Chương 5
Bởi vì lúc sáng đã được Lưu phu nhân dặn dò, Lưu Diệu Văn quyết định đưa Tống Á Hiên ra ngoài mua một số sản phẩm gia dụng.
Cửa xe màu đen chậm rãi mở ra, Tống Á Hiên vén góc áo khoác, cẩn thận ngồi vào hàng ghế rộng rãi ở khoang sau.
Vị trí lái của xe vẫn là tài xế Beta kia, nhưng điểm khác biệt là lần này có thêm Lưu Diệu Văn ngồi cùng.
Trông cậu như đã đợi được một lúc, hai chân dài bắt chéo, đang cúi đầu chăm chú xem văn kiện trong tay.
Tống Á Hiên cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng thầm hối hận vì đã không xuống lầu nhanh hơn. Anh mới đến Lưu gia được hai ngày, vậy mà khi ra ngoài anh lại để Lưu Diệu Văn đợi mình. Thật không thể nói nổi.
Sau khi đã yên vị ở ghế sau, Tống Á Hiên mới nhận ra bản thân mặc hơi ít quần áo. Mặc dù vẫn là giữa hè, nhưng điều hòa trong xe bật hết mức, làn da nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
Tống Á Hiên xoa xoa mũi, siết chặt áo khoác lụa mỏng. Làm vậy dù không ấm hơn bao nhiêu, nhưng tốt hơn là làm phiền đến Lưu Diệu Văn và tài xế.
Một bàn tay đưa qua chiếc áo khoác âu phục. Tống Á Hiên sững sờ một lúc, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn.
"Mặc vào sẽ ấm hơn một chút."
Chiếc áo khoác nhiễm đầy hương pheromone độc nhất của Alpha, thoang thoảng mùi cà phê đen quấn lấy trên vải còn sót lại hơi ấm, giống như là một cái ôm dịu dàng.
"Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút." Lưu Diệu Văn ra lệnh cho tài xế.
"...Cảm ơn."
Tống Á Hiên do dự cảm ơn. Anh không biết phải xưng hô như thế nào với Lưu Diệu Văn.
Lưu tiên sinh? Diệu Văn?
Xưng hô theo cách trước Lưu Diệu Văn sẽ không vui, nhưng gọi theo cách sau, anh thật sự không mở miệng nói được.
Trong nhất thời không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường và tiếng còi xe kêu lên bất chợt bên ngoài cửa sổ, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tống Á Hiên trộm nhìn Lưu Diệu Văn phía bên cạnh. Cậu đã khôi phục tư thế nhìn văn kiện như trước, lông mi dài rủ xuống, đường nét khuôn mặt cùng xương quai hàm tinh xảo trông như một tác phẩm điêu khắc.
Ngồi nhìn như vậy có vẻ hơi lúng túng. Tống Á Hiên quay đầu xem khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Hình dáng của thành phố dần hiện lên bên ngoài cửa sổ kính, xuất hiện từng chút một trong tầm nhìn của Tống Á Hiên. Những tòa nhà cao chót vót, khung cảnh đường phố phồn hoa, nhộn nhịp cùng dòng xe cộ qua lại vô tận tạo nên một thế giới tươi mới.
Sự hứng thú của Tống Á Hiên nổi dậy, không nhịn được lại ngồi gần hơn, khuôn mặt nhỏ áp vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt to tò mò nhìn chằm chằm mọi thứ bên ngoài cửa sổ.
Omega không được phép ra ngoài. Phần lớn thời gian, anh chỉ có thể ngồi ở nhà và tìm hiểu về thế giới luôn thay đổi từng ngày qua sách báo và phim ảnh. Mọi thứ dường như rất khác so với hồi nhỏ.
Đằng sau có tiếng cười khẽ.
Tống Á Hiên quay đầu lại, thấy Lưu Diệu Văn đang cong cong khoé miệng cười. Anh chợt đỏ mặt, nhớ ra vừa rồi bản thân nhìn hăng say đến mức toàn bộ khuôn mặt và cánh tay đều ép vào cửa kính. Điều này chắc hẳn rất khôi hài trong mắt Lưu tiên sinh.
"Thích ngắm nhìn những thứ này?" Lưu Diệu Văn nói.
"Ừm, cảm thấy rất mới lạ." Tống Á Hiên ngồi lại vị trí của mình, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tiêu tán.
Lưu Diệu Văn gấp văn kiện trong tay lại, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào cậu, "Vậy... về sau chúng ta có thể ra ngoài nhiều hơn để xem."
Lưu tiên sinh thật dịu dàng.
Tống Á Hiên ôm chặt áo khoác ấm áp, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
~~~
Khi Tống Á Hiên tỉnh dậy, xe đã chạy đến trung tâm thành phố.
Anh dụi mắt nhìn lên, mới nhận ra điều hòa trong xe không biết từ lúc nào đã được thay thế bằng một luồng gió ấm, anh bị xông đến đổ mồ hôi. Lưu Diệu Văn dường như đang gọi điện thoại, giọng điệu lộ rõ sự không kiên nhẫn.
"...Khi làm phương án hay lên kế hoạch, các người có thể sử dụng hết 100% bộ não của bản thân được không? Đã nói bao nhiêu lần là phải chú ý đến chi tiết, nhưng vẫn mắc một lỗi cấp thấp như vậy. Lần sau nếu còn giao thứ như này một lần nữa, tôi sẽ đích thân đến kho hàng xem xét. "
Tống Á Hiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu còn đang mơ hồ, nửa tỉnh nửa mơ. Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn cảm giác được cảm xúc của Lưu Diệu Văn không tốt, giọng nói vốn trầm thấp dễ chịu dường như đang kìm nén cơn tức giận.
...Có phải anh nên giữ im lặng?
"Tỉnh rồi sao?"
Anh còn chưa kịp phản ứng, Lưu Diệu Văn ngược lại đã chú ý đến động tác của Tống Á Hiên. Cậu dứt khoát cúp ngang các cuộc điện thoại, quay đầu nhìn Tống Á Hiên.
"...Lưu tiên sinh" Tống Á Hiên có chút bối rối ngồi dậy.
"Sắp đến nơi rồi." Lưu Diệu Văn vươn tay vuốt thẳng mái tóc rối bù của anh, thấp giọng hỏi, "Anh đói bụng sao? Có muốn ăn gì đó không?"
Tống Á Hiên lắc đầu.
Giọng điệu vừa rồi của Lưu Diệu Văn khi gọi điện khiến anh cảm thấy rất xa lạ.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, lời nói không có chút lưu tình hay khoan dung, Lưu tiên sinh người mà anh tiếp xúc trong hai ngày qua, chẳng khác nào là hai người khác nhau.
Nhưng bây giờ, cái cách mà cậu nhẹ giọng nói chuyện lại rất dịu dàng và thận trọng.
Tài xế Beta quay đầu nhìn một cái. Lưu Diệu Văn phớt lờ anh ta và hỏi Tống Á Hiên, "Mở cửa sổ cho thông gió có được hay không?Đi cả một đường đã rất ngột ngạt."
Tống Á Hiên gật đầu.
Lưu Diệu Văn đối với anh rất kiên nhẫn, vì thế mà anh dường như không thể từ chối lời nào từ cậu.
~~~
Hai người xuống xe ở trung tâm thành phố, tài xế tận chức tận trách ngồi đợi họ trở về. Tuy là Tống Á Hiên khẳng định bản thân không quá đói nhưng Lưu Diệu Văn vẫn kiên trì muốn ăn gì đó để lót dạ. Tống Á Hiên từ trước đến nay sẽ không bao giờ từ chối Lưu Diệu Văn, đối phương chỉ cần đề cập đến lần thứ hai thì cậu sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Cả con phố thuộc khu vực phồn hoa nhất, cửa hàng đủ sắc màu được trang trí bắt mắt, không những vậy còn có rất nhiều tiệm bánh ngọt trang trí cửa sổ rất đẹp. Khi đi ngang qua một cửa hàng kẹo ngọt, Lưu Diệu Văn đã mua cho Tống Á Hiên một cây kẹo bông.
Màu vàng tươi xốp mềm, lớp trên cùng được tách ra thành hai chóp nhỏ, giống như tai của mèo con.
Tống Á Hiên thích thú cong mắt, sau khi cảm ơn, anh cẩn thận cầm nó trong tay, chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi hồng ánh nước, hai mắt long lanh sáng ngời.
Lưu Diệu Văn dường như cảm thấy anh rất đáng yêu, cười hỏi: "Có ngọt không?"
Tống Á Hiên nhỏ giọng nói ngọt.
Anh cảm thấy tầm mắt của Lưu Diệu Văn rơi thẳng vào mình, điều này khiến anh cảm thấy không được tự nhiên. Anh muốn đổi phương hướng để tránh tầm mắt của Lưu Diệu Văn, nhưng suýt chút nữa đã va vào một người đi đường. Cuối cùng là bị Lưu Diệu Văn kéo lại, bàn tay rãnh rỗi còn lại của anh cũng bị nắm chặt.
"Đừng chạy loạn, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh tôi." Lưu Diệu Văn nói ở bên tai anh.
Cậu cách đặc biệt gần, môi gần như đã dán ở gò má của Tống Á Hiên. Tống Á Hiên có thể ngửi thấy hỗn hợp pheromone độc nhất cùng hương nước hoa dễ chịu, thứ chỉ có ở Lưu Diệu Văn. Khi anh nhìn lên, anh có thể nhìn thấy đôi lông mày sắc bén và hàng mi run rẩy, xinh đẹp của Lưu Diệu Văn.
Điều này làm cho Tống Á Hiên trong nháy mắt mất hồn, anh dường như cảm thấy trong chớp mắt, tim mình đã nằm ở vành tai, vì vậy mà có thể nghe rõ tiếng thình thịch vang lên không ngừng.
Chờ đến khi anh phản ứng lại, Lưu Diệu Văn đã gọi anh hai lần. Tống Á Hiên lúc này mới nhận ra mình bị phân tâm, vội vàng xin lỗi Lưu Diệu Văn.
"...Thực xin lỗi Lưu tiên sinh, cậu vừa nói gì vậy?"
"Tôi nói...có nên đi xem giường hay không." Lưu Diệu Văn nói.
Giường?
Lời này khiến Tống Á Hiên ngay tức khắc liên tưởng tới điều gì đó, mặt lại nóng đỏ lên.
"...Lưu tiên sinh..."
Anh xoa xoa ngón tay, nhìn Lưu Diệu Văn bằng đôi mắt to xinh đẹp một cách bất an. Lẽ nào, lẽ nào Lưu tiên sinh nghĩ....
"Nó được mua với mục đích cho tôi ngủ." Diệu Văn thở dài, bất lực giải thích, "Tôi không thể cứ ngủ trên ghế sô pha mãi được, đúng không?"
~~~
Khi Nghiêm Hạo Tường thức dậy thì đã là buổi chiều.
Cậu liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, tùy ý choàng áo tắm, đứng dậy ngửi mùi hương xuất phát từ phòng bếp rồi bước đến. Bóng lưng mảnh khảnh đang bận rộn trong nhà bếp với chiếc tạp dề được quấn ngang hông vài vòng và thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy trong lòng bỗng ngứa ngáy, "Hạ nhi."
Vừa cất tiếng, thanh âm lười biếng như mới tỉnh giấc.
"Tỉnh rồi sao?" Hạ Tuấn Lâm không nhìn lại, "Tôi thấy cậu buổi sáng còn chưa chịu dậy, cho nên mới nấu ít cháo, nếu đói thì ăn một chút."
Thực ra, anh đã trở lại vào rạng sáng. Sau một ngày tập dợt, lồng ghép những câu thoại cho chính xác vô số lần, vì vậy mà khi về đến nhà, anh đã kiệt sức về cả tinh thần lẫn thể chất. Nhưng không ngờ ngay khi vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một bóng người nồng nặc mùi rượu nằm ở trong phòng anh ngủ ngon lành.
Đương nhiên, thứ không có cách nào phớt lờ đi được chính là mùi hương thoang thoảng, như có như không của một Omega khác trên người cậu.
Pheromone của Nghiêm Hạo Tường có mùi tương tự như chai nước hoa mà cậu xịt vào buổi sáng, mặc dù tươi mát và dễ chịu nhưng không có hương ngọt.
Hạ Tuấn Lâm rũ mắt điều chỉnh nhiệt độ của nồi áp suất, một thân ảnh ấm áp nghiêng người ôm lấy anh một cách nhẹ nhàng. Có hơi ấm từ người khác áp vào sau lưng, Hạ Tuấn Lâm theo phản xạ dừng chuyển động.
"Hạ nhi...bảo bối." Nghiêm Hạo Tường tựa cằm vào bờ vai gầy của Hạ Tuấn Lâm, "Đảm đang như vậy."
"Chỉ là nấu một chút cháo trắng thôi, Nghiêm tổng cứ nói đùa." Hạ Tuấn Lâm cười khẽ, "Tối hôm qua Nghiêm tổng vừa mới ăn sơn hào hải vị, nói vậy làm tôi cảm thấy thật buồn cười."
"Những món anh làm còn ngon hơn cả sơn hào hải vị."
• Sơn hào hải vị: là những món ăn ngon lạ quý lấy từ trên núi và dưới biển như trên rừng có chân gấu, lộc nhung, dưới biển có bào ngư, hải sâm v.v..
Nghiêm Hạo Tường trêu chọc, dụi má vào vai Hạ Tuấn Lâm, "Hơn nữa, tối hôm qua đều là xã giao, phiền chết đi được. Vẫn là ở nhà tốt, ở nhà còn có anh."
"Đừng dính chặt như vậy." Hạ Tuấn Lâm vỗ cánh tay cậu, "Tôi không nhúc nhích được, cháo vẫn chưa nấu chín."
"Vậy thì không ăn cháo nữa."
Nghiêm Hạo Tường nheo mắt, thổi hơi nóng vào tai Hạ Tuấn Lâm, thấp giọng nói, "Ăn anh."
Giọng nói trầm ấm mang ý vị lười biếng, làm nó càng trở nên gợi cảm thêm mấy phần. Vừa nghe thấy giọng nói này, Hạ Tuấn Lâm không khỏi nghĩ đến quan hệ thân mật giữa hai người, eo không khỏi có chút tê dại. Nhưng miệng vẫn còn cậy mạnh.
"Người đêm qua mệt mỏi không thể nhấc nổi tay chân ra khỏi giường là ai nhỉ, vậy mà giờ đã tràn đầy tinh thần rồi."
"Ở bên anh, tôi vĩnh viễn là người luôn tràn đầy tinh thần."
Nghiêm Hạo Tường bế bổng Hạ Tuấn Lâm từ sau, mặc kệ đối phương liên tục nói cháo của tôi, mạnh mẽ đặt người lên trên giường sau đó đè lên.
"...Nghiêm Hạo Tường! " Hạ Tuấn Lâm tức giận đến mức dùng nắm đấm nhỏ đánh cậu, "Chờ đã, bếp cháy rồi!"
Theo truyền thuyết địa phương, viên ngọc bích này có linh tính, nếu bạn khắc tên mình cùng người yêu lên đó thì sẽ có thể sống bên nhau trọn đời. Chỉ là ngọc rất quý giá, có quá nhiều người mong muốn vì vậy nó gần như là vô giá. Hạ Tuấn Lâm đã tốn không ít công phu để thăm hỏi sư phụ chủ trì về khối ngọc bích này, ý khắc tên của anh và Nghiêm Hạo Tường lên.
Tuy là viên ngọc bích này trong một lần cãi vã đã bị Hạ Tuấn Lâm ném ra khỏi đường cao tốc. Nhưng anh vẫn luôn nhớ rõ bản thân đã thành kính ước nguyện mảnh ngọc thực hiện một điều ước chân thành.
Bình bình an an, dài lâu dài lâu.
"Thích không?" Nghiêm Hạo Tường ôm chặt anh, "Có phải giống với khối kia?"
Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được lồng ngực của Nghiêm Hạo Tường đang run lên, cậu dường như rất vui vẻ.
"Ừm, thích." Hạ Tuấn Lâm cười nhẹ, "Nhưng tôi thích khối ngọc trước hơn."
~~~
"Hai vị có muốn tìm hiểu về sản phẩm mới nhất của chúng tôi không? Dòng sản phẩm trang trí nội thất phong cách lãng mạn. Hai vị có phải vừa mới kết hôn? Cảm giác rất ngọt ngào, tuyệt đối phù hợp với dòng sản phẩm này."
Rất ngọt ngào?
Tống Á Hiên bị lời nói to gan của người phục vụ làm cho nghẹn từ, không biết phải phản ứng như thế nào. Ngược lại Lưu Diệu Văn lạc lạc đại phương, "Vậy thì làm phiền rồi, tôi cùng bạn nhỏ nhà tôi đều rất hứng thú."
• Lạc lạc đại phương: về hành vi, lời nói của một người,... tự nhiên và không bị kiềm chế.
Hai người đi theo phục vụ vào trong, trước mặt họ là khu vực trưng bày đồ gia dụng sáng rực.
Một loạt chiếc giường có phong cách phục cổ-lãng mạn thời trung cổ, màu sắc tổng thể là màu trắng xám trang nhã, được trang trí bằng hoa hồng và phù điêu tinh tế.
• Phù điêu: là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc khoét lõm với chiều dài, rộng là thực còn phần nổi mang tính ước lệ về khối.
"Tôi muốn giới thiệu điều quan trọng về chiếc giường này."
Phục vụ đưa hai người họ đến chiếc giường tròn khổng lồ ở giữa phòng, "Ngoài sự thoải mái không bàn tới, nó còn độc đáo về mùi thơm được bố trí, sản phẩm chỉ có một không hai. Đầu giường có hương hoa hồng đặc chế, nếu bạn sử dụng sau khi tắm, nó sẽ làm cho sinh hoạt của bạn càng thú vị."
Sinh hoạt thú vị?
Tống Á Hiên nhìn chiếc giường tròn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, trong lòng cảm thấy mình đã đến nhầm cửa hàng. Anh bất an nhìn Lưu Diệu Văn, rồi lại nhìn vào chiếc giường không được thuần khiết cho lắm kia, khuôn mặt nhỏ lại ửng đỏ.
Lưu Diệu Văn ngược lại hình như có chút hứng thú, mỉm cười nghe nhân viên tư vấn, thuận tay thử giường để kiểm tra cảm giác.
Khi nhân viên nhìn thấy phản ứng của Lưu Diệu Văn, mắt họ sáng ngời, "Tiên sinh cứ yên tâm, chiếc giường này tuyệt đối ổn định! Chúng tôi đã đặc biệt thiết kế chống động đất, hoàn toàn ổn định."
Tống Á Hiên không thể nghe được nữa, chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.
~~~
"Hiên Hiên! "
Khi Lưu Diệu Văn tìm thấy, Tống Á Hiên đang ở gần cửa hàng trang trí nội thất gia đình, tới gần cậu mới nhận ra là tình hình có vẻ không ổn lắm.
Omega với đôi mắt xinh đẹp, miên man, khóe mắt đỏ hoe, lòng bàn chân mềm nhũn dường như không thể đứng vững, vừa nhìn thấy Lưu Diệu Văn liền xoay người ngã vào cậu.
Lưu Diệu Văn ôm người ở trong lòng, chỉ mất một phút đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. E là hương thơm trong cửa hàng trang trí nội thất đã dùng quá nhiều, làm pheromone của tiểu gia hỏa này trở nên rối loạn.
Cậu dứt khoát ôm Tống Á Hiên quay lại xe, cẩn thận đặt lên băng ghế sau.
Pheromone trên người Omega có hương sữa, cả người cũng trở nên mềm nhũn, cho dù bị ôm rất khó chịu nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ Lưu Diệu Văn, đôi mắt xinh đẹp lờ mờ nhìn cậu.
"Khó chịu sao?" Lưu Diệu Văn nhẹ giọng hỏi.
"Ừm..."
Giọng nói của Omega mang theo hương sữa truyền đến, hai tay nắm lấy cổ áo người trước mặt cúi người về phía trước, đôi mắt đỏ hoe như một con thỏ đáng yêu, "Khó chịu..."
Khi ra ngoài có chút vội vàng, trên xe cũng không có thuốc ức chế.
Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, cúi người lại gần, nâng cằm của Tống Á Hiên lên, thấp giọng nói.
"Hiên Nhi, sẽ nhận wen sao."
• Wen: hôn.
_____________
3197 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro