Chương 2

Buổi tối, Lưu gia đặc biệt tổ chức một bữa tiệc gia đình.

Theo lời của Lưu phu nhân, đây là để Tống Á Hiên đón gió tẩy trần, mừng anh trở thành thành viên của Lưu gia. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, hôn lễ sẽ được cử hành vào nửa tháng tới.

• Đón gió tẩy trần: bữa tiệc chào mừng người thân, bạn bè từ xa trở về hoặc người mới đến.

Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu.

Anh thay bộ lễ phục mới, người hầu đứng phía sau chải chuốt lại mái tóc mềm mại của anh. Thời gian thay quần áo hơi lâu, anh liền lợi dụng khoảng trống này, lặng yên nhìn ra cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách.

Bắt đầu từ năm giờ chiều, người ra vào liên tục ở sảnh và vườn hoa. Khăn trải bàn màu trắng tinh và bộ chén bát bằng vàng được những người hầu trong bộ lễ phục đuôi yến thay phiên nhau di chuyển vào vườn.

Xung quanh hồ bơi lớn và đài phun nước được trang trí bằng một vòng tròn đèn lưu ly tráng men màu, ánh sáng này sẽ loé sáng khi bầu trời buông xuống. Từ xa nhìn lại, giống như những vì sao trên bầu trời đêm hè.

Tất cả những điều này đều cực kỳ mới mẻ đối với Tống Á Hiên.

Công ty của nhà họ Tống từ trước đến nay chỉ là kinh doanh nhỏ, rất ít khi đi đến yến tiệc thượng lưu như vậy. Tống Á Hiên lại là Omega, không có cơ hội đến, chỉ có thể lựa chọn Alpha ràng buộc nửa đời sau. Vì vậy, anh vừa căng thẳng vừa có chút phấn khích.

Quản gia đến trước khi bữa tiệc bắt đầu, trong lòng bàn tay là chiếc khăn nhỏ, lịch sự thấp giọng hỏi Tống Á Hiên thời gian cụ thể của kỳ phát tình.

Tống Á Hiên không biết dụng ý là gì, anh lắp ba lắp bắp, đỏ mặt ngay sau khi quản gia nói một lúc.

"Tống thiếu, đừng căng thẳng." Quản gia trải khăn tay ra. Tấm vải được thêu bằng chỉ vàng tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, là miếng dán ức chế pheromone của Omega được may một cách tinh tế, nằm nhỏ gọn ở trung tâm.

"Cậu chủ lo lắng cho tình trạng thể chất của ngài, cho nên đặc biệt dặn dò tôi tới hỏi ngài có tiện không. Tuy rằng trên lý thuyết ngài đã là Omega nhà họ Lưu, nhưng cũng chưa tiến hành đánh dấu thân thể, vì vậy trên người ngài không có tin tức tố của cậu chủ. Ngài hãy dán và tiếp tục tham dự, cần phải thực hiện các biện pháp cần thiết. "

Nói đến "đánh dấu vĩnh viễn", mặt Tống Á Hiên càng đỏ hơn. Anh lấy miếng dán
ức chế, mới phát hiện phía trên tràn ngập vị cà phê.

Đây có phải là lấy pheromone của Lưu Diệu Văn để làm miếng dán ức chế?

Tống Á Hiên cầm món đồ nhỏ, trong lòng vừa rung động lại khó hiểu không thể giải thích được.

Anh biết rất ít về Lưu Diệu Văn, chỉ biết rằng cậu là một Alpha ưu tú và là người kế thừa doanh nghiệp lớn trong gia tộc. Theo lời đồn đại ở bên ngoài, cậu có vẻ lãnh đạm và khắc nghiệt, có vài phần kiêu ngạo từ trong xương.

Tống Á Hiên nhớ đến khuôn mặt anh đã nhìn thấy trưa nay. Như những lời đồn đại kia nói, khi không cười, cậu quả thực vô cùng lạnh lùng, cho dù cậu sinh ra vốn đã đẹp trai, nhưng dường như cũng không phải là loại người dễ gần.

Nhưng bắt đầu từ bình sữa kia, anh dường như cảm nhận được sự săn sóc chu đáo mà ít người biết đến.

~~~

Tiệc đêm bắt đầu theo lịch trình. Tống Á Hiên ngồi vào chỗ của mình, tò mò nhìn xung quanh với đôi mắt to tròn.

Những buổi tiệc lộng lẫy và sang trọng như vậy, anh chỉ được nhìn thấy trên phim điện ảnh. Đưa mắt nhìn từng người mà anh không nhớ rõ tên, dù có chút quen mắt. Tống Á Hiên nghĩ đến, tuy rằng anh hiếm khi ra ngoài nhưng anh rất thích đọc báo và xem TV. Một số gương mặt của những vị khách này đều là khách thường xuyên trên trang nhất.

Lưu Diệu Văn đứng giữa đám người. Cậu đã thay một bộ vest trắng, khuôn mặt thanh tú với đường quai hàm sắc bén. Âu phục được thiết kế riêng giúp tôn lên dáng người hoàn mỹ của Lưu Diệu Văn. Cậu có bờ vai rộng, eo thon và đôi chân thon dài.

Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, là kiểu người khó có thể phớt lờ. Ngay cả khi xung quanh là đám đông, vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.

Tống Á Hiên không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lưu Diệu Văn từ nơi xa quay đầu, tầm mắt của cậu chạm vào Tống Á Hiên đang nhìn trộm.

Tống Á Hiên bị cậu nhìn thấy, không biết tại sao hai má nóng bừng, vội vàng cúi đầu tránh tầm mắt của đối phương, dùng cốc che lại mặt mình.

Tống Á Hiên không biết mình bị làm sao, từ lúc tiệc bắt đầu, chỉ cần anh bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn, nhịp tim của anh liền tăng nhanh. Anh sờ vào miếng dán ức chế sau gáy, nghĩ rằng có lẽ là do ảnh hưởng của pheromone.

Đương nhiên, Lưu Diệu Văn không biết tâm tư nhỏ của Tống Á Hiên, vẫn ở nơi xa chào hỏi tân khách, xung quanh cậu là những Alpha ưu tú mặc âu phục, trong tay cầm ly rượu vang. Hầu hết những Alpha này đều đến một mình, cũng có một số người mang theo Omega của họ đến.

• Tân khách: khách đến dự lễ.

Tống Á Hiên không quen biết những người này, lại xấu hổ không muốn quấy rầy Lưu Diệu Văn, vì vậy anh ngồi ở trong góc yên tĩnh nhấm nháp món tráng miệng của mình.

Ở bữa tiệc, người người tụm năm tụm ba lại tán gẫu, chỉ có một mình Tống Á Hiên đang ngồi một mình, trông có vẻ lạc lõng. Nhưng anh rất ngoan, lại không gây rắc rối.

Bộ lễ phục mà Lưu gia chuẩn bị cho Tống Á Hiên rất tinh xảo, mặc trên người anh rất xinh đẹp. Mang miếng dán ức chế mà Lưu Diệu Văn chuẩn bị cho anh, từ tốn ngồi ở góc bàn, ăn chiếc bánh nhỏ như mèo con.

Món bánh ngọt mà anh yêu thích nhất là tiramisu, ngọt dịu nhưng không quá béo ngậy, cắn từng lớp meringue, lớp bánh bông lan bên trong thơm mùi của hạt cà phê.

• Meringue: là một từ dùng để chỉ hỗn hợp lòng trắng trứng và đường bột, được đánh lên đến khi nổi bông, mềm mượt.

Một miếng bánh gato rất nhỏ, Tống Á Hiên ăn xong vẫn còn chưa thấy đã thèm. Anh cẩn thận lau sạch ngón tay và khóe môi, đứng dậy nhấc y phục lên, chuẩn bị đi lấy một phần ăn khác.

Nhưng bánh còn chưa tìm được đã bị một vài gương mặt lạ chặn lại.

Tống Á Hiên sợ hãi ngẩng đầu xem xét, những Alpha này đều mặc những bộ vest được may đo tinh tế, trẻ trung và đắt tiền. Alpha đi phía trước có thân hình xanh xao gầy gò nhưng khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng tuyết, đôi mắt thâm sâu cùng chiếc mũi thẳng tắp khiến anh ta trông tự nhiên và tao nhã.

"Cậu chính là Omega của Diệu Văn?" Alpha say rượu dùng đôi mắt có phần mờ mịt đánh giá Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nắm góc áo, lo lắng nuốt nước bọt, anh cảm thấy hơi khó chịu trước ánh mắt đánh giá kia, nhưng anh vẫn gật đầu.

"Ánh mắt không tệ."

Alpha bật cười, đem ly rượu vang đẩy tới tay Tống Á Hiên, "Tính ra Diệu Văn phải gọi tôi một tiếng anh. Thế nên cốc rượu này, cậu phải uống cạn đấy, xem như kính rượu anh chồng tương lai."

Tống Á Hiên cầm lấy ly rượu có chút ngượng ngùng. Cả một buổi tối anh đều đóng vai một con rối ngoan ngoãn, xinh đẹp, mỉm cười nhìn người khác nâng ly, nhưng ly của mình thì như có như không. Tửu lượng của Tống Á Hiên không tốt nên chỉ có thể cụng ly nếm một ngụm, nhưng những trường hợp như thế này thì anh không biết từ chối như thế nào.

"Mau uống đi, không uống chính là không nể mặt Nghiêm tổng." Alpha bên cạnh lớn tiếng nói.

Tống Á Hiên vẫn giữ nụ cười, nhấp một ngụm nhỏ, rượu hoà tan men theo vị giác, rồi từ thực quản xông lên não. Anh có hơi choáng đầu.

Nhưng lại có một Alpha không thức thời, dùng cái danh vì Nghiêm tổng, tiến lại gần và đẩy ly rượu về phía môi Tống Á Hiên.

"Tôi không thể." Tống Á Hiên nhẹ giọng từ chối.

Anh còn chưa nói hết câu, liền có một cánh tay mạnh mẽ tách Alpha kia ra khỏi Tống Á Hiên. Tuy là Tống Á Hiên không nhìn lên, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc.

"Xin lỗi."

Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên lùi lại một bước, trên mặt biểu tình bình tĩnh mà nghiêm nghị, "Omega của tôi không quá biết uống, các vị nên một vừa hai phải thôi."

Của tôi. Mặc dù khẩu khí của Lưu Diệu Văn rất nhẹ, nhưng lời nói của cậu rất rõ ràng, đặc biệt là hai từ kia dường như được nhấn trọng âm.

• Trọng âm: là từ được phát âm to hơn, giọng cao hơn và kéo dài hơn các âm khác trong cùng một câu thì ta nói âm tiết đó được nhấn trọng âm.

Tống Á Hiên đỏ mặt. Anh xấu hổ đem bản thân núp đằng sau lưng Lưu Diệu Văn, mặc cho pheromone dày đặc của đối phương tản ra vây bọc lấy mình, giống như đà điểu nhỏ tìm được lãnh địa an toàn của mình.

"Anh cùng bạn nhỏ uống rượu thì có sao? Còn chưa có vào cửa, đã bảo vệ như vậy." Alpha dẫn đầu nói đùa, "Nhìn không ra nha Lưu Diệu Văn, thừa dịp chúng tôi không biết, ám độ trần thương? "

• Ám độ trần thương: đã có tình cảm với đối phương trước khi cưới - từ bạn JuliaLe196.

"Em uống thay cho anh ấy." Lưu Diệu Văn dứt khoát cầm lấy chân ly, uống cạn rượu, mắt nhìn về phía xa.

"Tường Ca, hình như em thấy Hạ Nhi đang đến."

"Sao không nói sớm." Nghiêm Hạo Tường bước qua mấy người trong sân, vội vàng rời đi, ngay cả áo vest đặt ở lưng ghế cũng bỏ quên. Các Alpha còn lại nhìn nhau dò xét.

Chờ đến khi đám đông giải tán, Lưu Diệu Văn quay lại nhìn Tống Á Hiên, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không, không sao hết." Tống Á Hiên lại đỏ mặt.

Anh không nhịn được liền chạm vào cánh tay của mình. Vẫn còn độ ấm ở nơi mà Lưu Diệu Văn vừa chạm vào.

Bàn tay của cậu thực sự rất ấm.

~~~

Xuyên suốt buổi tiệc, Lưu Diệu Văn giúp Tống Á Hiên chặn không ít rượu.

Đa số Lưu Diệu Văn đều tỏ thái độ cứng rắn nhưng trong một số trường hợp, không có cách nào để từ chối.

Sau khi hoàn thành tiếp rượu, Lưu Diệu Văn dù có tửu lượng lớn cũng có chút đứng không vững, thậm chí còn dây một ít rượu lên áo.

"Cậu, cậu không có sao chứ?"

Tống Á Hiên cẩn thận đỡ Lưu Diệu Văn ra khỏi sảnh, lảo đảo đi qua hành lang cùng cầu thang bộ, dựa theo sự chỉ dẫn của quản gia đưa Lưu Diệu Văn về phòng.

Thật ra người giúp việc rõ ràng có thể giúp đỡ, nhưng Tống Á Hiên lại cảm thấy hổ thẹn về bản thân vì đã liên lụy Lưu Diệu Văn, liền nhất quyết tự mình làm. Thể lực của Omega yếu hơn Alpha rất nhiều, chờ đến khi đến trước cửa phòng, Tống Á Hiên đã mệt mỏi đổ mồ hôi toàn thân.

"Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh?"

Tống Á Hiên đặt Lưu Diệu Văn nằm trên ghế sofa rộng rãi và nhẹ giọng gọi cậu. Nhưng Lưu Diệu Văn nhắm mắt không đáp, chỉ có ngực đang phập phồng, có vẻ như say thật rồi.

Dù vậy, cậu trông vẫn ổn.

Tống Á Hiên nhìn gương mặt của cậu, trong lòng cảm thán.

Anh đứng dậy, đi rót cho cậu một cốc nước ấm. Lén lút ngó nghiêng nhìn quanh phòng của Lưu Diệu Văn. Trang trí tổng thể theo phong cách retro của Anh, lấy đen trắng làm chủ đạo, căn phòng rộng rãi, tủ quần áo đa chức năng màu nâu gỗ được đặt trong góc, dường như thể hiện được phẩm vị của gia chủ. Nhưng điều khó nghĩ đến nhất chính là chiếc giường tròn rộng hơn hai mét, dư chỗ cho hai người ngủ.

• Retro: được dùng để nói đến những thứ có phong cách, màu sắc, hơi hướng cũ kỹ, cổ điển, phong cách xưa kia, phong cách, xu hướng hoài cổ, nhuốm màu thời gian.

Tống Á Hiên chuẩn bị nước ấm và đặt nó trên tủ bên cạnh Lưu Diệu Văn. Sau khi làm xong mọi thứ, anh mới nhận ra rằng quản gia chưa nói đã sắp xếp phòng anh ở đâu, anh còn phải đi hỏi phòng của mình.

"Lưu tiên sinh, tôi đi trước. Ừm..., tôi để nước nóng ở trên bàn."

Tống Á Hiên thấp giọng nói, đứng dậy muốn rời đi.

Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, trọng tâm không vững, Tống Á Hiên liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Anh sửng sốt, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng mới vừa nâng eo lên, đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm trở về, lưng áp vào lồng ngực nóng bỏng của người phía sau.

"Lưu, Lưu tiên sinh.."Tống Á Hiên căng thẳng đến mức cắn vào đầu lưỡi.

"Tại sao lại chạy, hử?"

Hơi thở của nam nhân phả vào cổ anh, mang theo hơi nóng.

"Trở về, về phòng đi ngủ." Tống Á Hiên nhỏ giọng nói, mặc dù anh không rõ phòng của mình ở đâu.

"Anh còn chưa biết sao?" Lưu Diệu Văn thấp giọng cười, "Từ nay về sau, phòng của tôi sẽ là phòng của anh, chúng ta ngủ chung với nhau."

Cùng, cùng Lưu Diệu Văn ngủ chung với nhau?

Tống Á Hiên hít thở một hơi, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngẩn tại chỗ.

Đột nhiên thân thể của anh bị xoay lại, bóng đen trước mắt che phủ, Lưu Diệu Văn đang xoa xoa cổ tay của anh.

Khi bắt gặp ánh mắt của cậu, Tống Á Hiên chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đôi mắt của Lưu Diệu Văn tối màu, bên trong con ngươi dường như đang bùng cháy ngọn lửa. Không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc cùng pheromone hương cà phê.

Nên, nên sẽ không phải là Lưu tiên sinh uống quá nhiều, dẫn đến kỳ phát tình đi?

___________

2707 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro