Chương 04
CHƯƠNG 04
Khoảng cách hai người quá gần nhau, Tống Á Hiên căng thẳng đến mức bắt đầu nín thở.
“Nha Nha” Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn gọi đến xương cốt cũng vỡ ra, cậu cảm thấy có độc, cao trung trước đây chính là, Lưu Diệu Văn gọi cậu Nha Nha, cậu cái gì cũng sẽ đáp ứng.
Sáu năm rồi, vẫn là không thay đổi, bây giờ cũng vậy.
Lưu Diệu Văn hôn cậu, sau lưng cậu dán lên sô pha, đầu dựa vào trên tay vịn ghế sô pha, Lưu Diệu Văn hôn đến động tình, bắt đầu vén áo cậu lên, Tống Á Hiên ban ngày còn đứng đắn nói hai người không có khả năng, mà lúc này một chút phản kháng cũng không có, cầu xin và cho đi.
Tống Á Hiên bị liếm trên cổ, phát ra tiếng hừ của cún nhỏ, chiếc cổ mảnh mai rơi vào cái bẫy của con sói Bắc Mỹ.
Tống Á Hiên nhắm mắt tiếp nhận, bọn họ vốn dĩ là đủ hoang đường rồi, còn thiếu lần này sao.
*
Tống Á Hiên từ Quảng Đông chuyển đến Trùng Khánh, bởi vì nguyên nhân là công việc của Tống Túc, Tống Túc xung đột với ông chủ, ông chủ chuyển Tống Túc đến Hà Nam, sau đó mấy lần thay đổi lại đến Trùng Khánh.
Tống Á Hiên nhớ rõ ngày đông đầu tiên khi đến Trùng Khánh, cậu bị cảm nặng, cậu khi đó nhắc đi nhắc lại nhiều nhất chính là: “Trùng Khánh làm sao mà lạnh như vậy”
Cái lạnh của Sơn Thành bao trùm các ngõ ngách như dây leo, những cơn gió bất ngờ luôn hoành hành trên mỗi tấc da thịt, Tống Á Hiên khi đó thực sự rất ghét thành phố mà đường vừa khó đi, trời lại còn lạnh.
Virus cảm cúm của Tống Á Hiên đã đỡ ngày thứ hai liền bắt kịp thời tiết tốt, cậu ôm lấy cây sen đá cùng nhau đến cửa sổ hướng nam để phơi nắng, qua khung cửa không lớn, cậu thấy bên tòa đối diện có một cậu bé đang chơi ghita
Cậu bé gảy dây đàn rất nghiêm túc, hai tòa nhà không xa nhưng cũng không phải là gần, cậu nghe cũng không thực sự rõ, nhưng cuối cùng vẫn đoán được, là “Xuân hạ thu đông” của Trương Quốc Vinh.
Bởi vì cậu bé kia liên tục luyện tập bài hát đó một cách máy móc.
Mùa đông năm đó, cái lạnh bao trùm cả tòa nhà ống, cậu bé đẹp trai chơi bản nhạc “Xuân Hạ Thu Đông”, theo thời gian, Tống Á Hiên cũng quên đi cái lạnh không tốt đẹp của Sơn Thành.
Tống Á Hiên cúi đầu nhìn sen đá: “Thật không tồi a, các bạn sen đá nhỏ, được phơi nắng còn được nghe nhạc.”
*
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo con chăm chỉ luyện đàn, tại sao con cứ luôn không nghe lời!” lúc cây gậy đầu tiên của người phụ nữ giáng xuống, Tống Á Hiên vô thức che mắt mình lại, đến khi hạ tay xuống, cậu bé đã bị đánh vài roi.
Cậu và cậu bé đó đối diện với nhau rồi, cậu bé hững hờ nhìn cậu, rất lạnh lùng, nhấc tay kéo rèm cửa lại, Tống Á Hiên cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Vừa đúng lúc, chút ánh sáng cuối cùng cũng bị tòa nhà ống che khuất.
Tống Á Hiên ôm lấy sen đá đi vào phòng, cậu mở điện thoại, tìm “Xuân hạ thu đông.”
“Mùa thu có lẽ sẽ đẹp, nếu em còn ở đó”
Tám giờ ngày đông trời đã tối rồi, Tống Á Hiên lại nhìn thấy cậu bé ôm ghita chơi đàn bên cửa sổ, chỉ là không phải “Xuân hạ thu đông” mà là “Nhân gian” của Vương Phi.
Tống Á Hiên xé một tờ giấy trong cuốn vở nháp, trên mặt viết một dòng, ngón tay mảnh mai lướt qua trên trang giấy, lại tìm một cây kéo cắt nó thành một cái hình tam giác cân, sau đó lại dán lên một hình chữ nhật.
“Này!”
Lưu Diệu Văn ngẩng đầu.
“Cậu nhận nó!”
Tai heo trên đầu tờ giấy linh hoạt như cánh máy bay, giương cánh trong gió lạnh, Lưu Diệu Văn đưa tay bắt lấy con heo giấy kia, hắn mím mím khóe môi.
“Cậu đàn ghita rất hay, có thể kết bạn không, tôi là Tống Á Hiên.”
Lưu Diệu Văn đặt lợn giấy nhỏ sang bên cạnh, tiếp tục chơi ghita, chỉ là thường ngày đến chín giờ hắn sẽ kéo rèm cửa sổ lại, ngày hôm đó thì không, hắn đem tất cả những giai điệu đã thuộc lòng đàn một lần.
Mỗi khi cúi đầu đánh đàn, lúc ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy Tống Á Hiên đang chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc nhìn hắn, sau đó lấy điện thoại bật đèn, di chuyển theo điệu nhạc.
Lưu Diệu Văn khi ra mắt thành công mở không ít concert vạn người xem, nhưng lại hoài niệm ánh đèn điện thoại tiếp ứng của người cả đời không ai biết ở tòa nhà đối diện.
Nụ hôn của Lưu Diệu Văn thuận theo ký ức nóng rực càng ngày càng nặng nề, Tống Á Hiên có chút thở không thông, cậu đẩy đẩy Lưu Diệu Văn nhưng lại bị bàn tay lớn của Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ tay rồi cố định trên đỉnh đầu.
“Tống Á Hiên, em nhớ anh nhớ anh đến phát điên rồi.”
“Anh cho em cơ hội, anh đừng nghĩ đi qua dễ dàng như vậy.”
“Anh làm sao lại dám bỏ rơi em.” Mỗi lời nói của Lưu Diệu Văn, đều cắn vào xương quai xanh của Tống Á Hiên, chẳng mấy chốc trên làn da trắng nõn của Tống Á Hiên hằn lên vết đỏ.
*
Chuyện hoang đường này bị tiếng chuông điện thoại của Lưu Diệu Văn làm đứt đoạn, Lưu Diệu Văn vốn dĩ không muốn quản, tắt điện thoại ném sang một bên đè Tống Á Hiên xuống lại bắt đầu hôn.
Nhưng người bên kia rất kiên trì, Lưu Diệu Văn không thể không bị quấy rầy, nhấc máy: “Alo”
“Hảo ca ca, cậu đang làm cái gì vậy, cậu xem tin nhắn anh gửi cho cậu chưa?”
Lưu Diệu Văn đem điện thoại ra xa, giọng nói bên kia như xuyên thủng màng nhĩ hắn, hắn lướt lướt tin nhắn liền thấy hình cẩu tử chụp lại, top tìm kiếm đầu tiên của hotsearch, bạo.
[Lưu Diệu Văn là gay]
[Lưu Diệu Văn cùng nam sinh xa lạ thân mật]
Lưu Diệu Văn một tay phóng to bức ảnh, bức ảnh chỉ có thể nhìn rõ hắn, không thấy rõ Tống Á Hiên: “Không có gì, em làm rồi, em chấp nhận bị mắng.”
“Cái gì gọi là cậu chấp nhận bị mắng, tình huống là cái gì, cậu rốt cuộc là hôn hay chưa hôn? Người kia là ai?”
“Hôn rồi, tình đầu.”
“Tình…tình đầu, cậu không phải, các cậu không phải chia tay rồi sao?”
“Gặp lại rồi”
“Cậu sẽ không phải lúc này đang cùng người ta yêu đương đó chứ?”
“Làm sao mà không được, chỉ có điều…” Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên ngồi dậy cài cúc áo, cúi người xuống móc lấy ngón tay Tống Á Hiên, hôn hôn: “có hợp lại hay không, cũng không thể nhìn em, dù sao thì năm đó anh ấy bỏ qua tất cả những mong muốn của em mà vứt bỏ em, hiện tại không chắc chắn, hôn rồi ngủ rồi, ngày mai còn có thể không thèm thừa nhận.”
Tống Á Hiên cau mày, bàn tay đang cài cúc áo đập tay Lưu Diệu Văn: “Em nói anh như thể anh là tra nam vậy.”
Lưu Diệu Văn nhún vai.
“Cậu trước tiên nói cho anh, cậu hiện tại có hai bộ phim sắp phát sóng, còn có một đại ngôn đồng hồ, cậu trước tiên làm rõ, bọn anh sẽ làm chuyện phía sau, là nam giới rất dễ tránh tị hiềm, vòng giải trí sẽ không bùng nổ.”
Lưu Diệu Văn dừng lại: “anh, em lúc trước đã nói với anh rồi, anh ấy có thể chịu khổ, mùa hè vì để có thể gặp em mà đứng dưới nắng đợi hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì lịch trình của em bị lộ, khuôn mắt nhỏ của mình bị nóng đến đỏ bừng, cũng không trách em, còn hỏi em có mệt không.”
“Là học sinh chăm chỉ hàng đầu, trốn lớp tự học buổi tối, không biết trèo tường cũng trèo, đem đầu gối ngã rách da, cũng không than đau, thuốc cũng không bôi liền muốn em hôn, em nói vội như vậy để làm gì, anh ấy nói có thể gặp nhau không dễ dàng gì.”
“Em khi đó lấy tiền lương đi vào khách sạn bảo mật hàng đầu, em mang khẩu trang đen, quẹt thẻ căn cước của anh ấy, đi đến khách sạn ba không, trong khách sạn chỉ có quạt trần, đến sô pha cũng lôi thôi, anh ấy một câu oán thán cũng không có.”
Lưu Diệu Văn đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của Tống Á Hiên, ho khan, nuốt xuống cảm giác nghẹn lại: “Em khi đó liền nghĩ, em sau này cứ như vậy cưng chiều anh ấy, mới có thể bù đắp lại những ủy khuất anh ấy phải chịu.”
“Lúc trước không có năng lực, làm cái gì cũng để anh ấy chịu khổ, hiện tại có rồi, nhưng lại có nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của em, người hâm mộ của em, công ty của em, những lợi ích sau lưng em, nhưng em không thể để anh ấy chạy về phía em lần nữa.”
Trợ lý trầm mặc rất lâu, hắn biết đoạn tình cảm này của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn chưa từng quên, hình nền điện thoại cá nhân, ảnh chụp căn cước bên trong ví, là một trợ lý riêng, hắn làm sao lại không rõ, Lưu Diệu Văn có bao nhiêu thích chàng trai kia.
Trợ lý cũng đã từng thấy qua chàng trai đó, trên đài địa lý trung ương, khi đó chàng trai đang giới thiệu trạm nghiên cứu mới ở Nam Cực, trông còn đẹp hơn so với hình chụp, vẻ ngoài đẹp trai khiến vô số người hài lòng đều có chút bị kinh ngạc.
Lưu Diệu Văn làm ra được.
Toàn bộ người trên thế giới đang giấu diếm Lưu Diệu Văn, khiến hắn không thể gặp bảo bối của hắn.
Trợ lý nghĩ đến chuyện gì đó, thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Diệu Văn, giao cho anh đi, hai người trước cứ yêu đương cho tốt.”
Lưu Diệu Văn cười nhẹ một tiếng: “Anh, thật cảm ơn.”
“Anh mới không phải là vì cậu, người trẻ con chọc người đau.”
“Em biết”
*
Lưu Diệu Văn cúp điện thoại, cùng Tống Á Hiên ngồi dính lại một chỗ: “Quay lại được không?”
Tống Á Hiên cúi đầu không nói.
“Quay lại được không? Nha Nha. Trước đây Văn ca không tốt, sau này sẽ thay đổi, một mực yêu thương anh, có được không, Nha Nha?” ngữ khí của Lưu Diệu Văn càng ôn nhu hơn.
Lại tới. Lại cái kiểu xưng hô này. Tống Á Hiên thực sự cảm thấy có độc.
“Em chỗ nào không tốt?” Tống Á Hiên chắp tay hỏi, cậu thực sự nghĩ không ra Lưu Diệu Văn có chỗ nào đối với cậu không tốt.
Lưu Diệu Văn nói là thật, cậu vì để gặp Lưu Diệu Văn mà trèo tường trốn học đi khách sạn ba không, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không nói vì để gặp cậu, luyện tập suốt một ngày đêm không ngủ.
Sau khi ra mắt, vừa có thời gian rảnh liền bay chuyến muộn nhất trở về, lại bay chuyến sớm nhất rời đi, Lưu Diệu Văn có lúc một ngày chỉ ngủ có ba tiếng, lại còn là ngủ trên máy bay.
Tống Á Hiên có lúc tức giận náo, Lưu Diệu Văn có mệt cũng đè xuống tính khí từng câu từng câu dỗ cậu, khi Tống Á Hiên sợ hãi không dám ngủ, Lưu Diệu Văn ở phòng luyện tập hát cho cậu nghe, đợi khi Tống Á Hiên ngủ rồi, hắn lại tiếp tục tập nhảy.
Cơn đau tăng trưởng của Lưu Diệu Văn đến quá mãnh liệt, bình thường lúc ăn cơm sẽ bắt đầu đập đầu gối, bị nhốt trong phòng tập, bị nhốt trong phòng chơi đàn piano, bị nhốt trong cái nhìn trộm của tư sinh, Lưu Diệu Văn trước giờ chưa từng có tự do cũng như quyền lựa chọn.
Nhưng chút khổ này hắn một câu cũng không nhắc đến, gặp Tống Á Hiên luôn là đem người ôm ngồi trên chân, bao lấy ngón tay, kiên nhẫn hỏi Tống Á Hiên: “Bảo bối, gần đây ở trường học có gì không vui không?”
“Học có mệt không, có phải gầy đi rồi không?”
Lưu Diệu Văn không trả lời câu hỏi của Tống Á Hiên, chỉ nói: “Không biết, luôn có chỗ làm không tốt, nếu không anh cũng sẽ không có không cần em đúng không?”
Khoảnh khắc ký ức được kết nối, khóe mắt Tống Á Hiên liền đỏ, Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Á Hiên khóc, hoảng hốt đến hỏng rồi: “Đừng khóc a, là ca không tốt, lỗi của ca, không phải anh vứt bỏ em, là em không bảo vệ anh tốt, Nha Nha đừng tủi thân.”
*Lưu Diệu Văn rõ ràng nhỏ hơn người ta 2 tuổi nhưng mà xưng hô làm tui loạn quá trời luôn á. Trong truyện Tống Á Hiên 24, còn Lưu Diệu Văn 22.
“Em lừa anh, em lừa anh em nói là đến công ty bế quan, em rõ ràng là bị dì….”
Lưu Diệu Văn lau nước mắt cho Tống Á Hiên, ngực hắn phập phồng lên xuống, đó là chuyện hắn không muốn Tống Á Hiên biết nhất.
“Dì đem em đưa đến nơi chữa bệnh đồng tính, em ở trong đó trải qua rất không tốt.”
*Ở Trung Quốc hiện tại vẫn tồn tại những cơ sở điều trị đồng tính luyến ái (nhưng là bất hợp pháp), dù vậy nhiều người Trung vẫn còn cho rằng đồng tính là một loại bệnh tâm thần và có thể điều trị.
Tống Á Hiên không có cách nào dùng ngôn từ để hình dung cảnh tượng thê thảm mà cậu nhìn thấy, chỉ có thể dùng cách vội vàng nhất để đi qua, bên trong đất hoang cỏ dại mọc lên một vùng địa ngục, người ở nơi đó cầm vũ khí để thực hiện cái mà bọn họ gọi là trừng phạt đạo đức.
“Không có không tốt.”
“Em vẫn còn lừa anh!”
“Không lừa anh, khi đó nói với anh, anh nhất định sẽ lo lắng, anh sắp thi cao khảo rồi, anh thấy em bây giờ không phải đã trở về rất tốt sao.”
“Bởi vì anh đi rồi, bằng không….” bằng không, Tống Á Hiên căn bản không tưởng tượng được, với mức độ tàn nhẫn của Đinh Vãn và sự cố chấp của Lưu Diệu Văn, liệu Lưu Diệu Văn có bỏ mạng tại nơi đó.
“Nha Nha, em chưa từng cảm thấy khổ, anh muốn hỏi em khi nào em thực sự cảm thấy khổ, có thể là mỗi dịp Giáng sinh, mỗi dịp sinh nhật, mỗi dịp năm mới hàng năm.”
“Nhớ anh, thật sự rất khổ sở, là em không có cách nào tiếp nhận khổ sở, những thứ khác thực sự không đáng nhắc đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro