Chương 4
Khi Tống Á Hiên tỉnh lại, quần áo đã được ủi phẳng phiu, đặt ngay ngắn trên tủ nhỏ cạnh giường.
Anh đưa lên xem thử, đây là phong cách yêu thích của anh, hoạ tiết bầu trời đơn giản, với những cánh hoa nhỏ được may tỉ mỉ ở cổ tay. Anh nhìn Lưu Diệu Văn đang đứng cách giường không xa, mặt nhỏ đỏ lên.
Lưu Diệu Văn dường như hiểu ý anh, xoay người đi đến phòng làm việc bên cạnh phòng ngủ. Xử lý xong các cuộc gọi công việc, hút thêm điếu thuốc, cậu mới chậm rãi trở về phòng ngủ.
Tống Á Hiên đã mặc quần áo chỉnh tề, đang cúi đầu chuyên tâm thắt chiếc nơ ở cổ áo. Quần áo của Lưu gia đều do nhà thiết kế dựa theo phong cách của quý tộc thời Trung Cổ định chế, thêu hoa văn tinh xảo, khảm cúc áo vàng với cách thắt nút tương tự Windsor, mặc vào tốn khá nhiều thời gian.
• Windsor: Lối thắt cà vạt truyền thống Windsor vẫn vô cùng thời thường kể cả thời hiện đại trong những dịp đặc biệt vì nút thắt này đòi hỏi sự kiên trì, tỉ mỉ và chính xác để có một nút thắt hoàn chỉnh và đẹp đẽ nằm ở giữa hai đầu của cổ áo. Một nút tam giác cân đối, vững chắc và rất phù hợp để phối hợp cùng áo sơ mi cổ rộng.
Lưu Diệu Văn bước tới một cách tự nhiên, vươn tay muốn điều chỉnh cho anh.
Cậu mới tắm cách đây không lâu, là thời điểm hoàn hảo để pheromone tự nhiên phát tán. Không có rào cản, pheromone cà phê đen bao trùm lấy anh ngày càng đậm đặc.
"Anh có muốn tôi giúp không?"
Khi Lưu Diệu Văn tiến đến gần, Tống Á Hiên ngửi thấy một làn pheromone có tính xâm lược lấn tới dù đã dán miếng dán ức chế sau gáy. Điều này khiến tâm trí có phần vô thức của anh tỉnh táo trong nháy mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trước khi ngón tay của Lưu Diệu Văn chạm vào, anh thậm chí còn không phản ứng và lùi lại một bước.
"Không, không cần, Lưu tiên sinh. Tôi tự mình làm được."
Lưu Diệu Văn cảm nhận đến sự kháng cự theo bản năng của anh, bàn tay đặt trong không trung không di chuyển. Sau một vài giây, cậu hỏi, "Không thích tôi chạm vào anh sao?"
"Không phải Lưu tiên sinh! "Tống Á Hiên vội vàng lắc đầu, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, giọng nói có chút chột dạ nhỏ dần, "Tôi chỉ là, chỉ là chưa thích nghi, quen với..."
Tống Á Hiên không nói những lời còn lại. Anh chưa quen với thân phận mới, cũng không quen với việc có một người khác ở bên cạnh trong cuộc sống của mình. Mặc dù từ trước đến nay Lưu Diệu Văn đối với anh rất tốt.
Nhưng anh vẫn cần một khoảng thời gian để thích nghi.
Lưu Diệu Văn nghe vậy không nói, chỉ nghiêng đầu sang một bên, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vẻ mặt của cậu so với ngày hôm qua không giống, không có cái nhìn lạnh lùng, lãnh đạm. Cậu nhíu mày, dáng vẻ trông có vẻ nhàn nhạt u buồn.
Tống Á Hiên ngay tức khắc hối hận.
Lưu Diệu Văn đối với anh tốt như vậy, tại sao anh lại nói những lời này trước mặt cậu? Anh cắn đôi môi nhỏ của mình, trong lòng anh phiên giang đảo hải.
• Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"....Thực ra, tôi có nghe nói về nó." Lưu Diệu Văn nói, "Cuộc hôn nhân này là do cha mẹ anh cưỡng ép sắp đặt cho anh, đúng không?"
Tống Á Hiên gật đầu. Ngẩng đầu nhìn trộm Lưu Diệu Văn, thấy đối phương không có biểu cảm gì, anh vội vàng cúi xuống.
Lưu Diệu Văn dường như bị phản ứng của anh chọc cười, "Không sao đâu. Đây không phải chuyện đơn giản, cỏn con như mua một bộ quần áo hay uống một tách cà phê. Mọi người đều có quyền bày tỏ sự không hài lòng với sự sắp xếp không như ý của mình. Thành thật mà nói, tôi cũng rất sốc khi biết rằng mình có một vị hôn thê. "
"Lưu tiên sinh." Tống Á Hiên không ngờ cậu lại nói như vậy.
"Nhưng anh đã đến đây rồi, chúng ta hãy cho nhau cơ hội từ từ thích ứng, có được không?"
Có lẽ giọng điệu của Lưu Diệu Văn quá đỗi dịu dàng, Tống Á Hiên liền gật đầu không chút suy nghĩ.
Lưu Diệu Văn cười. Cậu đưa tay vén mái tóc rối của Tống Á Hiên, mười ngón tay thon dài chạm khẽ vào mái tóc đen, nhẹ nhàng vuốt.
Có lẽ tóc và trái tim có cùng sợi dây kết nối.
Tống Á Hiên cảm nhận được sự lay động trên mái tóc mềm mại, trái tim anh bất giác đập loạn nhịp. Anh nhớ khi còn nhỏ, mẹ cũng từng chải tóc cho anh như vậy. Từ khi mẹ ra đi, không còn ai đối xử với anh như thế nữa.
"Được rồi, bây giờ phải xuống lầu ăn cơm thôi." Lưu Diệu Văn lùi lại một bước, nhìn kỹ tác phẩm của mình, có vẻ hài lòng, gật đầu, "Đi thôi."
"Được..." Tống Á Hiên bị cậu nhìn có chút xấu hổ, gật đầu xoay người muốn đi. Nhưng chưa kịp cất bước đã bị Lưu Diệu Văn gọi lại.
"Khoan đã."
Còn có việc gì khác sao? Tống Á Hiên dừng chân.
"Cha mẹ tôi đều ở dưới lầu. Vì vậy..." Lưu Diệu Văn đưa một tay về phía anh, "Anh có muốn nắm tay không?"
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn không tự tại ho nhẹ một cái, "Người ngoài nhìn vào sẽ không thể bịa đặt, nói linh tinh. Nếu cảm thấy không thoải mái, anh có thể từ chối."
Tống Á Hiên mím môi, "Không sao Lưu tiên sinh, tôi biết."
Lưu Diệu Văn đã cho anh cơ hội lựa chọn và sự tôn trọng cần thiết. Anh không có lý do gì để cậu bị mất mặt trước mặt cha mẹ. Chỉ là phối hợp với nhau thôi, cũng không có mất miếng thịt nào.
Tống Á Hiên cẩn thận đặt tay vào lòng bàn tay của Lưu Diệu Văn.
Tay của Lưu Diệu Văn rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, khô ráo, nên cậu có thể nắm trọn bàn tay của Tống Á Hiên. Cậu nhéo mu bàn tay Tống Á Hiên, ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển, cùng đan tay với anh.
Khoảnh khắc da kề cận, tim Tống Á Hiên lại đập nhanh. Anh bước theo bước chân của Lưu Diệu Văn, nhưng lại ngây ngô đi cùng tay cùng chân, anh giống như từng chút mất đi khả năng phản ứng cơ bản, ngay cả bước đi cơ bản nhất cũng trở nên khó chịu lạ thường.
Chim nhỏ bên ngoài cửa sổ đang hót líu lo, nhưng Tống Á Hiên cảm thấy nhịp tim của mình còn vang hơn cả tiếng chim lảnh lót.
Cầu thang rất dài, quần áo của Tống Á Hiên lại có chút bất tiện, nên Lưu Diệu Văn phối hợp với Tống Á Hiên đi chậm lại. Khi gặp bậc thềm cao, cậu bước lên đó trước, sau đó đỡ anh xuống.
Tống Á Hiên có chút xấu hổ, "Cảm ơn."
Hai bên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ, ba mẹ của Lưu Diệu Văn đang ngồi ở vị trí chủ trì, dường như thấy quan hệ của hai người rất tốt, cả hai đều nở một nụ cười hài lòng.
Anh định đi xuống, nhưng những ngón tay đang đan vào nhau bị kéo ra một cách nhẹ nhàng.
Tống Á Hiên quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn. Đối phương đang nhìn anh một cách chăm chú.
"Lưu tiên sinh? Cậu đang nhìn gì vậy?"
Tống Á Hiên nhìn theo ánh mắt cậu, cẩn thận kiểm tra trang phục của bản thân.
Nút thắt nhỏ màu trắng tinh khiết, che đậy làn da trắng ngần của anh. Khi cúi đầu, lộ ra một nốt ruồi nhỏ xinh xắn.
"Nó rất hợp với anh." Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nói.
"A?"
Lưu Diệu Văn ghé sát vào tai anh thì thầm.
"Ý tôi nói là...hôm nay anh mặc trang phục này trông rất xinh đẹp."
~~~
Tống Á Hiên đỏ mặt ngồi xuống bàn ăn.
Lời khen bất ngờ của Lưu Diệu Văn vừa rồi khiến anh có chút bối rối. Thực ra anh biết mình lớn lên trông rất xinh đẹp. Nhưng từ trước đến nay anh rất ít khi ra ngoài, mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ cũng ít khi nói những lời này với anh, cha anh thì càng nghiêm khắc, sẽ không bao giờ khen ngợi anh.
Lưu Diệu Văn ngược lại, lại rất hào phóng ngồi vào chỗ bên cạnh anh, trên môi treo ý cười ôn hòa hướng về phía cha mẹ của mình nói, "Buổi sáng tốt lành."
"Diệu Văn." Lưu phu nhân nhìn tình hình của hai người, cười lên, "Hôm qua thế nào, có bắt nạt Hiên Hiên không?"
"Con làm sao mà dám." Lưu Diệu Văn nói, "Không tin, mẹ hỏi Hiên Hiên xem ~"
Lưu phu nhân nghe vậy, quay sang Tống Á Hiên với nét mặt dịu dàng, "Hiên Hiên, thế nào rồi, có chỗ nào chưa thích ứng không? Khi đến đây con cũng không mang theo gì nhiều, sau bữa tối, để Diệu Văn đưa con đi mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày. Con cứ mua bất kỳ thứ gì con thích, A Văn sẽ thanh toán tất cả."
Tống Á Hiên rất ít khi được đối đãi như vậy, nghe được lời sủng ái mà lo sợ, lắc lắc đầu, "Cảm ơn mẹ, nhưng con không thiếu gì cả. Lưu tiên sinh cũng rất tốt với con."
"Đối với con rất tốt, mà con còn gọi nhóc ấy là Lưu tiên sinh?" Lưu phu nhân không hài lòng nhìn Lưu Diệu Văn, "Nhất định là Diệu Văn đã làm chuyện xấu, có phải hôm qua....?"
Câu cuối cùng kéo dài, thể hiện rõ ý nghĩ sâu xa. Cha Lưu không nghe được nữa, một bên vừa đọc báo vừa ho nhẹ một tiếng, "Bà đang nói bậy bạ gì đó, chuyện của hai đứa nhỏ đừng hỏi quá nhiều."
"Đúng thế cha, người hãy quản mẹ."
Lưu Diệu Văn nhướng mày đáng thương, bày ra vẻ mặt vô tội, "Hiên Hiên mới tới hai ngày, con đã không có chỗ đứng trong lòng mẹ. Có khi nào về sau con thậm chí còn không được ngủ trong phòng? "
"Con thật là lắm mồm." Lưu phu nhân bị Diệu Văn chọc cười, cầm khăn giấy ném cậu.
Tống Á Hiên cúi đầu tập trung cắt bánh mì cuộn trên đĩa, vành tai có chút ửng đỏ. Mặc dù không tham gia vào cuộc đối thoại, nhưng bầu không khí trên bàn ăn của Lưu gia khiến anh thực sự hâm mộ.
Gia đình cùng nói chuyện náo nhiệt, ngồi quây quần với nhau, đây từng là điều mà anh khao khát nhất.
"....Sao chỉ ăn mỗi bánh mì?"
Lưu Diệu Văn để ý thấy đĩa của Tống Á Hiên quá ít, thuận tay dùng kẹp lấy một miếng cá nướng đặt lên đĩa của anh.
Tống Á Hiên trong lòng khiếp sợ, anh nhìn miếng cá tuyết trên đĩa, nhỏ giọng nói, "Tôi, tôi không thích ăn cá cho lắm."
Tống Á Hiên không thích ăn cá. Các loại thực phẩm như hải sản có xương hay có vỏ đều được mẹ lột cho anh khi còn nhỏ. Nhưng sau này những món tôm cá trên bàn ăn luôn được ưu tiên cho em trai. Lâu dần anh cũng không còn thích nữa.
Anh có hơi xấu hổ khi mở miệng nói ra lý do này. Cảm thấy không nên đòi hỏi quá nhiều, điều đó có phần không hợp lý.
"Không sao, tôi không kén ăn, tôi ăn cho anh."
Lưu Diệu Văn cẩn thận nhặt xương cá, đặt lại vào đĩa của anh, "Nhưng vẫn nếm thử xem, anh quá gầy, cần phải bổ sung nhiều thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng."
~~~
"Lại không ăn cơm?"
Trợ lý đặt hộp cơm do đoàn làm phim chuẩn bị trước mặt Hạ Tuấn Lâm, nhưng đối phương lại không thèm nhìn, chỉ dùng đũa khảy nhẹ một hai cái rồi đậy lại.
"Giảm cân."Hạ Tuấn Lâm ngả người ra sau ghế nghỉ ngơi, cả người chìm vào chiếc đệm êm ái, mềm mại. "Hình tượng trong bộ phim mới của anh không được quá béo, nên anh chỉ có thể tạm thời từ bỏ mỹ thực của mình."
"Lâm Ca, nên ăn một chút đi."
Trợ lý khó khăn nói, "Nhưng lúc nào thân thể của anh cũng không chịu nổi, hơn nữa anh cũng không béo."
"Anh biết." Hạ Tuấn Lâm không nhấc mi lên.
Anh biết mình không béo, có thể nói là mảnh mai. Nghiêm Hạo Tường từng nói rất thích dáng người của anh. Eo nhỏ vừa đủ để cậu một tay ôm trọn vào lòng.
Nhưng trong làng giải trí, có quá nhiều người đẹp, anh chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.
Nhìn thấy trợ lý xoay người chuẩn bị rời đi, Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên mở mắt, "Có ai gửi tin nhắn cho anh không?"
"Tin nhắn?"
Trợ lý vuốt nhẹ tóc, cảm thấy nghi hoặc, sau đó nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bừng tỉnh tự vỗ đầu bản thân một cái, "Giám đốc Trương, người trước đó đã hợp tác với chúng ta gửi cho anh một tin nhắn nói rằng muốn hẹn gặp. Ngoài ra em còn gặp nhà sản xuất Lý Chế tại bữa tiệc tối và họ nói rằng họ có một chương trình tạp kỹ đang được chuẩn bị.... "
"Anh đều xem tất cả những thứ này rồi." Hạ Tuấn Lâm nói.
"À đúng rồi, Nghiêm tổng cũng gửi một tin nhắn. Chẳng qua chỉ có một câu nên em quên nói với anh."
"....Nghiêm tổng?" Hạ Tuấn Lâm có chút phản ứng, ngồi dậy, "Ngài ấy nói gì?"
"Ngài ấy nói hôm nay rất bận, không đến thăm ban được."
"Ồ." Hạ Tuấn Lâm lại ngả lưng vào ghế mềm, thuận tay lật mở quyển kịch bản bị vứt sang một bên, suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, "Giúp anh lấy điện thoại."
Lần này anh đóng vai nam hai, là một phú nhị đại xinh đẹp và có tình yêu sâu đậm với nữ chính, dù biết cô mang lòng yêu nam chính nhưng vẫn hết lòng vì cô mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.
• Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai, được sử dụng nhằm chỉ các cậu nóng cô chiêu của giới khôn nhà giàu mới nổi của Trung Quốc.
• Nước sôi lửa bỏng: rơi vào tình thế hoạn nạn cấp bách, nguy kịch.
Nói chung là một vai diễn rất được khán giả yêu thích, nhưng Hạ Tuấn Lâm đọc vài trang thoại liền cảm thấy phiền lòng. Anh đóng kịch bản lại, ngã ra ghế định đọc vài tin tức nổi bật, nhưng thanh thông tin lại trống rỗng.
Anh dùng ngón tay ấn đi ấn lại bản tin mười lần, nhanh chóng hiện ra một tiêu đề báo nóng hổi.
Tấm ảnh rõ ràng là bị chụp trộm.
Trong bức ảnh, Nghiêm Hạo Tường với khuôn mặt được làm mờ đang bước ra cửa cùng một Omega, mười ngón tay thon dài của cậu vòng qua vòng eo mảnh khảnh, xinh đẹp của Omega kia giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào bộ âu phục kẻ sọc và cà vạt xám của cậu trong vài giây, kéo kéo khóe miệng, đem tin nóng xóa khỏi lịch sử web của mình.
Khi Nghiêm Hạo Tường ra ngoài vào sáng nay, chính anh là người chọn bộ âu phục và cà vạt cho cậu.
~~~
Sau bữa tối, Tống Á Hiên dựa vào ghế trong phòng làm việc để đọc sách.
Những cuốn sách ở phòng làm việc cạnh phòng ngủ đều là của Lưu Diệu Văn, chúng đều là những cuốn sách khó hiểu được viết bằng tiếng nước ngoài. Tống Á Hiên liền mất hứng thú sau khi đọc một vài trang, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ trong ánh nắng chiều.
Dường như ngoài cửa có người đang gọi anh. Tống Á Hiên giật mình, mơ hồ tỉnh dậy, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy ai ở ngoài cửa.
"Hiên Hiên." Giọng nói lại vang lên. Lần này Tống Á Hiên chắc chắn là Lưu Diệu Văn đang gọi anh.
Tống Á Hiên cẩn thận đặt sách lại chỗ cũ, mang dép trở lại phòng ngủ.
Lưu Diệu Văn đang ngồi ở cạnh giường, khi thấy anh bước vào, dùng tay vỗ lên giường, nhẹ giọng nói, "Ngồi qua đây."
"Lưu tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Tuy không hiểu Lưu Diệu Văn đang có chuyện gì, nhưng Tống Á Hiên vẫn ngoan ngoãn, nghe lời ngồi đến bên cạnh cậu. Vừa ngồi lại gần, pheromone cà phê quen thuộc xông vào mũi, Tống Á Hiên chưa kịp thích ứng co rụt cổ lại.
"...Anh lại sợ tôi." Lưu Diệu Văn nói.
"Không có." Tống Á Hiên lắc đầu. Nhìn từ góc độ của anh nhìn qua, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu đến một bên mặt của Lưu Diệu Văn, phản chiếu đường nét thanh tú của cậu. Thật đúng là muốn mạng mà.
"....Thật sao?" Lưu Diệu Văn cúi người đến gần hơn, nheo lại đôi mắt đen xinh đẹp. Tống Á Hiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu.
"Là thật..." Tống Á Hiên lại mặt đỏ, "Lưu tiên sinh, đừng như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng với...tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành."
"Được." Lưu Diệu Văn nghe vậy thu lại ý cười, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng, "Vậy thì anh hãy làm theo những lời tôi nói."
"Được." Tống Á Hiên ngồi thẳng dậy. Nhìn nét mặt của Lưu Diệu Văn, đây chắc chắn là một mệnh lệnh quan trọng.
"...Kêu tên của tôi."
"A?"
Tống Á Hiên không có phản ứng, anh mơ hồ chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn.
"Kêu tên tôi." Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm anh, giọng điệu nhẫn nại dịu dàng, giống như đang dỗ dành, "Gọi tôi là Diệu Văn."
Tống Á Hiên bị đôi mắt đen tuyệt đẹp kia mê hoặc. Anh nuốt nước bọt, mở miệng một cách thận trọng.
"Diệu....Diệu Văn?"
Lưu Diệu Văn cười mỉm, "Lại gọi một lần."
"Diệu Văn."
"Ừm." Lưu Diệu Văn vươn tay ôm Tống Á Hiên vào lòng, xoa xoa mái tóc đen của anh.
"Tôi nghe thấy rồi, Hiên nhi."
____________
3251 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro