Chương 15

Bất giác, ngày cưới của hai nhà Lưu Tống cũng từ từ đến gần.

Ngoài những thủ tục và hạng mục trong hôn lễ, phòng tân hôn của hai người cũng cần phải chuẩn bị. Mặc dù trước đó Lưu phu nhân đã sửa sang lại dãy phòng trên tầng hai nhưng vẫn còn nhiều đồ gia dụng cần mua. Nhân lúc công ty không có việc gì bận, Lưu Diệu Văn đặc biệt lái xe đến đón Tống Á Hiên đi dạo trung tâm thương mại.

"Cần phải rắc rối như vậy sao?"

Tống Á Hiên ngồi trên ghế da băn khoăn bất an, bảng hiệu đèn neon cách đó không xa khiến anh có chút choáng váng.

"Đối với những thứ này tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, Lưu tiên sinh quyết định là được rồi."

"Xem như là tuỳ ý dạo chơi. Đi nhìn xung quanh, liền có thể nhớ ra mình thiếu những gì."

Lưu Diệu Văn điềm tĩnh xoay vô lăng, "Căn phòng của chúng ta thực ra rất trống trải. Ví dụ như mấy phòng bên cạnh phòng ngủ chỉ được sử dụng để đọc sách và làm việc. Chúng ta chuyển nó thành rạp chiếu phim gia đình được không? Lắp thêm một bức tường cách âm, về sau có thể dùng để xem phim."

Chúng ta. Cách Lưu Diệu Văn dùng từ làm cho Tống Á Hiên có chút hốt hoảng.

Kể từ khi anh chuyển đến phòng của Lưu Diệu Văn, căn phòng dành cho một người đã trở thành nơi ở của hai người, những món đồ thuộc về anh cũng dần dần tăng lên.

Quần áo, giày dép, áo choàng tắm, cốc nước, khăn tắm, tất cả đều có đôi có cặp.

Nó thực sự giống như ngôi nhà chung của hai người.

~~~

Buổi chiều, đi dạo từ trung tâm thương mại nội thất đến phố thương mại điện tử, rồi lại từ phố thương mại điện tử đến quảng trường, nơi nào có thể dạo chơi, hai người đều đi qua.

Lưu Diệu Văn chọn một vài món đồ nội thất và vật liệu trang trí, có vẻ khá hài lòng, cậu nhanh chóng quyết định và hẹn cửa hàng thời gian giao. Trong lúc đó, cậu cũng sẽ kéo Tống Á Hiên lại để hỏi ý kiến ​​của anh, nhưng lần nào Tống Á Hiên cũng chỉ gật đầu, nói Lưu tiên sinh thích thì tôi cũng thích.

"Đi theo tôi chọn đồ cả buổi chiều sẽ không chán chứ?" Lưu Diệu Văn hỏi.

"Sẽ không."

Tống Á Hiên lắc đầu, hướng Lưu Diệu Văn cười cong mắt, "Nhìn Lưu tiên sinh nghiêm túc làm việc rất thú vị."

Lời Tống Á Hiên nói đều là thật lòng.

Tân trang nhà cửa không có điểm gì hấp dẫn đối với anh, nhưng đó là một trải nghiệm mới khi đến tiệm nội thất gia đình với Lưu Diệu Văn. Tuy lần trước chọn giường cũng miễn cưỡng được xem là một lần, nhưng bởi vì anh đến kỳ phát tình nên lần dạo phố kia cũng vội vàng kết thúc.

Đây có phải, có phải được xem là một cuộc hẹn hò không?

Từng câu nói hiện lên trong đầu khiến tim của Tống Á Hiên loạn nhịp, không nhịn được lén nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh.

Alpha cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn sổ tay hướng dẫn sử dụng, ánh đèn trắng dịu mát từ chiếc đèn chùm tráng men trên mái nhà khắc hoạ dáng vẻ tinh xảo của cậu càng thêm thanh tú.

Ngay cả khi nhìn chằm chằm cậu suốt một buổi chiều, Tống Á Hiên vẫn phải thừa nhận rằng Lưu tiên sinh thực sự rất đẹp trai. Là kiểu Alpha mà cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, vẫn sẽ làm cho anh xiêu lòng không thôi.

Là Alpha của mình. Tống Á Hiên tự nhủ thầm trong lòng.

"... Hiên Nhi? Anh đang phân tâm sao?"

Lưu Diệu Văn dường như nhận thấy ánh mắt của Tống Á Hiên, khi nhân viên đi xa hơn một chút, liền lên tiếng nhắc nhở, sau đó đưa tay quơ quơ trước mặt anh.

"Nhìn cái gì thế. "

"A?... Không có." Omega bị bắt tại trận có chút lúng túng, vội cúi đầu phủ nhận.

"Thật sao?" Lưu Diệu Văn khép lại cuốn sổ trong tay, tựa tiếu phi tiếu.

• Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Tống Á Hiên hoảng loạn không ngừng gật đầu.

"Hiên Nhi nói cho tôi nghe xem, vừa rồi tôi đã hỏi nhân viên vấn đề gì?" Lưu Diệu Văn tiến lại gần, pheromone cà phê thuộc về Alpha trong nháy mắt xâm nhập vào khoang mũi của Tống Á Hiên, cực kỳ có áp bức cảm.

Từng chút dựa gần, bức Tống Á Hiên nói rõ.

Anh cau mày, liều mạng nhớ lại những lời Lưu Diệu Văn đã nói vào buổi chiều, nhưng cho dù anh có nghĩ bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể nhớ ra được. Cái này cũng khó trách, chiều nay anh ngoại trừ nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Diệu Văn đến phát ngốc, thì cái gì cũng không nghe.

"Anh nha." Lưu Diệu Văn thở dài, xoa tóc của Tống Á Hiên.

"Lúc nào cũng đơn thuần như vậy, ngốc nghếch như vậy. Lỡ ra ngoài một mình thì phải làm sao."

Lưu tiên sinh quả nhiên là cảm thấy anh ngốc.

Tống Á Hiên chớp đôi con ngươi, hốc mắt bỗng nhiên có chút chua xót.

Là một Omega đủ tiêu chuẩn để làm bạn đời, mọi thứ nên được cân nhắc vì Alpha. Không nói đến chuyện khác, chuyện của buổi trưa hôm nay, đổi lại là một Omega trưởng thành và lý trí chắc hẳn sẽ cùng Lưu tiên sinh chọn đồ đạc và trang trí nhà mới? Nhưng anh ngoại trừ ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu tiên sinh, thì việc cũng không giúp được.

"Tôi..." Tống Á Hiên chà xát ngón tay, không biết nên nói gì.

Anh nên làm gì đây? Làm thế nào để Lưu tiên sinh thích anh hơn một chút? Có phải nên đi giúp không?

"Lưu tiên sinh, vậy tôi, vậy tôi cùng cậu xem vài thứ."

Nghĩ như vậy, anh cúi đầu, di chuyển qua xem cuốn sổ trong tay cùng Lưu Diệu Văn. Ngay khi vừa đến gần, bàn tay đã bị Lưu Diệu Văn nắm chặt.

Độ ấm bất ngờ khiến Tống Á Hiên sửng sốt đôi chút, vô thức quay đầu nhìn nhân viên cách đó không xa. Nhưng Lưu Diệu Văn hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, trái lại còn dùng đầu ngón tay của bản thân bắt lấy đầu ngón tay Tống Á Hiên, luồn vào giữa các ngón tay, lồng mười ngón tay đan xen vào nhau.

"Lưu, Lưu tiên sinh."

Tâm trí của Tống Á Hiên đã triệt để rời khỏi cuốn sổ. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người trong giây lát, vành tai đỏ hây hây, "Ở ngoài..."

"Cho nên anh càng phải đi theo tôi, một khắc cũng không được rời khỏi."

Tầm mắt của Lưu Diệu Văn dừng lại trên quyển sổ, nhưng tay vẫn nắm chặt tay của Tống Á Hiên.

Trong trung tâm thương mại bật điều hòa vừa đủ, phả vào gò má mát lạnh nhưng ngón tay và lòng bàn tay lại ấm áp dễ chịu.

"Tiên sinh đã chọn được gì chưa?"

Nhân viên dường như đã hết bận, lịch sự bước đến gần hai người. Tống Á Hiên thấy vậy vội vàng cúi đầu né tránh tầm mắt, nhưng nhân viên có vẻ vừa nhìn đã quen, không đặt tầm mắt vào bàn tay đan chặt của hai người.

"Chất liệu của bức tường cách âm này là loại tốt nhất của trung tâm thành phố, rất thích hợp để lắp đặt rạp chiếu phim trong nhà. Dù có bật bộ phim hơn một trăm decibel trong phòng thì nhà bên cạnh cũng sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào."

"Vậy chọn cái này đi."

Lưu Diệu Văn gật đầu, tựa hồ rất hài lòng, quay đầu nhìn Tống Á Hiên.

"Về sau tôi sẽ làm việc bên cạnh, nếu anh chán thì có thể xem phim. Bên ngoài rạp chiếu có sân thượng, mở cửa ra là có thể ngắm vườn hoa, anh thấy như vậy có được không?"

Lưu Diệu Văn dừng một chút, dường như lại nghĩ đến gì đó, tiếp tục bổ sung.

"Tôi sửa sang tỉ mỉ lại cửa sổ kính, ánh sáng chiếu vào sẽ rất tốt. Vào mùa hè, anh có thể trồng các loại hoa và cây yêu thích trên sân thượng. Mùa đông, chúng ta có thể phơi nắng dưới ánh mặt trời và uống cà phê trước cửa sổ. "

Hình ảnh miêu tả của Lưu Diệu Văn mang đến cảm giác cực mạnh mẽ, đưa Tống Á Hiên vào cảnh tưởng kia ngay lập tức. Dường như bức tranh về cuộc sống tương lai đã thực sự hiện ra trước mặt anh.

Đẩy rèm cửa bước qua dãy hành lang dài, ánh mặt trời làm anh nheo mắt lại, hoa trên sân thượng đã nở rộ, Lưu Diệu Văn đang ngồi trong thư phòng, lật từng trang sách.

Lưu tiên sinh suy xét thật chu đáo.

Nhưng anh tựa hồ không có vì Lưu tiên sinh mà suy xét điều gì cả. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tống Á Hiên lại trầm xuống.

"Lưu tiên sinh..."

"Ừm? Sao thế?" Lưu Diệu Văn nghe tiếng, ngừng động tác lật sổ, nhìn Tống Á Hiên với ánh mắt quan tâm lo lắng, "Không thích ý tưởng này?"

"Không phải, rất thích." Tống Á Hiên lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Diệu Văn, chần chừ mở miệng.

"Chỉ là... cậu vì tôi mà nghĩ nhiều như vậy, tôi nên làm gì để giúp cho cậu đây? Tôi cảm thấy... bản thân không giúp được việc gì trong chiều hôm nay."

"Nghĩ gì thế."

Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ trán của Tống Á Hiên.

"Tôi có anh là đủ rồi."

~~~

Mặc dù Nghiêm Hạo Tường đã nói, nhưng nội tâm Hạ Tuấn Lâm vẫn không nhàn. Nghiêm Hạo Tường bay đi công tác hai ngày, anh đợi ở nhà buồn chán chỉ có thể đến công ty.

Xem qua ghi chép của người đại diện , những thông báo chưa được trả lời đã chất thành đống. Nhưng bất ngờ là, không ai giục anh đi làm. Không cần suy nghĩ, Hạ Tuấn Lâm cũng biết được kẻ đứng sau tất cả những chuyện này là ai.

"Lâm Ca, sao anh không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"

Trợ lý Tệ Khả pha một tách cà phê cho Hạ Tuấn Lâm, "Em nghe anh Lý nói rằng lần này anh bị chấn thương do quay phim, lãnh đạo cho anh nghỉ ngơi một thời gian, tất cả công việc đều được gác lại xử lý sau."

Nói xong không khỏi âm thầm líu lưỡi, "Tốn bao nhiêu là tiền, công ty của chúng ta từ khi nào lại trở nên rộng rãi như vậy?"

Tai nạn lao động, Nghiêm Hạo Tường cũng nghĩ hay thật.

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được bật cười. Việc tiêu tiền xong nghĩ ra những thông báo kiểu này, xác thực là tác phong của Nghiêm Hạo Tường.

Bên đây còn đang tán gẫu, Nghiêm Hạo Tường đã gửi tin nhắn đến.

"Bảo bối, đang làm gì vậy?"

Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, gõ vào màn hình, "Đang ở công ty."

Đầu bên kia im lặng vài giây, nhưng rất nhanh đã hồi âm, "Khi nào thì về nhà? Đừng ở đó quá muộn."

Không hỏi anh ở công ty làm gì, xem ra là biết anh đến công ty không có việc gì làm.

"Sẽ không quá muộn đâu, đợi thêm chút nữa liền trở về. Còn dặn dò nào khác không? Nghiêm tổng."

Hạ Tuấn Lâm cố tình thêm Nghiêm tổng vào cuối tin nhắn, như để nhắc nhở Nghiêm Hạo Tường chú ý đến hoàn cảnh.

Tính toán thời gian, chắc hẳn người bên kia vẫn đang ở bên ngoài mở hội nghị. Trước đây, giữa hai người rất hiếm khi gửi tin nhắn, một phần là do thân phận của Hạ Tuấn Lâm, nhiều hơn là vì xuất thân của Nghiêm Hạo Tường. Nếu có ai nhìn thấy, không chừng sẽ làm ầm ĩ lên.

"Không có gì, chỉ là nhớ anh. Ngoan, lúc về nhớ chú ý an toàn."

Hạ Tuấn Lâm hơi nhíu mày.

Anh cảm thấy Nghiêm Hạo Tường gần đây có chút khác biệt so với trước kia, nhưng cụ thể khác biệt ở nơi nào thì không rõ.

Giữa hai người đã giằng co rất lâu, Nghiêm Hạo Tường cũng coi như là cưng chiều anh, nhưng trong thời giờ làm việc thì trước sau gì cũng là công việc đặt lên hàng đầu, nếu liên hệ với cậu trong khoảng thời gian này, thái độ của đối phương sẽ luôn mang tính công việc cứng nhắc.

Nhưng trong thời điểm này, Nghiêm Hạo Tường đã thay đổi một số hành vi thường ngày của mình, và điều không ngờ đó là trở nên dính người hơn.

Có phải là do di chứng của vụ việc vừa rồi nên cậu đã xuất hiện cảm giác khủng hoảng đối với anh?

Hạ Tuấn Lâm phát ngốc cầm chặt điện thoại, cảm thấy hơi bối rối. Lần đi công tác này, người kia ôm mặt hôn anh rất lâu rồi mới ra khỏi cửa, rõ là không uống rượu nhưng lại thấy say. Trong hai ngày xa nhau, không giây phút nào không nhắn tin.

Hạ Tuấn Lâm được chiều chuộng đến hồ đồ, dường như ảo giác rằng mình thực sự trở thành một Omega danh chính ngôn thuận của Nghiêm Hạo Tường.

Anh muốn hỏi rõ ràng, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể mở miệng.

Lỡ như đó thực sự là tính chiếm hữu của Nghiêm Hạo Tường thì sao?

Người này không sợ anh tuyệt tình quả ý, cũng không sợ anh tình sâu nghĩa nặng, chỉ sợ anh lưng chừng, tiến thoái lưỡng nan, lên xuống khó lường.

Nhưng rốt cuộc Hạ Tuấn Lâm vẫn do dự. Anh nếm được chút ngon ngọt, sau cùng cũng không nguyện ý đánh vỡ tình trạng hiện nay.

~~~

Sau nửa buổi chiều ngơ ngác ở văn phòng làm việc, nhìn những người khác bận qua bận lại, Hạ Tuấn Lâm suy cho cùng cũng không cảm thấy thoải mái. Chào tạm biệt với người đại diện và trợ lý, anh choàng áo khoác, chuẩn bị rời đi.

Bên ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách, trợ lý nhỏ đề nghị đưa anh về, Hạ Tuấn Lâm khoát tay từ chối, tự bắt xe trở về.

Mới đứng dậy đi được hai bước, chuông điện thoại lại vang lên.

Hạ Tuấn Lâm nhìn hạt mưa bên ngoài cửa sổ, ôm tay. Đưa máy lại gần vành tai, "Alo?"

"Đi ra đi."

Đầu dây bên kia là âm thanh của Nghiêm Hạo Tường.

"Tôi đang ở dưới lầu đợi anh."

Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên, vội vàng băng qua sảnh đi ra bên ngoài tòa nhà.

Quả nhiên, chiếc xe Rolls Royce màu đen đang đậu bên kia đường trong cơn mưa u tối. Cửa kính xe hạ xuống, người kia vốn đang đi công tác lại nghiêng người dựa vào ghế xe, uể oải nhìn anh với đôi mắt xinh đẹp.

Hạ Tuấn Lâm xuyên qua màn mưa mở cửa xe, không khí điều hòa bên trong dán vào, những hạt mưa đọng lại trên da nổi lên tầng tầng da gà.

"Sao cậu lại đến đây?"

Nghiêm Hạo Tường không trả lời, chỉ vươn tay gạt những giọt mưa trên tóc anh, vuốt lại mái tóc bù xù rơi trên trán, sau đó mới hài lòng thu tay về.

"Kết thúc chuyến công tác sớm so với dự định, liền lái xe tới đón anh."

"Thật sao?" Hạ Tuấn Lâm không tin tưởng, nheo mắt nhìn cậu.

"Đón anh thì cần gì phải có lý do." Nghiêm Hạo Tường nhìn qua, cúi người hôn anh, "Trong lòng nhớ đến anh, nên đi công tác không thể làm tốt được, cho nên mới dứt khoát tăng ca. "

"Cậu..."

"Tới hôn cái nào."

~~~

Hai người trở về nơi ở chung để ngủ bù.

Nghe nói Nghiêm Hạo Tường trở về bằng máy bay xuyên đêm, lệch múi giờ nên không thể điều chỉnh được. Hạ Tuấn Lâm biết cậu làm vậy là vì mình, nhưng anh không thể nói gì, chỉ có thể rúc đầu, ngủ ở trong lòng cậu.

Ban đêm, điện thoại của Nghiêm Hạo Tường vang lên một lúc nhưng không ai bắt máy. Hạ Tuấn Lâm dụi mắt, tỉnh lại rồi đưa điện thoại tới bên tai Nghiêm Hạo Tường.

"Buổi tối có tiệc xã giao." Nghiêm Hạo Tường lười biếng ôm Hạ Tuấn Lâm, "Anh đi chung đi."

Hạ Tuấn Lâm trước giờ chưa từng tham gia bất kỳ bữa tiệc xã giao nào với Nghiêm Hạo Tường, anh cũng không quen với việc ứng phó những chuyện này. Chần chừ một lúc, Hạ Tuấn Lâm nói, "Hình như không tốt lắm."

"Sợ anh ở nhà một mình sẽ buồn chán."

Nghiêm Hạo Tường bắt đầu mặc áo sơ mi, "Địa điểm hôm nay là một địa điểm tương đối riêng tư. Chỉ có một số cổ đông có thế lực của làng giải trí ở thành phố A tham dự, đều là trùm của ngành giải trí, anh tới gặp cũng không có hại."

Lời này có đạo lý. Hạ Tuấn Lâm cũng không phải là người không có tâm sự nghiệp, lập tức đồng ý.

Địa điểm hẹn là một quán bar yên tĩnh, phải đi mấy vòng trong hẻm nhỏ mới tìm được. Trang trí có phần trang nhã, không giống như các quán pub ở trung tâm thành phố.

Ông chủ dường như rất quen thuộc với Nghiêm Hạo Tường, khi thấy người đến liền tự mình nghênh đón, sau đó dẫn họ đến thẳng phòng bao VIP. Hạ Tuấn Lâm trang điểm nhẹ, mặc một bộ đồ kín đáo, lặng lẽ đi theo Nghiêm Hạo Tường.

Khi cánh cửa được đẩy ra, trong phòng chỉ có năm sáu người, hầu hết đều là những gương mặt xa lạ, nhưng thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi trong góc, dựa vào tường nghịch điện thoại lại rất quen mắt.

Người kia nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, hiển nhiên cũng sững sờ.

"Ngao Tử Dật?"

~~~

Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên ra khỏi quảng trường, bắt gặp một nhóm người đông đúc đang đi về hướng trung tâm thương mại. Hỏi ra mới biết gần đây một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng đã được công chiếu, vừa vặn chiếu vào buổi tối.

"Có muốn đi xem phim không?" Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn Tống Á Hiên, móc ngoéo ngón tay của anh.

"Tôi muốn." Tống Á Hiên gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn.

Anh chưa từng được ra ngoài xem phim.

Hai người đi mua vé, Lưu Diệu Văn dắt anh vào trong sân, Omega theo sát Lưu Diệu Văn suốt đường đi. Thỉnh thoảng trên đường sẽ có vài người quay đầu nhìn hai người họ, có vẻ như tò mò, dường như cũng muốn nhìn lại một lần nữa diện mạo xuất chúng của đôi tình nhân này.

Tống Á Hiên bị những ánh mắt kia làm cho không thoải mái, trái lại Lưu Diệu Văn còn vô tư thẳng thắn nắm chặt tay của anh hơn, đồng thời tiết ra pheromone của chính mình, lặng lẽ thể hiện quyền sở hữu, giống như bao bọc lấy Omega ở bên trong lãnh địa của bản thân.

Ban đêm có rất nhiều người đến xem, đa số là các cặp đôi. Cả hai mua vé muộn nên chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau. Lưu Diệu Văn mua bắp rang bơ và kem cho Tống Á Hiên, chỉ mua cho mình một lon cà phê.

Những chuyện này đối với Tống Á Hiên đều mới mẻ, tay cầm một hộp bắp rang bơ lớn, chớp đôi mắt to tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Hôm nay anh thực sự rất vui. Rạp chiếu phim trông rất tuyệt vời, bỏng ngô và kem cũng rất ngọt.

Trong chốc lát, ánh đèn trong phòng dần tối đi, tốp năm tốp ba xung quanh cũng khẽ im lặng. Bóng tối và sự im lặng như một bàn tay lớn, bao trùm mọi thứ trong khán phòng.

Bộ phim lỗi thời thuộc thể loại tình cảm, hài kịch, mới xem được vài phút, Lưu Diệu Văn đã cảm thấy hơi chán, ngón tay cũng không kiên nhẫn mà gõ lên thành ghế.

Ngược lại Tống Á Hiên vừa xem vừa ăn kem một cách thích thú say mê.

Phim mới chiếu hơn mười phút, tiếng ồn ào trước mặt đã thu hút sự chú ý của Tống Á Hiên.

Anh vịn vào ghế, vươn cổ định nhìn, nhưng thấy cặp đôi trước mặt càng lúc càng gần, đầu dính chặt vào nhau, không cần nhìn cũng biết họ đang làm gì. Tống Á Hiên nhạy cảm nhận ra, từng chút ngã về chỗ ngồi của mình, vành tai đỏ bừng vì xấu hổ.

"Làm sao vậy, Hiên Nhi?"

Lưu Diệu Văn chú ý đến động tĩnh, quay đầu nhìn Tống Á Hiên đang hoảng loạn.

Màn hình nhấp nháy, ánh sáng lạnh khiến ngũ quan của Lưu Diệu Văn càng trở nên đẹp trai, đôi mắt đen láy sáng ngời. Điều này đã làm bóng sống mũi và môi của cậu, nhuốm lên ý vị khác.

• Ánh sáng lạnh: phát quang hay phát sáng lạnh là sự phát xạ tự phát ra ánh sáng của một chất mà không gắn với một quá trình nhiệt. Nó còn được gọi là bức xạ của vật thể lạnh, và phát ra "ánh sáng lạnh".

Yết hầu của Tống Á Hiên bất giác nhúc nhích, vội di chuyển tầm mắt, không dám nhìn lại.

Môi của Lưu tiên sinh có vẻ hơi khô, cậu khát nước sao?

Nhưng anh biết mình đang khát đến muốn mạng, tim đập nhanh đến lợi hại.

Anh không dám nói hay làm gì, chỉ cúi đầu dùng thìa khuấy kem trong cốc, uống một ngụm lớn. Đồ ngọt lạnh buốt chạm vào đôi môi ấm nóng. Hơi mát trong khoang miệng dường như xua tan đi những suy nghĩ đen tối trong đầu.

Có lẽ do ăn quá vội, trên miệng xuất hiện một vệt nước trắng do kem đọng lại.

"Không cần gấp như vậy. Chậm một chút."

Lưu Diệu Văn vươn tay lau khóe miệng cho anh, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tống Á Hiên, không nhịn được bật cười, "Ăn ngon không?"

"Ừm." Tống Á Hiên không dám ngẩng đầu, ngón tay của Lưu tiên sinh lưu lại trên môi ấm áp như có ma lực.

"Ăn ngon. "

"Thương hiệu này không tồi."

Lưu Diệu Văn liếc nhìn cây kem trong tay Tống Á Hiên, ánh mắt sâu thẳm rơi xuống khóe miệng anh.

Thương hiệu?

Nghe vậy, Tống Á Hiên nhìn ly kem trong tay. Thương hiệu này có gì đặc biệt sao?

Anh còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn ấm nóng liền rơi xuống.

Lưu Diệu Văn liếm khóe miệng, nhướng mày.

"Thương hiệu Tống Á Hiên."

___________

3990 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro