Tiểu Ái Đậu cũng biết điều, thấy vậy vội vàng ném kịch bản, chạy từ bên kia trường quay, cẩn thận đi đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Hạo Tường. Anh gần như trong vô thức buông áo của Ngao Tử Dật ra, cùng đối phương giữ một khoảng cách nhất định.

Anh vẫn còn nhớ rõ chương ba trong hợp đồng của Nghiêm Hạo Tường, đối phương không cho phép anh tự ý nhận vai diễn, cũng không có phép anh quay những cảnh thân mật với những Alpha khác. Cậu xuất hiện như vậy giống như đem đối phương ra mà giẫm đạp.

Nhưng nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi bên cạnh tán gẫu với Trương Chân Nguyên, lại thấy Tiểu Ái Đậu vội vàng chạy qua cậu. Tâm tư trong lòng dường như rơi xuống đất.

Thì ra không phải đến xem mình.

Hạ Tuấn Lâm khóe miệng giật giật, cảm thấy có chút nhẹ nhõm, có chút thất vọng, cũng có chút buồn cười.

"Ông chủ này, bộ dạng cao to, dáng vẻ cũng đẹp trai." Ngao Tử Dật đụng đụng cánh tay của Hạ Tuấn Lâm, thủ thỉ nói, "Đây là kim chủ của Lâm Nhiên?"

"Ừm." Hạ Tuấn Lâm nhàn nhạt cười.

Trương Chân Nguyên cho rằng bản thân đã khống chế được cục diện chỉ vỏn vẹn trong vài phút.

Tiểu Ái Đậu nắm lấy âu phục của Nghiêm Hạo Tường, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng một giây sau liền bị Nghiêm Hạo Tường hung hăng hất ra.

"Lăn."

Tiểu Ái Đậu giật mình ngã xuống đất, đôi mắt to ngân ngấn nước, nước mắt muốn rơi nhưng không dám rơi xuống, trông thật đáng thương.

Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, không nhìn Omega trên mặt đất dù một lần, cậu choàng âu phục, sải bước xuyên qua đám đông, lập tức kéo cổ tay của Hạ Tuấn Lâm bước ra ngoài.

Trương Chân Nguyên bị sự phát triển đột ngột này làm cho hoảng sợ, anh ta trong tiềm thức vội vàng đi theo, "Nghiêm tổng..."

"Trương đạo."

Nghiêm Hạo Tường dừng lại, quay đầu, ánh mắt sắc lạnh rơi vào mặt của Trương Chân Nguyên.

"Cho anh hai lựa chọn. Hoặc là lượt bỏ cảnh, hoặc là tôi rút tiền."

~~~

Có lẽ do sự mệt mỏi của lần đầu tiên trải qua đánh dấu, Tống Á Hiên nằm ở trong lòng Lưu Diệu Văn, bị đối phương trêu chọc vài lần, sau khi nói vài câu liền không chịu nổi cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trước khi vào giấc, anh cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào bên tai, dường như Lưu tiên sinh đã nói lời chúc ngủ ngon với anh. Tống Á Hiên nhắm mắt lại, cũng đáp lại một câu ngủ ngon.

Lần nữa tỉnh lại, đã là ngày thứ hai buổi sáng.

Tống Á Hiên dụi mắt, theo thường lệ ngồi dậy, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích được. Quay đầu mới nhận ra trước ngực có hai cánh tay, bản thân đã bị khóa chặt trong một cái ôm.

Tống Á Hiên tốn một hồi lâu thần sắc mới trở về.

Hôm qua mới bị Lưu tiên sinh đánh dấu ở sau gáy. Hơn nữa hai người còn ngủ cùng một giường.

Tống Á Hiên không khỏi đỏ mặt, lén nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn vẫn chưa thức giấc, có vẻ như ngủ rất say, vầng sáng ban mai phủ lên hàng lông mi dài của cậu, giống như bươm bướm đang run rẩy.

Tống Á Hiên ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt Lưu Diệu Văn, không nhịn được nằm bò trên gối dùng ngón tay vẽ đường nét của cậu, sau khi vẽ xong, lại bắt đầu ngốc nghếch đếm lông mi.

Anh thực sự muốn chạm vào khuôn mặt của Lưu Diệu Văn, xúc cảm tựa hồ rất tốt nhưng anh không dám.

Chạm vào một cái... chắc không sao đâu nhỉ?

Dù sao Lưu tiên sinh cũng chưa tỉnh.

Tống Á Hiên nuốt miệng nước miếng, cẩn thận dùng ngón tay định chạm vào gò má của người trước mặt.

Nhưng gò má còn chưa chạm tới, tay của anh đã cọ vào lòng bàn tay ấm áp.

"Chơi gì mà vui vẻ thế."

Lưu Diệu Văn đột nhiên mở mắt, khóe miệng đầy ý cười nhìn anh.

"Không có gì."

Tống Á Hiên giật mình, nhanh chóng kéo chăn bông lên che đầu, giả làm một con đà điểu chưa tỉnh ngủ. Lưu tiên sinh quá giảo hoạt rồi, thế nào lại giả vờ ngủ.

Lưu Diệu Văn không có ý định bỏ qua, nhất quyết kéo anh ra khỏi chăn bông, Tống Á Hiên ngại ngùng, gắt gao giữ chặt góc mền, nhưng cuối cùng Lưu Diệu Văn đã gặt hái được chiến thắng nhờ sức mạnh thể chất, đem Tống Á Hiên giam lại, buộc anh phải gọi mình là caca.

• Caca: anh.

Tống Á Hiên không thể đánh thắng cậu, chỉ có thể nhỏ giọng gọi hai tiếng caca, Lưu Diệu Văn lúc này mới buông anh ra.

"Lưu tiên sinh bắt nạt người." Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

Anh phát hiện dạo gần đây Lưu tiên sinh càng ngày càng xấu, từ lần hôn đầu tiên, cậu luôn thích trêu chọc anh dù vô tình hay cố ý.

"Chỉ bắt nạt anh." Lưu Diệu Văn mỉm cười, cúi đầu tiến lại gần.

Tống Á Hiên ngoan ngoãn vòng tay qua cổ cậu, hai người trao nhau nụ hôn.

"Hiên nhi, buổi sáng tốt lành."

Lưu Diệu Văn xoa xoa tóc anh, ngửi thấy mùi sữa thơm ngọt trên người Omega, lại không nhịn được hít sâu một hơi, vùi đầu vào cổ anh.

"...Về sau lúc bắt nạt anh, sẽ còn nhiều hơn thế này nữa."

____________

2682 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro