Chương 19
Mọi thứ vẫn đang đi đúng hướng của nó, Nghiêm Hạo Tường vẫn tập luyện như thường lệ. Sáng nay, để tránh mặt Lưu Diệu Văn, cậu đột ngột rời khỏi giường vào lúc bốn rồi đi đến sân tập, sau ba giờ, Chu Tiểu Vân và những người khác lần lượt tập trung lại.
Chu Tiểu Vân bắt chính xác quầng thâm của Nghiêm Hạo Tường, muốn trách làn da của Nghiêm Hạo Tường quá trắng, muốn làm cho mọi người không chú ý đến thì lại quá khó, tặc lưỡi vài lần. "Anh Tường, nửa đêm anh có làm chuyện gì xấu không?"
Nghiêm Hạo Tường trừng mắt nhìn anh ta, không bằng lòng nói : "Luyện tập đi."
Chu Tiểu Vân bĩu môi, cầm khẩu súng lục bên người. Từ lần trước đụng phải bọn họ hôn nhau, anh đã phỏng đoán đủ loại, anh phải trực tiếp hỏi rõ ràng, nhưng lại không có can đảm.
Các nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày được thực hiện theo thứ tự. Nghiêm Hạo Tường thỉnh thoảng lại bị phân tâm , lần bắn của cậu đã bị trượt mục tiêu. Chu Tiểu Vân trợn tròn mắt, chành trai tốt, tình yêu thực sự đã chặn đường công việc.
Buổi trưa, Nghiêm Hạo Tường và Chu Tiểu Vân đi ăn, đi được nửa đường thì bắt gặp Lưu Diệu Văn cùng đôi chân dài của hắn ta đi tới, sau đó hắn nắm cổ tay Nghiêm Hạo Tường rời đi mà không quay lại. Chu Tiểu Vân do dự không biết nói gì, nghĩ thầm, hôm qua bọn họ còn hôn nhau, sao giờ lại thành ra cãi nhau, câu chuyện này thật sự tuyệt vời.
Đằng này, Lưu Diệu Văn tức giận nghiến răng. Nghiêm Hạo Tường miễn cưỡng đi theo anh ta, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn khiến cậu bị vấp ngã nhiều lần, sau đó hắn đưa cậu đến văn phòng.
"Nghiêm Hạo Tường, tại sao em lại trốn tránh anh? Em rất có bản lĩnh. Em đã đến sân tập lúc bốn giờ sáng." Lưu Diệu Văn cười khẩy.
Hắn từng bước ép sát cậu, Nghiêm Hạo Tường lùi về phía sau. Đến bàn làm việc, Lưu Diệu Văn dùng hai tay ôm lấy eo cậu, nhấc người lên bàn, tư thế này hoàn toàn giam cầm Nghiêm Hạo Tường trong vòng tay hắn.
"Anh làm gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường cau mày.
Lưu Diệu Văn nói với vẻ hoài nghi, "Anh mới là người nên hỏi em, tại sao em lại tránh anh?"
Trong những ngày qua, đúng như hắn ta nói Nghiêm Hạo Tường đã tránh hắn , vì cậu sợ phải bắt gặp ánh mắt trần trụi và nham hiểu của Lưu Diệu Văn . Cậu bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi trong một khắc. "Em không có, anh nghĩ nhiều rồi."
"nói dối mặt đỏ, tim loạn nhịp" Nghiêm Hạo Tường cười nhạo Lưu Diệu Văn, cậu cúi đầu, một giây kế tiếp pheromone cà độc dược của alpha lặng lẽ tràn ngập không khí.
Nghiêm Hạo Tường che miệng và mũi của mình, cậu nhìn hắn ta một cách dữ dội, cố gắng mạnh mẽ trách mắng hắn : "Lưu Diệu Văn, đừng phóng thích pheromone !"
Lưu Diệu Văn nhún vai ngượng ngùng. "Nó tự tiết, anh không cản lại được."
Nghiêm Hạo Tường đương nhiên không thể ngồi yên, cậu muốn đá hắn nhưng khi vừa nhấc chân lên thì ngay lập tức bị bàn tay to lớn nào đó nắm lấy mắt cá chân. Sự khác biệt về dáng vóc giữa hai người rất lớn, Lưu Diệu Văn có bờ vai rộng, vóc dáng cao lớn. Lúc này, toàn bộ người cậu bị ép xuống cộng với pheromone alpha tấn công liên tiếp khiến Nghiêm Hạo Tường muốn vùng vẫy cũng không được.
Tại thời điểm này, mặt của Nghiêm Hạo Tường đỏ lên, giọng điệu dịu lại :" Anh đừng phóng thích pheromone nữa"
Lưu Diệu Văn trao cậu một nụ hôn quý giá. "Em hôn lại anh đi, anh sẽ thu lại."
Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, sau khi do dự, cậu nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Lưu Diệu Văn, bấy giờ Alpha hài lòng và thu lại pheromone của mình.
"Yo, chơi vui thế nhỉ?"
Đột nhiên có một âm thanh phát ra. Nghiêm Hạo Tường không biết người đàn ông đó là ai, cậu sợ hãi đứng dậy chỉnh sửa quần áo lộn xộn của mình.
Người đàn ông lạ mặt mặc quân phục với huy hiệu màu vàng đeo trên ngực. Trang phục như thế này, sẽ không có người thứ hai mặc được ngoại trừ tướng quân. Lưu Diệu Văn mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hắn sửng sốt nói: "Ngao Tử Dật?"
"Anh tỉnh rồi." Lưu Diệu Văn cao hứng mà ôm lấy Ngao Tử Dật trong tay.
Tướng quân Ngao Tử Dật của bắc quận đã hợp tác với nhóm nghiên cứu khoa học nửa năm trước, tham gia một đợt thí nghiệm mới. Là thân thể thí nghiệm, phải cùng linh thể ngủ thiếp đi, não bộ mất đi hoàn toàn chức năng, rơi vào trạng thái chết lâm sàn, thí nghiệm như vậy vốn rất nguy hiểm và nó được giữ bí mật rất nghiêm ngặt. Nghiêm Hạo Tường nhớ tới lúc đó có rất nhiều ứng cử viên, nhưng không ngờ đối tượng lại là Ngao Tử Dật, chẳng trách nhiều nhiệm vụ ở các quận nam bắc Ngao Tử Dật lại không xuất hiện.
Một lúc sau, Ngao Tử Dật chú ý đến Nghiêm Hạo Tường. "Đây hẳn là bạn đời mà cha em sắp xếp cho em, không tệ nha." Hắn ta nhìn Lưu Diệu Văn rồi quay sang chào hỏi cậu: "Xin chào, tôi là Ngao Tử Dật."
"Nghiêm Hạo Tường." Cậu lịch sự nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Ngao Tử Dật.
Lưu Diệu Văn phản ứng và nhìn hắn ta. "Hình như không đúng lắm, anh tỉnh lại không đi tìm Hạ Tuấn Lâm sao, anh tìm em làm gì ?"
Ngao Tử Giật chợt buồn. "Anh không dám. Em có nghĩ rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ ăn thịt tôi anh không, em ấy chắc tức giận lắm."
Lưu Diệu Văn vỗ vai hắn. "Ai đã khiến anh quyết định trở thành chủ thể thí nghiệm vậy?."
Chủ thể thí nghiệm cần phải có đủ sức khỏe và phẩm chất tốt thì mới đạt tiêu chuẩn, nó còn đòi hỏi người đó phải có năng lực cao nữa.
*gì như đi thi phi công vậy
Mục tiêu ban đầu là những người đứng đầu trong bài kiểm tra liên bang của đế quốc M.
Vào ngày bắt đầu, Ngao Tử Dật đã đến phòng thí nghiệm một mình và tự nhận trách nhiệm làm chủ thể thí nghiệm như hiển nhiên đó là điều hắn phải làm. Hắn sợ Hạ Tuấn Lâm sẽ lo lắng, vì vậy hắn không báo cho anh ta nên bây giờ hắn mới không dám gặp lại.
Ngao Tử Dật và Hạ Tuấn Lâm là bạn thân từ khi còn nhỏ. Nói về duyên số, cha của Ngao Tử Dật đã gặp cha của Hạ Tuấn Lâm trong quân đội khi cả hai còn nhỏ, hai người đã đánh nhau nhưng sau đó lại nhận ra họ cùng chí hướng, vì lý do này, cha Ngao cũng chuyển đến sống gần nơi ở của cha Hạ và thuận lợi trở thành hàng xóm của nhau.
Từ nhỏ đến lớn cả hai luôn ở cùng nhau , họ cùng nhau tập đi, cùng nhau đến trường. Bất cứ giai đoạn quan trọng của cuộc đời họ cũng chưa bao giờ rời xa nhau. Năm tháng trôi nhanh, hai người đã đính hôn.
Hạ Tuấn Lâm không đồng ý, hai anh em lớn lên cùng nhau bỗng trở thành bạn đời của nhau. Dù nghĩ thế nào cũng có chút khó xử, nhưng bố mẹ hai bên đã quyết. Khi đến tuổi hợp pháp, họ nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Thời gian đầu hai người nảy sinh nhiều mâu thuẫn, đều biết Hạ Tuấn Lâm vốn sinh mềm lòng, không thể chống lại sự tấn công của Ngao Tử Dật, không bao lâu sau họ bắt đầu bên nhau, cho đến hôm nay họ chỉ được nửa năm. Một năm trước Ngao Tử Dật đã tự mình trở thành một chủ thể thí nghiệm mà không nói một lời.
Bình thường, Hạ Tuấn Lâm không tức giận là điều không thể. Vì vậy, điều đầu tiên Ngao Tử Dật làm khi tỉnh dậy là đến phương bắc tìm bé con bé bỏng của mình , nhưng khi bước chân đến trước cửa khu quân y, hắn đã sợ hãi mà quay đầu đi tìm Lưu Diệu Văn.
Ngao Tử Dật thở dài. "Em nói anh nên làm gì?"
"Anh có thể làm gì, trực tiếp đi gặp cậu ấy đi, không phải là anh không biết Hạ Tuấn Lâm miệng dao găm tâm đậu hũ à, đi nhanh lên."
Sau khi nói xong, Lưu Diệu Văn khoác vai Ngao Tử Dật và bước ra khỏi phòng. Nghiêm Hạo Tường thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn rời đi, ai ngờ, Lưu Diệu Văn lại quay lại rồi kéo cậu theo.
Trên đường đi, Ngao Tử Dật đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Bọn họ không ai là không biết đến Ngao Tử Dật, hắn là giám khảo trong kỳ kiểm tra ở đế quốc. Có người đồn rằng nếu không vì Hạ Tuấn Lâm mà hắn quyết định ở lại và trở thành tướng quân ở quận Bắc thì bây giờ hắn chắc hẳn đã làm cho trụ sở liên bang.
Khi họ đến khu quân y, có một số người đang lén lút nhìn họ. Họ bước đến phòng của Hạ Tuấn Lâm, lúc này Ngao Tử Dật lấy hết can đảm mở cửa, phát hiện không có ai ở đó, Ngao Tử Dật không biết vì sao tim lại đập nhanh bất thường.
"Có lẽ cậu ấy đến phường kiểm tra rồi , anh thử đến đó tìm xem."
Ngao Tử Dật nuốt nước bọt. "Diệu Văn, chân anh bây giờ mềm nhũn rồi, em có tin không?"
Lưu Diệu Văn gật đầu.
"Hai người đang làm gì vậy?" Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường bị sốc khi Hạ Tuấn Lâm xuất hiện phía sau. Bọn họ nhìn về phía Ngao Tử Dật. phát hiện nam nhân đang quay mặt vào tường, cúi đầu không dám nhìn.
Hạ Tuấn Lâm nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh nhìn lên và thấy Ngao Tử Dật đang trốn . Anh nắm chặt tài liệu trong tay, hai mắt đỏ hoe.
Thấy vậy, Nghiêm Hạo Tường kéo Lưu Diêui Văn rời khỏi nơi này. Ngao Tử Dật không thể trốn tránh, đành cắn môi mạng dạng nhếch khóe miệng. "Bảo bối."
Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt lãnh đạm, trực tiếp mặc kệ hắn mở cửa phòng bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại. Ngao Tử Dật sững sờ tại chỗ, sau đó lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường trốn trong góc toát mồ hôi thay cho Ngao Tử Dật, sau đó họ đứng quan sát một lúc nữa rồi rời mới đi.
* má nhiều chuyện
Ngao Tử Dật gõ cửa. "Em có thể mở cửa cho anh được không, cục cưng, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, mọi chuyện đều là lỗi của anh!"
Hắn ta đang lẩm bẩm thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Ngao Tử Dật mừng rỡ, thận trọng bước vào. Hắn nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tuấn Lâm đang sắp xếp tài liệu một cách trật tự.
"Bảo bối." Hắn khẽ gọi, "Nhìn anh được không?"
Alpha nhìn trái nhìn phải, Hạ Tuấn Lâm không làm theo ý muốn của hắn. Ngao Tử Dật từ phía sau ôm lấy anh, nói: "Em yêu đừng tức giận, anh rất nhớ em."
"Anh không cần nghĩ về điều đó!" Hạ Tuấn Lâm bắt đầu khóc. Ngao Tử Dật mở to mắt, cố gắng đứng thẳng người, lúc này Hạ Tuấn Lâm khóc khiến Ngao Tử Dật đau lòng vô cùng.
"Đừng khóc, đừng khóc." Hắn vuốt lông thỏ nhỏ, hôn lên khóe mắt anh.
"Tránh ra!" Hạ Tuấn Lâm đẩy hắn ra.
"Được rồi, anh tránh ra." Nói xong, Ngao Tử Dật không những không tránh ra mà càng ôm chặt anh hơn: "Em đừng khóc, anh đau muốn chết."
Hạ Tuấn Lâm đấm hắn bằng nắm đấm của mình. "Anh có bệnh sao? Không bàn cùng em làm chủ thể thí nghiệm. Anh ỉ mình khỏe mạnh như vậy, có năng lực như vậy thì đừng tới tìm em."
Ngao Tử Dật giữ lấy anh. "Là lỗi của anh, thật sự là, lần anh sẽ không dám.". Nam nhân trước mặt vẫn đang vùi vào cổ hắn. Hắn đang loanh quanh trước khi đưa ra quyết định, nhiệm vụ phải được thực hiện ở đây, hắn không muốn Hạ Tuấn Lâm buồn nên đã đưa ra biện pháp cuối cùng này.
"Buông ra!" Con thỏ nhỏ kêu lên.
Ngao Tử Dật hôn lên môi anh. "Đừng như vậy, em không biết ta anh nhớ em à, cục cưng."
Hạ Tuấn Lâm không còn chống cự nữa, và thì thầm: "Lần sau nếu quyết định một mình , chúng ta sẽ ly hôn."
"Được." Ngao Tử Dật ôm chặt anh.
Thật ngu ngốc, chuyện ly hôn có thể nói ra một cách tùy ý à?
Nghiêm Hạo Tường vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Lưu Diệu Văn kể cả khi đi ăn cùng những người khác.
Đến chiều, cả hai trở về nhà.
Nghiêm Hạo Tường gục trên ghế sofa vì quá mệt mỏi. Cậu nói: "Em cảm thấy sự tương phản là quá lớn."
Lưu Diệu Văn trả lời, "Ý em là Ngao Tử Dật?"
"Ừ." Hồi đó, trong cuộc kiểm tra liên bang, Ngao Tử Dật khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ, linh thể của hắn là một con rắn.
Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh. "Anh ấy thích Hạ Tuấn Lâm, nên anh ấy chịu thua với cậu ấy." Alpha cúi đầu, ấm áp nói: "Nghiêm Hạo Tường, anh cũng nguyện chịu thua trước em."
Nghiêm Hạo Tường trừng hắn, sau đó quay sang một bên không thèm nhìn hắn nữa, ai có thể nghĩ rằng tai cậu đã hoàn toàn đỏ. Lưu Diệu Văn mỉm cười và hôn lên tai cậu.
Cậu bấu vào vải của chiếc ghế sofa và thở dài . "Em đã lâu không gặp bà ngoại."
"Em nhớ bà ngoại? Vài ngày nữa anh có một ngày nghỉ. Anh sẽ cùng em đi thăm bà ngoại."
Nghiêm Hạo Tường cao hứng ngồi dậy: "Thật ạ?."
"Tất nhiên."
Sau khi nhận được lời khẳng định, Nghiêm Hạo Tường đã ôm Lưu Diệu Văn thật chặt. "Cảm ơn anh."
"Vậy thì hôn anh một chút." Lưu Diệu Văn bĩu môi.
Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng hạ thấp khóe môi và quay mặt sang một bên. "Được rồi, em đói quá, nấu cơm thôi." Nói xong cậu bước vào bếp.
Lưu Diệu Văn bất lực mỉm cười.
_________
tạm thời chuyển nhà sang mangatoon nha quý zị tìm tui bằng cái tên nhulienximh nha 🌷
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro