Irene


Joohyun kéo chiếc vali nặng nề của mình dọc theo hành lang thiếu sáng, nhìn các con số trên cửa khi cô đi ngang qua. 503 ... 505, và cuối cùng, 507.

Cô rút chìa khóa được bà chủ nhà đưa trước đó và mở cánh cửa căn hộ mới của cô. Ngay lập tức, một mùi hương sọc thẳng vào người và cô nhăn mũi trong sự chán ghét nhẹ. Căn phòng có một trăm phần trăm mùi của một con sói chưa "biến dạng".

Đèn vẫn sáng, căn phòng trống rỗng, nhưng Joohyun chú ý những ánh sáng lờ mờ xuyên qua bên dưới cánh cửa phòng tắm đóng kín cũng như tiếng nước chảy, bao gồm cả dáng người bạn cùng phòng mới của cô, người "phải tắm" lúc này. Đó là việc "người đó" phải làm, phải đảm bảo cái mùi sói ấy không "bốc" ra bất kỳ lúc nào. Nếu không cả căn phòng sẽ chỉ toàn mùi sói mất.

Một cách gọn gàng, Joohyun bắt đầu sắp xếp quần áo và lượng vật dụng cá nhân ít ỏi mà cô mang theo. Cô đang điều chỉnh ga trải giường mới đặt của mình và nghe tiếng mở khóa cửa phòng tắm.

"Ồ. Chào," cô nghe thấy từ phía sau.

Cô quay lại và nhìn thấy một cô gái chỉ có khăn tắm trên người với mái tóc ngắn vẫn còn nhỏ giọt đang nhìn chằm chằm vào cô trong sự ngạc nhiên và bối rối.

"Em gần như sắp xé toạc cổ họng  chị ra, nhưng em nhận ra chị chắc là bạn cùng phòng mới của em phải không? Hay em phải quay lại bản năng của mình, hửm?"

Joohyun chớp mắt khi nghĩ về cô gái đang chạy hết tốc lực về phía mình, móng vuốt vươn ra, vung khăn - 

"Không. Ý tôi là, vâng. Tôi là bạn cùng phòng mới của em. Joohyun", cô nói vội vàng như thể cố gắng bằng cách nào đó xua đuổi những suy nghĩ kỳ lạ của cô đi.

"À. Tốt. Em là Seungwan." Seungwan mỉm cười với cô, răng sáng bóng và đuôi mắt hiện ra, và Joohyun cảm thấy lông của cô gái đó dựng đứng cả lên mặc dù cô gái đang cười hay làm bất cứ thứ gì ngoại trừ chuẩn bị vồ mồi. [1]

"Chị là ma c..., mà khoan, việc này có kỳ quặc không nếu em hỏi?"

"Không sao đâu. Tôi là ma cà rồng. Và tôi có thể ngửi thấy em mặc dù ở khoảng cách xa."

Seungwan gãi gãi đầu. "Xin lỗi về điều đó. Chúng ta thật là một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng em sẽ không cản trở chị hoặc bất cứ điều gì, em thề."

"Miễn là em không để lại bất kỳ sợi lông nào trên giường của tôi, chúng ta sẽ ổn thôi" Joohyun trả lời. Cô cố gắng pha trò, nhưng lời nói của cô khiến nụ cười của Seungwan tắt dần.

Seungwan gật đầu. "Đã hiểu." Sau đó cô quay lưng lại và cầm quần áo trên giường. "Em nên ... đi thay đồ?" Cô đi vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Joohyun thở dài và cố gắng rũ bỏ cảm giác tội lỗi khi cô ngồi trên giường. Dù sao thì cũng tốt hơn nếu họ không tới gần nhau. Một tình bạn như vậy cũng sẽ không đi tới đâu.

---

Bất chấp sự kỳ quặc diễn ra trong đầu Joohyun, cô không ngại có Seungwan là bạn cùng phòng của mình.  Có thể nói cô có một nửa tâm trí để thành thật với chính mình về những điều như vậy, cô thậm chí có thể thừa nhận rằng cô thích nó.

Đúng như Seungwan đã hứa khi họ gặp nhau lần đầu, cô ấy không bao giờ làm phiền Joohyun nếu cô ấy có thể tự làm, thế nhưng sự khác biệt trong giờ học của họ cũng góp phần cho việc này - Seungwan đến trường đại học ngày và Joohyun đến trường đại học đêm - vì vậy Joohyun sẽ ngủ và có phòng riêng trong khi Seungwan ra ngoài tham gia lớp học và ngược lại.

Khi họ cùng ở trong phòng, Seungwan thường đeo tai nghe, đầu nhịp theo một số bài hát hoặc ngân nga lặng lẽ cùng với nó. Tiếng vo ve thường sẽ đến với Joohyun, nhưng cô thấy giọng của Seungwan khá hay và êm, và cô phải ngăn mình khỏi sự tò mò và hỏi cô ấy đang hát gì.

Seungwan luôn đảm bảo màn cửa luôn khép kín khi Joohyun ở bên, và cô không bao giờ chớp mắt với đống túi máu trong tủ lạnh của họ bất cứ khi nào lấy ra một lon Coca cho những buổi học đêm muộn. Seungwan thậm chí còn xịt hương hoa khắp phòng, đó là một cách tốt để che mùi của sói.

Và trên hết, Joohyun đã không bắt gặp một sợi lông nào trên giường của cô - thậm chí trong từng ngóc ngách của căn phòng.

---

Seungwan không bao giờ làm phiền Joohyun vì những điều bình thường cho đến một tháng rưỡi sau đó, khi Joohyun trở về từ một bữa tiệc vào giữa đêm và Seungwan giật mình tỉnh giấc, lúng túng khi nhớ ra mình đã ngủ gục trong lúc học bài, trên giường rải rác những cây bút highlight và đóng sách vở.

Joohyun hầu như không thể thoát ra một lời nào khi Seungwan chào cô một câu với vẻ châm biếm, "Irene? Nó có phải là bí danh ma cà rồng mà chị tự cho mình khi đi săn không?"

Phải mất vài giây, Joohyun chớp mắt với bạn cùng phòng của mình và nhìn xuống bảng tên dán trên áo mà cô đã quên gỡ bỏ, để Seungwan giật mình trong cơn sốc với lời mình vừa nói và làm rơi những cây bút highlight xuống sàn.

"Chết tiệt! Em xin lỗi! Em- em- em gần như không tỉnh táo - ý em là em gần như không tỉnh táo và chỉ nói bất cứ điều gì-"

"Đó là một bí danh của ma cà rồng. Mặc dù vậy, chúng tôi không săn con người trong đêm khuya nữa, nhưng chúng tôi đi săn cho các nghi thức tế máu, để tăng cường máu của mình"

Đôi mắt của Seungwan sững sờ, mở to ra, một tiếng rít gần như không thể nhận ra rời khỏi môi cô, và Joohyun cố gắng hết sức để không hé môi cười.

Phải mất một lúc lâu, Seungwan mới nhận ra Joohyun đang đùa, và ngay khi đôi mắt cô ngừng sững sờ, Joohyun khịt mũi, rồi bật ra tiếng cười thật lòng nhất mà cô mới có được trong một khoảng thời gian dài.

"Chết tiệt, em thực sự nghĩ rằng chị đã thực hiện các nghi thức tế máu. Ý em là, chắc chắn, bất cứ điều gì khiến máu của chị còn chảy, yeah? Nhưng sao cũng được."

Joohyun cởi giày ra và bắt đầu công việc con người bình thường sẽ làm, là chuẩn bị đi ngủ. "Chúng tôi đã trở nên văn minh hơn khi các thế kỷ đã trôi qua, tôi đoán vậy. Ý tôi là, tôi cá là một trong số chúng tôi vẫn uống máu người, em biết đó, những người bảo thủ kỳ cục đến mức nào."

Seungwan gật đầu, thiếu ngủ và việc học dường như bị lãng quên khi mắt cô dõi theo Joohyun khi cô di chuyển quanh phòng. Không quen với việc bạn cùng phòng chú ý đến mình quá nhiều, Joohyun mất cảm giác về bản thân và lực hấp dẫn trong vài giây, vấp ngã trên giường khi cô rẽ vào một góc. Bản năng ma cà rồng của cô hành động, và bản năng người sói của Seungwan cũng vậy. Trong nháy mắt, Seungwan đã ở bên dưới cô, bắt lấy cánh tay cô và đẩy cô đứng dậy, đỡ cô đứng vững. "Chị không sao chứ?" Seungwan hỏi cô, lông mày nhíu lại vì lo lắng.

Nếu Joohyun có thể đỏ mặt vì xấu hổ, cô sẽ làm thế. Sự ấm áp của những ngón tay Seungwan quanh cổ tay cô dường như có thể di chuyển lên cổ và làm nóng má cô. Và hơn thế nữa, Joohyun cuối cùng cũng có thể ngửi thấy cô ấy một lần nữa, trong khoảng cách gần như vậy. Cô ấy vẫn còn mùi sói, nhưng nội tâm của Joohyun không giật lùi, kinh tởm như cô tưởng. Thế là cô hoảng loạn.

Cô gạt mạnh Seungwan ra, cơ thể lùi lại như thể cô bị thiêu rụi, và cô để mặc cảm tội lỗi lan ra khi thấy khuôn mặt của Seungwan cau lại vì đau đớn. Seungwan lùi lại thật nhanh, tạo khoảng cách giữa họ, khoảng cách Joohyun luôn mong muốn nhưng thay vào đó lại là cảm giác không thích len lỏi.

Joohyun đến gần, cố xóa đi bầu không khí hiện tại, tuy nhiên, cô lại làm mọi thứ trở nên kì lạ hơn. "Xin lỗi, tôi - em thật nóng bỏng. Ấm áp! Ý tôi là ấm áp." Được rồi, đó có thể không phải là cách tốt để giải thích tình huống hiện tại. Nhưng ít ra, Seungwan ngừng trông như một con cún bị chủ đá và gật đầu hiểu ý, và Joohyun cảm thấy nhẹ nhõm thoáng qua cô.

Sự căng thẳng trong phòng giảm đi, và Seungwan bắt đầu nhặt những cây bút highlight của mình trong khi Joohyun cầm bộ pyjamas bước vào toilet để chuẩn bị cho công cuộc đi ngủ của cô.

"Chị?"

"Hửm?"

 "Tại sao là "Irene", em biết được không?"

 Với tất cả mọi thứ vừa mới xảy ra, Joohyun gần như quên đi mọi chuyện bắt đầu như thế nào. "Đó chỉ là một cái tên tôi thích sử dụng. Tiện dụng cho các công ước ma cà rồng quốc tế."

"Oh?' Joohyun quay lại và thấy Seungwan đang mỉm cười. "Đó là một cái tên đẹp. Cũng không biết vì sao, cái tên này rất hợp với chị."

Mắt họ chạm nhau, và trước khi Joohyun có thể tập trung can đảm để hỏi cô ấy có ý gì, Seungwan quay đi để nhặt sách của cô ấy và những cây bút highlight còn lại từ trên giường.

"Có lẽ em cũng nên đi ngủ..." Seungwan nói, lẩm bẩm trong hơi thở của mình một thứ gì đó mà Joohyun sẽ không nghe được nếu không có thính giác siêu nhiên của cô, "... trước khi em nói bất cứ điều điên khùng gì khác khiến em sẽ tự vả vào buổi sáng."

Joohyun cắn môi cố kiềm chế không cười, nhưng cô không cưỡng lại được phải bật cười sau khi cô vào toilet để thay đồ.

---------------

[1] nguyên văn "Joohyun feels her hackles rise despite the smile being anything but predatory"

Hackles: lông vũ dài trên cổ gà trống hoặc lông trên cổ con chó. (như hình)

to get somebody's hackles up: làm ai nổi cáu

with his hackles up: sừng cồ, sắp sửa muốn đánh nhau (người, gà trống, chó...)

Ý của câu này là: Sừng lông như sắp đánh nhau mà sao mặt lại đang cười (như hình dưới)

---------

P/s: Đọc nguyên văn thấy hay quá nên quyết định dịch để chia sẻ cho mọi người. Ai dè, đời không như là mơ. Đọc hiểu là 1 chuyện - dịch lại là 1 chuyện khác. 

Đây là lần đầu tui dịch truyện, văn chương lại lủng củng nên truyện không mượt lắm. Mọi người cứ góp ý để tui chỉnh lại cho bản dịch hay hơn nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro