Chương 3

Tống Á Hiên mở mắt.

Lưu Diệu Văn đã ngồi dậy, tay đỡ trán, lông mày xinh đẹp nhíu chặt, giống như vừa mới tỉnh giấc. Cậu thành thạo mở tủ bên cạnh giường, lấy ra một ống kim nhỏ rồi nhanh chóng tiêm vào da. Quay đầu nhìn Tống Á Hiên, thấp giọng nói.

"Thực xin lỗi. Tối hôm qua đã uống quá nhiều rượu, có chút thất lễ, có làm anh sợ không?"

Tống Á Hiên theo bản năng gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu. Tuy đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Alpha đang mất khống chế, khoảnh khắc đó anh thực sự sợ hãi. Nhưng tính cách thấu đáo, anh nghĩ phản ứng của Lưu Diệu Văn là do say rượu, cậu sẽ không cố ý làm như vậy. Huống hồ hôm qua Lưu Diệu Văn uống nhiều như vậy cũng là vì anh.

"Không, không sao" Anh nhỏ giọng nói, "Tôi biết Lưu tiên sinh là người tốt."

Giống như là bị Tống Á Hiên chọc cười, Lưu Diệu Văn cong môi, "Người tốt?"

Cậu cười lên rất khác. Đôi môi vốn lạnh lùng tạo thành một đường cong dịu dàng, đôi mắt tối đen xinh đẹp dường như đang phát sáng.

Tống Á Hiên có chút bối rối trước nụ cười của cậu, cho rằng mình đã nói sai lời gì đó, lắp ba lắp bắp giải thích nửa ngày lại nhớ đến tình hình của Lưu Diệu Văn, cậu đang nhìn anh bằng đôi mắt to tha thiết.

"Lưu tiên sinh, bây giờ cậu như thế nào rồi? Trông cậu có vẻ không ổn."

Đã sợ như vậy, mà vẫn còn quan tâm đến tình trạng của cậu. Lưu Diệu Văn không biết tại sao lại mềm lòng.

"Tình huống tối qua hẳn là do rượu thúc đẩy tiết ra pheromone, dẫn đến kỳ phát tình. Sau khi tiêm thuốc ức chế, căn bản sẽ không sao nữa." Lưu Diệu Văn từ trên sofa ngồi dậy, xoa xoa trán.

"Tôi đi tắm đây."

Trong không khí vẫn còn đọng lại
pheromone cà phê, Tống Á Hiên mẫn cảm ngửi thấy vị đắng. Anh lo lắng ngồi lại gần, "Lưu tiên sinh, cậu có cần tôi giúp gì không?"

Tống Á Hiên nhớ rõ đêm qua Lưu Diệu Văn đã uống rất nhiều rượu, tay chân đều vô lực, vì vậy nếu cần anh giúp đỡ những việc như sửa soạn quần áo, điều chỉnh nhiệt độ nước và những việc nhỏ khác, anh hoàn toàn có thể cống hiến hết sức mình.

Lưu Diệu Văn dường như nghẹn trước những lời của Tống Á Hiên. Cậu đứng tại chỗ, yết hầu di chuyển không ngừng, thật lâu không lên tiếng.

"Tiên sinh?" Tống Á Hiên nhẹ giọng gọi.

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng phản ứng. Cậu quay đầu đánh giá Tống Á Hiên, tựa hồ nhìn thấy được sự chân thành cùng đơn thuần trong đôi mắt của đối phương, lại lắc đầu.

"Không sao, tôi có thể tự làm." Lưu Diệu Văn chỉ vào tủ lớn ở cửa phòng.

"Đồ ngủ đều ở bên trong, ngăn thứ hai ngoài cùng bên trái. Trước khi đến, không biết anh thích phong cách gì cho nên vẫn chưa kịp chuẩn bị. Nếu anh không ngại, hãy mặc của tôi trước."

Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, anh theo lời chỉ dẫn bước đến tủ lớn trong phòng ngủ, mở ngăn thứ hai, cúi xuống chọn đồ.

Tủ quần áo của Lưu Diệu Văn rất gọn gàng, ngăn nắp, quần áo cùng loại được sắp xếp chỉnh tề, phân loại theo màu sắc, từng hàng áo sơ mi đắt tiền được ủi tỉ mỉ, ngay cả chiếc cà vạt bên hông cũng được sắp xếp và cất giữ theo loại. Hầu hết các bộ đồ ngủ đều có màu đen trắng đơn giản, lạnh lùng và thanh lịch. Bên trong tủ thoang thoảng mùi gỗ.

Tống Á Hiên nhận ra đó là mùi nước hoa trên người Lưu Diệu Văn. Tươi mát, dễ chịu, không quá nồng gây khó chịu. Tuy có hơi nhẹ nhưng dư vị để lại lâu.

Anh chọn một bộ đồ ngủ kiểu sơ mi lụa trắng đơn giản, thay lại áo, đem lễ phục trên người tháo ra. Đáng tiếc là dây đeo quá chặt, anh kéo một hồi lâu vẫn chưa được, cuối cùng lại ngã trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng.

"Chuyện gì vậy?"

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng động, mở cửa đi ra, dường như là có chút sốt ruột.

"Tôi...."

Tống Á Hiên muốn nói rằng tôi không sao, nhưng anh mới nói một chữ liền cúi gằm xuống, dùng một tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Lưu Diệu Văn đứng trước mặt với chiếc khăn tắm lớn, nửa người trên săn chắc, làn da khỏe mạnh được ánh đèn vàng chiếu đến thêm phần mê hoặc, cuốn hút.

Anh là một Omega chưa từng thân mật với Alpha nào, sao có thể nhìn thấy thân thể của Alpha đang sống sờ sờ? Hơn nữa còn là một Alpha xuất sắc như vậy.

"Sàn nhà, sàn nhà trơn quá." Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

"Té ngã?" Lưu Diệu Văn nghe xong có chút không vui, đi về phòng tắm, mặc vội bộ đồ ngủ rồi bước ra, "Anh có bị trầy da ở đâu không? Để tôi xem xem."

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, cho nên từ phòng tắm nhìn ra cửa phòng sẽ tối mù. Vì vậy mà khi đi đến trước mặt Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngay tức khắc hối hận.

Người trước mặt chỉ khoác một chiếc áo sơ mi lụa. Kích thước của áo so với cơ thể anh có phần hơi lớn, buông lơi đến thắt lưng, ở vạt áo lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn.

"Anh chỉ mặc như vậy?" Lưu Diệu Văn qua một hồi lâu hỏi.

"Không được sao?" Tống Á Hiên rụt rè nhìn Lưu Diệu Văn, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lưu Diệu Văn từ trên cao nhìn anh một cách nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, làm anh không dám nhìn thêm. Hơn nữa, vừa nghĩ đến bản thân không cẩn thận giữ hình tượng khiến Tống Á Hiên có chút lúng túng.

"Không được." Lưu Diệu Văn lạnh nhạt đáp.

Có phải anh lại khiến Lưu Diệu Văn tức giận? Tống Á Hiên cắn môi, trong lòng có chút ảm đạm.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây, vậy mà đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho Lưu tiên sinh. Hại cậu phải uống nhiều rượu, sau đó lại thất lễ và tiêm thuốc ức chế, bây giờ lại làm cậu tức giận.

Tống Á Hiên muốn tự mình đứng dậy, nhưng lại có một cánh tay luồn qua eo anh, nhẹ nhàng nhấc bổng ôm lên. Sau lưng cảm giác được lồng ngực ấm áp quen thuộc. Tống Á Hiên ngửi thấy mùi nước hoa thân thuộc, có pha chút pheromone cà phê trung hòa thành mùi hương ấm áp.

"Đừng ngồi trên sàn như vậy." Lưu Diệu Văn cụp mắt nhìn anh.

"Sẽ cảm lạnh."

~~~

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong xe bực bội hút thuốc.

Khói thuốc chồng chất trong gạt tàn thủy tinh, như thể đã chờ đợi từ rất lâu. Điếu thuốc đắt tiền với khói ánh vàng lưu lại trên đầu ngón tay hai giây, cậu vội vàng đặt xuống xong ném vào gạt tàn.

Cửa xe mở ra, một thân ảnh yếu ớt, mảnh khảnh ngồi ngay ngắn thuần thục ở vị trí ghế lái phụ.

"Nghiêm tổng." Hạ Tuấn Lâm thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười với Nghiêm Hạo Tường, "Đợi đã lâu."

Nghiêm Hạo Tường quay đầu. Người trước mặt mặc một bộ âu phục chỉnh tề, ánh đèn đường chiếu sáng đến gương mặt tinh xảo.  Dưới vầng ánh sáng ấm nóng, là làn da trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp.

Nghiêm Hạo Tường ngắm đến kích động, gấp gáp ôm lấy eo người kia, nghiêng người về phía trước chuẩn bị trao nụ hôn.

"Chờ đã." Hạ Tuấn Lâm duỗi hai ngón tay ấn lên môi Nghiêm Hạo Tường, lông mày nhíu lại, "Trên người cậu có mùi rượu, tôi không thích."

Nếu đổi thành người khác sẽ không dám từ chối Nghiêm tổng, Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ.  Nhưng Hạ Tuấn Lâm thì khác, đây là người mà cậu nâng niu, chiều chuộng từ tận đáy lòng. Dù anh có nói từ chối hàng vạn lần, thì vẫn rất đáng yêu.

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu ngửi bản thân, ánh nhìn tủi thân, "Đâu có, tôi chỉ uống một chút thôi. Bảo bối, anh không đau lòng cho tôi sao, tôi nhớ anh cả đêm."

Được rồi. Hạ Tuấn Lâm nhướng mày.

Anh cởi cúc áo sơ mi, chủ động nâng cằm Nghiêm Hạo Tường dán tới.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm càng lúc càng gần dưới ánh đèn, môi gần nhau trong gang tấc.

Hạo Tường.

Cậu vừa nghe anh gọi tên mình. Đó không phải là Nghiêm tổng, cũng không phải lão bản, cách gọi đầy thân mật, anh chỉ gọi tên của cậu.  Nghiêm Hạo Tường nhìn đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi dài run rẩy của Hạ Tuấn Lâm, không nhịn được nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.

• Lão bản: chủ tiệm, ông chủ.

Nghiêm Hạo Tường đầu tư vào một vở kịch mới của đoàn phim, cậu đến tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, trong đám đông nhìn thấy một bóng dáng kiêu hãnh, xinh đẹp và trắng ngần như đoá thuỷ tiên đơn độc. Ngay khoảnh khắc đó cậu gần như không thể rời mắt sang nơi khác.

Họ trao nhau một nụ hôn đầy mùi thuốc lá.  Sau khi kết thúc, Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa cảm thấy đủ, đề nghị đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà.

"Nhà anh không phải cũng là tôi mua sao, không có gì khác biệt." Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm kính chắn gió trước cửa sổ xe, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt đến một nơi khác.

"Nhưng ngày mai tôi phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ." Hạ Tuấn Lâm uể oải ngáp, "Đã muộn rồi, giám đốc và người đại diện sẽ không vui."

Với địa vị hiện tại của Hạ Tuấn Lâm trong làng giải trí, Nghiêm Hạo Tường không tin có đạo diễn nào dám lên mặt với anh, càng không nói đến có Nghiêm thị làm chỗ dựa. Nhất định là Hạ Tuấn Lâm đang tức giận.

Nghiêm Hạo Tường một tay cầm vô lăng, một tay vỗ về nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, "Hạ nhi, đừng nháo được không? Tối đó chỉ là chơi đùa mà thôi. Omega đó là nàng dâu tương lai của Diệu Văn, nhìn có vẻ đáng yêu, nên chỉ trêu chọc một chút. Không có ý gì khác."

Há. Chỉ là trêu chọc. Hạ Tuấn Lâm cười cười, vẻ mặt không đổi đem tay rút về.

Anh nghĩ đến chính mình vừa rồi còn ở một chỗ với Nghiêm Hạo Tường, ngây thơ không hiểu chuyện thế sự, cho nên anh nguyện ý nghĩ rằng tổng giám đốc có điểm mềm lòng đối với mình. Nhưng sau khi gặp những Omega xinh đẹp khác, anh nhận ra anh không phải là Omega duy nhất của cậu.

"Nghiêm tổng không cần giải thích với tôi."

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ.

"Dù sao chúng ta cũng chỉ là mối quan hệ bao dưỡng."

~~~

Tống Á Hiên có một đêm ngon giấc hiếm hoi.

Vốn dĩ ngày đầu tiên đến Lưu gia, anh luôn nơm nớp lo sợ, sợ mắc phải sai lầm sẽ chọc tức Lưu Diệu Văn, dù sao tính khí của đại thiếu gia trong lời đồn cũng không phải quá tốt.

Nhưng Lưu Diệu Văn vượt quá sự mong đợi của anh. Không có tính khí lạnh lùng, không có ý niệm chiếm hữu mạnh mẽ, thậm chí không có một tiếng la nào.

Mười giờ đêm hôm qua cậu nhẹ nhàng đặt anh lên giường, còn chủ động ra sofa ngủ. Lưu tiên sinh thực sự là một người rất tốt.

Tống Á Hiên làm ổ bên trong chăn, ngửi thấy mùi còn sót lại của Lưu Diệu Văn, cong mắt.

Dịu dàng, chu đáo, lớn lên còn đẹp như vậy, điều đó khác hoàn toàn với những gì họ đồn đoán.

Anh nhớ đến lúc nhỏ, khuôn mặt xanh xao, gầy yếu của người mẹ, cửa sổ nhỏ tối tăm trong phòng ngủ, người mẹ kế có bản tính chửi rủa, người cha đi công tác vài tháng không gặp.

Nhưng Lưu Diệu Văn thì khác. Từ trước đến nay chưa từng có ai dịu dàng với anh như vậy.

Tống Á Hiên tỉnh lại, trời đã hừng sáng. Ánh sáng dịu dàng hắt lên đôi má ửng hồng, cảm nhận được ánh dương ấm áp. Anh lật người lại, nghe thấy tiếng chim kêu líu ríu bên ngoài cửa sổ.

"Tỉnh rồi sao?" Một giọng nói quen thuộc cất lên.

Tống Á Hiên dụi mắt, lần đầu tiên nhìn thấy một bóng người đứng ngược sáng trước mặt anh. Cúi nửa người, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, khuôn mặt tuấn tú hoà với ánh ban mai rực rỡ.

Là Lưu Diệu Văn.

"Lưu tiên sinh." Tống Á Hiên mơ hồ nghi hoặc.

Lưu Diệu Văn cong môi cười, thấp giọng nói.

"Đã trễ lắm rồi , phải tỉnh dậy thôi bạn nhỏ."

~~~

Lời của tác giả

• Manh mối nhỏ: CP chính - sau khi cưới điên cuồng chiều chuộng, nâng niu tiểu kiều thê.

• CP phụ - không theo đuổi lại được lão bà sẽ tự mình hoả táng bản thân 😢

___________

2347 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro