Chihuahua
Sau đêm của những lời đùa thân thiện và phản ứng hóa học đáng ngạc nhiên đã trở thành chất xúc tác để Joohyun và Seungwan dần dần chuyển từ những người quen biết sang bạn bè. Họ bắt đầu trò chuyện ngẫu nhiên khi cả hai cùng thức và cùng ở trong phòng, chia sẻ những tin đồn vô hại về thế giới của họ và trao đổi thông tin ngẫu nhiên về nhau như một cuốn sách nói. Joohyun thậm chí còn hỏi Seungwan về những bài hát em ấy đang nghe, và cô kết thúc với một danh sách nhạc mới chứa đầy những bản ballad và R&B trên điện thoại của mình; Seungwan có gu âm nhạc tốt đáng ngạc nhiên.
Học tập và nhồi nhét bài tập về nhà không phải là lý do duy nhất khiến Seungwan thức khuya nữa; đôi khi em ở lại để dành thời gian và xem phim với cô. Joohyun muốn làm điều tương tự, nhưng mặt trời là một thứ đáng ghét nhất trên đời này và màn cửa không thể làm giảm tác dụng của nó, nó làm suy yếu cơ thể cô. Cô thừa nhận rằng người sói vượt trội về khía cạnh đó. Giá như mặt trời được làm bằng bạc ...(???)
Tối nay, cuối cùng họ cũng dành được vài giờ bên nhau sau hai tuần sống như chết với kỳ thi cuối kỳ. Họ đang nằm sấp trên giường của Joohyun - bởi vì Joohyun khăng khăng rằng mùi cún con của Seungwan quá khó chịu nếu họ sử dụng giường của em ấy - với Seungwan đang nhai khoai tây chiên và Joohyun uống máu từ hộp nước ép dâu tây.
Và sau hai tuần bị tra tấn trong học tập, Son Seungwan lại hoàn toàn trơ tráo khi dám phát Twilight Series trên laptop cho cô xem.
Tốt thôi, đó không phải lỗi của em ấy. Họ đã xem qua tất cả các bộ phim về ma cà rồng/người sói mà Hollywood dám sản xuất và đây là bộ phim cuối cùng của họ.
Nhưng vẫn không thể nào chịu nổi
"Phim này thật vớ vẩn."
"Chị đã nói điều đó lần thứ bảy rồi," Seungwan nhận xét một cách khéo léo.
"Chị trông giống như chị sáng lấp lánh với em hả?"
"Không, là tỏa ra hào quang, Joohuyn", Seungwan tinh nghịch nói, quay sang Joohyun và nghiêng đầu sang một bên để suy ngẫm. "Có lẽ nếu chị bước ra ngoài nắng như anh chàng Edward..."
"Ha ha." Joohyun nhe nanh và Seungwan cười nhếch mép.
"Chị sẽ thấy điều này thú vị nhiều hơn nếu chị không quá nghiêm túc"
"Chị ước họ sẽ làm nhiều hơn cho những bộ phim Underworld đó"
Joohyun lẩm bẩm. "Chị muốn chúng ta là người yêu thay vì kẻ thù?" Seungwan trêu chọc, lông mày ngọ nguậy gợi ý.
Joohyun thúc vào sườn em và quay lại bộ phim, thật may vì em sẽ không bao giờ bị bắt gặp đỏ mặt.
---
Họ miệt mài xem hết New Moon với những tiếng rì rầm từ Joohyun (kết quả là những tiếng cười thích thú từ Seungwan) trước khi họ đồng ý kết thúc và đi ngủ. Seungwan tắt laptop của mình và bắt đầu nhanh chóng phủi phủi trên giường của Joohyun vì vụn bánh, như mọi khi. Joohyun không để ý đến em ấy, cho đến khi cô nhận ra rằng Seungwan không chỉ gạt đi những vụn bánh, mà là - nhặt những sợi lông?
"... Em đang làm gì đấy?"
Seungwan đứng thẳng đuột, vẻ mặt tội lỗi. "Ừm..."
Joohyun chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm, chờ đợi.
Seungwan thở dài. "Em chỉ ... lông, hoặc tóc. Em đoán chị đã cảnh báo về cả hai."
Joohyun nhíu mày, lúng túng, cho đến khi cô nhớ những gì mình nói trước đó. "Không - chị - chị đã nói đùa khi nói điều đó."
Đây dường như là tin sốc với Seungwan, và cảm thấy mình như một đứa đần độn. "Oh"
"Xin lỗi", Joohyun nói một cách chân thành, "Chị có làm em sợ không?"
Đôi mắt của Seungwan tròn xoe. "Chà, ừ! Ý em là ... không còn sợ nhiều nữa, nhưng trước kia em đã nghĩ chị sẽ hút cạn máu của em trong lúc em ngủ nếu em dám đi vào "địa bàn" của chị".
Joohyun nhăn mũi. "Psh. Máu của em không hấp dẫn chị chút nào đâu, sói ạ"
Seungwan có vẻ nhẹ nhõm khi nghe nó. "Cảm ơn Trời, nhưng chị vẫn có thể xé nát cuốn họng em, phải không? Và em thậm chí chưa tốt nghiệp đại học một lần nào."
Joohyun trợn tròn mắt. "Đừng lo lắng. Chị sẽ không cắn em trong khi em ngủ miễn là em không ép chị xem hai phần Twilight còn lại"
---
Đi bộ về nhà từ trường sau khi tham dự một vài bài giảng, Joohyun nhẩm lướt qua danh sách bài tập về nhà của cô, quyết định xem có bài trong số đó cần làm tối nay không. Cô tạm dừng các bài hát của mình khi cô nghe thấy một tiếng tru kéo dài ở xa xa, ánh mắt nhìn đến mặt trăng to lớn, trăng tròn rọi sáng cả con đường và áp đảo đèn đường.
Seungwan.
Hóa ra, đó là lý do tại sao em lại náo loạn sáng nay, sắp xếp và dọn dẹp như em ấy cần những hoạt động đó để thở. Cô đã quen với những điều kỳ lạ trong chu kỳ của Seungwan, nhưng mọi thứ chỉ thực sự xảy ra khi cô đối mặt với trăng tròn và một chiếc giường trống bên cạnh. Seungwan nói rằng em sẽ gói đồ của mình đi đến một trong những khu rừng cách xa thành phố, cách xa nền văn minh và những đôi mắt tò mò nhất có thể.
Trong vài phút, Joohyun trở về nhà và thấy giường của Seungwan trống rỗng, nhưng mùi của em lại nồng nặc trong phòng, mạnh hơn nhiều so với bình thường. Và nó sẽ trở nên nồng hơn khi em trở lại vào bình minh. Joohyun không bao giờ có thể trụ lại đủ lâu để nhìn thấy em trở lại, luôn thiếp dần đi dù cô có cố gắng thế nào (Seungwan trêu chọc cô vì điều đó, khẳng định cô phải là một con ma cà rồng già một thiên niên kỷ tuổi rồi).
Tuy nhiên, Joohyun tiếp tục thói quen chờ em. Bởi vì cô quan tâm cho bạn cùng phòng của mình. Cô biết có những con sói ngoài kia đang đi lạc khỏi đàn của chúng và để bản năng động vật chiếm lấy khi họ "biến dạng", gây nguy hiểm cho những người khác trong quá trình này.
Cô nằm trên giường sau khi làm một số bài tập về nhà, lắng nghe một trong nhiều danh sách nhạc mà Seungwan đã tạo cho cô khi cô cố gắng tỉnh táo, nhưng than ôi, Joohyun ngủ gật ngay khi đồng hồ điểm năm giờ.
Cô thức dậy nhiều giờ sau khi trời đã tối, quay đầu lại thấy giường của Seungwan vẫn trống rỗng.
Tuy nhiên, một nụ cười nhỏ nở trên môi cô, bởi vì mùi của Seungwan lưu lại trong phòng, nồng hơn nhiều so với đêm qua.
Thật thoải mái đến kỳ lạ, nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Ít nhất là chưa.
---
"Em lớn như nào?" Đang đi trên đường với cánh tay khoác vào nhau, đột nhiên Joohyun ngừng lại hỏi.
Bị kéo lại phía sau, khiến Seungwan thoát khỏi bài hát đang chìm đắm trong đó, "...Hửm?"
Joohyun đảo mắt như thể Seungwan là người lạ. "Ở dạng sói," cô giải thích. "Em có giống như một chú chó tha mồi màu vàng --- haha--- một chú chihuahua, chị không thể ngừng cười khi nghĩ về điều đó ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ" [1]
Seungwan với vẻ mặt bị xúc phạm "Im đi! Em lớn hơn nhiều! Lớn hơn cả hình dạng con người của em!"
"Vâng, không thuyết phục cho lắm." Joohyun cười khúc khích, kéo Seungwan đi theo để họ có thể tiếp tục đi dạo quanh rạp chiếu phim.
Mắt của Seungwan nheo lại và nó chỉ tiếp thêm niềm vui cho Joohyun.
"Chị có thể thấy khi em "biến dạng". Hoặc em có thể "biến dạng" ngay bây giờ. Em sẽ vi phạm một vài điều luật nhưng biết làm sao khi chị không tin."
"Chúng ta sẽ không khiến em phải ngồi tù, phải không nào? Có lẽ em chỉ cần chụp một bức ảnh tự sướng." Joohyun khịt mũi một cách bừa bãi.
"Chị thật là nhây quá! Trêu em nữa đi, em sẽ vũ lông đầy giường chị!" Joohyun há hốc miệng nhìn cô gái bên cạnh. "Em dám", cô rít lên, ngay cả khi đôi mắt cô đang cười.
"Seungwan?"
Hai người họ dừng lại lần nữa, quay sang chủ nhân của giọng nói. Một cô gái bước đến gần họ, cao hơn một chút so với trung bình, xinh đẹp nổi bật và chắc chắn là một con sói.
"Xin chào, Sooyoung," Seungwan chào hỏi với sự quen thuộc thoải mái.
Sooyoung đảo mắt qua lại giữa hai người họ, cái nhìn chằm chằm đánh giá quá mức chịu đựng với Joohyun.
"Sooyoung, đây là bạn cùng phòng của chị, Joohyun. Joohyun, đây là Sooyoung, một trong những người bạn thân rất 'phiền phức' của em", Seungwan nói, thậm chí còn đứng thẳng cả người, gần như không thể nhận ra em đang lo lắng, hoặc chuẩn bị cho một cuộc phục kích.
Và có lẽ có lý do chính đáng cho điều đó, vì như sự lấp lánh tinh nghịch trong mắt của Sooyoung biểu lộ tất cả. "Ahhh ..." với giọng điệu nhừa nhựa. "Seungwannie không nói dối."
"Yah," Seungwan cảnh báo.
Tuy nhiên, Joohyun có vẻ vẫn chút tò mò về cách Seungwan mô tả cô với bạn bè. "Về cái gì?"
Joohyun giật mình quay lại vì ngạc nhiên khi Seungwan đột nhiên cố gắng vật Sooyoung xuống đất, mặc dù em đang cầm một túi bỏng ngô khổng lồ trong một tay và tay kia nắm tay Joohyun. Em ấy cũng không buông tay. Và ngay cả khi em có buông tay cô đi nữa, một cái gì đó nói với Joohyun rằng em sẽ không bao giờ thực sự giành thế thượng phong trước bạn mình, bất kể việc em trưởng thành hơn.
Sooyoung hầu như không phải gạt tay Seungwan ra, tập trung ánh mắt vào Joohyun khi trả lời câu hỏi của Joohyun. "Seungwannie đã không nói dối về việc chị xinh đẹp như thế nào." Nụ cười của cô ấy trở nên tinh nghịch, nhe nanh nhưng ấm áp, bằng cách nào đó có vẻ rất hợp.
Cái nhìn chằm chằm của họ bị phá vỡ bởi một cú hích khó chịu từ Seungwan - người cuối cùng đã quyết định buông tay của Joohyun để kết thúc việc này - đẩy Sooyoung về sau vài bước. "Chị sẽ giết em trong kỳ trăng tròn tiếp theo, Park Sooyoung"
Sooyoung chỉ cười, vỗ nhẹ vào đầu Seungwan như thể cô ấy đã làm điều đó hàng ngàn lần. "Đó là những gì chị nhận được khi gọi em là 'phiền phức', Seungwanie. Rất vui được gặp chị, Joohyun." Và rồi cô ấy biến mất, như thể cô ấy không bao giờ ở đó, nhưng đôi tai của Seungwan lại xuất hiện một màu đỏ đáng yêu, và em ấy không dám nhìn vào mắt Joohyun.
"Xinh hả?" Joohyun nói, mặc dù đầu cô có cảm giác như đang lênh đênh giữa những vì sao và trái tim cô đập loạn nhịp.
Khói gần như bốc ra từ tai của Seungwan, và em gần như lảo đảo bước vào trạng thái hôn mê.
Joohyun nổi lòng trắc ẩn lên, lại nắm tay em, dành thời gian để từ từ đan xen các ngón tay vào nhau và siết chặt. Điều đó là đủ để tuyên bố như vậy, nhưng Joohyun nghĩ rằng Seungwan xứng đáng nhiều hơn thế một chút.
"Cảm ơn", cô thì thầm. Hơi hắng giọng cô. "Để cho công bằng thì chị cũng đã nói với bạn bè rằng em rất xinh... và dễ thương."
Seungwan há hốc miệng.
"... như một con chihuahua." Cười lớn, Joohyun kéo Seungwan, người đang đứng như trời trồng, đến rạp chiếu phim. "Thôi nào, chúng ta sẽ bị trễ đấy và chị thực sự thích xem trailer."
--------
[1]
Đây là chihuahua - Seungwanie trong tâm trí của ma cà rồng Joohyun
Đây là sói. Khác nhau một trời một vực. Chị lại khéo tưởng tượng ghê. Tội em nó ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Khác nhau một trời một vực. Chị lại khéo tưởng tượng ghê. Tội em nó ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro