Chương 16

Cảnh tượng trong hôn lễ rất hoành tráng.

Không chỉ thành phố A, mà những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh đều tới. Cùng với một số ngôi sao giải trí và họ hàng đến chúc mừng, hoa viên của Lưu gia được bố trí thành hiện trường hôn lễ, đông đúc náo nhiệt và phi phàm.

Tống Á Hiên không quan tâm đến sự hào nhoáng của hôn lễ. Tất cả những gì anh quan tâm là mình đã trở thành bạn đời của Lưu tiên sinh.

Thực ra từ sáng đến giờ, anh vô cùng căng thẳng.

Dù sao kết hôn cũng là một sự kiện trọng đại mà mọi Omega đều từng tưởng tượng đến. Trao lời thề ước với người thân yêu trong lễ đường rộng rãi và sáng sủa, ánh nắng xuyên qua qua ô cửa sổ nhỏ để chứng kiến ​​những lời thề nguyện trọn đời mà họ dành cho nhau.

Tống Á Hiên không nhịn được lén nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh.

Bộ vest trắng tôn lên dáng người thon dài của Alpha, thậm chí khi đứng giữa một đám người, cậu vẫn đẹp trai đến chói mắt.

Anh chắc chắn rằng Lưu Diệu Văn là Alpha mà anh mong muốn. Anh có thể sẽ không gặp được một Alpha nào khác tốt như vậy trong quãng đời còn lại.

Nhưng Lưu tiên sinh thì sao? Cậu có phải cũng nghĩ như vậy hay không?

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người anh. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tống Á Hiên bất giác nín thở. Anh thực sự rất căng thẳng.

Lưu Diệu Văn đi từng bước chậm rãi dưới tầm mắt hoảng hốt của anh, bước lên thảm đỏ như nhấn nút tạm dừng mọi thứ xung quanh.

"Lưu, Lưu tiên sinh..."

"Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn đi đến trước bục thềm, đưa tay về phía Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn bàn tay trước mặt, rồi lại nhìn Lưu Diệu Văn, trong mắt có chút không hiểu. Anh nhớ là trước hôn lễ, quản gia đã nói rằng sau khi trao nhẫn và thề nguyện thì Lưu Diệu Văn mới nắm tay anh.

Nghi thức còn chưa bắt đầu, Lưu tiên sinh là muốn làm gì vậy?

"Lưu tiên sinh."

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, tốt bụng nhắc nhở cậu, "Buổi lễ vẫn còn chưa bắt đầu, vẫn còn nhiều việc phải làm. Trước tiên chúng ta sẽ tuyên thệ, trao nhẫn, sau đó..."

"Không có nhiều sau đó như thế."

Lời nói của anh bị cắt ngang, Lưu Diệu Văn tiến lên một bước, dứt khoát nắm chặt tay và nhướng mày nhìn anh.

"Hôm nay em chỉ có một việc, đó là biến anh thành Omega của em."

Lời nói này làm cho nhịp tim của Tống Á Hiên như ngừng lại một nhịp. Anh nắm chặt tay của Lưu Diệu Văn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, quanh chóp mũi đượm mùi cà phê nguyên thuỷ thuộc về Lưu Diệu Văn.

Làm thế nào lại có một khoảnh khắc đẹp đẽ như vậy?

Tống Á Hiên ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn, trong đầu cảm thấy choáng váng, mơ hồ, cả người như đang lơ lửng trên các tầng mây. Anh nhìn đôi mắt sáng của Lưu Diệu Văn, bên trong đáy mắt chỉ có bóng dáng của anh.

Đây có phải là sự thật không? Hay là anh đang mơ một giấc mộng đẹp?

"Đang suy nghĩ gì đấy."

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười. Cậu cúi người lại gần, nói nhỏ vào tai của Tống Á Hiên.

"Hiên Nhi của em, anh mặc lễ phục thật đẹp."

~~~

Cho đến khi buổi lễ kết thúc, Tống Á Hiên vẫn còn mê man chưa thể hồi phục. Anh phát ngốc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình một lúc.

Chiếc nhẫn nhỏ này tuy không dễ thấy, nhưng lại gắn kết phần đời còn lại của anh và của người khác một cách kỳ lạ. Một khi đã lựa chọn mang lên, sẽ sống chung với cậu, liên quan chặt chẽ đến đối phương, cũng không có cách nào tách rời.

"Hiên Nhi, đi thôi." Lưu Diệu Văn nắm lấy tay của Tống Á Hiên, trên ngón áp út của cậu cũng có đeo một chiếc nhẫn giống hệt Tống Á Hiên, đó là chiếc nhẫn mà anh tự tay đeo lên cho cậu trong hôn lễ.

"Có rất nhiều bạn bè đã đến, chúng ta đi kính rượu thôi nào."

Hầu hết những vị khách đến buổi lễ đều là bạn của Lưu Diệu Văn. Có những người quen từ thời đại học, cũng có thanh mai trúc mã thời thơ ấu, còn có những đối tác kinh doanh.

Lưu Diệu Văn lần lượt giới thiệu những người này với Tống Á Hiên, anh cũng ngoan ngoãn lắng nghe, cùng đối phương nâng ly uống một ngụm rượu.

Mặc dù Lưu Diệu Văn đã dặn là anh có thể không uống, nhưng anh không muốn phá hỏng sự vui vẻ của mọi người trong một dịp long trọng như vậy.

"Diệu Văn Nhi. Chúc mừng chúc mừng."

Alpha cao lớn nâng ly đi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, cụng một cái. Thấy vậy, Lưu Diệu Văn bật cười, bắt tay với người kia, ôm vai đối phương giới thiệu anh ta với Tống Á Hiên.

"Đây là Nghiêm Hạo Tường, người đã lớn lên cùng em. Lần trước anh đã gặp."

Sau đó chỉ vào Omega bên cạnh Alpha, "Đây là Hạ Tuấn Lâm, Hạo Tường..."

"Bạn bè."

Omega linh hoạt nói trước, thân thiện đưa tay đến trước mặt Tống Á Hiên, "Cậu chính là Omega của Diệu Văn Nhi? Cậu trông thật xinh đẹp."

Tống Á Hiên nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, cảm thấy trước mắt như sáng lên.

Trước mặt là một Omega mặc áo khoác dạ màu đỏ thẫm, đôi mắt được trang điểm nhìn thật rực rỡ trong veo, chiếc trâm cài kim cương trước vạt áo lấp lánh loé sáng, cả người thật đẹp thịnh khí lăng nhân, như thể cậu ấy vừa kết thúc một chuyến lưu diễn vậy.

• Thịnh khí lăng nhân: khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác.

Làm sao lại có một Omega xinh đẹp như vậy, khí chất cũng vô cùng đặc biệt, chẳng khác nào là người đến từ thế giới khác.

Tuy là Tống Á Hiên trong lòng thầm cảm thán, nhưng vẫn không quên bắt tay với Omega tên Hạ Tuấn Lâm. Anh lập tức ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng, tươi mát và dễ chịu, có vẻ là một loại pheromone giống như hương nước hoa, rất dễ ngửi.

Trước đây anh chưa từng ngửi qua mùi pheromone nào đặc biệt như vậy.

Chỉ là mùi rất tinh khiết, Omega này chưa bị Alpha đánh dấu qua chăng? Nhưng không phải Lưu tiên sinh đã nói rằng cậu ấy đến cùng với Alpha tên Nghiêm Hạo Tường sao? Hai người bọn họ trông cũng không giống mối quan hệ bạn bè bình thường mà nhỉ?

Tống Á Hiên nhìn Nghiêm Hạo Tường, sau đó lại nhìn Hạ Tuấn Lâm trước mặt, đầu nhỏ nhất thời có chút nghi hoặc.

"Bây giờ Hạ Nhi đã là một minh tinh nổi tiếng. Có thể đến dự lễ cưới của em, đó là một niềm vinh hạnh." Lưu Diệu Văn nói.

Hạ Tuấn Lâm lịch sự mỉm cười với Lưu Diệu Văn, uống cạn ly rượu trong tay, quay người bước vào đám đông mà không ngoái đầu lại. Nghiêm Hạo Tường thấy vậy liền nói xin lỗi, vội vàng chạy theo hướng Hạ Tuấn Lâm rời đi.

Cho đến khi hai người rời đi một lúc lâu, Tống Á Hiên vẫn nhìn về hướng Hạ Tuấn Lâm rời đi, thật lâu không nói gì.

"Hiên Nhi?" Lưu Diệu Văn đưa tay ra quơ quơ trước mặt Tống Á Hiên, "Lại đang phân tâm gì đó?"

"A. Không có gì."

Tống Á Hiên thu hồi tầm mắt, "Chỉ là cảm thấy Omega kia rất đặc biệt. "

"Đặc biệt?"

Tống Á Hiên gật đầu.

Là một Omega chưa bị đánh dấu, lại có thể một mình đến buổi lễ trọng đại như vậy, tất nhiên là đặc biệt rồi.

Có lẽ trong mắt mọi người, Omega nên gắn liền với sự tồn tại của Alpha, bị ký hiệu, bị ràng buộc và phải đi theo bước chân của Alpha cả đời. Ngay cả đơn độc xã giao với xã hội hay đến dự yến tiệc đều không có tư cách.

Cho nên Hạ Tuấn Lâm là một Omega chưa bị đánh dấu lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, đã gây nên một loạt khe khẽ, thì thầm từ dư luận.

Nhưng Omega đã làm sai điều gì?

Tống Á Hiên nhớ lại những quan niệm mà cha và mẹ kế truyền lại cho anh trong thời thơ ấu.

Thực ra, những lời nói này không chỉ ảnh hưởng đến tuổi thơ của Tống Á Hiên, mà còn trở thành nỗi ám ảnh mà anh không thể nào xem nhẹ khi trưởng thành, luôn như hình với bóng với anh. Khiến cho anh tự ti khi là một Omega.

Cách đó không xa nơi đám người rộn ràng náo nhiệt, Tống Á Hiên nhìn thấy cha mẹ của mình.

Mặc lễ phục trang nhã, bị một đám họ hàng vây quanh chúc mừng. Em trai cũng trưng diện lộng lẫy đứng ở bên cạnh để nhận lời chúc phúc của mọi người. Như thể buổi lễ hôm nay là của hắn.

• Ghét em trai nên để hắn.

Tống Á Hiên khó chịu nhìn một hồi, xoa hốc mắt trúc trắc, mù mà mù mờ nhấc chân rời đi.

"Hiên Nhi! "

~~~

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ đến có thể nhìn thấy Ngao Tử Dật trong một bữa tiệc rượu riêng tư như vậy.

Nhưng sự kinh ngạc chỉ kéo dài trong hai, ba giây, ngay sau đó Hạ Tuấn Lâm đã tỉnh táo lại.

Anh nhớ rằng Nghiêm Hạo Tường đã từng nói, ngoài vai trò quan trọng là một diễn viên, Ngao Tử Dật dường như còn là chaebol, bước chân vào giới giải trí giống như là một thú vui tao nhã. Nếu đúng là như vậy, việc anh ta xuất hiện ở đây có vẻ hợp tình hợp lý.

• Chaebol: là những tài phiệt, tập đoàn gia đình khổng lồ chi phối nền kinh tế, chính trị cũng như xã hội của đất nước.

Thực ra Hạ Tuấn Lâm đã nhìn thấy Ngao Tử Dật trong giây đầu tiên sau khi mở hé cửa.

Anh ta là người mà mọi người không thể xem nhẹ.

Trong vòng người xa lạ với những gương mặt quen thuộc, nhưng vẫn khó có thể phớt lờ Ngao Tử Dật đang yên tĩnh ngồi trong góc uống rượu. Anh ta mặc một bộ quần áo thoải mái, Hạ Tuấn Lâm nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là đồ đặt may do bậc thầy thủ công, mũ được đè xuống, bên mặt lộ ra vẻ trầm ổn xinh đẹp, cả người toát ra sự cao quý lại khiêm tốn phát ra ánh hào quang.

Nghiêm Hạo Tường hiển nhiên cũng chú ý đến Ngao Tử Dật. Cậu sầm mặt chào hỏi những người trước mặt, hất hất cằm, người kia hiểu ý, lập tức nhường chỗ.

"Hạ Nhi, qua đây ngồi."

Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh mình, cách xa một góc.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Tổng Giám Đốc của công ty giải trí này, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty giải trí kia, ít nhiều cũng có mối liên hệ với giới giải trí. Hạ Tuấn Lâm lịch sự chào hỏi, thầm nhớ tên những người này.

Tuy địa vị của anh cũng không phải thấp nhưng thái độ khiêm nhường, lại biết nói chuyện, sau một hồi huyên thuyên thì không khí tại hiện trường ngược lại cũng khá tốt.

Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh anh, tay chống lên ghế sô pha, mỉm cười nhìn anh giải quyết vấn đề một cách dễ dàng, trên mặt hiện lên vẻ mê luyến và tự hào không thể che giấu.

"Hạ Tuấn Lâm đúng không? Tôi đã xem một số bộ phim của cậu, rất có linh khí. Nếu như có cơ hội, lần sau chúng ta có thể hợp tác."

Có người đưa qua một tờ danh thiếp. Hạ Tuấn Lâm đưa tay đón lấy, liên tục nói cảm ơn.

"Ánh mắt của Nghiêm tổng không tệ." Một cổ đông ngồi bên ngoài bỗng nhiên nói, "So với cái người tên Lâm Lâm gì trước đó? Lâm Nhiên? Thì tốt hơn nhiều."

Nghiêm Hạo Tường ho khan một tiếng, ánh mắt ra hiệu cho người kia ngậm miệng.

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, dùng lực mạnh đến mức khiến nó trở nên nhàu nát. Lúc này ý thức của anh đột nhiên vô cùng tỉnh táo. Trong vòng tròn của Nghiêm Hạo Tường, anh chỉ là một bình hoa tầm thường và xinh đẹp.

Khi họ đang nói về vốn và cổ phiếu, anh chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh, chờ có tư cách để nhận được danh thiếp. Mà người nổi tiếng có được tư cách như vậy, anh không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

~~~

Sau ba vòng uống rượu, Nghiêm Hạo Tường đi vào phòng vệ sinh.

Hạ Tuấn Lâm không thể hiểu họ đang nói gì trong bữa tiệc, vì vậy anh chỉ có thể ngồi trong góc ăn trái cây và đồ ăn vặt. Anh vẫn chưa ăn gì ở công ty, sau khi Nghiêm Hạo Tường trở về lại ngủ thêm một giấc, hiện tại chỉ cảm thấy đói.

Khi ăn đến miếng dưa hấu thứ ba, một ly nước chanh bỗng nhiên được đẩy đến bên tay, "Đừng ăn vội vàng như vậy, uống chút nước đi."

Là Ngao Tử Dật.

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh ta, mặt không biến sắc cầm lấy ly nước ép hoa quả, nhấp một ngụm, cười với đối phương, "Cảm ơn Ngao Thiếu."

Mỗi địa điểm sẽ có cách xưng hô khác nhau. Khi ở đoàn phim, Ngao Tử Dật và anh đều là diễn viên nên có thể gọi thẳng họ tên. Nhưng trong hôm nay, Ngao Tử Dật là một thiếu gia chaebol giàu có, anh chỉ có thể được coi là một người hộ tống.

"Ngao Thiếu?"

Cách dùng từ của Hạ Tuấn Lâm làm cho Ngao Tử Dật bật cười, "Đây không phải là Hạ Tuấn Lâm mà tôi biết. Trên trường quay, em kiêu ngạo đến mức không thèm để đạo diễn và nhà tài trợ vào mắt, bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây?"

"Nhận định tình hình thôi, Ngao Thiếu đừng chế nhạo tôi." Hạ Tuấn Lâm cẩn thận hồi phục.

Hai người đồng thời im lặng.

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn ra cửa, Nghiêm Hạo Tường đã trở về phòng nhưng lại bị chủ quán ngăn lại, hai người đứng ở ngoài cửa nói chuyện phiếm, không chút nào để ý đến tình hình bên trong.

Trái lại Ngao Tử Dật lại chú ý đến hướng mắt của Hạ Tuấn Lâm, anh ta nhẹ giọng nói.

"Tôi đã nghe Trương đạo nói về chuyện của em, cũng hiểu tại sao đoàn phim lại đột ngột dừng quay. Thành thật mà nói, trước khi hợp tác với em, tôi đã từng xem qua phim em đóng, em là người có thực lực và tiềm năng cũng rất lớn, đây vốn là một bộ phim đáng quay, thật tiếc. "

Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, "Anh muốn nói gì?"

Ngao Tử Dật nhướng mày, anh ta ngồi lại gần hơn, giọng nói trầm xuống, "Thực ra, em không cần phải làm như vậy. Hôm nay Nghiêm Hạo Tường có Lâm Nhiên, ngày mai liền sẽ có thêm Vương Nhiên Lý Nhiên. Cậu ta sẽ không vì em mà thủ thân như ngọc, em cần gì phải vì cậu ta mà buông bỏ tiền đồ của mình? Tôi có thể tài trợ cho em để hoàn thành bộ phim này. Miễn là em rời khỏi Nghiêm Hạo Tường, về sau em muốn quay thể loại kịch bản nào, tôi đều có thể giúp em."

Những lời bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của Hạ Tuấn Lâm.

Anh ngẫm lại vài giây, nhìn ánh đèn trong phòng bao chiếu lên gương mặt của Ngao Tử Dật, một lúc sau mới hỏi tại sao.

"Còn cần lý do nữa sao, bởi vì tôi thích thôi."

Ngao Tử Dật cúi đầu, rút ​​ra một tờ séc trắng trong ví và đưa cho Hạ Tuấn Lâm, giọng điệu nghiêm túc.

"Giống như tờ chi phiếu trống này. Khi nào em nghĩ kỹ rồi, muốn điền con số nào trên đó, bất cứ lúc nào đều có thể nói cho tôi biết."

• Chi phiếu và tấm séc là một.

~~~

Hạ Tuấn Lâm giấu tấm séc bên trong túi áo sơ mi.

Trùng hợp, người bạn thân thời thơ ấu kiêm người bạn lâu năm của Nghiêm Hạo Tường tổ chức đám cưới, mấy này nay Nghiêm Hạo Tường thực sự rất bận

Nào là chọn lễ vật, đến nhà Lưu gia giúp đỡ, căn bản là không có nhiều tinh lực dư dả để chú ý đến Hạ Tuấn Lâm, ngược lại còn giúp anh miễn được một phen gặng hỏi.

Lưu Diệu Văn là người quen, Hạ Tuấn Lâm đi theo đã nhìn thấy rất nhiều lần, hai người cũng coi như là bạn bè. Nhưng Tống Á Hiên là lần đầu thấy.

Trong bữa tiệc đính hôn, bởi vì tức giận với Nghiêm Hạo Tường nên anh đã vô tình bỏ qua. Bây giờ, khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là một Omega xinh đẹp đơn thuần, lờ mờ ngây thơ, đang nắm tay Lưu Diệu Văn như một con nai nhỏ rụt rè. Làm gì cũng phải quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn một cái, rồi mới dám nói chuyện với bọn họ.

"Có chắc là cậu ấy không bắt cóc trẻ vị thành niên không?"

Nghiêm Hạo Tường nói đùa, "Nhìn Omega này y chang như một đứa trẻ, cũng quá ỷ lại vào Diệu Văn Nhi rồi."

Hạ Tuấn Lâm không cười. Anh nhìn Lưu Diệu Văn đang nắm chặt tay của Tống Á Hiên, không hiểu tại sao trong lòng lại có chút hâm mộ.

Anh tình nguyện ngu ngơ đơn thuần như vậy, tốt xấu gì Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đều đáng yêu, hạnh phúc, còn anh thì sao?

Anh quay lại nhìn Nghiêm Hạo Tường. Khuôn mặt của cậu rất sắc nét, trông cực kỳ anh tuấn dưới ánh đèn pha lê, khi cười lên lại càng đẹp, điều này đã thu hút các Omega xung quanh bàn luận sôi nổi về việc khi nào người tình của Nghiêm tổng sẽ được tìm thấy.

Cậu vẫn luôn có bản lĩnh như vậy, chỉ cần một nụ cười hoặc ánh mắt, liền có thể dễ dàng như trở bàn tay phát tán mị lực của bản thân.

Trong lòng Hạ Tuấn Lâm có chút mất mát. Trái tim giống như một hạt giống ngâm trong nước, từ từ nở ra.

Tầm mắt của anh xuyên qua trần nhà phủ đầy hoa, du hành đến một tương lai không xác định.

Sau này, Nghiêm Hạo Tường hẳn là sẽ có một ngày như vậy nhỉ?

Nắm tay với một Omega vô danh, ràng buộc với người kia, trao nhau pheromone của đối phương, yên tâm cùng người đó đi đến suốt cuộc đời. Nhưng anh không biết, liệu mình có đủ may mắn để tham dự vào cảnh tượng đó hay không.

Hạ Tuấn Lâm nghĩ rằng cuối cùng anh cũng không thể ở lại trong một dịp như vậy, quay người rời đi mà không nhìn lại.

"Hạ Nhi! "

Nghiêm Hạo Tường đi theo Hạ Tuấn Lâm ra khỏi lễ đường, cả hai đến vườn hoa yên tĩnh. Cậu đã uống vài ly rượu nên bước chân hơi loạng choạng, phải tốn chút sức lực mới đuổi kịp Hạ Tuấn Lâm.

"Đừng nháo được không, Diệu Văn Nhi và những người khác vẫn đang đợi chúng ta, chúng ta quay lại nhé?"

Lời nói mang ý tứ cầu xin, giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho người khác dễ dàng mềm lòng.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm chỉ dừng bước chân, xoay người nhìn cậu một cách lạnh lùng.

"Nghiêm Hạo Tường, tôi có một số việc muốn nói rõ với cậu."

~~~

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn kéo ra khỏi hiện trường trong tình trạng ngơ ngác.

Không thể nói là anh không bị ảnh hưởng. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng giây phút nhìn thấy cha mẹ ở hôn lễ, anh vẫn có chút suy sụp.

Có lẽ là bị Lưu Diệu Văn cưng chiều đến hư rồi, anh phát hiện mình đã quen với việc nhẫn nhịn trong nhiều năm, nhưng bây giờ lại không thể giấu được cảm xúc của bản thân được nữa.

Nhưng anh biết, cho dù cảm xúc của mình có sụp đổ đến đâu thì gia đình cũng sẽ không quan tâm.

Công cụ không có tình cảm, không cần phải quan tâm đến cảm xúc và cũng không cần nể mặt.

Đối với gia đình đó mà nói, từ khi em trai ra đời, anh hoàn toàn là người ngoài cuộc, là công cụ mang lại vinh quang cho dòng họ, là sợi dây liên kết tình cảm với Lưu gia.

Chỉ là không phải đứa bé của Tống gia.

Anh đã xuất thần cả một đường, lúc nhận ra thì đã bị Lưu Diệu Văn mang ra khỏi hiện trường. Alpha trẻ tuổi nắm lấy cổ tay của anh một cách mạnh bạo, dẫn anh đi lên lầu. Pheromone không thể kiểm soát, rất cường thế tuôn ra ngoài.

"Lưu tiên sinh, em dẫn anh đi đâu vậy?"

Sau khi bị kéo lên ban công trên tầng cao nhất, Tống Á Hiên mới có cơ hội hỏi.

"Dẫn anh đi thư giãn."

Lưu Diệu Văn quay đầu lại nhìn anh rồi vuốt thẳng mái tóc lộn xộn cho anh, "Hiên Nhi dường như không muốn ở lại lễ đường, nên em liền tự chủ trương mang anh đi."

Trên tầng thượng, Lưu tiên sinh đi dạo cùng anh.

Tống Á Hiên bẹp miệng, xấu hổ không thể giải thích được, chỉ muốn rút tay về.

Lưu Diệu Văn nhìn ra được một tia không vui trong đáy mắt của anh, cậu nắm chặt bàn tay của người kia rồi đan vào nhau, "Coi như là bầu bạn cùng em đi, thư giãn một lát. Có quá nhiều pheromone tạp nham bên trong lễ đường, em không thích."

Tống Á Hiên đi theo Lưu Diệu Văn lên sân thượng trên tầng cao nhất, anh vừa đi vừa cúi đầu, khi nghe thấy âm thanh khác thường mới ngẩng đầu lên.

Anh ngớ người trước cảnh tượng trước mắt.

Sân thượng dường như đã được sửa sang lại, được bao phủ bởi những ánh đèn sao nhiều màu sắc, mái che thuỷ tinh vốn dĩ che mưa đã được dỡ bỏ, cả một bầu trời đầy sao rộng lớn hiện ra trước mắt anh.

"Thích sao."

Anh nghe Lưu Diệu Văn nói vậy. Bởi vì uống rượu nên đầu nhỏ chậm chạp không kịp phản ứng lại, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nắm chặt tay anh không buông, xoay người kéo anh ôm vào lòng.

Tống Á Hiên mở miệng muốn nói gì đó, lại bị Lưu Diệu Văn ngăn lại, chuyển sang ngắm bầu trời đầy sao. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời sao, giống như một trận mưa sao băng rực rỡ bất tận rơi xuống.

Là pháo hoa.

Tống Á Hiên nhìn ánh đèn rực rỡ trên bầu trời đêm, chợt nhận ra bản thân đã rất nhiều năm không được nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy. Ngoại trừ lần được mẹ đưa đi xem khi còn nhỏ, sau khi lệnh cấm đốt pháo được thực hiện trong thành phố, anh cũng chưa được nhìn thấy pháo hoa thêm lần nào nữa.

Không biết Lưu Diệu Văn đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tài chính để chuẩn bị một trận pháo hoa kỳ công như vậy.

Tống Á Hiên ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Lưu Diệu Văn dưới pháo hoa, không biết nên nói gì.

"Bảo bối, đây là lễ vật mà em tặng cho anh. Tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc."

Lưu Diệu Văn nâng mặt của Tống Á Hiên, đặt lên trán anh một nụ hôn trân quý, hít một hơi thật sâu.

"Tuy những mùi kia trong hôn lễ không dễ ngửi, nhưng may mắn thay, anh chính là dưỡng khí của em."

___________

4260 từ.

Kết hôn rồi nên Văn Văn cùng Hiên Hiên xưng hô anh - em nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro