Chương 25
"Hiểu lầm?"
Có lẽ vì uống vài ly rượu, mẹ kế của Tống Á Hiên hơi chếnh choáng, giọng nói cũng vô tình nặng nề hơn. Bà hoàn toàn không nhận ra bầu không khí vi diệu trên bàn ăn, tiếp tục thao thao bất tuyệt
"Á Hiên à, không phải mẹ nói con. Diệu Văn không quen thuộc tình hình gia đình mình, nhưng con thì chẳng lẽ không rõ? Là một Omega, con cũng không còn trẻ nữa. Với điều kiện của nhà mình, được gả vào nhà họ Lưu là phúc phần của con. Bây giờ nhìn xem, con vào cửa đã lâu, bụng lại không có động tĩnh gì. Người ta sẽ nghĩ thế nào? Hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán ra sao? Những đối tác trên thương trường của nhà mình sẽ đánh giá thế nào đây?"
Tống Á Hiên vội cắt lời bà, "Mẹ, mẹ uống nhiều rồi."
"Mẹ không say!" Bà phẩy tay, nhíu mày không hài lòng, "Người lớn nói chuyện, đừng tùy tiện xen ngang."
Bà chỉ tay vào cậu con trai đang cúi đầu ăn bên cạnh: "Con nhìn em trai con mà xem. Những khóa đào tạo Alpha mấy năm nay đắt đỏ cỡ nào. Vài năm nữa em con tốt nghiệp, cũng phải tìm một Omega xứng đôi vừa lứa để kết hôn. Mẹ và bố con áp lực lớn cỡ nào, con có biết không? Á Hiên à, cả nhà đang trông cậy vào con. Con phải hiểu cho cha mẹ chứ!"
Cha Tống nghe vậy khẽ thở dài, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, không nói thêm lời nào.
Căn phòng lặng ngắt. Không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt.
Tống Á Hiên mím môi, cố gắng tập trung vào chén canh trước mặt, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng khi định múc một muỗng canh, tay anh run rẩy đến nỗi làm phần lớn canh đổ ra ngoài.
Anh không thể giữ nổi chiếc muỗng bạc nhỏ ấy.
Cuối cùng cũng bị nói ra rồi.
Những vết sẹo mà anh cố chôn sâu trong lòng, không muốn ai nhìn thấy, giờ đây bị phơi bày trần trụi trước mặt Lưu Diệu Văn. Những đau đớn từ quá khứ, những tổn thương không thể chữa lành, tất cả hiện lên rõ mồn một.
Tống Á Hiên cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Lưu Diệu Văn. Dù tối qua, người đàn ông này đã thành tâm nói với anh biết bao lần rằng em yêu anh.
Nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Những ký ức về người cha từng hiền từ, sau đó trở nên lạnh nhạt. Người mẹ quá cố từng nói rằng: anh sẽ trở thành người xuất sắc, nhưng cuối cùng lại để anh đối mặt với ánh mắt khinh thường của họ hàng.
Anh không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu mất tự tin, bắt đầu không thích nơi này. Có lẽ từ khi mẹ qua đời, hoặc từ khi anh phân hóa thành Omega, hay từ lúc người mẹ kế xuất hiện.
Thật ra, không có gì thực sự qua đi. Chỉ là anh không muốn đối diện mà thôi.
Vị canh trôi xuống cổ họng để lại dư vị đắng ngắt. Tống Á Hiên thấy buồn nôn, định đặt đũa xuống nói lời xin lỗi thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh.
"Á Hiên."
Lưu Diệu Văn nắm tay anh đứng dậy, kéo anh ra sau lưng mình. Cậu xoay người, đối diện với cha Tống và mẹ kế.
Pheromone cà phê nồng nàn của Alpha trẻ tuổi lan tỏa mạnh mẽ, bao bọc lấy Tống Á Hiên, tạo ra một vòng bảo vệ đầy kiên định.
"Ông bà Tống," Lưu Diệu Văn mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng uy nghiêm. "Ban nãy tôi đã định lên tiếng. Nhưng vì tôn trọng hai người, cũng vì tôn trọng Á Hiên, tôi đã ngồi nghe hết những lời anh ấy không muốn nghe."
Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt cha Tống và mẹ kế. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an. Sức ép từ pheromone của Lưu Diệu Văn khiến họ không thể phản bác.
"Thật ra, tôi từng thắc mắc tại sao Á Hiên, người xuất sắc như vậy, lại luôn tự ti. Từ khi chúng tôi ở bên nhau, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Anh ấy nghi ngờ bản thân, phủ nhận mọi thứ mình có. Bây giờ tôi đã hiểu. Tất cả đều bắt nguồn từ gia đình, từ những tư tưởng mà hai người đã gieo rắc cho anh ấy."
Lưu Diệu Văn tiếp tục, ánh mắt sắc bén như muốn khắc ghi từng lời nói của mình vào tâm trí đối phương:
"Á Hiên là một người rất tuyệt vời. Dù là Alpha hay Omega, anh ấy đều xuất sắc. Anh ấy tài năng, tốt bụng, kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng. Nhưng những điều đó không phải là lý do để hai người tùy ý chà đạp nhân cách và điều khiển cuộc đời anh ấy."
Tống Á Hiên ngước lên nhìn cậu.
Người đàn ông luôn dịu dàng và nhẫn nại với anh, lúc này đây, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị. Sự mạnh mẽ ấy làm anh nhớ đến ấn tượng đầu tiên về cậu – một Alpha lạnh lùng và khó gần, nhưng đồng thời cũng là người anh cảm thấy yên tâm nhất.
Lưu Diệu Văn nắm chặt tay anh, ánh mắt mềm mại trở lại khi nhìn vào người bạn đời của mình.
"Á Hiên, anh phải biết rằng, dù cả thế giới này có định kiến với Omega như thế nào, thì em vẫn có thể bảo vệ anh. Chỉ cần em còn ở đây, sẽ không để bất kỳ ai làm anh tổn thương thêm."
Dưới bàn ăn, những ngón tay đan chặt vào nhau.
Tống Á Hiên nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cào cào vào mu bàn tay của cậu. Khi Lưu Diệu Văn cúi xuống nhìn anh, anh nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp.
Ánh mắt cậu cũng dịu lại, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đáp lại.
———
Khi hai người trở về phòng ngủ, tay vẫn nắm chặt lấy nhau, chẳng ai có ý định buông ra.
"Làm sao đây? Mới đến nhà lần đầu đã đắc tội với ba mẹ vợ rồi." Lưu Diệu Văn cười khẽ.
Tống Á Hiên khịt khịt mũi, không nói gì. Anh sợ rằng nếu mở miệng, giọng nói sẽ lộ ra sự run rẩy đầy cảm xúc.
Tại sao Lưu tiên sinh luôn khiến người ta xúc động như vậy, chạm đến nỗi thầm kín nhất của anh một cách dễ dàng đến thế?
"Sao vậy?" Lưu Diệu Văn lắc nhẹ tay anh, "Thật sự sợ rồi sao? Anh sợ rằng sau này không thể quay về nhà à?"
Tống Á Hiên lắc đầu, "Không phải."
Những chuyện xảy ra tối nay quá đột ngột, vượt xa dự liệu của anh. Anh không thể tìm ra từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình lúc này.
"Đừng sợ, Á Hiên. Có em ở đây."
Lưu Diệu Văn ôm anh ngồi xuống ghế, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc, như một cơn mưa nhỏ dịu dàng và dai dẳng. Tống Á Hiên nghiêng đầu quay lại, hai người chìm vào một nụ hôn sâu.
Người đàn ông này đã cùng anh vượt qua những ngày bất an, cẩn thận xoa dịu những suy nghĩ yếu đuối trong lòng anh, và bây giờ, cậu còn trao cho anh một lời hứa quý giá vô cùng.
Thực ấm áp, may mắn biết bao.
Nụ hôn dịu dàng lưu luyến, len lỏi qua từng hơi thở, để lại những dấu vết nhẹ tựa lông vũ. Không khí trong phòng tràn ngập pheromone.
"Á Hiên." Lưu Diệu Văn ôm lấy anh, hơi thở dần bình ổn.
Omega khẽ hừ một tiếng mềm mại, tựa như chú mèo nhỏ cuộn mình trong lòng cậu. Anh cất giọng nhẹ nhàng đáp:
"Diệu Văn."
"Còn sợ không?"
"Không sợ. Có em ở bên, anh sẽ không bao giờ sợ nữa."
Lưu Diệu Văn mỉm cười, siết chặt người trong lòng, ghé sát tai anh, thì thầm:
"Em sẽ cho em một ngôi nhà."
~~~~
Hạ Tuấn Lâm bị cơn khát nước làm cho tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy, anh phát hiện ngoài trời dường như đã sáng, rèm cửa trong phòng vẫn kéo kín, chỉ có vài tia sáng len lỏi qua khe hở, báo hiệu rằng thời gian không còn sớm.
Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, liếc nhìn thời gian trên điện thoại. Quả nhiên, đã gần đến trưa. Anh đưa tay xoa trán, đầu đau âm ỉ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay không có công việc gì quan trọng.
Theo thói quen, anh muốn ngồi dậy để đi tắm nước lạnh, nhưng vô tình bàn tay lại chạm vào bụng dưới. Những lời của bác sĩ hiện rõ từng chữ trong đầu.
"Mặc dù chưa trải qua đánh dấu hoàn toàn, nhưng số lần tiến vào khoang sinh sản khi kết hợp quá nhiều. Tuyến cổ vẫn còn lưu lại pheromone, dẫn đến phản ứng tổng hợp... Có thể nói, đây là trường hợp mang thai ngoài ý muốn. Xác suất xảy ra cực kỳ thấp, nhưng vẫn có khả năng."
Hạ Tuấn Lâm không nhớ rõ phản ứng cụ thể của mình lúc ấy, cũng chẳng biết bản thân đã nghĩ gì trong đầu. Giờ đây nghĩ lại, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.
Nực cười.
Anh đã phải đưa ra bao nhiêu lựa chọn khó khăn, chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể quyết định dứt khoát với Nghiêm Hạo Tường. Nhưng không ngờ rằng, sau khi cả hai đã thanh toán xong mọi nợ nần, anh lại mang thai con của cậu.
Nhắm mắt thật chặt, Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên cảm thấy căm ghét cái gọi là số mệnh đã định sẵn này.
Anh đã hỏi bác sĩ cần chuẩn bị những gì nếu muốn phá bỏ cái thai, liệu có để lại di chứng gì không.
Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho anh, nói rằng có thể phá thai, nhưng cần chữ ký của người cha Alpha. Cuối cùng, bác sĩ còn khuyên anh nên cân nhắc kỹ, vì với tình trạng sức khỏe hiện tại, không thích hợp để mạo hiểm với ca phẫu thuật lớn như vậy.
Hạ Tuấn Lâm im lặng rất lâu, chỉ đáp lại rằng sẽ suy nghĩ thêm.
Bác sĩ chỉ lắc đầu: "Thời gian của cậu không còn nhiều. Nếu vượt qua mốc ba tháng, nguy cơ của ca phẫu thuật sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Đến lúc đó, muốn phá bỏ cũng không được nữa."
Hạ Tuấn Lâm mở vòi sen trong phòng tắm, để dòng nước ấm xối xuống từ đỉnh đầu, hơi nước bốc lên bao phủ lấy anh. Nhìn qua gương, bụng dưới phẳng lì, không có chút mỡ thừa, thật khó tin rằng bên trong cơ thể này lại đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ.
Số phận thật bất công.
Anh và Nghiêm Hạo Tường bên nhau lâu như vậy, luôn là anh nhượng bộ, khoan dung, nhẫn nhịn. Chịu bao nhiêu uất ức, muốn chia tay một cách sạch sẽ, cuối cùng người đau đớn vẫn là anh.
Nghiêm Hạo Tường không giống anh. Đối với anh, cuộc chia tay này như một vết cắt sâu thấu tim, phải dùng thuốc tê để khoét đi một phần cơ thể. Nhưng đối với cậu, đó chỉ là một trận cảm vặt mùa hè, chẳng đáng để bận tâm. Khi cơn đau âm ỉ qua đi, cậu có thể dứt khoát cắt đứt với tình cảm cũ và đón nhận một tương lai mới tràn đầy niềm vui.
_____
Sau khi sắp xếp xong xuôi, chuông cửa bên ngoài vang lên, trợ lý bước vào, nói rằng Ngao Tử Dật đã ghé qua.
Có lẽ vì chuyện hôm qua, giữa hai người vẫn còn chút ngượng ngùng. Hôm qua sau khi khám, bác sĩ tưởng lầm Ngao Tử Dật là Alpha của Hạ Tuấn Lâm nên dặn dò phải chăm sóc anh tốt để dưỡng thai.
Lời dặn dò này khiến Ngao Tử Dật không biết phải đáp lại thế nào, còn Hạ Tuấn Lâm cũng không biết nên nói gì.
Trên bàn bày đầy các loại đồ bổ, còn có cháo trắng bốc khói nghi ngút, trông như vừa mới mua từ đường xa về. Nhìn những thứ này, cảm giác áy náy và biết ơn trong lòng Hạ Tuấn Lâm lại trỗi dậy.
Anh cảm kích Ngao Tử Dật đã không để anh quá ngượng ngùng, càng cảm kích sự chăm sóc tận tâm của anh ta.
"Ngao tổng đã ghé qua?" Hạ Tuấn Lâm không hài lòng liếc trợ lý, "Sao không gọi anh?"
"Lúc đó anh đang tắm, Ngao tổng nói đừng làm phiền, bảo em chuyển lại mấy thứ này cho anh là được." Trợ lý giúp anh mở hộp cháo ra. "Bác sĩ có dặn anh phải nghỉ ngơi tốt, chú ý chế độ ăn uống trong thời gian này."
Nói đến đây, trợ lý ngập ngừng như vừa nhớ ra điều gì.
"Đúng rồi, anh Lâm à, Ngao tổng nói dạo này anh có thể tạm gác công việc lại, quan trọng nhất là chăm sóc sức khỏe. Tối nay có tiệc tối hợp tác với bên thương hiệu, vậy em báo lại bên đó là anh không tham gia được nhé?"
Hạ Tuấn Lâm khựng tay đang khuấy cháo. Anh mơ hồ nhớ ra bữa tiệc của thương hiệu lần này dường như rất quan trọng. Nghĩ ngợi một lúc, anh lắc đầu.
"Không cần, tối nay anh sẽ đi."
"Nhưng Ngao tổng bảo..." Trợ lý ngập ngừng.
"Anh đã nợ Ngao tổng quá nhiều rồi." Hạ Tuấn Lâm cúi mắt, chậm rãi ăn cháo, ánh nhìn lơ đãng rơi vào hư không.
"Ân tình này, sớm muộn gì cũng phải trả."
______
Buổi chiều nghỉ ngơi tại nhà, Hạ Tuấn Lâm ăn mặc chỉnh chu, đến sớm tại địa điểm tiệc tối.
Không hiểu vì sao, có lẽ do gần đây quá mệt mỏi, hoặc có lẽ trong lòng mang nhiều tâm sự, mí mắt phải của anh cứ giật liên tục. Người ta nói không có điềm báo nào là vô cớ, giác quan thứ sáu cũng chính xác đến khó tin. Trong lòng Hạ Tuấn Lâm bồn chồn, nhưng anh cố gắng ép mình gạt đi cảm giác bất an đó.
Trợ lý dừng xe, Hạ Tuấn Lâm bước xuống, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, băng qua hành lang bước vào đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.
Người của phía đối tác thương hiệu đã chờ sẵn từ lâu. Bên trong, các nhà đầu tư, trung gian, và vô số minh tinh đang trò chuyện rôm rả. Ánh đèn flash từ máy ảnh không ngừng lóe lên, giữa không gian tràn ngập hương nước hoa đắt tiền và sự xa hoa phồn hoa.
Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng nhận ra một người quen thuộc. Không xa, giữa đám đông minh tinh vây quanh cười nói vui vẻ, chẳng phải là người yêu cũ của mình, tổng giám đốc Nghiêm vừa mới chia tay đó sao?
Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, xoa xoa phần thái dương đang giật nhẹ, thầm hối hận vì đã không nghe lời đề nghị của trợ lý. Nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như không thấy gì, anh thẳng hướng bước đến phía đối tác lần này.
Anh vốn chẳng yêu thích gì những buổi tiệc xã giao như thế này. Trước đây, khi còn ở bên Nghiêm Hạo Tường, cậu chưa từng để anh phải xuất hiện một mình trong những dịp như thế.
Nếu không thể tránh, cậu cũng luôn đi cùng anh, không rời nửa bước. Có thể đã từng có ánh mắt ngấm ngầm dò xét hoặc khao khát anh, nhưng khi được cậu bảo vệ, chẳng ai dám vượt quá giới hạn.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác. Anh đến đây một mình, hơn nữa đã cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Nghiêm. Một vài quy tắc ngầm trong giới không cần nói ra, người trong nghề đều ngầm hiểu rõ.
Bao gồm cả ông chủ của thương hiệu lần này.
"Ôi chao, Tiểu Hạ, sao giờ này mới tới vậy?"
Chủ thương hiệu trẻ tuổi tươi cười nâng ly rượu bước đến, một tay mượn cớ bắt tay Hạ Tuấn Lâm. Anh không thể từ chối, đành lịch sự đáp lại.
Ngón tay của người kia lướt nhẹ đầy ẩn ý qua cổ tay anh, một làn sóng mạnh mẽ của pheromone Alpha lan tỏa, mùi hương nồng nặc khiến Hạ Tuấn Lâm phải nhíu mày khó chịu.
May mà cuối cùng cũng thoát khỏi. Hạ Tuấn Lâm rút tay lại, không chút biểu cảm lấy khăn giấy lau kỹ phần da vừa bị chạm vào. Vô thức liếc nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, nhưng chỉ thấy cậu quay lưng lại phía này, dường như hoàn toàn không chú ý.
Cũng phải thôi. Hạ Tuấn Lâm tự giễu trong lòng. Mình còn mong đợi gì nữa chứ?
Bữa tiệc đã đi được hơn nửa. Sau bao lần từ chối, cuối cùng Hạ Tuấn Lâm vẫn phải uống vài ly rượu. Lúc men rượu dần ngấm, hơi nóng bốc lên làm anh khó chịu, cảm giác buồn nôn cũng bắt đầu dâng lên. Anh vội vã xin lỗi, ôm miệng loạng choạng đi tìm nhà vệ sinh.
An vừa bước vào, bóng một người phía sau cũng theo sát vào ngay sau đó.
Hạ Tuấn Lâm nhạy cảm nhận ra, quay đầu lại thì thấy dưới ánh đèn mờ nhạt ở cửa, Alpha cao ráo với bộ vest đen lịch lãm đang đứng đó. Sơ mi trắng bên trong được cài kín cổ, vóc dáng mảnh khảnh nhưng tràn đầy sự lạnh lùng.
"Nghiêm Hạo Tường?" Hạ Tuấn Lâm nghi ngờ không biết mình có phải đang say đến mức sinh ảo giác hay không.
"Sao... sao cậu lại ở đây?"
Nghiêm Hạo Tường không nói một lời, giữ chặt cổ tay anh, kéo anh ra ngoài.
"Nghiêm Hạo Tường, cậu làm gì vậy?" Hạ Tuấn Lâm giãy giụa, hương nước hoa thanh mát quen thuộc quanh quẩn nơi cánh mũi. Đúng rồi, chính là cậu. Anh bối rối nhớ lại mí mắt phải nhảy lên không ngừng từ chiều. Hóa ra mọi điềm báo đều đã sớm xảy ra.
"Buông ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Hạ Tuấn Lâm vừa đẩy vừa hét lớn đe dọa. Nhưng bàn tay người kia vẫn kiên quyết giữ chặt cổ tay anh, không hề buông lơi. Anh không thoát được, chỉ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay ấy, như ngọn lửa đang thiêu đốt từng mạch máu.
"Không buông."
Nghiêm Hạo Tường trầm giọng nói.
Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh chập chờn rồi vụt tắt. Trong màn tối mờ ảo, chỉ còn lại ánh mắt cậu sáng rực, kiên định và đầy mãnh liệt.
"Lần này, giữ lấy tay anh rồi, tôi làm sao có thể buông được nữa."
~~~~
"Cho anh một ngôi nhà."
Tống Á Hiên hiểu rõ ý nghĩa bên trong câu nói.
Nó không chỉ đơn giản là một lời nói ngọt ngào, cũng không phải một lời hứa suông buột miệng thốt ra.
Nó đại diện cho việc, Lưu Diệu Văn sẵn sàng cho anh một danh phận được cả thế giới công nhận, một bến đỗ an toàn.
Trái tim như được lấp đầy bởi sự ấm áp. Trong khoảnh khắc này, Tống Á Hiên không biết nên nói gì, cũng không biết làm sao để biểu đạt cảm xúc của mình.
Tống Á Hiên áp mặt vào lòng bàn tay của cậu, dịu dàng nói: "Diệu Văn, có lẽ... anh vẫn chưa thể ngay lập tức bộc lộ hết mọi cảm xúc của mình, nhưng vì em, anh sẽ học cách dần dần biểu đạt."
"Không sao đâu, từ từ là được. Những thứ khác cứ để em lo, được không?"
Hơi thở của Lưu Diệu Văn khẽ rơi trên gò má Tống Á Hiên. Gương mặt cậu dưới ánh sáng ấm áp của phòng ngủ được phủ lên một lớp bóng mờ, khiến cậu càng thêm sâu lắng và cuốn hút.
Tống Á Hiên lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng nghĩ:
"Sao em ấy lại đẹp đẽ, rực rỡ như thế? Giống như một ngôi sao cố định, mà cũng như mặt trời của riêng anh."
Chói sáng, ấm áp, kiên định.
"Thì ra Hiên Nhi thích ngắm sao sao?" Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng nhìn về góc bàn nơi có chiếc đèn hình ngôi sao.
Đó là món quà anh tự tặng bản thân vào năm mười tuổi. Anh nhớ rõ những ngôi sao ước nguyện được chính tay mình gấp từng chút một, cũng nhớ lúc ấy mình đã cầu mong điều gì với tất cả sự chân thành.
Tống Á Hiên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Lưu Diệu Văn.
Bởi anh đã gặp được rồi.
Giữa hàng triệu năm ánh sáng bao quanh một ngôi sao cố định, chỉ tồn tại một quỹ đạo duy nhất dẫn đường cho hành tinh tiến đến.
Lưu Diệu Văn chính là lực hấp dẫn của anh.
________
3656 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro