Chương 13

Mọi người bước đến phòng khách nhỏ trên lầu hai, quản gia đã sớm chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn nhẹ và hoa quả để chiêu đãi khách quý.

Đinh Trình Hâm không đợi Lưu Diệu Văn vẫy gọi, đã kéo Mã Tiếu Tiếu ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất trong sảnh chính, tự rót cho mình một tách trà, còn tự động tự phát bắt đầu bóc vải cho Mã Tiếu Tiếu, trông có vẻ cực kỳ quen thuộc với ngôi nhà này.

Điều này khiến Tống Á Hiên - vốn dĩ muốn rót trà cho Đinh Trình Hâm có chút lúng túng.

Lưu Diệu Văn bất lực giải thích với Tống Á Hiên, anh họ đã ở cùng cậu từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, quan hệ của hai người rất tốt. Sau này, Đinh Trình Hâm kết hôn với Mã gia ở phía bắc thành phố, tuy nghe nói Alpha nhà họ Mã sau khi kết hôn quản rất chặt nhưng thỉnh thoảng vẫn đồng ý mang đứa nhỏ của bản thân đến Lưu gia ở vài ngày.

Tống Á Hiên gật đầu, trong lòng có chút căng thẳng. Anh hơi sợ sinh, lần đầu tiên gặp mặt Lưu Diệu Văn và bố mẹ của cậu, anh đã vô cùng hồi hộp.

"Anh trai tôi vẫn luôn quen thuộc với nơi này nên anh đừng sợ anh ấy." Lưu Diệu Văn trấn an Tống Á Hiên, "Cứ như thường ngày là được rồi."

Đinh Trình Hâm ở bên cạnh đang cho Mã Tiếu Tiếu ăn trái cây, nghe thấy lời này của Lưu Diệu Văn liền tặng cho cậu ánh mắt sắc bén.

"Lưu Diệu Văn nhi, em thế nào lại đem anh nói thành những thành phần nguy hiểm như vậy hả. Muốn bị ăn đánh nữa à?"

Khuôn mặt của Đinh Trình Hâm tuy rằng thanh tú nhưng khi nghiêm túc lại rất có khí thế, ánh nhìn tràn đầy quả quyết.

"Anh không phải như vậy sao."

Lưu Diệu Văn chậm rãi từ tốn đáp lại, bộ dạng giống như đã quen với điều này, "Đừng có mà làm hư bạn nhỏ nhà em."

"Anh thấy em mới là người làm hư Hiên Hiên. Hiên Hiên ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, em chắc không phải là bắt cóc trẻ vị thành niên đâu ha?" Đinh Trình Hâm châm biếm lại.

Tống Á Hiên bị hình thức ở chung gà bay chó chạy của hai người làm cho bối rối, tự giác lùi về phía sau lẩn trốn.

• Gà bay chó chạy: hàm ý là làm cho gà sợ bay loạn lên, chó thì chạy sủa khắp nơi, hình dung cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Lưu Diệu Văn chú ý đến động tác nhỏ của Tống Á Hiên, đỡ toàn thân cứng ngắc của Omega ra khỏi ghế sofa, "Anh, ít nói đôi câu, dọa đến Hiên Nhi rồi."

"À không, không có việc gì, không cần để ý đến tôi đâu."

Nhìn thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, Tống Á Hiên vội xua tay giải thích.

Câu nói được nói ra run run, âm cuối mềm mại ngân dài, thật sự là không có độ tin cậy.

Đinh Trình Hâm không nhịn được lại xoa mặt của Tống Á Hiên. Tay cảm nhận được sự mềm mại và láng mịn, thật là một Omega đáng yêu mà.

"Hiên Hiên, chúng ta thường đùa giỡn như thế, sau này em sẽ quen dần." Đinh Trình Hâm cười híp mắt, nắm chặt tay của Tống Á Hiên nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích.

"Anh lớn hơn Diệu Văn vài tuổi. Thằng bé gọi anh là anh trai, vậy em cũng có thể gọi anh là anh trai nha."

Ấn tượng đầu tiên về Đinh Trình Hâm hoàn toàn khác so với Lưu Diệu Văn, cởi mở thẳng thắn lại tự tin hào sảng, nhiệt tình thân thiện lại ấm áp tốt bụng đến nỗi Tống Á Hiên không có cách nào từ chối.

Tống Á Hiên không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn hô một tiếng caca. Kết quả là khuôn mặt của cậu lại lại được xoa nắn thêm một đợt, cuối cùng Lưu Diệu Văn không thể xem được nữa, đem anh ôm cứu ra.

Cái này cũng quá nhiệt tình rồi. Tống Á Hiên thở nhẹ.

Gò má của anh nhanh chóng bị ma sát, nước da trắng hồng chuyển đỏ dị thường, chỉ có thể giương mắt níu lấy góc áo của Lưu Diệu Văn, giống như vật nhỏ bị doạ sợ.

Lưu Diệu Văn đem người ôm vào trong lòng, dùng tay chải lại mái tóc vừa bị làm rối của anh. Thân thể chạm vào nhau, pheromone đan xen từ từ kết hợp, trấn an cảm xúc của Tống Á Hiên.

Mùi hương của Lưu tiên sinh thực dễ chịu.

Tống Á Hiên thoả mãn hít một hơi thật sâu, vô thức dựa vào người Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn siết chặt vòng tay, cho Đinh Trình Hâm một ánh mắt uy hiếp, bày ra tư thế bảo vệ nghiêm ngặt cùng ánh mắt như thể đang nói thầm.

"Anh ấy là của em."

~~~

Nhờ vậy nên bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên tự nhiên hơn cả.

Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn nói về những chuyện vụn vặt thường ngày, Tống Á Hiên ngồi trong lòng Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn lắng nghe, tuy vẫn còn căng thẳng nhưng thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi ba câu.

Mã Tiếu Tiếu chơi với các khối gỗ mà Lưu Diệu Văn đưa cho cô bé trên thảm trải sàn, vừa chơi vừa với lấy dâu tây, nhưng cánh tay quá ngắn nên sẩy tay vài lần. Có lẽ là do động tĩnh quá lớn, làm cho Đinh Trình Hâm nhíu mày không hài lòng, bế bánh bao nhỏ qua chỗ mình, muốn kiểm tra toán của cô bé.

"Hôm qua ba có dạy con cách cộng trừ đúng không? Còn chưa học được thì không cho phép ăn."

Mã Tiếu Tiếu giương đôi mắt mong chờ nhìn Đinh Trình Hâm, ""Học được rồi ạ."

Có lẽ là bởi vì cái miệng nhỏ nhắn và đôi mắt to chớp chớp thực quá chọc người yêu thương, Tống Á Hiên đang dựa vào vòng tay của Lưu Diệu Văn cũng có chút không đành lòng, hết lần này đến lần khác đưa mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống, vuốt tóc của Mã Tiếu Tiếu và chỉ vào những quả dâu tây trên chiếc đĩa xinh xắn.

"Cậu kiểm tra toán cho con có được không? Nếu như trả lời đúng, tất cả dâu tây sẽ là của con."

Bánh bao nhỏ gật đầu. Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh chậm rãi bóc vỏ vải, liếc nhìn Lưu Diệu Văn, bộ dạng nhìn xem cậu muốn làm trò gì.

"Mười tám trừ năm là bao nhiêu?"

Mã Tiếu Tiếu đưa bàn tay lên đếm, trùng hợp là vừa rồi bé mới ăn vụng năm quả dâu tây.

"Mười ba ạ."

Lưu Diệu Văn lấy đi bảy cái, đặt vào đĩa nhỏ của Mã Tiếu Tiếu, lại hỏi.

"Mười ba trừ bảy thì sao?"

Thật là một câu hỏi đơn giản, cậu là một tên ngốc. Cái đầu nhỏ bé của Mã Tiếu Tiếu chuyển động thật nhanh, lén lút đếm số dâu tây trên đĩa.

"Sáu cái."

Lưu Diệu Văn nhướng mày, lại lấy đi một ít dâu tây.

"Sáu trừ bốn thì sao?"

"Một cái."

Mã Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào quả dâu tây đơn độc trên khay, không chút do dự trả lời.

Khi giọng nói vừa ngưng, vỏ vải thiều của Đinh Trình Hâm liền bay tới, "Mã Tiếu Tiếu, sai rồi! "

Bánh bao nhỏ cảm thấy uất ức, bày ra khuôn mặt vô tội. Bé chỉ là ăn bơ làm biếng không muốn tính số mà thôi, chẳng lẽ cậu đã nhìn thấu được chuyện này?

• Ăn bơ làm biếng: ăn uống tham lam, nhưng làm lụng thì lười nhác, dễ hiểu hơn là lười biếng, không chịu làm việc.

Tống Á Hiên bị thu hút bởi sự tương tác thú vị giữa hai cậu cháu, thích thú bật cười, anh nhìn quả dâu tây duy nhất còn sót lại trên khay, bí mật kéo góc áo của Lưu Diệu Văn.

"... Vậy quả dâu tây đó ở đâu thế?"

Giây tiếp theo, những ngón tay mảnh khảnh của cậu vươn ra đút một quả dâu tây vào miệng anh.

"Còn một cái để lại cho Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn nháy mắt với anh.

Tống Á Hiên cắn quả dâu, mặt có chút nóng lên. Không biết tại sao anh lại cảm thấy quả dâu tây này đặc biệt ngọt, ngọt hơn gấp mười lần so những quả dâu tây mọng nước trên mâm vào buổi sáng.

"Ngọt không?"

Lưu Diệu Văn phớt lờ Đinh Trình Hâm và Mã Tiếu Tiếu, người đang giương mắt tò mò nhìn, cúi xuống hôn lên khoé miệng của Tống Á Hiên một cách tự nhiên.

Trong sáng vô tư.

Tống Á Hiên sờ lên khóe miệng nóng rực, trái tim nhỏ bé đập không ngừng cũng dần bình tĩnh lại.

"Có sự hiện diện của trẻ em, có thể thu liễm một chút hay không hả?"

Đinh Trình Hâm cau mày trừng Lưu Diệu Văn, đưa tay che mắt của Mã Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, trẻ con không được nhìn."

Vẻ mặt ghét bỏ gần như viết lên hai chữ hoang đường trên mặt.

Tống Á Hiên cảm thấy xấu hổ trước lời của Đinh Trình Hâm.

Mặc dù Lưu tiên sinh đã làm rất nhiều hành động thân mật với anh, nhưng đây là lần đầu tiên trước mặt người khác. Anh nhìn lén Lưu Diệu Văn, thấy vẻ mặt của đối phương rất tự nhiên, như thể cậu đã làm một chuyện tương tự với thiên kinh địa nghĩa.

• Thiên kinh địa nghĩa: có tính bất di bất dịch hoặc cứng nhắc trong các hoạt động tinh thần như tư tưởng, tình cảm, phong tục, tập quán.

• Thiên kinh địa nghĩa: dễ hiểu hơn là lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên. Bất di bất dịch là lẽ thường không bao giờ thay đổi.

Đây không phải là bị hấp dẫn bởi cái được gọi là pheromone, cũng không phải gặp dịp thì chơi.

Có thể ôm hôn trước mặt gia đình cậu tự nhiên như vậy, cho anh cảm giác như thể anh đã thực sự trở thành một phần của gia đình.

Trái tim mềm mại tràn ngập cảm xúc đong đầy, Tống Á Hiên nhìn chằm chằm vào gò má của Lưu Diệu Văn, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khiến anh vẫn luôn bận tâm mấy ngày nay.

Rốt cuộc thích là cảm giác gì?

Không phải là khung trời u ám, bóng lưng thờ ơ hay sự vô vọng khi bị đem làm con bài mặc cả.

Mà là vòng tay ấm áp, nước dâu ngọt ngào và ánh mặt trời rực rỡ.

~~~

Hạ Tuấn Lâm cảm giác được lần này mình đã ngủ rất lâu.

Anh không biết mình đã ngủ từ lúc nào, cũng không biết mình ngủ trong bao lâu.

Hôm qua phải quay phim hơn nửa ngày, sau đó dây dưa với Nghiêm Hạo Tường một hồi lâu, anh đã kiệt sức vì tiêu hao gấp đôi tinh thần và thể xác. Khi tỉnh dậy, căn phòng đã sáng sủa, rèm cửa không ngăn được ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc suy nghĩ, thầm nghĩ đại khái cũng đã qua giữa trưa rồi.

Bên ngoài phòng ngủ mơ hồ có tiếng bước chân, có thể biết là chủ nhân của âm thanh này dường như đang cố ý giữ yên lặng.

Hạ Tuấn Lâm cử động mí mắt, lấy tay che mắt, nhưng mũi lại nhạy bén ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

"Tỉnh rồi sao?"

Hạ Tuấn Lâm nheo mắt nhìn, thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng trước giường, trong tay cầm một hộp thức ăn tinh xảo.

"Tôi đã gọi đồ ăn mang về từ nhà hàng Nhật Bản."

Nghiêm Hạo Tường đặt hộp thức ăn lên đầu giường, nhìn đôi mắt mờ sương của Hạ Tuấn Lâm, do dự một lúc, kéo chăn nằm bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, ôm Omega vào lòng, đặt tay còn lại lên mặt anh thấp giọng nói.

"Ngủ thêm một lát không? Tỉnh dậy rồi ăn."

Trong phòng ngủ không bật đèn, cửa sổ cũng treo tấm rèm dày, ánh nắng từ phòng khách lọt vào từ cánh cửa phòng ngủ khép hờ, chiếu vào gò má của Hạ Tuấn Lâm.

Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể đã cảm nhận được pheromone quen thuộc từ Alpha. Anh khép mắt lại, mơ hồ lắc đầu.

Nghiêm Hạo Tường nâng mặt anh lên, dùng tay xoa xoa má anh, "Không ngủ nữa?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, để cho nam nhân ôm mình ngồi dậy, sau một hồi tỉnh táo mới nhớ ra chuyện hôm qua, mất tự nhiên cử động tay chân.

Anh không chắc Nghiêm Hạo Tường đang nghĩ gì.

Ngày hôm qua, người này làm ầm một trận ở phim trường, lại đen mặt kéo anh mang đi, suýt chút nữa đã cưỡng ép anh ở trên đường. Nhưng mọi chuyện đã dừng lại. Anh được đưa về nhà chung, sau một hồi bất an, Alpha mạnh mẽ gắt gao ôm chặt anh vào lòng, thấp giọng nói với anh rằng cậu ghen tị.

Hạ Tuấn Lâm không thể nói rằng mình không xúc động.

Thiên chi kiêu tử Nghiêm Hạo Tường, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, ở trên thương trường rung chuyển trời đất, không thể so sánh với những ngôi sao đang lao đao trong làng giải trí, họ luôn phải cúi đầu trước tư bản. Người này luôn kiêu ngạo, uy nghiêm với thế giới bên ngoài, nắm giữ khí phách của một nam tử hán tự cao tự đại, cố chấp cứng cỏi và mạnh mẽ từ trong xương máu.

• Thiên chi kiêu tử: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Nhưng người như vậy, lại vì anh mà cảm xúc không tự chủ được, bộ dáng cúi đầu nhíu mày, chính là một bước lùi trước nay chưa từng thấy qua.

Sau đó, cậu không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm. Bên trong phòng tối hai người dính lấy nhau, tin tức tố đan xen, làm cho Hạ Tuấn Lâm dường như trở lại thời điểm lần đầu tiên anh gặp Nghiêm Hạo Tường. Khi đó, họ mới sa vào bể tình, tình yêu chân thành và nồng nàn, như những sợi dây leo quấn lấy nhau, hận không thể ở bên nhau từng giây từng phút.

Hạ Tuấn Lâm tự hỏi, Nghiêm Hạo Tường là muốn nháo gì đây. Là mềm lòng, hổ thẹn hay là tính chiếm hữu của cậu. Nhưng Alpha mạnh mẽ lại tỏ ra thấp thỏm, anh thực sự không có biện pháp từ chối.

Những bất bình và uất ức trước đó giống như một quả bóng đầy khí được xả ra một cách vô thức. Hạ Tuấn Lâm bất lực, lại không thể làm gì được.

"Hạ Nhi."

Nghiêm Hạo Tường cầm hộp thức ăn tinh xảo bằng chỉ vàng lên, xé mở lớp giữa, dùng thìa gắp một miếng sushi, "Ăn chút gì đi. Hôm qua anh không ăn cả ngày rồi, tôi đút cho anh ăn nhé?"

Trước sau dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí không như trước.

Hạ Tuấn Lâm không có cách nào từ chối, mặc dù không có khẩu vị nhưng vẫn chống đỡ ăn vài miếng.

Đều là món ăn yêu thích của anh. Đã thêm rất nhiều nguyên liệu, quan tâm đến khẩu vị của anh.

"Hôm qua tôi... không nên phát cáu với anh như vậy."

Nhìn Hạ Tuấn Lâm đang cúi đầu tập trung ăn, Nghiêm Hạo Tường nói, "Nhưng anh không nên gạt tôi mà nhận đóng bộ phim đó."

Hạ Tuấn Lâm nghẹn một ngụm sushi trong cổ họng, nuốt không trôi.

"Tôi đã điều tra Ngao Tử Dật... Anh ta không thuần tuý làm trong ngành giải trí. Anh ta dựa vào nhà tư bản của tập đoàn, việc anh ta vào giới giải trí hoàn toàn chỉ là một trò chơi. Anh nên tránh xa anh ta."

Ngay cả những điều này cũng đã được điều tra. Hạ Tuấn Lâm nuốt miếng sushi, không nói một lời, không cảm nhận được tư vị trong miệng. Nhưng anh vẫn phải thừa nhận là mình thế mà lại có mấy phần may mắn.

Nghiêm Hạo Tường là quan tâm đến anh.

~~~

Mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong một bữa ăn sáng. Hạ Tuấn Lâm chậm rãi từ tốn ăn, Nghiêm Hạo Tường liền ngồi ở bên cạnh đợi. Ánh mắt của Alpha không nhịn được nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm, chuyên chú ôn nhu, làm cho Hạ Tuấn Lâm có chút khó chịu.

Hạ Tuấn Lâm cố tình đè nén cảm giác khó chịu này, cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy. Điện thoại của Nghiêm Hạo Tường đúng lúc vang lên.

Tiếng chuông vang dội đến chấn động, nếu không có kiên trì, sợ là Nghiêm Hạo Tường sẽ không phát hiện được.

Công việc của Nghiêm Hạo Tường rất bận rộn. Những lúc ở bên nhau cũng vậy, thường thì một cuộc điện thoại sẽ yêu cầu một chuyến đi công tác, tăng ca, làm việc, hoặc bất cứ điều gì. Là một người tình ngoan ngoãn và biết nghe lời, Hạ Tuấn Lâm từ lâu đã quá quen với điều này.

Đôi khi anh thậm chí còn phải giúp Nghiêm Hạo Tường, người tạm thời bị gọi đi, thắt cà vạt và mặc vest. Động tác vô cùng thành thạo, âu phục cũng được ủi sẵn, không thua gì quản gia hay thư ký do Nghiêm Hạo Tường mời tới.

Nhưng hôm nay Nghiêm Hạo Tường có chút khác thường, âm thanh đã vang lên không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như cậu không có ý định xử lý.

"... Điện thoại." Hạ Tuấn Lâm một miệng đầy cá mơ hồ không rõ nhắc nhở cậu.

Nghiêm Hạo Tường do dự một hồi, quay đầu đứng dậy, đằng kia hình như đang nói gì đó, Nghiêm Hạo Tường im lặng một lúc, trầm giọng nói.

"... Tôi hiện tại không tiện, đổi ngày khác đi."

Sau đó liền cúp cuộc gọi, trông gọn gàng và ngăn nắp.

Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu rồi lại cúi đầu xuống.

"Trương Chân Nguyên gọi tới." Nghiêm Hạo Tường lắc điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuấn Lâm.

"Anh ta muốn thương lượng với tôi về vai diễn của anh."

Hạ Tuấn Lâm siết chặt muỗng cơm trong tay, không biết trong hồ lô của Nghiêm Hạo Tường bán loại thuốc gì.

• Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì: Không biết cậu đang nghĩ gì. Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì.

"Dù sao cũng chỉ là chế tác nhỏ, cơ hội như vậy về sau còn nhiều. Lần này đừng đi nữa." Nghiêm Hạo Tường từ phía sau ôm Hạ Tuấn Lâm, lê nhẹ vành tai của anh, "Lần sau tôi đầu tư cho anh đóng vai nam chính, được không? "

Hạ Tuấn Lâm trong lòng có nhiều cảm xúc ngổn ngang, lẫn lộn, mất vai diễn, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại biểu hiện sự căng thẳng hiếm có, luôn để ý đến anh. Nói không cao hứng là giả, nhưng chán chường khó hiểu cũng là thật.

Lần nào cũng như vậy.

Tự ý làm người khác tức giận rồi lại hao hết tâm tư đi dỗ dành, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn không thoát được. Cạm bẫy dịu dàng được bọc đường, làm cho người cam tâm tình nguyện rơi vào.

Hạ Tuấn Lâm cắn chặt môi không nói.

"Hạ Nhi...?"

Nghiêm Hạo Tường thuận thế siết chặt vòng tay, vùi mặt vào cổ Hạ Tuấn Lâm.

"Không được phớt lờ tôi, muốn anh cười thật nhiều. Anh đẹp nhất khi cười."

Hạ Tuấn Lâm thở dài.

"Vậy thì... Lần sau tôi muốn đóng vai chính trong phim bom tấn, nhất định phải hơn chế tác kia."

Bàn tay của Nghiêm Hạo Tường thăm dò từng tấc da thịt, từ thắt lưng đi vào, quay mặt lại cắn vành tai Hạ Tuấn Lâm, pheromone tản ra từ trong kẽ hở, giọng cậu vừa trầm vừa khàn.

"Được, đều theo ý anh."

~~~

Tống Á Hiên đứng trong bếp lơ đãng cắt trái cây, sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cuộc trò chuyện trong phòng khách cách đó không xa.

Mọi người đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, nhưng không biết tại sao Đinh Trình Hâm cứ nhất quyết truy hỏi hỏi xem Lưu Diệu Văn có đánh dấu Tống Á Hiên hay chưa, dù Lưu Diệu Văn đã cố ý úp mở vài lần, đối phương vẫn kiên quyết truy hỏi cho bằng được.

Nghe vậy Tống Á Hiên mặt hồng tai đỏ, dứt khoát tìm một cái cớ trốn vào phòng bếp gọt trái cây. Cuộc đối thoại trong phòng khách dường như vẫn tiếp tục.

Tống Á Hiên áp tai vào cửa kính.

"... Xác định là Omega này?"

Anh nghe thấy giọng của Đinh Trình Hâm hỏi, "Anh nghĩ rằng em sẽ không hạnh phúc với cuộc liên hôn như vậy. Có thể nhìn ra được là một đứa bé ngoan, cũng rất dựa dẫm vào em, em có suy nghĩ thế nào?"

Lưu Diệu Văn tựa hồ đã nói gì đó, nhưng giọng nói của cậu thật sự rất nhỏ, nghe không rõ lắm, chỉ nghe được vài từ như bạn nhỏ gì đó.

Bạn nhỏ, trẻ em.

Tống Á Hiên xoa xoa vành tai đau nhức, trong lòng có chút mất mát.

Ngoại trừ lần đầu tiên gọi phu nhân trước mặt mọi người để giải vây trong yến hội, thì Lưu Diệu Văn vẫn luôn thích gọi anh là bạn nhỏ. Ngay cả xưng hô Hiên Nhi dường như cũng có điều gì đó khác lạ, anh không hiểu lắm về sự chiều chuộng và yêu thương.

Trước đây khi còn ở nhà, cha đã dạy anh rằng là một Omega phải cư xử đúng mực hiểu chuyện, không được tự cao, như vậy thì anh mới nhanh chóng trưởng thành để chống đỡ cái nhà này. Sau này, định hôn ước, mẹ kế thường nhắc anh phải luôn từng giây từng phút nhớ rõ bổn phận của Omega, không coi mình là một đứa trẻ, có như vậy mới có thể trở thành bạn đời đủ tiêu chuẩn của Alpha.

Mặc dù anh không hoàn toàn hiểu rõ tương lai của chính mình sẽ như nào, bản thân sẽ thuộc về loại Alpha gì, nhưng anh vẫn tin tưởng mà không nghi ngờ về những quy luật này. Nhưng Lưu tiên sinh lại hoàn toàn trái ngược.

Vì cái gì? Anh là Omega của Lưu tiên sinh, không phải là một đứa nhỏ chưa làm nên chuyện. Có phải vì anh quá ngốc, làm cái gì cũng không tốt, cho nên Lưu tiên sinh mới không coi anh là bạn đời mà là Omega đến rồi đi?

Tống Á Hiên trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến một Alpha nào, cũng chưa từng được đối xử như vậy. Gần đây, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ lung tung làm cho anh càng thêm mê mang. Anh giống như ngọn cỏ lâu ngày mọc trong bóng tối, thật không dễ dàng mới cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng mặt trời.

Anh biết mình dường như thích Lưu tiên sinh, nhưng Lưu tiên sinh cảm thấy thế nào về anh?

Trong lúc sơ ý, dao trên tay lệch mục tiêu, cứa vào tay, nhưng may là nó không chạm vào vết thương cũ do bỏng nước.

Tống Á Hiên bất ngờ không kịp hạ giọng, giật mình kêu lên, dao cũng rớt xuống đất.

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng động, chạy từ phòng khách vào.

"Hiên Nhi, làm sao vậy?"

Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Diệu Văn, nhất thời quên mất phải trả lời.

"Sao lại cắt vào tay?" Lưu Diệu Văn đặt ngón tay của Tống Á Hiên vào lòng bàn tay thổi, thấp giọng nói, "Biết thế nên để cho quản gia làm, không nghe lời tôi."

Tống Á Hiên nhìn những giọt máu rỉ ra từ đầu ngón tay của mình. Thật là một bàn tay tai họa, đây đã là lần thứ hai nó bị thương trong mấy ngày qua.

"Có đau không?" Lưu Diệu Văn cẩn thận quan sát lỗ nhỏ, quay đầu ra lệnh cho quản gia đi lấy hộp thuốc.

Thực ra cũng không đau lắm.

Tống Á Hiên từ nhỏ đã không phải là một Omega yếu ớt, ở nhà sẽ chủ động san sẻ việc nhà, rất ngoan ngoãn nghe lời, so với vết thương nhỏ này thì không phải là không có va chạm nào nghiêm trọng hơn.

Tống Á Hiên không biết tại sao, bỗng nhiên có chút tủi thân, đưa ngón tay về phía trước, cố ý bẹp miệng nhìn cậu, nhỏ giọng nói, "Đau."

Đinh Trình Hâm mang theo đứa bé đi tới cửa, nhìn thấy điều này lẳng lặng kéo Mã Tiếu Tiếu trở về một cách im lặng.

Lưu Diệu Văn xoa nhẹ mặt của Tống Á Hiên, hôn lên trán anh.

"Không sao, hôn một cái sẽ không đau nữa."

___________

4411 từ.

Càng về sau số lượng từ của mỗi chương càng nhiều, nên edit rất lâu 🥺 tốn mất 3-4 tiếng ý. Vì thế sẽ có vài lỗi sai, mong mọi người sẽ bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro