Chương 8
Khi Lưu Diệu Văn tắt máy, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa vơi.
Cậu chỉ là thông qua cuộc gọi trêu chọc vài câu, thế mà người bên kia liền lắp ba lắp bắp không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Cậu không khỏi nghĩ đến nụ hôn dang dở ban sáng.
Bạn nhỏ của cậu dường như rất hay xấu hổ, nhưng lại không dám từ chối cậu, mỗi lần đều lông mi run run, ngoan ngoãn nhắm mắt tiếp nhận, thỉnh thoảng cảm thấy khó thở mới nhẹ giọng hừ hừ hai tiếng, giống như mèo nhỏ làm nũng.
Vừa mềm vừa đáng yêu. Môi cũng vậy, pheromone trên người cũng vậy, cả người đều mềm mại thơm ngọt.
Hoài niệm, nhớ nhung.
Lưu Diệu Văn bất giác mím môi một lúc, miệng dường như lại nếm được vị ngọt của sữa. Chẳng qua chớp mắt cậu lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức gác lại những suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại về nhà lần nữa.
Vừa mới nghe điện thoại, cậu liền cảm thấy giọng nói của Tống Á Hiên không đúng lắm.
Mặc dù lúc trước Omega sẽ ngại ngùng khi nói chuyện với cậu, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay liên tục xuất hiện tiếng thở hổn hển ngắt quãng, cho dù đối phương cố tình che giấu, Lưu Diệu Văn vẫn nhạy bén nhận ra. Sau vài lần dụ dỗ, Tống Á Hiên mới nói ra sự thật. Hóa ra khi đang làm việc nhà vào buổi sáng, anh vô tình làm đổ máy pha cà phê trên bàn, bên trong nước nóng còn chưa kịp nguội, tay anh liền bị bỏng.
Lưu Diệu Văn gấp đến muốn mạng. Mặc dù Tống Á Hiên đã cam đoan nhiệt độ nước không nóng, anh cũng đã xử lý vết thương, ngâm nước lạnh và bôi thuốc mỡ. Nhưng cậu vẫn gọi một cuộc điện thoại khác về nhà và dặn quản gia gọi bác sĩ gia đình đến xử lý vết thương cho Tống Á Hiên.
Cho đến khi mọi thứ đều ổn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế xoa mi tâm.
• Mi tâm: vùng giữa 2 lông mày.
Làn da của bạn nhỏ non nớt như vậy, dường như chỉ cần cọ xát liền in hằn dấu vết, bị cà phê nóng tạt vào sẽ đau đớn biết nhường nào.
Cậu không muốn có bất kỳ vết thương nào lưu lại trên người anh.
"Lưu tổng." Thư ký mặc trang phục công sở chỉn chu gõ cửa, bước vào với một xấp báo cáo thống kê.
"Hôm nay tôi tăng ca, không nghỉ trưa." Lưu Diệu Văn gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, nghĩ đến bạn nhỏ ở nhà, chỉ muốn nhanh chóng tan ca.
"Buổi chiều kết thúc công việc trước hai giờ."
~~~
Vẫn chưa hết giờ làm việc mà văn phòng đã bất ngờ nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Nam nhân mặc một bộ âu phục chỉnh tề, phối cùng áo sơ mi gọn gàng và quần tây tinh xảo dưới ánh mặt trời. Anh ta dựa vào cánh cửa gỗ của văn phòng, hai tay đút túi, bày ra bộ dạng bất cần.
"Lưu tổng."
Nghiêm Hạo Tường huýt sáo, "Làm việc chăm chỉ như vậy. Còn chưa tới cuối năm, sao đã vội vàng chạy đua thành tích kinh doanh rồi?"
Không đợi Lưu Diệu Văn lên tiếng, đã tự động cởi áo vest, ngồi xuống chiếc ghế êm ái đối diện Lưu Diệu Văn, thuận tiện đặt hộp quà đã được đóng gói tinh xảo trong tay xuống bàn. Quen thuộc như đang ở chính công ty của mình.
"Hôm nay muốn hoàn thành công việc sớm một chút rồi về nhà nhưng Nghiêm tổng lại là vị khách hiếm gặp."
Lưu Diệu Văn cười, rót cho Nghiêm Hạo Tường cốc cà phê. Cậu và Nghiêm Hạo Tường quen biết nhau từ khi còn nhỏ, gia tộc hai bên đã là đối tác thương mại trong nhiều năm, quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn. Cậu đã quá quen với những lời chế giễu của đối phương.
"Về nhà gặp Omega của em?"
Nghiêm Hạo Tường nheo mắt tiến lại gần "Em có biết vừa rồi anh đi ngang qua phòng trà của công ty, đã nghe thấy nhân viên nói gì về em không?"
Lưu Diệu Văn nhấp một ngụm cà phê, vừa xử lý văn kiện nói, "Nói cái gì?"
"Bọn họ nói Lưu tổng mấy ngày nay là lạ, vô duyên vô cớ xin nghỉ phép không có lý do, đến công ty cũng với thái độ muốn nhanh chóng xử lý công việc, thậm chí cả nghỉ trưa cũng không cần, chẳng khác nào là quy tâm tự tiến." Nghiêm Hạo Tường châm biếm chớp mắt, cố ý kéo dài giọng.
• Quy tâm tự tiến: trái tim của một người đặt trên tốc độ về nhà, đơn giản hơn là nóng lòng về nhà.
"...Giống như đang yêu."
Rõ ràng như vậy sao? Nghĩ đến bạn nhỏ mềm mại ngọt ngào ở nhà, Lưu Diệu Văn không nhịn được cong khóe miệng.
"Không phải là yêu đương." Cậu buông lỏng cà vạt của mình, đính chính lại lời nói của bạn chí cốt.
"Là kết hôn."
"Được rồi, là kết hôn kết hôn, phục em rồi, Diệu Văn." Nghiêm Hạo Tường đưa tay đầu hàng, ôm trán câm nín, "Nên phát cho em một tấm giấy khen - Alpha tốt của năm."
Lưu Diệu Văn đối với lời chế giễu của anh ta không tỏ ý kiến. Cậu để ý thấy Nghiêm Hạo Tường đặt thứ gì đó trên bàn, khi nhấc nó lên, mới nhận ra đó là một hộp chocolate cao cấp nhập khẩu.
"Đây là cái gì?"
Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Từ khi nào mà Tường Ca lại thích ăn đồ ngọt như vậy? Em nhớ anh từng nói chỉ có Omega mới thích ăn những đồ ngọt như này."
Thấy Lưu Diệu Văn nhắc đến chocolate, đôi mắt đen xinh đẹp của Nghiêm Hạo Tường mới xuất hiện một tia gợn sóng. Anh rút chiếc ruy băng xinh xắn trên viên chocolate, nghĩ đến khuôn mặt còn chọc người hơn cả tấm lụa xinh đẹp, tâm trạng thư giãn mấy phần.
"...Mua cho Hạ nhi. Bạn anh nói thương hiệu chocolate này rất tốt, anh liền đặc biệt nhờ người mua từ nước ngoài về. Bất quá, lần này lỡ mua quá nhiều, thuận tiện cho em một hộp, trở về dỗ tiểu Omega của em. "
"Có lòng rồi."
Lưu Diệu Văn cười híp mắt nhận lấy hộp chocolate, cùng Nghiêm Hạo Tường tiến hành nghi thức bắt tay, "Cảm ơn Tường ca."
"Không cần khách khí."
Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn đồng hồ ánh bạc, sau đó cầm áo khoác trên lưng ghế có chút gấp gáp, vẫy tay với Lưu Diệu Văn, "Anh em, anh phải đi thăm ban của Hạ nhi, lần sau trở về lại gặp."
• Anh em: những người bạn nam rất thân, dễ hiểu là bro.
Trước khi đi, Nghiêm Hạo Tường còn cố ý quay lại ngửi pheromone trong không khí, để lại cho Lưu Diệu Văn một ánh mắt đầy ẩn ý.
"...Có vẻ như vẫn chưa đánh dấu ký hiệu? Văn ca, nên tiếp tục cố gắng."
Lưu Diệu Văn vừa cười vừa mắng anh ta, suýt chút nữa đã đánh rơi hộp văn kiện trên tay.
~~~
Mặc dù Tống Á Hiên đang ngồi đọc sách trong phòng làm việc, nhưng tai của anh lại chú ý đến động tĩnh dưới lầu. Anh nhớ Lưu tiên sinh đã nói, cậu sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc của mình ở công ty để về nhà sớm một chút.
Sau bữa trưa, anh ngồi bần thần đến phát ngốc. Sau đó, Lưu phu nhân đã gọi anh đến tán gẫu, uống trà chiều, khi hoàng hôn buông xuống, cùng dạo ngắm những bông hoa rực rỡ bên đài phun nước trong dinh thự của Lưu gia. Nhưng anh buồn ngủ kinh khủng, dù đã cưỡng ép bản thân nâng cao tinh thần, nhưng trong suốt cuộc trò chuyện vẫn lộ ra dáng vẻ lơ đãng. Lưu phu nhân thấy anh lơ đãng, ân cần chu đáo để anh về phòng nghỉ ngơi.
Tống Á Hiên vô thức nắm lấy ngón tay bị thương.
Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Khi Lưu tiên sinh ở nhà, chỉ cần nói chuyện với cậu liền đỏ mặt, cả người đều không tự tại. Nhưng khi người kia đi ra ngoài cả ngày, trái tim của anh lại có chút trống rỗng.
Có tiếng bước chân trên cầu thang, có vẻ là Lưu Diệu Văn đã trở về.
Tống Á Hiên lập tức ném sách, xỏ dép lê đi ra ngoài đón, đi được nửa đường, anh chợt nhớ ra mình nên giúp Lưu tiên sinh lấy áo choàng tắm và dép đi trong nhà, lại lon ton chạy về phòng ngủ lấy.
"Dép của...Lưu tiên sinh." Ngực của Tống Á Hiên hơi phập phồng, mặt có chút đỏ, đặt dép lê xuống cho Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ, cảm thấy thật đáng yêu, không nhịn được liền đem người ôm vào lòng, vùi ở bên cổ hít sâu một hơi, "...Thật thơm."
Omega vừa mềm mại vừa yêu kiều, dường như vừa mới tắm, mái tóc đen nhánh hơi ẩm ướt, mùi thơm của sữa từ tuyến sau gáy không cần cố ý toả ra, vẫn thơm ngọt dễ chịu.
"...Lưu tiên sinh, cậu vẫn chưa thay quần áo." Tống Á Hiên dùng ngón tay níu góc y phục của Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng nói.
Nhìn cách anh nhắm mắt run hàng mi, đôi môi khẽ chu ra, như thể anh đang vô thức cầu xin một nụ hôn. Lưu Diệu Văn cơ hồ nghĩ phải hung hăng thoả mãn anh. Nhưng trong chớp mắt, cậu nhớ đến bản thân mới tan ca, mùi của phòng làm việc thật sự không tốt lắm.
Lưu Diệu Văn buông Tống Á Hiên ra, vừa cởi áo khoác vừa đưa cho anh một chiếc hộp có nút thắt nghi lễ xinh xắn.
"Cho tôi sao?" Tống Á Hiên nhận lấy hộp quà, đôi mắt sáng ngời.
"Ừm, là dành cho Hiên nhi." Lưu Diệu Văn xoa xoa mái tóc mềm mượt của anh, cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn hẳn.
Tống Á Hiên đặt hộp quà lên bàn và mở ra, lúc này mới nhận ra bên trong là một hộp chocolate tinh xảo, mỗi chiếc đều có những từ tiếng Pháp phức tạp mà anh không thể hiểu được, trung tâm được khảm một con thỏ nhỏ làm bằng chocolate trắng, trang trí hoa ren xinh xắn.
Tống Á Hiên cảm thấy thỏ nhỏ thực sự đáng yêu, mặc dù muốn ăn thử một viên, nhưng lại không nỡ mà cứ cầm mãi trên tay.
"Đợi lát nữa hẳn ăn chocolate."
Lưu Diệu Văn thay áo ngủ, xoay người từ ngoài cửa đi tới, "Lại đây để tôi xem tay của anh."
Tống Á Hiên nghe lời ngồi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, ngoan ngoãn đưa tay của mình cho đối phương kiểm tra, quy củ giống như đang nộp bài tập cho lão sư. Lưu Diệu Văn bị anh chọc cười, nhẹ nhàng vỗ, "Bàn tay bị thương."
"Ồ..." Tống Á Hiên lúc này mới nhớ đến anh đã bị bỏng cà phê vào sáng nay.
Nhưng nhiệt độ nước thực sự không nóng, diện tích chịu nóng lại nhỏ nên sau khi sơ cứu nước lạnh và bôi thuốc, anh hoàn toàn không có cảm giác gì. Lúc sau, quản gia đã đưa anh uống một liều thuốc, các ngón tay mẩn đỏ cũng đã hoàn toàn biến mất.
"Lưu tiên sinh, đã không còn đau nữa, thật ra..." Anh muốn tìm kiếm một từ để bày tỏ rằng mình vẫn ổn, không có việc gì.
"Vậy đợi tôi kiểm tra xem như nào." Lưu Diệu Văn hơi cúi đầu, kéo tay của Tống Á Hiên dưới ánh đèn để kiểm tra.
"...Ngoan, đừng động đậy."
Giọng nói của nam nhân rất dịu dàng, sức mạnh từ lòng bàn tay cũng nhẹ nhàng, như thể cậu đang nâng niu một món đồ quý giá dễ vỡ.
Tống Á Hiên nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của cậu, trong lòng nhất thời hốt hoảng.
Sao Lưu tiên sinh có thể tốt đẹp, dịu dàng như vậy.
~~~
"Haha, cảnh này qua."
Trương Chân Nguyên quay xong liền hào hứng kiểm tra cảnh quay để cắt nối biên tập, hài lòng trở về ghế đạo diễn, không tiếc lời khen ngợi Hạ Tuấn Lâm.
"Không hổ là ảnh đế, rất nhanh đã nhập vai."
Bộ phim mới của anh đã đầy đủ điều kiện về mọi mặt, kịch bản, kinh phí và diễn viên, chỉ thiếu mỗi diễn viên chính. Vì vậy, ngay khi Hạ Tuấn Lâm nhận vai, đoàn phim đã dốc toàn lực cho công việc quay phim mà đến cả nghi thức khai mạc vẫn chưa làm.
"Trương đạo quá khen, đây đều là do ngài hướng dẫn tốt."
Hạ Tuấn Lâm ngồi nghỉ ngơi trên ghế phục trang, nở nụ cười rạng rỡ khi nghe Trương Chân Nguyên khen mình. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ càng kinh diễm, động lòng người, Trương Chân Nguyên trong nháy mắt thoáng thất thần.
"Vẫn còn nói mấy lời khách sáo với anh." Trương Chân Nguyên vỗ vai anh, cười cười.
Cách đó không xa, người mới vẫn đang đọc kịch bản ở khu vực nghỉ ngơi, vành mũ được đè thấp, dáng vẻ âm trầm.
"...Không thuận lợi sao?" Hạ Tuấn Lâm liếc mắt nhìn người mới, sau đó quay đầu nhìn Trương Chân Nguyên.
"Nền tảng cơ bản còn không có..làm sao có thể diễn."
Trương Chân Nguyên lắc đầu, khịt mũi xem thường, "Loại tiểu tử này chỉ ỷ vào việc có kim chủ, không có năng lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải."
Hạ Tuấn Lâm không biết tại sao, lại nghĩ đến bức ảnh trên bản tin nóng đó, tâm tư rung rinh. Anh rũ mắt nhìn những gợn sóng trong ly nước, lúc sau mới lên tiếng.
"...Ai vừa mới vào nghề mà đã diễn kịch tốt chứ."
"Lời này mặc dù đúng. Nhưng làm trong cái ngành này, ai quan tâm bạn cố gắng như nào, có phải là người mới hay không, đã có kinh nghiệm hay chưa."
Trương Chân Nguyên xòe tay ra, chẳng ý kiến gì, "Đối với một đạo diễn, kỹ thuật diễn xuất của một diễn viên là vốn liếng để họ có thể tham gia vào bộ phim hay không. Nhưng đối với những nhà tài trợ thì không nhất định, họ có thể nhìn trúng lưu lượng trên người mới, chủ đề...hay bất cứ điều gì khác. Tuy là nhu cầu khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau là... đôi bên đều có lợi. "
Đều có lợi.
Hạ Tuấn Lâm cầm chặt ly nước, không hiểu vì sao anh lại nghĩ đến gương mặt của minh tinh nhỏ kia. Trong sáng dịu dàng, xinh đẹp trẻ trung.
Nghiêm Hạo Tường nghĩ gì về anh? Dáng vẻ xinh đẹp? Hình ảnh trẻ tuổi?
...Dù sao anh cũng không còn dáng vẻ khép nép như lúc mới xuất đạo.
"Hạ nhi, em không sao chứ?" Trương Chân Nguyên cảm thấy Hạ Tuấn Lâm có vẻ phân tâm, quơ tay trước mặt anh, "Biểu tình rối rắm của em hiện rõ trên mặt, chẳng lẽ em muốn giúp đỡ người kia?"
"À, không sao đâu." Hạ Tuấn Lâm lấy lại tinh thần, dửng dưng nhìn qua đó, "Đây không phải là chuyện liên quan đến em."
Hạ Tuấn Lâm nói xong lời này mới ý thức được mình nghĩ gì, các ngón tay của anh vô thức cọ vào nhau.
Anh nhớ đến bản thân khi mới bước vào cái vòng tròn luẩn quẩn này, cũng chán ghét sự xu nịnh giả tạo của giới giải trí. Không có gì khác ngoài sự lịch sự giả dối và những mối quan hệ lợi ích giữa người với nhau, lạnh lùng như những bức tường bê tông của các tòa nhà đô thị. Anh khao khát ánh sáng và hơi nóng, khao khát ai đó có thể mở vòng tay ôm lấy anh vào lòng, vì anh mà ngăn cách các khối băng giá ngoài kia.
Sau đó, anh gặp được Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm tối sầm mắt.
Kỳ thực anh đã chuẩn bị tốt trước khi kết thúc mối quan hệ bao dưỡng này. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên có lợi, không đau không ngứa, khi cả hai đều đạt được điều mình muốn, liền có thể ngọc đá cùng tan.
• Ngọc đá cùng tan: theo mình hiểu là chia tay, rời xa, đường ai nấy đi.
Nhưng khi anh thực sự hãm sâu vào lồng tình yêu, mới nhận ra tình trạng khốn đốn của mình. Anh không thể thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng của Nghiêm Hạo Tường, mê luyến anh, vì anh mà vui cũng vì anh mà buồn, chạm đến từng tấc cảm xúc của anh. Nhưng cuối cùng, anh nhận ra rằng sự dịu dàng này không chỉ dành riêng cho mình.
"Đúng rồi Hạ nhi, đã quay một ngày rồi mà anh vẫn chưa đưa em đi làm quen với đối thủ của em trong bộ phim này."
Trương Chân Nguyên bỗng nhiên vỗ Hạ Tuấn Lâm, kéo anh đứng dậy.
Hạ Tuấn Lâm lúc này mới hồi phục trạng thái xuất thần, đứng dậy. Trước mặt là một Alpha với khuôn mặt đẹp trai, bộ dạng lịch sự.
"Ngao Tử Dật." Người kia nở một nụ cười dễ thương, bắt tay với Hạ Tuấn Lâm, "Xin chào."
"Xin chào." Hạ Tuấn Lâm lịch sự bắt tay, lúc này mới có thời gian nhìn hắn.
Nhìn có vẻ lạc quan, ấm áp.
"Đây là diễn viên tiềm năng nhất trong thế hệ mới." Trương Chân Nguyên ở bên cạnh cười, "Tôi nghĩ bộ phim này chắc chắn sẽ nổi."
Hạ Tuấn Lâm gật đầu. Nhìn dáng vẻ của Ngao Tử Dật, dường như không có nhiều tâm tư, bụng dạ gì, có lẽ là diễn viên giỏi thực thụ, đây chắc hẳn là một sự hợp tác vui vẻ.
Mọi người tán gẫu đến mức không chú ý đến chiếc điện thoại đang rung của Hạ Tuấn Lâm.
~~~
"Lần sau không được đụng vào máy pha cà phê."
Lưu Diệu Văn kiểm tra tay của Tống Á Hiên, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Về sau những chuyện này giao cho quản gia làm."
Tống Á Hiên nghịch mấy viên chocolate trên bàn, con thỏ trắng bị ngón tay phá phách của anh nhéo nhéo, dưới ánh đèn cũng không có sự khác biệt, "...Ừm, đã biết."
"Đừng có lấy lệ với tôi." Lưu Diệu Văn nắm cằm anh lạnh lùng nói, "Lần sau nếu còn không ngoan, tôi sẽ trừng phạt anh."
Vẻ mặt của Lưu Diệu Văn vừa nghiêm nghị vừa mạnh mẽ, ngay cả giọng trầm thấp của cậu cũng đầy uy lực. Thanh âm này khiến Tống Á Hiên hiểu rõ, thành thật gật đầu.
"Sẽ không, Lưu tiên sinh."
Nói xong lại cảm thấy có chút tủi thân. Lưu tiên sinh thật tốt.
Nhìn thấy bộ dạng uất ức của anh, Lưu Diệu Văn trong lòng cảm thấy buồn cười. Cậu đem người ôm vào lòng, cằm đặt lên xương quai xanh của anh. Mùi cà phê và sữa quyện vào nhau trong không gian hẹp, hương vị có mấy phần giống với chocolate trên bàn.
"...Muốn ăn sao?" Lưu Diệu Văn hỏi.
"Con thỏ nhỏ trông rất đáng yêu."Tống Á Hiên lén lút nhìn viên chocolate, lại cẩn thận nhìn Lưu Diệu Văn, "Tôi có thể ăn cái này không?"
Lưu Diệu Văn bị vẻ mặt của anh chọc cười, xoa đầu, "Ăn đi."
Vốn chính là chuẩn bị cho bạn nhỏ.
Tống Á Hiên nghe vậy, mắt sáng lấp lánh, cẩn thận lấy một viên chocolate cho vào miệng, hai má phồng lên như chuột nhỏ, trông rất đáng yêu.
"Ăn ngon không?" Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi.
Tống Á Hiên nếm được vị ngọt, gật đầu, hai mắt sáng ngời, "Ăn rất ngon, rất ngọt."
Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt tươi tắn của Tống Á Hiên, lấy một viên khác đưa tới miệng anh. Omega chỉ do dự một giây, liền mở miệng ăn vào, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không nhịn được ôm mặt anh, nghiêng người hôn. Chocolate ấm nóng hoà tan, truyền đến nhiệt độ của hai người.
Cho đến khi Tống Á Hiên không thể thở được nữa, Lưu Diệu Văn mới thả anh ra, cậu xoa má của người trong lòng, thấp giọng nói.
"Chocolate không ngọt bằng anh."
____________
3561 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro