Chương 17
Tống Á Hiên đứng dọc bên sân thượng, nhìn mưa pháo hoa trước mặt thật lâu không lên tiếng.
"Làm sao vậy, Hiên Nhi."
Thấy Tống Á Hiên không trả lời, Lưu Diệu Văn khẽ buông anh ra, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Omega.
"Anh không thích sao? Vì tràng pháo hóa này, em đã dành rất nhiều công sức, không những thế còn suýt chút nữa bị cha đánh. Nếu anh không động tâm dù một chút, em sẽ rất đau lòng đó."
Lời nói có vẻ tủi thân, uất ức, nhưng trong mắt đều là ý cười.
Tống Á Hiên nhìn đôi mắt sáng ngời này dưới ánh pháo hoa rực rỡ, trong lòng mang nhiều cảm xúc phức tạp.
Tống Á Hiên hiểu rõ bản thân mình.
Thành thật mà nói, tuy là một Omega hoàn chỉnh từ ngoại hình đến tính cách, nhưng anh hoàn toàn không phải là loại Omega chỉ biết khóc lóc, yếu đuối.
Anh thường tỏ ra ngô nghê và ngây thơ với thế giới bên ngoài và cũng thường tỏ thái độ mềm mỏng bình thản, nhưng những hình tượng này đều xuất phát từ sự dịu dàng bên trong nội tâm.
Tính ra, mấy năm nay anh thực sự rất hiếm khi khóc.
Anh đã không rơi một giọt nước mắt nào kể từ khi mẹ qua đời, bất kể điều đó có khó khăn đến đâu. Cho dù là bị gia đình dồn ép buộc phải thôi học, buộc phải tìm hiểu, học tập về công việc nhà mà anh không thích hay là chấp nhận một cuộc liên hôn gia tộc mà bản thân không thích.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy ánh mắt chân thành của Alpha trước mặt, pháo hoa lộng lẫy kia không biết vì sao lại chồng chéo với mưa pháo hoa hơn mười năm trước.
Hốc mắt của anh bỗng nhiên có chút ươn ướt.
"Rất thích, Lưu tiên sinh."
Anh nghiêm túc nhìn Alpha đang mỉm cười trước mặt, sâu sắc gật đầu.
"Anh thích. Anh..."
Tống Á Hiên nghĩ cách trả lời Lưu Diệu Văn, anh muốn đem tất cả những lời cảm ơn tốt đẹp nhất trên thế giới nói ra, nói anh rất thích tràng pháo hoa, cực kỳ thích.
Nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng và chân thành của Lưu Diệu Văn, những lời này lại hóa thành những giọt nước mắt.
Dường như chỉ cần người trước mặt nhìn anh, những khó khăn, trắc trở cùng nỗi dằn vặt trước đây đều biến thành nỗi uất ức không thể diễn tả được, khiến anh không tự chủ được muốn dựa dẫm vào, muốn nhào vào trong vòng tay của cậu mà khóc cho thoả đáng, trút hết tâm can của mình.
Trước khi gặp Lưu Diệu Văn, anh cảm thấy mình giống như một loài cỏ hoang dại mọc trên cánh đồng mênh mông, hoang vu, chịu đựng mưa gió, luôn phải tìm kiếm quy luật sinh tồn của bản thân.
Nhưng khi Lưu Diệu Văn xuất hiện, tất cả những điều này đều bị phá vỡ.
Cậu như ánh mặt trời nóng bỏng, mang đến cho anh sự ấm áp, sự ủng hộ và tình yêu thương vô bờ bến. Như nói với anh rằng anh không còn cô đơn nữa.
"Sao lại khóc."
Lưu Diệu Văn cẩn thận dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt của Tống Á Hiên, nhưng nước mắt càng lúc càng chảy nhiều như thác, không thể lau đi hết. Lúc này cậu mới hoảng sợ, đem người ôm vào trong lòng, luống cuống tay chân vội vàng an ủi.
"Có chuyện gì vậy, Hiên Nhi? Đừng làm em sợ."
"Anh không sao."
Tống Á Hiên lắc đầu, chủ động vươn tay ôm eo Lưu Diệu Văn, cọ vào cổ của cậu, "Chỉ là vô cùng thích... Cảm ơn em, đã rất lâu anh không thấy tràng pháo hoa đẹp như vậy."
Giữa mũi là mùi cà phê thoang thoảng dễ chịu, làm anh liên tưởng đến Lưu Diệu Văn, cảm giác như được bao bọc, bảo vệ khiến anh an tâm hơn cả.
Lưu Diệu Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhéo chóp mũi của anh, "Vậy không khóc nữa được không? Hôm nay là ngày tốt của chúng ta, khóc sưng mắt sẽ không tốt nữa."
"... Mới không có đâu."*
• Ý ở đây là: ẻm mới không có khóc đến sưng mắt.
"Thật sao?"
Lưu Diệu Văn ôm Omega đang dựa chặt vào trong lòng mình, nâng mặt anh lên đối mắt với bản thân, giọng điệu dịu dàng, "Để em xem xem mắt có sưng lên vì khóc không nào."
Đôi mắt của Lưu Diệu Văn rất đẹp, đặc biệt là khi nghiêm túc, con ngươi đen láy sáng ngời, làm cho người ta không nhịn được mà mê đắm.
Hơi thở của Tống Á Hiên ngừng lại một chút, nhưng lại không dời tầm mắt sang nơi khác, anh khịt mũi, nhỏ giọng nói.
"... Không có."
Giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, bởi vì vừa mới khóc, nên âm thanh phát ra có chút giọng mũi. Thực sự đáng yêu.
• Vừa mềm vừa nhẹ: giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng.
Đặc biệt là nhìn từ góc độ của Lưu Diệu Văn, Omega đang nhìn cậu với một đôi mắt xinh đẹp, lấp lánh ánh nước. Thật là muốn mạng mà.
Lưu Diệu Văn bị mê hoặc liền cúi đầu tiến lại gần, chóp mũi áp lên chóp mũi của Tống Á Hiên, thấp giọng nói.
"Hiên Nhi, hôn môi được không?"
Omega ngoan ngoãn gật đầu, vòng tay ôm người trước mặt.
Cả hai trao nhau nụ hôn dài dưới bầu trời đầy sao cùng pháo hoa, cho đến khi pháo hoa ngoài sân thượng cháy gần hết mới dừng lại. Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều có chút tình nhen nhóm.
• Tình: 18+ nghĩa thật nha mấy cô. Muốn lăn giường, giơ cờ đó đó.
Lưu Diệu Văn đem Omega hơi thở bất ổn ôm vào trong lòng, cúi người hôn lên mặt anh, mơ hồ hỏi anh có thích hay không.
Sau khi sức lực phục hồi, Tống Á Hiên mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, lúc này anh chợt nhớ ra là hai người vẫn còn đang ở trên sân thượng mà ngay cả cửa sổ cũng không có, không biết bọn họ có bị người khác nhìn thấy hay không.
Anh đẩy vai của Lưu Diệu Văn, thấp giọng nói, "Vẫn còn ở bên ngoài, nhỡ may bị nhìn thấy..."
Đường viền cổ trên lễ phục màu trắng của Omega vừa bị hôn, hơi nóng bên trong tản ra một nửa, trên chiếc cổ trắng nõn lộ ra một vệt ửng hồng đáng yêu.
Lưu Diệu Văn nhìn thấy liền dao động, thừa dịp đối phương không chuẩn bị, cúi đầu nhanh chóng cắm một ngụm ở cổ Tống Á Hiên, đem người ôm chặt.
"Sợ gì chứ, em chỉ hận không thể cho cả thế giới biết, anh là của em."
Những ngôn ngữ tình yêu nóng bỏng khiến gò má của Tống Á Hiên đỏ bừng, anh dừng một chút, quay lại hôn Lưu Diệu Văn một cái, nhỏ giọng nói, "Anh là của em, Diệu Văn."
Anh vừa nói xong liền nhắm mắt lại. Có trời mới biết anh đã dùng hết bao nhiêu dũng khí để nói ra những lời này.
Nhưng nói xong nửa ngày, lại không thấy Lưu Diệu Văn phản ứng gì.
Tống Á Hiên mở mắt. Lưu Diệu Văn bên trong tầm mắt chăm chú nhìn anh, giọng nói khàn khàn.
"Đây là anh nói, Hiên Nhi."
Tống Á Hiên muốn nói gì đó, nhưng đã bị hôn trước khi kịp nói bất cứ điều gì. Hơi thở ấm nóng phả ra sau gáy của anh, bàn tay to men theo lễ phục của anh đi lên.
"Trở về..." Tống Á Hiên cố gắng tìm một tia lý trí sót lại trong ý loạn tình mê.
• Ý loạn tình mê: say mê, bấn loạn trong chuyện tình cảm.
"Chúng ta trở về phòng."
~~~
Đối với cuộc nói chuyện quan trọng này, Hạ Tuấn Lâm đề nghị tìm một nhà hàng để ngồi xuống, cẩn thận trò chuyện.
Mặc dù Nghiêm Hạo Tường không biết trong hồ lô của Hạ Tuấn Lâm bán loại thuốc gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, anh liền đồng ý. Anh gọi cho Lưu Diệu Văn xin lỗi, giải thích bản thân có chút việc gấp phải rời đi.
•Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì: Không biết anh ấy / cô ấy / họ đang nghĩ gì. Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì.
Vốn cho rằng anh ta sẽ nổi giận, nhưng không ngờ đến Lưu Diệu Văn chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
"Tường Ca, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đã rất tốt khi gửi lời chúc phúc rồi. Còn có, anh cũng nên giữ chặt Hạ Nhi, đừng đánh mất anh ấy."
Nghiêm Hạo Tường mờ mịt trước những lời nói này.
Tối nay cậu uống có hơi nhiều, đầu óc mơ hồ, chóng mặt. Hơn nữa, Hạ Tuấn Lâm vẫn còn đang ngồi ở trước mặt cậu, Lưu Diệu Văn là đang muốn nói gì vậy?
Nghiêm Hạo Tường nhìn Omega cách đó không xa. Hạ Tuấn Lâm đi theo người phục vụ lấy một cốc nước đá, dưới ánh đèn pha lê của nhà hàng, dung mạo của anh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
• Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía, rung động lòng người, chấn động lòng người.
Hạ Nhi của cậu thật xinh đẹp.
Nghiêm Hạo Tường xoa xoa thái dương đau nhức của mình, chống cằm nhìn Hạ Tuấn Lâm đang cầm ly nước đá đi tới, mỉm cười với đối phương. Đối phương đặt cốc nước đá lên bàn rồi ngồi xuống đối diện cậu.
"Nghiêm tổng, đầu có tỉnh táo hơn chưa? Đầu có còn đau không?"
Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, "Hạ Nhi, ở đây chỉ có hai chúng ta."
Cậu khó hiểu nhắc nhở đối phương cách dùng từ.
Trước đây, khi hai người ở bên nhau, bởi vì lý do thân phận, nên để tránh bị nghi ngờ, ở khu vực công cộng Hạ Tuấn Lâm sẽ gọi cậu là Nghiêm tổng. Nhưng sự né tránh như vậy là không cần thiết ở nơi riêng tư.
"Được, Hạo Tường." Hạ Tuấn Lâm cười ôn hoà.
~~~
Nhà hàng phương Tây trong ánh đèn mờ ảo thanh lịch, trên tường treo một dãy tranh, cùng với tiếng đệm của ban nhạc violin, bồi bàn ưu nhã dọn món ăn trên khay lên.
"Hẹn hò thế này làm cho tôi nhớ lại lần đầu tiên cùng anh cũng là một nơi thế này." Nghiêm Hạo Tường cảm thán, "Còn nhớ không, Hạ Nhi."
"Đương nhiên nhớ." Hạ Tuấn Lâm nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười.
"Lúc đó anh mới xuất đạo. Tôi nhớ đó cũng là một nhà hàng tương tự thế này, anh ngồi đối diện với tôi, chớp chớp đôi mắt to, bộ dạng đứng ngồi khó yên vô cùng đáng yêu."
Đang nói, điện thoại của Nghiêm Hạo Tường vang lên, cậu xin lỗi rồi đứng dậy đi vào góc tối để nhận điện thoại.
Hạ Tuấn Lâm như thường lệ cúi đầu cắt miếng bít tết trên đĩa. May thay, bít tết ở nhà hàng này non mềm, ăn rất ngon, trái lại cũng không tính là phụ lòng một đêm sao.
Cách đó không xa, có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau, người đàn ông mang dáng dấp Alpha chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến và hoa hồng đầy bất ngờ cho Omega, Omega hét lên trong sự vui mừng và ngạc nhiên, đứng tại chỗ luống cuống, nước mắt lưng tròng trong vòng tay của Alpha.
Bó hoa hồng 999 đóa rơi trên quầy hàng, những cánh hoa đỏ tươi rải rác trên mặt đất. Hạ Tuấn Lâm nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, tâm tư xem kịch cũng tan biến, trong lòng lại khó hiểu.
Tất nhiên là anh vẫn nhớ cuộc hẹn hò đầu tiên.
Anh diễn hỏng cảnh quay trên phim trường, bị Trương Chân Nguyên không chút thương hoa tiếc ngọc mắng một hồi lâu, gầy yếu trốn vào góc phim trường. Sau này là Nghiêm Hạo Tường lau khô nước mắt và đưa anh đi ăn. Sau khi kết thúc, cài một chiếc kẹp tóc bông hồng lên vạt áo cho anh, khen anh đẹp như bông hồng, sẽ có một ngày trở thành đại minh tinh, tỏa sáng rực rỡ.
Những bông hồng rải khắp sàn, gợi cho Hạ Tuấn Lâm nhớ lại bông hồng mà Nghiêm Hạo Tường đã tặng cho anh vài năm trước. Tươi mới, xinh đẹp, mang theo sương mai, cũng mang theo tất cả những giả thiết của anh về tình yêu.
Khi đó, Nghiêm Hạo Tường yêu anh đúng không?
Hạ Tuấn Lâm ôm má nhìn đôi mắt đẫm lệ của Omega cách đó không xa, trước mắt hiện lên hình ảnh non trẻ của bản thân khi mới xuất đạo. Đơn thuần ngây thơ, thất bại thảm hại trước ánh mắt thâm tình của Nghiêm Hạo Tường.
Đương nhiên là anh biết lực sát thương của ánh mắt này. Cho dù là bản thân năm đó hay bây giờ, nhìn thấy sự dịu dàng và trong trẻo như vậy, dường như trong ánh mắt chỉ có hình dáng của anh, không có cách nào không xiêu lòng.
Sau này, họ ký kết mối quan hệ bao dưỡng, anh chính thức trở thành người tình của Nghiêm Hạo Tường, có lẽ là một trong số những người tình. Đôi mắt này lại càng thêm thâm trầm khó dò. Đôi khi thâm tình, đôi khi điềm đạm tự chủ và đôi khi cũng tỏ ra ý loạn tình mê khi gần gũi.
Anh thực sự bị vùi lấp trong khoảng thời gian đó.
Cho rằng bản thân được yêu, cho rằng mình là người may mắn nhất trên thế gian này, là người duy nhất được Nghiêm Hạo Tường đặt trên đầu quả tim. Vì vậy, anh đã bí mật đến công ty của Nghiêm Hạo Tường để gặp cậu khi vừa đóng máy.
Trong đại sảnh của công ty, anh thấy Nghiêm Hạo Tường đang giữ khí tức với vị Tổng Giám Đốc xa lạ, ngồi bên cạnh cậu là một Omega dịu dàng ngọt ngào khác.
• Khí tức: nổi nóng vì bị một điều nhỏ mọn kích thích vào lòng tự ái.
Tát Nhĩ Duy Ni từng nói rằng những diễn viên vĩ đại luôn giàu cảm xúc.
Hạ Tuấn Lâm đã học rất tốt khóa học của diễn viên. Nhưng anh vẫn muốn dành câu danh ngôn nổi tiếng này cho Nghiêm Hạo Tường.
Anh chắc chắn là một diễn viên có tiềm năng, cho dù là đối với cậu, hay là đối với những Omega tạp nham ngoài kia, tóm lại là có thể dạo chơi thành thục lão luyện giữa bọn họ. Lén lút gặp gỡ đã là tận chức tận trách đối với người tình, trường hợp gặp ở nơi công cộng sẽ tỏ vẻ người lạ trong chiếc mặt nạ xã hội.
Đã đến lúc tất cả những điều này phải kết thúc.
Hạ Tuấn Lâm lắc ly rượu vang, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Không biết vì sao lại nghĩ đến bông hồng ngày đó, nghĩ đến bị ép phải dừng quay, khối ngọc bích làm tín vật định tình cho tình yêu cũng bị ném đi.
Mỗi một lần Nghiêm Hạo Tường không muốn buông tay, lời nói dối, nước mắt. Sống động như thể nó mới chỉ là ngày hôm qua.
Đúng vậy, mới hôm qua, anh còn phát hiện tin nhắn của Tiểu Ái Đậu trong điện thoại của Nghiêm Hạo Tường, nơm nớp lo sợ hỏi cậu khi nào cậu ta có thể quay cảnh tiếp theo. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nực cười.
Anh không nói với Nghiêm Hạo Tường. Anh xin phép công ty cho nghỉ, vốn chờ sau khi Nghiêm Hạo Tường kết thúc chuyến công tác, hai người liền cùng nhau xuất ngoại đi du lịch. Đi đến Hà Lan, Paris, Cộng hòa Maldives.
Có những cơn mưa và hoa tươi kỳ lạ, cũng có bầu trời trong xanh cùng những hòn đảo. Bọn họ có thể vứt bỏ gông cùm của thân phận, trở thành bạn đời của nhau. Rời xa ồn ào của giới giải trí và công việc kinh doanh, đơn thuần ở bên nhau.
Nếu như vậy thì thật tốt.
Nghiêm Hạo Tường chắc hẳn trông rất đẹp trong lễ phục kết hôn, nhưng anh không thể nhìn thấy nó.
~~~
Khi Nghiêm Hạo Tường quay lại, Hạ Tuấn Lâm đang ngồi thất thần tại chỗ, ánh mắt nhìn về xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Cậu cảm giác hơi lạ lùng, nói rằng tôi đã trở lại, bước đến gần Hạ Tuấn Lâm, cúi xuống và muốn trao cho anh một nụ hôn như thường lệ.
Hạ Tuấn Lâm hơi nghiêng người, tránh khỏi.
"Hạ Nhi?"
"Nghiêm tổng."
Hạ Tuấn Lâm nhướng mày nhìn cậu, "Hôm nay tôi tìm cậu không phải là để hẹn hò, mà là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?"
Đầu của Nghiêm Hạo Tường còn dư âm nên có chút chậm chạp, nhưng cậu vẫn ý thức được có điều gì đó không đúng.
"Tối hôm qua tôi đã xem điện thoại của cậu." Hạ Tuấn Lâm nhìn thẳng Nghiêm Hạo Tường.
"Nhìn thấy tin nhắn mà Lâm Nhiên gửi cho cậu."
"Không phải, Hạ Nhi, tôi có thể giải thích chuyện này, anh hiểu lầm rồi." Nghiêm Hạo Tường nghe vậy liền sốt ruột, "Chuyện của cậu ta không phải như anh nghĩ đâu, tôi..."
"Chuyện của cậu ta như thế nào, tôi hiện tại không muốn biết."
Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, bình tĩnh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Nghiêm Hạo Tường.
"Nghiêm Hạo Tường, nếu những gì cậu đưa cho tôi cũng giống với những người khác, vậy tôi liền không muốn."
Nghiêm Hạo Tường cau mày, vì uống rượu nên trong đầu nhất thời không thể tiếp nhận được ẩn ý của câu nói này, "Anh nói gì?"
Hạ Tuấn Lâm khẽ nhắm mắt, hít thở sâu. Ánh đèn lưu ly màu vàng sẫm của nhà hàng làm trước mắt anh hiện lên một vầng hào quang.
"Tôi nói... Chúng ta chia tay đi."
~~~
Khi Tống Á Hiên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lưu Diệu Văn vẫn còn đang ngủ.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, mày rậm nhíu lại như đang mơ một giấc mộng đẹp, bình thường mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ như người lạ chớ lại gần, nhưng lúc này lại lộ ra dáng vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Tống Á Hiên cử động thân thể, mới nhận ra thân thể nặng nề, thắt lưng cũng đau nhức.
Những chuyện xảy ra đêm qua chợt hiện về trong tâm trí.
Tống Á Hiên nhắm mắt lại, khuôn mặt từng chút trở nên nóng bừng.
Tối hôm qua không biết tới lui bao nhiêu lần, cứ hết lần này lại đến lần khác, Lưu Diệu Văn dã tâm hư hỏng, cắn tai của anh làm cho anh không thoải mái. Anh chỉ nhớ rằng cuối cùng anh không chịu đựng được nữa mà bất tỉnh ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng nghe thấy người kia ở bên tai anh gọi bảo bối
Mí mắt thật sự nặng trĩu, Tống Á Hiên nhắm lại mí mắt, lăn về phía Lưu Diệu Văn cọ xát, muốn chợp mắt ngủ bù một chút.
Alpha ở trong giấc ngủ dường như cảm giác được động tĩnh, đem anh ôm vào trong lòng, duỗi tay xoa xoa thắt lưng của anh, sau đó dán chặt vào eo của anh.
Đây là một tư thế cực kỳ chiếm hữu.
Bản năng bảo vệ và chăm sóc chu đáo khiến Tống Á Hiên cong môi, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lưu Diệu Văn.
Khi thức dậy đã gần giữa trưa. Ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ khiến Tống Á Hiên nhíu mày, trở mình tiếp tục nhắm mắt.
"Tỉnh dậy nào, tiểu ngốc nghếch."
Lưu Diệu Văn ngồi bên giường, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Omega lộ ra ngoài chăn bông có vẻ chói mắt, nhíu mày nhét lại vào trong chăn, "Mặt trời lên tới mông rồi."
"... Mệt." Tống Á Hiên giấu mặt dưới chăn bông, hướng Lưu Diệu Văn cười lộ đôi mắt cong cong, "Đều trách Lưu tiên sinh."
Sau khi nói xong, cảm thấy cả người đều xấu hổ, trốn dưới chăn bông như một con chuột hamster.
"Được được được, đều trách em trách em." Lưu Diệu Văn xoa đầu anh, nghĩ tối hôm qua hình như có chút quá đáng, "Dậy ăn nào, em đã dặn quản gia nấu món mà anh thích."
Tống Á Hiên trốn dưới chăn bông, nghe vậy xuỳ một tiếng rồi bật cười.
"Sao lại cười, hửm?" Lưu Diệu Văn nhướng mày.
"Lưu tiên sinh thật giống như đang dỗ một đứa trẻ." Tống Á Hiên thò đầu ra khỏi chăn, nheo mắt nhìn Lưu Diệu Văn dưới ánh nắng giữa trưa.
Lưu Diệu Văn quỳ gối bên cửa sổ, kéo Tống Á Hiên ra khỏi chăn bông, nâng mặt anh lên hôn một cái, áp trán vào đối phương, thấp giọng nói.
"Anh không phải là bạn nhỏ của em sao?"
Mới không phải.
"Tối hôm qua... không phải nữa." Tống Á Hiên nhỏ giọng nói, "Anh là Omega của em."
Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng ngoan ngoan của Omega với đôi mắt rũ xuống, không khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua, đầu hiện lên tất cả các dáng vẻ nóng bỏng, không nhịn được đem người ôm lên đầu gối của bản thân, ngửa đầu hôn.
"Cái kia... lại làm lần nữa được không?"
__________
3742 từ.
Sắp phải đi học lại rồi nên chắc phải 3-4 ngày mình mới ra chương mới được 🥺 Mong mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro