Chương 11

Tống Á Hiên vốn dĩ muốn ngủ dậy, nhưng Lưu Diệu Văn lại mạnh mẽ, cứng rắn ôm anh, muốn dỗ anh ngủ tiếp.

Tống Á Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời còn sớm, tuyến thể sau gáy thật sự đau nhức, được Lưu Diệu Văn ôm rất thoải mái, liền mơ hồ đồng ý, dựa vào cánh tay của Lưu Diệu Văn an tâm ngủ bù.

Chăn bông rất ấm, Lưu tiên sinh ôm cũng rất ấm, hỗn hợp pheromone cà phê mang đến cảm giác yên tâm, khiến người ta gần như muốn ngủ một giấc thế này cả đời.

Chờ đến khi ngủ đủ, tỉnh lại cũng đã gần chín giờ.

Tống Á Hiên mơ mơ màng màng mở mắt, liếc nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa liền giật mình.

Anh nhớ là Lưu tiên sinh còn phải đến công ty, cậu sẽ bỏ lỡ chính sự của mình nếu thức dậy muộn như vậy.

Nhưng cánh tay cường tráng vẫn ôm qua thắt lưng của anh. Thậm chí còn quá phận hơn so đêm qua, cánh tay còn lại của Alpha vòng qua cổ anh, đệm ở sau đầu. Bởi vì tư thế này mà anh đã nép vào trong lòng đối phương, giống như một con mèo sữa ngoan ngoãn.

"Lưu tiên sinh... ngủ dậy thôi." Tống Á Hiên nhẹ nhàng vỗ cánh tay đang ôm lấy anh, nhỏ giọng nói.

"... Sắp muộn rồi."

"Hôm nay là cuối tuần." Một giọng nói trầm thấp truyền tới sau lưng.

"Vậy... cũng phải dậy ăn. Bỏ bữa sáng sẽ có hại cho dạ dày của cậu."

Tống Á Hiên cố hết sức kéo bàn tay ra khỏi thắt lưng của mình, lại sợ làm cậu đau nên nhích ra ngoài một chút, thật không dễ dàng gì mới thoát khỏi cái ôm, thì lại bị cậu một tay kéo về.

"Lưu tiên sinh..."

"Chạy cái gì, hửm?" Lưu Diệu Văn trầm giọng.

Giọng nói của Alpha khi chưa tỉnh ngủ mang theo chút lười biếng khàn đặc, ôm người vào trong lòng, cúi đầu ngửi tuyến thể của Omega đang tản ra vị sữa thơm ngọt.

Hành động này gần như khiến Tống Á Hiên lập tức nhớ lại cảm giác tuyến thể bị Alpha tiêm pheromone. Mùi cà phê vốn không thuộc về bản thân vẫn đang cuồn cuộn bên trong tuyến thể sau gáy, gần như hòa quyện vào trong không khí. Anh lại đỏ mặt.

"Hiên Nhi, có phải anh quên mình định nói gì rồi đúng không?"

Lưu Diệu Văn nhìn dái tai đỏ bừng của Omega trước mặt, nội tâm dâng lên ý nghĩa trêu chọc xấu xa. Cậu đem người ôm chặt, cố ý thổi gió vào tai người trong ngực, "Không ngoan đáp lại lời kia của tôi, liền không buông anh ra."

Hơi nóng làm cho Tống Á Hiên run lên, anh cắn môi ngập ngừng nói, "... Buổi sáng tốt lành?"

Omega nói xong liền nhanh chóng liếc nhìn Lưu Diệu Văn. Thấy Lưu Diệu Văn không phản ứng lại, lại nhỏ giọng gọi một tiếng Diệu Văn.

Phản ứng của người trong ngực khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy thực đáng yêu. Cậu giả vờ ra vẻ không hài lòng, nhướng mày, "... Chỉ một câu như vậy?"

Tống Á Hiên chớp mắt, hiển nhiên là không hiểu rõ ý của Lưu Diệu Văn.

Chào buổi sáng cũng đã nói, tên cũng đã gọi, Lưu tiên sinh đến cùng là không hài lòng điều gì?

"Cầu tôi."

Lưu Diệu Văn hôn lên trán và đem anh ôm vào lòng, "... Gọi tôi là caca, liền sẽ buông tha cho anh."

Caca.

Tống Á Hiên bỗng nhiên nghĩ đến sự kiện đánh dấu ngày hôm qua, Lưu Diệu Văn cũng đã yêu cầu anh gọi cậu như vậy. Khi tin tức tố của anh bị hoà lẫn vào nhau, giày vò đến mức mờ mịt, mù sương, mơ mơ màng màng liền gọi. Nhưng ngay khi thanh tỉnh lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Quá mức ấm muội rồi, cảm giác giống như là...

Tống Á Hiên lại đỏ mặt. Anh vụng về đáp lại một cách mơ hồ, lăn lộn muốn đi qua.

Nhưng Lưu Diệu Văn hoàn toàn không muốn buông tha anh, thay vào đó cậu tiến lại gần hơn, dùng môi lê nhẹ như có như không vào tuyến thể của Tống Á Hiên, tay còn lại vẫn đang làm loạn bên trong áo ngủ của Tống Á Hiên, "... Nhanh nào."

Vừa mới bị đánh dấu ở tuyển thể vẫn thiết thực lưu giữ cảm giác tin tức tố xâm nhập đến. Alpha vừa đến gần liền không khống chế bắt đầu phóng thích pheromone. Tống Á Hiên bị cậu làm cho run rẩy, mềm nhũn, trực giác mách bảo sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tống Á Hiên bất lực, đành phải nhỏ giọng nói.

"... Caca."

Thấy Lưu Diệu Văn không phản ứng lại, Tống Á Hiên cho rằng bản thân làm không đủ tốt. Chần chừ một lúc, anh cẩn thận vòng tay qua cổ Lưu Diệu Văn, ngẩng đầu hôn lên cằm cậu.

"Caca, thả tôi dậy đi mà."

Giọng nói của anh mang chút mềm mại, dịu êm, âm điệu ở cuối câu vừa mềm vừa yêu kiều, giống như lông vũ phảng phất thổi vào tim cậu, Lưu Diệu Văn nội tâm ngứa ngáy.

Tống Á Hiên không đợi câu trả lời của Lưu Diệu Văn, lại nhẹ giọng gọi, "Caca?"

Lần này đã nhận được phản hồi.

Lưu Diệu Văn đè người lên gối, nắm cằm hôn, nhanh chóng nuốt lấy hơi thở dồn dập của đối phương vào bụng, tay cũng không thành thật dò vào áo ngủ, vươn tay đến eo thon nhỏ hung hăng xoa nắn.

Tống Á Hiên hai má đỏ bừng, làm ổ trong lòng Lưu Diệu Văn, khó thở hừ một tiếng, bị hôn đến chịu không nổi anh mới dùng tay níu chặt vạt áo của Lưu Diệu Văn, khẽ ngâm nga, "... Chậm lại, ưm..."

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn mới buông anh ra, tựa cằm vào vai anh bình phục hơi thở, "... Anh đừng nói."

Hơi thở ấm nóng khiến Tống Á Hiên rụt cổ lại. Anh nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt của Lưu Diệu Văn, lại thấy đôi mắt của đối phương rũ xuống, lông mi nhẹ run rẩy, gò má dường như cũng ửng hồng hây hây.

Lưu tiên sinh làm sao vậy? Do quá nóng sao?

"... Lưu tiên sinh có phải không thoải mái." Tống Á Hiên ngây ngô hỏi, không hề biết bản thân là đầu sỏ gây ra tình huống này.

"Không sao."

Lưu Diệu Văn xoa tóc anh, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, "Tôi đi tắm trước đây."

"Có muốn tôi điều chỉnh nhiệt độ nước cho cậu không?" Tống Á Hiên làm theo ngồi dậy, nhìn bóng lưng cứng ngắc cùng gò má nhẹ ửng đỏ của Lưu Diệu Văn, "Cậu quả thật có chút không ổn, có phải bị ốm rồi không?"

Lưu Diệu Văn nghe xong không nói lời nào, thấy Tống Á Hiên dò hỏi, lại ngồi xuống nhìn anh, "Ừm, bị ốm rồi."

"Vậy thì phải uống thuốc nha..." Tống Á Hiên cau mày.

Anh không biết Alpha sinh bệnh sẽ có dáng vẻ như thế nào. Nhưng theo kiến thức cơ bản đã xem trước đây, Alpha có khí lực rất mạnh khoẻ, nói chung là hiếm khi sinh bệnh. Tại sao Lưu tiên sinh lại không nói cho anh biết?

"Không cần." Lưu Diệu Văn nghiêng người ôm eo của Tống Á Hiên, ghé sát hôn.

Tống Á Hiên biết cậu có ý gì, ngoan ngoãn để cậu hôn.

"Thật sự không cần uống thuốc sao..." Tống Á Hiên trong lúc hôn lóng ngóng nói.

Lưu Diệu Văn cắn vành tai của anh, âm thanh tuy thấp nhưng lại rõ ràng, "Không uống."

Vì sao nhỉ? Cái đầu nhỏ của Tống Á Hiên lại bắt đầu ngừng làm việc.

"Đại khái là bởi vì..." Giọng nói của Lưu Diệu Văn trầm thấp.

"... Anh chính là liều thuốc tốt nhất của tôi."

~~~

"... Chúng ta đi đâu?"

Bước chân của Hạ Tuấn Lâm có hơi loạng choạng, vừa rồi ở trên phim trường đã quay vài cảnh vì thế thể lực của anh cũng đã cạn kiệt, Nghiêm Hạo Tường kéo anh đi với động tác thô lỗ.

Hạ Tuấn Lâm thử giãy giụa, muốn thoát khỏi lòng bàn tay ấm áp của người kia.

"Đưa anh về nhà."

Mặc dù Nghiêm Hạo Tường không quay đầu lại nhìn, nhưng Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn cảm nhận được lực đạo từ cổ tay đã mạnh hơn. Mười ngón tay của Alpha rất mạnh mẽ, anh hốt hoảng, cảm thấy xương cổ tay dường như sắp bị nghiền nát.

Tuy là phát hiện ra được sự tức giận âm ỉ của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm vẫn không nói chuyện.

Anh biết Nghiêm Hạo Tường đang tức giận vì điều gì.

Mặc dù người này thường tỏ ra là một quý ông lịch thiệp, nhưng thực chất bên trong xương cốt lại là một Alpha có tính chiếm hữu và cố chấp. Những ngày hai người ở bên nhau, Nghiêm Hạo Tường rất ít khi tức giận, Hạ Tuấn Lâm thi thoảng sẽ kiên nhẫn dỗ dành cậu, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của Tổng Giám Đốc.

Lần duy nhất mà Nghiêm Hạo Tường tức giận là vì anh tham gia một bộ phim thần tượng, trong đó có cảnh thân mật với các diễn viên khác. Anh nhớ lại cơn tức giận lần đó của Nghiêm Hạo Tường, tuy là đã báo trước nhưng anh vẫn bị lăn lộn đến mức không thể rời giường vào ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, liền nghe nói Nghiêm Hạo Tường đã sa thải tổ biên kịch.

Vào thời điểm đó, tuy là Hạ Tuấn Lâm có chút kinh hãi nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào. Anh nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường để tâm đến mình, trong lòng có anh cho nên mới ăn giấm mà ghen tị.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hạ Tuấn Lâm không tự chủ nghĩ đến khuôn mặt của thần tượng lưu lượng kia. Có thể hôm nay sẽ là anh, ngày mai sẽ là người đó, dù sao cũng là Omega khác.

Anh không phải là người duy nhất của Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường thế nào lại sinh khí? Có phải vì yêu mà ghen không? Hay đơn giản là vì, Omega mà cậu ngủ qua có thể sẽ bị người khác nhúng chàm nên mới căm phẫn như vậy, cũng có thể là do tính chiếm hữu bẩm sinh của Alpha?

Nghĩ như vậy, Hạ Tuấn Lâm có chút tủi thân, anh cắn chặt môi dưới, yên lặng đi theo Nghiêm Hạo Tường.

"Ngồi xuống."

Nghiêm Hạo Tường mở cửa ghế lái phụ, ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm ngồi lên.

"Tôi vẫn còn chưa quay xong." Hạ Tuấn Lâm xoa xoa cổ tay đau nhức, thăm dò nhìn cậu, "... Tự ý rời tổ để làm việc riêng sẽ làm trì hoãn tiến trình quay phim của đoàn."

"Biết." Nghiêm Hạo Tường khom người chặn cạnh xe cho Hạ Tuấn Lâm, "Tôi sẽ giải quyết."

Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu chăm chú nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Trước mặt là Alpha bình tĩnh, nghiêm nghị, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, xem ra cậu đã khôi phục lại thành Nghiêm tổng mà mọi người đều biết. Hạ Tuấn Lâm thở dài, ngồi ở ghế lái phụ theo lời cậu.

Nghiêm Hạo Tường đi qua bên kia cũng ngồi lên, nghiêng đầu nói với thư ký và trợ lý đi theo lúc nãy, "Tôi sẽ đưa anh ấy về, các người không cần lo lắng."

Trợ lý của Hạ Tuấn Lâm dường như muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại im lặng, thấy Nghiêm Hạo Tường kiên trì còn gật đầu.

Chiếc xe lao ra khỏi đoàn phim trước sự chứng kiến ​​của mọi người.

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn đám người dần thu hẹp trong tầm nhìn, rồi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường đang lái xe, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Anh không thể nói rõ vì sao, nhưng Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh như vậy làm anh có chút hoảng. Đối phương chuyên tâm vào con đường phía trước kể từ khi lên xe, không nói một lời.

Hạ Tuấn Lâm cũng không biết phải nói gì. Bên trong không khí mơ hồ có một làn pheromone thoang thoảng.

Bầu không khí lúng túng làm người khác bất an.

Hạ Tuấn Lâm vô thức dùng móng tay bấm vào mu bàn tay của mình, trong lòng thầm hối hận vì cứ như vậy mà đi theo cậu lên xe. Sớm biết vậy anh nên ở lại đoàn phim dù bất kể thế nào, ở trước mặt nhiều người như vậy thì Nghiêm Hạo Tường cũng không thể làm gì anh.

Hạ Tuấn Lâm thầm cầu nguyện chuyến đi này có thể về đích sớm hơn. Anh ôm trong lòng chút may mắn cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh như vậy, có lẽ sẽ không tức giận lắm đâu, chắc là chỉ đưa anh về nhà mà thôi.

Nhưng Chúa không hợp tác.

Xe lại gặp đèn xanh đèn đỏ ngay khi vừa đi đến vòng ngoài, dòng xe cộ dày đặc nối đuôi do quãng đường đếm ngược kéo dài, đèn và nê-ông ngoài cửa sổ nhấp nháy lóe sáng, mọi thứ dường như bị ấn xuống nút ngưng trệ.

Dù xe đã dừng lại nhưng bầu không khí quỷ dị vẫn tiếp tục.

Trong không gian kín chật hẹp, Hạ Tuấn Lâm có thể nghe rõ tiếng hơi thở, bao gồm cả nước hoa trên người đối phương vào buổi sáng.

Tất cả mọi thứ đều làm cho anh vô cùng bất an.

Hạ Tuấn Lâm nhìn lén Nghiêm Hạo Tường qua khóe mắt. Tuy nhiên lại thấy đối phương cau mày nhìn thẳng vào dòng xe cộ trước mặt, tựa hồ cơ chút bực bội, đặt tay lên vô lăng rồi nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền.

Ngay cả khi trong tình cảnh này, cậu trông vẫn đẹp trai. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hoàn hảo chiếu đến khuôn mặt ngời ngợi của cậu.

Tâm tư vừa chua vừa chát trong lòng của Hạ Tuấn Lâm lại hiện lên.

Anh không thể nói rõ tâm tư của mình. Giống như khi nãy ở phim trường, anh rất sợ Nghiêm Hạo Tường sẽ đến tìm mình, nhưng lại càng sợ rằng Nghiêm Hạo Tường sẽ không đến tìm anh. Dường như vào lúc này, anh cảm thấy nhẹ nhõm trước sự bình tĩnh của Nghiêm Hạo Tường, nhưng sự nhẹ nhõm ngắn ngủi này dường như không thể lấn át nỗi mất mát trong anh.

Nghiêm Hạo Tường có phải không để ý đến anh nữa không?

Hạ Tuấn Lâm không khỏi nghĩ đến thời kì ngọt ngào của hai người họ. Anh thực sự muốn giữ tình yêu chân thật ở thời điểm đó nhất, cả hai đem sự thật tâm thật ý bên trong hổ phách đặt vào nơi sâu nhất trong cảm xúc. Mà không phải giống như quả táo bị oxy hóa và hoa hồng khô héo, chịu đựng mớ hỗn độn rồi rơi vào kết cục vỡ nát.

Nghiêm Hạo Tường bật loa trên xe, đài phát thanh chọn một bản tình ca trầm bổng.

Hạ Tuấn Lâm lơ đễnh, nhưng vẫn tinh ý nhận ra giọng của ca sĩ. Hình như là bài hát chủ đề cho một bộ phim truyền hình nào đó, không nhịn được nhỏ giọng nói, "... Ngao Tử Dật."

"Cái gì?" Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng có phản ứng.

"Không có gì." Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng nói.

"Tên của ai."

Nghiêm Hạo Tường hỏi lại một lần nữa. Lần này hỏi từng chữ một, tựa như không nhận được đáp án như mong muốn.

Hạ Tuấn Lâm im lặng. Anh tự hỏi mục đích của câu hỏi là gì. Một lúc sau, anh mở miệng nói.

"Người đang hát ca khúc này."

Nghiêm Hạo Tường không nói. Khả năng cách âm bên trong xe rất tốt, cơ hồ khó có thể nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài. Nhất thời, trong xe chỉ có tiếng hít thở của hai người. Tuy nhẹ, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng.

"... Là Alpha đang quay phim với anh?" Nghiêm Hạo Tường cười.

Hạ Tuấn Lâm ngưng thở một nhịp, quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường.

Đèn xanh đúng lúc sáng lên nhưng Nghiêm Hạo Tường phớt lờ, chuyển hướng rẽ sang ngã tư bên trái, chiếc xe lao nhanh vào vành đai xanh và dừng lại. Cú va chạm quá mạnh khiến Hạ Tuấn Lâm ngã về phía trước theo phản xạ có điều kiện.

Hạ Tuấn Lâm sợ hãi nhìn Nghiêm Hạo Tường.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu điên rồi! Cậu...ưm"

Môi đột ngột bị chặn lại, Hạ Tuấn Lâm bị luống cuống trước trọng lượng và sức nóng đột ngột trên người anh. Cằm bị bàn tay ấm nóng dùng sức nâng lên, mùi thơm ban mai xâm chiếm toàn bộ không gian.

"Cạch." Tiếng dây an toàn của anh được mở ra.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy phía dưới trống rỗng, hai người liền ngã ra phía sau chỗ ngồi.

~~~

Sau khi ăn trưa, hai người cùng nhau ở trong phòng, Lưu Diệu Văn dùng laptop xử lý công việc, còn Tống Á Hiên ở bên cạnh yên tĩnh đọc sách. Không biết xem trong bao lâu, anh đã hơi buồn ngủ.

Lúc này, Lưu Diệu Văn nói với anh rằng sẽ có một người bạn rất tốt của cậu sắp đến thăm.

"Bạn bè rất tốt?" Tống Á Hiên từng chút tỉnh táo, anh đứng lên, có chút luống cuống nhìn Lưu Diệu Văn.

"Vậy thì... cậu có cần tôi giúp việc gì không?"

"Không cần, còn sớm." Lưu Diệu Văn xoa tóc anh, "Anh ở trong phòng chơi một lát. Anh ấy sẽ đến đây cùng ăn tối với chúng ta."

Anh ấy?

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn dịu dàng cười, không hiểu sao lại xuất hiện một tia bất an. Tại sao Lưu tiên sinh lại cười dịu dàng như vậy, "anh ấy" đến cùng là ai?

Tâm trí anh không ngừng hiện ra nét mặt của Lưu Diệu Văn khi hôn anh, đối xử với anh với tất cả sự ân cần và dịu dàng. Alpha trời sinh đã dịu dàng rồi sao? Hay sự dịu dàng này là một khía cạnh trong thời gian được Omega ban tặng?

Lưu Diệu Văn không biết suy nghĩ của Tống Á Hiên, chỉ nghĩ anh không có hứng thú, liền đưa anh vào phòng khách, để anh chơi phi tiêu được treo trên vách tường.

Nhưng trúc trắc chẳng qua được Lưu Diệu Văn, cậu cầm phi tiêu bên trong khay, đưa tay Tống Á Hiên lên, lơ đễnh nhắm chuẩn.

"Ném vào trong hồng tâm sẽ có phần thưởng, thua... sẽ nhận hình phạt." Lưu Diệu Văn đứng một bên cười nói.

Tống Á Hiên nghe vậy tròn mắt, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc.

Nhưng có lẽ do quá căng thẳng, liên tục mấy phát đều không trúng. Không chỉ không trúng, mà còn cách hồng tâm rất xa.

"Tiểu ngốc nghếch, nhắm chuẩn rồi hẳn ném, hai điểm một đường."

Bàn tay bị giữ chặt, sau lưng dán lên một thân thể ấm áp, Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn ở bên tai bản thân thấp giọng, "... Làm thế nào mà đều không biết nha."

Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào phi tiêu, giữ chặt tay của anh dùng lực ném, phi tiêu phóng ra, cắm chắc vào hồng tâm.

Lưu tiên sinh thật lợi hại.

Giương mắt đờ đẫn, cảm giác tự ti của Tống Á Hiên lại trỗi dậy. Sao anh lại kém như vậy chứ.

"Lưu tiên sinh." Tống Á Hiên rũ đầu xuống, "Cậu phạt tôi đi, tôi thật ngốc."

Lưu Diệu Văn xoa tóc anh, cúi đầu hôn lên môi anh một cái.

"Thắng thì anh hôn tôi một cái, còn thua thì tôi hôn anh một cái."

____________

3432 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro