Chương 14

Tống Á Hiên bị hành động bất ngờ của Lưu Diệu Văn làm cho giật mình, khi phản ứng lại, anh mới nhớ ra là mình vẫn còn đang đứng trong phòng bếp, Đinh Trình Hâm ở ngoài cửa có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào.

"Lưu tiên sinh..." Mặt của Tống Á Hiên ửng đỏ. 

Vừa rồi chắc chưa bị nhìn thấy đâu nhỉ?

Suy nghĩ này càng làm cho Tống Á Hiên thêm bất an. Anh lén lút ngó về hướng phòng khách, bước chân lùi về phía sau, nhưng đằng sau là bục thềm lạnh lẽo, dường như không còn chỗ để lui nữa.

So với tâm chí đang vô cùng thấp thỏm của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn trái lại nhìn vẫn như thường, lục trong hòm thuốc tìm thuốc mỡ và băng cá nhân, nắm chặt cổ tay của Tống Á Hiên, kiên nhẫn bôi thuốc cho anh, đổi mới băng keo cá nhân.

"Lần sau nhất định phải cẩn thận."

Lưu Diệu Văn nhìn chăm chú ngón tay được băng bó của Tống Á Hiên, "Nếu lần tới còn lỗ mãng như vậy, tôi sẽ phạt anh."

Giọng điệu như đang xử lý công việc, lạnh lùng bình thản.

Tống Á Hiên mím môi. Lưu tiên sinh vẫn còn tức giận sao?

Một việc đơn giản như cắt trái cây mà anh cũng không làm được, cũng chẳng trách Lưu tiên sinh lại tức giận.

"Thực xin lỗi."

Tống Á Hiên quyết định nhận sai. Anh nhanh mắt nhìn Lưu Diệu Văn, thấy đối phương không có biểu cảm gì,  liền vội vàng cúi đầu.

"Trước đây tôi vẫn thường hay làm việc nhà ở nhà, kỳ thực rất ít khi xảy ra tai nạn. Hôm nay là do ngoài ý muốn nên mới không cẩn thận..."

"... Trước đây ở nhà cũng như vậy sao?" Lưu Diệu Văn bỗng nhiên hỏi.

"Ừm..." Tống Á Hiên gật đầu.

"Cha tôi nói rằng, Omega nên học cách làm việc nhà để sau này có thể được gia đình bên Alpha tiếp nhận. Cho nên kể từ khi tôi phân hoá thành Omega thì vẫn luôn giúp những người hầu ở nhà làm việc."

Những trải nghiệm của quá trình trưởng thành hiện lên trong tâm trí như từng khung hình của một bộ phim điện ảnh.

Bị cưỡng ép dừng việc học, việc nhà vẫn chưa hoàn thành, cưỡng chế sắp đặt hôn ước.

Tống Á Hiên nhớ lại những gì cha đã nói. Omega trời sinh là để kết hôn, không được phép kế thừa cơ ngơi của gia tộc, chỉ có thể trở thành vật phẩm trao đổi và tồn tại gắn liền với Alpha.

"Thực ra, so với làm những việc này thì tôi vẫn thích đọc sách hơn. Nhưng cha nói..."

Nói được một nửa, Tống Á Hiên giống như nhớ đến gì đó liền im lặng.

Bình thường Tống Á Hiên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đàm luận về chủ đề này với người khác, nhưng không biết vì sao, Lưu Diệu Văn dường như không giống. Chỉ cần cậu đứng đây, sẽ mang đến cho anh cảm giác an tâm, vô thức mà dốc hết bầu tâm sự. Cảm giác này quá mức mãnh liệt khiến anh nhất thời lỡ lời, quên mất việc phải thận trọng trong lời nói và tuân thủ nghiêm ngặt các chức trách bổn phận của Omega.

"Hiên Nhi..."

Lưu Diệu Văn tiến lên một bước, đem Tống Á Hiên ôm vào lòng, xoa mái tóc anh, thở dài.

Tống Á Hiên nhạy cảm run lên. Sao Lưu tiên sinh lại thở dài?

"Hiên Nhi của chúng ta làm sao đây?" Lưu Diệu Văn siết chặt vòng tay, dùng chóp mũi cọ vào gò má của Tống Á Hiên, "... Tại sao lời nói thốt ra nhẹ nhàng, dễ dàng như vậy lại khiến tôi cảm thấy đau lòng?

Chỉ vì bị phân hoá thành Omega mà phải chịu đựng mọi sự sắp đặt của gia tộc, cho dù là những việc mà bản thân không thích.

Ngay cả trong cuộc hôn nhân xa lạ này, anh vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp, chưa một lần phản kháng.

Sao lại khiến người khác đau lòng thế này?

"...Tôi ... Không sao, Lưu tiên sinh."

Tống Á Hiên không biết Lưu Diệu Văn đến cùng là đang đau lòng điều gì, là vết thương của anh hay những việc anh đã trải qua trong quá khứ. Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim anh đã đập loạn xạ vì những lời của Lưu Diệu Văn. Anh ngước lên nhìn Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng nói.

"Cậu, cậu quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui."

Giọng điệu của Omega vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, khi ngẩng đầu nhìn, gương mặt nhỏ cũng trở nên ửng đỏ, đôi mắt tròn xinh đẹp nổi lên từng gợn sóng dập dờn, trông thực vô tội nhưng lại làm người đau lòng không thôi.

Lưu Diệu Văn bị anh nhìn trong lòng có chút không yên, không nhịn được cúi người lại gần, thấp giọng nói, "Anh gọi tôi là gì?"

Khoảng cách rút ngắn cùng hơi thở nóng bỏng khiến Tống Á Hiên từng chút căng thẳng. Anh nhìn ra ngoài cửa, cắn môi, nhỏ giọng nói, "Diệu Văn."

Âm thanh phát ra run run, lại còn mềm mại ôn nhu.

Rất ngọt.

"Giọng nói cũng quá ngọt rồi, Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn cúi đầu, bàn tay không thành thật trượt đến eo của Omega, "Sẽ làm cho tôi không nhịn được. "

"?" Tống Á Hiên chớp chớp mắt, hiển nhiên là không hiểu được ý của Lưu Diệu Văn.

"Là không nhịn được sẽ làm những chuyện xấu với anh."

~~~

Khi hai người trở lại phòng khách, đã gần hai mươi phút trôi qua.

Đinh Trình Hâm đang ngồi trên ghế sofa êm ái xem TV, vô cùng buồn chán lột vỏ vải,  còn Mã Tiếu Tiếu ngồi trên thảm chơi trò ghép hình. Mọi thứ dường như không thay đổi gì so với khi hai người rời đi.

"Sao lại đi lâu thế?" Đinh Trình Hâm vừa ăn vải vừa ngước lên nhìn kỹ hai người.

"Em..."

Tống Á Hiên bị ánh mắt của Đinh Trình Hâm làm cho hơi căng thẳng, nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong phòng bếp, hai má lại có chút nóng lên.

Sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

"Hiên Nhi đi gọt hoa quả cho anh với Tiếu Tiếu, lại không cẩn thận cắt vào tay, em vừa rồi là giáo dục cậu ấy."

Lưu Diệu Văn ngược lại bày ta vẻ mặt trong sáng, đứng đắn, nhắc đến hai chữ "giáo dục" còn cố ý nhìn Tống Á Hiên với ánh mắt sâu xa.

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, lại đỏ mặt.

May mà Đinh Trình Hâm cũng không nói gì nhiều, coi như không thấy gì. Tống Á Hiên thở phào, đặt trái cây đã cắt lên bàn trà, ngồi ngay ngắn ở ghế sofa bên cạnh.

Đôi mắt to của Mã Tiếu Tiếu loé lên, liếc nhìn Tống Á Hiên, lại nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn.

"Sao môi của cậu và cậu nhỏ lại đỏ vậy ạ?"

~~~

Hạ Tuấn Lâm lăn lộn với Nghiêm Hạo Tường một hồi mới cảm thấy có chút hối hận.

Sao anh có thể tha thứ cho nam nhân này dễ dàng như vậy?

Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn cù cưa cù nhằng, kéo theo rất nhiều chuyện. Rõ ràng mới có vài ngày, nhưng cảm giác như đã qua một khoảng thời gian dài.

• Cù cưa cù nhằng: cố ý kéo dài thời gian, dây dưa lằng nhằng, không thực hiện việc mình phải làm đối với người khác.

Xem ra, chỉ cần liên quan đến người này đều sẽ làm cho anh nóng ruột nóng gan, không được yên ổn.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường mơ hồ thấp giọng nói, "Không chuyên tâm."

Sau khi nói xong, liền trừng phạt anh vì không chuyên tâm, càng thêm hung ác tàn nhẫn, thành công phá vỡ giọng nói của Hạ Tuấn Lâm.

"... Mới, không có."

Hạ Tuấn Lâm trả lời ngắt quãng, trong lòng lại nảy sinh chút oán giận.

Giận Alpha này giảo hoạt, cũng giận bản thân quá mềm lòng. Nhưng không còn cách nào, anh vẫn sẽ rơi vào cái bẫy này.

Đã mấy ngày không được gần gũi, trận làm tình này có thể được gọi là khốc liệt. Từ cửa sổ đến sàn nhà, từ sàn nhà đến phòng tắm.  Thật không dễ dàng gì mới kết thúc thì Hạ Tuấn Lâm cũng đã mất hết sức lực, toàn thân mềm nhũn, mí mắt sụp xuống chỉ muốn ngủ.

Nghiêm Hạo Tường vệ sinh cho cả hai xong xuôi, liền ôm anh nằm vào chăn bông. Trong phòng bật điều hòa, chăn bông mềm mại ôm sát vào người, gió lạnh khoan khoái thổi qua, Hạ Tuấn Lâm mệt mỏi muốn ngủ.

"... Buồn ngủ?" Nghiêm Hạo Tường tựa cằm lên cổ Hạ Tuấn Lâm.

"Ừm, đừng nháo." Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, đẩy cậu, "Tay cậu lạnh quá. "

"Đừng giận tôi nữa."

Hạ Tuấn Lâm dừng lại, nhắm mắt vờ như không nghe thấy. Anh không muốn thừa nhận rằng mình vẫn còn quan tâm. Quan tâm đến lưu lượng nhỏ chết tiệt kia ở đoàn phim, để ý đến các mối quan hệ lộn xà lộn xộn của Nghiêm Hạo Tường và mùi pheromone kỳ lạ luôn xuất hiện trên người cậu.

Nhưng anh có tư cách gì để quan tâm chứ?

Nghiêm Hạo Tường là gì của anh?

Anh là một minh tinh, Nghiêm Hạo Tường cũng không phải hạng tuỳ tiện dễ động vào, hai người đã quấn lấy nhau, đến rồi đi mấy năm nay, nhưng không ai nhắc đến bước đánh dấu cuối cùng kia.

Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn không phải là Alpha của anh, chỉ có thể được coi là kim chủ.

• Kim chủ: là một người có năng lực về tài chính (người giàu có, tỷ phú). Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền (cho các minh tinh, ngôi sao). Những người này không những chi tiền không đâu mà họ đã ngủ với người được họ chi tiền (hay được gọi là bao nuôi).

Bọn họ có mối quan hệ như vậy, anh có quyền gì mà tức giận?

Bây giờ anh đã trở lại bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, chẳng qua là do anh không buông bỏ được Nghiêm Hạo Tường, anh thích Nghiêm Hạo Tường. Về sau thì sao? Anh không dám nghĩ đến.

Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại, vờ như mình đã ngủ.

Thấy anh không trả lời, Nghiêm Hạo Tường ghé sát đến hôn anh, ôn nhu nói, "Tôi xin phép nghỉ hai ngày ở nhà bầu bạn cùng anh được không? Tuần sau công ty có dự án mới, sẽ rất bận. "

"Ừm." Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến bản thân xôi hỏng bỏng không ở đoàn phim, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.

• Xôi hỏng bỏng không: dùng để chỉ việc không mang lại kết quả như mong muốn, thậm chí là chẳng thu lại được kết quả gì, sau khi đã tốn công sức, thời gian cho việc gì đó.

Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay anh, "Hai ngày, chỉ hai ngày. Tôi rất nhanh sẽ quay về. Anh có thể an tâm sống ở đây trong vài ngày tới không? Chuyện của tổ kịch và thông báo khác tôi sẽ lo liệu. Thẻ của tôi đặt bên trong túi áo khoác, muốn mua cái gì đều có thể quẹt, mật mã là sinh nhật của anh.

Ai muốn tiền của cậu?

Hạ Tuấn Lâm mở mắt, cùng Nghiêm Hạo Tường bốn mắt nhìn nhau.

Alpha vừa mới tắm xong, mái tóc đen rối bù, đôi con ngươi tối đen hết sức chân thành nhìn chằm chằm vào anh, giống như một chú chó lớn.

Thực là đáng thương.

Hạ Tuấn Lâm mềm lòng trước đôi mắt của cậu, gật gật đầu.

"Được, biết rồi."

Nghiêm Hạo Tường duỗi tay ôm Hạ Tuấn Lâm, hôn lên mái tóc của anh.

Cả hai nằm bên nhau, pheromone thoang thoảng giao thoa. Sự quấn quít, trao đổi nhiệt độ cơ thể cùng mùi sữa tắm giống nhau, làm cho Hạ Tuấn Lâm sinh ra một loại ảo giác, như thể bọn họ là một cặp tình nhân phổ thông.

"Nếu chúng ta cứ duy trì như vậy thì tốt biết bao." Nghiêm Hạo Tường cảm thán.

Đúng vậy, giống như bây giờ cũng rất tốt.

Hạ Tuấn Lâm nép vào vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, không biết vì lý do gì lại cảm thấy mũi chua trước sự dịu dàng này.

• Mũi chua: chua xót muốn khóc.

~~~

Do nhà đầu tư rút vốn đột ngột nên bộ phim vốn đã lên lịch phải tạm dừng. Với tư cách là bên vi phạm hợp đồng, Hạ Tuấn Lâm cần phải trả một khoản tiền bồi thường thiệt hại cao ngất ngưởng theo các điều khoản của hợp đồng. Anh kêu trợ lý của mình đi hỏi, quả nhiên bên kia trả lời rằng tập đoàn Nghiêm thị đã thanh toán toàn bộ cho anh.

Với một kết cục như trong dự đoán, Hạ Tuấn Lâm không có gì nói thêm về điều này. Nhưng bên phía Trương Chân Nguyên, anh cần phải đưa ra lời giải thích.

Tốt xấu gì cũng là bạn bè quen biết nhau nhiều năm trong giới giải trí, anh cũng là nhờ Trương Chân Nguyên mới có thể bước chân vào lĩnh vực điện ảnh. Đột ngột thôi diễn không phải là chuyện nhỏ, anh cần đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện này.

Anh đã suy nghĩ rất lâu để chọn lọc từ ngữ và lựa lời phù hợp. Thân thể không khoẻ, hay là vấn đề về chủ chủ đề, hoặc sự sắp xếp của công ty. Nhưng điện thoại vừa bắt, mới gọi một tiếng Chân Nguyên, liền bị đối phương đánh gãy.

"Hạ nhi, em không cần phải nói những lời giả dối này với anh. Quen biết lâu như vậy, anh cũng không phải không biết em là người như thế nào. Em ước chừng là do những lý do vớ vẩn này mà không quay phim được. "

Hạ Tuấn Lâm sững sờ trước lời nói kiên quyết của đối phương. Bản thảo chuẩn bị sẵn trong đầu đã mất hết tác dụng, anh đột nhiên không biết phải làm sao.

"Em..."

"Là bởi vì Nghiêm tổng của tập đoàn Nghiêm thị?"

Nghiêm Hạo Tường.

Ba chữ này từ trong miệng Trương Chân Nguyên nói ra, thật sự làm cho Hạ Tuấn Lâm có chút bất ngờ.

Ở với Nghiêm Hạo Tường lâu như vậy, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn được che giấu, anh cũng đã quen với việc tự tiêu hóa mọi thứ. Những lời phủ nhận định muốn phát ra lại bị kẹt ở trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.

• Tiến thoái lưỡng nan: tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Hạ Tuấn Lâm biết Trương Chân Nguyên nhìn người rất chính xác, nếu không có suy đoán cụ thể, anh ta sẽ không nói thẳng như vậy. Anh nhất thời không biết phải đối mặt với người bạn cũ như thế nào, chỉ có thể mơ hồ ậm ừ.

Đầu dây bên kia một mảnh im lặng.

Qua một hồi, Trương Chân Nguyên bật cười một tiếng.

"Anh ta là kim chủ của em?"

"Không phải, anh hiểu lầm rồi Chân Nguyên... Em..."

Hạ Tuấn Lâm siết chặt tai nghe, đắn đo nửa ngày.

"Em thích Nghiêm Hạo Tường. Giữa bọn em..."

"Mối quan hệ của hai người không liên quan gì đến anh, đó là chuyện riêng tư của em, anh sẽ không quản." Trương Chân Nguyên nói.

"Hơn nữa, chuyện này không có gì lạ trong giới giải trí, em cũng không cần phải căng thẳng. Yên tâm, anh sẽ không nói lung tung với người khác."

Hạ Tuấn Lâm im lặng một lúc.

"Cảm ơn anh, Chân Nguyên."

"Chúng ta là bạn bè, việc giữ bí mật là điều anh nên làm." Trương Chân Nguyên dừng lại một chút, lại nói, "Nhưng anh vẫn cảm thấy đáng tiếc. Hạ nhi, em có còn nhớ câu hỏi mà em đã hỏi anh khi chúng ta gặp nhau lần đầu không?"

Hạ Tuấn Lâm đương nhiên nhớ.

Khi đó anh là ma mới, trong lòng không hiểu tại sao Trương Chân Nguyên lại chọn một người ít được biết đến trong số rất nhiều ngôi sao tên tuổi và minh tinh lưu lượng. Anh trẻ tuổi và không biết nhiều về những biến động của ngành công nghiệp giải trí, nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.

"Lúc đó anh đã nói với em rằng anh nhìn thấy bóng dáng của nhân vật trong em. Là một người tự do, có năng lực và hiểu biết." Giọng của Trương Chân Nguyên không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì.

"Nhưng bây giờ em không tự do, chí ít, linh hồn thuộc về diễn viên đã bị trói lại."

Trương Chân Nguyên nói xong liền cúp điện thoại, để lại Hạ Tuấn Lâm một mình phát ngốc.

~~~

Ban đầu, Đinh Trình Hâm định ở lại Lưu gia ăn tối, nhưng khi tới chập tối, một Alpha lạ mặt bỗng nhiên đến Lưu gia, ôn nhu dịu dàng, nhẹ nhàng uyển chuyển. Tuy là dáng vẻ điềm đạm, nhưng lại có một sức mạnh khó nắm bắt phát ra từ trong không khí.

Đinh Trình Hâm - người đã nhe nanh múa vuốt cả một ngày, bỗng nhiên có chút ủ rũ khi nhìn thấy người tới, vốn dĩ muốn trốn trong phòng khách sống chết không chịu về nhà, nhưng sau khi mờ mịt nghe lời Alpha liền phá lệ, ngoan ngoãn dắt Mã Tiếu Tiếu đi ra.

Hiển nhiên đây chính là Alpha của Đinh Trình Hâm, con trai cả của Mã gia.

"Vốn dĩ đã nói sẽ giữ anh lại dùng bữa tối, nhưng xem ra chỉ có thể để lần sau." Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của anh trai, không quên khoanh tay chế giễu.

Đinh Trình Hâm quay đầu tặng cho Lưu Diệu Văn một ánh mắt sắc như dao.

Tống Á Hiên đi theo Lưu Diệu Văn, tiễn Đinh Trình Hâm và Mã Tiếu Tiếu ra ngoài. Alpha yên tĩnh lặng lẽ đợi ở cửa, trên tay cầm áo khoác của Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm bĩu môi, vùi mặt vào trong lòng Alpha, hai tay ôm lấy eo của cậu, không biết đang lẩm bẩm cái gì, dáng vẻ giống như đang làm nũng.

Alpha kia hiển nhiên đã quen với thói làm nũng của Đinh Trình Hâm, thả lỏng cơ thể mặc cho anh ôm, tay còn lại dắt Mã Tiếu Tiếu, nghiêng đầu nghe anh nói chuyện, ánh mắt đầy dịu dàng.

Không biết đã nói những gì, chọc Đinh Trình Hâm bất mãn, bĩu môi oán trách vài câu, sau đó Alpha mỉm cười, nâng mặt của anh lên hôn, không chút nào để ý tới sự hiện diện của người khác.

"Thực xin lỗi, Đinh Nhi đã gây phiền toái đến mọi người rồi."

Alpha cười xin lỗi với Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn, nắm chặt tay của Đinh Trình Hâm không buông, "Tùy hứng quen thói, có người khác cũng không biết thu liễm."

Đinh Trình Hâm vỗ cậu một cái, mím môi cười trộm.

Tống Á Hiên nhìn bọn họ tương tác đến xuất thần.

• Xuất thần: chỉ sự ngây người, ngẩn người hay chỉ sự giỏi lên vượt bậc.

Anh thực sự ngưỡng mộ Đinh Trình Hâm.

Ngưỡng mộ sự tự tin hơn người của anh ấy.

Cảm giác vượt trội này dường như là bẩm sinh, vừa ngây thơ vừa hồn nhiên. Tống Á Hiên hâm mộ việc có thể bộc lộ hoàn toàn tâm trạng và tính khí của mình, cũng không quan tâm đến cách nhìn ​​của bất kỳ ai.

Sau khi đưa một nhà Đinh Trình Hâm đi, Tống Á Hiên vẫn còn bối rối, chưa kịp hồi phục, không nhận ra bản thân suýt chút nữa đã ngã. May mà Lưu Diệu Văn đã nắm lấy tay và kéo anh lên.

"Thực xin lỗi Lưu tiên sinh." Tống Á Hiên rũ mắt, "Tôi đi thần."

• Đi thần: tâm trí của một người đang trên mây, dễ hiểu là lơ đãng.

Lưu tiên sinh không đáp lời, chỉ dẫn anh đi qua lối vào, đến lối vào cầu thang, mới quay người lại, dừng bước chân.

"Không sao, tôi cũng lơ đãng."

"Lưu tiên sinh đang nghĩ gì vậy?" Tống Á Hiên chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Lưu tiên sinh cũng lơ đãng sao? Cậu đang nghĩ những gì? Cũng là hâm mộ Đinh Trình Hâm và Alpha của anh ấy sao?

"Không có gì." Lưu Diệu Văn tiến lại gần, dùng tay vuốt gò má của anh.

"Chỉ là cảm thấy Hiên Nhi quá đáng yêu, muốn hôn anh một cái."

___________

3580 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro